Chương : 71
Từ Nhật Nguyệt thần giáo ở dân gian danh vọng ngày càng cao, giang hồ đột nhiên lại có tin đồn, Hoa Sơn đại đệ tử bị trục xuất sư môn, nhưng có người lại thấy Hoa Sơn đại đệ tử Lệnh Hồ Xung cùng ma giáo Thánh cô đi chung, nhưng vì còn chưa có chứng cứ, nên đồn đãi này không thể kiểm tra.
Giang hồ cũng không vì vậy mà an tĩnh lại, Ngũ nhạc phái hiện giờ chỉ còn trên danh nghĩa, Hành Sơn cùng Hằng Sơn hiện giờ không nguyện nhúng tay quá nhiều chuyện, Thái Sơn cũng không nguyện gây chuyện, đóng cửa tận tâm dạy đệ tử, mà Tung Sơn bởi vì chuyện Tả Lãnh Thiền, đệ tử Tung Sơn ở trong võ lâm mà ngay cả đầu cũng nâng không nổi.
Nhưng ngược lại danh khí Hoa Sơn trong chốn giang hồ càng lúc càng lớn, tục ngữ có nói, mộc tú thiên lâm, phong tất tồi chi [người hoặc chuyện quá nổi bật, rất dễ dàng bị ghen tị, chỉ trích], Hoa Sơn cũng không có nhiều người tài ba như Nhật Nguyệt thần giáo, lại đứng đầu Ngũ nhạc, tự nhiên là sẽ xảy ra chuyện, không bao lâu, có tin tức truyền ra, Lâm gia Tịch Tà kiếm phổ trên thực tế là ở trên người Hoa Sơn chưởng môn Nhạc Bất Quần, tự nhiên lại là một phen tranh đấu.
Vô luận trên giang hồ có bao nhiêu nhiễu loạn, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liễm vẫn rất nhàn nhã, một ngày này, bầu trời tuy rằng có một trận tuyết nhỏ, nhưng Tây hồ không kết băng, ngồi thuyền trên hồ xem tuyết cũng có một phen tư vị, cho nên Dương Liễm cùng Đông Phương liền đi Tây hồ.
Thuyền hoa dù không tính xa hoa, nhưng cũng coi như tinh xảo, trong khoang thuyền cái gì cũng có, Dương Liễm điểm ấm hương, nhấc mành trong khoang thuyền lên, nhìn từng đóa từng đóa bông tuyết rơi xuống mặt hồ, xa xa một mảnh mù sương, loại cảnh trí này, làm người ta thấy được linh hoạt kỳ ảo cùng lắng động nói không nên lời.
Trên thuyền không có người khác, chỉ có Đông Phương Bất Bại Dương Liễm cùng bốn ách phó tráng kiện chèo thuyền, lúc này Đông Phương Bất Bại một thân hồng y, trên y phục thêu hoa văn hoa lan tinh xảo, thập phần khác biệt. Đông Phương trước mặt đặt một cây đàn cổ, y nhìn Dương Liễm ngồi tựa vào lan can, nhẹ nhàng chạm vào cầm huyền, làm Dương Liễm quay đầu nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt mang theo tình nghĩa chỉ có lẫn nhau mới có, triền miên mà lại ôn nhu.
Một người đánh đàn, một người im lặng nghe, tại mặt hồ im lặng này, thật là một bức tranh tuyệt vời, nếu là có người thấy, định nhất định sẽ than, hảo một đôi thần tiên quyến lữ.
Đông Phương Bất Bại trước kia cũng không thích mấy thứ uyển chuyện này, nhưng mấy năm trước thấy một vị thiếp thất đánh đàn, tư thái đó phá lệ xinh đẹp, dần dần cũng tìm chút sách học cầm xem xem, thời gian qua lâu như vậy, cũng sẽ đàn được một vài khúc, mặc dù không tính là âm thanh của tự nhiên, nhưng ít cũng có thể nghe lọt tai.
Một khúc qua đi, Dương Liễm bắt tay Đông Phương che trước ngực, hôn mặt Đông Phương, “Rất êm tai, tay có lạnh lắm không?” Nói xong, liền kéo Đông Phương ngồi xuống vị trí ban đầu mình ngồi, lại thuận thế ôm Đông Phương vào lòng, dùng áo choàng trên người bọc hai người lại, mới nhìn cảnh sắc bên ngoài mỉm cười nói, “Hôm nay ta nghe quý phủ một tiểu tư nói, giáo chủ bản lĩnh như vậy, sao lại coi trọng một người như ta.”
Đông Phương nghe vậy, trong mắt một tia sát ý hiện lên, “Ai hồ ngôn loạn ngữ như vậy, người còn để lại ở trong phủ làm gì.”
Dương Liễm nghe vậy lại hôn hôn trán Đông Phương, không thấy chút tức giận nói, “Bọn họ đều nói, giáo chủ phong độ phiên phiên, tuấn mỹ vô song, võ nghệ cao cường, thiện thi họa, thiện cầm khúc, nhân vật như vậy thế nhưng thích một tục nhân như ta, ta thật sự là tổ tiên tích đức.” Nói đến đây, nụ cười trên mặt Dương Liễm càng thêm rõ ràng, “Ngươi nói, nhân vật xuất sắc như vậy, bây giờ là ái nhân của ta, ta làm sao mất hứng cho được?”
Đông Phương thấy trong mắt Dương Liễm đích xác không có nửa phần khó chịu, mới tựa vào đầu vai Dương Liễm nói, “Bọn họ làm sao biết ngươi tốt thế nào.” Nhìn bông tuyết mảnh mảnh bay vào trong nước, Đông Phương thấy khoảng thời gian này, là những ngày hạnh phúc nhất đời y.
Nhìn Đông Phương như vậy, Dương Liễm không khỏi động tình, vùi đầu khẽ hôn môi Đông Phương, Đông Phương vốn không phải nữ tử ngượng ngừng, dưới tình huống này liền buông hết thảy cùng Dương Liễm dây dưa một chỗ, hai người hôn hôn, liền tới nhuyễn tháp trong khoang thuyền, tay Dương Liễm luồn vào trong y bào của Đông Phương, chạm vào da thịt trơn mềm như tơ lụa của Đông Phương, còn chưa tới kịp làm tiếp, liền nghe trên mặt hồ truyền đến một thanh âm già nua, “Trong thuyền phải chăng là Đông Phương giáo chủ, lão nạp Phương Chứng bái kiến.”
Tay Dương Liễm cứng đờ, toàn thân tựa vào người Đông Phương, bình ổn hô hấp của mình, cảm giác tên đã lên dây mà bị bắt phải nghẹn xuống, thật sự là thống khổ lớn nhất trên đời.
Đông Phương hơi thở cũng có chút bất ổn, thấy Dương Liễm biểu tình thống khổ, trong lòng phẫn hận, lão lừa ngốc của Thiếu Lâm này thật biết phá chuyện tốt của người khác. Y nhíu mày, lập tức trên mặt lộ ra một nụ cười, vươn tay cầm hạ thân Dương Liễm, ở bên tai Dương Liễm nhẹ giọng nói, “Ta giúp ngươi.”
Lòng bàn tay rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cùng nhịp đập của nơi đó, bị Đông Phương trêu chọc như vậy, Dương Liễm tâm dương khó nhịn, kéo vạt áo Đông Phương ra, hôn lên hồng anh trước ngực Đông Phương.
“Đông Phương giáo chủ có ở trên thuyền, lão nạp Phương Chứng cùng chưởng môn Thái Sơn Hằng Sơn Hành Sơn cầu kiến.” Phương Chứng phương trượng đứng trên mui thuyền thấy trên thuyền không có động tĩnh, cũng không ai lên tiếng trả lời, thấy có chút kỳ quái, họ rõ ràng nhận được tin tức nói Đông Phương Bất Bại ngay tại trên thuyền, sao bây giờ lại không có người?
Trên thuyền chư vị đều là người có danh hào trên giang hồ, ai cũng không thể tùy tiện lên thuyền đối phương, đành phải đứng ở đầu thuyền yên lặng theo dõi kỳ biến.
Dương Liễm tiến vào Đông Phương, nhẫn nại dừng lại, chờ Đông Phương thích ứng, mới chậm rãi động lên, hai người lúc này đều quên cách đó không xa còn có người chờ họ, Dương Liễm chỉ từng chút từng chút hôn người trong lòng, hai người ôm ối phương, khảm nhập đối phương vào thân thể mình.
Trên mui thuyền, cái đầu trụi lủi của Phương Chứng đại sư đã động một tầng tuyết mỏng, ông tinh tế nghe tiếng động trên thuyền, tựa hồ có tiếng người?
Hành Sơn Mạc chưởng môn lỗ tai giật giật, hiển nhiên ông cũng nghe được tiếng vang, ở đây vài nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong chốn giang hồ chỉ thở nhẹ ra một hơi, may mắn họ cho người tìm được Đông Phương giáo chủ trước, nếu đối phương hiện tại không muốn gặp họ, mà họ lại là có việc cầu người, tốt nhất vẫn là im lặng chờ.
Bông tuyết thổi qua vi vu rơi xuống, ngẫu nhiên truyền đến một tiếng ngâm thanh thiển làm người ta không hiểu nổi, các vị tiền bối cũng đứng yên như núi mà lắng nghe.
“Đông Phương...” Một giọng nam trầm thấp rất nhanh vang lên, sau đó là một trận yên tĩnh.
Bông tuyết như cũ không ngừng bay, chưởng môn các phái đờ đẫn đứng đó, Phương Chứng đại sư cố gắng không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng trong lòng họ đều hiểu được, vừa rồi người trên thuyền đang làm gì, họ lần này đến, là quấy rầy chuyện tốt của người ta.
Hằng Sơn phái chưởng môn Định Dật sư thái là nữ tính, lại là người xuất gia, cũng lung túng hơn đám nam nhân bên cạnh, nhưng lúc này bà cũng biết không thể lộ thanh sắc, đành phải chịu đựng quẫn bách trong lòng, đờ đẫn đứng.
Trên thuyền có đặt bếp lò đốt than, Dương Liễm nhắc siêu nước trên lò xuống, thay Đông Phương tẩy sạch sẽ thân thể, lại giúp Đông Phương chỉnh lý lại y phục, mới không cam lòng ôm Đông Phương thầm thì, “Đám lão đầu nhi đó đúng là rất đáng ghét, thật biết chọn thời gian.”
Đông Phương buồn cười tùy ý Dương Liễm ôm mình, “Ngươi ngày thường không phải đối những người đó trái một câu chưởng môn, phải một câu tiền bối à, sao hôm nay thành lão đầu nhi hết rồi?”
Thật sự không thể đóng cửa không tiếp đám chưởng môn đó, Dương Liễm trong lòng tuy rằng không thích phiền toái đám người này mang đến, nhưng vẫn biết phân rõ nặng nhẹ.
Dương Liễm hôn trán Đông Phương, lưu luyến buông thân thể ấm áp của Đông Phương ra, lấy một kiện bạch bào phủ lên người Đông Phương, “Phá chuyện tốt của người ta, còn không cho ta nói vài ba câu sao.” Ngón tay linh hoạt thắt kết áo choàng, Dương Liễm còn sửa sang lại y phục của mình, lại cầm một kiện bạch bào khác phủ thêm, “Chúng ta ra nghe họ nói gì đi.”
Hai người đi ra khoang thuyền, mới thấy trên mui một chiếc thuyền cách đó hơn mười trượng, vài chưởng môn các phái đứng ở đó. Dương Liễm nhíu mày, trong lòng dần dần hiểu được, những người này sợ là vì Nhạc Bất Quần mà đến.
Nhạc Bất Quần hiện giờ luyện Tịch Tà kiếm phổ, võ nghệ gia tăng, những người này sợ đã không phải là đối thủ của hắn ta, nên bây giờ muốn Đông Phương ra tay sao? Dương Liễm cảm thấy, những người này càng thêm chán ghét. Tầm mắt hắn đảo qua Định Dật sư thái, xem ra không có Tả Lãnh Thiền, Định Dật sư thái cũng sống rất tốt.
Vài vị chưởng môn thấy không chỉ một mình Đông Phương Bất Bại đi ra, cả khuôn mặt già đều đỏ lên, bất quá Phương Chứng không hổ là đắc đạo cao tăng, rất nhanh phản ứng kịp, hai tay tạo thành chữ thập nói, “A di đà phật, Đông Phương giáo chủ, Dương thí chủ, làm phiền.”
Đông Phương Bất Bại thấy vậy, biết cảnh tuyết này là thưởng không được nữa rồi, liền mở miệng nói, “Trước cập bờ, có chuyện gì, rời thuyền nói sau.” Nói xong, thuyền dưới chân hai người liền theo đó vút đi, vài vị chưởng môn thấy vậy, liền biết có người dùng nội lực gia tốc cho thuyền, cũng chỉ phải đề khí cho thuyền theo sau.
Vài vị chưởng môn kinh hãi phát hiện, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liễm căn bản không hề nhúc nhích, mà làm thuyền lướt đi là một người khác, trong lòng họ đều cả kinh, Nhật Nguyệt thần giáo này quả thật là cao thủ nhiều như mây, cũng may Đông Phương Bất Bại cũng không có ý đối nghịch với các phái, bằng không giang hồ này nhất định sẽ có một phen huyết vũ tinh phong.
Dương Liễm nhìn mấy người đuổi theo phía sau, sắc mặt khó coi nói, “Những người này sợ là vì Nhạc Bất Quần mà đến.”
Đông Phương Bất Bại không quá để ý nói, “Bọn họ đến thì để họ đến, về phần ta có nguyện ý ra tay hay không, thì đó lại là chuyện khác.”
Dương Liễm đành chấp nhận, cầm tay Đông Phương, nghiêm túc nói, “Chúng ta đây sẽ không đi quản họ.” Nhúng tay vào việc này, đó là phiền toái vô tận, hơn nữa đã không có Nhậm Ngã Hành, như vậy vẫn còn một Nhạc Bất Quần.
Vì thế ngày này, Đông Phương Bất Bại thỉnh chưởng môn các phái đến Dương phủ tắm rửa dùng cơm, hạ nhân thái độ nhiệt tình, nhưng là Đông Phương Bất Bại lại không hề đề cập đến chuyện của Nhạc Bất Quần.
Vì thế mấy chưởng môn sau khi được nhiệt tình tiếp đãi, cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất trở về môn phái của mình, khi xuất môn, bọn hạ nhân trong Dương phủ còn nhiệt tình tặng các chưởng môn không ít lương khô điểm tâm, như vậy rất có hương vị nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn.
Trong nhất thời, chư vị chưởng môn không biết mình là rất được hoan nghênh hay không được hoan nghênh. Nhưng có chuyện họ có thể khẳng định,thì phải là họ nhất định đã đắc tội với Đông Phương Bất Bại, bằng không Đông Phương Bất Bại vì sao lại ít xuất hiện trước mặt họ như vậy.
Trên đường về, các vị chưởng môn suy nghĩ, ngày sau muốn tìm Đông Phương Bất Bại, nhất định phải tìm một thời cơ tốt, tuy rằng họ không nghĩ rằng, giữa ban ngày, quấy rầy người khác, khụ khụ.
Phương Chứng đại sư đứng ở một nơi cách Dương phủ mấy chục trượng, giận dữ nói, “Xem ra lần này chúng ta chỉ có thể vô công mà về.”
Mấy chưởng môn khác yên lặng không nói gì, cũng đã ra cửa, không phải vô công mà về thì là cái gì?
“Các ngươi nói, Đông Phương Bất Bại hẳn là sẽ không ghi hận chúng ta chứ?” Mạc chưởng môn lòng có bất an nói.
Mọi người thấy nhìn ông, sau đó yên lặng thu hồi tầm mắt, hẳn là sẽ không... đi.
Nửa ngày sau, chư vị chưởng môn tìm nhà vệ sinh mấy lần, nguyên nhân là ăn thức ăn không sạch sẽ.
Trong Dương phủ, Dương Liễm lay bàn tính cười tủm tỉm nghĩ, ai bảo các ngươi phá chuyện tốt của người khác, ta cho các ngươi nếm thử tư vị cái gì gọi là khẩn cấp.
Tang Tam Nương sau khi biết được việc này, cảm thán nói, Dương tổng quản đi theo giáo chủ ngày càng tệ, thế nhưng bắt đầu trêu cợt các vị chưởng môn.
Mà Đường Ninh biết được việc này, lại cảm khái nói, Dương tổng quản bị giáo chủ dạy hư, việc này cũng dám làm.
Tóm lại, cuộc sống gia đình của Dương phủ tạm ổn tiếp tục trôi qua, mà trên giang hồ sao, như cũ gà bay chó sủa. Nhưng hết thảy những thứ này có can hệ gì đến Dương Liễm chứ?
Hết Phiên ngoại: Chơi thuyền
Giang hồ cũng không vì vậy mà an tĩnh lại, Ngũ nhạc phái hiện giờ chỉ còn trên danh nghĩa, Hành Sơn cùng Hằng Sơn hiện giờ không nguyện nhúng tay quá nhiều chuyện, Thái Sơn cũng không nguyện gây chuyện, đóng cửa tận tâm dạy đệ tử, mà Tung Sơn bởi vì chuyện Tả Lãnh Thiền, đệ tử Tung Sơn ở trong võ lâm mà ngay cả đầu cũng nâng không nổi.
Nhưng ngược lại danh khí Hoa Sơn trong chốn giang hồ càng lúc càng lớn, tục ngữ có nói, mộc tú thiên lâm, phong tất tồi chi [người hoặc chuyện quá nổi bật, rất dễ dàng bị ghen tị, chỉ trích], Hoa Sơn cũng không có nhiều người tài ba như Nhật Nguyệt thần giáo, lại đứng đầu Ngũ nhạc, tự nhiên là sẽ xảy ra chuyện, không bao lâu, có tin tức truyền ra, Lâm gia Tịch Tà kiếm phổ trên thực tế là ở trên người Hoa Sơn chưởng môn Nhạc Bất Quần, tự nhiên lại là một phen tranh đấu.
Vô luận trên giang hồ có bao nhiêu nhiễu loạn, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liễm vẫn rất nhàn nhã, một ngày này, bầu trời tuy rằng có một trận tuyết nhỏ, nhưng Tây hồ không kết băng, ngồi thuyền trên hồ xem tuyết cũng có một phen tư vị, cho nên Dương Liễm cùng Đông Phương liền đi Tây hồ.
Thuyền hoa dù không tính xa hoa, nhưng cũng coi như tinh xảo, trong khoang thuyền cái gì cũng có, Dương Liễm điểm ấm hương, nhấc mành trong khoang thuyền lên, nhìn từng đóa từng đóa bông tuyết rơi xuống mặt hồ, xa xa một mảnh mù sương, loại cảnh trí này, làm người ta thấy được linh hoạt kỳ ảo cùng lắng động nói không nên lời.
Trên thuyền không có người khác, chỉ có Đông Phương Bất Bại Dương Liễm cùng bốn ách phó tráng kiện chèo thuyền, lúc này Đông Phương Bất Bại một thân hồng y, trên y phục thêu hoa văn hoa lan tinh xảo, thập phần khác biệt. Đông Phương trước mặt đặt một cây đàn cổ, y nhìn Dương Liễm ngồi tựa vào lan can, nhẹ nhàng chạm vào cầm huyền, làm Dương Liễm quay đầu nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt mang theo tình nghĩa chỉ có lẫn nhau mới có, triền miên mà lại ôn nhu.
Một người đánh đàn, một người im lặng nghe, tại mặt hồ im lặng này, thật là một bức tranh tuyệt vời, nếu là có người thấy, định nhất định sẽ than, hảo một đôi thần tiên quyến lữ.
Đông Phương Bất Bại trước kia cũng không thích mấy thứ uyển chuyện này, nhưng mấy năm trước thấy một vị thiếp thất đánh đàn, tư thái đó phá lệ xinh đẹp, dần dần cũng tìm chút sách học cầm xem xem, thời gian qua lâu như vậy, cũng sẽ đàn được một vài khúc, mặc dù không tính là âm thanh của tự nhiên, nhưng ít cũng có thể nghe lọt tai.
Một khúc qua đi, Dương Liễm bắt tay Đông Phương che trước ngực, hôn mặt Đông Phương, “Rất êm tai, tay có lạnh lắm không?” Nói xong, liền kéo Đông Phương ngồi xuống vị trí ban đầu mình ngồi, lại thuận thế ôm Đông Phương vào lòng, dùng áo choàng trên người bọc hai người lại, mới nhìn cảnh sắc bên ngoài mỉm cười nói, “Hôm nay ta nghe quý phủ một tiểu tư nói, giáo chủ bản lĩnh như vậy, sao lại coi trọng một người như ta.”
Đông Phương nghe vậy, trong mắt một tia sát ý hiện lên, “Ai hồ ngôn loạn ngữ như vậy, người còn để lại ở trong phủ làm gì.”
Dương Liễm nghe vậy lại hôn hôn trán Đông Phương, không thấy chút tức giận nói, “Bọn họ đều nói, giáo chủ phong độ phiên phiên, tuấn mỹ vô song, võ nghệ cao cường, thiện thi họa, thiện cầm khúc, nhân vật như vậy thế nhưng thích một tục nhân như ta, ta thật sự là tổ tiên tích đức.” Nói đến đây, nụ cười trên mặt Dương Liễm càng thêm rõ ràng, “Ngươi nói, nhân vật xuất sắc như vậy, bây giờ là ái nhân của ta, ta làm sao mất hứng cho được?”
Đông Phương thấy trong mắt Dương Liễm đích xác không có nửa phần khó chịu, mới tựa vào đầu vai Dương Liễm nói, “Bọn họ làm sao biết ngươi tốt thế nào.” Nhìn bông tuyết mảnh mảnh bay vào trong nước, Đông Phương thấy khoảng thời gian này, là những ngày hạnh phúc nhất đời y.
Nhìn Đông Phương như vậy, Dương Liễm không khỏi động tình, vùi đầu khẽ hôn môi Đông Phương, Đông Phương vốn không phải nữ tử ngượng ngừng, dưới tình huống này liền buông hết thảy cùng Dương Liễm dây dưa một chỗ, hai người hôn hôn, liền tới nhuyễn tháp trong khoang thuyền, tay Dương Liễm luồn vào trong y bào của Đông Phương, chạm vào da thịt trơn mềm như tơ lụa của Đông Phương, còn chưa tới kịp làm tiếp, liền nghe trên mặt hồ truyền đến một thanh âm già nua, “Trong thuyền phải chăng là Đông Phương giáo chủ, lão nạp Phương Chứng bái kiến.”
Tay Dương Liễm cứng đờ, toàn thân tựa vào người Đông Phương, bình ổn hô hấp của mình, cảm giác tên đã lên dây mà bị bắt phải nghẹn xuống, thật sự là thống khổ lớn nhất trên đời.
Đông Phương hơi thở cũng có chút bất ổn, thấy Dương Liễm biểu tình thống khổ, trong lòng phẫn hận, lão lừa ngốc của Thiếu Lâm này thật biết phá chuyện tốt của người khác. Y nhíu mày, lập tức trên mặt lộ ra một nụ cười, vươn tay cầm hạ thân Dương Liễm, ở bên tai Dương Liễm nhẹ giọng nói, “Ta giúp ngươi.”
Lòng bàn tay rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cùng nhịp đập của nơi đó, bị Đông Phương trêu chọc như vậy, Dương Liễm tâm dương khó nhịn, kéo vạt áo Đông Phương ra, hôn lên hồng anh trước ngực Đông Phương.
“Đông Phương giáo chủ có ở trên thuyền, lão nạp Phương Chứng cùng chưởng môn Thái Sơn Hằng Sơn Hành Sơn cầu kiến.” Phương Chứng phương trượng đứng trên mui thuyền thấy trên thuyền không có động tĩnh, cũng không ai lên tiếng trả lời, thấy có chút kỳ quái, họ rõ ràng nhận được tin tức nói Đông Phương Bất Bại ngay tại trên thuyền, sao bây giờ lại không có người?
Trên thuyền chư vị đều là người có danh hào trên giang hồ, ai cũng không thể tùy tiện lên thuyền đối phương, đành phải đứng ở đầu thuyền yên lặng theo dõi kỳ biến.
Dương Liễm tiến vào Đông Phương, nhẫn nại dừng lại, chờ Đông Phương thích ứng, mới chậm rãi động lên, hai người lúc này đều quên cách đó không xa còn có người chờ họ, Dương Liễm chỉ từng chút từng chút hôn người trong lòng, hai người ôm ối phương, khảm nhập đối phương vào thân thể mình.
Trên mui thuyền, cái đầu trụi lủi của Phương Chứng đại sư đã động một tầng tuyết mỏng, ông tinh tế nghe tiếng động trên thuyền, tựa hồ có tiếng người?
Hành Sơn Mạc chưởng môn lỗ tai giật giật, hiển nhiên ông cũng nghe được tiếng vang, ở đây vài nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong chốn giang hồ chỉ thở nhẹ ra một hơi, may mắn họ cho người tìm được Đông Phương giáo chủ trước, nếu đối phương hiện tại không muốn gặp họ, mà họ lại là có việc cầu người, tốt nhất vẫn là im lặng chờ.
Bông tuyết thổi qua vi vu rơi xuống, ngẫu nhiên truyền đến một tiếng ngâm thanh thiển làm người ta không hiểu nổi, các vị tiền bối cũng đứng yên như núi mà lắng nghe.
“Đông Phương...” Một giọng nam trầm thấp rất nhanh vang lên, sau đó là một trận yên tĩnh.
Bông tuyết như cũ không ngừng bay, chưởng môn các phái đờ đẫn đứng đó, Phương Chứng đại sư cố gắng không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng trong lòng họ đều hiểu được, vừa rồi người trên thuyền đang làm gì, họ lần này đến, là quấy rầy chuyện tốt của người ta.
Hằng Sơn phái chưởng môn Định Dật sư thái là nữ tính, lại là người xuất gia, cũng lung túng hơn đám nam nhân bên cạnh, nhưng lúc này bà cũng biết không thể lộ thanh sắc, đành phải chịu đựng quẫn bách trong lòng, đờ đẫn đứng.
Trên thuyền có đặt bếp lò đốt than, Dương Liễm nhắc siêu nước trên lò xuống, thay Đông Phương tẩy sạch sẽ thân thể, lại giúp Đông Phương chỉnh lý lại y phục, mới không cam lòng ôm Đông Phương thầm thì, “Đám lão đầu nhi đó đúng là rất đáng ghét, thật biết chọn thời gian.”
Đông Phương buồn cười tùy ý Dương Liễm ôm mình, “Ngươi ngày thường không phải đối những người đó trái một câu chưởng môn, phải một câu tiền bối à, sao hôm nay thành lão đầu nhi hết rồi?”
Thật sự không thể đóng cửa không tiếp đám chưởng môn đó, Dương Liễm trong lòng tuy rằng không thích phiền toái đám người này mang đến, nhưng vẫn biết phân rõ nặng nhẹ.
Dương Liễm hôn trán Đông Phương, lưu luyến buông thân thể ấm áp của Đông Phương ra, lấy một kiện bạch bào phủ lên người Đông Phương, “Phá chuyện tốt của người ta, còn không cho ta nói vài ba câu sao.” Ngón tay linh hoạt thắt kết áo choàng, Dương Liễm còn sửa sang lại y phục của mình, lại cầm một kiện bạch bào khác phủ thêm, “Chúng ta ra nghe họ nói gì đi.”
Hai người đi ra khoang thuyền, mới thấy trên mui một chiếc thuyền cách đó hơn mười trượng, vài chưởng môn các phái đứng ở đó. Dương Liễm nhíu mày, trong lòng dần dần hiểu được, những người này sợ là vì Nhạc Bất Quần mà đến.
Nhạc Bất Quần hiện giờ luyện Tịch Tà kiếm phổ, võ nghệ gia tăng, những người này sợ đã không phải là đối thủ của hắn ta, nên bây giờ muốn Đông Phương ra tay sao? Dương Liễm cảm thấy, những người này càng thêm chán ghét. Tầm mắt hắn đảo qua Định Dật sư thái, xem ra không có Tả Lãnh Thiền, Định Dật sư thái cũng sống rất tốt.
Vài vị chưởng môn thấy không chỉ một mình Đông Phương Bất Bại đi ra, cả khuôn mặt già đều đỏ lên, bất quá Phương Chứng không hổ là đắc đạo cao tăng, rất nhanh phản ứng kịp, hai tay tạo thành chữ thập nói, “A di đà phật, Đông Phương giáo chủ, Dương thí chủ, làm phiền.”
Đông Phương Bất Bại thấy vậy, biết cảnh tuyết này là thưởng không được nữa rồi, liền mở miệng nói, “Trước cập bờ, có chuyện gì, rời thuyền nói sau.” Nói xong, thuyền dưới chân hai người liền theo đó vút đi, vài vị chưởng môn thấy vậy, liền biết có người dùng nội lực gia tốc cho thuyền, cũng chỉ phải đề khí cho thuyền theo sau.
Vài vị chưởng môn kinh hãi phát hiện, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liễm căn bản không hề nhúc nhích, mà làm thuyền lướt đi là một người khác, trong lòng họ đều cả kinh, Nhật Nguyệt thần giáo này quả thật là cao thủ nhiều như mây, cũng may Đông Phương Bất Bại cũng không có ý đối nghịch với các phái, bằng không giang hồ này nhất định sẽ có một phen huyết vũ tinh phong.
Dương Liễm nhìn mấy người đuổi theo phía sau, sắc mặt khó coi nói, “Những người này sợ là vì Nhạc Bất Quần mà đến.”
Đông Phương Bất Bại không quá để ý nói, “Bọn họ đến thì để họ đến, về phần ta có nguyện ý ra tay hay không, thì đó lại là chuyện khác.”
Dương Liễm đành chấp nhận, cầm tay Đông Phương, nghiêm túc nói, “Chúng ta đây sẽ không đi quản họ.” Nhúng tay vào việc này, đó là phiền toái vô tận, hơn nữa đã không có Nhậm Ngã Hành, như vậy vẫn còn một Nhạc Bất Quần.
Vì thế ngày này, Đông Phương Bất Bại thỉnh chưởng môn các phái đến Dương phủ tắm rửa dùng cơm, hạ nhân thái độ nhiệt tình, nhưng là Đông Phương Bất Bại lại không hề đề cập đến chuyện của Nhạc Bất Quần.
Vì thế mấy chưởng môn sau khi được nhiệt tình tiếp đãi, cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất trở về môn phái của mình, khi xuất môn, bọn hạ nhân trong Dương phủ còn nhiệt tình tặng các chưởng môn không ít lương khô điểm tâm, như vậy rất có hương vị nhiệt liệt vui vẻ đưa tiễn.
Trong nhất thời, chư vị chưởng môn không biết mình là rất được hoan nghênh hay không được hoan nghênh. Nhưng có chuyện họ có thể khẳng định,thì phải là họ nhất định đã đắc tội với Đông Phương Bất Bại, bằng không Đông Phương Bất Bại vì sao lại ít xuất hiện trước mặt họ như vậy.
Trên đường về, các vị chưởng môn suy nghĩ, ngày sau muốn tìm Đông Phương Bất Bại, nhất định phải tìm một thời cơ tốt, tuy rằng họ không nghĩ rằng, giữa ban ngày, quấy rầy người khác, khụ khụ.
Phương Chứng đại sư đứng ở một nơi cách Dương phủ mấy chục trượng, giận dữ nói, “Xem ra lần này chúng ta chỉ có thể vô công mà về.”
Mấy chưởng môn khác yên lặng không nói gì, cũng đã ra cửa, không phải vô công mà về thì là cái gì?
“Các ngươi nói, Đông Phương Bất Bại hẳn là sẽ không ghi hận chúng ta chứ?” Mạc chưởng môn lòng có bất an nói.
Mọi người thấy nhìn ông, sau đó yên lặng thu hồi tầm mắt, hẳn là sẽ không... đi.
Nửa ngày sau, chư vị chưởng môn tìm nhà vệ sinh mấy lần, nguyên nhân là ăn thức ăn không sạch sẽ.
Trong Dương phủ, Dương Liễm lay bàn tính cười tủm tỉm nghĩ, ai bảo các ngươi phá chuyện tốt của người khác, ta cho các ngươi nếm thử tư vị cái gì gọi là khẩn cấp.
Tang Tam Nương sau khi biết được việc này, cảm thán nói, Dương tổng quản đi theo giáo chủ ngày càng tệ, thế nhưng bắt đầu trêu cợt các vị chưởng môn.
Mà Đường Ninh biết được việc này, lại cảm khái nói, Dương tổng quản bị giáo chủ dạy hư, việc này cũng dám làm.
Tóm lại, cuộc sống gia đình của Dương phủ tạm ổn tiếp tục trôi qua, mà trên giang hồ sao, như cũ gà bay chó sủa. Nhưng hết thảy những thứ này có can hệ gì đến Dương Liễm chứ?
Hết Phiên ngoại: Chơi thuyền