Chương 57
Tôi cùng Khôi Anh đi vào trường, bác bảo vệ nhíu mày nhìn chúng tôi hỏi: "Hai đứa là thi xong từ ca trước rồi sao chưa về?". Tôi vốn định nói dối cho qua đột nhiên Khôi Anh giành trước mở miệng: "Oi cháu cùng bạn cháu đợi người bác ạ, cháu đợi em của cháu còn bạn cháu đợi người yêu hihi."
Tôi có chút cạn lời nhìn Khôi Anh, không phải rõ ràng mới bảo tôi suy nghĩ kĩ không nên đưa ra quyết định vội vàng à? Sau đó tôi nhún vai bĩu môi không nói thêm gì cùng Khôi Anh đi đến nhà để xe. Lúc chúng tôi đi ngang qua tòa nhà ba tầng, đột nhiên có tiếng gọi. Quay ra nhìn liền thấy trong phòng học ở giữa tầng một Én đang ngồi gần cửa sổ vẫy tay chào tôi và Khôi Anh.
Tôi khẽ gật đầu đáp lại, còn Khôi Anh khua tay loạn lên chỉ về nhà để xe nhưng dường như Én cũng bắt sóng kịp mà vui vẻ gật đầu. Thậm chí đôi mắt khi nhìn thấy Khôi Anh liền sáng lấp lánh sau đó cười rộ lên, tôi chẹp miệng thầm nghĩ đúng là tình cảm thời niên thiếu, tình cảm ngây ngô tuổi học trò năm cấp ba là tình cảm khó giấu nhất.
Bạn cứ nghĩ mình giấu kĩ, thậm chí bạn nghĩ rằng bạn bè mình hay người mình thích sẽ không phát hiện. Không phải đâu, năm cấp ba đó thích một người là một việc rất khó giấu, dù bạn có nói dối hay né tránh thì ánh mắt của bạn khi nhìn người đó, thậm chí là thái độ, hành động đều đang tố cáo việc bạn đang giấu diếm.
Có một số việc thậm chí một số người thực ra họ đều biết hết, chỉ là họ giả vờ như không biết để giữ mọi thứ hiện tại như bình thường mà thôi. Đứng cùng Khôi Anh đợi trong ít phút, tôi liền thấy Én hớn hở chạy tới có lẽ do vội vàng muốn gặp Khôi Anh hoặc có lẽ do phòng em ấy thi ở tầng một nên chạy ra khá sớm. Nhìn em ấy cùng Khôi Anh cười đùa nói chuyện một bên còn tôi thì bị cho ra rìa, đột nhiên tôi tò mò không biết rằng Khôi Anh có nhận ra em ấy thích cậu không?
Tò mò chưa được bao lâu Me cũng đã ra tới, tôi nhẹ giọng hỏi em ấy có mệt không? Thi ổn chứ. Có vẻ như làm bài cũng không tệ cho nên em ấy vẫn luôn cười, sau đó chúng tôi thống nhất ra hiệu sách Fahasha ở gần trường. Chỉ có tôi là đèo Me còn Khôi Anh và Én đều có xe riêng, đến nơi sau khi để đồ vào tủ xong, mọi người liền tản ra xem mọi thứ xung quanh.
Chúng tôi không có mục đích mua đồ vật, nên chỉ quanh quẩn chậm rãi đi xem từng thứ. Ngay tầng một của hiệu sách đã bày biện đủ mọi thể loại sách từ truyện tranh, tiểu thuyết, sách..v.vv. Xem một lúc cả nhóm liền đi lên các tầng trên, hiệu sách tổng cộng 7 tầng ngoại trừ tầng 7 là văn phòng ra thì còn 6 tầng. Tầng 4 là khu đồ dùng học tập ngoài ra còn nhiều đồ chơi các thể loại, lên tới tầng 4 chúng tôi tán loạn khắp nơi.
Tôi đặc biệt hứng thú với đồ dùng học tập, vì thế khi tôi đang đứng trước giá bày biện ti tỷ loại bút bi, đủ mọi loại màu thậm chí nhiều bút còn có hình dáng đặc biệt ngộ nghĩnh. Đột nhiên, có một bóng hình từ đâu nhô ra à hóa ra là Me, chớp mắt một cái em ấy liền chui vào giữa tôi và giá bút.
Tôi lúc đó đang đứng khá gần giá bút, vì thế khi em ấy chui vào giữa thì khoảng cách của chúng tôi đặc biệt ngắn. Hơi cúi đầu nhìn em ấy, cùng lúc Me cũng ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên tôi có cảm giác hình như đã gặp hình ảnh này ở đâu. Hóa ra Me và Nắng đều có chiều cao sàn sàn nhau vì thế khi tôi và em ấy đứng ở tình cảnh này, tôi lại nhớ về những lúc Nắng cũng như thế từng bước đứng sát lại tôi. Nhưng chỉ trong chốc lát tôi sực tỉnh, vội quay người đi xem nơi khác tôi vẫn luôn không dám đối diện trực tiếp với em ấy.
Một phần cảm thấy tội lỗi, một phần cũng là ngại ngùng nhưng sau đó cứ tôi đi đến đâu xem thứ gì. Em ấy cũng sẽ cố gắng một bước chen vào, đến khi tôi quay qua nhìn thì em ấy sẽ dùng vẻ mặt vô tội nhìn tôi. Cứ dây dưa thế một hồi, có lẽ Khôi Anh cũng không chịu được tình cảnh như vậy muốn phá tan bầu không khí. Cậu ấy ho nhẹ một tiếng kéo sự chú ý của mọi người lại.
Tôi nhướn mày nhìn cậu, Khôi Anh ra vẻ bí ẩn cười nói: "Me này, anh hỏi em cái này. Hiện tại em coi chị Trà là gì?". Tôi hơi giật mình trợn mắt nhìn Khôi Anh, nhưng cậu ta chỉ chú ý đợi câu trả lời của Me, tôi ngại ngùng không dám nhìn em ấy chỉ biết đưa mắt quay qua chỗ khác. Lúc này, em ấy mới nhẹ nhàng cất giọng: "Là người mà em đang thích."
Tôi hơi ngẩn ra một chút, sau đó không biết phản ứng ra sao chỉ có thể giả vờ như chưa nghe thấy mà ngắm nhìn giá sách. Tôi cảm nhận được sau khi nói xong câu đó Me có quay sang nhìn tôi như đợi chờ đáp lại, nhưng trong lòng tôi bây giờ lại rối bời không biết phải làm sao.
Có vẻ như không được như ý, em ấy hơi phụng phịu kéo tay Khôi Anh kì kèo nói: "Anh hỏi chị ấy điiiii." Tôi mím môi đôi tay khẽ run lên, đột nhiên muốn hiện tại có thể độn thổ về nhà, tôi hối hận rồi không nên đồng ý cùng Khôi Anh đi chơi QwQ. Lúc này, Khôi Anh quay lại nhìn tôi không nhanh không chậm nói: "Trà, còn mày hiện tại đang coi em ấy là gì?".
Tôi có chút cạn lời nhìn Khôi Anh, không phải rõ ràng mới bảo tôi suy nghĩ kĩ không nên đưa ra quyết định vội vàng à? Sau đó tôi nhún vai bĩu môi không nói thêm gì cùng Khôi Anh đi đến nhà để xe. Lúc chúng tôi đi ngang qua tòa nhà ba tầng, đột nhiên có tiếng gọi. Quay ra nhìn liền thấy trong phòng học ở giữa tầng một Én đang ngồi gần cửa sổ vẫy tay chào tôi và Khôi Anh.
Tôi khẽ gật đầu đáp lại, còn Khôi Anh khua tay loạn lên chỉ về nhà để xe nhưng dường như Én cũng bắt sóng kịp mà vui vẻ gật đầu. Thậm chí đôi mắt khi nhìn thấy Khôi Anh liền sáng lấp lánh sau đó cười rộ lên, tôi chẹp miệng thầm nghĩ đúng là tình cảm thời niên thiếu, tình cảm ngây ngô tuổi học trò năm cấp ba là tình cảm khó giấu nhất.
Bạn cứ nghĩ mình giấu kĩ, thậm chí bạn nghĩ rằng bạn bè mình hay người mình thích sẽ không phát hiện. Không phải đâu, năm cấp ba đó thích một người là một việc rất khó giấu, dù bạn có nói dối hay né tránh thì ánh mắt của bạn khi nhìn người đó, thậm chí là thái độ, hành động đều đang tố cáo việc bạn đang giấu diếm.
Có một số việc thậm chí một số người thực ra họ đều biết hết, chỉ là họ giả vờ như không biết để giữ mọi thứ hiện tại như bình thường mà thôi. Đứng cùng Khôi Anh đợi trong ít phút, tôi liền thấy Én hớn hở chạy tới có lẽ do vội vàng muốn gặp Khôi Anh hoặc có lẽ do phòng em ấy thi ở tầng một nên chạy ra khá sớm. Nhìn em ấy cùng Khôi Anh cười đùa nói chuyện một bên còn tôi thì bị cho ra rìa, đột nhiên tôi tò mò không biết rằng Khôi Anh có nhận ra em ấy thích cậu không?
Tò mò chưa được bao lâu Me cũng đã ra tới, tôi nhẹ giọng hỏi em ấy có mệt không? Thi ổn chứ. Có vẻ như làm bài cũng không tệ cho nên em ấy vẫn luôn cười, sau đó chúng tôi thống nhất ra hiệu sách Fahasha ở gần trường. Chỉ có tôi là đèo Me còn Khôi Anh và Én đều có xe riêng, đến nơi sau khi để đồ vào tủ xong, mọi người liền tản ra xem mọi thứ xung quanh.
Chúng tôi không có mục đích mua đồ vật, nên chỉ quanh quẩn chậm rãi đi xem từng thứ. Ngay tầng một của hiệu sách đã bày biện đủ mọi thể loại sách từ truyện tranh, tiểu thuyết, sách..v.vv. Xem một lúc cả nhóm liền đi lên các tầng trên, hiệu sách tổng cộng 7 tầng ngoại trừ tầng 7 là văn phòng ra thì còn 6 tầng. Tầng 4 là khu đồ dùng học tập ngoài ra còn nhiều đồ chơi các thể loại, lên tới tầng 4 chúng tôi tán loạn khắp nơi.
Tôi đặc biệt hứng thú với đồ dùng học tập, vì thế khi tôi đang đứng trước giá bày biện ti tỷ loại bút bi, đủ mọi loại màu thậm chí nhiều bút còn có hình dáng đặc biệt ngộ nghĩnh. Đột nhiên, có một bóng hình từ đâu nhô ra à hóa ra là Me, chớp mắt một cái em ấy liền chui vào giữa tôi và giá bút.
Tôi lúc đó đang đứng khá gần giá bút, vì thế khi em ấy chui vào giữa thì khoảng cách của chúng tôi đặc biệt ngắn. Hơi cúi đầu nhìn em ấy, cùng lúc Me cũng ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên tôi có cảm giác hình như đã gặp hình ảnh này ở đâu. Hóa ra Me và Nắng đều có chiều cao sàn sàn nhau vì thế khi tôi và em ấy đứng ở tình cảnh này, tôi lại nhớ về những lúc Nắng cũng như thế từng bước đứng sát lại tôi. Nhưng chỉ trong chốc lát tôi sực tỉnh, vội quay người đi xem nơi khác tôi vẫn luôn không dám đối diện trực tiếp với em ấy.
Một phần cảm thấy tội lỗi, một phần cũng là ngại ngùng nhưng sau đó cứ tôi đi đến đâu xem thứ gì. Em ấy cũng sẽ cố gắng một bước chen vào, đến khi tôi quay qua nhìn thì em ấy sẽ dùng vẻ mặt vô tội nhìn tôi. Cứ dây dưa thế một hồi, có lẽ Khôi Anh cũng không chịu được tình cảnh như vậy muốn phá tan bầu không khí. Cậu ấy ho nhẹ một tiếng kéo sự chú ý của mọi người lại.
Tôi nhướn mày nhìn cậu, Khôi Anh ra vẻ bí ẩn cười nói: "Me này, anh hỏi em cái này. Hiện tại em coi chị Trà là gì?". Tôi hơi giật mình trợn mắt nhìn Khôi Anh, nhưng cậu ta chỉ chú ý đợi câu trả lời của Me, tôi ngại ngùng không dám nhìn em ấy chỉ biết đưa mắt quay qua chỗ khác. Lúc này, em ấy mới nhẹ nhàng cất giọng: "Là người mà em đang thích."
Tôi hơi ngẩn ra một chút, sau đó không biết phản ứng ra sao chỉ có thể giả vờ như chưa nghe thấy mà ngắm nhìn giá sách. Tôi cảm nhận được sau khi nói xong câu đó Me có quay sang nhìn tôi như đợi chờ đáp lại, nhưng trong lòng tôi bây giờ lại rối bời không biết phải làm sao.
Có vẻ như không được như ý, em ấy hơi phụng phịu kéo tay Khôi Anh kì kèo nói: "Anh hỏi chị ấy điiiii." Tôi mím môi đôi tay khẽ run lên, đột nhiên muốn hiện tại có thể độn thổ về nhà, tôi hối hận rồi không nên đồng ý cùng Khôi Anh đi chơi QwQ. Lúc này, Khôi Anh quay lại nhìn tôi không nhanh không chậm nói: "Trà, còn mày hiện tại đang coi em ấy là gì?".