Chương 21: Tiến bộ
Mỗi chiều thứ lẻ trong tuần, An Tri Hạ đều chăm chỉ ngồi đối diện Mặc Đông mà giải đề. Chẳng mấy chốc mà thời điểm kiểm tra cuối học kì cũng đã đến.
Ngày thi, cô gái nhỏ dậm dậm chân bên ngoài phòng thi, lo lắng mở cuốn vở mà anh đã cho cô ghi chép hết kiến thức trọng tâm, đọc đi đọc lại, chỉ sợ lát nữa thi vào phần nào đó mình chưa ôn kĩ.
Mặc Đông từ xa đã thấy trán cô nhăn tít, nhân lúc đi qua hành lang liền dúi vào tay cô hộp sữa chuối mát lạnh, phán xanh rờn:
“Uống không hết.”
Hương vị sữa yêu thích cùng thêm sự mát lạnh, An Tri Hạ lúc này cũng đã tỉnh táo và bình tĩnh hơn phần nào. Cô vốn dĩ không phải là người căng thẳng quá độ khi thi cử, nhưng lần này thì khác. Nếu cô thi được điểm thấp quá khiến Mặc Đông cảm thấy mất công hay xấu hổ sẽ để lại cho anh ấn tượng không tốt, vậy con đường tiếp cận đã khó sẽ lại càng gian nan.
Anh ở phòng thi số 2, còn cô ngay bên cạnh là phòng thi số 3. Vừa vào thi không bao lâu Mặc Đông đã hoàn thành bài, chẳng qua là phải tuân theo quy định đến hết hai phần ba thời gian thì mới được rời khỏi phòng. Lúc anh đi qua, cô gái nào đó vẫn còn đang hết sức tập trung, đôi môi đỏ mím chặt, ánh mắt chăm chú nhìn đề, đôi tay đưa nhanh trên giấy nháp.
Hình ảnh một Tri Hạ chăm chỉ quyết tâm như thế này, ngoài anh ra có lẽ chưa từng có ai nhìn thấy. Đột nhiên trong lòng có gì đó vui vẻ, anh mỉm cười, đi qua hành lang tới nhà ăn mua chút nước uống chờ giờ thi môn tiếp theo.
Lúc sáng, anh vốn đã định mua nước. Đứng trước quầy hàng, không hiểu sao anh lại đưa tay với lấy hộp sữa chuối trong tủ lạnh, chưa kịp uống thì đã thấy cô gái kia đứng trên hành lang căng thẳng đến mức nhìn như sắp ngất đến nơi. Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đưa cho cô hộp sữa duy nhất, dù bản thân cũng đang có chút đói bụng, còn nói dối rằng mình uống không hết. Hình như chơi với con nít anh cũng bị trẻ con đi mấy phần…
Thường thì sau khi thi một tuần sẽ có kết quả, mọi điểm số đều được cập nhật lên hệ thống theo ID của học sinh.
An Tri Hạ ngồi trước màn hình máy tính, vừa chờ kết quả vừa lén lút nhìn Mặc Đông ở phía đối diện. Làm học sinh giỏi toàn diện thích thật, chẳng cần hồi hộp chờ điểm cũng thừa biết mình đứng đầu.
Đến đúng bốn giờ chiều, điểm được trả về, hiện trên màn hình máy tính là bảng điểm các môn của An Tri Hạ: Ngữ văn cao nhất, được 75 điểm, tiếng Anh được 72, riêng môn Toán là môn duy nhất mà cô không đạt được mục tiêu mà Mặc Đông vạch ra, được 69 điểm.
Đúng, là 69 điểm. Chỉ cần cô cố gắng thêm một câu nữa thôi là đã được 70.
Thấy khuôn mặt cô trở nên tiu nghỉu, Mặc Đông đứng dậy đi vòng tới sau lưng cô, di chuột phóng to để nhìn rõ điểm số của cô.
“Xin lỗi.”
Giọng cô gái nhỏ lí nhí tủi tủi.
“Tại sao?”
“Ừm… Tôi không đáp ứng được kỳ vọng của cậu, chỉ được 69 điểm mà thôi.”
Mặc Đông nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cúi xuống không dám nhìn anh của cô, vừa có chút ngạc nhiên lại vừa có chút buồn cười.
Từ một người lẹt đẹt 10 đến 15 điểm Toán, giờ cô đạt 69 điểm mà mặt vẫn ủ rũ như bánh đa ngâm nước, không biết nên nói anh kỳ vọng thấp hay bản thân cô tự kỳ vọng quá cao.
Đột ngột, anh cốc lên đầu cô một cái rõ vang, khiến cô giật mình ôm đầu ngẩng lên nhìn anh, khuôn mặt đáng thương hờn dỗi:
“Á, đau.”
“Từ học sinh điểm liệt lên điểm khá, cậu còn mong cao được đến đâu nữa? Cao thế này có khi người ta nghi cậu gian lận cũng nên.”
An Tri Hạ tái mặt, cuống quít:
“Không có, tuyệt đối không có. Tôi không bao giờ làm trò đấy đâu.”
Đối với cô, gian lận là một thứ gì đó rất tổn thương lòng tự trọng, đặc biệt là lại ở trước mặt một học sinh giỏi toàn diện như anh, cô không muốn anh nghĩ về cô như thế.
Anh lại cốc đầu cô thêm một cái.
“Tôi nào có nói cậu làm gì. Ý tôi là sự tiến bộ của cậu khiến người khác phải ngạc nhiên, vậy nên đừng có đeo cái vẻ mặt rầu rĩ đó nữa cho tôi nhờ.”
Ồ, hóa ra là anh đang cổ vũ cô. Vậy mà lời anh nói ra thì… Đúng là độc miệng vẫn hoài độc miệng.
“Vậy còn cậu, được bao nhiêu điểm thế?”
An Tri Hạ thực sự tò mò, dù biết anh luôn đứng đầu cả khóa nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến. Mặc Đông nhập ID, sau đó là một bảng điểm chói lọi hiện lên, khiến cô phải hoa mắt vì những con số 100 tròn trĩnh, không một môn nào dưới 90 điểm.
Hào quang của học sinh giỏi toàn diện có khác.
An Tri Hạ từ từ ngẩng lên, ánh mắt tràn ngập vẻ quyết tâm:
“Kì sau, nhất định kì sau tôi sẽ cố gắng hơn nữa, lấy 80 điểm làm mục tiêu.”
Cô nhóc nhỏ chẳng mấy chốc đã hăng hái trở lại, còn quyết tâm đạt điểm cao hơn.
Trẻ con dễ buồn mà cũng mau quên, tâm trạng thay đổi xoành xoạch của An Tri Hạ đúng là khiến cho anh phải mở mắt mà nhìn.
Ngày thi, cô gái nhỏ dậm dậm chân bên ngoài phòng thi, lo lắng mở cuốn vở mà anh đã cho cô ghi chép hết kiến thức trọng tâm, đọc đi đọc lại, chỉ sợ lát nữa thi vào phần nào đó mình chưa ôn kĩ.
Mặc Đông từ xa đã thấy trán cô nhăn tít, nhân lúc đi qua hành lang liền dúi vào tay cô hộp sữa chuối mát lạnh, phán xanh rờn:
“Uống không hết.”
Hương vị sữa yêu thích cùng thêm sự mát lạnh, An Tri Hạ lúc này cũng đã tỉnh táo và bình tĩnh hơn phần nào. Cô vốn dĩ không phải là người căng thẳng quá độ khi thi cử, nhưng lần này thì khác. Nếu cô thi được điểm thấp quá khiến Mặc Đông cảm thấy mất công hay xấu hổ sẽ để lại cho anh ấn tượng không tốt, vậy con đường tiếp cận đã khó sẽ lại càng gian nan.
Anh ở phòng thi số 2, còn cô ngay bên cạnh là phòng thi số 3. Vừa vào thi không bao lâu Mặc Đông đã hoàn thành bài, chẳng qua là phải tuân theo quy định đến hết hai phần ba thời gian thì mới được rời khỏi phòng. Lúc anh đi qua, cô gái nào đó vẫn còn đang hết sức tập trung, đôi môi đỏ mím chặt, ánh mắt chăm chú nhìn đề, đôi tay đưa nhanh trên giấy nháp.
Hình ảnh một Tri Hạ chăm chỉ quyết tâm như thế này, ngoài anh ra có lẽ chưa từng có ai nhìn thấy. Đột nhiên trong lòng có gì đó vui vẻ, anh mỉm cười, đi qua hành lang tới nhà ăn mua chút nước uống chờ giờ thi môn tiếp theo.
Lúc sáng, anh vốn đã định mua nước. Đứng trước quầy hàng, không hiểu sao anh lại đưa tay với lấy hộp sữa chuối trong tủ lạnh, chưa kịp uống thì đã thấy cô gái kia đứng trên hành lang căng thẳng đến mức nhìn như sắp ngất đến nơi. Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đưa cho cô hộp sữa duy nhất, dù bản thân cũng đang có chút đói bụng, còn nói dối rằng mình uống không hết. Hình như chơi với con nít anh cũng bị trẻ con đi mấy phần…
Thường thì sau khi thi một tuần sẽ có kết quả, mọi điểm số đều được cập nhật lên hệ thống theo ID của học sinh.
An Tri Hạ ngồi trước màn hình máy tính, vừa chờ kết quả vừa lén lút nhìn Mặc Đông ở phía đối diện. Làm học sinh giỏi toàn diện thích thật, chẳng cần hồi hộp chờ điểm cũng thừa biết mình đứng đầu.
Đến đúng bốn giờ chiều, điểm được trả về, hiện trên màn hình máy tính là bảng điểm các môn của An Tri Hạ: Ngữ văn cao nhất, được 75 điểm, tiếng Anh được 72, riêng môn Toán là môn duy nhất mà cô không đạt được mục tiêu mà Mặc Đông vạch ra, được 69 điểm.
Đúng, là 69 điểm. Chỉ cần cô cố gắng thêm một câu nữa thôi là đã được 70.
Thấy khuôn mặt cô trở nên tiu nghỉu, Mặc Đông đứng dậy đi vòng tới sau lưng cô, di chuột phóng to để nhìn rõ điểm số của cô.
“Xin lỗi.”
Giọng cô gái nhỏ lí nhí tủi tủi.
“Tại sao?”
“Ừm… Tôi không đáp ứng được kỳ vọng của cậu, chỉ được 69 điểm mà thôi.”
Mặc Đông nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cúi xuống không dám nhìn anh của cô, vừa có chút ngạc nhiên lại vừa có chút buồn cười.
Từ một người lẹt đẹt 10 đến 15 điểm Toán, giờ cô đạt 69 điểm mà mặt vẫn ủ rũ như bánh đa ngâm nước, không biết nên nói anh kỳ vọng thấp hay bản thân cô tự kỳ vọng quá cao.
Đột ngột, anh cốc lên đầu cô một cái rõ vang, khiến cô giật mình ôm đầu ngẩng lên nhìn anh, khuôn mặt đáng thương hờn dỗi:
“Á, đau.”
“Từ học sinh điểm liệt lên điểm khá, cậu còn mong cao được đến đâu nữa? Cao thế này có khi người ta nghi cậu gian lận cũng nên.”
An Tri Hạ tái mặt, cuống quít:
“Không có, tuyệt đối không có. Tôi không bao giờ làm trò đấy đâu.”
Đối với cô, gian lận là một thứ gì đó rất tổn thương lòng tự trọng, đặc biệt là lại ở trước mặt một học sinh giỏi toàn diện như anh, cô không muốn anh nghĩ về cô như thế.
Anh lại cốc đầu cô thêm một cái.
“Tôi nào có nói cậu làm gì. Ý tôi là sự tiến bộ của cậu khiến người khác phải ngạc nhiên, vậy nên đừng có đeo cái vẻ mặt rầu rĩ đó nữa cho tôi nhờ.”
Ồ, hóa ra là anh đang cổ vũ cô. Vậy mà lời anh nói ra thì… Đúng là độc miệng vẫn hoài độc miệng.
“Vậy còn cậu, được bao nhiêu điểm thế?”
An Tri Hạ thực sự tò mò, dù biết anh luôn đứng đầu cả khóa nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến. Mặc Đông nhập ID, sau đó là một bảng điểm chói lọi hiện lên, khiến cô phải hoa mắt vì những con số 100 tròn trĩnh, không một môn nào dưới 90 điểm.
Hào quang của học sinh giỏi toàn diện có khác.
An Tri Hạ từ từ ngẩng lên, ánh mắt tràn ngập vẻ quyết tâm:
“Kì sau, nhất định kì sau tôi sẽ cố gắng hơn nữa, lấy 80 điểm làm mục tiêu.”
Cô nhóc nhỏ chẳng mấy chốc đã hăng hái trở lại, còn quyết tâm đạt điểm cao hơn.
Trẻ con dễ buồn mà cũng mau quên, tâm trạng thay đổi xoành xoạch của An Tri Hạ đúng là khiến cho anh phải mở mắt mà nhìn.