Chương : 18
Phong bạo vực.
Đây là một nơi đặc thù hiếm người biết trên trái đất. Khu vực này là nơi giáp ranh với biển và có núi ăn sâu ra bên ngoài. Hải lưu lạnh phía nam và sa mạc khô nóng phia bắc làm nơi đây luôn luôn có gió cấp 6-7. Nhưng đó chỉ là khu vực chung quanh phong bạo vực. Chính xác phong bạo vực là một vực. Khe nứt hình thành khi các mảng lục địa di chuyển hay va chạm. Sâu 200m và có gió giật cấp 12, rơi xuống là chết. Hiển nhiên chỉ tuyệt đối đúng với phàm nhân. Hôm nay keiniichi có cơ hội thử thách sự tuyệt đối này.
- Sư phụ, người không đùa đi? Khóe miệng keiniichi co giật.
- Ta không đùa, nhóc. Manmake cười cười.
- Không thể nào! Nó sâu 200m và có gió cực mạnh! Keiniichi gào thét.
- Chính vì nó có gió nên ngươi mới có thể có cơ hội chạm đất còn sống sót. Thấy người lướt sóng chưa?
- Hắc hắc, thử nghĩ xem nếu như Adam Dirks lướt trên bể bơi xem? Nó mà nổi được ta làm con ngươi.
- Nhưng sóng và gió là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Keniichi phản bác.
- Và siêu việt giả thì khác với phàm nhân. Manmake tiếp lời.
- Nghe cho kĩ yếu quyết để đáp xuống an toàn đây.
Lần này thì keiniichi thực sự là rửa tai lắng nghe. Đùa, đây là việc liên quan đến mạng sống nha, không nghe kĩ không được.
- Lý do một người chết khi nhảy xuống đây có hai cái. Một, rơi xuống đất tan xác chết, hai, là bị gió đập vào vách núi chết. Ngươi chỉ cần tránh hai cái này là có thể tiếp đất an toàn. Manmake cười ranh mãnh.
À, cái này giống như nói khi ngươi đứng trước một quả boom nguyên tử, chỉ cần ngươi tránh được bị nóng chết, bị phóng xạ chết, bị va đập chết thì ngươi có thể sống sót. Ân, đích thực là sẽ sống sót. “Cmn như thế thì sẽ không có ai chết trên cái thế giới này hết!!!!”
- Hmmm, không hiểu sao? Ngươi chỉ cần tưởng tượng những cơn gió là bậc thang, đạp lên và leo xuống như thế. Cốt lõi ở đây là ngươi cần phải phán đoán trước khi nào thì sẽ có gió xuất hiện, khi nào thì gió biến mất, phương hướng nào, mạnh bao nhiêu…. Gió là sự chênh lệch nhiệt độ và áp suất không khí tạo nên, vậy ngươi cần phải cảm nhận nhiệt độ và áp suất không khí xung quanh, sau đó dự đoán là được.
- Đã nói nhiều như vậy rồi, có sống được hay không thì hãy xem ở ngươi đi. Xuống!
- KHÔNG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Một tiếng hét thảm thiết vang lên và rất nhanh bị vùi lấp trong tiếng gió.
...
Keniichi đang bị thương. Cậu bị đập vào vách núi khá nhiều lần, gió quá mạnh và vách núi là đá tảng nên cậu không thể bám lên, những cơn gió và lốc xoáy như muốn xé cậu ra không ngừng cuốn đến tới tấp. Mặc dù dựa vào cơ thể tiếp cận võ thần cậu vẫn duy trì được nhưng cứ thế này cậu thực sự sẽ chết. Cậu bắt đầu xoay người và cố gắng cảm nhận như manmake nói. Dần dần cậu nắm được một chút bí quyết. Cậu bắt đầu lướt gió. Các cơ bắp trên cơ thể cậu liên tục vận động, xoay tròn, chuyển hướng, lộn nhào và dập mặt. Cậu thích ứng được, không khó như cậu tưởng, thứ này khá giống với vòng bảo vệ mà cậu đã luyện tới tầng ba, nhưng khó hơn vì không nhìn vào ánh mắt kẻ địch, thay vào đó là cảm nhận. Nhiệt độ và áp suất, thậm chí là mùi. Não cậu phải xử lí với tốc độ cao. Dùng tất cả các giác quan thay vì chỉ dùng bằng mắt. Đạt đến một trăm năm mươi mét độ sâu cậu đã thực hiện khá hoàn hảo và nhanh chóng đáp xuống đất.
- Làm tốt lắm. Manmake đột nhiên xuất hiện và làm cậu sợ hết hồn.
- Nghỉ ngơi một chút và đến với bài tập tiếp theo.
…
- Bay lên.
- Vâng?
- Ta nói ta muốn con bay lên, sử dụng kĩ thuật như vừa nãy nhưng không phải từ trên xuống mà là đạp từ dưới lên.
- Đừng nhìn ta thế, việc này tuy khó hơn nhưng an toàn hơn nhiều. Ít nhất con đã lĩnh ngộ lướt gió, sẽ không sợ té chết. Đây là một ít thực phẩm, có thể duy trì được một ngày một đêm. Trước khi chết đói thì hãy leo lên.
…
Keniichi cảm thấy rất đói. Phần thực phẩm mà manmake đưa cho cậu đã bị gió cuốn đi. Đã ba ngày cậu không ăn gì, cậu cảm thấy nếu lần này không làm được cậu thực sự sẽ chết. Mắt lờ đờ vào chân lảo đảo. Một trăm bảy mươi mét là độ cao cao nhất cậu đạt được, cậu gần như đã hoàn thành. Đáng tiếc cậu đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất và giờ đây sức khỏe cậu suy kiệt, “mình có làm được không?”, nghĩ đến cái chết và sau đó là bóng lưng kia, ánh mắt cậu dần ngưng tụ.
“Thành công! Mình thực sự thành công!” Cậu lê bàn tày rướm máu và hôn mê bất tỉnh.
- Xin lỗi, chỉ có cách này con mới có thể đuổi theo rito. Manmake nhìn cậu và bế cậu lên, tiếp tục đến một điểm hành trình khác.
…
- Đây là đâu?
- Trước đây chỗ này là một khu nhà máy dầu mỏ. Có một đường ống nối thẳng xuống lớp vỏ trái đất, sau đó thì có núi lửa bạo phát. Bên trong dầu đã cạn sạch, đi xuống sẽ chỉ có dung nham thôi. Mặc vào.
- Nó là?
- Đồ bảo hộ. Có thể cung cấp cho chúng ta dưỡng khí hoạt động phía dưới một giờ.
Hai người leo xuống phía dưới.
- Cách duy nhất để đi lên trên bề mặt dung nham này là blah…blah… Bắt đầu đi, chúng ta không có nhiều thời gian.
…
Cực nam chi địa. Băng và gió lạnh.
- Đùng! Manmake ném một quả lựu đạn lên phía trên đỉnh ngọn núi. Tuyết lở!
- Đạp lên.
- Vâng?
- Đạp lên tuyết lở và đi lên đỉnh núi.
…
Cuối cùng.
- Lần này nếu thành công con sẽ chính thức trở thành võ thần.
- Thật?
- Uhm.
Keiniichi nắm chặt tay lại. Rốt cục, rốt cục cũng tiến đến gần người kia một bước.
Trong khi đó…
Rito đang ngồi thiền đột nhiên mở mắt ra. Vụt! Cậu phi thân nhảy lên và chạy băng ra khỏi Lương Sơn Bạc.
- Thiếu chủ!?
Rito dừng lại tại trước hồ nước lặng sóng, không nói hai lời đạp lên. Cậu không chạy, chỉ bước hơi nhanh, dần dần tốc độ chậm lại nhưng cậu vẫn đứng trên mặt nước. Thậm chí đến sau cậu đứng hẳn lại, chỉ có những cơn sóng gợn hình tròn lan ra từ bàn chân cậu. Sóng nước ban đầu hơi lớn, sau đó nhỏ dần, cuối cùng là biến mất hoàn toàn. Đứng trên mặt nước!
Lúc này nanami và shigure đã đuổi theo và nhìn thấy cảnh này.
- Chàng đột phá?
- Thiếu chủ đột phá?
- Không, không nói đến đột phá, chỉ là bỗng nhiên lĩnh ngộ được một chút.
- Sau đó là lăng không hư độ rồi. Rito lẩm bẩm.
…
Gần đây những đối thủ của rito liên tục bỏ cuộc, làm cậu có chút thời gian rảnh. Đội của keniichi-shigure-miu cũng thể hiện sức mạnh vượt trội của mình nhưng ít nhất còn đem lại cho người ta có cảm giác có thể chống cự (vì shigure không ra tay). Hôm nay keniichi trở về, vết thương khắp người, nhưng rito có thể cảm nhận được khí thế của cậu đã thay đổi. Keniichi đã đột phá lên võ thần! Như vậy trong đội Lương Sơn Bạc đã có hai võ thần, nếu kể cả rito thì là ba, sức mạnh áp đảo.
- Đệ muốn đấu với huynh một trận! Keiniichi ngữ khí hùng hồn nói.
- Ồ? Đạt được võ thần có vẻ tự tin lên nhiều nhỉ?
- Không, đệ biết mình sẽ thua, nhưng đệ muốn biết khoảng cách giữa hai chúng ta lớn tới đâu.
- Hmmm, nếu dùng kiếm ta sẽ mạnh hơn tay không khoảng năm lần. Rito ước lượng một chút và nói.
Keiniichi hai mắt chớp sáng, biết được rito đã đồng ý lập tức tiến vào thế thủ. Rito cũng hơi hơi chút chú tâm.
- Vụt! Đồng tử keiniichi co rụt, “thật nhanh”!
Bàn tay rito hướng cổ keniichi chộp tới. Keniichi nghiêng người né tránh, bàn tay sượt qua má cậu nhưng cảm giác của keniichi lập tức bị vặn vẹo, bàn tay vẫn hướng tói cổ cậu! Bất đắc dĩ, keniichi phải đón đỡ, rito tung mũi bàn chân lên đầu gối cậu, keniichi cũng giơ chân lên đỡ. Nhưng cậu ngay lập tức phát hiện mình chưa hề tránh đi. Cứ thế vài lần keiniichi cũng tìm ra một điểm mánh khóe, bắt đầu né tránh tuy có chút chật vật. Sau khoảng mười mấy hai mươi đòn, rốt cuộc keniichi cũng tìm được cơ hội phản công, cậu tung một cước về rito, nhưng rito chỉ nhẹ nhàng nhảy tránh sau đó đứng trên giò cậu mà đá tới. Keiniichi chật vật xoay người né tránh. Tình hình đó kéo dài khoảng ba mươi giây, keiniichi hoàn toàn bị ép ở hạ phong, sau khi cậu tìm được cách chống cự lại, rito cũng tấn công sắc bén lên. Cuối cùng sau một phút thì keiniichi đã bị đánh bại.
- Không nghĩ tới, khoảng cách vẫn còn rất lớn. Là huynh nương tay đi. Keiniichi nở nụ cười khổ.
- Không hẳn, thời điểm cuối ta đã dùng toàn lực.
- Thật?
- Uhm, khoảng năm giây cuối cùng. Rito cũng nói thật, keiniichi tuy mới đột phá lên võ thần nhưng thực sự rất khá.
- Ha ha ha, haa…Keniichi cười to. Rốt cục, rốt cục cũng nhìn thấy một chút rồi. Nước mắt của cậu đã chảy xuống. Đây là lần đầu tiên rito thấy cậu khóc, một người đàn ông không dễ dàng để lộ phần yếu đuối của mình. Keiniichi đây cũng không phải thực sự yếu đuối, chỉ là hạnh phúc đến khiến cậu không kiềm chế được.
- Nếu ta dùng kiếm toàn lực, ngươi có 50% cơ hội tránh được chiêu đầu tiên. Rito minh xác nói ra khoảng cách giữa hai người. Ân, rất tốt, trước đây chỉ sợ một chớp mắt ngươi cũng không chống đỡ nổi
- Đa tạ sư huynh, nếu không phải ban đầu huynh chỉ cho ta những điểm yếu cần tránh ta cũng không thể làm được.
- Không cần đa tạ, đó là trách nhiệm của ta. Hơn nữa, ngươi là một trong số ít kẻ có thể đuổi kịp ta. Ta mong chờ một trận chiến toàn lực với ngươi. Rito gật gù.
Rito rời đi, để lại nước mắt lưng tròng keiniichi phía sau. Miu xuất hiện và đỡ lấy cậu, hai người gần đây quấn quít lấy nhau nhiều hơn. Có lẽ đã nhận ra cảm xúc thật của mình, hay tìm thấy điểm quyến rũ ở keiniichi như thế Rito cảm thấy Miu bắt đầu chú ý đến keniichi. Rito mỉm cười, mọi thứ như thế là tốt nhất.
Đây là một nơi đặc thù hiếm người biết trên trái đất. Khu vực này là nơi giáp ranh với biển và có núi ăn sâu ra bên ngoài. Hải lưu lạnh phía nam và sa mạc khô nóng phia bắc làm nơi đây luôn luôn có gió cấp 6-7. Nhưng đó chỉ là khu vực chung quanh phong bạo vực. Chính xác phong bạo vực là một vực. Khe nứt hình thành khi các mảng lục địa di chuyển hay va chạm. Sâu 200m và có gió giật cấp 12, rơi xuống là chết. Hiển nhiên chỉ tuyệt đối đúng với phàm nhân. Hôm nay keiniichi có cơ hội thử thách sự tuyệt đối này.
- Sư phụ, người không đùa đi? Khóe miệng keiniichi co giật.
- Ta không đùa, nhóc. Manmake cười cười.
- Không thể nào! Nó sâu 200m và có gió cực mạnh! Keiniichi gào thét.
- Chính vì nó có gió nên ngươi mới có thể có cơ hội chạm đất còn sống sót. Thấy người lướt sóng chưa?
- Hắc hắc, thử nghĩ xem nếu như Adam Dirks lướt trên bể bơi xem? Nó mà nổi được ta làm con ngươi.
- Nhưng sóng và gió là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Keniichi phản bác.
- Và siêu việt giả thì khác với phàm nhân. Manmake tiếp lời.
- Nghe cho kĩ yếu quyết để đáp xuống an toàn đây.
Lần này thì keiniichi thực sự là rửa tai lắng nghe. Đùa, đây là việc liên quan đến mạng sống nha, không nghe kĩ không được.
- Lý do một người chết khi nhảy xuống đây có hai cái. Một, rơi xuống đất tan xác chết, hai, là bị gió đập vào vách núi chết. Ngươi chỉ cần tránh hai cái này là có thể tiếp đất an toàn. Manmake cười ranh mãnh.
À, cái này giống như nói khi ngươi đứng trước một quả boom nguyên tử, chỉ cần ngươi tránh được bị nóng chết, bị phóng xạ chết, bị va đập chết thì ngươi có thể sống sót. Ân, đích thực là sẽ sống sót. “Cmn như thế thì sẽ không có ai chết trên cái thế giới này hết!!!!”
- Hmmm, không hiểu sao? Ngươi chỉ cần tưởng tượng những cơn gió là bậc thang, đạp lên và leo xuống như thế. Cốt lõi ở đây là ngươi cần phải phán đoán trước khi nào thì sẽ có gió xuất hiện, khi nào thì gió biến mất, phương hướng nào, mạnh bao nhiêu…. Gió là sự chênh lệch nhiệt độ và áp suất không khí tạo nên, vậy ngươi cần phải cảm nhận nhiệt độ và áp suất không khí xung quanh, sau đó dự đoán là được.
- Đã nói nhiều như vậy rồi, có sống được hay không thì hãy xem ở ngươi đi. Xuống!
- KHÔNG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Một tiếng hét thảm thiết vang lên và rất nhanh bị vùi lấp trong tiếng gió.
...
Keniichi đang bị thương. Cậu bị đập vào vách núi khá nhiều lần, gió quá mạnh và vách núi là đá tảng nên cậu không thể bám lên, những cơn gió và lốc xoáy như muốn xé cậu ra không ngừng cuốn đến tới tấp. Mặc dù dựa vào cơ thể tiếp cận võ thần cậu vẫn duy trì được nhưng cứ thế này cậu thực sự sẽ chết. Cậu bắt đầu xoay người và cố gắng cảm nhận như manmake nói. Dần dần cậu nắm được một chút bí quyết. Cậu bắt đầu lướt gió. Các cơ bắp trên cơ thể cậu liên tục vận động, xoay tròn, chuyển hướng, lộn nhào và dập mặt. Cậu thích ứng được, không khó như cậu tưởng, thứ này khá giống với vòng bảo vệ mà cậu đã luyện tới tầng ba, nhưng khó hơn vì không nhìn vào ánh mắt kẻ địch, thay vào đó là cảm nhận. Nhiệt độ và áp suất, thậm chí là mùi. Não cậu phải xử lí với tốc độ cao. Dùng tất cả các giác quan thay vì chỉ dùng bằng mắt. Đạt đến một trăm năm mươi mét độ sâu cậu đã thực hiện khá hoàn hảo và nhanh chóng đáp xuống đất.
- Làm tốt lắm. Manmake đột nhiên xuất hiện và làm cậu sợ hết hồn.
- Nghỉ ngơi một chút và đến với bài tập tiếp theo.
…
- Bay lên.
- Vâng?
- Ta nói ta muốn con bay lên, sử dụng kĩ thuật như vừa nãy nhưng không phải từ trên xuống mà là đạp từ dưới lên.
- Đừng nhìn ta thế, việc này tuy khó hơn nhưng an toàn hơn nhiều. Ít nhất con đã lĩnh ngộ lướt gió, sẽ không sợ té chết. Đây là một ít thực phẩm, có thể duy trì được một ngày một đêm. Trước khi chết đói thì hãy leo lên.
…
Keniichi cảm thấy rất đói. Phần thực phẩm mà manmake đưa cho cậu đã bị gió cuốn đi. Đã ba ngày cậu không ăn gì, cậu cảm thấy nếu lần này không làm được cậu thực sự sẽ chết. Mắt lờ đờ vào chân lảo đảo. Một trăm bảy mươi mét là độ cao cao nhất cậu đạt được, cậu gần như đã hoàn thành. Đáng tiếc cậu đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất và giờ đây sức khỏe cậu suy kiệt, “mình có làm được không?”, nghĩ đến cái chết và sau đó là bóng lưng kia, ánh mắt cậu dần ngưng tụ.
“Thành công! Mình thực sự thành công!” Cậu lê bàn tày rướm máu và hôn mê bất tỉnh.
- Xin lỗi, chỉ có cách này con mới có thể đuổi theo rito. Manmake nhìn cậu và bế cậu lên, tiếp tục đến một điểm hành trình khác.
…
- Đây là đâu?
- Trước đây chỗ này là một khu nhà máy dầu mỏ. Có một đường ống nối thẳng xuống lớp vỏ trái đất, sau đó thì có núi lửa bạo phát. Bên trong dầu đã cạn sạch, đi xuống sẽ chỉ có dung nham thôi. Mặc vào.
- Nó là?
- Đồ bảo hộ. Có thể cung cấp cho chúng ta dưỡng khí hoạt động phía dưới một giờ.
Hai người leo xuống phía dưới.
- Cách duy nhất để đi lên trên bề mặt dung nham này là blah…blah… Bắt đầu đi, chúng ta không có nhiều thời gian.
…
Cực nam chi địa. Băng và gió lạnh.
- Đùng! Manmake ném một quả lựu đạn lên phía trên đỉnh ngọn núi. Tuyết lở!
- Đạp lên.
- Vâng?
- Đạp lên tuyết lở và đi lên đỉnh núi.
…
Cuối cùng.
- Lần này nếu thành công con sẽ chính thức trở thành võ thần.
- Thật?
- Uhm.
Keiniichi nắm chặt tay lại. Rốt cục, rốt cục cũng tiến đến gần người kia một bước.
Trong khi đó…
Rito đang ngồi thiền đột nhiên mở mắt ra. Vụt! Cậu phi thân nhảy lên và chạy băng ra khỏi Lương Sơn Bạc.
- Thiếu chủ!?
Rito dừng lại tại trước hồ nước lặng sóng, không nói hai lời đạp lên. Cậu không chạy, chỉ bước hơi nhanh, dần dần tốc độ chậm lại nhưng cậu vẫn đứng trên mặt nước. Thậm chí đến sau cậu đứng hẳn lại, chỉ có những cơn sóng gợn hình tròn lan ra từ bàn chân cậu. Sóng nước ban đầu hơi lớn, sau đó nhỏ dần, cuối cùng là biến mất hoàn toàn. Đứng trên mặt nước!
Lúc này nanami và shigure đã đuổi theo và nhìn thấy cảnh này.
- Chàng đột phá?
- Thiếu chủ đột phá?
- Không, không nói đến đột phá, chỉ là bỗng nhiên lĩnh ngộ được một chút.
- Sau đó là lăng không hư độ rồi. Rito lẩm bẩm.
…
Gần đây những đối thủ của rito liên tục bỏ cuộc, làm cậu có chút thời gian rảnh. Đội của keniichi-shigure-miu cũng thể hiện sức mạnh vượt trội của mình nhưng ít nhất còn đem lại cho người ta có cảm giác có thể chống cự (vì shigure không ra tay). Hôm nay keniichi trở về, vết thương khắp người, nhưng rito có thể cảm nhận được khí thế của cậu đã thay đổi. Keniichi đã đột phá lên võ thần! Như vậy trong đội Lương Sơn Bạc đã có hai võ thần, nếu kể cả rito thì là ba, sức mạnh áp đảo.
- Đệ muốn đấu với huynh một trận! Keiniichi ngữ khí hùng hồn nói.
- Ồ? Đạt được võ thần có vẻ tự tin lên nhiều nhỉ?
- Không, đệ biết mình sẽ thua, nhưng đệ muốn biết khoảng cách giữa hai chúng ta lớn tới đâu.
- Hmmm, nếu dùng kiếm ta sẽ mạnh hơn tay không khoảng năm lần. Rito ước lượng một chút và nói.
Keiniichi hai mắt chớp sáng, biết được rito đã đồng ý lập tức tiến vào thế thủ. Rito cũng hơi hơi chút chú tâm.
- Vụt! Đồng tử keiniichi co rụt, “thật nhanh”!
Bàn tay rito hướng cổ keniichi chộp tới. Keniichi nghiêng người né tránh, bàn tay sượt qua má cậu nhưng cảm giác của keniichi lập tức bị vặn vẹo, bàn tay vẫn hướng tói cổ cậu! Bất đắc dĩ, keniichi phải đón đỡ, rito tung mũi bàn chân lên đầu gối cậu, keniichi cũng giơ chân lên đỡ. Nhưng cậu ngay lập tức phát hiện mình chưa hề tránh đi. Cứ thế vài lần keiniichi cũng tìm ra một điểm mánh khóe, bắt đầu né tránh tuy có chút chật vật. Sau khoảng mười mấy hai mươi đòn, rốt cuộc keniichi cũng tìm được cơ hội phản công, cậu tung một cước về rito, nhưng rito chỉ nhẹ nhàng nhảy tránh sau đó đứng trên giò cậu mà đá tới. Keiniichi chật vật xoay người né tránh. Tình hình đó kéo dài khoảng ba mươi giây, keiniichi hoàn toàn bị ép ở hạ phong, sau khi cậu tìm được cách chống cự lại, rito cũng tấn công sắc bén lên. Cuối cùng sau một phút thì keiniichi đã bị đánh bại.
- Không nghĩ tới, khoảng cách vẫn còn rất lớn. Là huynh nương tay đi. Keiniichi nở nụ cười khổ.
- Không hẳn, thời điểm cuối ta đã dùng toàn lực.
- Thật?
- Uhm, khoảng năm giây cuối cùng. Rito cũng nói thật, keiniichi tuy mới đột phá lên võ thần nhưng thực sự rất khá.
- Ha ha ha, haa…Keniichi cười to. Rốt cục, rốt cục cũng nhìn thấy một chút rồi. Nước mắt của cậu đã chảy xuống. Đây là lần đầu tiên rito thấy cậu khóc, một người đàn ông không dễ dàng để lộ phần yếu đuối của mình. Keiniichi đây cũng không phải thực sự yếu đuối, chỉ là hạnh phúc đến khiến cậu không kiềm chế được.
- Nếu ta dùng kiếm toàn lực, ngươi có 50% cơ hội tránh được chiêu đầu tiên. Rito minh xác nói ra khoảng cách giữa hai người. Ân, rất tốt, trước đây chỉ sợ một chớp mắt ngươi cũng không chống đỡ nổi
- Đa tạ sư huynh, nếu không phải ban đầu huynh chỉ cho ta những điểm yếu cần tránh ta cũng không thể làm được.
- Không cần đa tạ, đó là trách nhiệm của ta. Hơn nữa, ngươi là một trong số ít kẻ có thể đuổi kịp ta. Ta mong chờ một trận chiến toàn lực với ngươi. Rito gật gù.
Rito rời đi, để lại nước mắt lưng tròng keiniichi phía sau. Miu xuất hiện và đỡ lấy cậu, hai người gần đây quấn quít lấy nhau nhiều hơn. Có lẽ đã nhận ra cảm xúc thật của mình, hay tìm thấy điểm quyến rũ ở keiniichi như thế Rito cảm thấy Miu bắt đầu chú ý đến keniichi. Rito mỉm cười, mọi thứ như thế là tốt nhất.