Chương : 64
Dư Thương Hải xuất hiện, làm đám hiệp khách trong đại sảnh biểu tình thay đổi liên tiếp, dù sao gần đây phái Thanh Thành có không ít chuyện nổi bật, lại thêm nghe nói hài tử của Dư Thương Hải chết trong tay thiếu gia của Phúc Uy tiêu cục, mọi người đối Dư Thương Hải vốn không thích nay lại thương hại, cho nên khi Dư Thương Hải xuất hiện, mọi người lại có một lát xấu hổ im lặng.
Dương Liễm đối với loại người như Dư Thương Hải là đồng tình nhiều hơn chán ghét, dù sao người này lên sân khấu đến chết cũng làm người ta thấy chán ghét, mà càng đáng tiếc chính là, trình hộ xấu xa của ông ta thua xa Tả Lãnh Thiền, đầu óc kém Nhạc Bất Quần, vận khí kém Lệnh Hồ Xung, thanh danh cũng kém Đông Phương, ngoan độc lại không bằng Nhậm Ngã Hành, mà ngay cả bị chết cũng sớm hơn người khác, một người như thế, thật sự là làm cho người ta cảm thấy đáng hận lại đáng thương.
Chỉ chốc lát sau, mọi người bắt đầu hàn huyên, Đông Phương Bất Bại cầm chén trà, mặt không chút thay đổi nhìn một đám người trước mắt thổi phồng lẫn nhau, cuối cùng rõ ràng thu hồi tầm mắt, nhìn bàn tay Dương Liễm cầm chén trà, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng thổi vài xác trà trên mặt nước.
Cái gọi là đại hiệp, bất quá là hạng người vô dụng ra vẻ đạo mạo mà thôi.
Đông Phương Bất Bại không nói lời nào, từ lúc ông ta bước vào Dương Liễm vẫn chưa nói gì, bất quá trên mặt Dương Liễm chỉ mang theo hai phần ý cười, làm người ta vừa gặp đã thấy thân thiết.
Các nữ ni của Hằng Sơn phái vào cửa, trước hết chú ý đó là hai nam nhân bên trái thượng vị, bạch y nam nhân thần sắc hờ hững, đẹp nói không nên lời. Lam sam nam tử bên cạnh y mặc dù không tuấn mỹ như y, nhưng bên môi luôn giữ một nụ cười ấp áp, còn có khí tức tao nhã trên người, làm người ta nhìn qua một lần sẽ khó mà quên được.
Đi sau đoàn người của Hằng Sơn là đoàn người của Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần cùng Ninh Trung Tắc lại không đi theo, Đông Phương Bất Bại đặt chén trà xuống, Lưu Chính Phong làm chủ nhân lúc này lại không ở đại sảnh, chắc là cùng Nhạc Bất Quần lén nói chuyện với nhau rồi.
Lại nâng chén trà trong tay lên, Đông Phương Bất Bại trong lòng cười lạnh, đều nói Lưu Chính Phong gia đại nghiệp đại, đáng tiếc chén trà này pha lại không ngon bằng một nửa trà Dương Liễm ngày thường pha. Vài năm gần đây cửa tiệm trong giáo phân bố khắp nơi, tiền tài không cần phải lo lắng, lại thêm dân chúng rất có hảo cảm với thần giáo, ngày sau Nhật Nguyệt thần giáo nhất định sẽ ngày càng lớn mạnh.
Thế nhưng Nhật Nguyệt thần giáo triệt triệt để để sừng sững trong chốn giang hồ, còn cần một cơ hội, cần một cơ hội để Tả Lãnh Thiền tự mình đến cửa.
Không bao lâu, liền bắt đầu bãi yến, đoàn người Đông Phương Bất Bại ngồi cạnh chủ vị, lần này người trong Nhật Nguyệt thần giáo đã chiếm hơn phân nữa chỗ ngồi, Dương Liễm thưởng thức một chén rượu không tính là tinh xảo, chờ khai yến.
Đáng tiếc hắn không chờ được tới khai yến, chỉ chờ được một trận xôn xao ngoài cửa, sau đó liền nhìn thấy vài thanh y hán tử nâng hai tấm ván vào, trên ván rõ ràng nằm hai người bị vải trắng bao lại, Dương Liễm hơi híp mắt, xem ra trò hay đã lên sân khấu.
Người bị nâng vào vừa chết, hơn nữa còn là đệ tử có danh hào của Thái Sơn, cho nên thấy chuyện này Thiên môn đạo nhân chưởng môn Thái Sơn lộ ra sắc mặt cực kỳ khó coi.
Rất nhanh Thiên môn đạo nhân liền phát giận với các chưởng môn khác, chỉ rõ muốn gặp Lệnh Hồ Xung, Dương Liễm nhìn trò khôi hài trước mắt, buồn cười nghĩ, Lệnh Hồ Xung không hổ là mệnh diễn viên, hết thảy mọi chuyện xảy ra nhìn như không có quan hệ với cậu ta, nhưng thực tế mọi chuyện đều có liên quan với cậu ta.
Nghĩ đến trong nguyên tác Lệnh Hồ Xung nói ra mấy lời vũ nhục Đông Phương lại cùng Nhậm Ngã hành đánh chết Đông Phương, Dương Liễm lòng dạ hẹp hòi rất không mong gặp Lệnh Hồ Xung, lý trí hắn biết Lệnh Hồ Xung là một hiệp khách hào sảng, nhưng hiện tại liên lụy tới Đông Phương nhà mình, vậy nên sự giận chó đánh mèo lòng dạ hẹp hòi sẽ thành bạn thân của hắn. Nghe Thiên môn đạo nhân trách cứ Lệnh Hồ Xung giao hảo với thải hoa tặc Điền Bá Quang, làm thế này sẽ bôi nhọ khí tiết của danh môn chính phái, Dương Liễm nhíu mày, diễn viên quả thật là diễn viên, quả nhiên là một kẻ chuyên gây chuyện.
Đông Phương thấy Dương Liễm nhíu mày, liền hạ giọng nói, “Làm sao vậy?”
Dương Liễm hơi thả lỏng, thấp giọng nói, “Lệnh Hồ Xung này, quả nhiên là một kẻ chuyện gây chuyện.”
Đông Phương nghe vậy, mới cười nói, “Ngươi không thích người này?”
Giương mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ của Đông Phương, lại nhớ tới kết cục trong nguyên tác của Đông phương, Dương Liễm vươn tay bắt lấy tay Đông Phương, cuối cùng ***g ngón tay hai người vào nhau, “Người này làm việc hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, nhưng chung quy vẫn là một kẻ dùng ánh mắt thế tục nhìn mọi thứ, ta đối hắn... thật sự không tính là thưởng thức.” Nghĩ đến trong nguyên tác Lệnh Hồ Xung mắng Đông Phương là lão yêu đán, sắc mặt Dương Liễm lại đen hai phần, Lệnh Hồ Xung ngươi mới là tên hồ đồ không biết xấu hổ, Đông Phương của hắn sao lại không tốt được chứ.
Thấy Dương Liễm tuy nói đều là mấy lời tán dương Lệnh Hồ Xung, nhưng sắc mặt lại không tốt xem chút nào, Đông Phương cúi đầu ghé vào tai Dương Liễm nói, “Ngươi nếu không thích người này, ta thay ngươi trừ hắn.”
“Không cần, người này chỉ cần không nhúng tay vào việc của chúng ta, chúng ta không để ý tới hắn là được, ít nhất trong chốn võ lâm này, người này cũng là một người thẳng thắn hiếm thấy. Tuy nói ánh mắt hơi thế tục, nhưng làm việc coi như hào sảng,” Dương Liễm nghe Đông Phương vì lo lắng tâm tình mình không tốt mà muốn trừ Lệnh Hồ Xung, Dương Liễm vội vàng ngăn lại, tuy nói hiện tại Đông Phương muốn thu thập Lệnh Hồ Xung không phải chuyện khó, nhưng đối với nam diễn viên này, trừ bỏ nguyên nhân có liên quan tới Đông Phương, hắn nhiều ít vẫn có chút thưởng thức, để cậu ta không công chết oan như vậy, thật sự làm hắn thấy rất có lỗi.
“Thôi, ngươi không muốn động hắn, ta ngày sau thấy hắn cũng bỏ mặc là được,” Đông Phương bất đắc dĩ cười, không biết người này lại đang tính toán cái gì.
Bên này hai người lặng lẽ nói chuyện, bên kia Thiên môn đạo nhân đã hận không thể làm thịt Lệnh Hồ Xung, vài người giang hồ thấy Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ cùng với thị nhân đi cạnh cử chỉ vô cùng thân thiết, phần lớn trong lòng khinh thường Đông Phương Bất Bại hảo nam phong, nhưng cũng không ai dám có nửa phần cảm xúc nào.
Ngược lại một vài nữ hiệp nhìn thấy cảnh này mặt đỏ tai hồng, ngay cả đầu cũng không dám nghiêng nhìn đám người Đông Phương Bất Bại.
Dương Liễm cùng Đông Phương trò chuyện nhàn thoại một lát, đột nghe trên bàn truyền đến tiếng khóc của một nữ tử, hai người nghiêng đầu lại nhìn, chỉ thấy một nữ ni mỹ mạo quỳ trước mặt Định Dật sư thái của Hằng Sơn phái, xem đỉnh đầu trống không của nàng, hẳn cũng là đệ tử của Hằng Sơn phái.
Vừa lúc đó, Dư Thương Hải ngồi một bên đột nhiên đứng dậy, không biết vì sao lại đến gần thi thể, sau đó liền nhìn thấy kiếm cắm trên thi thể có khắc năm chữ “Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung”, vì thế lại cùng Lao Đức Nặc của Hoa Sơn tranh cãi.
Dương Liễm thấy Lao Đức Nặc cùng Dư Thương Hải đơn phương ẩu đả, ngáp một cái, sau đó liền lại nghe nữ đệ tử vừa rồi khóc mở miệng nói cái gì Lệnh hồ đại ca đã chết.
Càng nghe càng cảm thấy không có ý nghĩa, Dương Liễm bưng chén trà trên bàn uống một ngụm, miễn cưỡng áp đi ủ rũ trong lòng, đoạn tình tiết này hắn nhớ rõ, dù sao cũng là mở đầu một cao trào cho Tiếu Ngạo mà, tuy nói thời gian có chút bất đồng, nhưng bản thân tình tiết lại không thay đổi là bao.
“Thân thể không khoẻ sao?” Đông Phương thấy Dương Liễm sắc mặt mệt mỏi, trong lòng có chút lo lắng, đêm qua Dương Liễm phát tác lợi hại như vậy, thân thể đã sớm hư thoát, hiện giờ cưỡi ngựa đi vào Lưu phủ, còn phải nghe đám người đó vì một Hoa Sơn đệ tử vô nghĩa mà ca hết bài này đến bài khác, trong lòng cũng có chút mất hứng, bất quá chỉ là một Hoa Sơn đệ tử, chết thì chết, không nên trì hoãn thời gian của họ, không biết đầu óc đám người này bình thường dùng để làm gì nữa.
Còn cả ả ni cô tên Nghi Lâm kia nữa, ánh mắt chớp động, rõ ràng đang nói dối, sư phó của ả lại còn ra sức che chở, Đông Phương khinh thường cười nhạo, khó trách Hằng Sơn phái mấy năm nay liên tục xuống dốc.
Dương Liễm lắc đầu, “Ta không sao.”
Dư Thương Hải làm chưởng môn phái Thanh Thành, trước mặt Ngũ nhạc phái, tự nhiên phải xa cách một ít, hỏi Nghi Lâm vài ba câu, thấy mọi người hầu hết đều không trách cứ Lệnh Hồ Xung, ngược lại trách Thanh Thành làm việc không đúng.
Dương Liễm càng xem càng mất kiên nhẫn, đám danh môn chính phái này cứ lòng vòng như vậy mãi sao, Thanh Thành ở đất Thục, mà Ngũ nhạc phái đều có liên lụy chặt chẽ với nhau, quan hệ trong đó tự nhiên Thanh Thành không theo kịp, đừng nói Dư Thương Hải mồm miệng không đủ lanh lợi, cho dù ông ta có một cái miệng khéo léo của Hoàng Dung, trước mặt đoàn thể, cũng trở nên suy yếu vô lực.
Đoàn thể tính bài ngoại, thái độ này cũng là rất bình thường.
Cũng giống như cái đám danh môn chính phái hợp nhau chống lại thần giáo, xét đến cùng, bất quá là kiêng kị thực lực Nhật Nguyệt giáo, một mình đấu không được, sẽ nghĩ đến quần ẩu [đánh hội đồng]. Nhân tính ti tiện, thường thường biểu hiện càng thêm sống động trên người đám người tự cho là đúng này.
Đông Phương thấy sắc mặt Dương Liễm tựa hồ không tốt, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, mặt không chút thay đổi nói,”Chư vị không biết đã cho được kết luận gì rồi?”
Thiên môn đạo nhân, Định Dật sư thái còn có Dư Thương Hải thấy Đông Phương Bất Bại thần sắc không vui, lại thêm mấy chuyện này trong chốc lát cũng không thể giải quyết, ở đây có khá nhiều người trong võ lâm, nếu còn tiếp tục ồn ào, mọi người đều mất thể diện, trong lúc nhất thời, người của ba phái đều ngừng khắc khẩu.
Lưu Chính Phong thấy thế, vội lệnh hạ nhân dâng rượu cùng thức ăn lên, làm yến hội nguyên bản mang tràn đầy bực tức hơn vài phần náo nhiệt.
Nghi Lâm thấy bạch y nam nhân vừa lên tiếng, ngay cả sư phó của mình cũng không lên tiếng nữa, liền tò mò hỏi, “Sư phó, người kia là ai?”
Thanh âm của nàng rất thấp, nhưng ở đây đều là võ lâm cao thủ, lại thêm Nghi Lâm võ công thấp kém, còn không biết dùng nội công điều chỉnh âm lượng, nhất thời yến hội cũng có vài người trộm nhìn liếc Đông Phương Bất Bại, nhưng đối phương vẫn như cũ cúi đầu uống rượu trong chén, tựa hồ không nghe thấy lời Nghi Lâm hỏi.
Định Dật trừng mắt liếc nhìn Nghi Lâm, “Dùng cơm.” Nói xong, nhìn Đông Phương Bất Bại, thấy y không phản ứng gì mới yên lòng.
Sau khi khai yến được một lúc, Nghi Lâm lại bắt đầu kể cho Định Dật nghe Lệnh Hồ Xung cơ trí thế nào, làm mọi người nghe thấy cười ha ha.
“... hai, người thua, phải vung đao tự cung, làm thái giám. Sư phụ, không biết cái gì là … vung đao tự cung, làm thái giám?” Nghi Lâm thuật lại lời Lệnh Hồ Xung nói với Điền Bá Quang, lời này vừa ra, lại làm mọi người cười ha hả.
Rất nhanh đã có người nói tiếp, “Thái giám, chính là quái vật bất nam bất nữ, yêm họa không phải nam nhân không phải nữ nhân, chỉ có thể ở trong hoàng cung hầu hạ nữ nhân cùng hoàng đế a.”
Lời vừa nói ra, chung quanh lại cười vang lên.
Ngược với cảnh mọi người cười vang, Đông Phương Bất Bại mặt trầm như nước, y bắn rượu từ đầu ngón tay ra, chỉ thấy nam nhân vừa rồi nói thái giám là quái vật bất nam bất nữ sờ sờ cái ót.
Dương Liễm là người duy nhất chú ý tới động tác của Đông Phương Bất Bại, hắn vươn tay nằm lấy tay Đông Phương, thấy đối phương nhìn mình, mỉm cười.
Dương Liễm nắm càng thêm chặt, nam nhân này sợ là sống không quá đêm nay, vừa rồi chỉ một giọt rượu đó cũng đủ lấy mạng gã.
Bất quá... Người như vậy, chết cũng đáng, hắn hơi khép mắt, giấu đi sát ý trong lòng, tự cung, vốn là nỗi đau trong lòng Đông Phương, mỗi khi hắn vuốt lên vết sẹo kia, cũng nhịn không được thấy trong lòng co rút đau đớn, người này lại dám nói khó nghe như vậy.
Nắm tay Đông Phương, để đối phương cảm nhận được tâm ý của mình, hắn muốn Đông Phương biết, trong mắt Dương Liễm hắn, bất luận kẻ nào cũng không bằng Đông Phương.
Đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, trưng lên cái giá hiệp khách, trong miệng lại nói những lời thô tục bỉ ổi không chịu nổi như thế, lại tính thứ gì?
Đông Phương tràn ngập sát ý sau khi nhìn vào mắt Dương Liễm, dần dần hóa thành vui sướng.
Người không thích lây dính máu tươi, hai mắt thế nhưng tràn đầy sát ý, mà phần sát ý này, chỉ vì đối phương vô tình vũ nhục y, Đông Phương cong môi cười, cho dù những lời này cũng không phải nói với mình, nhưng trong lòng Dương Liễm, lại không thể chấp nhận y chịu nhục nhã dù chỉ là một chút?
Có người đối xử với mình như vậy, những lời này thì đã tính là cái gì?
Lời tác giả: “Nhị, thua người, phải vung đao tự cung, làm thái giám. Sư phụ, không biết cái gì là gọi là …phải vung đao, tự mình làm thái giám?” ——- những lời này trích trong nguyên tác ra.
Hết Vũ nhục
Dương Liễm đối với loại người như Dư Thương Hải là đồng tình nhiều hơn chán ghét, dù sao người này lên sân khấu đến chết cũng làm người ta thấy chán ghét, mà càng đáng tiếc chính là, trình hộ xấu xa của ông ta thua xa Tả Lãnh Thiền, đầu óc kém Nhạc Bất Quần, vận khí kém Lệnh Hồ Xung, thanh danh cũng kém Đông Phương, ngoan độc lại không bằng Nhậm Ngã Hành, mà ngay cả bị chết cũng sớm hơn người khác, một người như thế, thật sự là làm cho người ta cảm thấy đáng hận lại đáng thương.
Chỉ chốc lát sau, mọi người bắt đầu hàn huyên, Đông Phương Bất Bại cầm chén trà, mặt không chút thay đổi nhìn một đám người trước mắt thổi phồng lẫn nhau, cuối cùng rõ ràng thu hồi tầm mắt, nhìn bàn tay Dương Liễm cầm chén trà, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng thổi vài xác trà trên mặt nước.
Cái gọi là đại hiệp, bất quá là hạng người vô dụng ra vẻ đạo mạo mà thôi.
Đông Phương Bất Bại không nói lời nào, từ lúc ông ta bước vào Dương Liễm vẫn chưa nói gì, bất quá trên mặt Dương Liễm chỉ mang theo hai phần ý cười, làm người ta vừa gặp đã thấy thân thiết.
Các nữ ni của Hằng Sơn phái vào cửa, trước hết chú ý đó là hai nam nhân bên trái thượng vị, bạch y nam nhân thần sắc hờ hững, đẹp nói không nên lời. Lam sam nam tử bên cạnh y mặc dù không tuấn mỹ như y, nhưng bên môi luôn giữ một nụ cười ấp áp, còn có khí tức tao nhã trên người, làm người ta nhìn qua một lần sẽ khó mà quên được.
Đi sau đoàn người của Hằng Sơn là đoàn người của Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần cùng Ninh Trung Tắc lại không đi theo, Đông Phương Bất Bại đặt chén trà xuống, Lưu Chính Phong làm chủ nhân lúc này lại không ở đại sảnh, chắc là cùng Nhạc Bất Quần lén nói chuyện với nhau rồi.
Lại nâng chén trà trong tay lên, Đông Phương Bất Bại trong lòng cười lạnh, đều nói Lưu Chính Phong gia đại nghiệp đại, đáng tiếc chén trà này pha lại không ngon bằng một nửa trà Dương Liễm ngày thường pha. Vài năm gần đây cửa tiệm trong giáo phân bố khắp nơi, tiền tài không cần phải lo lắng, lại thêm dân chúng rất có hảo cảm với thần giáo, ngày sau Nhật Nguyệt thần giáo nhất định sẽ ngày càng lớn mạnh.
Thế nhưng Nhật Nguyệt thần giáo triệt triệt để để sừng sững trong chốn giang hồ, còn cần một cơ hội, cần một cơ hội để Tả Lãnh Thiền tự mình đến cửa.
Không bao lâu, liền bắt đầu bãi yến, đoàn người Đông Phương Bất Bại ngồi cạnh chủ vị, lần này người trong Nhật Nguyệt thần giáo đã chiếm hơn phân nữa chỗ ngồi, Dương Liễm thưởng thức một chén rượu không tính là tinh xảo, chờ khai yến.
Đáng tiếc hắn không chờ được tới khai yến, chỉ chờ được một trận xôn xao ngoài cửa, sau đó liền nhìn thấy vài thanh y hán tử nâng hai tấm ván vào, trên ván rõ ràng nằm hai người bị vải trắng bao lại, Dương Liễm hơi híp mắt, xem ra trò hay đã lên sân khấu.
Người bị nâng vào vừa chết, hơn nữa còn là đệ tử có danh hào của Thái Sơn, cho nên thấy chuyện này Thiên môn đạo nhân chưởng môn Thái Sơn lộ ra sắc mặt cực kỳ khó coi.
Rất nhanh Thiên môn đạo nhân liền phát giận với các chưởng môn khác, chỉ rõ muốn gặp Lệnh Hồ Xung, Dương Liễm nhìn trò khôi hài trước mắt, buồn cười nghĩ, Lệnh Hồ Xung không hổ là mệnh diễn viên, hết thảy mọi chuyện xảy ra nhìn như không có quan hệ với cậu ta, nhưng thực tế mọi chuyện đều có liên quan với cậu ta.
Nghĩ đến trong nguyên tác Lệnh Hồ Xung nói ra mấy lời vũ nhục Đông Phương lại cùng Nhậm Ngã hành đánh chết Đông Phương, Dương Liễm lòng dạ hẹp hòi rất không mong gặp Lệnh Hồ Xung, lý trí hắn biết Lệnh Hồ Xung là một hiệp khách hào sảng, nhưng hiện tại liên lụy tới Đông Phương nhà mình, vậy nên sự giận chó đánh mèo lòng dạ hẹp hòi sẽ thành bạn thân của hắn. Nghe Thiên môn đạo nhân trách cứ Lệnh Hồ Xung giao hảo với thải hoa tặc Điền Bá Quang, làm thế này sẽ bôi nhọ khí tiết của danh môn chính phái, Dương Liễm nhíu mày, diễn viên quả thật là diễn viên, quả nhiên là một kẻ chuyên gây chuyện.
Đông Phương thấy Dương Liễm nhíu mày, liền hạ giọng nói, “Làm sao vậy?”
Dương Liễm hơi thả lỏng, thấp giọng nói, “Lệnh Hồ Xung này, quả nhiên là một kẻ chuyện gây chuyện.”
Đông Phương nghe vậy, mới cười nói, “Ngươi không thích người này?”
Giương mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ của Đông Phương, lại nhớ tới kết cục trong nguyên tác của Đông phương, Dương Liễm vươn tay bắt lấy tay Đông Phương, cuối cùng ***g ngón tay hai người vào nhau, “Người này làm việc hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, nhưng chung quy vẫn là một kẻ dùng ánh mắt thế tục nhìn mọi thứ, ta đối hắn... thật sự không tính là thưởng thức.” Nghĩ đến trong nguyên tác Lệnh Hồ Xung mắng Đông Phương là lão yêu đán, sắc mặt Dương Liễm lại đen hai phần, Lệnh Hồ Xung ngươi mới là tên hồ đồ không biết xấu hổ, Đông Phương của hắn sao lại không tốt được chứ.
Thấy Dương Liễm tuy nói đều là mấy lời tán dương Lệnh Hồ Xung, nhưng sắc mặt lại không tốt xem chút nào, Đông Phương cúi đầu ghé vào tai Dương Liễm nói, “Ngươi nếu không thích người này, ta thay ngươi trừ hắn.”
“Không cần, người này chỉ cần không nhúng tay vào việc của chúng ta, chúng ta không để ý tới hắn là được, ít nhất trong chốn võ lâm này, người này cũng là một người thẳng thắn hiếm thấy. Tuy nói ánh mắt hơi thế tục, nhưng làm việc coi như hào sảng,” Dương Liễm nghe Đông Phương vì lo lắng tâm tình mình không tốt mà muốn trừ Lệnh Hồ Xung, Dương Liễm vội vàng ngăn lại, tuy nói hiện tại Đông Phương muốn thu thập Lệnh Hồ Xung không phải chuyện khó, nhưng đối với nam diễn viên này, trừ bỏ nguyên nhân có liên quan tới Đông Phương, hắn nhiều ít vẫn có chút thưởng thức, để cậu ta không công chết oan như vậy, thật sự làm hắn thấy rất có lỗi.
“Thôi, ngươi không muốn động hắn, ta ngày sau thấy hắn cũng bỏ mặc là được,” Đông Phương bất đắc dĩ cười, không biết người này lại đang tính toán cái gì.
Bên này hai người lặng lẽ nói chuyện, bên kia Thiên môn đạo nhân đã hận không thể làm thịt Lệnh Hồ Xung, vài người giang hồ thấy Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ cùng với thị nhân đi cạnh cử chỉ vô cùng thân thiết, phần lớn trong lòng khinh thường Đông Phương Bất Bại hảo nam phong, nhưng cũng không ai dám có nửa phần cảm xúc nào.
Ngược lại một vài nữ hiệp nhìn thấy cảnh này mặt đỏ tai hồng, ngay cả đầu cũng không dám nghiêng nhìn đám người Đông Phương Bất Bại.
Dương Liễm cùng Đông Phương trò chuyện nhàn thoại một lát, đột nghe trên bàn truyền đến tiếng khóc của một nữ tử, hai người nghiêng đầu lại nhìn, chỉ thấy một nữ ni mỹ mạo quỳ trước mặt Định Dật sư thái của Hằng Sơn phái, xem đỉnh đầu trống không của nàng, hẳn cũng là đệ tử của Hằng Sơn phái.
Vừa lúc đó, Dư Thương Hải ngồi một bên đột nhiên đứng dậy, không biết vì sao lại đến gần thi thể, sau đó liền nhìn thấy kiếm cắm trên thi thể có khắc năm chữ “Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung”, vì thế lại cùng Lao Đức Nặc của Hoa Sơn tranh cãi.
Dương Liễm thấy Lao Đức Nặc cùng Dư Thương Hải đơn phương ẩu đả, ngáp một cái, sau đó liền lại nghe nữ đệ tử vừa rồi khóc mở miệng nói cái gì Lệnh hồ đại ca đã chết.
Càng nghe càng cảm thấy không có ý nghĩa, Dương Liễm bưng chén trà trên bàn uống một ngụm, miễn cưỡng áp đi ủ rũ trong lòng, đoạn tình tiết này hắn nhớ rõ, dù sao cũng là mở đầu một cao trào cho Tiếu Ngạo mà, tuy nói thời gian có chút bất đồng, nhưng bản thân tình tiết lại không thay đổi là bao.
“Thân thể không khoẻ sao?” Đông Phương thấy Dương Liễm sắc mặt mệt mỏi, trong lòng có chút lo lắng, đêm qua Dương Liễm phát tác lợi hại như vậy, thân thể đã sớm hư thoát, hiện giờ cưỡi ngựa đi vào Lưu phủ, còn phải nghe đám người đó vì một Hoa Sơn đệ tử vô nghĩa mà ca hết bài này đến bài khác, trong lòng cũng có chút mất hứng, bất quá chỉ là một Hoa Sơn đệ tử, chết thì chết, không nên trì hoãn thời gian của họ, không biết đầu óc đám người này bình thường dùng để làm gì nữa.
Còn cả ả ni cô tên Nghi Lâm kia nữa, ánh mắt chớp động, rõ ràng đang nói dối, sư phó của ả lại còn ra sức che chở, Đông Phương khinh thường cười nhạo, khó trách Hằng Sơn phái mấy năm nay liên tục xuống dốc.
Dương Liễm lắc đầu, “Ta không sao.”
Dư Thương Hải làm chưởng môn phái Thanh Thành, trước mặt Ngũ nhạc phái, tự nhiên phải xa cách một ít, hỏi Nghi Lâm vài ba câu, thấy mọi người hầu hết đều không trách cứ Lệnh Hồ Xung, ngược lại trách Thanh Thành làm việc không đúng.
Dương Liễm càng xem càng mất kiên nhẫn, đám danh môn chính phái này cứ lòng vòng như vậy mãi sao, Thanh Thành ở đất Thục, mà Ngũ nhạc phái đều có liên lụy chặt chẽ với nhau, quan hệ trong đó tự nhiên Thanh Thành không theo kịp, đừng nói Dư Thương Hải mồm miệng không đủ lanh lợi, cho dù ông ta có một cái miệng khéo léo của Hoàng Dung, trước mặt đoàn thể, cũng trở nên suy yếu vô lực.
Đoàn thể tính bài ngoại, thái độ này cũng là rất bình thường.
Cũng giống như cái đám danh môn chính phái hợp nhau chống lại thần giáo, xét đến cùng, bất quá là kiêng kị thực lực Nhật Nguyệt giáo, một mình đấu không được, sẽ nghĩ đến quần ẩu [đánh hội đồng]. Nhân tính ti tiện, thường thường biểu hiện càng thêm sống động trên người đám người tự cho là đúng này.
Đông Phương thấy sắc mặt Dương Liễm tựa hồ không tốt, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, mặt không chút thay đổi nói,”Chư vị không biết đã cho được kết luận gì rồi?”
Thiên môn đạo nhân, Định Dật sư thái còn có Dư Thương Hải thấy Đông Phương Bất Bại thần sắc không vui, lại thêm mấy chuyện này trong chốc lát cũng không thể giải quyết, ở đây có khá nhiều người trong võ lâm, nếu còn tiếp tục ồn ào, mọi người đều mất thể diện, trong lúc nhất thời, người của ba phái đều ngừng khắc khẩu.
Lưu Chính Phong thấy thế, vội lệnh hạ nhân dâng rượu cùng thức ăn lên, làm yến hội nguyên bản mang tràn đầy bực tức hơn vài phần náo nhiệt.
Nghi Lâm thấy bạch y nam nhân vừa lên tiếng, ngay cả sư phó của mình cũng không lên tiếng nữa, liền tò mò hỏi, “Sư phó, người kia là ai?”
Thanh âm của nàng rất thấp, nhưng ở đây đều là võ lâm cao thủ, lại thêm Nghi Lâm võ công thấp kém, còn không biết dùng nội công điều chỉnh âm lượng, nhất thời yến hội cũng có vài người trộm nhìn liếc Đông Phương Bất Bại, nhưng đối phương vẫn như cũ cúi đầu uống rượu trong chén, tựa hồ không nghe thấy lời Nghi Lâm hỏi.
Định Dật trừng mắt liếc nhìn Nghi Lâm, “Dùng cơm.” Nói xong, nhìn Đông Phương Bất Bại, thấy y không phản ứng gì mới yên lòng.
Sau khi khai yến được một lúc, Nghi Lâm lại bắt đầu kể cho Định Dật nghe Lệnh Hồ Xung cơ trí thế nào, làm mọi người nghe thấy cười ha ha.
“... hai, người thua, phải vung đao tự cung, làm thái giám. Sư phụ, không biết cái gì là … vung đao tự cung, làm thái giám?” Nghi Lâm thuật lại lời Lệnh Hồ Xung nói với Điền Bá Quang, lời này vừa ra, lại làm mọi người cười ha hả.
Rất nhanh đã có người nói tiếp, “Thái giám, chính là quái vật bất nam bất nữ, yêm họa không phải nam nhân không phải nữ nhân, chỉ có thể ở trong hoàng cung hầu hạ nữ nhân cùng hoàng đế a.”
Lời vừa nói ra, chung quanh lại cười vang lên.
Ngược với cảnh mọi người cười vang, Đông Phương Bất Bại mặt trầm như nước, y bắn rượu từ đầu ngón tay ra, chỉ thấy nam nhân vừa rồi nói thái giám là quái vật bất nam bất nữ sờ sờ cái ót.
Dương Liễm là người duy nhất chú ý tới động tác của Đông Phương Bất Bại, hắn vươn tay nằm lấy tay Đông Phương, thấy đối phương nhìn mình, mỉm cười.
Dương Liễm nắm càng thêm chặt, nam nhân này sợ là sống không quá đêm nay, vừa rồi chỉ một giọt rượu đó cũng đủ lấy mạng gã.
Bất quá... Người như vậy, chết cũng đáng, hắn hơi khép mắt, giấu đi sát ý trong lòng, tự cung, vốn là nỗi đau trong lòng Đông Phương, mỗi khi hắn vuốt lên vết sẹo kia, cũng nhịn không được thấy trong lòng co rút đau đớn, người này lại dám nói khó nghe như vậy.
Nắm tay Đông Phương, để đối phương cảm nhận được tâm ý của mình, hắn muốn Đông Phương biết, trong mắt Dương Liễm hắn, bất luận kẻ nào cũng không bằng Đông Phương.
Đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, trưng lên cái giá hiệp khách, trong miệng lại nói những lời thô tục bỉ ổi không chịu nổi như thế, lại tính thứ gì?
Đông Phương tràn ngập sát ý sau khi nhìn vào mắt Dương Liễm, dần dần hóa thành vui sướng.
Người không thích lây dính máu tươi, hai mắt thế nhưng tràn đầy sát ý, mà phần sát ý này, chỉ vì đối phương vô tình vũ nhục y, Đông Phương cong môi cười, cho dù những lời này cũng không phải nói với mình, nhưng trong lòng Dương Liễm, lại không thể chấp nhận y chịu nhục nhã dù chỉ là một chút?
Có người đối xử với mình như vậy, những lời này thì đã tính là cái gì?
Lời tác giả: “Nhị, thua người, phải vung đao tự cung, làm thái giám. Sư phụ, không biết cái gì là gọi là …phải vung đao, tự mình làm thái giám?” ——- những lời này trích trong nguyên tác ra.
Hết Vũ nhục