Chương : 40
Có lẽ là vì ban đêm cùng Đông Phương tách ra ngủ, nên Dương Liễm ngủ rất bất an, buổi sáng rời giường, phát hiện trời mưa lớn hơn hôm qua, vào phòng Đông Phương, phát hiện Đông Phương đã mặc y phục tử tế ngồi trên ghế.
Ngáp một cái, đi đến phía sau Đông Phương, cầm lấy lược gỗ bên cạnh giúp Đông Phương chải đầu, chải xong kê đầu lên vai Đông Phương, “Đêm qua tiếng mưa to quá làm ta không ngủ được.”
Mắt Đông Phương hơi lóe lên, “Trước kia lúc còn trong giáo mưa to cỡ nào ngươi cũng ngủ được, mà bây giờ mới chỉ một cơn mưa xuân, ngươi đã ngủ không được, đợi lát nữa phải đi sơn đạo, không thể kỵ mã, không biết ngươi có chịu nổi hay không.”
Dương Liễm lại ngáp một cái, “Không sao đâu, về giáo rồi, ta ngủ bù lại là được.” Nói xong, liền nắm tay Đông Phương nói, “Chúng ta đi xuống dùng cơm, hẳn là bọn Đồng đại ca cũng đã dậy rồi.”
Hai người xuống lầu, nhìn thấy Đồng Bách Hùng đang dẫn theo hai thủ hạ vào khách ***, trên tay họ còn cầm vài bộ áo tơi cùng mũ trùm, Dương Liễm lúc này mới kịp phản ứng, hai thứ này là dùng để che mưa. Quả nhiên cầm dù chỉ thích hợp để ngắm cảnh du hồ, nếu đổi lại là sơn đạo hay gì đó, vẫn là cần áo tơi cùng mũ trùm.
Dùng xong bữa sáng, đoàn người lên đường lên núi, vì thế đám người Tang Tam Nương liền thấy một mặt ôn nhu của giáo chủ, trông vừa sợ vừa mới mẻ.
Dương Liễm dọc theo đường đi dù có thể đuổi kịp đoàn người, nhưng vẫn phải thở hổn hển, nhìn sơn đạo nhỏ hẹp, hắn cảm khái, không hổ một nơi dễ thủ khó công, khó đi như vậy a.
Một bàn tay trắng nõn bàn vươn đến trước mặt hắn, “Ta đỡ ngươi.”
Dương Liễm ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương, còn cả khóe miệng hơi cong lên. Dương Liễm cười cười, cũng không do dự, trở tay cầm ngược lại tay Đông Phương, nhất thời cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm không ít.
Đồng Bách Hùng nghiêng đầu, rõ ràng loại chuyện phát sinh trên người nam nhân cùng nữ nhân, lại phát sinh trên người hai nam nhân là giáo chủ cùng Dương huynh đệ, hắn sao lại thấy hẳn là nên như vậy? Dương huynh đệ này bình thường biểu hiện cũng không giống một nữ nhân a, chẳng lẽ nói là vì dọc đường hắn đã nhìn quen cử chỉ thân mật của hai người họ?
Hướng Vấn Thiên đi trên hành lang dài, nhìn thấy Vương trưởng lão cùng Đỗ trưởng lão vội vàng đi tới, ôm quyền nói, “Nhị vị trưởng lão, chuyện gì cứ mà đi gấp như vậy?”
“Hướng tả sử ngươi còn chưa biết sao?” Vương trưởng lão vội hỏi, “Vừa rồi đệ tử phía dưới báo lại, giáo chủ lập tức sẽ trở về, chúng ta hiện giờ đang định đi cung nghênh giáo chủ.”
Hướng Vấn Thiên kinh ngạc, “Giáo chủ lần này trở về, sao lại không có ai báo trước?”
“Ai nha, Hướng lão đệ, việc này không cần lo lắng, chúng ta đi cung nghênh giáo chủ trước đã, ngươi có đi không?” Vương trưởng lão thật không lo lắng nhiều như vậy, mấy ngày nữa chính là ngày nữ nhi của ông xuất giá, giáo chủ bây giờ trở về, vừa vặn có thể tham giả hỉ yến của nữ nhi, loại chuyện vinh dự như vậy ông sao có thể không cao hứng chứ.
Hướng Vấn Thiên cười nói, “Tự nhiên là phải đi.” Đi theo hai vị sau trưởng lão, trong lòng Hướng Vấn Thiên tràn ngập một loại cảm giác bất an.
Dọc theo đường đi lại gặp vài vị Đường chủ cùng trưởng lão, đoàn người vội vàng đi đến cổng giáo, liền nhìn đến vài người khoác áo tơi đi tới, lúc này họ cũng bất chấp trời đang đổ mưa, toàn bộ quỳ xuống, “Cung nghênh giáo chủ.”
Đông Phương Bất Bại cởi mũ trên đầu đưa cho người bên cạnh, lại cởi áo tơi xuống, người bên cạnh tự động tiếp nhận áo tơi từ trong tay y, tựa hồ không nhìn thấy đám người đang quỳ dưới đất.
“Đứng lên đi, bất quá chỉ là xuất môn vài ngày, không cần hưng sư động chúng như vậy,” Đông Phương Bất Bại đảo mắt nhìn Hướng Vấn Thiên quỳ gối ở một góc, xoay qua nói với người đứng cạnh, “Ngươi về tiểu viện của ta trước đi.”
Chỉ thấy người đội mũ nọ gật đầu, liền theo bên cạnh tách ra khỏi đám người, xem ra người này rất quen thuộc địa hình trong giáo, nhưng mọi người vừa đứng dậy lại không thể đoán nổi người nọ rốt cuộc là ai, mà có thể tự đi vào tiểu viện của giáo chủ, hơn nữa giáo chủ khi nói chuyện với hắn thập phần ôn hòa.
Bọn họ liếc mắt nhìn mấy người đứng sau Đông Phương Bất Bại, mọi người cùng giáo chủ xuất môn đều ở đây, như vậy người rời đi lúc nãy là ai?
Hướng Vấn Thiên quay đầu nhìn theo phương hướng người nọ rời đi, chỉ còn kịp nhìn thấy bóng áo tơi của người nọ, lập tức biến mất ở chỗ rẽ, hơi nhíu mày, không biết vì sao, gã thấy người này cho gã một cảm giác rất quen thuộc.
Đông Phương Bất Bại cùng chư vị trưởng lão đi đến đại điện, ngồi ở vị trí giáo chủ trên cao, hơn ba năm, giờ phút này y đã không còn thấy cái tư vị rét lạnh khi ngồi trên vị trí cao cao tại thượng này, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, “Lần này bổn tọa đi Giang Nam, Phúc Uy tiêu cục phát sinh chuyện gì hẳn mọi người đều đã biết.”
Chư vị trưởng lão nhìn nhau, toàn bộ cúi đầu không nói.
“Bổn tọa mặc dù dị thường chán ghét Phúc Uy tiêu cục, nhưng bổn tọa lại càng không muốn nghe được có người lợi dụng thời cơ ra ngoài gây rối,” Đông Phương lạnh nhạt nói, “Nhất là những kẻ cố ý tìm phiền toái cho giáo, nếu bổn tọa phát hiện ai không an phận, như vậy bổn tọa đành phải thỉnh Diêm vương gia dạy hắn biết thành thật hơn.”.
Trên điện các vị trưởng lão tâm tư khác nhau, nhưng cũng không dám nói quá nhiều, những năm gần đây, giáo chủ đối Phúc Uy tiêu cục đích thật chán ghét, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng họ cũng không dám nói quá nhiều những chuyện có liên quan tới Phúc Uy tiêu cục.
Dương Liễm vừa mới đến gần cửa tiểu viện của Đông Phương, đã bị vài vị giáo chúng đột nhiên xuất hiện ngăn cản, “Người tới là ai, nơi này là tiểu viện của giáo chủ, kẻ không có phận sự không được tùy tiện xông vào.”
Bọn họ nghi hoặc nhìn người tới, người này đội mũ, khoác áo tơi, không biết là ai, lại khả nghi như vậy.
Dương Liễm cũng không giải thích, trực tiếp xuất ra Hắc Mộc lệnh, thấp giọng nói, “Tránh ra.”
“Mấy huynh đệ chúng ta đã đắc tội, thỉnh công tử thứ lỗi, “ Vài tên giáo chúng vừa thấy lệnh bài, biết nam nhân không nhìn rõ mặt này là người giáo chủ tín nhiệm, không dám ngăn trở, vội vàng mở đường.
Dương Liễm nhìn họ gật đầu, “Cẩn thận là chuyện tốt.”
Vào cửa, nhìn thấy tiểu viện quen thuộc, vài năm đã trôi qua, nơi này từng cọng cây ngọn cỏ tựa hồ cũng không biến hóa là bao, mỗi một chỗ đều rất quen thuộc, nhưng những cây trồng trong viện đã lớn không ít.
Đi căn phòng ban đầu mình ở, Dương Liễm vươn tay muốn đẩy cửa, lại nghe phía sau vang lên một thanh âm.
“Nơi này không thể đi vào,” Giọng nữ quen thuộc mang theo một loại hoài niệm, “Phòng này là cấm địa trong giáo, trừ bỏ giáo chủ, ai cũng không thể tới gần.”
Dương Liễm quay đầu lại, nhìn đến mặc áo lục Lục La đứng cách cửa không xa, nhưng một đầu tóc của cô nương hiện giờ đã vấn cao lên, nao nao, nguyên lai Lục La đã thành thân.
Lục La nhìn nam nhân đã nghe đây là cấm địa mà vẫn không ly khai, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn, “Ngươi... Đến tột cùng là ai?”
Dương Liễm trầm mặc một lúc lâu, chưa trả lời Lục La, tuy rằng không rõ dụng ý của Đông Phương, nhưng bây giờ tốt nhất là không nên sinh thêm chuyện, đối Lục La gật đầu, hắn đẩy cửa phòng đi vào, cho nên cũng không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lục La.
Trong phòng bài trí giống hệt lúc hắn rời đi, thậm chí ngay cả chăn trên giường cũng là hoa văn màu sắc khi hắn rời đi, bên cạnh bàn còn phủ một tầng bụi mỏng, nói rõ không lâu trước đây vẫn có người quét tước, nhưng nghe Lục La nói, căn phòng này Đông Phương chưa bao giờ cho người lạ tiến vào, như vậyngười quét tước căn phòng này, là Đông Phương sao?
Trên tường trên một bức họa, hình dáng có chút giống mình, cổ họng Dương Liễm nóng lên, mấy năm nay, Đông Phương một mình một người trông giữ căn phòng này, đến tột cùng đã trải qua như thế nào?
Đi đến bên giường, kéo chăn ra, đường may trên chăn rất *** tế, không phải là chăn trước kia của mình, cởi áo tơi cùng mũ trùm trên người xuống, Dương Liễm ôm chăn vào lòng, cánh tay run nhè nhẹ.
Trong viện, Lục La cứng ngắc nhìn nhắm chặt cửa phòng, lòng tay chuyển lạnh. Người đi vào lúc nãy, chẳng lẽ là.. là.. nhưng ngã xuống từ Huyền Nhai cao như vậy, còn có thể sống nổi sao? Nhưng người này, nếu không phải Dương tổng quản, vậy còn ai dám vào căn phòng đó nữa, mà giáo chủ lại cho phép ai vào căn phòng đó?
Đông Phương Bất Bại trở về tiểu viện, Lục La còn đứng trong viện, mắt nàng nhìn chằm chằm phòng Dương Liễm, “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Lục La vội hành lễ với Đông Phương, “Giáo chủ, vừa rồi có người vào...vào...”
“Ân, bổn tọa biết, “ Đông Phương Bất Bại gật đầu, “Ngươi lui ra.”
Lục La sắc mặt hơi đổi, cuối người nói, “Vâng” nếu người kia không phải Dương tổng quản, thì ai đã thay thế vị trí nguyên bản thuộc về Dương tổng quản đây? Nàng hơi cười khổ, một người dù tốt tới đâu, thì thời gian cũng dễ dàng có thể khiến người ta quên đi hắn. Nhưng nếu ngay cả giáo chủ cũng đã quên đi Dương tổng quản, như vậy còn có ai nhớ rõ hắn đây?
“Lục La cô nương, cơm trưa của giáo chủ chuẩn bị gì mới tốt đi?” Vài vị đầu bếp nhìn Lục La tới phòng bếp, bước lên trước hỏi, “Chúng ta không biết làm gì mới tốt a.”
Giáo chủ trước nay ăn uống không tốt, cực kỳ kén ăn, từng có người vì không có làm tốt đại áp giải cùng túy hà [tôm ướp rượu []] mà tang mệnh, họ hiện tại làm thức ăn mà trong lòng không ngừng run sợ.
Lục La đảo mắt nhìn căn bếp sạch sẽ, lại nhớ đến nam nhân thần bí kia, “Cứ làm như ngày xưa đi.” Tuy rằng làm không khéo, nhưng lại chẳng thể không làm.
Đầu bếp thấy sắc mặt Lục La không tốt, chỉ cho là nàng bị giáo chủ chất vấn, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải chiếu thực đơn cũ làm cơm trưa.
Đông Phương vào nhà, phát hiện Dương Liễm đã tựa vào trên giường ngủ, y vừa đến cạnh giường ngồi xuống, đã thấy Dương Liễm mở to mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn y.
“Đông Phương, “ Dương Liễm lộ ra một nụ cười, tựa hồ vừa rồi ngủ chỉ là một ảo giác.
“Còn mệt sao?” Đông Phương nhìn sắc trời, “Trước dùng cơm trưa rồi ngủ tiếp.”
Dương Liễm gật đầu, “Có cần cho người đơn độc đưa vào không?”
Đông Phương cầm tay hắn, “Không cần, trong viện đều là người của ta.” chạm vào tay hắn, đầu ngón tay chuyển lạnh.
“Hảo,” Dương Liễm mỉm cười, bất quá là một nụ cười yếu ớt, lại tựa như mặt trời buổi sớm mai.
Đông Phương nhìn nụ cười ấy, bàn tay nắm tay hắn càng thêm siết chặt.
Hết Về giáo
Chú giải:
[]Tôm ướp rượu hấp
Ngáp một cái, đi đến phía sau Đông Phương, cầm lấy lược gỗ bên cạnh giúp Đông Phương chải đầu, chải xong kê đầu lên vai Đông Phương, “Đêm qua tiếng mưa to quá làm ta không ngủ được.”
Mắt Đông Phương hơi lóe lên, “Trước kia lúc còn trong giáo mưa to cỡ nào ngươi cũng ngủ được, mà bây giờ mới chỉ một cơn mưa xuân, ngươi đã ngủ không được, đợi lát nữa phải đi sơn đạo, không thể kỵ mã, không biết ngươi có chịu nổi hay không.”
Dương Liễm lại ngáp một cái, “Không sao đâu, về giáo rồi, ta ngủ bù lại là được.” Nói xong, liền nắm tay Đông Phương nói, “Chúng ta đi xuống dùng cơm, hẳn là bọn Đồng đại ca cũng đã dậy rồi.”
Hai người xuống lầu, nhìn thấy Đồng Bách Hùng đang dẫn theo hai thủ hạ vào khách ***, trên tay họ còn cầm vài bộ áo tơi cùng mũ trùm, Dương Liễm lúc này mới kịp phản ứng, hai thứ này là dùng để che mưa. Quả nhiên cầm dù chỉ thích hợp để ngắm cảnh du hồ, nếu đổi lại là sơn đạo hay gì đó, vẫn là cần áo tơi cùng mũ trùm.
Dùng xong bữa sáng, đoàn người lên đường lên núi, vì thế đám người Tang Tam Nương liền thấy một mặt ôn nhu của giáo chủ, trông vừa sợ vừa mới mẻ.
Dương Liễm dọc theo đường đi dù có thể đuổi kịp đoàn người, nhưng vẫn phải thở hổn hển, nhìn sơn đạo nhỏ hẹp, hắn cảm khái, không hổ một nơi dễ thủ khó công, khó đi như vậy a.
Một bàn tay trắng nõn bàn vươn đến trước mặt hắn, “Ta đỡ ngươi.”
Dương Liễm ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương, còn cả khóe miệng hơi cong lên. Dương Liễm cười cười, cũng không do dự, trở tay cầm ngược lại tay Đông Phương, nhất thời cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm không ít.
Đồng Bách Hùng nghiêng đầu, rõ ràng loại chuyện phát sinh trên người nam nhân cùng nữ nhân, lại phát sinh trên người hai nam nhân là giáo chủ cùng Dương huynh đệ, hắn sao lại thấy hẳn là nên như vậy? Dương huynh đệ này bình thường biểu hiện cũng không giống một nữ nhân a, chẳng lẽ nói là vì dọc đường hắn đã nhìn quen cử chỉ thân mật của hai người họ?
Hướng Vấn Thiên đi trên hành lang dài, nhìn thấy Vương trưởng lão cùng Đỗ trưởng lão vội vàng đi tới, ôm quyền nói, “Nhị vị trưởng lão, chuyện gì cứ mà đi gấp như vậy?”
“Hướng tả sử ngươi còn chưa biết sao?” Vương trưởng lão vội hỏi, “Vừa rồi đệ tử phía dưới báo lại, giáo chủ lập tức sẽ trở về, chúng ta hiện giờ đang định đi cung nghênh giáo chủ.”
Hướng Vấn Thiên kinh ngạc, “Giáo chủ lần này trở về, sao lại không có ai báo trước?”
“Ai nha, Hướng lão đệ, việc này không cần lo lắng, chúng ta đi cung nghênh giáo chủ trước đã, ngươi có đi không?” Vương trưởng lão thật không lo lắng nhiều như vậy, mấy ngày nữa chính là ngày nữ nhi của ông xuất giá, giáo chủ bây giờ trở về, vừa vặn có thể tham giả hỉ yến của nữ nhi, loại chuyện vinh dự như vậy ông sao có thể không cao hứng chứ.
Hướng Vấn Thiên cười nói, “Tự nhiên là phải đi.” Đi theo hai vị sau trưởng lão, trong lòng Hướng Vấn Thiên tràn ngập một loại cảm giác bất an.
Dọc theo đường đi lại gặp vài vị Đường chủ cùng trưởng lão, đoàn người vội vàng đi đến cổng giáo, liền nhìn đến vài người khoác áo tơi đi tới, lúc này họ cũng bất chấp trời đang đổ mưa, toàn bộ quỳ xuống, “Cung nghênh giáo chủ.”
Đông Phương Bất Bại cởi mũ trên đầu đưa cho người bên cạnh, lại cởi áo tơi xuống, người bên cạnh tự động tiếp nhận áo tơi từ trong tay y, tựa hồ không nhìn thấy đám người đang quỳ dưới đất.
“Đứng lên đi, bất quá chỉ là xuất môn vài ngày, không cần hưng sư động chúng như vậy,” Đông Phương Bất Bại đảo mắt nhìn Hướng Vấn Thiên quỳ gối ở một góc, xoay qua nói với người đứng cạnh, “Ngươi về tiểu viện của ta trước đi.”
Chỉ thấy người đội mũ nọ gật đầu, liền theo bên cạnh tách ra khỏi đám người, xem ra người này rất quen thuộc địa hình trong giáo, nhưng mọi người vừa đứng dậy lại không thể đoán nổi người nọ rốt cuộc là ai, mà có thể tự đi vào tiểu viện của giáo chủ, hơn nữa giáo chủ khi nói chuyện với hắn thập phần ôn hòa.
Bọn họ liếc mắt nhìn mấy người đứng sau Đông Phương Bất Bại, mọi người cùng giáo chủ xuất môn đều ở đây, như vậy người rời đi lúc nãy là ai?
Hướng Vấn Thiên quay đầu nhìn theo phương hướng người nọ rời đi, chỉ còn kịp nhìn thấy bóng áo tơi của người nọ, lập tức biến mất ở chỗ rẽ, hơi nhíu mày, không biết vì sao, gã thấy người này cho gã một cảm giác rất quen thuộc.
Đông Phương Bất Bại cùng chư vị trưởng lão đi đến đại điện, ngồi ở vị trí giáo chủ trên cao, hơn ba năm, giờ phút này y đã không còn thấy cái tư vị rét lạnh khi ngồi trên vị trí cao cao tại thượng này, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, “Lần này bổn tọa đi Giang Nam, Phúc Uy tiêu cục phát sinh chuyện gì hẳn mọi người đều đã biết.”
Chư vị trưởng lão nhìn nhau, toàn bộ cúi đầu không nói.
“Bổn tọa mặc dù dị thường chán ghét Phúc Uy tiêu cục, nhưng bổn tọa lại càng không muốn nghe được có người lợi dụng thời cơ ra ngoài gây rối,” Đông Phương lạnh nhạt nói, “Nhất là những kẻ cố ý tìm phiền toái cho giáo, nếu bổn tọa phát hiện ai không an phận, như vậy bổn tọa đành phải thỉnh Diêm vương gia dạy hắn biết thành thật hơn.”.
Trên điện các vị trưởng lão tâm tư khác nhau, nhưng cũng không dám nói quá nhiều, những năm gần đây, giáo chủ đối Phúc Uy tiêu cục đích thật chán ghét, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng họ cũng không dám nói quá nhiều những chuyện có liên quan tới Phúc Uy tiêu cục.
Dương Liễm vừa mới đến gần cửa tiểu viện của Đông Phương, đã bị vài vị giáo chúng đột nhiên xuất hiện ngăn cản, “Người tới là ai, nơi này là tiểu viện của giáo chủ, kẻ không có phận sự không được tùy tiện xông vào.”
Bọn họ nghi hoặc nhìn người tới, người này đội mũ, khoác áo tơi, không biết là ai, lại khả nghi như vậy.
Dương Liễm cũng không giải thích, trực tiếp xuất ra Hắc Mộc lệnh, thấp giọng nói, “Tránh ra.”
“Mấy huynh đệ chúng ta đã đắc tội, thỉnh công tử thứ lỗi, “ Vài tên giáo chúng vừa thấy lệnh bài, biết nam nhân không nhìn rõ mặt này là người giáo chủ tín nhiệm, không dám ngăn trở, vội vàng mở đường.
Dương Liễm nhìn họ gật đầu, “Cẩn thận là chuyện tốt.”
Vào cửa, nhìn thấy tiểu viện quen thuộc, vài năm đã trôi qua, nơi này từng cọng cây ngọn cỏ tựa hồ cũng không biến hóa là bao, mỗi một chỗ đều rất quen thuộc, nhưng những cây trồng trong viện đã lớn không ít.
Đi căn phòng ban đầu mình ở, Dương Liễm vươn tay muốn đẩy cửa, lại nghe phía sau vang lên một thanh âm.
“Nơi này không thể đi vào,” Giọng nữ quen thuộc mang theo một loại hoài niệm, “Phòng này là cấm địa trong giáo, trừ bỏ giáo chủ, ai cũng không thể tới gần.”
Dương Liễm quay đầu lại, nhìn đến mặc áo lục Lục La đứng cách cửa không xa, nhưng một đầu tóc của cô nương hiện giờ đã vấn cao lên, nao nao, nguyên lai Lục La đã thành thân.
Lục La nhìn nam nhân đã nghe đây là cấm địa mà vẫn không ly khai, trong lòng nghi hoặc càng lúc càng lớn, “Ngươi... Đến tột cùng là ai?”
Dương Liễm trầm mặc một lúc lâu, chưa trả lời Lục La, tuy rằng không rõ dụng ý của Đông Phương, nhưng bây giờ tốt nhất là không nên sinh thêm chuyện, đối Lục La gật đầu, hắn đẩy cửa phòng đi vào, cho nên cũng không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lục La.
Trong phòng bài trí giống hệt lúc hắn rời đi, thậm chí ngay cả chăn trên giường cũng là hoa văn màu sắc khi hắn rời đi, bên cạnh bàn còn phủ một tầng bụi mỏng, nói rõ không lâu trước đây vẫn có người quét tước, nhưng nghe Lục La nói, căn phòng này Đông Phương chưa bao giờ cho người lạ tiến vào, như vậyngười quét tước căn phòng này, là Đông Phương sao?
Trên tường trên một bức họa, hình dáng có chút giống mình, cổ họng Dương Liễm nóng lên, mấy năm nay, Đông Phương một mình một người trông giữ căn phòng này, đến tột cùng đã trải qua như thế nào?
Đi đến bên giường, kéo chăn ra, đường may trên chăn rất *** tế, không phải là chăn trước kia của mình, cởi áo tơi cùng mũ trùm trên người xuống, Dương Liễm ôm chăn vào lòng, cánh tay run nhè nhẹ.
Trong viện, Lục La cứng ngắc nhìn nhắm chặt cửa phòng, lòng tay chuyển lạnh. Người đi vào lúc nãy, chẳng lẽ là.. là.. nhưng ngã xuống từ Huyền Nhai cao như vậy, còn có thể sống nổi sao? Nhưng người này, nếu không phải Dương tổng quản, vậy còn ai dám vào căn phòng đó nữa, mà giáo chủ lại cho phép ai vào căn phòng đó?
Đông Phương Bất Bại trở về tiểu viện, Lục La còn đứng trong viện, mắt nàng nhìn chằm chằm phòng Dương Liễm, “Ngươi đang nhìn cái gì?”
Lục La vội hành lễ với Đông Phương, “Giáo chủ, vừa rồi có người vào...vào...”
“Ân, bổn tọa biết, “ Đông Phương Bất Bại gật đầu, “Ngươi lui ra.”
Lục La sắc mặt hơi đổi, cuối người nói, “Vâng” nếu người kia không phải Dương tổng quản, thì ai đã thay thế vị trí nguyên bản thuộc về Dương tổng quản đây? Nàng hơi cười khổ, một người dù tốt tới đâu, thì thời gian cũng dễ dàng có thể khiến người ta quên đi hắn. Nhưng nếu ngay cả giáo chủ cũng đã quên đi Dương tổng quản, như vậy còn có ai nhớ rõ hắn đây?
“Lục La cô nương, cơm trưa của giáo chủ chuẩn bị gì mới tốt đi?” Vài vị đầu bếp nhìn Lục La tới phòng bếp, bước lên trước hỏi, “Chúng ta không biết làm gì mới tốt a.”
Giáo chủ trước nay ăn uống không tốt, cực kỳ kén ăn, từng có người vì không có làm tốt đại áp giải cùng túy hà [tôm ướp rượu []] mà tang mệnh, họ hiện tại làm thức ăn mà trong lòng không ngừng run sợ.
Lục La đảo mắt nhìn căn bếp sạch sẽ, lại nhớ đến nam nhân thần bí kia, “Cứ làm như ngày xưa đi.” Tuy rằng làm không khéo, nhưng lại chẳng thể không làm.
Đầu bếp thấy sắc mặt Lục La không tốt, chỉ cho là nàng bị giáo chủ chất vấn, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải chiếu thực đơn cũ làm cơm trưa.
Đông Phương vào nhà, phát hiện Dương Liễm đã tựa vào trên giường ngủ, y vừa đến cạnh giường ngồi xuống, đã thấy Dương Liễm mở to mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn y.
“Đông Phương, “ Dương Liễm lộ ra một nụ cười, tựa hồ vừa rồi ngủ chỉ là một ảo giác.
“Còn mệt sao?” Đông Phương nhìn sắc trời, “Trước dùng cơm trưa rồi ngủ tiếp.”
Dương Liễm gật đầu, “Có cần cho người đơn độc đưa vào không?”
Đông Phương cầm tay hắn, “Không cần, trong viện đều là người của ta.” chạm vào tay hắn, đầu ngón tay chuyển lạnh.
“Hảo,” Dương Liễm mỉm cười, bất quá là một nụ cười yếu ớt, lại tựa như mặt trời buổi sớm mai.
Đông Phương nhìn nụ cười ấy, bàn tay nắm tay hắn càng thêm siết chặt.
Hết Về giáo
Chú giải:
[]Tôm ướp rượu hấp