Chương : 60
Đoàn người Đông Phương Bất Bại tới một viện tử trông rất bình thường, La trưởng lão tiến lên gõ gõ cửa, rất nhanh có một trung niên nam tử mở cửa, hắn nhìn La trưởng lão liếc mắt một cái, nhìn như không chút để ý mở miệng nói, “Khách nhân từ nơi nào đến?”
Đối phương tuy là loại thái độ này, La trưởng lão cũng không thấy nửa phần tức giận, “Từ nơi núi cao nhiều cây mà đến.”
Trung niên nam tử nghe vậy, trên mặt lập tức thay ngay vẻ cung kính, mở rộng cửa ra, “Khách nhân đường xa mà đến, không từ xa tiếp đón, xin thứ lỗi.”
Dương Liễm nhảy xuống xe ngựa, xoay người giơ tay đỡ Đông Phương Bất Bại xuống xe, vốn là thái độ nên có của một quản sự đối với chủ nhân, hắn thấy người gác cổng vẻ mặt khẩn trương, liền mở miệng nói, “Ngươi đi chuẩn bị vật dụng để tắm rửa, chúng ta chạy một đường, cũng có chút mệt mỏi.”
“Dạ,” Người gác cổng hơi hơi ngẩng đầu, thấy người nói chuyện là nam tử bộ mặt ôn hòa trẻ tuổi, lường trước đây là Dương tổng quản bên giáo chủ, cũng không dám nhìn Đông Phương Bất Bại bên cạnh hắn, cúi đầu lui ra.
Đoàn người vào cửa, liền có một lão nhân đón bọn họ vào nội viện, phòng ốc đã sớm chuẩn bị xong, cũng không thấy lộn xộn.
Phòng Dương Liễm cùng Đông Phương là kề nhau, nghĩ đến mọi người ở dưới đều biết chuyện hai người, Dương Liễm quay về phòng mình cất đồ đạc xong liền xoay người vào phòng Đông Phương, thấy bốn nam phó cao tráng cho nước ấm vào đại mộc dũng, mà Đông Phương ngồi ở ghế một bên chợp mắt.
Dương Liễm thấy thế, rót một chén trà nóng đưa cho Đông Phương, “Mệt mỏi?”
Đông Phương mở mắt ra, tiếp nhận chén trà lắc lắc đầu, “Không có việc gì.” Y thấy Dương Liễm sắc mặt không tốt, lôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, “Ngươi sao không nghỉ ngơi một chút?” Thân thể Dương Liễm vẫn làm y lo lắng, cho nên nhịn không được tự tay bắt mạch cho hắn.
Mạch của Dương Liễm tuy nói có chút hư phù, nhưng cũng không tính là có vấn đề lớn, Đông Phương lúc này mới yên tâm, nhìn dục dũng đã đầy nước, đối mấy nam phó khoát tay áo, “Các ngươi đi xuống đi.”
Mấy nam phó đều cúi đầu, nghe được Đông Phương Bất Bại nói, cũng không ngẩng đầu lên lui ra ngoài, người đi cuối cùng còn cẩn thận đóng cửa lại.
Dương Liễm ôm thắt lưng Đông Phương, hôn hôn môi của y, “Ta cũng chưa có tắm.”
Đông Phương nghe thế, làm sao không rõ tâm tư của hắn, lấy chén trà bỏ sang một bên, đứng lên nói, “Kia còn chưa cởi y phục ra cho bổn tọa?”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh,” Dương Liễm cởi bỏ đai lưng của Đông Phương, giơ tay vén ngoại bào của Đông Phương, lộ ra lý y tuyết trắng.
Đông Phương hô hấp hơi hơi tăng thêm, một đoạn đường đi, hai người rất ít khi thân mật, hiện giờ lần này vô cùng thân thiết, thật làm cho tim y đập có chút gia tốc.
Cởi bỏ xong cả, liền nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của Đông Phương, còn có da thịt trắng nõn, Dương Liễm hô hấp cứng lại, bế Đông Phương vào dục dũng, bản thân cũng nhanh cởi y phục ngồi xuống, nước trong dục dũng tràn ra trên mặt đất.
Gần như một con chiên ngoan đạo hôn lên môi Đông Phương, sau đó hôn xuống, ngậm lấy đột khởi trước ngực, nghe được tiếng rên rỉ nhỏ vụn của Đông Phương, Dương Liễm ngẩng đầu hôn hôn khóe môi Đông Phương, tay dần dần trượt xuống dưới.
Độ nóng bên trong càng ngày càng cao, hai người ôm lấy nhau, hết sức triền miên.
“Ân, nhẹ một chút......” Lời nói của Đông Phương đã muốn đứt quãng.
Dương Liễm ôm thắt lưng Đông Phương, hôn môi Đông Phương, động tác không chút nào chậm lại, nhưng vẫn trước sau ôn nhu, ngay cả cánh tay ôm Đông Phương cũng là mạnh yếu vừa phải, tựa hồ lo lắng Đông Phương bị thương.
“Ân......” Tiếng rên rỉ của Đông Phương bị Dương Liễm nuốt vào nụ hôn, một đôi tay lại đặt lên đầu vai Dương Liễm, tùy ý bản thân rơi vào sung sướng không nói nên lời.
Dương Liễm đối xử với y luôn ôn nhu, cho dù là loại thời điểm này. Lúc trong lòng y nhớ Dương Liễm, từng đi đến chỗ nào đó xem qua nam nhân là thân mật như thế nào, nhưng coi lại thấy thập phần không chịu nổi, người bị ép dưới thân, luôn chịu khổ nhiều, thậm chí có người ngất xỉu đi.
Y yêu Dương Liễm, cho nên khi đó liền nghĩ, cho dù có thể ở dưới thân hắn thống khổ ngất xỉu đi cũng tốt, nhưng thật không ngờ, y cũng không phải nam nhân đáng thương đó, bởi vì người ôm y vào trong lòng là Dương Liễm, là Dương Liễm mọi sự đều lấy y làm trọng, là Dương Liễm ngay cả ở phía sau, cũng lấy cánh tay ôm y, sợ thành dục dũng sẽ làm đau lưng của y.
Nghiêng đầu tựa vào đầu vai người yêu, cảm thụ độ ấm của hắn trên thân thể mình, thanh âm Đông Phương nhỏ vụn mà lại run rẩy, “Ta... yêu ngươi.”
Cánh tay ôm lấy y nắm thật chặt, có chút đau, lại làm cho y cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Ta cũng yêu ngươi, Đông Phương.”
“Ân a,” Khi hai người đồng thời đạt tới sung sướng cực hạn, Đông Phương Bất Bại nghĩ, nếu tự cung để trở thành võ công thiên hạ đệ nhất từng làm cho y hối hận, nhưng có được nam nhân này, y lại cảm thấy được đây là may mắn của y.
Hai người thân mật qua đi, Dương Liễm lại tỉ mỉ thay Đông Phương rửa sạch một phen, thay y lau khô thân mình, đổi y phục, lau khô tóc, mới nhét y vào trong ổ chăn, như vậy giống như Đông Phương là bảo bối dễ vỡ, một chút va chạm cũng chịu không được.
Đông Phương ở bên ngoài tuy rằng xưa nay cường thế, lại cực yêu Dương Liễm đối đãi cẩn thận như vậy. Thân thể y luyện võ, sự mềm dẻo vô cùng tốt, một phen gây sức ép như vậy, kỳ thật cũng không có khó chịu lắm, bất quá nhìn thấy dáng vẻ Dương Liễm thật cẩn thận, tóm lại vẫn cực kỳ ấm áp.
Dương Liễm mãi miết hôn hôn môi Đông Phương, có chút luyến tiếc nói, “Thật muốn cứ dính mãi vào Đông Phương.”
Đông Phương mặt mày mỉm cười, “Sao, có thể nào ta đuổi ngươi chứ?”
Dương Liễm nhìn nước trên mặt đất, lại hung hăng hôn Đông Phương một hơi, mới đứng dậy nói, “Ta đi tìm đồ dọn nước trong phòng một chút, nhiều nước như vậy, ẩm thấp đối thân thể không tốt.” Hắn biết sau chuyện đó Đông Phương không thích ai đến gần, cho nên bảo hạ nhân mang đến thứ gì đó để lau dọn, tỉ mỉ dọn dẹp.
Đông Phương tựa vào trên giường, nhìn thấy Dương Liễm buộc lỏng ngồi xổm trên mặt đất chà lau, trong lòng đau lòng cho hắn, không khỏi nói, “Loại chuyện này sao để ngươi làm, kêu người phía dưới đến đi.”
Dương Liễm nghe vậy cười, “Không có việc gì, dù sao ta cũng không có việc gì làm.”
Đông Phương làm sao không biết hắn là vì y không muốn những người khác tới gần, đứng dậy xuống giường đi đến bên Dương Liễm, nhẹ nhàng ôm hắn, “Không có việc gì, đợi khi nào chúng ta dùng cơm thì gọi bọn hắn đến dọn.”
Dương Liễm nghe vậy cũng không kiên trì, ý cười trên mặt vì thấy Đông Phương thế nhưng đi chân trần trên mặt đất mà tán đi, bế lấy Đông Phương, thả y lên giường, lấy khăn xoa xoa lòng bàn chân Đông Phương, mới nói, “Không thể đi chân trần trên mặt đất, đối thân thể không tốt.”
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn mang giày cho y, đưa tay nhéo nhéo lổ tai hắn, “Ngươi nói nữa ngươi cũng sắp biến thành lão nhân.”
Dương Liễm bất đắc dĩ thở dài, tùy ý Đông Phương kéo lỗ tay mình, đứng dậy lấy ra một cây lược ngọc từ trong ngực, buộc tóc cho Đông Phương, mới để y xuống giường, “Ngươi ngồi một lát, ta đi phòng bếp.” Hắn xưa nay quen thuộc khẩu vị của Đông Phương Bất Bại, cho nên đi trù phòng dặn dò một chút mới được.
Đông Phương Bất Bại gật đầu, “Cũng tốt, ta vừa vặn cũng có chút sự tình muốn đi dặn dò, ngươi trực tiếp đến thư phòng tìm ta là được rồi.”
Hai người ra cửa, Dương Liễm đi đến phòng bếp phía tây, trên đường đi gặp Tang Tam Nương, liền dừng lại nói, “Tang đại tỷ, có gì muốn ăn không, ta sẽ bảo trù phòng làm.”
Tang Tam Nương cười trêu nói, “Ta cũng không có gì đặc biệt muốn dùng, Dương huynh đệ ngươi vẫn là nhanh đi phòng bếp đi, để lâu sợ là giáo chủ sẽ muốn tìm ngươi mà.” Nói xong, còn gian gian nhìn cổ Dương Liễm.
Dương Liễm nhìn nàng như thế, nghi hoặc sờ sờ cái mũi, hắn sao lại cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Tang đại tỷ làm cho người ta thấy kỳ quái nói không nên lời mà.
Tang Tam Nương đi ra một khoảng cách, mới cảm khái nghĩ, giáo chủ cùng Dương huynh đệ thật đúng là kịch liệt a, dấu hôn trên cổ Dương huynh đệ cũng còn giữ lại nữa mà.
Đông Phương ngồi trong thư phòng, không nhanh không chậm lật sổ sách trên bàn, có cái dấu hôn kia, hẳn là sẽ không có nữ nhân không có mắt nào tiếp cận Dương Liễm đi?
Hết Dấu hôn
Thấy có khách tiểu nhị lập tức nghênh đón, Dương Liễm không nhìn nữa thu hồi tầm mắt, trong lòng đã có suy tính, nhớ đến ngày Lưu Chính Phong kim bồn tẩy thủ các đại môn phái đều đến, không nói đến đó coi như là đại sự gần đây trong võ lâm.
Đối phương tuy là loại thái độ này, La trưởng lão cũng không thấy nửa phần tức giận, “Từ nơi núi cao nhiều cây mà đến.”
Trung niên nam tử nghe vậy, trên mặt lập tức thay ngay vẻ cung kính, mở rộng cửa ra, “Khách nhân đường xa mà đến, không từ xa tiếp đón, xin thứ lỗi.”
Dương Liễm nhảy xuống xe ngựa, xoay người giơ tay đỡ Đông Phương Bất Bại xuống xe, vốn là thái độ nên có của một quản sự đối với chủ nhân, hắn thấy người gác cổng vẻ mặt khẩn trương, liền mở miệng nói, “Ngươi đi chuẩn bị vật dụng để tắm rửa, chúng ta chạy một đường, cũng có chút mệt mỏi.”
“Dạ,” Người gác cổng hơi hơi ngẩng đầu, thấy người nói chuyện là nam tử bộ mặt ôn hòa trẻ tuổi, lường trước đây là Dương tổng quản bên giáo chủ, cũng không dám nhìn Đông Phương Bất Bại bên cạnh hắn, cúi đầu lui ra.
Đoàn người vào cửa, liền có một lão nhân đón bọn họ vào nội viện, phòng ốc đã sớm chuẩn bị xong, cũng không thấy lộn xộn.
Phòng Dương Liễm cùng Đông Phương là kề nhau, nghĩ đến mọi người ở dưới đều biết chuyện hai người, Dương Liễm quay về phòng mình cất đồ đạc xong liền xoay người vào phòng Đông Phương, thấy bốn nam phó cao tráng cho nước ấm vào đại mộc dũng, mà Đông Phương ngồi ở ghế một bên chợp mắt.
Dương Liễm thấy thế, rót một chén trà nóng đưa cho Đông Phương, “Mệt mỏi?”
Đông Phương mở mắt ra, tiếp nhận chén trà lắc lắc đầu, “Không có việc gì.” Y thấy Dương Liễm sắc mặt không tốt, lôi kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, “Ngươi sao không nghỉ ngơi một chút?” Thân thể Dương Liễm vẫn làm y lo lắng, cho nên nhịn không được tự tay bắt mạch cho hắn.
Mạch của Dương Liễm tuy nói có chút hư phù, nhưng cũng không tính là có vấn đề lớn, Đông Phương lúc này mới yên tâm, nhìn dục dũng đã đầy nước, đối mấy nam phó khoát tay áo, “Các ngươi đi xuống đi.”
Mấy nam phó đều cúi đầu, nghe được Đông Phương Bất Bại nói, cũng không ngẩng đầu lên lui ra ngoài, người đi cuối cùng còn cẩn thận đóng cửa lại.
Dương Liễm ôm thắt lưng Đông Phương, hôn hôn môi của y, “Ta cũng chưa có tắm.”
Đông Phương nghe thế, làm sao không rõ tâm tư của hắn, lấy chén trà bỏ sang một bên, đứng lên nói, “Kia còn chưa cởi y phục ra cho bổn tọa?”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh,” Dương Liễm cởi bỏ đai lưng của Đông Phương, giơ tay vén ngoại bào của Đông Phương, lộ ra lý y tuyết trắng.
Đông Phương hô hấp hơi hơi tăng thêm, một đoạn đường đi, hai người rất ít khi thân mật, hiện giờ lần này vô cùng thân thiết, thật làm cho tim y đập có chút gia tốc.
Cởi bỏ xong cả, liền nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của Đông Phương, còn có da thịt trắng nõn, Dương Liễm hô hấp cứng lại, bế Đông Phương vào dục dũng, bản thân cũng nhanh cởi y phục ngồi xuống, nước trong dục dũng tràn ra trên mặt đất.
Gần như một con chiên ngoan đạo hôn lên môi Đông Phương, sau đó hôn xuống, ngậm lấy đột khởi trước ngực, nghe được tiếng rên rỉ nhỏ vụn của Đông Phương, Dương Liễm ngẩng đầu hôn hôn khóe môi Đông Phương, tay dần dần trượt xuống dưới.
Độ nóng bên trong càng ngày càng cao, hai người ôm lấy nhau, hết sức triền miên.
“Ân, nhẹ một chút......” Lời nói của Đông Phương đã muốn đứt quãng.
Dương Liễm ôm thắt lưng Đông Phương, hôn môi Đông Phương, động tác không chút nào chậm lại, nhưng vẫn trước sau ôn nhu, ngay cả cánh tay ôm Đông Phương cũng là mạnh yếu vừa phải, tựa hồ lo lắng Đông Phương bị thương.
“Ân......” Tiếng rên rỉ của Đông Phương bị Dương Liễm nuốt vào nụ hôn, một đôi tay lại đặt lên đầu vai Dương Liễm, tùy ý bản thân rơi vào sung sướng không nói nên lời.
Dương Liễm đối xử với y luôn ôn nhu, cho dù là loại thời điểm này. Lúc trong lòng y nhớ Dương Liễm, từng đi đến chỗ nào đó xem qua nam nhân là thân mật như thế nào, nhưng coi lại thấy thập phần không chịu nổi, người bị ép dưới thân, luôn chịu khổ nhiều, thậm chí có người ngất xỉu đi.
Y yêu Dương Liễm, cho nên khi đó liền nghĩ, cho dù có thể ở dưới thân hắn thống khổ ngất xỉu đi cũng tốt, nhưng thật không ngờ, y cũng không phải nam nhân đáng thương đó, bởi vì người ôm y vào trong lòng là Dương Liễm, là Dương Liễm mọi sự đều lấy y làm trọng, là Dương Liễm ngay cả ở phía sau, cũng lấy cánh tay ôm y, sợ thành dục dũng sẽ làm đau lưng của y.
Nghiêng đầu tựa vào đầu vai người yêu, cảm thụ độ ấm của hắn trên thân thể mình, thanh âm Đông Phương nhỏ vụn mà lại run rẩy, “Ta... yêu ngươi.”
Cánh tay ôm lấy y nắm thật chặt, có chút đau, lại làm cho y cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Ta cũng yêu ngươi, Đông Phương.”
“Ân a,” Khi hai người đồng thời đạt tới sung sướng cực hạn, Đông Phương Bất Bại nghĩ, nếu tự cung để trở thành võ công thiên hạ đệ nhất từng làm cho y hối hận, nhưng có được nam nhân này, y lại cảm thấy được đây là may mắn của y.
Hai người thân mật qua đi, Dương Liễm lại tỉ mỉ thay Đông Phương rửa sạch một phen, thay y lau khô thân mình, đổi y phục, lau khô tóc, mới nhét y vào trong ổ chăn, như vậy giống như Đông Phương là bảo bối dễ vỡ, một chút va chạm cũng chịu không được.
Đông Phương ở bên ngoài tuy rằng xưa nay cường thế, lại cực yêu Dương Liễm đối đãi cẩn thận như vậy. Thân thể y luyện võ, sự mềm dẻo vô cùng tốt, một phen gây sức ép như vậy, kỳ thật cũng không có khó chịu lắm, bất quá nhìn thấy dáng vẻ Dương Liễm thật cẩn thận, tóm lại vẫn cực kỳ ấm áp.
Dương Liễm mãi miết hôn hôn môi Đông Phương, có chút luyến tiếc nói, “Thật muốn cứ dính mãi vào Đông Phương.”
Đông Phương mặt mày mỉm cười, “Sao, có thể nào ta đuổi ngươi chứ?”
Dương Liễm nhìn nước trên mặt đất, lại hung hăng hôn Đông Phương một hơi, mới đứng dậy nói, “Ta đi tìm đồ dọn nước trong phòng một chút, nhiều nước như vậy, ẩm thấp đối thân thể không tốt.” Hắn biết sau chuyện đó Đông Phương không thích ai đến gần, cho nên bảo hạ nhân mang đến thứ gì đó để lau dọn, tỉ mỉ dọn dẹp.
Đông Phương tựa vào trên giường, nhìn thấy Dương Liễm buộc lỏng ngồi xổm trên mặt đất chà lau, trong lòng đau lòng cho hắn, không khỏi nói, “Loại chuyện này sao để ngươi làm, kêu người phía dưới đến đi.”
Dương Liễm nghe vậy cười, “Không có việc gì, dù sao ta cũng không có việc gì làm.”
Đông Phương làm sao không biết hắn là vì y không muốn những người khác tới gần, đứng dậy xuống giường đi đến bên Dương Liễm, nhẹ nhàng ôm hắn, “Không có việc gì, đợi khi nào chúng ta dùng cơm thì gọi bọn hắn đến dọn.”
Dương Liễm nghe vậy cũng không kiên trì, ý cười trên mặt vì thấy Đông Phương thế nhưng đi chân trần trên mặt đất mà tán đi, bế lấy Đông Phương, thả y lên giường, lấy khăn xoa xoa lòng bàn chân Đông Phương, mới nói, “Không thể đi chân trần trên mặt đất, đối thân thể không tốt.”
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn mang giày cho y, đưa tay nhéo nhéo lổ tai hắn, “Ngươi nói nữa ngươi cũng sắp biến thành lão nhân.”
Dương Liễm bất đắc dĩ thở dài, tùy ý Đông Phương kéo lỗ tay mình, đứng dậy lấy ra một cây lược ngọc từ trong ngực, buộc tóc cho Đông Phương, mới để y xuống giường, “Ngươi ngồi một lát, ta đi phòng bếp.” Hắn xưa nay quen thuộc khẩu vị của Đông Phương Bất Bại, cho nên đi trù phòng dặn dò một chút mới được.
Đông Phương Bất Bại gật đầu, “Cũng tốt, ta vừa vặn cũng có chút sự tình muốn đi dặn dò, ngươi trực tiếp đến thư phòng tìm ta là được rồi.”
Hai người ra cửa, Dương Liễm đi đến phòng bếp phía tây, trên đường đi gặp Tang Tam Nương, liền dừng lại nói, “Tang đại tỷ, có gì muốn ăn không, ta sẽ bảo trù phòng làm.”
Tang Tam Nương cười trêu nói, “Ta cũng không có gì đặc biệt muốn dùng, Dương huynh đệ ngươi vẫn là nhanh đi phòng bếp đi, để lâu sợ là giáo chủ sẽ muốn tìm ngươi mà.” Nói xong, còn gian gian nhìn cổ Dương Liễm.
Dương Liễm nhìn nàng như thế, nghi hoặc sờ sờ cái mũi, hắn sao lại cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Tang đại tỷ làm cho người ta thấy kỳ quái nói không nên lời mà.
Tang Tam Nương đi ra một khoảng cách, mới cảm khái nghĩ, giáo chủ cùng Dương huynh đệ thật đúng là kịch liệt a, dấu hôn trên cổ Dương huynh đệ cũng còn giữ lại nữa mà.
Đông Phương ngồi trong thư phòng, không nhanh không chậm lật sổ sách trên bàn, có cái dấu hôn kia, hẳn là sẽ không có nữ nhân không có mắt nào tiếp cận Dương Liễm đi?
Hết Dấu hôn
Thấy có khách tiểu nhị lập tức nghênh đón, Dương Liễm không nhìn nữa thu hồi tầm mắt, trong lòng đã có suy tính, nhớ đến ngày Lưu Chính Phong kim bồn tẩy thủ các đại môn phái đều đến, không nói đến đó coi như là đại sự gần đây trong võ lâm.