Chương : 25
Yumina bị Tobi nhốt vào ngục gần hang ẩn náu của Akatsuki đã ba ngày nay.
Tại sao, hắn không giết mình luôn? Yumina thầm nghĩ. Phải rồi, đã ba ngày cô bị hắn bỏ đói, thế này thì không làm gì cô cũng chết dần chết mòn rồi...
Yumina kêu khổ, mặt cô méo xẹo cùng tiếng bụng kêu:
"A~! Đói bụng quá!"
"Ăn đi" Đúng lúc cô sắp ngất đi thì một tên nửa đen nửa trắng xuất hiện, mở cửa ra đẩy bát cơm thịt vào.
Trông thật là ngon!
Cô nhanh chóng chạy về phía bát cơm, nhưng chợt khựng lại.
"Trong bát cơm này... liệu có độc không?"
"Ngươi yên tâm, bọn ta vẫn cần ngươi sống, nên sẽ không làm gì ngươi hết!"
Hừ! Không làm gì mà bỏ đói ta suốt mấy ngày nay, khác gì hành hạ ta tới chết!
Trong lòng nghĩ thế nhưng Yumina lập tức cầm bát đũa lên ăn ngấu nghiến.
Ngon quá! Cô xúc động khóc thầm trong lòng.
Tên Zetsu đen trắng nhòm qua khe cửa mới thấy yên tâm. May quá, con bé đó chịu ăn rồi...
Hắn nhớ lại, là Sasuke... Sasuke đã ra lệnh cho hắn giữ lại mạng sống cho nó...
"Cô vẫn vậy nhỉ, Yumina?" Một thanh giọng trầm lạnh phát ra từ cửa ngục.
"Itachi?" Yumina giật mình, chỉ thấy cái bóng mờ mờ cùng một khuôn mặt hết sức quen thuộc. Nhưng bóng tối cùng một chút ánh sáng leo lắt chỉ đủ để diễn tả một phần khuôn mặt đẹp trai đến quỷ dị và đôi mắt đỏ chứa Sharingan.
"Tôi là Sasuke" Âm thanh đó tiếp tục vang lên. Thì ra là cậu ta... Cô bảo rồi, hai anh em họ giống nhau quá!
"Cậu vừa nhắc tới Itachi, anh trai tôi?" Sasuke cất giọng băng lãnh, mang khí chất của một soái ca lạnh lùng tuyệt tình "Cậu biết những gì về Itachi?"
"Tôi...!" Sau khi biết đó không phải Itachi, Yumina lại tiếp tục ăn nhồm nhoàm. Sau khi nuốt được cục cơm và một miếng thịt vào bụng, cô mới nói tiếp:
"Vậy ra, để biết thêm về Itachi, nên cậu mới kịp thời cho tôi bát cơm này sao?" Yumina vừa nhai vừa nói "Cảm ơn!"
"Vào vấn đề chính đi, cậu không cần cảm ơn tôi!" Sasuke khẽ nhíu mày "Có phải, ba năm trước, chính Itachi đã giúp cậu trốn thoát khỏi Akatsuki?"
Cả chuyện này mà cậu cũng biết sao? Đó là bí mật giữa tôi và Itachi mà? Yumina ngạc nhiên.
Quả đúng như vậy... Sasuke âm thầm đánh giá nét mặt biến chuyển đa dạng của Yumina.
"Làm...làm sao cậu biết?"
"Đoán thôi. Itachi là kẻ bắt cóc cậu, cũng là thành viên có nhiệm vụ giám sát cậu, theo như Zetsu đã nói"
Ra vậy.
"Vậy tên đeo mặt nạ Tobi đâu? Hẳn hắn đã kể hết cho cậu... sự thật về Itachi, đúng không?" Yumina bình thản nói.
"Sao cậu biết? Hắn đã nói với cậu?" Sasuke nói, không quên giơ thanh kiếm sắc bén ngang cổ Yumina.
"Bình tĩnh nào, Sasuke! Chắc hẳn Tobi đã không nói với cậu chuyện đó..."
"Chuyện đó?"
"Đúng! Và những gì cậu sắp sửa nghe, sẽ có thể làm thay đổi thế giới này!" Yumina làm mặt thần bí nhìn chằm chằm vào mắt Sasuke.
"Đừng nhiều lời, nói đi!" Sasuke lại cau mày.
"Nhưng trước tiên, cậu phải cho tôi ra khỏi đây đã!" Yumina mặt điềm nhiên trả lời.
"Đừng đùa nữa"
"Tôi không đùa! Ở trong này tối tăm lạnh lẽo, chẳng có tí ánh sáng mặt trời gì cả! Cậu không thả tôi, tôi không nói".
"Vậy cô muốn chết ngay bây giờ, đúng không?" Sasuke ánh mắt sắc lạnh, dùng thanh kiếm sắc cứa nhẹ chiếc cổ trắng ngần của cô làm để lại một vết thương nông có chảy một chút máu.
Quả nhiên là Sasuke, không hề nể tình trước đây học cùng lớp với cô. Hừ! Yumina nhanh chóng lùi ra sau, lấy tay sờ nhẹ vết thương vùng da trên cổ.
"Itachi vẫn chưa chết, cậu hài lòng rồi chứ?" Yumina quyết định vào trọng tâm, không lòng vòng nữa.
"Có thật...!?" Đến lúc này, Sasuke kinh ngạc, xong lại lấy lại bình tĩnh ngay lập tức "Nói dối! Itachi đã chết! Anh ta đã chết trước tôi..."
"Nhưng cậu có thấy xác anh ấy không?"
Câu nói này thành công đem lại hy vọng mãnh liệt cho Sasuke. Cậu bàng hoàng, từ từ thả tay xuống. Tay vẫn nắm chặt chiếc kiếm mà run run.
"Sasuke! Cái mà Itachi mong muốn, đó chính là bảo vệ Làng Lá. Còn cậu, cậu đã đi sai so với con đường mà anh ấy đã lựa chọn, có nên không?"
"Quyết định của tôi, cô không có quyền phán xét!" Sasuke trừng mắt nhìn Yumina với đôi mắt Sharingan màu đỏ máu.
Yumina ngay lập tức chìm vào ảo thuật do chính Sasuke tạo ra. Xung quanh Yumina, những con người đang cố bảo vệ cô đều đã bị giết. Tất cả chỉ một màu chém giết.
"Cậu đã coi thường tôi quá..." Yumina nhắm, rồi lại mở đôi mắt nâu đen tĩnh lặng nhìn Sasuke "Cũng đừng nhầm ai là bạn, ai là thù"
Yumina bình thản, trong con mắt ánh lên bóng hình Sasuke khi cô nhìn thẳng vào cậu ta:
"Chính tôi là người đã cứu Itachi!"
Sasuke ngạc nhiên. Không ngờ cô ta lại có thể hóa giải thành công ảo thuật cấp cao của mình.
"Vậy, Itachi giờ đang ở đâu?"
"Tôi...không biết! Bị giam một chỗ ở đây sao tôi biết được"
"Trước khi cô bị giam kia"
"Ở Làng Lá" Yumina tranh thủ chộp cơ hội này, cô nói "Hãy thả tôi ra!"
"Hẳn là Tobi đang ở một nơi khác, nên đã không thể biết và ngăn cậu gặp tôi đúng không? Nhưng Zetsu là người của hắn, sao cậu thuyết phục được tên đó...?" Cô xoa cằm.
"Chuyện đó cậu không cần biết" Sasuke quay lưng, nhanh chóng rời đi, không quên bỏ lại một câu:
"Cậu được tự do".
"Yumina, ngươi không được phép ra khỏi đó! Sasuke, cậu định đi tìm hắn?"
Chợt, âm thanh quen thuộc vang lên. Tobi, ông ta về rất kịp lúc.
"Phải, tôi đi tìm anh ấy. Ông còn muốn gì ở tôi nữa?" Sasuke giọng đều đều, nhanh chóng hiểu được "hắn" mà Tobi nhắc tới đó là ai.
Karin cùng hai thành viên còn lại trong nhóm của Sasuke đã đợi sẵn ở cửa hang, cô lên tiếng: "Sasuke! Anh định thả cô ta? Vì sao chứ? Có thể cô ta sẽ mật báo về Làng Lá, như vậy chúng ta sẽ khó tiêu diệt chúng!"
Suigetsu- đi cùng Karin: "Đồng ý là giờ Làng Lá đang suy yếu, nhưng chúng vẫn còn Jinchuriki của Cửu Vĩ. Đúng như Karin nói, thả cô ta ra không chỉ vậy sẽ làm vướng tay vướng chân chúng ta!"
Sasuke: "Tôi đã quyết định rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm Itachi. Nhiệm vụ tiêu diệt Làng Lá, hủy bỏ!!"
Yumina nghĩ, tốt lắm, cậu đã thay đổi rồi!
Juugo cùng Karin và Suigetsu đồng thanh: "Itachi vẫn còn sống sao?"
Tobi: "Xem ra Yumina đã nói cho cậu biết về Itachi? Được thôi, tôi phải ngăn cản cậu thôi!"
"Trước hết, phải giết chết con bé này trước!" Tobi ngay lập tức xuất hiện gần Yumina sau khi đã cướp thanh kiếm từ Sasuke.
Phập!
"Ta đã đến kịp lúc" Một giọng nói trầm khàn vang lên. Theo đó là những giọng nói quen thuộc không lẫn vào đâu được của những thành viên Làng Lá:
Naruto mang Yumina về phía cửa hang động, nơi họ đang tập trung: "Yumina! Cậu không sao chứ?"
Sakura: "Để tớ trị thương cho cậu!"
Yamato: "Mừng em đã quay lại bên nhóm chúng tôi"
Kakashi: "Em bị thương ở cổ kìa".
Yumina xúc động nhìn mọi người. Rồi tay chạm nhẹ lên vết thương ở cổ, cất lời:
"Là do Sasuke đó ạ! Nhưng, cậu ấy cũng là người cho em bát cơm sau ba ngày em bị bỏ đói và thả em ra!"
Sakura: "Sa...Sasuke-kun?"
Naruto: "Sasuke có ở đây hả??"
Yumina:"Ừ". Cô chỉ tay về phía trong hang cách đó vài mét.
Ở phía trong hang.
Sasuke bình tĩnh đối mặt với người anh đã từng là một con ác quỷ độc ác trong tâm trí mà cậu muốn giết. Nhưng giờ đây, người anh ấy trong mắt cậu chính là một người anh bạc mệnh đáng được đối xử tốt hơn thế, là người mà cậu quý mến nhất trên đời.
Mặt bình thản nhưng tâm trí đang rối loạn.
"Itachi, anh..." Dù trưng ra bộ mặt bình tĩnh nhất, Sasuke vẫn không nói nên lời.
"Sasuke! Sau khi em đã nghe từ Tobi, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em. Nhưng hiện tại, chúng ta phải cùng nhau xử lí tên này trước đã" Itachi cười nhẹ nhìn Sasuke.
Sasuke bình tâm lại, tập trung nhìn Tobi:
"Được!"
Vì Sasuke là nhóm trưởng nhóm Đại Bàng nên Karin, Juugo và Suigetsu cũng sẵn sàng chiến đấu cùng Sasuke.
"Tất cả các ngươi đều muốn phản lại ta sao? Hừ! Được thôi!" Tobi nhắm bên mắt lộ ra từ chiếc mặt nạ hình xoáy, rồi từ từ mở nó ra.
Rinegan trong mắt hắn bật mở!
"Hẹn gặp lại! Giờ ta còn có chuyện phải làm, thế nhé!" Nói rồi Tobi biến mất vào vòng xoáy trong không trung, để lại những con người với mục tiêu chung: truy tìm Tobi.
Tại sao, hắn không giết mình luôn? Yumina thầm nghĩ. Phải rồi, đã ba ngày cô bị hắn bỏ đói, thế này thì không làm gì cô cũng chết dần chết mòn rồi...
Yumina kêu khổ, mặt cô méo xẹo cùng tiếng bụng kêu:
"A~! Đói bụng quá!"
"Ăn đi" Đúng lúc cô sắp ngất đi thì một tên nửa đen nửa trắng xuất hiện, mở cửa ra đẩy bát cơm thịt vào.
Trông thật là ngon!
Cô nhanh chóng chạy về phía bát cơm, nhưng chợt khựng lại.
"Trong bát cơm này... liệu có độc không?"
"Ngươi yên tâm, bọn ta vẫn cần ngươi sống, nên sẽ không làm gì ngươi hết!"
Hừ! Không làm gì mà bỏ đói ta suốt mấy ngày nay, khác gì hành hạ ta tới chết!
Trong lòng nghĩ thế nhưng Yumina lập tức cầm bát đũa lên ăn ngấu nghiến.
Ngon quá! Cô xúc động khóc thầm trong lòng.
Tên Zetsu đen trắng nhòm qua khe cửa mới thấy yên tâm. May quá, con bé đó chịu ăn rồi...
Hắn nhớ lại, là Sasuke... Sasuke đã ra lệnh cho hắn giữ lại mạng sống cho nó...
"Cô vẫn vậy nhỉ, Yumina?" Một thanh giọng trầm lạnh phát ra từ cửa ngục.
"Itachi?" Yumina giật mình, chỉ thấy cái bóng mờ mờ cùng một khuôn mặt hết sức quen thuộc. Nhưng bóng tối cùng một chút ánh sáng leo lắt chỉ đủ để diễn tả một phần khuôn mặt đẹp trai đến quỷ dị và đôi mắt đỏ chứa Sharingan.
"Tôi là Sasuke" Âm thanh đó tiếp tục vang lên. Thì ra là cậu ta... Cô bảo rồi, hai anh em họ giống nhau quá!
"Cậu vừa nhắc tới Itachi, anh trai tôi?" Sasuke cất giọng băng lãnh, mang khí chất của một soái ca lạnh lùng tuyệt tình "Cậu biết những gì về Itachi?"
"Tôi...!" Sau khi biết đó không phải Itachi, Yumina lại tiếp tục ăn nhồm nhoàm. Sau khi nuốt được cục cơm và một miếng thịt vào bụng, cô mới nói tiếp:
"Vậy ra, để biết thêm về Itachi, nên cậu mới kịp thời cho tôi bát cơm này sao?" Yumina vừa nhai vừa nói "Cảm ơn!"
"Vào vấn đề chính đi, cậu không cần cảm ơn tôi!" Sasuke khẽ nhíu mày "Có phải, ba năm trước, chính Itachi đã giúp cậu trốn thoát khỏi Akatsuki?"
Cả chuyện này mà cậu cũng biết sao? Đó là bí mật giữa tôi và Itachi mà? Yumina ngạc nhiên.
Quả đúng như vậy... Sasuke âm thầm đánh giá nét mặt biến chuyển đa dạng của Yumina.
"Làm...làm sao cậu biết?"
"Đoán thôi. Itachi là kẻ bắt cóc cậu, cũng là thành viên có nhiệm vụ giám sát cậu, theo như Zetsu đã nói"
Ra vậy.
"Vậy tên đeo mặt nạ Tobi đâu? Hẳn hắn đã kể hết cho cậu... sự thật về Itachi, đúng không?" Yumina bình thản nói.
"Sao cậu biết? Hắn đã nói với cậu?" Sasuke nói, không quên giơ thanh kiếm sắc bén ngang cổ Yumina.
"Bình tĩnh nào, Sasuke! Chắc hẳn Tobi đã không nói với cậu chuyện đó..."
"Chuyện đó?"
"Đúng! Và những gì cậu sắp sửa nghe, sẽ có thể làm thay đổi thế giới này!" Yumina làm mặt thần bí nhìn chằm chằm vào mắt Sasuke.
"Đừng nhiều lời, nói đi!" Sasuke lại cau mày.
"Nhưng trước tiên, cậu phải cho tôi ra khỏi đây đã!" Yumina mặt điềm nhiên trả lời.
"Đừng đùa nữa"
"Tôi không đùa! Ở trong này tối tăm lạnh lẽo, chẳng có tí ánh sáng mặt trời gì cả! Cậu không thả tôi, tôi không nói".
"Vậy cô muốn chết ngay bây giờ, đúng không?" Sasuke ánh mắt sắc lạnh, dùng thanh kiếm sắc cứa nhẹ chiếc cổ trắng ngần của cô làm để lại một vết thương nông có chảy một chút máu.
Quả nhiên là Sasuke, không hề nể tình trước đây học cùng lớp với cô. Hừ! Yumina nhanh chóng lùi ra sau, lấy tay sờ nhẹ vết thương vùng da trên cổ.
"Itachi vẫn chưa chết, cậu hài lòng rồi chứ?" Yumina quyết định vào trọng tâm, không lòng vòng nữa.
"Có thật...!?" Đến lúc này, Sasuke kinh ngạc, xong lại lấy lại bình tĩnh ngay lập tức "Nói dối! Itachi đã chết! Anh ta đã chết trước tôi..."
"Nhưng cậu có thấy xác anh ấy không?"
Câu nói này thành công đem lại hy vọng mãnh liệt cho Sasuke. Cậu bàng hoàng, từ từ thả tay xuống. Tay vẫn nắm chặt chiếc kiếm mà run run.
"Sasuke! Cái mà Itachi mong muốn, đó chính là bảo vệ Làng Lá. Còn cậu, cậu đã đi sai so với con đường mà anh ấy đã lựa chọn, có nên không?"
"Quyết định của tôi, cô không có quyền phán xét!" Sasuke trừng mắt nhìn Yumina với đôi mắt Sharingan màu đỏ máu.
Yumina ngay lập tức chìm vào ảo thuật do chính Sasuke tạo ra. Xung quanh Yumina, những con người đang cố bảo vệ cô đều đã bị giết. Tất cả chỉ một màu chém giết.
"Cậu đã coi thường tôi quá..." Yumina nhắm, rồi lại mở đôi mắt nâu đen tĩnh lặng nhìn Sasuke "Cũng đừng nhầm ai là bạn, ai là thù"
Yumina bình thản, trong con mắt ánh lên bóng hình Sasuke khi cô nhìn thẳng vào cậu ta:
"Chính tôi là người đã cứu Itachi!"
Sasuke ngạc nhiên. Không ngờ cô ta lại có thể hóa giải thành công ảo thuật cấp cao của mình.
"Vậy, Itachi giờ đang ở đâu?"
"Tôi...không biết! Bị giam một chỗ ở đây sao tôi biết được"
"Trước khi cô bị giam kia"
"Ở Làng Lá" Yumina tranh thủ chộp cơ hội này, cô nói "Hãy thả tôi ra!"
"Hẳn là Tobi đang ở một nơi khác, nên đã không thể biết và ngăn cậu gặp tôi đúng không? Nhưng Zetsu là người của hắn, sao cậu thuyết phục được tên đó...?" Cô xoa cằm.
"Chuyện đó cậu không cần biết" Sasuke quay lưng, nhanh chóng rời đi, không quên bỏ lại một câu:
"Cậu được tự do".
"Yumina, ngươi không được phép ra khỏi đó! Sasuke, cậu định đi tìm hắn?"
Chợt, âm thanh quen thuộc vang lên. Tobi, ông ta về rất kịp lúc.
"Phải, tôi đi tìm anh ấy. Ông còn muốn gì ở tôi nữa?" Sasuke giọng đều đều, nhanh chóng hiểu được "hắn" mà Tobi nhắc tới đó là ai.
Karin cùng hai thành viên còn lại trong nhóm của Sasuke đã đợi sẵn ở cửa hang, cô lên tiếng: "Sasuke! Anh định thả cô ta? Vì sao chứ? Có thể cô ta sẽ mật báo về Làng Lá, như vậy chúng ta sẽ khó tiêu diệt chúng!"
Suigetsu- đi cùng Karin: "Đồng ý là giờ Làng Lá đang suy yếu, nhưng chúng vẫn còn Jinchuriki của Cửu Vĩ. Đúng như Karin nói, thả cô ta ra không chỉ vậy sẽ làm vướng tay vướng chân chúng ta!"
Sasuke: "Tôi đã quyết định rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm Itachi. Nhiệm vụ tiêu diệt Làng Lá, hủy bỏ!!"
Yumina nghĩ, tốt lắm, cậu đã thay đổi rồi!
Juugo cùng Karin và Suigetsu đồng thanh: "Itachi vẫn còn sống sao?"
Tobi: "Xem ra Yumina đã nói cho cậu biết về Itachi? Được thôi, tôi phải ngăn cản cậu thôi!"
"Trước hết, phải giết chết con bé này trước!" Tobi ngay lập tức xuất hiện gần Yumina sau khi đã cướp thanh kiếm từ Sasuke.
Phập!
"Ta đã đến kịp lúc" Một giọng nói trầm khàn vang lên. Theo đó là những giọng nói quen thuộc không lẫn vào đâu được của những thành viên Làng Lá:
Naruto mang Yumina về phía cửa hang động, nơi họ đang tập trung: "Yumina! Cậu không sao chứ?"
Sakura: "Để tớ trị thương cho cậu!"
Yamato: "Mừng em đã quay lại bên nhóm chúng tôi"
Kakashi: "Em bị thương ở cổ kìa".
Yumina xúc động nhìn mọi người. Rồi tay chạm nhẹ lên vết thương ở cổ, cất lời:
"Là do Sasuke đó ạ! Nhưng, cậu ấy cũng là người cho em bát cơm sau ba ngày em bị bỏ đói và thả em ra!"
Sakura: "Sa...Sasuke-kun?"
Naruto: "Sasuke có ở đây hả??"
Yumina:"Ừ". Cô chỉ tay về phía trong hang cách đó vài mét.
Ở phía trong hang.
Sasuke bình tĩnh đối mặt với người anh đã từng là một con ác quỷ độc ác trong tâm trí mà cậu muốn giết. Nhưng giờ đây, người anh ấy trong mắt cậu chính là một người anh bạc mệnh đáng được đối xử tốt hơn thế, là người mà cậu quý mến nhất trên đời.
Mặt bình thản nhưng tâm trí đang rối loạn.
"Itachi, anh..." Dù trưng ra bộ mặt bình tĩnh nhất, Sasuke vẫn không nói nên lời.
"Sasuke! Sau khi em đã nghe từ Tobi, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em. Nhưng hiện tại, chúng ta phải cùng nhau xử lí tên này trước đã" Itachi cười nhẹ nhìn Sasuke.
Sasuke bình tâm lại, tập trung nhìn Tobi:
"Được!"
Vì Sasuke là nhóm trưởng nhóm Đại Bàng nên Karin, Juugo và Suigetsu cũng sẵn sàng chiến đấu cùng Sasuke.
"Tất cả các ngươi đều muốn phản lại ta sao? Hừ! Được thôi!" Tobi nhắm bên mắt lộ ra từ chiếc mặt nạ hình xoáy, rồi từ từ mở nó ra.
Rinegan trong mắt hắn bật mở!
"Hẹn gặp lại! Giờ ta còn có chuyện phải làm, thế nhé!" Nói rồi Tobi biến mất vào vòng xoáy trong không trung, để lại những con người với mục tiêu chung: truy tìm Tobi.