Chương : 36
Sáng sớm Giang Nam mang theo hàn ý nhè nhẹ, nhưng một tia hàn ý này không xâm nhập vào phòng hai người được. Dương Liễm buổi sáng tỉnh lại, thấy Đông Phương còn ngủ say, lường trước Đông Phương mặc dù có một thân võ nghệ, nhưng đêm qua bản thân không tiết chế vẫn là làm cho y mệt. Không khỏi hối hận bản thân đêm qua không biết tiết chế, hôn khóe miệng Đông Phương, Dương Liễm thật cẩn thận đứng dậy mặc y phục mở cửa đi ra ngoài.
“Đông Phương, ngươi sao lại ngồi dậy?” Dương Liễm bưng một chậu nước còn bốc khói vào phòng, thấy Đông Phương ngồi dậy, vội dùng chân khép cửa lại, đem bồn đặt lên ghế tròn bên giường, đi đến bên Đông Phương, nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh của Đông Phương thì hơi hơi đỏ mặt, ấn Đông Phương nằm xuống giường, “Ngươi nằm xuống trước, ta lau mình cho ngươi.”
Đông Phương nghe lời nằm xuống, nhìn Dương Liễm vắt khăn tử lau đi mồ hôi trên người mình, hơn nữa còn cẩn thận rửa sạch phía sau của y, động tác của Dương Liễm mềm nhẹ, giống như hắn đang làm một chuyện cảnh đẹp ý vui, mà không phải chỉ là rửa sạch thân mình cho y.
Làn da Đông Phương thực trắng nõn, bởi vì luyện công, thể mao trên người cũng không rõ ràng, Dương Liễm cũng lần đầu tiên nhìn thấy miệng vết thương dưới thân y, ôn nhu lau qua nơi kia, cúi đầu hôn hôn cái trán của Đông Phương, khóe môi cười, “Chào buổi sáng, Đông Phương của ta.”
Đông Phương Bất Bại nhìn nam tử trước mắt, cười khẽ ra tiếng, “Chào buổi sáng, tổng quản của ta.”
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Kéo chăn qua che kín người Đông Phương, Dương Liễm mới đỏ mặt hỏi, “Thắt lưng còn khó chịu không, ta giúp ngươi xoa bóp, miễn cho cả ngày đều khó chịu.”
Đông Phương miễn cưỡng ngáp một cái, “Ngươi trước đem y phục của ta lại đây.”
Vì thế Dương Liễm vui vẻ mặc y phục cho Đông Phương, lại để Đông Phương nằm ở một bên nhuyễn tháp, mà hắn lại là mặt mày tươi cười cho Đông Phương xem tay nghề mát xa coi như không tồi của hắn, chỉ kém trên mặt không có khắc mấy chữ to —– nam nhân nhị thập tứ hiếu.
“Mạnh một chút, ân... Cứ như vậy.”
Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng mới vừa tiến vào sân, chợt nghe Đông Phương Bất Bại nói những lời này, sợ tới mức dưới chân lảo đảo một cái, chẳng lẽ nói, Dương huynh đệ không phải là người ở dưới mà là giáo chủ... Tưởng tượng như vậy, hai người cảm thấy họ giờ này khắc này nên vô thanh vô tức ra khỏi viện thì tốt hơn.
Ngay lúc hai người đang chuẩn bị xoay người bước đi, chỉ nghe thanh âm của Đông Phương Bất Bại truyềnra, “Người nào ở ngoài phòng?”
Hai người dừng chân một chút, đành phải đến ngoài cửa chắp tay nói, “Thuộc hạ Đồng Bách Hùng [ Tang Tam Nương ] cầu kiến.”
“Vào đi, “ Thanh âm Đông Phương Bất Bại mang theo một tia khàn khàn cùng lười biếng, làm cho hai người nghe được trong lòng chấn động, hai người cũng không phải là người không có kinh nghiệm, tự nhiên biết là sao lại thế này. Bất quá khi hai người đi vào phòng, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng dựa vào nhuyễn tháp, mà Dương Liễm đang đấm chân cho giáo chủ, hai người nhất thời hiểu được, hóa ra họ không có đoán sai, người ở dưới đúng là Dương huynh đệ. [Gin: What? Why? Nếu thế người được đấm chân phải là Liễm ca chứ???????? Chẳng lẽ ý là……]
Đông Phương Bất Bại nhìn hai người liếc mắt một cái, thân thể ngồi thẳng, Dương Liễm nhìn ba người, cười nói, “Các ngươi tán gẫu, ta đi phòng bếp xem xem.” Hiện tại đã gần giữa trưa, Đông Phương hiện tại không thể ăn thứ quá cay hay gì đó, nên kêu phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn dễ tiêu thì hơn.
Đông Phương Bất Bại khóe môi tươi cười nhìn bóng dáng Dương Liễm, lại làm cho Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng thấy mà toàn thân nổi da gà ầm ầm, bình thường giáo chủ đều là mặt không chút thay đổi, đột nhiên lộ ra một nụ cười bình thường như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy có chút đáng sợ.
“Nhị vị có chuyện gì?” Dưới thân đã muốn tốt hơn không ít, nhưng vẫn có chút đau, Đông Phương thay đổi tư thế ngồi, hơi hơi nhíu nhíu mày.
“Giáo chủ, về chuyện Phúc Uy tiêu cục bị diệt môn bọn ta đã toàn bộ điều tra ra, “ Đồng Bách Hùng từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, phía trên tràn đầy chữ là chữ, “Thuộc hạ nghe nói Lâm gia tiểu công tử hình như đã trốn thoát.”
Đông Phương Bất Bại tiếp nhận báo cáo, cũng không xem mà để qua một bên, “Kẻ trước đây phái người ám sát Dương Liễm điều tra ra sao rồi?” Những lời này nói xong, trong mắt Đông Phương Bất Bại liền nổi lên sát ý.
“Thỉnh giáo chủ trách phạt, chuyện của Dương tổng quản thuộc hạ chưa tra được người khả nghi trong giáo, “ Đồng Bách Hùng ôm quyền, trên mặt cũng mang theo tối tăm hành sự bất lực.
Đông Phương Bất Bại cười lạnh, “Thôi, việc này nói sau, các ngươi kêu thuộc hạ ngậm miệng lại, trước khi hồi giáo, ta không muốn bất cứ ai trong giáo biết Dương Liễm còn sống.” Có vài người, bình thường che dấu sâu sắc, rồi cũng có ngày bại lộ.
Hai người nghe ra ý tứ của Đông Phương Bất Bại, cũng may lần này người đi theo cũng không nhiều, hơn nữa đều là người cực trung tâm, gật gật đầu, “Thuộc hạ hiểu được.”
Dương Liễm trở lại phòng, thấy Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương còn ở đó, nhân tiện nói, “Nhị vị ở lại dùng cơm đi, ta đã kêu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn đưa lên.”
Đông Phương thấy hắn đi ra ngoài gần nửa canh giờ, bất quá bởi vì Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương ở đây, cũng không hỏi nhiều.
Nhưng thật ra Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng thay đổi sắc mặt, Dương Liễm lời này rõ ràng là thay chủ ý của giáo chủ, mà giáo chủ tựa hồ hoàn toàn không có ý kiến, thậm chí là chịu để Dương Liễm quyết định.
Mấy tỳ nữ mang đồ ăn lên, Dương Liễm tiếp nhận khay người của tỳ nữ đầu tiên, đem đến trước mặt Đông Phương, mở nắp là một chén cháo trân châu trong suốt long lanh, mùi thơm ngát nhè nhẹ lập tức truyền vào trong mũi Đông Phương.
Đem thìa thả vào trong chén, Dương Liễm cười nhìn về phía Đông Phương, “Nếm thử xem.” Trong mắt mang chút kỳ vọng, sáng lên dọa người.
Đông Phương thấy Dương Liễm vẻ mặt kỳ vọng, cúi đầu ăn một thìa, hương vị cháo tốt lắm, còn có vị canh gà thoảng qua, nhưng là lại kiếm không thấy chút thịt gà nào, đợi nuốt xong y mới gật gật đầu, “Rất không tồi.” Bất quá, hương vị này cùng khẩu vị bình thường có chút không giống.
Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương như gỗ nhìn Dương Liễm dáng vẻ “ôn nhu hiền lành”, đột nhiên nhớ tới các cô nương trong giáo đều nói hắn “ôn nhuận như ngọc”, kỳ thật từ ngữ ôn nhuận như ngọc dùng trên người Dương Liễm rất thực tế a.
Ngồi xuống ở bên phải Đông Phương Bất Bại, Dương Liễm vừa vùi đầu ăn cơm, vừa chọn đồ ăn nhẹ cho Đông Phương.
Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương nhìn bát cơm trong tay, nhưng lổ tai cũng bất giác chú ý hai người động tĩnh thế nào.
“Này không được, “ Dương Liễm nhìn thấy Đông Phương lại đi chọn một miếng thịt kho tàu ăn, vội đè lại đũa của Đông Phương, “Đối dạ dày không tốt.”
Sau đó hai người liền nhìn thấy giáo chủ từ trước đến nay uy phong bát diện thế nhưng thật sự chuyển đũa một cái, chọn hai miếng măng non, hai người nhất thời lại hiểu ra, hóa ra giáo chủ đúng là sợ vợ. [Gin: =]]]]]]]]]]
Hai người không khỏi tán thưởng nhìn Dương Liễm, tuy nói là người phía dưới, Dương huynh đệ cũng thiệt tình thích giáo chủ, hơn nữa cho dù là thế, cũng vẫn là kiên trì nguyên tắc của mình, khí thế này kỳ thật cũng rất đàn ông.
Dùng cơm xong, Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương rất là tự giác đứng dậy cáo từ, sau đó nhanh chóng rời khỏi tiểu viện, bọn họ cũng không có thói quen xem người khác ân ái.
Trong phòng lại trở nên im lặng, Dương Liễm cầm tay Đông Phương, trên mặt mất nụ cười ngày xưa, có chút do dự mở miệng, “Đông Phương, ngươi không hỏi ta vì sao biết Nhậm Ngã Hành ở Tây hồ sao?”
Nghe được Dương Liễm nói lời này, Đông Phương Bất Bại sắc mặt không thay đổi, trong mắt lại có chút đánh giá, lập tức kéo Dương Liễm ngồi xuống bên mình, bình thản mở miệng nói, “Ngươi muốn nói cho ta?” Y nhận thấy được tay đối phương nắm tay y siết lại.
Dương Liễm không dám nhìn thẳng mắt Đông Phương, hắn không biết hắn nói ra việc này có thể mang đến kết quả gì, hắn có thể lựa chọn giấu diếm, nhưng hắn cũng rõ ràng, chuyện này có thể là cây kim trong lòng hai người, có lẽ tương lai không lâu, trở thành vết rách trong tình cảm của hắn cùng Đông Phương.
“Ta biết Nhậm Ngã Hành không chết, cũng biết Nhậm Ngã Hành là bị ngươi nhốt ở Tây hồ, thậm chí biết canh giữ Nhậm Ngã Hành là Giang Nam tứ hữu, “ Dương Liễm ngẩng đầu, nhìn thấy chính là gương mặt không chút thay đổi của Đông Phương, cắn răng tiếp tục nói, “Bởi vì ta không phải Dương Liên Đình, là người trước khi ngươi bế quan luyện công không hiểu thế nào lại đi vào thân thể này.”
“Như vậy, trước và sau bế quan hầu hạ ta cũng là ngươi?” Đông Phương không buông tay Dương Liễm, mà là nhìn gương mặt trắng bệch của hắn hỏi ngược lại, “Ngươi trước kia là ai?”
“Ừ, người chăm sóc ngươi là ta, “ Dương Liễm nghe thanh âm Đông Phương lãnh đạm, chỉ nghĩ y đúng là đề phòng hắn, căn bản không có chú ý bàn tay đang cùng Đông Phương nắm lại, “Kiếp trước ta chỉ là một người thực bình thường, sau lại chết trong phòng, có thể là trúng độc khí than, cũng có thể là đột nhiên bệnh nặng, cũng không biết tới nơi này như thế nào.”
Đông Phương nghe lời này, khẽ nhíu mày, chẳng lẽ nói hắn sống một mình sao?
“Bởi vì... Bởi vì Đông Phương, chuyện của các ngươi đời sau ghi lại trong sách, cho nên ta biết sau này xảy ra chuyện, “ Dương Liễm cảm thấy hắn nói những lời này cực kỳ khó chịu, mỗi một câu tâm lại lạnh đi một ít, cho tới bây giờ, Đông Phương cũng không phản ứng, cũng phải, đã biết loại cách nói kinh thế hãi tục này, mặc cho ai cũng thấy đáng sợ, thêm nữa, Dương Liễm cũng cố kỵ tâm tình của Đông Phương, chỉ nói là đời sau ghi lại, mà cũng không nói bọn họ chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết.
“Như vậy nguyên nhân ngươi giết Nhậm Ngã Hành là vì ta?” Đông Phương Bất Bại tiếp tục hỏi, tay bị y cầm đã một mảnh lạnh lẻo.
“Đông Phương Bất Bại vì nam sủng Dương Liên Đình mà từ bỏ chức vị giáo chủ, Nhật Nguyệt Thần giáo chướng khí mù mịt, đối đầu với Nhậm Ngã Hành thoát khỏi Tây hồ lẻn vào Nhật Nguyệt Thần giáo, cũng bởi vì Dương Liên Đình liên lụy mà chết dưới Hắc Mộc nhai.” Dương Liễm bình tĩnh nhìn Đông Phương Bất Bại trông không ra hỉ giận, “Cho nên, Nhậm Ngã Hành phải chết.” Hắn hối hận bản thân không cùng Đông Phương thương lượng chuyện giết Nhậm Ngã Hành, nhưng cũng không hối hận giết Nhậm Ngã Hành, cho dù Đông Phương có thể hoài nghi hắn, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Đông Phương chết đi.
Thật lâu trầm mặc, Đông Phương đứng lên, “Sổ sách trong phòng ngươi xem xem, này đó vốn là chuyện ngươi phụ trách, sau này vẫn để ngươi phụ trách.” Nói xong, liền đi ra cửa.
Dương Liễm bất an nhìn bóng dáng Đông Phương, nghĩ sao Đông Phương lại bảo hắn đi tính sổ sách, cái dạng này, Đông Phương là không thể nhận hay là có thể nhận?
Đông Phương Bất Bại đi ra cửa, miễn cưỡng bình phục cảm xúc mãnh liệt trong lòng, kinh ngạc lai lịch của Dương Liễm, vừa kinh ngạc hắn ngay cả loại chuyện này cũng nói cho y, chẳng lẽ hắn không lo lắng y giết hắn sao?
Không thể phủ nhận, khi hắn nói xong, một chút hoài nghi cuối cùng trong lòng y cũng biến mất vô tung, cũng có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, hoài nghi người mình yêu, cũng không phải một loại cảm giác tốt.
Đi không xa, chỉ thấy trong vườn có hai hoàng y nha hoàn đang đứng, y dừng cước bộ khi nghe thấy ba chữ “Dương tổng quản”.
“Không nghĩ tới vị kia chính là Dương tổng quản được giáo chủ tín nhiệm, vừa rồi vẻ mặt hắn nấu cháo thật sự là ôn nhu đến làm cho người ta nhịn không được tâm động.”
“Ngươi nha đầu này đừng nói bậy, người trên không phải để chúng ta đàm luận.”
Hai nha hoàn còn nói gì đó, Đông Phương đã không thèm nghe nữa, nhớ tới người trong phòng có thể còn đang bất an, y xoay người hướng về phòng mình, tuy rằng giận hắn lỗ mãng, nhưng cũng không muốn hắn cứ bất an như vậy.
Làm một người nam nhân, nguyện ý vì y lưng đeo danh xấu nam sủng, nguyện ý vì y từ bỏ hết thảy, thậm chí nguyện ý vì y quẳng đi nguyên tắc “Quân tử xa nhà bếp”, y còn có gì mà không hài lòng nữa?
Hết Bộc bạch
“Đông Phương, ngươi sao lại ngồi dậy?” Dương Liễm bưng một chậu nước còn bốc khói vào phòng, thấy Đông Phương ngồi dậy, vội dùng chân khép cửa lại, đem bồn đặt lên ghế tròn bên giường, đi đến bên Đông Phương, nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh của Đông Phương thì hơi hơi đỏ mặt, ấn Đông Phương nằm xuống giường, “Ngươi nằm xuống trước, ta lau mình cho ngươi.”
Đông Phương nghe lời nằm xuống, nhìn Dương Liễm vắt khăn tử lau đi mồ hôi trên người mình, hơn nữa còn cẩn thận rửa sạch phía sau của y, động tác của Dương Liễm mềm nhẹ, giống như hắn đang làm một chuyện cảnh đẹp ý vui, mà không phải chỉ là rửa sạch thân mình cho y.
Làn da Đông Phương thực trắng nõn, bởi vì luyện công, thể mao trên người cũng không rõ ràng, Dương Liễm cũng lần đầu tiên nhìn thấy miệng vết thương dưới thân y, ôn nhu lau qua nơi kia, cúi đầu hôn hôn cái trán của Đông Phương, khóe môi cười, “Chào buổi sáng, Đông Phương của ta.”
Đông Phương Bất Bại nhìn nam tử trước mắt, cười khẽ ra tiếng, “Chào buổi sáng, tổng quản của ta.”
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Kéo chăn qua che kín người Đông Phương, Dương Liễm mới đỏ mặt hỏi, “Thắt lưng còn khó chịu không, ta giúp ngươi xoa bóp, miễn cho cả ngày đều khó chịu.”
Đông Phương miễn cưỡng ngáp một cái, “Ngươi trước đem y phục của ta lại đây.”
Vì thế Dương Liễm vui vẻ mặc y phục cho Đông Phương, lại để Đông Phương nằm ở một bên nhuyễn tháp, mà hắn lại là mặt mày tươi cười cho Đông Phương xem tay nghề mát xa coi như không tồi của hắn, chỉ kém trên mặt không có khắc mấy chữ to —– nam nhân nhị thập tứ hiếu.
“Mạnh một chút, ân... Cứ như vậy.”
Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng mới vừa tiến vào sân, chợt nghe Đông Phương Bất Bại nói những lời này, sợ tới mức dưới chân lảo đảo một cái, chẳng lẽ nói, Dương huynh đệ không phải là người ở dưới mà là giáo chủ... Tưởng tượng như vậy, hai người cảm thấy họ giờ này khắc này nên vô thanh vô tức ra khỏi viện thì tốt hơn.
Ngay lúc hai người đang chuẩn bị xoay người bước đi, chỉ nghe thanh âm của Đông Phương Bất Bại truyềnra, “Người nào ở ngoài phòng?”
Hai người dừng chân một chút, đành phải đến ngoài cửa chắp tay nói, “Thuộc hạ Đồng Bách Hùng [ Tang Tam Nương ] cầu kiến.”
“Vào đi, “ Thanh âm Đông Phương Bất Bại mang theo một tia khàn khàn cùng lười biếng, làm cho hai người nghe được trong lòng chấn động, hai người cũng không phải là người không có kinh nghiệm, tự nhiên biết là sao lại thế này. Bất quá khi hai người đi vào phòng, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng dựa vào nhuyễn tháp, mà Dương Liễm đang đấm chân cho giáo chủ, hai người nhất thời hiểu được, hóa ra họ không có đoán sai, người ở dưới đúng là Dương huynh đệ. [Gin: What? Why? Nếu thế người được đấm chân phải là Liễm ca chứ???????? Chẳng lẽ ý là……]
Đông Phương Bất Bại nhìn hai người liếc mắt một cái, thân thể ngồi thẳng, Dương Liễm nhìn ba người, cười nói, “Các ngươi tán gẫu, ta đi phòng bếp xem xem.” Hiện tại đã gần giữa trưa, Đông Phương hiện tại không thể ăn thứ quá cay hay gì đó, nên kêu phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn dễ tiêu thì hơn.
Đông Phương Bất Bại khóe môi tươi cười nhìn bóng dáng Dương Liễm, lại làm cho Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng thấy mà toàn thân nổi da gà ầm ầm, bình thường giáo chủ đều là mặt không chút thay đổi, đột nhiên lộ ra một nụ cười bình thường như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy có chút đáng sợ.
“Nhị vị có chuyện gì?” Dưới thân đã muốn tốt hơn không ít, nhưng vẫn có chút đau, Đông Phương thay đổi tư thế ngồi, hơi hơi nhíu nhíu mày.
“Giáo chủ, về chuyện Phúc Uy tiêu cục bị diệt môn bọn ta đã toàn bộ điều tra ra, “ Đồng Bách Hùng từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, phía trên tràn đầy chữ là chữ, “Thuộc hạ nghe nói Lâm gia tiểu công tử hình như đã trốn thoát.”
Đông Phương Bất Bại tiếp nhận báo cáo, cũng không xem mà để qua một bên, “Kẻ trước đây phái người ám sát Dương Liễm điều tra ra sao rồi?” Những lời này nói xong, trong mắt Đông Phương Bất Bại liền nổi lên sát ý.
“Thỉnh giáo chủ trách phạt, chuyện của Dương tổng quản thuộc hạ chưa tra được người khả nghi trong giáo, “ Đồng Bách Hùng ôm quyền, trên mặt cũng mang theo tối tăm hành sự bất lực.
Đông Phương Bất Bại cười lạnh, “Thôi, việc này nói sau, các ngươi kêu thuộc hạ ngậm miệng lại, trước khi hồi giáo, ta không muốn bất cứ ai trong giáo biết Dương Liễm còn sống.” Có vài người, bình thường che dấu sâu sắc, rồi cũng có ngày bại lộ.
Hai người nghe ra ý tứ của Đông Phương Bất Bại, cũng may lần này người đi theo cũng không nhiều, hơn nữa đều là người cực trung tâm, gật gật đầu, “Thuộc hạ hiểu được.”
Dương Liễm trở lại phòng, thấy Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương còn ở đó, nhân tiện nói, “Nhị vị ở lại dùng cơm đi, ta đã kêu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn đưa lên.”
Đông Phương thấy hắn đi ra ngoài gần nửa canh giờ, bất quá bởi vì Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương ở đây, cũng không hỏi nhiều.
Nhưng thật ra Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng thay đổi sắc mặt, Dương Liễm lời này rõ ràng là thay chủ ý của giáo chủ, mà giáo chủ tựa hồ hoàn toàn không có ý kiến, thậm chí là chịu để Dương Liễm quyết định.
Mấy tỳ nữ mang đồ ăn lên, Dương Liễm tiếp nhận khay người của tỳ nữ đầu tiên, đem đến trước mặt Đông Phương, mở nắp là một chén cháo trân châu trong suốt long lanh, mùi thơm ngát nhè nhẹ lập tức truyền vào trong mũi Đông Phương.
Đem thìa thả vào trong chén, Dương Liễm cười nhìn về phía Đông Phương, “Nếm thử xem.” Trong mắt mang chút kỳ vọng, sáng lên dọa người.
Đông Phương thấy Dương Liễm vẻ mặt kỳ vọng, cúi đầu ăn một thìa, hương vị cháo tốt lắm, còn có vị canh gà thoảng qua, nhưng là lại kiếm không thấy chút thịt gà nào, đợi nuốt xong y mới gật gật đầu, “Rất không tồi.” Bất quá, hương vị này cùng khẩu vị bình thường có chút không giống.
Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương như gỗ nhìn Dương Liễm dáng vẻ “ôn nhu hiền lành”, đột nhiên nhớ tới các cô nương trong giáo đều nói hắn “ôn nhuận như ngọc”, kỳ thật từ ngữ ôn nhuận như ngọc dùng trên người Dương Liễm rất thực tế a.
Ngồi xuống ở bên phải Đông Phương Bất Bại, Dương Liễm vừa vùi đầu ăn cơm, vừa chọn đồ ăn nhẹ cho Đông Phương.
Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương nhìn bát cơm trong tay, nhưng lổ tai cũng bất giác chú ý hai người động tĩnh thế nào.
“Này không được, “ Dương Liễm nhìn thấy Đông Phương lại đi chọn một miếng thịt kho tàu ăn, vội đè lại đũa của Đông Phương, “Đối dạ dày không tốt.”
Sau đó hai người liền nhìn thấy giáo chủ từ trước đến nay uy phong bát diện thế nhưng thật sự chuyển đũa một cái, chọn hai miếng măng non, hai người nhất thời lại hiểu ra, hóa ra giáo chủ đúng là sợ vợ. [Gin: =]]]]]]]]]]
Hai người không khỏi tán thưởng nhìn Dương Liễm, tuy nói là người phía dưới, Dương huynh đệ cũng thiệt tình thích giáo chủ, hơn nữa cho dù là thế, cũng vẫn là kiên trì nguyên tắc của mình, khí thế này kỳ thật cũng rất đàn ông.
Dùng cơm xong, Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương rất là tự giác đứng dậy cáo từ, sau đó nhanh chóng rời khỏi tiểu viện, bọn họ cũng không có thói quen xem người khác ân ái.
Trong phòng lại trở nên im lặng, Dương Liễm cầm tay Đông Phương, trên mặt mất nụ cười ngày xưa, có chút do dự mở miệng, “Đông Phương, ngươi không hỏi ta vì sao biết Nhậm Ngã Hành ở Tây hồ sao?”
Nghe được Dương Liễm nói lời này, Đông Phương Bất Bại sắc mặt không thay đổi, trong mắt lại có chút đánh giá, lập tức kéo Dương Liễm ngồi xuống bên mình, bình thản mở miệng nói, “Ngươi muốn nói cho ta?” Y nhận thấy được tay đối phương nắm tay y siết lại.
Dương Liễm không dám nhìn thẳng mắt Đông Phương, hắn không biết hắn nói ra việc này có thể mang đến kết quả gì, hắn có thể lựa chọn giấu diếm, nhưng hắn cũng rõ ràng, chuyện này có thể là cây kim trong lòng hai người, có lẽ tương lai không lâu, trở thành vết rách trong tình cảm của hắn cùng Đông Phương.
“Ta biết Nhậm Ngã Hành không chết, cũng biết Nhậm Ngã Hành là bị ngươi nhốt ở Tây hồ, thậm chí biết canh giữ Nhậm Ngã Hành là Giang Nam tứ hữu, “ Dương Liễm ngẩng đầu, nhìn thấy chính là gương mặt không chút thay đổi của Đông Phương, cắn răng tiếp tục nói, “Bởi vì ta không phải Dương Liên Đình, là người trước khi ngươi bế quan luyện công không hiểu thế nào lại đi vào thân thể này.”
“Như vậy, trước và sau bế quan hầu hạ ta cũng là ngươi?” Đông Phương không buông tay Dương Liễm, mà là nhìn gương mặt trắng bệch của hắn hỏi ngược lại, “Ngươi trước kia là ai?”
“Ừ, người chăm sóc ngươi là ta, “ Dương Liễm nghe thanh âm Đông Phương lãnh đạm, chỉ nghĩ y đúng là đề phòng hắn, căn bản không có chú ý bàn tay đang cùng Đông Phương nắm lại, “Kiếp trước ta chỉ là một người thực bình thường, sau lại chết trong phòng, có thể là trúng độc khí than, cũng có thể là đột nhiên bệnh nặng, cũng không biết tới nơi này như thế nào.”
Đông Phương nghe lời này, khẽ nhíu mày, chẳng lẽ nói hắn sống một mình sao?
“Bởi vì... Bởi vì Đông Phương, chuyện của các ngươi đời sau ghi lại trong sách, cho nên ta biết sau này xảy ra chuyện, “ Dương Liễm cảm thấy hắn nói những lời này cực kỳ khó chịu, mỗi một câu tâm lại lạnh đi một ít, cho tới bây giờ, Đông Phương cũng không phản ứng, cũng phải, đã biết loại cách nói kinh thế hãi tục này, mặc cho ai cũng thấy đáng sợ, thêm nữa, Dương Liễm cũng cố kỵ tâm tình của Đông Phương, chỉ nói là đời sau ghi lại, mà cũng không nói bọn họ chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết.
“Như vậy nguyên nhân ngươi giết Nhậm Ngã Hành là vì ta?” Đông Phương Bất Bại tiếp tục hỏi, tay bị y cầm đã một mảnh lạnh lẻo.
“Đông Phương Bất Bại vì nam sủng Dương Liên Đình mà từ bỏ chức vị giáo chủ, Nhật Nguyệt Thần giáo chướng khí mù mịt, đối đầu với Nhậm Ngã Hành thoát khỏi Tây hồ lẻn vào Nhật Nguyệt Thần giáo, cũng bởi vì Dương Liên Đình liên lụy mà chết dưới Hắc Mộc nhai.” Dương Liễm bình tĩnh nhìn Đông Phương Bất Bại trông không ra hỉ giận, “Cho nên, Nhậm Ngã Hành phải chết.” Hắn hối hận bản thân không cùng Đông Phương thương lượng chuyện giết Nhậm Ngã Hành, nhưng cũng không hối hận giết Nhậm Ngã Hành, cho dù Đông Phương có thể hoài nghi hắn, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn Đông Phương chết đi.
Thật lâu trầm mặc, Đông Phương đứng lên, “Sổ sách trong phòng ngươi xem xem, này đó vốn là chuyện ngươi phụ trách, sau này vẫn để ngươi phụ trách.” Nói xong, liền đi ra cửa.
Dương Liễm bất an nhìn bóng dáng Đông Phương, nghĩ sao Đông Phương lại bảo hắn đi tính sổ sách, cái dạng này, Đông Phương là không thể nhận hay là có thể nhận?
Đông Phương Bất Bại đi ra cửa, miễn cưỡng bình phục cảm xúc mãnh liệt trong lòng, kinh ngạc lai lịch của Dương Liễm, vừa kinh ngạc hắn ngay cả loại chuyện này cũng nói cho y, chẳng lẽ hắn không lo lắng y giết hắn sao?
Không thể phủ nhận, khi hắn nói xong, một chút hoài nghi cuối cùng trong lòng y cũng biến mất vô tung, cũng có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, hoài nghi người mình yêu, cũng không phải một loại cảm giác tốt.
Đi không xa, chỉ thấy trong vườn có hai hoàng y nha hoàn đang đứng, y dừng cước bộ khi nghe thấy ba chữ “Dương tổng quản”.
“Không nghĩ tới vị kia chính là Dương tổng quản được giáo chủ tín nhiệm, vừa rồi vẻ mặt hắn nấu cháo thật sự là ôn nhu đến làm cho người ta nhịn không được tâm động.”
“Ngươi nha đầu này đừng nói bậy, người trên không phải để chúng ta đàm luận.”
Hai nha hoàn còn nói gì đó, Đông Phương đã không thèm nghe nữa, nhớ tới người trong phòng có thể còn đang bất an, y xoay người hướng về phòng mình, tuy rằng giận hắn lỗ mãng, nhưng cũng không muốn hắn cứ bất an như vậy.
Làm một người nam nhân, nguyện ý vì y lưng đeo danh xấu nam sủng, nguyện ý vì y từ bỏ hết thảy, thậm chí nguyện ý vì y quẳng đi nguyên tắc “Quân tử xa nhà bếp”, y còn có gì mà không hài lòng nữa?
Hết Bộc bạch