Chương 19
Đợi thầy ra ngoài, Tĩnh Lĩnh quay xuống bắt chuyện với Tiêu Mạn:- Gặp lại nhau rồi, không ngờ điều mình ước lại hiệu nghiệm như vậy.Tiêu Mạn đang nhìn Tô Minh thì giật mình, cười nhẹ đáp:- Ừm, không ngờ cậu lại được xếp vào lớp mình, hân hạnh chào đón.Thiếu Phong giờ đã lấy lại được bình tĩnh, giữ nét mặt lạnh chào đón Tĩnh Linh.- Chào bạn cùng bàn.- Chào cậu, Thiếu Phong.Bùi thiếu ngạc nhiên:- Sao cậu biết?Tĩnh Linh mỉm cười, tay chỉ vào biển tên:- Nó đó.- À.Sau đó Tĩnh Linh lại quay xuống hỏi Tiêu Mạn:- Nè, Tiêu Mạn, ban cán sự lớp mình là ai vậy?Tiêu Mạn ân cần giới thiệu từng người:- Người bên cạnh mình tên là Tô Minh, lớp trưởng.Tô Minh nghe nhắc tên liền chào hỏi:- Chào cậu.Tĩnh Lĩnh mỉm cười, gật nhẹ đầu thay cho lời đáp.Tiêu Mạn tiếp tục giới thiệu:- Người ngồi dãy trong cùng, bàn thứ 2 trên xuống, cạnh của sổ là phó kỉ luật, tên là Châu Nhiên. Cậu ấy hơi nóng tính nhưng khẩu xà tâm phật. Người ngồi ngay sau là Hứa Thành - phó lao động.Ngừng một lát, Tiêu Mạn nói tiếp:- Để xem nào.... cậu nhìn cô gái ngồi cuối dãy thứ ba xem, cậu ấy là phó văn nghệ.Tĩnh Linh nhìn theo hướng miêu tả của Mạn Mạn, thốt lên:- Cậu ấy xinh thật.Tiêu Mạn mỉm cười:- Ừm, mình cũng thấy vậy.Đâu ngờ, Tĩnh Linh lại quay xe:- Nhưng tớ lại thấy cậu xinh hơn.- Cảm ơn, cậu cũng vậy.Tĩnh Linh thắc mắc:- Thế còn cậu, cậu là phó hội trưởng mà không giữ chức vụ gì sao?- Mình là phó học tập.- À, cậu giỏi thật đấy?- Mà sao cậu biết mình là hội phó hay vậy?- Thì lúc mình đến, hiệu trưởng bảo mình xuống phòng hội đồng, trước khi mình đi, thầy có dặn hội trưởng là nam, hội phó là nữ. Mình thật ngưỡng mộ cậu quá.Tiêu Mạn ngượng ngùng:- Không có gì, muốn biết hội trưởng là ai không?Tĩnh Linh gật đầu lia lịa. Lúc này Thiếu Phong lên tiếng:Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.Tĩnh Linh nhìn thẳng vào mắt của Thiếu Phong khoảng 5s, sau đó lắc đầu:- Cậu à, không phải, không phải, chắc chắn không phải.- Tôi có nói là tôi à?- Vậy chẳng lẽ....Tiêu Mạn tiếp lời:- Là Tô Minh.- Uầy.Tô Minh chỉ biết gãi đầu ngượng ngùng. Chưa bao giờ cậu ngượng với một ai đó đến như vậy.- Không có gì, cậu đừng nhìn mình như vậy. Tĩnh Linh nhìn 2 con người trước mắt:- Hai người cậu đẹp đôi thật đó, trai tài gái sắc nè.Tiêu Mạn vội giải thích:- Chúng mình là bạn. Mình, Tô Minh và Thiếu Phong là bạn thân từ nhỏ.- À. Cho mình tham gia được không? Sau này mong ba người chiếu cố.Tiêu Mạn đang định trả lời thì Tô Minh đã cướp lời trước:- Được thôi, rất hân hạnh.Điều này khiến cho Tiêu Mạn cảm thấy xôn xao trong lòng. Từ trước đến nay, ngoại trừ cô và Thiếu Phong, Tô Minh chưa từng đối đãi với ai nhiệt tình như vậy, nhất là người mới quen.Không chỉ Tiêu Mạn nhìn thấy được sự không bình thường của Tô Minh mà cả Thiếu Phong cũng nhìn ra được. Một con người luôn sống trầm tính nay lại cởi mở đến kì lạ. Thiếu Phong trở nên đăm chiêu:" Tô Minh lúc này không phải là lần đầu tiên, để nghĩ xem... ra rồi, lần đầu gặp Tiêu Mạn, cậu ấy cũng giống như này, kì diệu ".Tan học, cả 4 người cùng nhau ra về, họ vui vẻ tán gẫu với nhau, hai cô gái đi trước, hai cậu bạn theo sau.Tiêu Mạn nói với Tĩnh Linh:- Nè, cậu có phíc lắm đấy.Tĩnh Linh ngơ ngác:- Phúc gì.- Ây da, cậu là người mới nên không biết, từ trước đến giờ, chưa có ai được ngồi cạnh Bùi thiếu đâu. Thiếu Phong được mệnh danh là nam thần của trung học số 1 đấy, nhắc nhẹ, trong đó có Tô Minh.- Sau đó cô quay qua Tô Minh - Đúng không Tiểu Minh?Tuy rằng người hỏi Tô Minh là Tiêu Mạn nhưng đôi mắt của cậu vẫn đặt lên người Tĩnh Linh chưa rời:- Đúng......Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Mạn không muốn chuyện nữa, im lặng đi về.Về đến nhà, cô gặp mẹ ở cửa, đang đi chợ về, vội vàng đỡ giúp mẹ:- Hôm nay mẹ có chút việc bận ở công ty nên đi chợ muộn, con thông cảm.- Không có gì đâu mẹ, mẹ bận thì ở lại cũng được mà, con tự lo được.Mẹ Tiêu mỉm cười:- Tiểu Mạn ngoan, lớn thật rồi, sắp xa ba mẹ được rồi.Một tay Tiêu Mạn xách đồ, tay còn lại khoác tay mẹ:- Lớn cỡ nào thì cũng là con của mẹ.- Đúng, đúng.Sáng nay, trời đẹp trong xanh, gió nhẹ nhẹ, chỉ tiếc là vắng bóng Tĩnh Linh và Thiếu Phong.Tĩnh Linh đi đến trường thì thấy cổng trường đã đóng, nhận ra mình muộn học, đang không biết phải làm sao thì tình cờ nhìn thấy Thiếu Phong cũng đi muộn bèn chạy lại chỗ cậu:- Này, cậu cũng đi muộn sao?Haiza, đôi bạn cùng bàn không cùng tiến lại cùng lùi.Thiếu Phong đưa cánh tay bị băng bó ra:- Tôi đây không phải là đi muộn, gặp tai nạn trên đường, đã báo lại với chủ nhiệm rồi.- Cậu giúp tôi lần nàu đi.- Tôi được gì.- Ngày mai không phải đến lượt bàn chúng ta và bàn của Tiêu Mạn trực nhật sao? Tôi làm luôn phần của cậu.Một miếng mồi ngon, Thiếu Phong tất nhiên đồng ý.- Thành giao.Trong đầu Tĩnh Linh suy nghĩ: " Cái tên này lật mặt cũng nhanh ".Hai người đi đến cổng thì anh bảo vệ ngăn lại:- Hai em đến muộn rồi, đọc tên và tên lớp.Tĩnh Linh ủy khuất:- Anh nhìn xem, bạn em trên đường đi học gặp tai nạn, em nhìn thấy đưa bạn đi bệnh viện nên mới đến muộn, bọn em đã báo với chủ nhiệm rồi ạ.- Đúng rồi ạ, bọn em đã báo rồi, không tin anh có thể hỏi.- Được rồi, được rồi, lần này cho vào.Thiếu Phong và Tĩnh Linh cúi đầu:- Cảm ơn nhiều ạ.Diễn giỏi quá đi mà.