Chương 33: Quà Giáng Sinh Và Báo Thù
Món quà Giáng sinh Jessica tặng khiến Snape thật rối rắm. Quà là một lọ dầu gội đầu Muggle, kèm theo đó là một tờ giấy nhắn nhỏ. Khi nhìn thấy lọ dầu gội, phản ứng đầu tiên của Snape là xấu hổ, sau đó trực tiếp vứt cả quà cả hộp lên bàn, không thèm để ý. Thẳng đến một hồi lâu sau, anh mới phụng phịu không tình nguyện cầm lại. Nhíu mày nhìn tờ giấy nhắn, hiển nhiên tờ giấy này có nguồn gốc từ bên Muggle, anh phát ra một tiếng cười nhạo đầy khinh thường. Ôm tâm trạng kì lạ không rõ là gì, Snape cầm tờ giấy nhắn lên, trực tiếp mở ra, đọc lướt nhanh. [Snape, chúc anh Giáng sinh vui vẻ! Tóc quá bết mỡ sẽ khiến cho tâm trạng của con người ta không tốt. Xét thấy hoàn cảnh của anh cũng không kém em là mấy nên xin dâng anh nửa lọ dầu gội. Hy vọng anh không ghét bỏ! P/s: Không phải em keo kiệt gì đâu nhưng mà em cũng cần gội đầu. Tuy nhiên may mắn thay, tóc em là tóc ngắn, không cần nhiều dầu nên anh không cần lo em không đủ dùng đâu.] Chỉ ngắn ngủn một đoạn ngắn nhưng tờ giấy lại khiến Snape nhìn một lúc lâu, như thể đó không phải là đoạn thư bình thường mà là ghi chép trân quý về phối phương độc dược cao cấp. Lại qua một lúc lâu, thiếu niên tóc đen chậm rãi thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn nửa lọ dầu gội đầu với ánh mắt phức tạp. Vẩy đũa phép một cái, lọ dầu gội lập tức nhảy thẳng vào tay, Snape cẩn thận đánh giá món quà Giáng sinh này. Qua những lời Jones nói, đây là một lọ dầu gội cũ đã dùng qua. Thậm chí chưa cần mở nắp ra, anh đã có thể ngửi được mùi hoa nhài truyền đến. Sau khi ngửi được mùi hương này, màu đen trên mặt Snape lại càng hạ tông hơn. Hừ lạnh một tiếng, anh đem dầu gội để lại lên bàn. Định để anh đem theo cái loại mùi hương đấy ra khỏi cửa sao!? Đừng có mơ! Nhưng mà... Jones để tóc ngắn là vì tiết kiệm dầu gội đầu sao? Nếu thật là như thế... Snape lâm vào suy tư, đọc lại giấy nhắn trong vô thức rồi anh chợt phát hiện mặt trái tờ giấy còn có một dòng chữ nhỏ. Dòng chữ này nhỏ đến nỗi anh phải dí sát tờ giấy đến gần mũi mới nhìn rõ được nội dung. [P/ss: Em biết nhất định vừa rồi anh oán em dùng giấy của Muggle để viết nhưng mà tấm da dê rất quý, em phải giữ lại để làm bài. Cho nên, anh đã xem liền xem đi!] Snape lại run người một phát, lập tức hừ lạnh một tiếng không rõ ý tứ. Sau đó anh liền đứng dậy đem dầu gội cùng tờ giấy nhắn thu vào hộp quà rồi cất vào tủ khóa lại. Những ngày lễ luôn trôi qua thật mau, đặc biệt là với học sinh. Nhưng mặc kệ có nguyện ý hay không, kì nghỉ lễ Giáng sinh kết thúc, các học sinh đều lục tục kéo hành lí cùng với cơ thể tăng lên một vòng về Hogwarts tiếp tục công cuộc học hành. Tuy mới chỉ là tấm chiếu mới được bóc tem nhưng Jessica có thể cảm nhận được bầu không khí khẩn trương ngày càng rõ rệt trong toàn lâu đài. Giáng sinh đi qua cũng đồng nghĩa là năm học đã qua hơn phân nửa, các cuộc thi ngày càng đến gần thúc giục học sinh hơn. Điều đó càng đặc biệt rõ ràng hơn khi cạnh Jessica còn có hai học sinh năm năm điên cuồng học tập. Dựa vào khả năng nhạy bén với nguy hiểm đã được huấn luyện cấp tốc trong vài tháng gần đây, Jessica tận lực giảm bớt số lần nói chuyện với Lily và Snape, hơn nữa còn cẩn thận vì hai người chuẩn bị những thứ cần thiết. Thân là người làm công bán thời gian ở thư viện, Jessica sử dụng một vài tiểu xảo thay đổi vị trí của một ít sách vở trong thư viện, sau đó lợi dụng chức vụ giữ lại cho hai người. Đương nhiên, cô cũng không thể giữ sách lại quá lâu bởi vì Pince phu nhân sẽ không cho phép Jessica ảnh hưởng đến việc học của các học sinh khác. Tuy nhiên việc đấy cũng không có vấn đề gì nhiều. Có Jessica giúp đỡ, Lily và Snape cũng dễ thở hơn, ít nhất hai người cũng không cần tốn thời gian chạy đi chạy lại tìm sách. Trước sự hỗ trợ này của Jessica, Lily và Snape dùng phương thức khác nhau để thể hiện sự cảm kích. Lily nhân dịp đi Hogsmade liền mua tặng cho Jessica một lắc tay nhỏ vô cùng xinh đẹp. Trên vòng có trang trí vài viên đá nhỏ màu xanh lam lấp lánh, giống với màu mắt của Jessica. Lily cũng có một lắc tay với kiểu dáng tương tự nhưng lại có màu xanh lục bảo trong trẻo. Nhìn qua rất giống lắc tay chị em. Mà Snape trước ánh mắt mong đợi của Lily và sự nhõng nhẽo của Jessica chỉ có thể đầu hàng, gỡ bỏ hàng rào cứng rắn xuống, miễn cưỡng đồng ý sang năm sẽ giúp Jessica thực hiện nghiên cứu độc dược: phương pháp trị liệu tật chân và mắt. Đối với kết quả này, Jessica tỏ vẻ rất vừa lòng cũng càng thêm cố gắng hoàn thành sứ mệnh của bản thân. Dù sao thì giúp đỡ hai học sinh năm năm đang điên cuồng vùi đầu vào học tập cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, đặc biệt là khi một trong hai học sinh đó có một người luôn âm trầm, áp suất xung quanh suốt ngày hạ thấp, lại còn không kiêng nể gì mà phóng nọc độc mọi lúc mọi nơi. Tuy nhiên, như thế không có nghĩa là Jessica không có việc gì làm. Trên thực tế, cô cũng bộn bề nhiều việc. Không giống các học sinh khác chỉ cần phải hoàn thành bài tập các giáo sư giao, Jessica còn phải làm thêm hai công việc bán thời gian trong ngày. Thậm chí tối về, cô còn cố gắng học tập các loại phép thuật mạnh hơn. Jessica làm vậy không phải vì qua rảnh rỗi, mua việc buộc vào người mà là do phát hiện chỉ cần cô có thể duy trì thành tích dẫn đầu trong khóa, những ánh mắt luôn chằm chằm quan sát cô ít nhiều cũng tốt hơn trước. Thế nhưng, trong lúc cải thiện quan hệ với các bạn học Jessica cũng không có quên những chuyện đã xảy ra vào tối Halloween. Đối với Jessica mà nói, những người đã thực hiện hay chỉ mới có ý định khiến Antony và Winny thương tâm, cô nhất định đều sẽ không tha thứ. Dù hậu quả có ra sao cô cũng sẽ tự tay trả thù. Ai bảo cô là người thù lâu nhớ dai, có thù tất báo. Vì thế, vào một ngày đẹp trời, khi thấy Anna Brandbane đi một mình, Jessica đã nhận ra thời cơ của cô đã tới. Ở một đoạn chiếu nghỉ giữa các tầng trên hành lang, Jessica cẩn thận quan sát xung quanh hai bên cầu thang trên dưới đảm bảo an toàn, không có ai qua lại rồi mới trốn vào một góc tối nhỏ. Sờ sờ vũ khí trong lòng, Jessica cong môi, lộ ra một nụ cười hay được Augustine gọi là điềm báo "Jessica ác ma". Thật không nghĩ tới, Antony thế mà giữ món đồ chơi này thật tốt, trông vẫn giống lần cuối cô nhìn thấy. Thật là quá tuyệt! Lúc nào về nhà cô phải thưởng to cho đứa em trai yêu dấu này mới được! Nghĩ như vậy, Jessica nhìn chằm chằm cầu thang không chớp mắt, chờ đợi con mồi xuất hiện. Ngay khi Anna Brandbane xuất hiện trong tầm mắt, Jessica lấy ra một khẩu súng bắn nước từ trong lòng, lòng súng ngắm thẳng vào mặt Brandbane, kiên nhẫn ngồi đợi cô ta đến gần như thợ săn chờ đợi con mồi rơi vào bẫy. Khẩu súng này vốn dĩ chỉ đơn giản là sản phẩm đồ chơi do Muggle chế tạo nhưng trải qua nhiều bùa chú nâng cấp, cải tiến của Snape nên sẽ không bị tính đặc thù của độc dược ăn mòn và tất nhiên cũng không ảnh hưởng đến dược tính. Một bước! Hai bước! Ba bước! Thời cơ tới! Jessica nhanh chóng bóp cò súng. Sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Brandbane, Jessica nhanh chóng ẩn mình vào trong bóng tối rồi cẩn thận rời khỏi nơi này. Với nụ cười lạnh bên môi, Jessica nhẹ nhàng hướng về phía nhà ấm. Cô còn phải thay đất cho cây Mandrake một lần nữa trước giờ giới nghiêm, không rảnh ở lại thưởng thức bộ dạng ghê tởm của Brandbane được. Cô đã từ trong sách vở biết được hiệu quả của dược sưng tấy, thế là đủ rồi. Snape có nói qua, Slytherin không thụ nhân lấy bính. Jessica đẩy nhanh bước chân. Con nhỏ Brandbane cũng không phải kẻ kém cỏi gì, chắc hẳn cũng đã biết là ai gây ra. Về phần nhỏ đấy có khả năng sẽ trả thù thì sao á? Ai quan tâm! Jessica cười lạnh một tiếng. Tiểu mèo hoang Jessica cô trước giờ chưa bao giờ có cái gọi là sợ trả đũa cả. Trên thực tế, hiệu quả dược sưng tấy Jessica làm vô cùng tốt. Anna Brandbane vì những nốt sưng tấy trên mặt quá nghiêm trọng nên chỉ có thể tới Bệnh thất. May mắn cho cô nàng là trên đường đi không gặp học sinh nhà Slytherin bởi vì hiện tại mặt cô đã sưng đến mức không thể nhìn thấy các ngũ quan trên mặt. Vạn hạnh là phu nhân Pomfrey chưa bao giờ hỏi quá nhiều nên Brandbane cũng dễ thở hơn. Ít nhất thì cô nàng có thể an tâm trải qua quá trình trị liệu chứ không cần căng thẳng vắt óc tìm cớ. Jessica Jones! Sau khi trị liệu xong, phu nhân Pomfrey rời khỏi Bệnh thất, Anna nắm chặt hai đấm tay. Trừ bỏ con nhỏ Jones ra, không còn ai có thể làm vậy. Nếu là Bulstrode, cô ả sẽ giáp mặt tấn công cô ngay, hơn nữa địa điểm còn là ở phòng ký túc xá của hai người. Mà những người khác, vì giữ ý mặt mũi cho Bulstrode cũng sẽ không gây khó xử cho "người hầu nhỏ" của cô nàng. Do đó, người làm ra chuyện này cũng chỉ có thể là con nhỏ đã bị cô phá kẹo, Jessica Jones! Nằm trên giường Bệnh thất, gương mặt của Anna trắng bệch, trên người vẫn còn dấu vết dược sưng tấy ăn mòn qua. Phu nhân Pomfrey nói mấy dấu vết này qua vài giờ sẽ tự nhiên biến mất nên mặc kệ Anna cầu xin như nào bà cũng không chịu sử dụng bùa chú hay độc dược nào điều trị cho cô. "Vết thương sẽ tự nhiên hồi phục, không cần quá mức ỷ lại phép thuật trị liệu." Phu nhân Pomfrey trả lời rồi để Anna lại, đi ra ngoài. Không có cách nào, tuy rằng không cam lòng nhưng Anna cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở đó. Nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, cô đã cắm móng tay vào sâu hai lòng bàn tay từ lúc nào không biết. Từng giọt máu cứ tí tách chảy xuống đệm trắng như thể điểm mai trên tuyết. Anna thầm thề trong lòng, sớm muộn gì con nhỏ Jones đó cũng sẽ biết sự lợi hại của cô. ————————————————–Ngày mồng một tháng chín là ngày mà Snape hận nhất nhưng cũng là ngày anh hy vọng nhất. Nói thống hận là vì trong trí nhớ của anh, từ nhỏ đến lớn chưa từng được trải qua một sinh nhật hoàn mỹ. Mà hy vọng là vì từ sau khi làm bạn với Lily, sinh nhật nào cô cũng tặng anh một món quà. Tuy rằng những món quà đấy không quá giá trị nhưng ẩn chứa trong nó là sự ấm áp không thể dùng tiền mua được. Bởi vì mỗi lần tặng quà Lily đều tận tay đưa cho anh nên Snape không nghĩ rằng mình sẽ nhận được món quà do cú mèo mang tới. Tất nhiên, tên Lucius không tính bởi vì hắn ta toàn dùng đại bàng chuyên dụng của quý tộc chứ có dùng cú mèo đâu. Nhìn hộp quà với giấy gói quen thuộc do cú mèo mang đến, trên mặt Snape lộ ra một tia đã hiểu. Thiếu niên tóc đen bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Jessica một cái, phát hiện ra cô đang cười khoe tám cái răng với anh. Nhanh chóng cúi đầu nhìn hộp quà trong tay, Snape có chút do dự không biết có nên mở quà ra luôn không. Suy nghĩ một lúc, thiếu niên tóc đen không thèm để ý mấy ánh nhìn tò mò xung quanh, mặt không đổi sắc cất hộp quà đi. Jones cũng không phải là người có tiền gì. Nếu hiện tại, anh mở quà cô tặng ngay tại đây, có lẽ cô sẽ vì món quà này mà bị cười nhạo mất. Mà hiển nhiên, điều này không phải điều anh muốn. Vì thế, thiếu niên tóc đen cố áp chế kích động muốn khoe món quà vừa nhận được từ cú mèo lại, đẩy nhanh tốc độ ăn hơn. Mà cách đó không xa, Jessica khẽ thở dài một hơi. Cô còn tưởng Snape sẽ mở ra chứ. Chắc có lẽ anh không thích bóc quà trước mặt mọi người. Jessica đoán thầm rồi cũng đẩy nhanh tốc độ ăn. Trước giờ cô chưa từng để mặc nghi vấn cứ quẩn quanh trong lòng làm phiền bản thân. Như thế chẳng khác nào tự làm khó bản thân. Tí nữa cô sẽ đi hỏi thẳng Snape.