Chương 12: Máu Bùn
Lễ phân loại đã được bắt đầu một lúc. Sau khi đội chiếc nón phân loại, tân sinh năm nhất sẽ được phân vào từng nhà rồi trở về ngồi vào bàn dài của nhà. Đồng thời, họ cũng sẽ nhận được tràng pháo tay hoan nghênh từ nhà của mình. "Bulstrode, Vivian Bulstrode." Nghe được tên mình, Bulstrode kiêu ngạo, nâng cao cằm, không chút hoang mang đi lên. Hiện tại, cô nàng Bulstrode trước mắt này với cô nàng chật vật khi rơi vào hồ khi nãy dường như không có bất cứ liên hệ nào với nhau. Cô nàng vừa ngồi xuống, giáo sư McGonagall liền hạ nón phân loại xuống. Thậm chí, ngay khi vừa hạ xuống, chưa kịp chạm vào đầu cô nàng, chiếc nón đã hô to: "Slytherin!" Bulstrode trả lại chiếc nón lên ghế rồi tiếp tục ngẩng cao cằm đi về phía bàn dài nhà Slytherin, ngồi vào vị trí của học sinh năm nhất. "Bransbane, Anna Bransbane." Nghe thấy giáo sư McGonagall gọi tên mình, cô bạn Bransbane tái đi nhanh chóng. Cô cố gắng an ủi bản thân đi lên phía trước nhưng hai bàn tay nắm chặt, run nhè nhẹ đã tố cáo tâm trạng thật sự của cô. "Slytherin!" Nón phân viện không do dự lâu, nhanh chóng hô vang. Nghe thấy quyết định của nón phân loại, Bransbane liền thở phào nhẹ nhõm, gương mặt dần có chút huyết sắc. Sau đấy, cô bạn đó cũng bước về phía Slytherin bàn dài và ngồi cạnh người đã được phân loại trước đó – tiểu thư Bulstrode. Hiển nhiên, ngay lập tức, cô nàng tiểu thư đó liền ra vẻ mặt chán ghét, nhanh chóng tránh xa như thể nếu ngồi gần Bransbane sẽ làm bẩn cô nàng vậy. Lễ phân viện tiếp tục diễn ra lần lượt theo trình tự chữ cái, Jessica phát hiện bản thân cũng đã dần khẩn trương lên từ lúc nào không biết. Cô cảm tưởng trái tim mình đập rất nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng cũng ẩn ẩn chút hốt hoảng, hoàn toàn không có chút bộ dáng 'tiểu bá vương khu phố' như mọi ngày. Trong lúc Jessica đang cố gắng bình tĩnh lại thì giáo sư McGonagall đã hô tên cô. "Jones, Jessica Jones." Hít sâu một hơi bình tĩnh lại, Jessica cố tỏ ra không quan tâm, sau đó ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nhanh chóng đi lên ngồi chờ nón phân loại nhà. Nón phân loại rất lớn, đến mức có thể che hết tầm mắt của Jessica hơn nữa dường như nó còn có khả năng làm cho người ta tập trung hơn. Tuy rằng vẫn còn có thể nghe tiếng xì xào nói chuyện của học sinh xung quanh nhưng Jessica như cảm thấy chiếc nón đã làm cô bình tĩnh hơn, không còn quan tâm đến những ánh mắt phía dưới. Ngay vào lúc cô băn khoăn, không biết nên làm gì tiếp thì một âm thanh nhỏ chui vào trong lỗ tai cô hoặc cũng có thể nói là xuất hiện trong đầu cô. Cho dù sau này nhớ lại khoảnh khắc đấy, Jessica cũng không thể xác định nón phân viện đã kết nối với cô như thế nào. Chỉ đơn giản là âm thanh đó tự nhiên xuất hiện thôi. "Chà! Rất thú vị." Một âm thanh đầy vẻ kinh ngạc đột nhiên vang lên. "Mi là đứa đầu tiên khó xử lý trong đám học sinh năm nay đấy. Để ta nhìn kĩ xem, à, rất dũng cảm, lá gan không nhỏ. Tấm lòng cũng khá lương thiện, là cô bé có nội tâm khá mềm mại." Jeasica không dám nói lời nào. Cô tất nhiên biết bản thân rất dũng cảm, nếu không, sao cô có thể xử lý những chuyện phiền toái ở nhà kia được. Về phần lương thiện, cô thật sự không biết đấy. Dù sao, những lúc cãi nhau hay đánh nhau, Augustine đều gọi cô là 'tiểu mèo hoang' hoặc là 'ác ma'. Lúc chiếc nón trên đầu nói cô lương thiện, Jessica thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa. Mặc cho Jessica vẫn còn đang miên man suy nghĩ, nón phân loại tiếp tục thực hiện trách nhiệm của mình, từ suy nghĩ và nội tâm của học sinh tìm ra ngôi nhà phù hợp nhất cho chúng. "Ôi Merlin, tài năng, thiên phú của mi cũng không kém, rất thông minh. Chà, ta còn thấy cái gì đây? Mi có sự cố chấp rất to lớn, mãnh liệt; mi mong muốn gia đình hạnh phúc, khát vọng làm mọi thứ chỉ vì hai gia đình... Tch tch, rốt cuộc ta nên phân mi vào nhà nào mới tốt đây?" "Sao cũng được. Phiền ông nhanh lên, tôi đói bụng lắm rồi." Jessica yên lặng suy nghĩ, không biết nón phân loại có nghe thấy thỉnh cầu của cô hay không. Dù sao, cô cũng đã ngồi ở đây được hơn vài phút rồi, trước đó cũng không có người ngồi lâu như vậy. "Được rồi, nếu đã như vậy thì..." Nón phân viện dường như đã có quyết định cuối cùng, miệng nó ngoác rộng và hô to: "Slytherin!" "Không thể nào! Con bé đó là một Máu bùn! Chắc chắn đã có sự nhầm lẫn nào đó! Không thể nào có chuyện một con Máu bùn lại được phân vào Slytherin được!" Ngay sau khi nón phân loại quyết định nhà của Jessica, Bulstrode lập tức đập bàn đứng dậy nói lớn. Nhất thời, toàn bộ đại sảnh đường im lặng như tờ, học sinh của các nhà đều đổ mắt về phía Bulstrode và Jessica. Jessica hít sâu mấy ngụm, cố gắng kiềm chế cảm xúc tức giận, muốn xông lên đấm con nhỏ kênh kiệu phía trước mấy phát cho bõ tức. Rồi từ lúc nào mà chyện của cô cần con nhỏ đáng ghét đó xía vào. Ngay lúc cô định phản bác lại, giáo sư McGonagall đã nói trước. "Tiểu thư Bulstrode, mời trò xem lại lời nói của bản thân." Giọng điệu của giáo sư McGonagall rất nghiêm túc, thậm chí còn có chút sắc bén. "Ở trường Hogwarts không có chuyện kỳ thị huyết thống, chúng ta đều đối xử bình đẳng với mọi học sinh. Xét thấy trò mới được phân nhà, ta sẽ bỏ qua hành động thiếu tôn trọng của trò khi nãy mà không trừ điểm nhà Slytherin. Nhưng, nếu ta còn nghe thấy những từ đấy một lần nữa, không những nhà Slytherin bị trừ điểm mà tiểu thư Bulstrode đây cũng sẽ bị cấm túc." "Thật xin lỗi, thưa giáo sư. Con xin hứa sẽ không có lần sau ạ." Bulstrode thực hiện một vài lễ nghi cơ bản để xin lỗi giáo sư McGonagall, trên gương mặt non nớt của cô nàng xuất hiện một nụ cười khiêm tốn, không phù hợp. "Xin cô tha lỗi cho con, thưa giáo sư." Nhìn hành động xin lỗi đầy trân thành của Bulstrode, giáo sư McGonagall gật đầu, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít. Bà còn tưởng rằng cô bé học sinh này sẽ là một tiểu thư quý tộc không có lễ nghi, không biết giữ mồm miệng, coi trời bằng vung. May mà không phải vậy! Quay đầu nhìn Jessica vẫn đứng tại chỗ cũ, giáo sư McGonagall chậm rãi nói: "Trò Jones, trò có thể về bàn nhà mình rồi!" "Cảm ơn cô, giáo sư." Jessica gật đầu với giáo sư McGonagall, mỉm cười, đi về phía dãy nhà Slytherin. Chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy cũng không có gì, nói nhỏ thì không nhỏ mà nói lớn thì cũng không lớn. Dù gì đây cũng không phải lần đầu cô gặp phải tình huống này, cô cũng chả kinh ngạc gì lắm. Cố gắng bơm thêm dũng khí lên trong lòng, Jessica từ từ tiến về phía dãy nhà Slytherin, cẩn thận chọn chỗ ngồi cách Bransbane không xa. "Máu bùn bẩn thỉu!" Ngay sau khi Jessica ngồi xuống, Bulstrode liền trở mặt, không giống như lúc ở trước mặt giáo sư McGonagall, cô nàng tỏ ra cực kì tức giận, căm phẫn. Cô nàng đè thấp âm thanh, cách Bransbane, cố tình gây sự với Jessica. "Mày đã làm bẩn Slytherin vinh quang. Mày nên bị đuổi khỏi nơi này, con Máu bùn!" Jessica đã tới giới hạn, cô không thể nhẫn nhịn con nhóc trước mặt này được nữa. Đôi khi, khi bị người khác gây phiền toái, ta phải nhẫn nhịn nhưng, đôi khi cũng phải đứng lên phản kháng. Nếu không, bọn họ sẽ mãi không biết điều mà cứ cưỡi lên đầu cô, diễu võ dương oai. Hổ không ra oai còn tưởng là Hello Kitty à!? Hiện tại, chính là lúc cô cần phản kháng. "Bulstrode, tôi cảm thấy những từ ngữ của cậu khá là mới lạ đấy. Nếu tôi là 'máu bùn' trong lời của cậu đây, thì bản thân cậu là cái gì?" Không tiếp tục quan sát nghi thức phân viện, Jessica cũng đè thấp giọng, nói chuyện với Bulstrode. "Tao tất nhiên là Thuần chủng rồi!" Trong giọng điệu của Bulstrode ngay lập tức lộ ra vẻ rất đỗi tự hào, đồng thời cô nàng cũng dùng một ánh mắt đầy miệt thị và thương hại nhìn Branbane bên cạnh. Giọng điệu của cô nàng đầy vẻ âm dương quái khí*, khinh thường cùng thương hại. * Tính tình cổ quái, làm cho người khác không biết đâu được. "Tao chính là Bulstrode cao quý thuần huyết! Không phải là đẳng cấp mà bọn Hỗn huyết cùng Máu bùn chúng mày có thể sánh được!!" "Thuần chủng sao???" Jessica có chút nghi hoặc, hỏi thêm vài câu hỏi nữa. "Ý là ba mẹ của cậu Bulstrode đây đều là phù thủy sao?" "Không chỉ đơn giản là như vậy. Đời đời nhà tao, từ tổ tiên đến ba mẹ tao, thậm chí là hậu đại của tao đều là Phù thủy thuần chủng." "Như vậy nhà của cậu đây hẳn là có cây phả hệ nhỉ?" Jessica chợt nhớ tới cây phả hệ được trưng bày đầy hào nhoáng trong tủ kính ở nhà ông trưởng trấn liền băn khoăn hỏi mò. "Đó là đương nhiên!" Bulstrode nâng cao cằm, tỏ ra vẻ kiêu ngạo. "Phù thủy thuần chủng chúng tao không giống bọn mày. Bọn hèn mọn, đê tiện, không biết lịch sử gia tộc của mình." "Như vậy, nhà Bulstrode được hình thành từ khi nào?" Jessica nắm chặt nắm tay, cố gắng khống chế lửa giận đang thiêu đốt hừng hực trong lòng. Bây giờ không phải thời điểm tốt để mày đánh nhau đâu Jessica, cô tự nhắc nhở bản thân, tiếp tục tấn công cô nàng Bulstrode bằng lời nói. "Từ 623 năm trước, nhà Bulstrode đã xuất hiện trong thế giới Phù thủy." Hiển nhiên, đối với lịch sử gia tộc mình, cô nàng nhớ vô cùng rõ ràng. "Nếu lời của cậu là sự thật thì 650 năm trước, nhà Bulstrode ở chỗ nào?" Jessica hỏi mục đích thật sự của mình. "Tôi nghĩ chỉ là vài thập niên, con người cũng sẽ không thoái hóa đến mức phải tiến hóa thêm một chủng phù thủy đi? Nếu đã như vậy thì tại sao Giới Phù thủy lại không có nhà Bulstrode? Hay là, ba mẹ của tổ tiên đầu tiên nhà Bulstrode cũng là Máu bùn?" "Mày nói láo!" "Đấy cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi mà! Tôi cũng đâu nói gì bậy bạ đâu! Thiết nghĩ cậu nên suy nghĩ kĩ lại đi, tiểu thư Bulstrode. Nếu ba mẹ vị tổ tiên kia của nhà cậu thật sự là Phù thủy Thuần chủng thì không có lý do gì họ lại không có tên trên cây gia phả. Trừ phi, họ bị gia tộc của cậu trục xuất, không có tư cách giữ lại tên mình." "Mày!!" Sau khi Jessica nói xong, sắc mặt Bulstrode như con tắc kè, chuyển từ trắng sang xanh rồi đến đỏ bừng. Nếu không phải vì vừa nãy giáo sư McGonagall đã cảnh cáo, có lẽ cô nàng đã nhảy bổ vào cô từ lâu rồi. Dù sao thì, trong ngày đầu tiên nhập học mà làm nhà mình bị trừ điểm thì cuộc sống 7 năm sau này cũng không quá tốt đâu. "Tôi làm sao cơ? Bulstrode, nếu những gì tôi vừa suy luận là đúng thì cậu chính là con cháu của Máu bùn dơ bẩn đó. Như vậy cũng chả có gì mà kiêu ngạo nhỉ?" Nói xong, Jessica mỉm cười, ngồi ngay ngắn trở lại, vừa đúng lúc đấy nghi lễ phân viện kết thúc, hiệu trưởng Albus Dumbledore lập tức đứng dậy. "Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Hy vọng trong năm học mới này các con có thể tiếp thu thêm nhiều tri thức." Dumbledore dừng một lúc rồi nói tiếp. "Bây giờ, ta tuyên bố, bữa tối bắt đầu!" Sau khi ông phát biểu xong, những dĩa trống trên bàn ăn lập tức được lấp đầy bằng vô số thức ăn. Trước cảnh tượng đấy, Jessica trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm bàn dài, kinh ngạc với uy lực của phép thuật đồng thời càng thêm hứng thú, chờ mong những buổi học phép thuật tới. Hiện tại, trên bàn dài đầy bao nhiêu là thức ăn, nào là thịt bò nướng, gà nướng cả con, thịt cốt lết, đùi cừu, xúc xích, thịt ba chỉ, bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà rốt, nước chấm, sốt cà chua,… Thậm chí không biết từ nguyên nhân quái dị nào, mà trên bàn còn có cả những con bọ the bò lúc nhúc, trông phát khiếp. Trước đây đối với Jessica, đống đồ ăn này như chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ. Hiện tại, giấc mơ đó đã gần như trở thành hiện thực khiến cho Jessica vô cùng vui sướng và càng thêm tán thưởng, chờ mong về phép thuật. Jessica nhìn lướt qua mọi người, phát hiện hầu hết họ đã bắt đầu ăn. Học theo những hành động của mọi người xung quanh, cô bắt đầu bữa ăn. Ba cô đã nói qua, cách nhanh nhất để hòa nhập với tập thể là hành động, cư xử giống với họ. Đáng tiếc, Jessica không biết, hiện tại cô đã không thể làm vậy rồi. Cuộc trò chuyện, luận bàn về huyết thống vừa rồi của cô đã làm lửa giận từ cô tiểu thư Bulstrode lan ra khắp bốn phương tám hướng, cả nhà Slytherin đều tức giận. Hiện tại, chỉ cần cô ngẩng đầu lên sẽ phát hiện được rất nhiều ánh mắt phẫn nộ đang hướng về cô như muốn xuyên thủng cả cơ thể cô. Cùng ngồi trên bàn dài đấy, Snape cũng có thể nghe thấy người nhà Slytherin trộm nghị luận về cuộc trò chuyện vừa nãy giữa Jessica và Bulstrode. Tuy nhiên, hắn cũng chỉ thoáng dừng lại một chút rồi tiếp tục tỏ ra thờ ơ, không quan tâm như mọi ngày và tiếp tục bữa ăn. Ngu xuẩn! Lỗ mãng! Không biết trời cao đất rộng! Đó là những nhận xét, đánh giá mới nhất của Snape về Jessica. Rất nhanh thôi, Jessica sẽ nhận ra sai lầm trầm trọng của bản thân bởi vì Slytherin chính là nơi rất coi trọng huyết thống. Uống một ngụm nước bí đỏ, Snape cố che đi nụ cười châm chọc bên môi, trong lòng chắc chắn sự trả thù của Slytherin sẽ sớm đến với Jessica thôi. Mong là cô nàng chuẩn bị sẵn tinh thần mà đối đầu, hắn khá là mong chờ đó.