Chương 5
5.
Vân trạch sinh hoạt bình lặng như nước, bất sinh sóng gió, nhưng rất có quy củ.
Vân Đông Ngộ chọn Vân Tích Bạch làm mục tiêu của mình, ngày ngày âm thầm chịu khó, cuộc sống đọc sách đơn điệu ban đầu trở nên phong phú đa sắc.
Buổi sáng nàng sẽ đọc sách trong chốc lát, đúng giờ nộp bài tập, buổi trưa đôi khi sẽ chơi cờ vây với Vân Tích Bạch hay học đàn, buổi tối nàng chui vào phòng mình viết vẽ.
Vân Tích Bạch để mặc nàng sắp xếp cuộc sống của mình, không bao giờ can thiệp, chỉ âm thầm sai thị nữ cận thân đúng lúc đưa đồ ăn vặt lên.
Theo dòng thời gian trôi qua, khuôn mặt non nớt của tiểu cô nương dần lớn lên, ngũ quan dần mở ra, lộ rõ nét đẹp phôi thai, dáng vóc cũng ngày càng uyển chuyển, tần suất may đo quần áo liên tục tăng lên. Cho đến khi Vân Tích Bạch chú ý đến chiều cao của nàng, trán tiểu cô nương đã sát ngực trước của hắn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhưng cách ứng xử giữ hai người vẫn không thay đổi.
Vân Tích Bạch vẫn hằng ngày hướng dẫn bài vở, đồng hành bữa ăn, nhìn nàng lêu lổng trong sân, lúc chiêm ngưỡng hoa, lúc câu cá, lúc nghỉ dưới gốc cây.
Mỗi dịp lễ tết hay thời tiết đẹp trời, hắn cũng đưa Vân Đông Ngộ đi chơi, có lúc ngắm cảnh, có lúc rảo chợ đêm, có lúc chỉ cùng ra ngoài cảm nhận gió mát phất mặt, hoa nở khắp nơi.
Thay đổi là tính cách của Vân Đông Ngộ, những lần làm nũng càng ngày càng ít đi, thời gian nhảy chơi càng ngắn lại, cả người dường như trưởng thành lên với tốc độ không thể thấy.
Cho đến khi Vân Tích Bạch phản ứng lại, cách xưng hô của tiểu cô nương với hắn đã thay đổi từ ngọt ngào “Tích Bạch ca ca” thành ôn hòa “huynh trưởng”.
Hắn không để ý, cô bé hay nhăn mặt cúi đầu đó đã thành thiếu nữ duyên dáng miệng luôn nở nụ cười.
Và sự thay đổi chỉ mất có hai năm.
Trong mắt Vân Đông Ngộ, Vân Tích Bạch dường như không hề thay đổi, vẫn luôn đầy kiên nhẫn và tôn trọng đối với nàng.
Không bao giờ ép buộc nàng làm gì, nhưng lại lập tức buông việc trên tay xuống khi nàng cầu cứu.
Có lẽ thay đổi duy nhất là mùi hương trên người hắn. Ban đầu khi ngồi đối diện, nàng có thể ngửi thoang thoảng mùi trầm hương trên người hắn, sau đó vườn nhà có thêm nhiều cây cỏ, hắn thỉnh thoảng còn mang theo mùi hoa, rồi sau nữa chủ yếu là mùi thuốc bắc.
Sau vườn Vân trạch cũng mở ra một khoảnh đất trồng các loại dược liệu.
Điều này khiến Vân Đông Ngộ trong lòng rất bất an, không chỉ một lần thử thăm dò hỏi hắn có phải thân thể chỗ nào không thoải mái không.
Trong khi câu trả lời của Vân Tích Bạch luôn là: “Không trở ngại gì, chỉ là nghiên cứu ngẫu nhiên mà thôi.”
Nam nhân vẫn luôn như thế, bình tĩnh tự nhiên lại sóng yên biển lặng, như thể không có chuyện gì có thể khiến tình cảm hắn dao động mạnh.
Nhưng Vân Đông Ngộ đôi lúc cũng vô tình nhìn thấy hắn ngồi một mình bên bờ ao phía sau viện, tay vô thức rải thức ăn cá xuống nước, mắt thì nhìn về phía xa mơ màng, toàn thân trông cô độc và buồn bã.
Mặc dù nam nhân vẫn nhất quyết không đề cập đến quá khứ, nhưng giống như nàng đôi khi giật mình tỉnh giấc nửa đêm sẽ nhớ lại chuyện thuở nhỏ, chắc hẳn Vân Tích Bạch cũng có những ký ức hay ràng buộc như vậy.
Hai người âm thầm đồng ý không hỏi nhau bất cứ điều gì liên quan đến quá khứ nữa, nếu vô tình nhắc đến cũng lập tức đổi chủ đề.
Vân Đông Ngộ cảm thấy những ngày tháng như thế này rất tốt, bình lặng nhưng an tâm.
Bản thân nàng từ một tiểu cô nương chỉ biết cúi đầu đọc sách đã trưởng thành thành một thiếu nữ cầm kỳ thi họa có thể tạm gọi là khá, Vân Đông Ngộ luôn nghĩ rằng khi đến tuổi trưởng thành, nhất định phải học có thành tựu, dùng những kỹ năng Vân Tích Bạch dạy để tặng hắn một món quà.
Tuy nhiên, chưa kịp đến ngày trưởng thành của nàng thì đã đến ngày lễ trưởng thành của Vân Tích Bạch.
Cho đến khi quản gia chuẩn bị một nghi lễ đơn giản, Vân Đông Ngộ mới chậm chạp nhận ra tuổi tác của nam nhân.
Hóa ra năm nay hắn mới chỉ hai mươi tuổi, năm nhặt được nàng hắn mới mười tám, về lý thuyết chỉ là một thiếu niên.
Vân trạch ít người, nghi thức cũng rất đơn giản, chỉ là Vân Đông Ngộ cảm thấy Vân Tích Bạch dường như không vui vẻ lắm, khóe miệng tuy nhếch lên nhưng nụ cười không lan đến đáy mắt.
Lễ xong, Vân Tích Bạch phát hiện thiếu nữ nhìn chằm chằm vào mình mơ màng, bèn đi đến trước mặt nàng, nói: “Đông Ngộ, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Vân Đông Ngộ nhìn hắn suy nghĩ mãi, thật sự không nghĩ ra điều gì để nói, cuối cùng chỉ thốt lên một câu: “Đông Ngộ chúc huynh trưởng bình an thuận lợi, mỗi ngày vui vẻ.”
“Cảm ơn Đông Ngộ.” Vân Tích Bạch thói quen định giơ tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, vừa giơ tay lên đến nửa chừng, hắn do dự một chút rồi hạ tay xuống.
Hai người nhìn nhau cười, âm thầm hiểu rõ sự do dự đó mang ý nghĩa gì.
Vân Tích Bạch chính thức trưởng thành, Vân Đông Ngộ cũng dần lớn lên, tình cảm thân mật giữa hai người sẽ ngày càng ít đi, cho đến khi một trong hai rời đi.
“Chủ tử, đây...” quản gia đúng lúc xuất hiện, tay cầm khay, trên khay là một cái túi xách màu xanh biếc tinh xảo.
Vân Tích Bạch nhìn thấy túi xách, ánh mắt thoáng chốc ngớ ngẩn, khoảnh khắc sau hắn với tay lấy lên, cẩn thận xem xét.
“Huynh trưởng, đây là gì vậy?” Vân Đông Ngộ thử hỏi.
“Quà của người thân trong nhà gửi tới.”
Nghe câu trả lời, Vân Đông Ngộ sững sờ, lần đầu tiên nghe thấy nam nhân nhắc đến “người thân”.
Vân Tích Bạch mỉm cười với nàng: “Nói đến quà tặng, ta bỗng nhớ ra Đông Ngộ không hề chuẩn bị quà cho ta.”
Vân Đông Ngộ lập tức tỉnh táo trở lại, mặt đỏ tai hồng vì hổ thẹn. Nàng mới chỉ biết hôm nay là ngày lễ trưởng thành của hắn, làm sao kịp chuẩn bị quà chứ?
“Ta...ta sẽ bù lại cho huynh vào ngày khác được không? Ta mới vừa biết...” Nàng nghiêng đầu nói, giọng có phần không tự nhiên.
Vân Tích Bạch nhìn thấy vẻ lúng túng của nàng, dễ dàng nói: “Được.”
Sau đó, hắn lại lấy ra từ tay áo một cái túi trắng khác, đưa cho nàng: “Cái này tặng ngươi, đây là quà của người thân gửi tới.”
Người thân...
Sau khi cả nhà đều qua đời, nàng đã có thêm người thân mới rồi sao?
Vân Đông Ngộ cảm thấy mũi chua xót, đưa hai tay nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, mỉm cười với hắn: “Cảm ơn huynh trưởng.”
Sau ngày lễ trưởng thành của Vân Tích Bạch bốn ngày, Vân Đông Ngộ mới chuẩn bị quà tặng cho hắn.
Một bức tranh chân dung Vân Tích Bạch.
Nàng nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, phá hủy vô số tác phẩm thất bại, cuối cùng chỉ còn lại bức tranh chân dung này.
Vân Tích Bạch xếp bức tranh ra, chợt sững người.
Trong tranh, hắn tựa vào bên cạnh cái bàn trong sân, tay phải chống đỡ thái dương, mắt nhắm nghiền, mái tóc trắng dài rủ tự nhiên, vài lọn tóc bay lên không trung, xung quanh là cánh hoa bay lả tả.
Hắn chợt không nhớ được mình từng ngủ gật trong sân, lại còn bị tiểu cô nương bắt quả tang như thế.
Vân Tích Bạch cẩn thận quan sát các vật trong tranh, trên bàn là đơn thuốc hắn đang sao chép, bên cạnh là ấm trà yêu thích của hắn, trên người mặc áo đen, sau lưng khoác áo choàng đen.
Hóa ra là vào mùa xuân năm ngoái.
Thật khó tin tiểu cô nương còn nhớ rõ đến thế, thậm chí cả những sợi tóc bay trong gió cũng không bỏ qua.
Vân Tích Bạch khóe miệng nhếch lên nhìn nàng, đúng lúc đối mắt với ánh mắt chờ đợi và lo lắng của nàng, như đang mong chờ đánh giá của hắn.
“Cảm ơn, Đông Ngộ vẽ rất đẹp.”
Nghe thấy lời này, Vân Đông Ngộ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt, đôi mày nở nụ cười hài lòng, khiến khuôn mặt thiếu nữ càng thêm xinh đẹp.
Vân Tích Bạch nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, lặng lẽ thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.
Còn ba năm nữa, người trước mặt sẽ phải ra ngoài du ngoạn thiên hạ.
- -------------
Nếu hỏi Vân Đông Ngộ ngày nào là ngày nàng thích nhất, chắc chắn nàng sẽ trả lời là đông chí.
Đối với nàng, đông chí không chỉ là ngày đặc biệt Vân Tích Bạch nhặt được nàng, mà còn là sinh nhật hai người hẹn nhau cùng ăn mừng.
Mỗi năm đông chí trở thành ngày quan trọng nhất của Vân trạch.
Một năm đông chí nữa đến, Hứa Châu bất ngờ náo nhiệt, phố phường còn tổ chức thêm một lần hội hoa đăng.
Vân Đông Ngộ nài nỉ Vân Tích Bạch cùng ra ngoài ăn mừng sinh nhật, nàng muốn xem hoa đăng.
Nam nhân thất bại trước lời làm nũng hiếm hoi của nàng, lập tức đồng ý.
Đến chiều tối, Vân Tích Bạch chuẩn bị thay quần áo ra ngoài thì Vân Đông Ngộ thử hỏi: “Huynh có thể mặc bộ trắng được không? Tốt nhất là khoác thêm áo choàng trắng nữa.”
“Tại sao vậy?”
“Buổi tối tối om, huynh lại mặc đồ đen, nếu lạc nhau ta sẽ không nhìn thấy huynh đâu.”
Vân Tích Bạch đành lắc đầu, quay vào phòng thay bộ trắng ra.
Lần này hắn thực sự là nam nhân nổi bật nhất trong đám đông, đi đến phố chính, các tiểu cô nương xung quanh liếc nhìn sang, ai nấy đỏ bừng mặt, e thẹn.
Vân Đông Ngộ mặc váy xanh nhạt, cũng khoác áo choàng trắng, khuôn mặt tươi tắn thu hút không ít ánh mắt của nam tử.
Hai người bước đi cạnh nhau, khiến bao người xung quanh ganh tị.
Vân Đông Ngộ không chú ý đến các nam tử đang nhìn mình, nhưng lại rất quan tâm đến những nữ tử đang nhìn Vân Tích Bạch. Nàng liếc mắt quan sát đám đông, âm thầm suy đoán xem cô nào thích hợp làm dâu của mình.
Cứ thế đi mà mơ màng, nàng suýt nữa lại va vào hàng quán ven đường.
Vân Tích Bạch kéo nàng lại, nhăn mày hỏi: “Nhìn trái nhìn phải cái gì đấy?”
“Huynh trưởng, ngươi thấy cô gái kia thế nào? Ta thấy nàng ấy cứ nhìn chằm chằm vào ngươi.” Vân Đông Ngộ cằm vểnh lên chỉ về phía không xa, nói nhỏ.
Vân Tích Bạch nghe theo chỉ dẫn của nàng nhìn sang, quả nhiên thấy một thiếu nữ đôi mắt tràn đầy tình cảm.
Hắn lạnh lùng đưa mắt sang hướng khác, im lặng bước đi.
“Này, huynh trưởng, đợi ta với.” Vân Đông Ngộ vội vàng đuổi theo, hỏi tiếp: “Huynh không thích sao?”
“Ngươi định làm trò gì đấy?” Vân Tích Bạch vẫn bước đi, liếc nhìn nàng.
“Ta nghĩ ngươi cũng nên cưới vợ rồi chứ?” Vân Đông Ngộ nhìn hắn, thành thật trả lời.
“Ta không cưới vợ, khỏi phải bận tâm. Nếu rảnh rỗi thế thì ngươi nên để ý đường cho tốt hơn.”
Lời vừa dứt, Vân Đông Ngộ đã đâm sầm vào một người.
Vân Tích Bạch lại kéo nàng sang một bên, đứng yên, nghiêm khắc hỏi: “Ngươi còn muốn xem hoa đăng nữa không?”
“Còn, ta sẽ không nhìn lung tung nữa.” Vân Đông Ngộ cúi đầu nhận lỗi.
Vân Tích Bạch nhìn đỉnh đầu nàng, chợt có cảm giác thời gian quay ngược trở lại, như trước mặt đang đứng cô bé nghịch ngợm và lanh lợi ngày nào, hay phạm lỗi nhưng cũng nhận lỗi rất nhanh, khiến hắn không bao giờ tức giận lâu.
Hắn thở dài, giọng nói dịu lại: “Vậy đi thôi, xem xong hoa đăng sẽ về nhà ăn mì trường thọ.”
Vân trạch sinh hoạt bình lặng như nước, bất sinh sóng gió, nhưng rất có quy củ.
Vân Đông Ngộ chọn Vân Tích Bạch làm mục tiêu của mình, ngày ngày âm thầm chịu khó, cuộc sống đọc sách đơn điệu ban đầu trở nên phong phú đa sắc.
Buổi sáng nàng sẽ đọc sách trong chốc lát, đúng giờ nộp bài tập, buổi trưa đôi khi sẽ chơi cờ vây với Vân Tích Bạch hay học đàn, buổi tối nàng chui vào phòng mình viết vẽ.
Vân Tích Bạch để mặc nàng sắp xếp cuộc sống của mình, không bao giờ can thiệp, chỉ âm thầm sai thị nữ cận thân đúng lúc đưa đồ ăn vặt lên.
Theo dòng thời gian trôi qua, khuôn mặt non nớt của tiểu cô nương dần lớn lên, ngũ quan dần mở ra, lộ rõ nét đẹp phôi thai, dáng vóc cũng ngày càng uyển chuyển, tần suất may đo quần áo liên tục tăng lên. Cho đến khi Vân Tích Bạch chú ý đến chiều cao của nàng, trán tiểu cô nương đã sát ngực trước của hắn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhưng cách ứng xử giữ hai người vẫn không thay đổi.
Vân Tích Bạch vẫn hằng ngày hướng dẫn bài vở, đồng hành bữa ăn, nhìn nàng lêu lổng trong sân, lúc chiêm ngưỡng hoa, lúc câu cá, lúc nghỉ dưới gốc cây.
Mỗi dịp lễ tết hay thời tiết đẹp trời, hắn cũng đưa Vân Đông Ngộ đi chơi, có lúc ngắm cảnh, có lúc rảo chợ đêm, có lúc chỉ cùng ra ngoài cảm nhận gió mát phất mặt, hoa nở khắp nơi.
Thay đổi là tính cách của Vân Đông Ngộ, những lần làm nũng càng ngày càng ít đi, thời gian nhảy chơi càng ngắn lại, cả người dường như trưởng thành lên với tốc độ không thể thấy.
Cho đến khi Vân Tích Bạch phản ứng lại, cách xưng hô của tiểu cô nương với hắn đã thay đổi từ ngọt ngào “Tích Bạch ca ca” thành ôn hòa “huynh trưởng”.
Hắn không để ý, cô bé hay nhăn mặt cúi đầu đó đã thành thiếu nữ duyên dáng miệng luôn nở nụ cười.
Và sự thay đổi chỉ mất có hai năm.
Trong mắt Vân Đông Ngộ, Vân Tích Bạch dường như không hề thay đổi, vẫn luôn đầy kiên nhẫn và tôn trọng đối với nàng.
Không bao giờ ép buộc nàng làm gì, nhưng lại lập tức buông việc trên tay xuống khi nàng cầu cứu.
Có lẽ thay đổi duy nhất là mùi hương trên người hắn. Ban đầu khi ngồi đối diện, nàng có thể ngửi thoang thoảng mùi trầm hương trên người hắn, sau đó vườn nhà có thêm nhiều cây cỏ, hắn thỉnh thoảng còn mang theo mùi hoa, rồi sau nữa chủ yếu là mùi thuốc bắc.
Sau vườn Vân trạch cũng mở ra một khoảnh đất trồng các loại dược liệu.
Điều này khiến Vân Đông Ngộ trong lòng rất bất an, không chỉ một lần thử thăm dò hỏi hắn có phải thân thể chỗ nào không thoải mái không.
Trong khi câu trả lời của Vân Tích Bạch luôn là: “Không trở ngại gì, chỉ là nghiên cứu ngẫu nhiên mà thôi.”
Nam nhân vẫn luôn như thế, bình tĩnh tự nhiên lại sóng yên biển lặng, như thể không có chuyện gì có thể khiến tình cảm hắn dao động mạnh.
Nhưng Vân Đông Ngộ đôi lúc cũng vô tình nhìn thấy hắn ngồi một mình bên bờ ao phía sau viện, tay vô thức rải thức ăn cá xuống nước, mắt thì nhìn về phía xa mơ màng, toàn thân trông cô độc và buồn bã.
Mặc dù nam nhân vẫn nhất quyết không đề cập đến quá khứ, nhưng giống như nàng đôi khi giật mình tỉnh giấc nửa đêm sẽ nhớ lại chuyện thuở nhỏ, chắc hẳn Vân Tích Bạch cũng có những ký ức hay ràng buộc như vậy.
Hai người âm thầm đồng ý không hỏi nhau bất cứ điều gì liên quan đến quá khứ nữa, nếu vô tình nhắc đến cũng lập tức đổi chủ đề.
Vân Đông Ngộ cảm thấy những ngày tháng như thế này rất tốt, bình lặng nhưng an tâm.
Bản thân nàng từ một tiểu cô nương chỉ biết cúi đầu đọc sách đã trưởng thành thành một thiếu nữ cầm kỳ thi họa có thể tạm gọi là khá, Vân Đông Ngộ luôn nghĩ rằng khi đến tuổi trưởng thành, nhất định phải học có thành tựu, dùng những kỹ năng Vân Tích Bạch dạy để tặng hắn một món quà.
Tuy nhiên, chưa kịp đến ngày trưởng thành của nàng thì đã đến ngày lễ trưởng thành của Vân Tích Bạch.
Cho đến khi quản gia chuẩn bị một nghi lễ đơn giản, Vân Đông Ngộ mới chậm chạp nhận ra tuổi tác của nam nhân.
Hóa ra năm nay hắn mới chỉ hai mươi tuổi, năm nhặt được nàng hắn mới mười tám, về lý thuyết chỉ là một thiếu niên.
Vân trạch ít người, nghi thức cũng rất đơn giản, chỉ là Vân Đông Ngộ cảm thấy Vân Tích Bạch dường như không vui vẻ lắm, khóe miệng tuy nhếch lên nhưng nụ cười không lan đến đáy mắt.
Lễ xong, Vân Tích Bạch phát hiện thiếu nữ nhìn chằm chằm vào mình mơ màng, bèn đi đến trước mặt nàng, nói: “Đông Ngộ, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
Vân Đông Ngộ nhìn hắn suy nghĩ mãi, thật sự không nghĩ ra điều gì để nói, cuối cùng chỉ thốt lên một câu: “Đông Ngộ chúc huynh trưởng bình an thuận lợi, mỗi ngày vui vẻ.”
“Cảm ơn Đông Ngộ.” Vân Tích Bạch thói quen định giơ tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, vừa giơ tay lên đến nửa chừng, hắn do dự một chút rồi hạ tay xuống.
Hai người nhìn nhau cười, âm thầm hiểu rõ sự do dự đó mang ý nghĩa gì.
Vân Tích Bạch chính thức trưởng thành, Vân Đông Ngộ cũng dần lớn lên, tình cảm thân mật giữa hai người sẽ ngày càng ít đi, cho đến khi một trong hai rời đi.
“Chủ tử, đây...” quản gia đúng lúc xuất hiện, tay cầm khay, trên khay là một cái túi xách màu xanh biếc tinh xảo.
Vân Tích Bạch nhìn thấy túi xách, ánh mắt thoáng chốc ngớ ngẩn, khoảnh khắc sau hắn với tay lấy lên, cẩn thận xem xét.
“Huynh trưởng, đây là gì vậy?” Vân Đông Ngộ thử hỏi.
“Quà của người thân trong nhà gửi tới.”
Nghe câu trả lời, Vân Đông Ngộ sững sờ, lần đầu tiên nghe thấy nam nhân nhắc đến “người thân”.
Vân Tích Bạch mỉm cười với nàng: “Nói đến quà tặng, ta bỗng nhớ ra Đông Ngộ không hề chuẩn bị quà cho ta.”
Vân Đông Ngộ lập tức tỉnh táo trở lại, mặt đỏ tai hồng vì hổ thẹn. Nàng mới chỉ biết hôm nay là ngày lễ trưởng thành của hắn, làm sao kịp chuẩn bị quà chứ?
“Ta...ta sẽ bù lại cho huynh vào ngày khác được không? Ta mới vừa biết...” Nàng nghiêng đầu nói, giọng có phần không tự nhiên.
Vân Tích Bạch nhìn thấy vẻ lúng túng của nàng, dễ dàng nói: “Được.”
Sau đó, hắn lại lấy ra từ tay áo một cái túi trắng khác, đưa cho nàng: “Cái này tặng ngươi, đây là quà của người thân gửi tới.”
Người thân...
Sau khi cả nhà đều qua đời, nàng đã có thêm người thân mới rồi sao?
Vân Đông Ngộ cảm thấy mũi chua xót, đưa hai tay nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, mỉm cười với hắn: “Cảm ơn huynh trưởng.”
Sau ngày lễ trưởng thành của Vân Tích Bạch bốn ngày, Vân Đông Ngộ mới chuẩn bị quà tặng cho hắn.
Một bức tranh chân dung Vân Tích Bạch.
Nàng nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, phá hủy vô số tác phẩm thất bại, cuối cùng chỉ còn lại bức tranh chân dung này.
Vân Tích Bạch xếp bức tranh ra, chợt sững người.
Trong tranh, hắn tựa vào bên cạnh cái bàn trong sân, tay phải chống đỡ thái dương, mắt nhắm nghiền, mái tóc trắng dài rủ tự nhiên, vài lọn tóc bay lên không trung, xung quanh là cánh hoa bay lả tả.
Hắn chợt không nhớ được mình từng ngủ gật trong sân, lại còn bị tiểu cô nương bắt quả tang như thế.
Vân Tích Bạch cẩn thận quan sát các vật trong tranh, trên bàn là đơn thuốc hắn đang sao chép, bên cạnh là ấm trà yêu thích của hắn, trên người mặc áo đen, sau lưng khoác áo choàng đen.
Hóa ra là vào mùa xuân năm ngoái.
Thật khó tin tiểu cô nương còn nhớ rõ đến thế, thậm chí cả những sợi tóc bay trong gió cũng không bỏ qua.
Vân Tích Bạch khóe miệng nhếch lên nhìn nàng, đúng lúc đối mắt với ánh mắt chờ đợi và lo lắng của nàng, như đang mong chờ đánh giá của hắn.
“Cảm ơn, Đông Ngộ vẽ rất đẹp.”
Nghe thấy lời này, Vân Đông Ngộ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt, đôi mày nở nụ cười hài lòng, khiến khuôn mặt thiếu nữ càng thêm xinh đẹp.
Vân Tích Bạch nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, lặng lẽ thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.
Còn ba năm nữa, người trước mặt sẽ phải ra ngoài du ngoạn thiên hạ.
- -------------
Nếu hỏi Vân Đông Ngộ ngày nào là ngày nàng thích nhất, chắc chắn nàng sẽ trả lời là đông chí.
Đối với nàng, đông chí không chỉ là ngày đặc biệt Vân Tích Bạch nhặt được nàng, mà còn là sinh nhật hai người hẹn nhau cùng ăn mừng.
Mỗi năm đông chí trở thành ngày quan trọng nhất của Vân trạch.
Một năm đông chí nữa đến, Hứa Châu bất ngờ náo nhiệt, phố phường còn tổ chức thêm một lần hội hoa đăng.
Vân Đông Ngộ nài nỉ Vân Tích Bạch cùng ra ngoài ăn mừng sinh nhật, nàng muốn xem hoa đăng.
Nam nhân thất bại trước lời làm nũng hiếm hoi của nàng, lập tức đồng ý.
Đến chiều tối, Vân Tích Bạch chuẩn bị thay quần áo ra ngoài thì Vân Đông Ngộ thử hỏi: “Huynh có thể mặc bộ trắng được không? Tốt nhất là khoác thêm áo choàng trắng nữa.”
“Tại sao vậy?”
“Buổi tối tối om, huynh lại mặc đồ đen, nếu lạc nhau ta sẽ không nhìn thấy huynh đâu.”
Vân Tích Bạch đành lắc đầu, quay vào phòng thay bộ trắng ra.
Lần này hắn thực sự là nam nhân nổi bật nhất trong đám đông, đi đến phố chính, các tiểu cô nương xung quanh liếc nhìn sang, ai nấy đỏ bừng mặt, e thẹn.
Vân Đông Ngộ mặc váy xanh nhạt, cũng khoác áo choàng trắng, khuôn mặt tươi tắn thu hút không ít ánh mắt của nam tử.
Hai người bước đi cạnh nhau, khiến bao người xung quanh ganh tị.
Vân Đông Ngộ không chú ý đến các nam tử đang nhìn mình, nhưng lại rất quan tâm đến những nữ tử đang nhìn Vân Tích Bạch. Nàng liếc mắt quan sát đám đông, âm thầm suy đoán xem cô nào thích hợp làm dâu của mình.
Cứ thế đi mà mơ màng, nàng suýt nữa lại va vào hàng quán ven đường.
Vân Tích Bạch kéo nàng lại, nhăn mày hỏi: “Nhìn trái nhìn phải cái gì đấy?”
“Huynh trưởng, ngươi thấy cô gái kia thế nào? Ta thấy nàng ấy cứ nhìn chằm chằm vào ngươi.” Vân Đông Ngộ cằm vểnh lên chỉ về phía không xa, nói nhỏ.
Vân Tích Bạch nghe theo chỉ dẫn của nàng nhìn sang, quả nhiên thấy một thiếu nữ đôi mắt tràn đầy tình cảm.
Hắn lạnh lùng đưa mắt sang hướng khác, im lặng bước đi.
“Này, huynh trưởng, đợi ta với.” Vân Đông Ngộ vội vàng đuổi theo, hỏi tiếp: “Huynh không thích sao?”
“Ngươi định làm trò gì đấy?” Vân Tích Bạch vẫn bước đi, liếc nhìn nàng.
“Ta nghĩ ngươi cũng nên cưới vợ rồi chứ?” Vân Đông Ngộ nhìn hắn, thành thật trả lời.
“Ta không cưới vợ, khỏi phải bận tâm. Nếu rảnh rỗi thế thì ngươi nên để ý đường cho tốt hơn.”
Lời vừa dứt, Vân Đông Ngộ đã đâm sầm vào một người.
Vân Tích Bạch lại kéo nàng sang một bên, đứng yên, nghiêm khắc hỏi: “Ngươi còn muốn xem hoa đăng nữa không?”
“Còn, ta sẽ không nhìn lung tung nữa.” Vân Đông Ngộ cúi đầu nhận lỗi.
Vân Tích Bạch nhìn đỉnh đầu nàng, chợt có cảm giác thời gian quay ngược trở lại, như trước mặt đang đứng cô bé nghịch ngợm và lanh lợi ngày nào, hay phạm lỗi nhưng cũng nhận lỗi rất nhanh, khiến hắn không bao giờ tức giận lâu.
Hắn thở dài, giọng nói dịu lại: “Vậy đi thôi, xem xong hoa đăng sẽ về nhà ăn mì trường thọ.”