Chương 10: Chuyện Ngoài Ý Muốn
Ăn một thìa cơm tình thương đầy mĩ vị của mẹ Elise, lại uống một ngụm nước bí đỏ vị là lạ, nhìn tấm thẻ rút được từ Chocolate ếch nhái, Jessica cảm thấy thỏa mãn chưa từng có. "Em xem, người này là Albus Dumbledore." Lily chỉ vào người đàn ông trong bức ảnh. Ông đeo một cặp kính hình bán nguyệt, có cái mũi dài khoắm, râu tóc dài bạc trắng xõa xuống như thác đổ, mỉm cười với Jessica. "Ngài ấy là hiệu trưởng trường Hogwarts và cũng là Bạch phù thủy kiệt suất nhất trong thế kỉ này. Pháp thuật của ngài ấy rất lợi hại, hơn nữa tính tình cũng tốt lắm, rất công bằng." Trong lúc Lily nói những lời này, ở góc độ của Jessica, cô có thể thấy Snape nhếch mép, lộ ra nụ cười trào phúng. Hiển nhiên, hắn cùng Lily đối với ý kiến này có chút bất đồng. Tuy nhiên, chàng trai tóc đen cũng không nói gì, chỉ yên lặng ăn cơm trưa. "Jessica, nếu em có thể vào Gryffindor thì tốt quá. Như vậy hai chúng ta có thể ở cùng nhau rồi." Lily rất thích cô bé này, cô luôn cảm thấy cô bé nói chuyện vô cùng hợp ý cô. So với Penny luôn châm chọc, khiêu khích mình, Lily cảm thấy Jessica lại càng giống chị em ruột với mình hơn. Nhưng cô có chút thất vọng vì cô chưa từng nghe ba mẹ nói có một đứa con bị thất lạc. "Nếu trước hôm nay chị nói vậy có lẽ em sẽ rất muốn đi Gryffindor nhưng mà..." Jessica tiếc nuối, nhún nhún vai, đem tấm thẻ Dumbledore cẩn thận cất giữ lại làm quà tặng cho Antony và Winny. "Nhưng mà sao?" "Bốn người vừa rồi cũng là Gryffindor đi? Em không muốn đi nơi mà mình sẽ bị bắt nạt, mặc dù chuyện đó gần như đã trở thành thói quen." Jessica nhận lấy kẹo thổi bong bóng từ tay Lily, xé mở vỏ rồi cho cả thanh vào miệng. Tuy rằng Jessica muốn giữ lại kẹo cho bọn Antony nếm thử nhưng mà trước mặt người mới quen đem đồ của họ cho cất đi cô khồn làm được. "Thật ra thì bọn họ không có khi dễ học sinh Gryffindore đâu." Lily do dự một chút rồi bỏ qua sự chán ghét với nhóm bốn người kia mà đánh giá sự thật một cách khách quan nhất. "Chỉ là Potter bọn họ đặc biệt nhắm vào Severus. Chị thật sự cũng không hiểu vì sao bọn họ lại như vậy nữa, haizz." "Tranh giành tình cảm." Jessica bỗng lên tiếng. "Đấy là căn bệnh chung của các động vật giống đực, nhất là trước đối tượng xinh đẹp và đầy thu hút như vậy." "Ý em nói là bọn họ cho rằng chị và Sev là... Trời ạ! Chuyện này thật sự là..." Lily há hốc mồm, nhìn Jessica lại nhìn Snape đang ngại ngùng, cả gương mặt phiếm hồng, quay mặt về phía cửa sổ. Vẻ mặt Lily bây giờ hiện rõ vẻ không thể tin được. "Chẳng lẽ khi dễ bạn thân của người mà mình thầm thích chính là cách mà nam giới giới Phù thủy theo đuổi con gái sao?" "Thứ nhất, tôi không phải là nam giới. Thứ hai, tôi không phải dân bản xứ thuộc thế giới Phù thủy. Cho nên, tôi không thể trả lời được vấn đề này của cô, Evans tiểu thư." Bắt trước bộ dạng hắc ám của giáo sư văn học, Jessica làm vẻ nghiêm túc, đẩy gọng kính không tồn tại trên sống mũi. "Đây là một vấn đề phi thường thâm ảo. Cho nên, xin mời Evans tiểu thư đây sử dụng phương pháp lập luận phân tích, giải thích, biện chứng để giải quyết vấn đề." "Phụt!" Nhìn Jessica làm bộ dạng kì quái, Lily không nhịn được bật cười. Ngay cả Snape đang giả vờ không chú ý cũng hơi nhếch khóe miệng, bên môi có chút ý cười. Cứ như vậy, ba người hưởng thụ bữa ăn ngon lành, trò chuyện về các đề tài thú vị, theo Hogwarts tốc hành dần tiến về trường học. "Chúng ta phải đi mau thôi! Mình còn phải ra ngoài duy trì trật tự nữa. Jessica, em mau mặc áo choàng vào đi, trang phục Muggle sẽ đưa tới không ít phiền toái đấy." Lily vừa ra khỏi toa xe, chuẩn bị ra ngoài ổn định trật từ thì lại quay lại nói tiếp. "Sev, Jessica, hẹn gặp lại ở Hogwarts nhé! Còn có, hy vọng em sẽ được phân vào Gryffindor, Jessica!" Cửa toa xe dần khép lại, bóng dáng Lily từ từ khuất sau cánh cửa. Jessica từ trong rương lấy ra một áo choàng phù thủy, chuẩn bị đi thay. Vào lúc cô chuẩn bị ra khỏi toa xe, Snape ở phía sau bình tĩnh mở miệng nói. Thanh âm của hắn tuy không to nhưng nghe rõ rất trong toa xe nhỏ này. "Jones tiểu thư, vì giao tình giữa cô và Lily, tôi cho cô lời khuyên này. Nếu có thể lựa chọn, nhất định đừng vào Slytherin." "Tại sao vậy? Snape tiên sinh, chẳng phải anh là một Slytherin sao?" Jessica quay lại nhìn Snape vẫn đang cúi đầu chăm chú đọc sách. Trên mặt cô giờ đây lẫn lộn rất nhiều cảm xúc. Cho dù Gryffindor có nhóm bốn người đáng ghét kia nhưng Lily cũng chưa từng tỏ ra vẻ không thích nhà của mình. Thậm chí còn ngược lại, mỗi cử chỉ, hành động của Lily đều tràn ngập tình yêu thương đối với Gryffindor. Như vậy, vì cái gì mà Snape lại có thể nói như thế? Chẳng lẽ, hắn không thích nhà của mình sao? "...Slytherin có gì không tốt sao?" "Slytherin tốt lắm nhưng nó không hợp với cô." Snape khép sách lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Jessica, trong đôi mắt tràn ngập vẻ thành thật. "Jones tiểu thư, đó là lời khuyên của tôi." "Cảm ơn anh, tôi sẽ lưu ý... nếu như tôi thật sự được tự lựa chọn nhà cho mình." Jessica gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Dù nói như thế nào thì đây cũng là ý tốt của Snape, mà mọi ý tốt đều nên coi trọng và cảm tạ. Sau khi Jessica thay áo choàng trở lại toa xe, Hogwarts tốc hành cũng dần chậm lại. Vội vàng đem quần bò cùng áo phông vào trong rương, cô lại lệ khệ ôm rương vào trong lòng. "Sẽ có người phụ trách vận chuyển hành lý nên cô không phải xách rương theo đâu." Nhìn Jessica như cái đuôi nhỏ chạy đằng sau mình, ra tới cửa toa xe, Snape nhịn không được nói cho Jessica biết. Tất nhiên, hắn nói vậy không phải vì có ý tốt mà chỉ không muốn thu hút sự chú ý của mọi người. Một mình hắn đã đủ mọi người chú ý, huống chi hắn còn dẫn thêm một nhóc năm nhất ở đằng sau. Cứ như vậy, với tâm tình kích động và hưng phấn, Jessica đi đằng sau Snape xuống khỏi Hogwarts tốc hành, chính thức đặt chân tới thế giới chân chính của cô. "Học sinh năm nhất đi theo ta!" Một người có thân ảnh cao lớn, cầm theo đèn lồng hô to. Theo âm thanh của hắn, học sinh năm nhất lục tục tập trung xung quanh người hắn và tất nhiên, Jessica cũng không phải ngoại lệ. Hagrid cúi đầu xuống nhìn nhóm nhóc tì nhỏ bé như quỷ lùn ở phía dưới, lại hô to một tiếng xác định xem còn học sinh năm nhất nào bị bỏ lại đằng sau không rồi mới chậm rãi dẫn chúng ra bến thuyền. "Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người! Sau khi lên thuyền không được lôn xộn! Hồ nước rất sâu, nếu các cháu rơi xuống ta không đảm bảo sẽ vớt các cháu lên luôn được đâu." "A! Mấy đứa kia, lên từ từ thôi, không được xô đẩy nhau!" Sau khi cảnh cáo vài thằng nhóc con nghịch ngợm, Hagrid cũng một mình ngồi lên một chiếc thuyền. "Tất cả đã lên thuyền hết rồi chứ? Xong rồi thì... tiến lên!" Theo mệnh lệnh của hắn, cả đoàn thuyền thong thả rời bến cùng lúc. Không cần người chèo cũng không cần động cơ, những chiếc thuyền như có sinh mệnh tự động đi về phía trước, hơn nữa tốc độ cũng ngày càng nhanh. "Tuyệt quá!" Cậu nhóc ngồi trước mặt Jessica lộ tỏ vẻ thích thú. "Trước đây, lúc còn ở nhà, mình chưa bao giờ nghĩ sẽ được ngồi trên một chiếc thuyền không người điều khiển như thế này!" "Thật là hiếm thấy quá cơ!" Cô bé ngồi cạnh Jessica thì thầm nói nhỏ. Dưới ánh trăng sáng trên trời, Jessica còn có thể thấy được vẻ khinh thường trên mặt cô bé đấy. Mà ngồi cạnh cậu nhóc kia lại là một cô bé khác. Cô bé ấy hâm mộ, cứ dán mắt nhìn cậu nhóc kia tùy ý khoa tay múa chân nãy giờ. Cậu nhóc dường như không nghe thấy câu nói của cô bé ngồi cạnh Jessica. Cậu vẫn hưng phấn phát biểu cảm nhận của mình, hoàn toàn không để ý đến không khí xung quanh. Jessica khẽ thở dài một hơi. Xem ra cậu nhóc này cũng đến từ cùng một chỗ với cô, bất quá cậu ta không thể thu liễm một chút vào được sao? Có lẽ vì trông Jessica rất bình thản hoặc có lẽ vì đều là cô gái nhỏ, vị tiểu thư cao ngạo vừa rồi xoay người quay về phía cô, dùng giọng điệu nâng tông nói chuyện. "Xin chào, tôi là Vivian Bulstrode." "Chào cậu, tớ tên là Jessica Jones." Jessica nở nụ cười lễ phép trả lời cô nàng và cũng tự giới thiệu lại. "Jones?" Trên mặt Bulstrode lộ ra vẻ nghi hoặc, giọng điệu có chút do dự. "Xin quý cô đây thứ lỗi cho tôi. Tôi vẫn còn nhỏ, chưa thể nhớ hết cả gia tộc trong giới phù thủy." "À, chuyện này cũng không phải lỗi của cậu bởi vì mình không đến từ bất cứ gia tộc phù thủy nào cả." Jessica vừa dứt lời, liền thấy Bulstrode thay đổi sắc mặt. Thay thế cho sự cao ngạo trên mặt cô nàng là vẻ kinh tởm. Dường như cô nàng này đang phải chịu sự xúc phạm gì đó nặng nề lắm. Cô nàng đứng phắt dậy, lấy tay chỉ thẳng vào mặt Jessica, phát ra một tiếng thét chói tai. "Mày là một con máu bùn! Tất của Merlin! Tao thế mà lại ngồi cùng thuyền với một con máu bùn." Ánh sáng le lói của cây đuốc ở đầu thuyền giúp cho Jessica có thể nhìn rõ mọi biểu tình trên mặt của cô gái đối diện. Hiện tại, trên mặt Bulstrode tràn ngập vẻ căm hận, còn có một ít vặn vẹo. Thấy vậy, Jessica thu lại nụ cười, hơi hơi híp mắt nhìn về phía Bulstrode. Cô cân nhắc trong lòng thử xem nếu bây giờ cô đem cô nàng kênh kiệu trước mặt đẩy xuống hồ thì sẽ như thế nào. Tuy rằng không biết máu bùn là cái gì nhưng điều đó cũng không ngăn được Jessica quan sát ngữ điệu cùng sắc mặt của Bulstrode để tự hiểu ra. Thật rõ ràng, từ 'máu bùn' vừa rồi cũng không phải từ gì tốt. Ngay cả cậu nhóc đang líu ríu, kích động không ngừng cũng đã im lặng lại, cậu và cô bé còn lại bảo trì không khí trầm mặc trên thuyền, đưa mắt nhìn Bulstrode và Jessica. "Bulstrode tiểu thư, cậu vẫn nên ngồi xuống đi. Đứng như vậy rất nguy hiểm." Cô gái bé nhỏ kia dẫn đầu mở miệng, phá tan bầu không khí. Tuy nhiên, giọng điệu của cô bé rất nhỏ, còn có cả tia sợ hãi rõ rệt trong giọng của cô. "Mày là ai?" Bulstrode hiển nhiên không cảm kích cô bé đó đã giải vậy cho mình. Thậm chí cô nàng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo như một cô công chúa nhỏ từ trên cao nhìn xuống, trên mặt vẫn đầy vẻ miệt thị. "Tao chưa từng gặp qua mày. Mày cũng là máu bùn như con bé kia đi." "Tớ... tớ không phải!" Nghe được từ đấy, cô bé hô hấp có chút dồn dập, thoạt nhìn đang rất khẩn trương. Jessica có thể thấy tay cô bé đang nắm chặt lại, tựa hồ như đang cố gắng áp chế cảm xúc của bản thân. "Hừ! Vậy thì nói cho tao biết họ của mày, nếu mày là thuần huyết cao quý thì tao sẽ xin lỗi mày." Bulstrode ngẩng cao cằm, mặt đầy vẻ không ai xứng với cô nàng. "Tớ, tớ họ Bransbane... Tớ là Anna Bransbane!" Trước thái độ cao ngạo của Bulstrode, cô bé Anna rốt cuộc không thể nhẫn nhịn nữa. Không bùng nổ trong không khí trầm mặc hoặc chết trong trầm mặc, hiển nhiên cô bé đó chọn điều đầu tiên