Chương 28
Sau khi đọc xong tin nhắn,tôi ngẩn người một lúc mãi tới khi lũ bạn gọi tôi mới giật mình tỉnh táo lại.
"Hôm nay mày có ổn không hả Trà tao cảm thấy mày cứ như để hồn trên mây á." Người lên tiếng là Bách thằng bạn tôi chơi thân nhất lúc cấp 2. Tôi cười nhẹ lắc đầu không nói gì nhìn lại tin nhắn hiện thị trên điện thoại thở dài, tôi quyết định gửi vài lời chúc lại cho Đại Tỷ và Nắng.Lúc đó tâm trạng tôi kì thực lo lắng cho Đại Tỷ là do xuất phát từ thói quen hay nói đúng hơn là lo lắng giữa bạn bè với nhau.
Sau khi gửi lời chúc lại cho cả hai tôi tắt máy quyết định vứt bỏ mọi thứ sau đầu vui vẻ vui đùa với bạn bè. Sau đó một khoảng thời gian cũng không còn gì đặc biệt hằng ngày tôi vẫn đi học đầy đủ, đôi lúc ăn trưa với Phanh thời gian trôi qua thật nhanh. Chẳng mấy chốc lại sắp đến tết âm rồi, riêng tết âm thì học sinh chúng tôi được kì nghỉ tầm 7-9 ngày nên ai cũng mong ngóng.
Cuối cùng sau khi trải qua đợt thi cuối kì căng thẳng sau khi nhận được danh hiệu và phần thưởng, nhóm bạn bè chị em chúng tôi liền chúc nhau vui vẻ rồi mọi người chuẩn bị đón kì nghỉ tết âm đang đến gần. Tôi còn đặc biệt dặn Khôi Anh nhớ cập nhật tình hình về chuyện tình của cậu ta với tôi trong tết. Khôi Anh đương nhiên là vui vẻ đồng ý thậm chí không ngại khoe những tin nhắn tình cảm giữa cậu và cô ấy khiến tôi đột nhiên phải "ăn cơm chó".
Nhà tôi có một truyền thống là cứ đến tết sẽ phải về quê để thắp hương cúng tổ tiên. Vì thế tôi mới được nghỉ trên trường xong là ngày kia gia đình tôi đã sắp xếp để lên tàu về quê. Riêng bố tôi thì đi xe máy về để có gì thì đến quê còn có xe dùng để đi lại.
Tôi biết quê hương tôi rất đẹp,nhưng để tả rõ nó đẹp ở đâu thì tôi không biết có lẽ một số quang cảnh hay khung cảnh ấy đẹp ở trong lòng bạn bởi vì nó là kỉ niệm là tuổi thơ. Điều đặc biệt tôi thích nhất khi về quê đó là chuyến tàu. Bạn không biết đâu hồi bé tôi rất không thích về bởi vì lúc đó quê tôi cây cối còn rất nhiều hay thậm chí nói thẳng ra là như rừng vậy. Nên mỗi lần về tôi đều bị những con côn trùng với những cái tên thú vị đốt đầy chân.
Cứ mỗi lần về xong là chân tôi lại đầy những vết xanh đen do côn trùng đốt và thuốc bôi. Nhưng lớn dần lên tôi lại thích về hơn, mỗi khi đợi chuyến tàu đến thực ra cũng là một thú vui. Tôi với mẹ và anh trai đến nơi mua vé sau đó ngồi ở hàng ghế để chờ tàu đến. Chuyến tàu của chúng tôi giờ xuất phát là hai giờ chiều nhìn đồng hồ thì cũng sắp đến rồi.
Chỗ ngồi chờ tàu phân làm hai khu một khu trong nhà có điều hòa tivi, một nơi là ở bên tuy không có quạt hay điều hòa nhưng không khí rất thoáng có thể nhìn ra phía bên ngoài đường sắt để đợi tàu đến, thậm chí còn có cả một quán nước.Ngồi một lúc tàu liền đến tôi với mẹ và anh liền thu dọn hành lí lên tàu tìm được ghế ngồi liền sếp đồ nghỉ ngơi. Tôi luôn được nhường ngồi phía cạnh cửa sổ có thể thoái mái ngắm cảnh bên ngoài,thời tiết cũng rất tốt.Nhưng điều đặc biệt cuốn hút ở trên những chuyến tàu đó là khi đi được nửa chặng đường sẽ có một xe trở đầy đồ ăn vặt từ bimbim, bò khô, kẹo....vv.. sẽ đi qua từng toa để mọi người tha hồ lựa chọn. Dù đã lên cấp 3 nhưng sức hút từ những chiếc xe đó tôi vẫn không cưỡng lại được. Như mọi khi mẹ tôi vẫn mua một cốc cà phê còn tôi với anh mua đầy đồ ăn vặt từ bimbim đến bò khô mua hết. Tôi vui vẻ ngồi thưởng thức nhưng chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ kéo đến.
Chúng tôi thuận lợi đến quê hương, sau đó bắt xe về nhà chuẩn bị cho ngày tết.Một năm chỉ có đúng một dịp tết là trở về nơi này, hồi tôi còn bé trở về nơi đây sẽ có ông với bà chờ đón nhưng giờ chỉ còn bà thôi. Bà thấy chúng tôi về vui lắm đặc biệt là hai anh em,khi thấy chúng tôi bà sẽ cười vui vẻ hỏi chúng tôi tình hình học tập suốt một năm qua.
Sau khi nghỉ ngơi cũng đã đến tối, ở quê tối đặc biệt nhanh chẳng mấy chốc bên ngoài đã tối om, đồng thời còn nghe thấy tiếng dế, tiếng côn trùng kêu râm ran. Tôi thường hay thích bắc lấy chiếc võng ngày trước hồi bé ông hay cho tôi nằm, ngồi lên đó đu đưa ngoài sân ngắm nhìn bầu trời thật sự rất thi vị.
Cuộc sống nhàn hạ cứ thế trôi qua cuối cùng cũng đã đến đêm 30 rồi mẹ và bố tấp nập chuẩn bị mâm cơm để thờ cúng tổ tiên chuẩn bị cho đêm giao thừa. Nhưng điều vui nhất chính là cả gia đình chúng tôi sẽ quây quần lại nằm trên một chiếc đệm cùng bà ngồi bên bàn nước xem chương trình gặp nhau cuối năm hay còn gọi là Táo Quân. Đây có thể coi là chương trình được chờ đợi và mong chờ đêm 30 hằng năm nhất với mọi gia đình.
Xem xong chương trình đó thì cũng chỉ còn hơn một giờ nữa là bước sang năm mới rồi. Tôi với anh liền phụ giúp bố mẹ chuẩn bị thờ cúng cho giao thừa. Sau khi làm xong mọi chuyện chỉ đợi qua thời khắc đếm ngược tôi liền chán nản nằm trên giường nhìn trần nhà, qua một lúc tôi liền ngủ quên mất.
Đột nhiên tôi nghe loáng thoáng thấy ai gọi choàng tỉnh là bà gọi tôi ồ còn 5 phút nữa thôi là đến giao thừa rồi. Tôi dạ vâng liền chạy ra ngoài sân bố mẹ đang ngồi uống nước nói chuyện nào đó. Tôi loanh quanh đi dạo đột nhiên trên bầu trời vang lên từng tiếng nổ vang trời.
Bùm bùm
Tôi giật mình ngước lên, từng đóa pháo hoa nở rộ hiện lên trước mắt tôi cứ đứng đó bần thần nhìn khi còn đang ngơ ngác đột nhiên điện thoại rung lên. Vội mở ra đập vào mắt là tin nhắn của Nắng:
"Tao nhớ mày rồi."
"Hôm nay mày có ổn không hả Trà tao cảm thấy mày cứ như để hồn trên mây á." Người lên tiếng là Bách thằng bạn tôi chơi thân nhất lúc cấp 2. Tôi cười nhẹ lắc đầu không nói gì nhìn lại tin nhắn hiện thị trên điện thoại thở dài, tôi quyết định gửi vài lời chúc lại cho Đại Tỷ và Nắng.Lúc đó tâm trạng tôi kì thực lo lắng cho Đại Tỷ là do xuất phát từ thói quen hay nói đúng hơn là lo lắng giữa bạn bè với nhau.
Sau khi gửi lời chúc lại cho cả hai tôi tắt máy quyết định vứt bỏ mọi thứ sau đầu vui vẻ vui đùa với bạn bè. Sau đó một khoảng thời gian cũng không còn gì đặc biệt hằng ngày tôi vẫn đi học đầy đủ, đôi lúc ăn trưa với Phanh thời gian trôi qua thật nhanh. Chẳng mấy chốc lại sắp đến tết âm rồi, riêng tết âm thì học sinh chúng tôi được kì nghỉ tầm 7-9 ngày nên ai cũng mong ngóng.
Cuối cùng sau khi trải qua đợt thi cuối kì căng thẳng sau khi nhận được danh hiệu và phần thưởng, nhóm bạn bè chị em chúng tôi liền chúc nhau vui vẻ rồi mọi người chuẩn bị đón kì nghỉ tết âm đang đến gần. Tôi còn đặc biệt dặn Khôi Anh nhớ cập nhật tình hình về chuyện tình của cậu ta với tôi trong tết. Khôi Anh đương nhiên là vui vẻ đồng ý thậm chí không ngại khoe những tin nhắn tình cảm giữa cậu và cô ấy khiến tôi đột nhiên phải "ăn cơm chó".
Nhà tôi có một truyền thống là cứ đến tết sẽ phải về quê để thắp hương cúng tổ tiên. Vì thế tôi mới được nghỉ trên trường xong là ngày kia gia đình tôi đã sắp xếp để lên tàu về quê. Riêng bố tôi thì đi xe máy về để có gì thì đến quê còn có xe dùng để đi lại.
Tôi biết quê hương tôi rất đẹp,nhưng để tả rõ nó đẹp ở đâu thì tôi không biết có lẽ một số quang cảnh hay khung cảnh ấy đẹp ở trong lòng bạn bởi vì nó là kỉ niệm là tuổi thơ. Điều đặc biệt tôi thích nhất khi về quê đó là chuyến tàu. Bạn không biết đâu hồi bé tôi rất không thích về bởi vì lúc đó quê tôi cây cối còn rất nhiều hay thậm chí nói thẳng ra là như rừng vậy. Nên mỗi lần về tôi đều bị những con côn trùng với những cái tên thú vị đốt đầy chân.
Cứ mỗi lần về xong là chân tôi lại đầy những vết xanh đen do côn trùng đốt và thuốc bôi. Nhưng lớn dần lên tôi lại thích về hơn, mỗi khi đợi chuyến tàu đến thực ra cũng là một thú vui. Tôi với mẹ và anh trai đến nơi mua vé sau đó ngồi ở hàng ghế để chờ tàu đến. Chuyến tàu của chúng tôi giờ xuất phát là hai giờ chiều nhìn đồng hồ thì cũng sắp đến rồi.
Chỗ ngồi chờ tàu phân làm hai khu một khu trong nhà có điều hòa tivi, một nơi là ở bên tuy không có quạt hay điều hòa nhưng không khí rất thoáng có thể nhìn ra phía bên ngoài đường sắt để đợi tàu đến, thậm chí còn có cả một quán nước.Ngồi một lúc tàu liền đến tôi với mẹ và anh liền thu dọn hành lí lên tàu tìm được ghế ngồi liền sếp đồ nghỉ ngơi. Tôi luôn được nhường ngồi phía cạnh cửa sổ có thể thoái mái ngắm cảnh bên ngoài,thời tiết cũng rất tốt.Nhưng điều đặc biệt cuốn hút ở trên những chuyến tàu đó là khi đi được nửa chặng đường sẽ có một xe trở đầy đồ ăn vặt từ bimbim, bò khô, kẹo....vv.. sẽ đi qua từng toa để mọi người tha hồ lựa chọn. Dù đã lên cấp 3 nhưng sức hút từ những chiếc xe đó tôi vẫn không cưỡng lại được. Như mọi khi mẹ tôi vẫn mua một cốc cà phê còn tôi với anh mua đầy đồ ăn vặt từ bimbim đến bò khô mua hết. Tôi vui vẻ ngồi thưởng thức nhưng chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ kéo đến.
Chúng tôi thuận lợi đến quê hương, sau đó bắt xe về nhà chuẩn bị cho ngày tết.Một năm chỉ có đúng một dịp tết là trở về nơi này, hồi tôi còn bé trở về nơi đây sẽ có ông với bà chờ đón nhưng giờ chỉ còn bà thôi. Bà thấy chúng tôi về vui lắm đặc biệt là hai anh em,khi thấy chúng tôi bà sẽ cười vui vẻ hỏi chúng tôi tình hình học tập suốt một năm qua.
Sau khi nghỉ ngơi cũng đã đến tối, ở quê tối đặc biệt nhanh chẳng mấy chốc bên ngoài đã tối om, đồng thời còn nghe thấy tiếng dế, tiếng côn trùng kêu râm ran. Tôi thường hay thích bắc lấy chiếc võng ngày trước hồi bé ông hay cho tôi nằm, ngồi lên đó đu đưa ngoài sân ngắm nhìn bầu trời thật sự rất thi vị.
Cuộc sống nhàn hạ cứ thế trôi qua cuối cùng cũng đã đến đêm 30 rồi mẹ và bố tấp nập chuẩn bị mâm cơm để thờ cúng tổ tiên chuẩn bị cho đêm giao thừa. Nhưng điều vui nhất chính là cả gia đình chúng tôi sẽ quây quần lại nằm trên một chiếc đệm cùng bà ngồi bên bàn nước xem chương trình gặp nhau cuối năm hay còn gọi là Táo Quân. Đây có thể coi là chương trình được chờ đợi và mong chờ đêm 30 hằng năm nhất với mọi gia đình.
Xem xong chương trình đó thì cũng chỉ còn hơn một giờ nữa là bước sang năm mới rồi. Tôi với anh liền phụ giúp bố mẹ chuẩn bị thờ cúng cho giao thừa. Sau khi làm xong mọi chuyện chỉ đợi qua thời khắc đếm ngược tôi liền chán nản nằm trên giường nhìn trần nhà, qua một lúc tôi liền ngủ quên mất.
Đột nhiên tôi nghe loáng thoáng thấy ai gọi choàng tỉnh là bà gọi tôi ồ còn 5 phút nữa thôi là đến giao thừa rồi. Tôi dạ vâng liền chạy ra ngoài sân bố mẹ đang ngồi uống nước nói chuyện nào đó. Tôi loanh quanh đi dạo đột nhiên trên bầu trời vang lên từng tiếng nổ vang trời.
Bùm bùm
Tôi giật mình ngước lên, từng đóa pháo hoa nở rộ hiện lên trước mắt tôi cứ đứng đó bần thần nhìn khi còn đang ngơ ngác đột nhiên điện thoại rung lên. Vội mở ra đập vào mắt là tin nhắn của Nắng:
"Tao nhớ mày rồi."