Chương 2: Giao kèo
"Chủ nhân ơi, tôi xấu xí rồi. Ngài đừng vì thế mà bỏ tôi ở nơi này. Ở đây không ai thương tôi cả."
"Nơi này không có ngài, không có mây trắng, cũng chẳng có những chiếc họa mi ngon miệng. Chủ nhân của tôi ơi, ngài đang ở đâu?"
Nhìn đống chữ nhiều tới muốn đè chết người kia, mặt chúa quỷ không khỏi ngắn lại. Có vẻ, lần này, hắn sai rồi. Thì ra, chỉ là một linh hồn non nớt bị bỏ rơi. Lần đầu tiên sau từng ấy thập kỷ bị Người bỏ rơi, cảm giác tội lỗi nhe nhóm bên trong hắn.
"Có gì mà phải khóc?"
Nó đột ngột bị nhấc lên một lần nữa. Nhưng khác với lần thô bạo kia. Nó được ôm lấy, được âu yếm vuốt ve.
"Thật ngu ngốc."
Nó ngước lên nhìn khuôn mặt xa lạ với ngũ quan điển trai và làn da trắng mịn kia. Bằng chiếc mũi không tệ của mình, nó dễ dàng nhận ra vị này với kẻ có ngoại hình xấu xí ném nó đi lúc nãy là một. Nhưng vẫn không phải ngài ấy.
Nước mắt nó cứ không ngừng rơi, nó yếu ớt đưa chân lên khẽ đẩy ông ta ra. Nó ghét nơi này. Ở đây nó không thấy được ngài ấy. Nó không muốn bị bỏ rơi. Nó phải đi tìm ngài ấy.
"Ta không có thừa kiên nhẫn với ngươi đâu." Người đàn ông gằn giọng cảnh cáo.
Bị mắng, đôi tai cố vểnh lên của nó cụp xuống.
Ngay lúc, nước mắt nó trực trào ra, một bàn tay lớn đặt lên đầu nó, vuốt nhẹ.
"Ta sẽ nhân nhượng cho ngươi được sống. Nên hãy biết điều một chút."
Cảm nhận sự dịu dàng khô khan, cùng hơi ấm truyền tới từ bàn tay lớn kia sắp rời đi, nó vội vã tiến tới. Chủ động rúc đầu vào bàn tay ấy.
Một dòng chữ khác lại bay lên:
"Tôi biết. Tôi sẽ ngoan mà."
Nhìn những con chữ bay ra từ trán mình, mèo nhỏ hiếu kì vươn chân với lấy. Nhưng đệm mềm của nó chạm tới chữ nào, chữ ấy liền tan ra như sương sớm. Sự lạ xảy ra khiến nó đang hào hứng bỗng có chút sợ hãi, lùi sau vào lòng vị kia.
"Cái gì vậy? Thứ đó là gì?"
Thấy vẻ hoang mang của cục than nhỏ, chúa quỷ không nhịn được mà cười lớn:
"Đứa nhỏ ngốc. Đó chỉ là chút phép thuật của ta mà thôi."
Mèo nhỏ ló đầu ra, ngờ vực:
"Nó phép thuật của ngài sao?"
"Vậy ngươi nghĩ còn ai vào đây nữa?"
Thấy vị kia hiểu mình nói gì, mèo nhỏ lại càng thêm mừng rỡ tới đuôi không ngừng ve vẩy:
"Ngài hiểu tôi muốn nói gì sao? Tuyệt quá! Thật thần kì!"
Được ca tụng hắn càng cười lớn hơn. Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì câu sau của mèo nhỏ làm hắn hiếm khi rơi vào trầm tư.
"Ngài có phép thuật thần kì ơi, ngài có thể giúp tôi gặp lại chủ nhân thiên thần của tôi không? Tôi muốn tìm ngài ấy."
"Ngươi tìm kẻ khiến ngươi phải rơi xuống đây làm gì?"
"Ngài ấy không khiến tôi tới đây đâu. Ngài ấy là chủ nhân của tôi. Tôi muốn tìm ngài ấy. Tôi muốn chắc chắn rằng ngài ấy được an toàn. Nơi này nhìn rất nguy hiểm, tôi sợ ngài ấy sẽ bị thương."
"Lắm lời quá." Chúa quỷ khó chịu phàn nàn.
Mèo nhỏ vươn người lên. Đặt đệm thịt mình lên ngực người kia. Đầu không ngừng cọ cọ vào cằm và hõm cổ của vị kia, bán manh.
"Xin ngài đấy, ngài có phép thuật thần kì ơi. Tôi sẽ ngoan mà. Xin ngài đấy. Tôi cần phải tìm chủ nhân thiên thần của tôi."
Dù biết là, mèo nhỏ vì kẻ khác mà cầu xin mình, nhưng hắn vẫn có chút mềm lòng.
"Ngươi muốn tìm tên kia? Nhưng chỗ này là địa ngục sẽ không dễ tìm đâu. Đặc biệt, nếu kẻ đó còn là thiên thần."
"Nơi này.. Là địa ngục sao?"
Im lặng một hồi lâu, nó ngước đôi mắt hổ phách đượm buồn lên, chậm chạp nhả từng chữ:
"Nếu không thể gặp vậy, ngài có thể cho tôi nhìn chủ nhân một chút được không? Ít nhất, tôi muốn biết ngài ấy có an toàn hay không?"
Chúa quỷ gật nhẹ đầu.
Mèo nhỏ nhảy khỏi tay chúa quỷ, vừa đáp đất liền hướng người quỳ xuống, chân thành:
"Đội ơn ngài. Tôi sẵn lòng làm mọi thứ trả ơn ngài."
"Mọi thứ sao? Ngươi chắc chứ? Đó sẽ là một cái giá đắt đấy." Satan cảnh báo.
"Đối với tôi, chủ nhân là tất cả. Suốt thời gian qua, ngài ấy là người duy nhất quan tâm tới sự hiện diện của tôi. Ngài ấy đã luôn bảo vệ và dành rất nhiều tình yêu cho tôi. Tôi mang ơn ngài ấy."
Hai mép của mèo nhỏ khẽ cong cong tạo một nụ cười sạch sẽ, xinh đẹp. Thứ đáng ra không nên tồn tại ở nơi dơ bẩn này.
"Đúng là một tạo vật trung thành." Satan khen ngợi "Nhưng rồi ngươi sẽ phải hối hận thôi."
Mèo nhỏ ngẩn cao đầu, khẳng định đáp lời:
"Tôi sẽ không bao giờ hối hận."
"Nơi này không có ngài, không có mây trắng, cũng chẳng có những chiếc họa mi ngon miệng. Chủ nhân của tôi ơi, ngài đang ở đâu?"
Nhìn đống chữ nhiều tới muốn đè chết người kia, mặt chúa quỷ không khỏi ngắn lại. Có vẻ, lần này, hắn sai rồi. Thì ra, chỉ là một linh hồn non nớt bị bỏ rơi. Lần đầu tiên sau từng ấy thập kỷ bị Người bỏ rơi, cảm giác tội lỗi nhe nhóm bên trong hắn.
"Có gì mà phải khóc?"
Nó đột ngột bị nhấc lên một lần nữa. Nhưng khác với lần thô bạo kia. Nó được ôm lấy, được âu yếm vuốt ve.
"Thật ngu ngốc."
Nó ngước lên nhìn khuôn mặt xa lạ với ngũ quan điển trai và làn da trắng mịn kia. Bằng chiếc mũi không tệ của mình, nó dễ dàng nhận ra vị này với kẻ có ngoại hình xấu xí ném nó đi lúc nãy là một. Nhưng vẫn không phải ngài ấy.
Nước mắt nó cứ không ngừng rơi, nó yếu ớt đưa chân lên khẽ đẩy ông ta ra. Nó ghét nơi này. Ở đây nó không thấy được ngài ấy. Nó không muốn bị bỏ rơi. Nó phải đi tìm ngài ấy.
"Ta không có thừa kiên nhẫn với ngươi đâu." Người đàn ông gằn giọng cảnh cáo.
Bị mắng, đôi tai cố vểnh lên của nó cụp xuống.
Ngay lúc, nước mắt nó trực trào ra, một bàn tay lớn đặt lên đầu nó, vuốt nhẹ.
"Ta sẽ nhân nhượng cho ngươi được sống. Nên hãy biết điều một chút."
Cảm nhận sự dịu dàng khô khan, cùng hơi ấm truyền tới từ bàn tay lớn kia sắp rời đi, nó vội vã tiến tới. Chủ động rúc đầu vào bàn tay ấy.
Một dòng chữ khác lại bay lên:
"Tôi biết. Tôi sẽ ngoan mà."
Nhìn những con chữ bay ra từ trán mình, mèo nhỏ hiếu kì vươn chân với lấy. Nhưng đệm mềm của nó chạm tới chữ nào, chữ ấy liền tan ra như sương sớm. Sự lạ xảy ra khiến nó đang hào hứng bỗng có chút sợ hãi, lùi sau vào lòng vị kia.
"Cái gì vậy? Thứ đó là gì?"
Thấy vẻ hoang mang của cục than nhỏ, chúa quỷ không nhịn được mà cười lớn:
"Đứa nhỏ ngốc. Đó chỉ là chút phép thuật của ta mà thôi."
Mèo nhỏ ló đầu ra, ngờ vực:
"Nó phép thuật của ngài sao?"
"Vậy ngươi nghĩ còn ai vào đây nữa?"
Thấy vị kia hiểu mình nói gì, mèo nhỏ lại càng thêm mừng rỡ tới đuôi không ngừng ve vẩy:
"Ngài hiểu tôi muốn nói gì sao? Tuyệt quá! Thật thần kì!"
Được ca tụng hắn càng cười lớn hơn. Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì câu sau của mèo nhỏ làm hắn hiếm khi rơi vào trầm tư.
"Ngài có phép thuật thần kì ơi, ngài có thể giúp tôi gặp lại chủ nhân thiên thần của tôi không? Tôi muốn tìm ngài ấy."
"Ngươi tìm kẻ khiến ngươi phải rơi xuống đây làm gì?"
"Ngài ấy không khiến tôi tới đây đâu. Ngài ấy là chủ nhân của tôi. Tôi muốn tìm ngài ấy. Tôi muốn chắc chắn rằng ngài ấy được an toàn. Nơi này nhìn rất nguy hiểm, tôi sợ ngài ấy sẽ bị thương."
"Lắm lời quá." Chúa quỷ khó chịu phàn nàn.
Mèo nhỏ vươn người lên. Đặt đệm thịt mình lên ngực người kia. Đầu không ngừng cọ cọ vào cằm và hõm cổ của vị kia, bán manh.
"Xin ngài đấy, ngài có phép thuật thần kì ơi. Tôi sẽ ngoan mà. Xin ngài đấy. Tôi cần phải tìm chủ nhân thiên thần của tôi."
Dù biết là, mèo nhỏ vì kẻ khác mà cầu xin mình, nhưng hắn vẫn có chút mềm lòng.
"Ngươi muốn tìm tên kia? Nhưng chỗ này là địa ngục sẽ không dễ tìm đâu. Đặc biệt, nếu kẻ đó còn là thiên thần."
"Nơi này.. Là địa ngục sao?"
Im lặng một hồi lâu, nó ngước đôi mắt hổ phách đượm buồn lên, chậm chạp nhả từng chữ:
"Nếu không thể gặp vậy, ngài có thể cho tôi nhìn chủ nhân một chút được không? Ít nhất, tôi muốn biết ngài ấy có an toàn hay không?"
Chúa quỷ gật nhẹ đầu.
Mèo nhỏ nhảy khỏi tay chúa quỷ, vừa đáp đất liền hướng người quỳ xuống, chân thành:
"Đội ơn ngài. Tôi sẵn lòng làm mọi thứ trả ơn ngài."
"Mọi thứ sao? Ngươi chắc chứ? Đó sẽ là một cái giá đắt đấy." Satan cảnh báo.
"Đối với tôi, chủ nhân là tất cả. Suốt thời gian qua, ngài ấy là người duy nhất quan tâm tới sự hiện diện của tôi. Ngài ấy đã luôn bảo vệ và dành rất nhiều tình yêu cho tôi. Tôi mang ơn ngài ấy."
Hai mép của mèo nhỏ khẽ cong cong tạo một nụ cười sạch sẽ, xinh đẹp. Thứ đáng ra không nên tồn tại ở nơi dơ bẩn này.
"Đúng là một tạo vật trung thành." Satan khen ngợi "Nhưng rồi ngươi sẽ phải hối hận thôi."
Mèo nhỏ ngẩn cao đầu, khẳng định đáp lời:
"Tôi sẽ không bao giờ hối hận."