Chương 71: 71: Anh Yêu Em Nhiều
Thiên Huỳnh vô cùng nghiêm túc ăn xong cái bánh kem này.
Cô cắt cho mình và Thời Lục mỗi người một miếng, phần dư lại đem bỏ tủ lạnh, ngày mai ăn tiếp.
Làm xong mọi chuyện, thời gian vừa lúc 11 giờ 50 phút.
Chỉ còn 10 phút nữa là sẽ qua sinh nhật cô.
Buổi tối hai người đã ăn no căng, đang ngồi ở mép giường để tiêu hóa bớt.
Hai tay cô chống ra phía sau, nhìn Thời Lục như đang làm ảo thuật lấy từ sau lưng ra một cái hộp quà nhỏ.
Màu xanh bạc hà với một cái nơ con bướm nhỏ bên trên.
“Quà sinh nhật.” Thời Lục lắc lắc món đồ trong tay rồi đưa cho cô một cách tùy ý.
“A Thiên, sinh nhật vui vẻ.”
Thiên Huỳnh mở cái hộp nhỏ ra.
Bên trong là một cái kẹp tóc hình đom đóm cực kỳ xinh đẹp.
Hai đôi cánh làm bằng đá quý trong suốt như pha lê.
Thân giữa nạm kim cương vụn, những bộ phận khác đều làm bằng vàng.
Toàn bộ chiếc kẹp tóc rực rỡ lung linh dưới ánh đèn.
Thiên Huỳnh ngẩng đầu.
Đối diện với đôi mắt đen láy của Thời Lục, cô lấy chiếc kẹp tóc ra đưa cho cậu: “Anh cài lên giúp em đi.”
Tay nam sinh rất trắng và thon dài.
Hai người dựa vào sát nhau.
Cậu hơi nghiêng đầu, hô hấp nóng bỏng phả lên trán cô.
Tóc chuyển động rất nhẹ, ngón tay cậu lướt qua tóc cô, hơi căng thẳng.
“Được rồi.”
Thời Lục cài kẹp tóc một bên mái của cô.
“Đẹp không?” Thiên Huỳnh nhẹ giọng hỏi.
Cô ngước mắt lên, gần trong gang tấc.
Thời lúc vừa lúc rũ mắt xuống, đổ bóng trên khuôn mặt.
“Đẹp.” Cậu thấp giọng nói, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú.
Lông mi Thiên Huỳnh run nhẹ.
Thời Lục vỗ về khuôn mặt cô, dùng lực một chút rồi cúi đầu xuống.
Hai người dựa vào mép giường hôn môi.
Động tác của Thời Lục rất nhẹ, cả nụ hôn dài đều rất dịu dàng, mang theo một chút ẩm ướt cùng nhiệt độ nuốt chửng ý chí của cô.
Thiên Huỳnh cuối cùng đỏ mặt buông ra, khóe mắt không khỏi nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Vừa đúng 12 giờ.
Bên ngoài rèm cửa khép hờ tựa như hiện lên một tia chớp chói mắt.
“Có vẻ như sắp bão rồi.” Cô vô thức thì thầm.
Thời Lúc rũ mắt, tiếp tục mổ nhẹ một cái vào môi cô, tay vuốt trên đầu.
“Mau đi tắm đi.”
Lúc Thiên Huỳnh ra khỏi cửa có đem theo quần áo để thay.
Cô tắm xong mặc đồ ngủ đi ra, trong phòng đã chỉ còn lại một ánh đèn ngủ mờ nhạt.
Thời Lục nằm đó, để chừa cho cô vị trí một bên.
Người bên cạnh bỏ điện thoại xuống, xoay người ôm lấy cô.
“A Thiên…” Một nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống sau tai cô.
Bức màn bị kéo chặt, ma sát của vải vóc tạo nên những tiếng động nhỏ.
Không biết qua bao lâu, hai người thở dốc rồi tách ra.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Thời Lục cũng nhiễm đỏ lên.
“Ngủ đi.” Ánh mắt cậu tối sầm, giọng nói khàn khàn, đưa tay tắt đèn đi.
Trong bóng đêm, sau một lúc lâu không tiếng động, Thiên Huỳnh xoay người kéo góc áo cậu.
“Lộc Lộc…”
“Hả?”
“Anh ổn không?”
“…”
“Sao thế?” Giọng nam sinh đã khôi phục bình thường, chỉ là vẫn hơi khàn khàn, giữa sự giao nhau của ánh sáng và bóng tối mang theo chút bất đắc dĩ.
“Em muốn anh ôm em ngủ.”
“Ừm…” Thời Lục cử động, ôm cô vào lòng từ phía sau, cằm đè trên đỉnh đầu cô, gióng nói dịu dàng trấn an.
“Ngủ đi.”
Mười ngón tay Thiên Huỳnh nắm lấy cậu, rốt cuộc yên tâm nhắm mắt lại.
Đêm qua chỉ là khúc nhạc dạo của cơn bão sắp đến.
Một giấc ngủ dậy, thế giới như bị đảo lộn.
Trong phòng tối đen.
Kéo bức màn ra, bên ngoài trời đất u ám, mưa to như thác đổ, gió thổi tung cả biển hiệu ven đường.
Cả tòa thành như bị nước mưa bao phủ.
Khiến Thiên Huỳnh nhớ tới cơn bão lớn năm kia.
Chỉ là lần này cô và Thời Lục bị nhốt lại trong khách sạn.
“Trời mưa rồi.” Cô xoay người, nhìn về phía nam sinh mới tỉnh lại trên giường.
Thời Lục gãi đầu đi tới, xốc lên tấm rèm bên cạnh cô nhìn ra ngoài.
“Có bão lớn sao?” Vẻ mặt cậu mệt mỏi, ngáp một cái.
“Không, chắc chỉ mưa lớn thôi.” Thiên Huỳnh ngẩng đầu cười với cậu: “Ngày hôm qua trời vẫn nắng, xong sinh nhật em thì mưa.”
“Kiều Kiều nói nếu ngày sinh nhật của ai trời nắng chói, một năm tới sẽ rất may mắn.”
“Không chỉ một năm tới.” Thời Lục ôm chặt cô, lười nhác cười: “Mỗi ngày đều có may mắn.”
“Vì sao hả?” Thiên Huỳnh cố ý hỏi, ai ngờ Thời Lục thực sự suy nghĩ rồi nghiêm túc đáp.
“Vì anh ở bên cạnh em.”
Trời mưa không đi đâu được, họ chỉ có thể chờ trong khách sạn.
Cũng may không cần lo chuyện thức ăn.
Khách sạn đưa bữa sáng tới.
Sau khi ăn xong không lâu, Thời Lục lại ngủ tiếp.
Ngày hôm qua cả đêm cậu dường như cả đêm không chợp mắt, lúc này muốn ngủ, dưới mắt cũng có quầng thâm nhẹ, sắc mặt mệt mỏi.
Thiên Huỳnh ngồi trên ghế sô pha xem TV, điều chỉnh âm lượng về 0.
Cô bỏ điều khiển từ xa xuống, ngồi xổm ở mép giường nhìn khuôn mặt cậu lúc ngủ.
Thời Lục lớn lên đẹp trai, cô đã sớm biết.
Ngón tay Thiên Huỳnh cách khoảng không miêu tả ngũ quan cậu, từ vầng trán xuống cái mũi cao thẳng, đến lông mi, gò má, cuối cùng dừng lại trên môi.
Dù nam sinh ngủ rồi nhưng môi vẫn mím nhẹ, có màu hồng nhạt, không dày không mỏng, vừa vặn đầy đặn, khiến người ta muốn hôn lên đó.
Cô nhìn một lát, nhịn không được cúi đầu, chạm nhẹ trên mặt cậu.
Động tác Thiên Huỳnh rất nhẹ, tựa như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào rồi rời đi ngay.
Nhưng Thời Lục vẫn phát hiện ra.
Lông mi cậu nhẹ rung lên, khó khăn mở mắt rồi lại nhắm lại, trên khóe miệng vương ý cười nhàn nhạt.
“Em hôn trộm anh.”
“Ừm.” Thiên Huỳnh gật đầu thừa nhận: “Em hôn trộm anh đấy.”
“Không cần hôn trộm.” Thời Lục nói xong, kéo cô xuống rồi hôn lên.
Thiên Huỳnh nằm trong lòng cậu, cùng cậu đi vào giấc ngủ.
Hai người thỉnh thoảng hôn môi, đa số thời gian cậu đều nhắm mắt và hôn lên môi cô từng chút một.
Động tĩnh dần lặng xuống.
Thời Lục lại mơ màng chìm vào giấc ngủ buổi sáng.
Thời gian ban ngày cứ thế trôi qua.
Giữa trưa, khách sạn đưa cơm tới.
Thời Lục tỉnh lại, hai người ăn đồ đơn giản rồi bật máy chiếu.
Sau khi ngủ dậy, tinh thần Thời Lục thoạt nhìn tốt hơn nhiều.
Cậu ở trong phòng khách chơi game, hai người chơi mấy trò rồi tìm bộ phim điện ảnh xem trước khi trời tối.
Bên ngoài mưa vẫn to như cũ, trên mặt đường đã có nước mưa chảy ngược, phía dưới không có một bóng người đi đường.
Mây đen vẫn âm u như cũ, gió lớn gào thét, khí hậu xấu chưa từng thấy.
May mắn trong phòng có máy sưởi.
Hai người quấn chăn nằm trên giường xem phim.
Xung quanh mờ mịt, chỉ có ánh đèn chiếu thỉnh thoảng phát ra.
Thiên Huỳnh dựa nửa người vào ngực Thời Lục, trên bàn trà trước mặt để một đống đồ ăn vặt, âm thanh giòn tan của khoai lát giòn cùng với giọng nói nhân vật quanh quẩn bên tai.
Lúc ăn Thiên Huỳnh sẽ thuận tay đưa ra phía sau một miếng, Thời Lục cúi đầu cắn vào miệng.
Ăn xong khoai lát rồi đến sữa chua.
Thiên Huỳnh uống chưa được hai ngụm, Thời Lục đã cọ bả vai cô.
Cô nghiêng đầu, đưa ống hút về phía sau.
Hai người cứ anh một miếng em một miếng những món đồ ăn vặt trước mặt.
Cứ ăn ăn như thế, Thiên Huỳnh đột nhiên phát hiện ra có điểm không thích hợp.
Cô quay đầu lại.
Không biết từ khi nào, ánh mắt Thời Lục đã rời khỏi màn hình, chăm chú nhìn cô ăn.
Tầm mắt hai người vừa lúc đối diện nhau.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, trong đầu Thiên Huỳnh liền xuất hiện báo hiệu gì đó.
Quả nhiên, ánh mắt Thời Lục trầm đi, cậu cúi người xuống.
Ngày mưa không thể ra ngoài, đôi tình nhân bị nhốt trong khách sạn, chỉ một ánh mắt đã khiến họ không thể không dính lấy nhau.
Thiên Huỳnh ôm cổ cậu và ngả đầu về phía sau.
Thời Lục hôn rất sâu, thân thể theo bản năng ngã ra sau, toàn bộ đồ ăn vặt trên bàn trà rơi xuống mặt đất.
Mái tóc rối loạn của cô trải giữa giường, nụ hôn trên người nóng rực khó có thể xem nhẹ, hỗn loạn hệt như đêm qua.
Thời Lục gắt gao chôn mặt vào cổ cô, hô hấp rối loạn nóng bỏng.
Tấm chăn dưới thân hai người đã nhăn nhúm không còn nguyên dạng.
Kẹp tóc đom đóm trên đầu Thiên Huỳnh không biết đã rơi trên đệm từ khi nào, cũng không ai phát hiện.
Khác hẳn với buổi sáng nhẹ nhàng, lúc này Thời Lục rõ ràng có một loại dục vọng khó kiểm soát không chút dịu dàng.
Bàn tay cậu nắm chặt tay cô dưới chăn, nhẫn nại đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy.
“Lộc Lộc.” Đôi mắt Thiên Huỳnh ẩm ướt nhìn lên trần nhà.
Đột nhiên cô xoa đầu cậu rồi quay mặt đi.
“Em không sợ.”
Cậu run nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm vài giây không nói lời nào, sâu thẳm bên trong con ngươi đen nhánh phảng phất như có tia lửa.
Thiên Huỳnh cười với cậu một cái, mềm mại ấm áp động lòng người.
Cô nhấc hai bàn tay đang nắm chặt của hộ lên, để tay cậu bên môi hôn nhẹ.
Sự ẩn nhẫn khắc chế trong con ngươi Thời Lục trong nháy mặt sụp đổ.
Thời Lục nâng cằm cô lên, hung hăng cắn lên đôi môi đó.
“A Thiên…” Giọng nói căng thẳng như đã nhẫn nại đến cực hạn.
Tiếng mưa ngoài cửa mạnh hơn, đập vào cửa pha lê tạo ra âm thanh thanh thúy.
Gió rít từng cơn.
Thiên Huỳnh khẽ nhăn mày lại, theo bản năng nói một chữ: “Đau.”
“… Thả lỏng một chút.” Một giọng nói khó nhịn nổi khác.
“Anh đừng nhúc nhích.” Thiên Huỳnh duỗi tay đẩy cậu đi lại bị Thời Lục đè lại.
Một trận hoảng loạn và áp lực trong yên lặng.
Bên ngoài trời vẫn tối sầm.
“Bây giờ có thể chứ?”
“Ừm…” Một tiếng lẩm bẩm kéo dài đầy đau đớn.
Động tĩnh trong phòng hồi lâu vẫn chưa dừng lại.
Hệt như trận mưa to không biết mệt mỏi ngoài cửa sổ.
Màn đêm yên tĩnh buông xuống, tiếng mưa rơi ngày càng nhỏ, nước mưa gột rửa sạch sẽ mọi thứ trên đời.
Cả người Thiên Huỳnh như bị nghiền nát, bủn rủn vô lực, khuôn mặt ửng hồng, vài sợi tóc ướt dính trên trán, tựa như mới được vớt từ dưới nước lên.
Cô không thoải mái cuộn tròn ở đó.
Thời Lục lẳng lặng ôm cô một lúc rồi đưa cô vào phòng tắm tắm rửa.
Thiên Huỳnh ngâm trong bồn tắm hồi lâu, lúc cô trở ra thì ga trải giường đã được thay xong.
Hơi nóng cô mới bình ổn lại lại tiếp tục bốc lên.
Quần áo lúc trước không thể mặc được nữa, quần áo ngày hôm qua giặt chưa khô, Thiên Huỳnh chỉ có thể mặc áo choàng tắm của khách sạn, nằm trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, cầm một ly nước ấm uống.
Thời Lục ôm cô từ phía sau không nói lời nào.
Ngay từ đầu cậu rất bình tĩnh, tay vẫn ôm cô không buông, tựa như không khi nào không dính lấy cô, dựa vào nhau chặt chẽ.
“Sao anh không nói gì thế?” Thiên Huỳnh đã uống nước ấm nhưng giọng vẫn khàn, gọi tên cậu.
“Lộc Lộc.”
“Anh không muốn nói chuyện.” Thời Lục chậm chạp đáp, đầu đặt trên vai cô cọ cọ.
“Sao thế?” Thiên Huỳnh vuốt đầu cậu, không nhịn được cười.
“A Thiên.” Cậu hít sâu một hơi, ngước mặt lên, đôi mắt hơi ửng đỏ.
“Anh rất yêu em.”
Thiên Huỳnh im lặng.
Cô ôm mặt cậu, nhìn vào mắt cậu chằm chằm nghiêm túc nói: “Em yêu anh nhiều hơn.”
Bóng đen trước mắt đổ xuống, môi cậu bao phủ lên mạnh mẽ.
Lần này hôn không lâu lắm, Thiên Huỳnh đã thở hổn hển, mỉm cười đẩy cậu ra.
“Lộc Lộc… Không thể hôn nữa.” Cô chỉ môi mình, nghiêm túc.
“Sưng rồi.”
Đêm đó, mưa chậm rãi ngừng.
Thời Lục đúng là có thể kiềm chế việc hôn môi, cơ hồ rất ít khi đụng tới môi cô.
Chỉ là, ở một phương diện khác lại vô cùng dồi dào tinh lực tìm hiểu.
Suốt ba ngày nghỉ, hai người không hề bước ra khỏi cửa phòng.
Sang ngày thứ tư, Thiên Huỳnh ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhấc lên.
Cô cố gắng lấy điện thoại cậu từ trong chăn, đặt ngay cho Thời Lục một vé máy bay đi Bắc Kinh hai tiếng sau đó.
Cô cắt cho mình và Thời Lục mỗi người một miếng, phần dư lại đem bỏ tủ lạnh, ngày mai ăn tiếp.
Làm xong mọi chuyện, thời gian vừa lúc 11 giờ 50 phút.
Chỉ còn 10 phút nữa là sẽ qua sinh nhật cô.
Buổi tối hai người đã ăn no căng, đang ngồi ở mép giường để tiêu hóa bớt.
Hai tay cô chống ra phía sau, nhìn Thời Lục như đang làm ảo thuật lấy từ sau lưng ra một cái hộp quà nhỏ.
Màu xanh bạc hà với một cái nơ con bướm nhỏ bên trên.
“Quà sinh nhật.” Thời Lục lắc lắc món đồ trong tay rồi đưa cho cô một cách tùy ý.
“A Thiên, sinh nhật vui vẻ.”
Thiên Huỳnh mở cái hộp nhỏ ra.
Bên trong là một cái kẹp tóc hình đom đóm cực kỳ xinh đẹp.
Hai đôi cánh làm bằng đá quý trong suốt như pha lê.
Thân giữa nạm kim cương vụn, những bộ phận khác đều làm bằng vàng.
Toàn bộ chiếc kẹp tóc rực rỡ lung linh dưới ánh đèn.
Thiên Huỳnh ngẩng đầu.
Đối diện với đôi mắt đen láy của Thời Lục, cô lấy chiếc kẹp tóc ra đưa cho cậu: “Anh cài lên giúp em đi.”
Tay nam sinh rất trắng và thon dài.
Hai người dựa vào sát nhau.
Cậu hơi nghiêng đầu, hô hấp nóng bỏng phả lên trán cô.
Tóc chuyển động rất nhẹ, ngón tay cậu lướt qua tóc cô, hơi căng thẳng.
“Được rồi.”
Thời Lục cài kẹp tóc một bên mái của cô.
“Đẹp không?” Thiên Huỳnh nhẹ giọng hỏi.
Cô ngước mắt lên, gần trong gang tấc.
Thời lúc vừa lúc rũ mắt xuống, đổ bóng trên khuôn mặt.
“Đẹp.” Cậu thấp giọng nói, ánh mắt vẫn nhìn cô chăm chú.
Lông mi Thiên Huỳnh run nhẹ.
Thời Lục vỗ về khuôn mặt cô, dùng lực một chút rồi cúi đầu xuống.
Hai người dựa vào mép giường hôn môi.
Động tác của Thời Lục rất nhẹ, cả nụ hôn dài đều rất dịu dàng, mang theo một chút ẩm ướt cùng nhiệt độ nuốt chửng ý chí của cô.
Thiên Huỳnh cuối cùng đỏ mặt buông ra, khóe mắt không khỏi nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Vừa đúng 12 giờ.
Bên ngoài rèm cửa khép hờ tựa như hiện lên một tia chớp chói mắt.
“Có vẻ như sắp bão rồi.” Cô vô thức thì thầm.
Thời Lúc rũ mắt, tiếp tục mổ nhẹ một cái vào môi cô, tay vuốt trên đầu.
“Mau đi tắm đi.”
Lúc Thiên Huỳnh ra khỏi cửa có đem theo quần áo để thay.
Cô tắm xong mặc đồ ngủ đi ra, trong phòng đã chỉ còn lại một ánh đèn ngủ mờ nhạt.
Thời Lục nằm đó, để chừa cho cô vị trí một bên.
Người bên cạnh bỏ điện thoại xuống, xoay người ôm lấy cô.
“A Thiên…” Một nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống sau tai cô.
Bức màn bị kéo chặt, ma sát của vải vóc tạo nên những tiếng động nhỏ.
Không biết qua bao lâu, hai người thở dốc rồi tách ra.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Thời Lục cũng nhiễm đỏ lên.
“Ngủ đi.” Ánh mắt cậu tối sầm, giọng nói khàn khàn, đưa tay tắt đèn đi.
Trong bóng đêm, sau một lúc lâu không tiếng động, Thiên Huỳnh xoay người kéo góc áo cậu.
“Lộc Lộc…”
“Hả?”
“Anh ổn không?”
“…”
“Sao thế?” Giọng nam sinh đã khôi phục bình thường, chỉ là vẫn hơi khàn khàn, giữa sự giao nhau của ánh sáng và bóng tối mang theo chút bất đắc dĩ.
“Em muốn anh ôm em ngủ.”
“Ừm…” Thời Lục cử động, ôm cô vào lòng từ phía sau, cằm đè trên đỉnh đầu cô, gióng nói dịu dàng trấn an.
“Ngủ đi.”
Mười ngón tay Thiên Huỳnh nắm lấy cậu, rốt cuộc yên tâm nhắm mắt lại.
Đêm qua chỉ là khúc nhạc dạo của cơn bão sắp đến.
Một giấc ngủ dậy, thế giới như bị đảo lộn.
Trong phòng tối đen.
Kéo bức màn ra, bên ngoài trời đất u ám, mưa to như thác đổ, gió thổi tung cả biển hiệu ven đường.
Cả tòa thành như bị nước mưa bao phủ.
Khiến Thiên Huỳnh nhớ tới cơn bão lớn năm kia.
Chỉ là lần này cô và Thời Lục bị nhốt lại trong khách sạn.
“Trời mưa rồi.” Cô xoay người, nhìn về phía nam sinh mới tỉnh lại trên giường.
Thời Lục gãi đầu đi tới, xốc lên tấm rèm bên cạnh cô nhìn ra ngoài.
“Có bão lớn sao?” Vẻ mặt cậu mệt mỏi, ngáp một cái.
“Không, chắc chỉ mưa lớn thôi.” Thiên Huỳnh ngẩng đầu cười với cậu: “Ngày hôm qua trời vẫn nắng, xong sinh nhật em thì mưa.”
“Kiều Kiều nói nếu ngày sinh nhật của ai trời nắng chói, một năm tới sẽ rất may mắn.”
“Không chỉ một năm tới.” Thời Lục ôm chặt cô, lười nhác cười: “Mỗi ngày đều có may mắn.”
“Vì sao hả?” Thiên Huỳnh cố ý hỏi, ai ngờ Thời Lục thực sự suy nghĩ rồi nghiêm túc đáp.
“Vì anh ở bên cạnh em.”
Trời mưa không đi đâu được, họ chỉ có thể chờ trong khách sạn.
Cũng may không cần lo chuyện thức ăn.
Khách sạn đưa bữa sáng tới.
Sau khi ăn xong không lâu, Thời Lục lại ngủ tiếp.
Ngày hôm qua cả đêm cậu dường như cả đêm không chợp mắt, lúc này muốn ngủ, dưới mắt cũng có quầng thâm nhẹ, sắc mặt mệt mỏi.
Thiên Huỳnh ngồi trên ghế sô pha xem TV, điều chỉnh âm lượng về 0.
Cô bỏ điều khiển từ xa xuống, ngồi xổm ở mép giường nhìn khuôn mặt cậu lúc ngủ.
Thời Lục lớn lên đẹp trai, cô đã sớm biết.
Ngón tay Thiên Huỳnh cách khoảng không miêu tả ngũ quan cậu, từ vầng trán xuống cái mũi cao thẳng, đến lông mi, gò má, cuối cùng dừng lại trên môi.
Dù nam sinh ngủ rồi nhưng môi vẫn mím nhẹ, có màu hồng nhạt, không dày không mỏng, vừa vặn đầy đặn, khiến người ta muốn hôn lên đó.
Cô nhìn một lát, nhịn không được cúi đầu, chạm nhẹ trên mặt cậu.
Động tác Thiên Huỳnh rất nhẹ, tựa như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào rồi rời đi ngay.
Nhưng Thời Lục vẫn phát hiện ra.
Lông mi cậu nhẹ rung lên, khó khăn mở mắt rồi lại nhắm lại, trên khóe miệng vương ý cười nhàn nhạt.
“Em hôn trộm anh.”
“Ừm.” Thiên Huỳnh gật đầu thừa nhận: “Em hôn trộm anh đấy.”
“Không cần hôn trộm.” Thời Lục nói xong, kéo cô xuống rồi hôn lên.
Thiên Huỳnh nằm trong lòng cậu, cùng cậu đi vào giấc ngủ.
Hai người thỉnh thoảng hôn môi, đa số thời gian cậu đều nhắm mắt và hôn lên môi cô từng chút một.
Động tĩnh dần lặng xuống.
Thời Lục lại mơ màng chìm vào giấc ngủ buổi sáng.
Thời gian ban ngày cứ thế trôi qua.
Giữa trưa, khách sạn đưa cơm tới.
Thời Lục tỉnh lại, hai người ăn đồ đơn giản rồi bật máy chiếu.
Sau khi ngủ dậy, tinh thần Thời Lục thoạt nhìn tốt hơn nhiều.
Cậu ở trong phòng khách chơi game, hai người chơi mấy trò rồi tìm bộ phim điện ảnh xem trước khi trời tối.
Bên ngoài mưa vẫn to như cũ, trên mặt đường đã có nước mưa chảy ngược, phía dưới không có một bóng người đi đường.
Mây đen vẫn âm u như cũ, gió lớn gào thét, khí hậu xấu chưa từng thấy.
May mắn trong phòng có máy sưởi.
Hai người quấn chăn nằm trên giường xem phim.
Xung quanh mờ mịt, chỉ có ánh đèn chiếu thỉnh thoảng phát ra.
Thiên Huỳnh dựa nửa người vào ngực Thời Lục, trên bàn trà trước mặt để một đống đồ ăn vặt, âm thanh giòn tan của khoai lát giòn cùng với giọng nói nhân vật quanh quẩn bên tai.
Lúc ăn Thiên Huỳnh sẽ thuận tay đưa ra phía sau một miếng, Thời Lục cúi đầu cắn vào miệng.
Ăn xong khoai lát rồi đến sữa chua.
Thiên Huỳnh uống chưa được hai ngụm, Thời Lục đã cọ bả vai cô.
Cô nghiêng đầu, đưa ống hút về phía sau.
Hai người cứ anh một miếng em một miếng những món đồ ăn vặt trước mặt.
Cứ ăn ăn như thế, Thiên Huỳnh đột nhiên phát hiện ra có điểm không thích hợp.
Cô quay đầu lại.
Không biết từ khi nào, ánh mắt Thời Lục đã rời khỏi màn hình, chăm chú nhìn cô ăn.
Tầm mắt hai người vừa lúc đối diện nhau.
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, trong đầu Thiên Huỳnh liền xuất hiện báo hiệu gì đó.
Quả nhiên, ánh mắt Thời Lục trầm đi, cậu cúi người xuống.
Ngày mưa không thể ra ngoài, đôi tình nhân bị nhốt trong khách sạn, chỉ một ánh mắt đã khiến họ không thể không dính lấy nhau.
Thiên Huỳnh ôm cổ cậu và ngả đầu về phía sau.
Thời Lục hôn rất sâu, thân thể theo bản năng ngã ra sau, toàn bộ đồ ăn vặt trên bàn trà rơi xuống mặt đất.
Mái tóc rối loạn của cô trải giữa giường, nụ hôn trên người nóng rực khó có thể xem nhẹ, hỗn loạn hệt như đêm qua.
Thời Lục gắt gao chôn mặt vào cổ cô, hô hấp rối loạn nóng bỏng.
Tấm chăn dưới thân hai người đã nhăn nhúm không còn nguyên dạng.
Kẹp tóc đom đóm trên đầu Thiên Huỳnh không biết đã rơi trên đệm từ khi nào, cũng không ai phát hiện.
Khác hẳn với buổi sáng nhẹ nhàng, lúc này Thời Lục rõ ràng có một loại dục vọng khó kiểm soát không chút dịu dàng.
Bàn tay cậu nắm chặt tay cô dưới chăn, nhẫn nại đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy.
“Lộc Lộc.” Đôi mắt Thiên Huỳnh ẩm ướt nhìn lên trần nhà.
Đột nhiên cô xoa đầu cậu rồi quay mặt đi.
“Em không sợ.”
Cậu run nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm vài giây không nói lời nào, sâu thẳm bên trong con ngươi đen nhánh phảng phất như có tia lửa.
Thiên Huỳnh cười với cậu một cái, mềm mại ấm áp động lòng người.
Cô nhấc hai bàn tay đang nắm chặt của hộ lên, để tay cậu bên môi hôn nhẹ.
Sự ẩn nhẫn khắc chế trong con ngươi Thời Lục trong nháy mặt sụp đổ.
Thời Lục nâng cằm cô lên, hung hăng cắn lên đôi môi đó.
“A Thiên…” Giọng nói căng thẳng như đã nhẫn nại đến cực hạn.
Tiếng mưa ngoài cửa mạnh hơn, đập vào cửa pha lê tạo ra âm thanh thanh thúy.
Gió rít từng cơn.
Thiên Huỳnh khẽ nhăn mày lại, theo bản năng nói một chữ: “Đau.”
“… Thả lỏng một chút.” Một giọng nói khó nhịn nổi khác.
“Anh đừng nhúc nhích.” Thiên Huỳnh duỗi tay đẩy cậu đi lại bị Thời Lục đè lại.
Một trận hoảng loạn và áp lực trong yên lặng.
Bên ngoài trời vẫn tối sầm.
“Bây giờ có thể chứ?”
“Ừm…” Một tiếng lẩm bẩm kéo dài đầy đau đớn.
Động tĩnh trong phòng hồi lâu vẫn chưa dừng lại.
Hệt như trận mưa to không biết mệt mỏi ngoài cửa sổ.
Màn đêm yên tĩnh buông xuống, tiếng mưa rơi ngày càng nhỏ, nước mưa gột rửa sạch sẽ mọi thứ trên đời.
Cả người Thiên Huỳnh như bị nghiền nát, bủn rủn vô lực, khuôn mặt ửng hồng, vài sợi tóc ướt dính trên trán, tựa như mới được vớt từ dưới nước lên.
Cô không thoải mái cuộn tròn ở đó.
Thời Lục lẳng lặng ôm cô một lúc rồi đưa cô vào phòng tắm tắm rửa.
Thiên Huỳnh ngâm trong bồn tắm hồi lâu, lúc cô trở ra thì ga trải giường đã được thay xong.
Hơi nóng cô mới bình ổn lại lại tiếp tục bốc lên.
Quần áo lúc trước không thể mặc được nữa, quần áo ngày hôm qua giặt chưa khô, Thiên Huỳnh chỉ có thể mặc áo choàng tắm của khách sạn, nằm trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, cầm một ly nước ấm uống.
Thời Lục ôm cô từ phía sau không nói lời nào.
Ngay từ đầu cậu rất bình tĩnh, tay vẫn ôm cô không buông, tựa như không khi nào không dính lấy cô, dựa vào nhau chặt chẽ.
“Sao anh không nói gì thế?” Thiên Huỳnh đã uống nước ấm nhưng giọng vẫn khàn, gọi tên cậu.
“Lộc Lộc.”
“Anh không muốn nói chuyện.” Thời Lục chậm chạp đáp, đầu đặt trên vai cô cọ cọ.
“Sao thế?” Thiên Huỳnh vuốt đầu cậu, không nhịn được cười.
“A Thiên.” Cậu hít sâu một hơi, ngước mặt lên, đôi mắt hơi ửng đỏ.
“Anh rất yêu em.”
Thiên Huỳnh im lặng.
Cô ôm mặt cậu, nhìn vào mắt cậu chằm chằm nghiêm túc nói: “Em yêu anh nhiều hơn.”
Bóng đen trước mắt đổ xuống, môi cậu bao phủ lên mạnh mẽ.
Lần này hôn không lâu lắm, Thiên Huỳnh đã thở hổn hển, mỉm cười đẩy cậu ra.
“Lộc Lộc… Không thể hôn nữa.” Cô chỉ môi mình, nghiêm túc.
“Sưng rồi.”
Đêm đó, mưa chậm rãi ngừng.
Thời Lục đúng là có thể kiềm chế việc hôn môi, cơ hồ rất ít khi đụng tới môi cô.
Chỉ là, ở một phương diện khác lại vô cùng dồi dào tinh lực tìm hiểu.
Suốt ba ngày nghỉ, hai người không hề bước ra khỏi cửa phòng.
Sang ngày thứ tư, Thiên Huỳnh ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhấc lên.
Cô cố gắng lấy điện thoại cậu từ trong chăn, đặt ngay cho Thời Lục một vé máy bay đi Bắc Kinh hai tiếng sau đó.