Chương 33: Pháo hoa trong đôi mắt
Không hiểu sao khi nghe câu nói đó, lòng hắn hơi nhói. Khúc Hạ lại cười mấy tiếng, hỏi: "Anh sao? Có về nhà không? Haiz, em muốn mua bánh trung thu ăn quá, nhưng mà mắc quá chừng."
Chu Luân đứng dậy cầm chìa khóa xe và áo khoác đi xuống lầu. Lan Chi phu nhân ngoắc tay kêu kêu hắn ngồi xuống nhưng Chu Luân lắc đầu.
"Đừng keo kiệt thế. Bây giờ không ăn bánh thì bao giờ mới ăn?"
Quản gia đứng bên cạnh chỉ biết nhếch môi cười. Khi biết mùa xuân của cậu út Chu gia về thì quản gia đến người làm đến ông chủ bà chủ ai ai cũng hóng hớt xem dung nhan tiên khí thế nào mà làm cho người trưng bộ dáng đơ đơ không quan tâm chuyện tình cảm của mình nay lại động lòng.
"Thì sau trung thu ăn. Sau trung thu họ bán rẻ hơn, còn được mua bốn tặng một nữa đó."
"Ai gọi điện cho con vậy?" Lan Chi phu nhân tò mò hỏi nhỏ.
Chu Luân thấy vậy cắt ngang: "Khụ, tôi phải cúp máy rồi."
"À... được, chúc anh trung thu vui vẻ."
Khúc Hạ nhanh chóng cúp máy. Giọng nói vừa rồi chắc là của mẹ Chu Luân.
Khúc Hạ ngồi trên bệ cửa sổ, tựa lưng vào kính nhìn ra bên ngoài. Đèn neon trên phố như hàng vạn pháo hoa nhớp nháy, xe cộ qua lại trên đường, người đi đường tụm năm tụm ba cười nói hi hi ha ha là những điểm đặc trưng của nơi này - một thành phố xa hoa nhộn nhịp. Có nhiều bố mẹ nắm tay con mình dắt vào trung tâm thương mại, để chúng chạy tới chạy lui vui vẻ, rồi sau đó dừng chân ở nhà hàng cao cấp nào đó dùng bữa. Chợt Khúc Hạ nhìn bàn tay của mình, mẹ cậu mất từ khi cậu còn nhỏ, ba thì có người đàn bà bên ngoài, từ nhỏ cậu đã không có diễm phúc được bố mẹ dẫn đi chơi như người khác. Chắc trung thu năm đó, mẹ cậu chỉ còn là tấm di ảnh trên bàn thờ, còn người cha đó chắc đang nắm tay Vân Anh đi chơi như những đứa trẻ khác.
Có thể bây giờ cũng thế, một nhà ba người đang thưởng thức món bò áp chảo sốt tiêu xanh cao cấp ở nhà hàng nào đó.
Khúc Hạ bó gối nhìn ngắm thành phố về đêm, tiếng nhạc du dương từ chiếc điện thoại truyền ra như thể đang diễn tả tâm trạng cô đơn của Khúc Hạ.
Giữa lòng thành phố, có một con người nhỏ bé, cô đơn ngay chính trong căn phòng của mình.
Khi Chu Luân cúp điện thoại, Lan Chi phu nhân đã kịp nhìn thấy tên "Khúc Hạ" trên màn hình. Bà âm thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng. Để con mình không phát hiện ra bà có vấn đề, bà lảng sang chuyện khác: "Tối rồi con còn định đi đâu?"
Chu Luân nói: "Mẹ cho con xin vài cái bánh trung thu nhé? Con mang tặng bạn."
"Được được." Bà quay sang dặn quản gia: "Chú xuống dưới kêu người làm gói bánh trung thu lại nhé, nói là quà ra mắt đấy, gói cho đẹp đẹp một chút."
"Dạ, bà chủ." Quản gia rời đi. Chu Luân nghi hoặc, có mấy cái bánh thôi mà làm quà ra mắt cái gì. Nhưng đó giờ Lan Chi phu nhân hay có mấy hành động kỳ quặc ấy lắm nên hắn cũng không để ý nhiều.
Đợi Chu Luân đi khỏi, Lan Chi phu nhân mới đem ipad ra. Giọng nói dịu dàng của bà cất lên: "Chú có nghĩ người mà Chu Luân đang để ý có cùng làm trong ngành giải trí không?"
Quản gia gật đầu: "Tôi cũng đoán như vậy."
Lan Chi phu nhân gật đầu. Mặc dù con bà làm trong giải trí nhưng bà không quan tâm đến giới showbiz cho lắm. Vả lại từ trước đến giờ Chu Luân làm việc cẩn thận, không để lộ điểm xấu cho giới truyền thông nắm thóp nên bà cũng không nhìn tới. Thị trường bà khai thác chủ yếu là nước ngoài, vì vậy bà đành lên app Owlie search kiểm tra xem xem trong danh sách bạn bè của Chu Luân có người tên Khúc Hạ không.
Ngay khi bà thấy ảnh đại diện là tranh vẽ măng cụt của mèo, bà vào dạo thử một vòng tường nhà cậu, ngay khi nhìn thấy ảnh selfie của thiếu niên da trắng mắt sáng như có sao trong đó, Lan Chi phu nhân giật mình kinh ngạc.
Quản gia nhạy bén phát hiện ra: "Bà chủ, có chuyện gì à?"
"Đúng là có duyên!" Lan Chi phu nhân bật cười: "Mấy hôm trước tôi có kể cho chú nghe chuyện một cậu thanh niên giúp tôi đấy, chính là đứa nhỏ này."
Lan Chi phu nhân xoay ipad lại cho quản gia xem. Quản gia bật cười: "Trái Đất thật tròn".
"Hóa ra đứa nhỏ này là ca sĩ. À, còn có đóng phim nữa này. Ô, còn đóng chung với thằng út này. Để tôi xem thử, sao đứa nhỏ này có thể chịu đựng bản mặt trơ trơ của thằng út hay vậy?"
Quản gia toát mồ hôi hột, đứng bên cạnh nghe Lan Chi phu nhân huyên thuyên một tràng. Ông muốn nhắc nhở... phu nhân à, ngài quên bữa tiệc tối nay rồi sao... cả cậu út cũng chạy đi rồi.
Lúc Khúc Hạ đang ngủ gà ngủ gật thì có tiếng chuông cửa. Khúc Hạ tự hỏi mình đâu có đặt hàng. Cậu cùng với bộ dạng uể oải ra mở cửa, một hộp quà ập vào mặt.
Khúc Hạ nhìn thấy năm chiếc bánh trung thu nằm trong hộp, cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng trước mặt.
"Anh..."
Chu Luân cắt ngang: "Em nợ tôi một bữa ăn."
"Anh... đến để đòi?" Khúc Hạ dè dặt, nào ngờ da mặt người kia dày không tưởng, gật đầu chắc nịch. Khúc Hạ giơ hộp bánh lên: "Vậy... em mời anh ăn cái này nha?"
Chu Luân nhíu mày: "Đồ của tôi mà em mời ngược lại tôi, học theo ai thói ngang ngược đó vậy?"
Khúc Hạ cười đắc ý: "Sao anh mang cái này đến? Em đợi sau trung thu mua cũng được mà."
Thật tình hắn cũng không hiểu vì sao khi nghe cậu nói như thế, hắn đã cấp tốc mang bánh đến cho cậu rồi. Chu Luân gạt ngang: "Hửm? Nói vậy em không muốn mời tôi đi ăn?"
"Đi thì đi." Khúc Hạ cũng không hiểu. Bộ Chu Luân ít ăn lắm hay sao mà mỗi lần gặp cậu là đòi cậu mời đi ăn vậy. Nếu nói người nên gắn cái danh ăn như hạm là hắn chứ không phải cậu.
"Thế... chúng ta đi ăn đồ nướng đi! Em biết một chỗ bán đồ nướng ngon lắm."
Chu Luân theo địa chỉ của Khúc Hạ cho chở đến phố ăn vặt. Giờ này ngoài đường người qua lại tấp nập. Mấy cặp đôi yêu nhau tay nắm tay cùng ngắm đèn lồng trang trí bên đường. Có gia đình nào đó cùng chụp ảnh selfie bên đèn lồng khổng lồ ở giữa phố ăn vặt. Đám trẻ con cầm lồng đèn tung tăng í ới gọi tên nhau. Khúc Hạ cầm điện thoại chụp mỗi đồ gắp thịt trên lò nướng. Chu Luân cầm đũa khều khều dĩa của Khúc Hạ: "Ăn đi, chụp cái gì? Sao em mời tôi ăn mà tôi phải nướng cho em ăn vậy?"
Khúc Hạ cười trừ: "Trong hai chúng ta chỉ có anh là biết nấu ăn thôi, không nhờ anh thì nhờ ai? Anh phụ trách làm, em phụ trách ăn, vậy được rồi."
"Sao em không nói tôi phụ trách trả tiền luôn?" Chu Luân cầm cánh gà lên cắn: "Mà sao tôi có cảm giác tôi nói xong câu kia... không khác gì chúng ta đang hẹn hò nhở?"
Khúc Hạ bật ho, ngượng ngùng cầm ly nước lên uống: "Xùy, em đâu có diễm phúc đó. Trên mạng nói anh với Tố Tố xứng lứa vừa đôi còn gì."
Nhắc đến Tố Tố làm Chu Luân chau mày: "Mau ăn đi!"
Khúc Hạ với Chu Luân xử hết đống chân gà nướng, cánh gà nướng, lạp xưởng, mề gà, bạch tuộc, mực, nhìn mớ que ghim đang chất đống bên cạnh, Chu Luân vẫn kinh ngạc mỗi khi thấy Khúc Hạ ăn. Ăn nhiều như thế rồi dinh dưỡng nó chạy xuống nuôi ở đâu vậy.Ông chủ quán nướng mừng rỡ vì hôm nay có khách sộp. Ông chủ còn giảm giá cho, tặng hẳn bốn chiếc đùi gà nướng đem về nhà. Khúc Hạ vui vẻ nhận lấy.
Chu Luân vì ăn quá no nên ra ngoài đứng hóng gió. Hắn chưa kịp đeo khẩu trang nên có người nhận ra nam thần của mình lập tức chạy tới xin một bức hình. Khúc Hạ đã đi vệ sinh nên không biết lúc này Chu Luân bị một đám fan nữ vây quanh. Có người ồn ào hét lớn "yêu anh" làm người đi đường tò mò nhìn qua hóng hớt xem cô gái nào can đảm tỏ tình với crush vậy. Ông chủ quán đồ nướng từ nãy đến giờ nghi ngờ hai người là người nổi tiếng nhưng không dám bước lên hỏi, thấy mọi người bu quanh Chu Luân làm ông cũng muốn xin chụp chung một tấm nhưng ngại. Chu Luân thấy đám fan có người giơ tay nắm áo hắn. Có cô gái bạo dạn định ngã vào lòng hắn. Chu Luân nhanh chân né được, không ngờ lại có bàn tay ai khác nhân cơ hội định chạm vào hạ bộ hắn. Ngay lập tức có hai người đàn ông mặc đồ đen từ quán bên cạnh xông ra chụp bàn tay kia lại. Tốc độ hai người đó nhanh đến độ ai nấy đều sững sờ. Hai người đàn ông kia cản nhóm fan đang có xu hướng náo loạn kia, trong cái chớp mắt Chu Luân đã biến mất không thấy đâu.
Mỗi khi Chu Luân ra đường đều sẽ có vệ sĩ đi theo đề phòng gặp phải fan cuồng, nhưng vì vệ sĩ núp kỹ quá nên Khúc Hạ cũng quên luôn điều này.
Lúc cậu rửa tay thì thấy Chu Luân mang khẩu trang đen đi vào. Khúc Hạ nhạy bén nhân ra lập tức: "Anh sao vậy? Gặp phải fan cuồng?"
Chu Luân thở dài: "Suýt chút nữa mất cây sinh mạng rồi."
Khúc Hạ che miệng cười, Chu Luân lườm một cái. Cậu vẫy vẫy tay xin lỗi: "Xin lỗi mà. Em không cố ý? Bây giờ sao? Hay mình hỏi thử ông chủ có cửa sau không nha?"
Cũng may quán có cửa sau, trước khi hai người rời đi ông chủ xin chụp chung tấm hình. Ông chủ vui vẻ đăng ảnh chụp lên mạng, thế mà không ai biết đó là bằng chứng rõ ràng cho sự kiện Chu Luân đi ăn chung với Khúc Hạ chứ không phải là Tố Tố.
Chu Luân võ trang đầy đủ, cùng Khúc Hạ đi dạo trên phố. Hai bên đường được trang trí bằng đèn lồng đủ sắc màu. Những chiếc đèn lồng ông sao đỏ đỏ đủ kích cỡ làm Khúc Hạ thích thú không rời tay. Chu Luân đứng ở bên cạnh nhìn cậu cứ cười toe toét không khép miệng được. Hắn đã sớm nhận ra Khúc Hạ không có tuổi thơ chơi đèn lồng.
Tim hắn đột nhiên đập nhanh một nhịp. Lại nữa, nơi đó lại đau nữa rồi.
Khúc Hạ nhờ Chu Luân chụp ảnh cho mình. Cả hai thỏa thuận đăng ảnh nhưng không tag tên nhau, họ còn cố ý chọn góc khác nhau để fan không nhận ra.
Chợt Khúc Hạ thấy một nhóm biểu diễn âm nhạc ở băng ghế đá. Cả hai đứng ở góc tối thưởng thức giai điệu bài hát. Cậu nhận ra đây là bài "Cẩm tú cầu" mà cậu dùng tông nữ hát. Khúc Hạ khẽ cười làm Chu Luân tò mò.
"Đang cười cái gì đấy?"
"À... thì bài "Cẩm tú cầu" của Họa Mi nghe hay thật." Khúc Hạ nói.
"Bài "Hồ ly" đêm nay của em cũng hay. Sao nào? Có suy nghĩ đến chuyện đầu quân vào công ty tôi chưa?" Chu Luân hỏi.
Khúc Hạ không hiểu vì sao Chu Luân đá sang chuyện này rồi: "Anh không anh mời Họa Mi về còn có tương lai hơn mời em. Em không có tài năng gì, đầu quân vào chỉ làm công ty anh lỗ thêm thôi. Đừng thấy em đạt được chút thành tích thì nói là em có tài năng. So với những ca sĩ khác, thành tích của em như cát giữa sa mạc thôi."
Chu Luân im lặng một lát mới nói: "Mời Họa Mi về sao? Nghe cũng có lý."
Cậu chính là Họa Mi. Khúc Hạ không về, Họa Mi sẽ về ư? Không dám đâu.
Khúc Hạ thấy một nhóm người lớn tụ tập ở bến tàu nên tò mò đi ra xem thử. Hóa ra có người bán pháo bông que nên mọi người tụ tập lại mua chơi. Khúc Hạ cũng mưa vài cây, còn đưa cho Chu Luân cầm. Ánh sáng của pháo nhỏ lóe sáng như những vì tinh tú đang nhấp nháy trên trời đêm. Khúc Hạ cười đến cong cả mắt, đôi đồng tử đen phản chiếu ánh sáng lập lòe của pháo bông làm Chu Luân nhất thời ngây ngẩn. Hắn ngắm nhìn đôi mắt ấy đến độ quên luôn pháo bông que của mình đã tàn rồi.
Khúc Hạ nghi hoặc quay sang nhìn Chu Luân. Đôi đồng tử đen ấy đang phản chiếu hình ảnh của hắn. Trong phút chốc, Chu Luân ngỡ rằng đôi mắt ấy chỉ chứa mỗi hình bóng của hắn. Đôi mắt ấy chỉ theo dõi mỗi hắn, ngắm nhìn mỗi hắn.
"Có chuyện gì ạ?"
Chu Luân bừng tỉnh: "Không có gì. Que của tôi tàn rồi."
Khúc Hạ khẽ cười.
Hơn mười hai giờ đêm Chu Luân mới chở Khúc Hạ về nhà. Dừng trước cổng khu nhà Khúc Hạ, Chu Luân quay sang nhìn người kia đã nghiêng đầu qua một bên ngủ khò khò.
Ánh mắt của hắn dừng lại đôi mi của Khúc Hạ. Bỗng hắn nhớ đến pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt ấy.
Đẹp như những vì sao trên trời.
Hắn nhớ đến đêm say hôm đó, Khúc Hạ nói thích hắn.
Chu Luân đứng dậy cầm chìa khóa xe và áo khoác đi xuống lầu. Lan Chi phu nhân ngoắc tay kêu kêu hắn ngồi xuống nhưng Chu Luân lắc đầu.
"Đừng keo kiệt thế. Bây giờ không ăn bánh thì bao giờ mới ăn?"
Quản gia đứng bên cạnh chỉ biết nhếch môi cười. Khi biết mùa xuân của cậu út Chu gia về thì quản gia đến người làm đến ông chủ bà chủ ai ai cũng hóng hớt xem dung nhan tiên khí thế nào mà làm cho người trưng bộ dáng đơ đơ không quan tâm chuyện tình cảm của mình nay lại động lòng.
"Thì sau trung thu ăn. Sau trung thu họ bán rẻ hơn, còn được mua bốn tặng một nữa đó."
"Ai gọi điện cho con vậy?" Lan Chi phu nhân tò mò hỏi nhỏ.
Chu Luân thấy vậy cắt ngang: "Khụ, tôi phải cúp máy rồi."
"À... được, chúc anh trung thu vui vẻ."
Khúc Hạ nhanh chóng cúp máy. Giọng nói vừa rồi chắc là của mẹ Chu Luân.
Khúc Hạ ngồi trên bệ cửa sổ, tựa lưng vào kính nhìn ra bên ngoài. Đèn neon trên phố như hàng vạn pháo hoa nhớp nháy, xe cộ qua lại trên đường, người đi đường tụm năm tụm ba cười nói hi hi ha ha là những điểm đặc trưng của nơi này - một thành phố xa hoa nhộn nhịp. Có nhiều bố mẹ nắm tay con mình dắt vào trung tâm thương mại, để chúng chạy tới chạy lui vui vẻ, rồi sau đó dừng chân ở nhà hàng cao cấp nào đó dùng bữa. Chợt Khúc Hạ nhìn bàn tay của mình, mẹ cậu mất từ khi cậu còn nhỏ, ba thì có người đàn bà bên ngoài, từ nhỏ cậu đã không có diễm phúc được bố mẹ dẫn đi chơi như người khác. Chắc trung thu năm đó, mẹ cậu chỉ còn là tấm di ảnh trên bàn thờ, còn người cha đó chắc đang nắm tay Vân Anh đi chơi như những đứa trẻ khác.
Có thể bây giờ cũng thế, một nhà ba người đang thưởng thức món bò áp chảo sốt tiêu xanh cao cấp ở nhà hàng nào đó.
Khúc Hạ bó gối nhìn ngắm thành phố về đêm, tiếng nhạc du dương từ chiếc điện thoại truyền ra như thể đang diễn tả tâm trạng cô đơn của Khúc Hạ.
Giữa lòng thành phố, có một con người nhỏ bé, cô đơn ngay chính trong căn phòng của mình.
Khi Chu Luân cúp điện thoại, Lan Chi phu nhân đã kịp nhìn thấy tên "Khúc Hạ" trên màn hình. Bà âm thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng. Để con mình không phát hiện ra bà có vấn đề, bà lảng sang chuyện khác: "Tối rồi con còn định đi đâu?"
Chu Luân nói: "Mẹ cho con xin vài cái bánh trung thu nhé? Con mang tặng bạn."
"Được được." Bà quay sang dặn quản gia: "Chú xuống dưới kêu người làm gói bánh trung thu lại nhé, nói là quà ra mắt đấy, gói cho đẹp đẹp một chút."
"Dạ, bà chủ." Quản gia rời đi. Chu Luân nghi hoặc, có mấy cái bánh thôi mà làm quà ra mắt cái gì. Nhưng đó giờ Lan Chi phu nhân hay có mấy hành động kỳ quặc ấy lắm nên hắn cũng không để ý nhiều.
Đợi Chu Luân đi khỏi, Lan Chi phu nhân mới đem ipad ra. Giọng nói dịu dàng của bà cất lên: "Chú có nghĩ người mà Chu Luân đang để ý có cùng làm trong ngành giải trí không?"
Quản gia gật đầu: "Tôi cũng đoán như vậy."
Lan Chi phu nhân gật đầu. Mặc dù con bà làm trong giải trí nhưng bà không quan tâm đến giới showbiz cho lắm. Vả lại từ trước đến giờ Chu Luân làm việc cẩn thận, không để lộ điểm xấu cho giới truyền thông nắm thóp nên bà cũng không nhìn tới. Thị trường bà khai thác chủ yếu là nước ngoài, vì vậy bà đành lên app Owlie search kiểm tra xem xem trong danh sách bạn bè của Chu Luân có người tên Khúc Hạ không.
Ngay khi bà thấy ảnh đại diện là tranh vẽ măng cụt của mèo, bà vào dạo thử một vòng tường nhà cậu, ngay khi nhìn thấy ảnh selfie của thiếu niên da trắng mắt sáng như có sao trong đó, Lan Chi phu nhân giật mình kinh ngạc.
Quản gia nhạy bén phát hiện ra: "Bà chủ, có chuyện gì à?"
"Đúng là có duyên!" Lan Chi phu nhân bật cười: "Mấy hôm trước tôi có kể cho chú nghe chuyện một cậu thanh niên giúp tôi đấy, chính là đứa nhỏ này."
Lan Chi phu nhân xoay ipad lại cho quản gia xem. Quản gia bật cười: "Trái Đất thật tròn".
"Hóa ra đứa nhỏ này là ca sĩ. À, còn có đóng phim nữa này. Ô, còn đóng chung với thằng út này. Để tôi xem thử, sao đứa nhỏ này có thể chịu đựng bản mặt trơ trơ của thằng út hay vậy?"
Quản gia toát mồ hôi hột, đứng bên cạnh nghe Lan Chi phu nhân huyên thuyên một tràng. Ông muốn nhắc nhở... phu nhân à, ngài quên bữa tiệc tối nay rồi sao... cả cậu út cũng chạy đi rồi.
Lúc Khúc Hạ đang ngủ gà ngủ gật thì có tiếng chuông cửa. Khúc Hạ tự hỏi mình đâu có đặt hàng. Cậu cùng với bộ dạng uể oải ra mở cửa, một hộp quà ập vào mặt.
Khúc Hạ nhìn thấy năm chiếc bánh trung thu nằm trong hộp, cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng trước mặt.
"Anh..."
Chu Luân cắt ngang: "Em nợ tôi một bữa ăn."
"Anh... đến để đòi?" Khúc Hạ dè dặt, nào ngờ da mặt người kia dày không tưởng, gật đầu chắc nịch. Khúc Hạ giơ hộp bánh lên: "Vậy... em mời anh ăn cái này nha?"
Chu Luân nhíu mày: "Đồ của tôi mà em mời ngược lại tôi, học theo ai thói ngang ngược đó vậy?"
Khúc Hạ cười đắc ý: "Sao anh mang cái này đến? Em đợi sau trung thu mua cũng được mà."
Thật tình hắn cũng không hiểu vì sao khi nghe cậu nói như thế, hắn đã cấp tốc mang bánh đến cho cậu rồi. Chu Luân gạt ngang: "Hửm? Nói vậy em không muốn mời tôi đi ăn?"
"Đi thì đi." Khúc Hạ cũng không hiểu. Bộ Chu Luân ít ăn lắm hay sao mà mỗi lần gặp cậu là đòi cậu mời đi ăn vậy. Nếu nói người nên gắn cái danh ăn như hạm là hắn chứ không phải cậu.
"Thế... chúng ta đi ăn đồ nướng đi! Em biết một chỗ bán đồ nướng ngon lắm."
Chu Luân theo địa chỉ của Khúc Hạ cho chở đến phố ăn vặt. Giờ này ngoài đường người qua lại tấp nập. Mấy cặp đôi yêu nhau tay nắm tay cùng ngắm đèn lồng trang trí bên đường. Có gia đình nào đó cùng chụp ảnh selfie bên đèn lồng khổng lồ ở giữa phố ăn vặt. Đám trẻ con cầm lồng đèn tung tăng í ới gọi tên nhau. Khúc Hạ cầm điện thoại chụp mỗi đồ gắp thịt trên lò nướng. Chu Luân cầm đũa khều khều dĩa của Khúc Hạ: "Ăn đi, chụp cái gì? Sao em mời tôi ăn mà tôi phải nướng cho em ăn vậy?"
Khúc Hạ cười trừ: "Trong hai chúng ta chỉ có anh là biết nấu ăn thôi, không nhờ anh thì nhờ ai? Anh phụ trách làm, em phụ trách ăn, vậy được rồi."
"Sao em không nói tôi phụ trách trả tiền luôn?" Chu Luân cầm cánh gà lên cắn: "Mà sao tôi có cảm giác tôi nói xong câu kia... không khác gì chúng ta đang hẹn hò nhở?"
Khúc Hạ bật ho, ngượng ngùng cầm ly nước lên uống: "Xùy, em đâu có diễm phúc đó. Trên mạng nói anh với Tố Tố xứng lứa vừa đôi còn gì."
Nhắc đến Tố Tố làm Chu Luân chau mày: "Mau ăn đi!"
Khúc Hạ với Chu Luân xử hết đống chân gà nướng, cánh gà nướng, lạp xưởng, mề gà, bạch tuộc, mực, nhìn mớ que ghim đang chất đống bên cạnh, Chu Luân vẫn kinh ngạc mỗi khi thấy Khúc Hạ ăn. Ăn nhiều như thế rồi dinh dưỡng nó chạy xuống nuôi ở đâu vậy.Ông chủ quán nướng mừng rỡ vì hôm nay có khách sộp. Ông chủ còn giảm giá cho, tặng hẳn bốn chiếc đùi gà nướng đem về nhà. Khúc Hạ vui vẻ nhận lấy.
Chu Luân vì ăn quá no nên ra ngoài đứng hóng gió. Hắn chưa kịp đeo khẩu trang nên có người nhận ra nam thần của mình lập tức chạy tới xin một bức hình. Khúc Hạ đã đi vệ sinh nên không biết lúc này Chu Luân bị một đám fan nữ vây quanh. Có người ồn ào hét lớn "yêu anh" làm người đi đường tò mò nhìn qua hóng hớt xem cô gái nào can đảm tỏ tình với crush vậy. Ông chủ quán đồ nướng từ nãy đến giờ nghi ngờ hai người là người nổi tiếng nhưng không dám bước lên hỏi, thấy mọi người bu quanh Chu Luân làm ông cũng muốn xin chụp chung một tấm nhưng ngại. Chu Luân thấy đám fan có người giơ tay nắm áo hắn. Có cô gái bạo dạn định ngã vào lòng hắn. Chu Luân nhanh chân né được, không ngờ lại có bàn tay ai khác nhân cơ hội định chạm vào hạ bộ hắn. Ngay lập tức có hai người đàn ông mặc đồ đen từ quán bên cạnh xông ra chụp bàn tay kia lại. Tốc độ hai người đó nhanh đến độ ai nấy đều sững sờ. Hai người đàn ông kia cản nhóm fan đang có xu hướng náo loạn kia, trong cái chớp mắt Chu Luân đã biến mất không thấy đâu.
Mỗi khi Chu Luân ra đường đều sẽ có vệ sĩ đi theo đề phòng gặp phải fan cuồng, nhưng vì vệ sĩ núp kỹ quá nên Khúc Hạ cũng quên luôn điều này.
Lúc cậu rửa tay thì thấy Chu Luân mang khẩu trang đen đi vào. Khúc Hạ nhạy bén nhân ra lập tức: "Anh sao vậy? Gặp phải fan cuồng?"
Chu Luân thở dài: "Suýt chút nữa mất cây sinh mạng rồi."
Khúc Hạ che miệng cười, Chu Luân lườm một cái. Cậu vẫy vẫy tay xin lỗi: "Xin lỗi mà. Em không cố ý? Bây giờ sao? Hay mình hỏi thử ông chủ có cửa sau không nha?"
Cũng may quán có cửa sau, trước khi hai người rời đi ông chủ xin chụp chung tấm hình. Ông chủ vui vẻ đăng ảnh chụp lên mạng, thế mà không ai biết đó là bằng chứng rõ ràng cho sự kiện Chu Luân đi ăn chung với Khúc Hạ chứ không phải là Tố Tố.
Chu Luân võ trang đầy đủ, cùng Khúc Hạ đi dạo trên phố. Hai bên đường được trang trí bằng đèn lồng đủ sắc màu. Những chiếc đèn lồng ông sao đỏ đỏ đủ kích cỡ làm Khúc Hạ thích thú không rời tay. Chu Luân đứng ở bên cạnh nhìn cậu cứ cười toe toét không khép miệng được. Hắn đã sớm nhận ra Khúc Hạ không có tuổi thơ chơi đèn lồng.
Tim hắn đột nhiên đập nhanh một nhịp. Lại nữa, nơi đó lại đau nữa rồi.
Khúc Hạ nhờ Chu Luân chụp ảnh cho mình. Cả hai thỏa thuận đăng ảnh nhưng không tag tên nhau, họ còn cố ý chọn góc khác nhau để fan không nhận ra.
Chợt Khúc Hạ thấy một nhóm biểu diễn âm nhạc ở băng ghế đá. Cả hai đứng ở góc tối thưởng thức giai điệu bài hát. Cậu nhận ra đây là bài "Cẩm tú cầu" mà cậu dùng tông nữ hát. Khúc Hạ khẽ cười làm Chu Luân tò mò.
"Đang cười cái gì đấy?"
"À... thì bài "Cẩm tú cầu" của Họa Mi nghe hay thật." Khúc Hạ nói.
"Bài "Hồ ly" đêm nay của em cũng hay. Sao nào? Có suy nghĩ đến chuyện đầu quân vào công ty tôi chưa?" Chu Luân hỏi.
Khúc Hạ không hiểu vì sao Chu Luân đá sang chuyện này rồi: "Anh không anh mời Họa Mi về còn có tương lai hơn mời em. Em không có tài năng gì, đầu quân vào chỉ làm công ty anh lỗ thêm thôi. Đừng thấy em đạt được chút thành tích thì nói là em có tài năng. So với những ca sĩ khác, thành tích của em như cát giữa sa mạc thôi."
Chu Luân im lặng một lát mới nói: "Mời Họa Mi về sao? Nghe cũng có lý."
Cậu chính là Họa Mi. Khúc Hạ không về, Họa Mi sẽ về ư? Không dám đâu.
Khúc Hạ thấy một nhóm người lớn tụ tập ở bến tàu nên tò mò đi ra xem thử. Hóa ra có người bán pháo bông que nên mọi người tụ tập lại mua chơi. Khúc Hạ cũng mưa vài cây, còn đưa cho Chu Luân cầm. Ánh sáng của pháo nhỏ lóe sáng như những vì tinh tú đang nhấp nháy trên trời đêm. Khúc Hạ cười đến cong cả mắt, đôi đồng tử đen phản chiếu ánh sáng lập lòe của pháo bông làm Chu Luân nhất thời ngây ngẩn. Hắn ngắm nhìn đôi mắt ấy đến độ quên luôn pháo bông que của mình đã tàn rồi.
Khúc Hạ nghi hoặc quay sang nhìn Chu Luân. Đôi đồng tử đen ấy đang phản chiếu hình ảnh của hắn. Trong phút chốc, Chu Luân ngỡ rằng đôi mắt ấy chỉ chứa mỗi hình bóng của hắn. Đôi mắt ấy chỉ theo dõi mỗi hắn, ngắm nhìn mỗi hắn.
"Có chuyện gì ạ?"
Chu Luân bừng tỉnh: "Không có gì. Que của tôi tàn rồi."
Khúc Hạ khẽ cười.
Hơn mười hai giờ đêm Chu Luân mới chở Khúc Hạ về nhà. Dừng trước cổng khu nhà Khúc Hạ, Chu Luân quay sang nhìn người kia đã nghiêng đầu qua một bên ngủ khò khò.
Ánh mắt của hắn dừng lại đôi mi của Khúc Hạ. Bỗng hắn nhớ đến pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt ấy.
Đẹp như những vì sao trên trời.
Hắn nhớ đến đêm say hôm đó, Khúc Hạ nói thích hắn.