Chương 44
Edit: Diệc Linh Pisces
Yêu cầu vô lý của Thời Lục đã bị tất cả hoạt náo viên từ chối, bọn họ cùng đuổi cậu về khán phòng. Một cây làm chẳng nên non, cuối cùng Thiên Huỳnh chỉ có thể đưa mắt nhìn theo bước chân vừa bịn rịn vừa tủi thân của Thời Lục trở lại chỗ ngồi.
Tổng cả thảy là đội cổ động viên lên sân khấu ba lần, khi trận bóng kết thúc thì cũng tới hồi kết.
Thịnh Dương và đồng đội của mình đã giành chiến thắng với lợi thế điểm số rất lớn, trong đó biểu hiện của người mang áo số 2 hết sức tỏa sáng. Mấy cú ném ba điểm chuẩn xác của cậu ta đều làm khán giả phải dậy sóng, trở thành nam thần mới trong lòng người hâm mộ.
Mấy người Thiên Huỳnh đang uống nước nghỉ ngơi ở dưới, chuẩn bị đi vào phòng thay đồ thay quần áo, nếu không mỗi lần cô quay đầu lại sẽ luôn thấy Thời Lục ngồi ở hàng ghế đầu đang nhìn mình với ánh mắt thâm thúy.
Họ đang nói chuyện thì cách đó không xa có một tiếng thét chói tai rất kỳ quái. Thiên Huỳnh ngẩng đầu lên thì thấy cầu thủ số 2 lúc nãy đang đi về phía bọn cô.
Chàng trai đổ mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt sáng ngời vô cùng. Thân hình cao gầy thẳng tắp sau lớp áo thi đấu trông rất khỏe khoắn dưới ánh mặt trời.
Cậu ta vừa bước tới đây thì xung quanh lại có tiếng la hét. Thiên Huỳnh nhìn về phía Phó Kiều Kiều nhưng lại thấy bước chân của cậu ta không hề ngừng mà đi thẳng đến chỗ cô.
“Chào cậu.” Chàng trai khom lưng, nhìn chằm chằm đôi mắt Thiên Huỳnh, trong mắt chứa đựng ý cười nhàn nhạt.
“Cậu có thể cho tớ phương thức liên hệ không?”
“Không thể.”
Thiên Huỳnh còn chưa kịp lên tiếng thì Thời Lục đã trực tiếp từ chối cậu ta ngay lập tức.
Chàng trai hơi sửng sốt trước vẻ mặt không mấy thiện cảm của cậu, sau đó suy nghĩ một chút rồi bật cười: “Tớ hỏi cậu ấy mà.”
Khuôn mặt của Thời Lục đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa. Vậy mà Phó Kiều Kiều đứng bên còn thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa.
“Đúng đấy, này Thời Lục, cậu dựa vào cái gì mà quyết định thay Tiểu Huỳnh?”
“Dựa vào cái gì ư?” Thời Lục nói bằng giọng điệu rất hung hăng, “Dựa vào việc tôi là người giám hộ cho cô ấy thì có được không?”
“Người giám hộ gì cơ? Anh trai à?”
“Phó Kiều Kiều –––” Hai mắt Thời Lục hơi phiếm hồng vì tức giận, lửa giận bùng lên.
“Tớ xin lỗi, có lẽ sẽ không tiện lắm.” Thiên Huỳnh sợ hai người đánh nhau nên vội vàng cúi đầu xin lỗi số 2, sau đó kéo Thời Lục đi ra ngoài.
“Bọn tớ đi trước.”
“Tiểu Huỳnh, lát nữa còn tổ chức tiệc ăn mừng đấy.” Phó Kiều Kiều đứng phía sau hét lớn. Thiên Huỳnh từ chối mà không cần suy nghĩ, “Tớ không đi đâu, cậu bịa cho tớ một cái cớ để xin vắng đi.”
Sân bóng đã được sơ tán. Ở lối ra, Thời Lục hất tay cô, lạnh lùng sải bước về phía trước.
“Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh lon ton chạy theo, vội vàng nói: “Cậu đừng tức giận.”
Thời Lục phớt lờ cô cho đến khi ra khỏi sân vận động, gió lạnh bên ngoài thổi thẳng vào mặt. Thiên Huỳnh vội vàng đuổi theo Thời Lục, lúc xuống cầu thang vô tình vướng phải dây giày lỏng lẻo dưới chân, suýt chút nữa thì té ngã.
Người phía trước ngay lập tức dừng bước. Thời Lục cau mày nhìn cô, giây tiếp theo, cậu cởi áo khoác đồng phục của mình ra rồi khoác lên người cô.
Thiên Huỳnh sửng sốt. Thời Lục còn ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cô.
Hai người đứng trên bậc thang, một trên một dưới. Váy của Thiên Huỳnh quá ngắn nên cô không tiện cúi người xuống, chỉ nhìn chàng trai ngồi xổm trước mặt mình. Từ góc độ này, cô chỉ có thể nhìn thấy mấy sợi tóc xù trên đỉnh đầu cậu.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Thời Lục đã buộc xong dây giày giúp cô, im lặng đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Thiên Huỳnh mặc xong đồng phục của cậu, đuổi theo.
“Lộc Lộc, cậu đi chậm một chút.”
Thiên Huỳnh túm lấy cánh tay cậu, cầu xin được khoan dung, “Phó Kiều Kiều nói những lời khó chịu, hôm sau đến trường mình sẽ mắng cậu ấy thay cậu.”
“Cậu đừng giận mà, lần sau tớ không mặc như thế mà nhảy nữa.”
Thời Lục dừng lại, quay đầu nhìn cô. Dưới ánh chiều tà, cô gái ngẩng lên nhìn với vẻ nôn nóng. Tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu đung đưa trong gió, những sợi tóc mảnh trên trán lướt nhẹ qua má, chúng lấp lánh sắc vàng dưới ánh hoàng hôn.
Cô đang mặc một bộ đồng phục to rộng không vừa người, lộ ra cần cổ và xương quai xanh trắng nõn. Sau khi buộc hết tóc lên, đường nét tinh xảo của khuôn mặt hoàn toàn không bị che lấp nữa, mặt mày trổ mã đến độ tinh tế sinh động.
Trong một năm này, tóc của Thiên Huỳnh đã dài ra, cô nuôi tóc dài cũng vì cậu. Vào một buổi tối, sau khi gội đầu, hai người ngồi trên sô pha ở phòng khách. Thời Lục nghịch mái tóc ngắn ngang tai của cô, đột nhiên thốt một câu: “A Thiên, cậu nuôi tóc dài đi.”
Sau đó Thiên Huỳnh nghe theo ý cậu, không cắt tóc nữa.
Trên người cô đã nhiễm quá nhiều bóng dáng của cậu.
Hai người họ đã thân mật đến mức không thể tách rời.
Cô là của cậu.
Thời Lục dắt tay cô, giữ cô thật chặt qua ống tay áo dài của bộ đồng phục.
“Về nhà.”
Suốt quãng đường, Thời Lục không hề buông tay cô ra. Hai người trở về căn biệt thự, xung quanh im ắng. Vì không biết hôm nay bọn họ sẽ trở về ăn tối nên người làm đã ra ngoài cả rồi.
Cuối cùng Thời Lục cũng buông cô ra, vừa định đi thì người đằng sau níu góc áo hắn.
“Cậu bị thương.” Thiên Huỳnh chỉ chỉ tay phải của hắn. Phần da chỗ đốt ngón tay ở đó bị rách, máu đỏ rỉ ra cũng đã đông lại.
……
Thời Lục ngồi trên ghế sô pha nhìn Thiên Huỳnh quỳ cạnh mình, trên mặt đất có một hộp thuốc. Cô vừa giữ tay cậu vừa cầm một chiếc tăm bông để lau và sát trùng vết thương.
Cô cúi đầu, tóc xõa xuống sườn mặt, trông vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Trong không khí đều là mùi rượu.
Thiên Huỳnh cầm tay Thời Lục, nhẹ nhàng ấn tăm bông lên ngón áp út của cậu, lấy nước thuốc lau sạch vết máu, để lộ ra miệng vết thương. Cô thổi nhẹ rồi rắc bột thuốc lên.
Miệng vết thương không sâu nhưng diện tích lại rất lớn, có vẻ hơi đáng sợ. Không biết cậu gặp phải ở đâu nữa.
Cuối cùng Thiên Huỳnh dán băng lên rồi ngẩng đầu.
“Xong rồi.”
Đôi mắt đen nhánh của Thời Lục đang dính chặt vào khuôn mặt cô, thấy vậy liền nhanh chóng thu lại, đồng thời rút tay ra.
“Cậu bị đụng ở đâu vậy?” Thiên Huỳnh vừa hỏi vừa dọn hòm thuốc. Thời Lục nhìn hai băng dán vừa xuất hiện trên ngón tay, trầm giọng đáp: “Không chú ý lắm.”
Hình như cậu vô tình va phải ghế cứng bên cạnh trong lúc coi bóng. Lúc đó đội cổ động viên đang nhảy múa phía dưới, kèm theo tiếng ồn ào của nam nữ xung quanh khiến cậu thấy đau đầu.
“Sau này cẩn thận một chút.” Thiên Huỳnh nói xong rồi đứng dậy khỏi ghế sô pha, cất hộp thuốc đã thu dọn hết về vị trí cũ.
Thời Lục nhìn chằm chằm bóng lưng của cô đang ngồi xổm trước bàn trà một lúc, sau đó thốt ra tiếng “Ừ” nhỏ đến mức khó phát hiện.
Bữa tiệc ăn mừng tối nay có sự góp mặt của hầu hết tất cả mọi người trừ Thiên Huỳnh.
Nhóm chat rất sôi nổi, lướt thấy video này đến video khác, vòng bạn bè cũng có những động thái liên quan.
Đám Thịnh Dương đã bao trọn một căn phòng lớn để hát hò. Ninh Trữ cũng ở đó, cơ bản thì mấy người anh em tốt của cậu cũng được mời đến.
Có quá nhiều tin tức nhảy ra liên tục nên Thiên Huỳnh trực tiếp chặn luôn nhóm.
Buổi tối Phó Kiều Kiều gọi cho cô, giọng điệu vẫn rất phấn khích. Cô ấy hỏi về Thời Lục trước, Thiên Huỳnh trả lời là không sao, sau đó cô ấy lại hưng phấn hẹn cô ngày mai đi dạo phố.
“Hôm nay tớ tán gẫu với bọn họ thì biết được một cửa hàng bán băng đĩa lâu năm, ngày mai chúng ta cùng đi mua sắm đi.”
Phó Kiều Kiều có một sở thích kỳ lạ là sưu tầm đĩa nhạc. Cô ấy thích rất nhiều ca sĩ nước ngoài mà Thiên Huỳnh không thể kể hết tên. Có một lần ghé thăm nhà cô ấy thì thấy trong chiếc tủ làm thành nửa vách tường chứa hầu hết là băng đĩa đen.
Thiên Huỳnh ngẫm lại, ngày mai cũng không có kế hoạch gì nên cô xác nhận thời gian rồi đồng ý luôn.
Hai người hẹn nhau lúc 2 giờ chiều. Khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ, tất nhiên phải ngủ nướng cái đã.
Sáng hôm sau, Thời Lục không xuống ăn cơm. Mãi đến gần trưa, cậu mới vác cái bản mặt mệt mỏi xuống dưới, hình như ngủ không ngon giấc. Lúc trông thấy Thiên Huỳnh, ánh mắt cậu né tránh, nhanh chóng dời sang chỗ khác.
“Lộc Lộc, sao hôm nay cậu không ăn sáng?” Thiên Huỳnh ngồi bên cửa sổ đọc sách, thấy cậu xuống lầu thì lên tiếng hỏi. Thời Lục vò đầu bứt tóc, ấp úng nói: “Ngủ quên mất.”
“Vậy cậu muốn ăn gì? Phòng bếp vẫn còn cháo nóng cho cậu.” Thiên Huỳnh đặt cuốn sách xuống.
“Vậy thì cháo đi.”
Thiên Huỳnh ở gần phòng bếp nên đứng dậy đi lấy giúp cậu. Khi Thời Lục lại đây, cô chuẩn bị bưng bát ra ngoài, vừa quay người lại thì hai người va vào nhau. Thời Lục nhanh chóng lùi lại một bước như thể bắt gặp tai họa gớm ghiếc lắm.
“Lộc Lộc?”
“Không sao.” Thời Lục quay đầu, lại bất cẩn đụng phải cánh cửa. Thiên Huỳnh vội vàng thả bát cháo xuống, qua đó nhìn cậu.
“Hình như sưng đỏ rồi.” Cô đưa tay lên sờ nhẹ trán cậu. Lần này Thời Lục không trốn tránh nữa, mặc cho số phận mà để cô thoải mái quan sát nhưng trong đầu lại dồn dập hiện lên những hình ảnh miên man trong giấc mơ hồi sáng.
Cậu gạt tay cô ra, cúi đầu bưng bát cháo trên bàn rồi bước vội ra ngoài như chạy nạn.
Khi Thiên Huỳnh bước lên lầu thì thấy người giúp việc đi ra từ phòng Thời Lục với một đống chăn nệm trên tay. Chúng thậm chí còn ẩm ướt, nhỏ giọt xuống.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Cô không khỏi lên tiếng hỏi, người giúp việc thấy thế thì giải thích: “Không biết sáng nay cậu chủ thế nào mà lại tự mình giặt chăn. Nhưng mà giặt không sạch lắm nên tôi ôm nó xuống để giặt lại lần nữa.”
Một cậu ấm từ nhỏ chưa từng chạm tay vào xuân thủy thì làm sao có thể giặt sạch chăn. Cùng lắm thì nó chỉ mới được cho vào chậu nước xoa xoa vài lần, còn chưa rửa sạch bọt mà đã treo ngoài ban công. Người giúp việc thấy vậy nên buộc phải lôi xuống giặt lại.
“À.” Thiên Huỳnh không rõ nguyên do, cứ cầm cốc nước đứng ở đó, vừa nghiêng đầu suy nghĩ vừa liên tưởng đến sự khác thường lúc sáng của Thời Lục.
A…
Sắp đến giờ hẹn đi chơi nên Thiên Huỳnh thay quần áo bước xuống. Trong phòng khách, Thời Lục đang uể oải nằm trên ghế sô pha, cầm điều khiển từ xa rồi nhấn vu vơ.
“Lộc Lộc, tớ ra ngoài đây.” Thiên Huỳnh cúi xuống, giữ chặt tủ giày để thay giày. Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie hồng và quần bò, tóc buộc thành một búi tròn, vài sợi tóc xõa hai bên trán.
Vẻ đẹp tự nhiên không hề trang điểm nhưng rất đáng yêu.
Vẫn đẹp vô cùng.
Thời Lục ném điều khiển xuống, hỏi cô: “Cậu định đi đâu?”
“Kiều Kiều hẹn tớ ra ngoài dạo phố.”
“Lại là Phó Kiều Kiều.” Thời Lục vừa nghe đã nhăn mày, cậu không cho phép.
“Không cho phép cậu ra ngoài.”
“?” Động tác thay giày của Thiên Huỳnh chậm lại. Cô đứng thẳng dậy, nhìn sang với vẻ hoang mang.
“Tại sao chứ?”
“Không vì cái gì cả.” Thời Lục quay đầu nhìn chằm chằm màn hình TV, không nhìn cô, “Tớ không thích cậu chơi với cậu ta.”
Thiên Huỳnh hơi bực mình. Cô im lặng, cứ đứng bên cửa trừng mắt nhìn cậu, một lát sau mới nói: “Kiều Kiều là bạn của tớ.”
“Đây là quyền lợi kết bạn bình thường của tớ.”
Không biết trong khoảnh khắc đó, câu nói này đã chọc trúng chỗ nào của Thời Lục mà cậu lại đứng bật dậy, mím chặt môi để kiềm chế cơn tức giận.
“Quyền kết bạn bình thường ư?”
“Có phải hôm qua tớ không cho phép cậu cung cấp phương thức liên lạc với tên ngốc chơi bóng rổ kia cũng đã xâm phạm quyền lợi của cậu hay không?”
“Đây là hai chuyện khác nhau!” Thiên Huỳnh bất lực nhìn cậu như thể không thể nói lý.
“Dù sao cũng không được.” Thời Lục tức giận nói, hai tay chống nạnh, “Hôm nay cậu phải chọn một giữa tớ và Phó Kiều Kiều, muốn tớ hay muốn cậu ta.”
Thiên Huỳnh: “?”
“Thời Lục!” Thiên Huỳnh cũng rất tức giận nhưng cố bình tĩnh.
“Cậu đừng vô cớ gây rối.”
“Tớ vô cớ gây rối?” Thời Lục cảm thấy khó tin, chỉ tay vào mình.
“Cậu đang vô cớ gây rối đấy.” Thiên Huỳnh đã bình tĩnh lại, tiếp tục thay nốt giày rồi xách túi chuẩn bị mở cửa ra.
“Cậu đứng lại!” Thời Lục đứng phía sau gọi cô. Thiên Huỳnh quay đầu lại, sau lưng là bóng râm loang lổ của buổi chiều. Chàng trai đứng giữa phòng khách, tức giận đến mức đôi mắt đỏ ngầu, trông cậu vừa căm phẫn vừa đau đớn.
“Nếu hôm nay cậu bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng quay lại nữa.”
Bầu không khí cứng đờ trong vài giây. Thiên Huỳnh vẫn mở cửa.
Phía sau vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Và âm thanh bàn trà bị cọ xát rất mạnh với mặt đất.
Thiên Huỳnh đứng đơ bên ngoài một lúc rồi lại đẩy cửa ra một lần nữa.
Yêu cầu vô lý của Thời Lục đã bị tất cả hoạt náo viên từ chối, bọn họ cùng đuổi cậu về khán phòng. Một cây làm chẳng nên non, cuối cùng Thiên Huỳnh chỉ có thể đưa mắt nhìn theo bước chân vừa bịn rịn vừa tủi thân của Thời Lục trở lại chỗ ngồi.
Tổng cả thảy là đội cổ động viên lên sân khấu ba lần, khi trận bóng kết thúc thì cũng tới hồi kết.
Thịnh Dương và đồng đội của mình đã giành chiến thắng với lợi thế điểm số rất lớn, trong đó biểu hiện của người mang áo số 2 hết sức tỏa sáng. Mấy cú ném ba điểm chuẩn xác của cậu ta đều làm khán giả phải dậy sóng, trở thành nam thần mới trong lòng người hâm mộ.
Mấy người Thiên Huỳnh đang uống nước nghỉ ngơi ở dưới, chuẩn bị đi vào phòng thay đồ thay quần áo, nếu không mỗi lần cô quay đầu lại sẽ luôn thấy Thời Lục ngồi ở hàng ghế đầu đang nhìn mình với ánh mắt thâm thúy.
Họ đang nói chuyện thì cách đó không xa có một tiếng thét chói tai rất kỳ quái. Thiên Huỳnh ngẩng đầu lên thì thấy cầu thủ số 2 lúc nãy đang đi về phía bọn cô.
Chàng trai đổ mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt sáng ngời vô cùng. Thân hình cao gầy thẳng tắp sau lớp áo thi đấu trông rất khỏe khoắn dưới ánh mặt trời.
Cậu ta vừa bước tới đây thì xung quanh lại có tiếng la hét. Thiên Huỳnh nhìn về phía Phó Kiều Kiều nhưng lại thấy bước chân của cậu ta không hề ngừng mà đi thẳng đến chỗ cô.
“Chào cậu.” Chàng trai khom lưng, nhìn chằm chằm đôi mắt Thiên Huỳnh, trong mắt chứa đựng ý cười nhàn nhạt.
“Cậu có thể cho tớ phương thức liên hệ không?”
“Không thể.”
Thiên Huỳnh còn chưa kịp lên tiếng thì Thời Lục đã trực tiếp từ chối cậu ta ngay lập tức.
Chàng trai hơi sửng sốt trước vẻ mặt không mấy thiện cảm của cậu, sau đó suy nghĩ một chút rồi bật cười: “Tớ hỏi cậu ấy mà.”
Khuôn mặt của Thời Lục đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa. Vậy mà Phó Kiều Kiều đứng bên còn thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa.
“Đúng đấy, này Thời Lục, cậu dựa vào cái gì mà quyết định thay Tiểu Huỳnh?”
“Dựa vào cái gì ư?” Thời Lục nói bằng giọng điệu rất hung hăng, “Dựa vào việc tôi là người giám hộ cho cô ấy thì có được không?”
“Người giám hộ gì cơ? Anh trai à?”
“Phó Kiều Kiều –––” Hai mắt Thời Lục hơi phiếm hồng vì tức giận, lửa giận bùng lên.
“Tớ xin lỗi, có lẽ sẽ không tiện lắm.” Thiên Huỳnh sợ hai người đánh nhau nên vội vàng cúi đầu xin lỗi số 2, sau đó kéo Thời Lục đi ra ngoài.
“Bọn tớ đi trước.”
“Tiểu Huỳnh, lát nữa còn tổ chức tiệc ăn mừng đấy.” Phó Kiều Kiều đứng phía sau hét lớn. Thiên Huỳnh từ chối mà không cần suy nghĩ, “Tớ không đi đâu, cậu bịa cho tớ một cái cớ để xin vắng đi.”
Sân bóng đã được sơ tán. Ở lối ra, Thời Lục hất tay cô, lạnh lùng sải bước về phía trước.
“Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh lon ton chạy theo, vội vàng nói: “Cậu đừng tức giận.”
Thời Lục phớt lờ cô cho đến khi ra khỏi sân vận động, gió lạnh bên ngoài thổi thẳng vào mặt. Thiên Huỳnh vội vàng đuổi theo Thời Lục, lúc xuống cầu thang vô tình vướng phải dây giày lỏng lẻo dưới chân, suýt chút nữa thì té ngã.
Người phía trước ngay lập tức dừng bước. Thời Lục cau mày nhìn cô, giây tiếp theo, cậu cởi áo khoác đồng phục của mình ra rồi khoác lên người cô.
Thiên Huỳnh sửng sốt. Thời Lục còn ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cô.
Hai người đứng trên bậc thang, một trên một dưới. Váy của Thiên Huỳnh quá ngắn nên cô không tiện cúi người xuống, chỉ nhìn chàng trai ngồi xổm trước mặt mình. Từ góc độ này, cô chỉ có thể nhìn thấy mấy sợi tóc xù trên đỉnh đầu cậu.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Thời Lục đã buộc xong dây giày giúp cô, im lặng đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.
Thiên Huỳnh mặc xong đồng phục của cậu, đuổi theo.
“Lộc Lộc, cậu đi chậm một chút.”
Thiên Huỳnh túm lấy cánh tay cậu, cầu xin được khoan dung, “Phó Kiều Kiều nói những lời khó chịu, hôm sau đến trường mình sẽ mắng cậu ấy thay cậu.”
“Cậu đừng giận mà, lần sau tớ không mặc như thế mà nhảy nữa.”
Thời Lục dừng lại, quay đầu nhìn cô. Dưới ánh chiều tà, cô gái ngẩng lên nhìn với vẻ nôn nóng. Tóc đuôi ngựa buộc cao sau đầu đung đưa trong gió, những sợi tóc mảnh trên trán lướt nhẹ qua má, chúng lấp lánh sắc vàng dưới ánh hoàng hôn.
Cô đang mặc một bộ đồng phục to rộng không vừa người, lộ ra cần cổ và xương quai xanh trắng nõn. Sau khi buộc hết tóc lên, đường nét tinh xảo của khuôn mặt hoàn toàn không bị che lấp nữa, mặt mày trổ mã đến độ tinh tế sinh động.
Trong một năm này, tóc của Thiên Huỳnh đã dài ra, cô nuôi tóc dài cũng vì cậu. Vào một buổi tối, sau khi gội đầu, hai người ngồi trên sô pha ở phòng khách. Thời Lục nghịch mái tóc ngắn ngang tai của cô, đột nhiên thốt một câu: “A Thiên, cậu nuôi tóc dài đi.”
Sau đó Thiên Huỳnh nghe theo ý cậu, không cắt tóc nữa.
Trên người cô đã nhiễm quá nhiều bóng dáng của cậu.
Hai người họ đã thân mật đến mức không thể tách rời.
Cô là của cậu.
Thời Lục dắt tay cô, giữ cô thật chặt qua ống tay áo dài của bộ đồng phục.
“Về nhà.”
Suốt quãng đường, Thời Lục không hề buông tay cô ra. Hai người trở về căn biệt thự, xung quanh im ắng. Vì không biết hôm nay bọn họ sẽ trở về ăn tối nên người làm đã ra ngoài cả rồi.
Cuối cùng Thời Lục cũng buông cô ra, vừa định đi thì người đằng sau níu góc áo hắn.
“Cậu bị thương.” Thiên Huỳnh chỉ chỉ tay phải của hắn. Phần da chỗ đốt ngón tay ở đó bị rách, máu đỏ rỉ ra cũng đã đông lại.
……
Thời Lục ngồi trên ghế sô pha nhìn Thiên Huỳnh quỳ cạnh mình, trên mặt đất có một hộp thuốc. Cô vừa giữ tay cậu vừa cầm một chiếc tăm bông để lau và sát trùng vết thương.
Cô cúi đầu, tóc xõa xuống sườn mặt, trông vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Trong không khí đều là mùi rượu.
Thiên Huỳnh cầm tay Thời Lục, nhẹ nhàng ấn tăm bông lên ngón áp út của cậu, lấy nước thuốc lau sạch vết máu, để lộ ra miệng vết thương. Cô thổi nhẹ rồi rắc bột thuốc lên.
Miệng vết thương không sâu nhưng diện tích lại rất lớn, có vẻ hơi đáng sợ. Không biết cậu gặp phải ở đâu nữa.
Cuối cùng Thiên Huỳnh dán băng lên rồi ngẩng đầu.
“Xong rồi.”
Đôi mắt đen nhánh của Thời Lục đang dính chặt vào khuôn mặt cô, thấy vậy liền nhanh chóng thu lại, đồng thời rút tay ra.
“Cậu bị đụng ở đâu vậy?” Thiên Huỳnh vừa hỏi vừa dọn hòm thuốc. Thời Lục nhìn hai băng dán vừa xuất hiện trên ngón tay, trầm giọng đáp: “Không chú ý lắm.”
Hình như cậu vô tình va phải ghế cứng bên cạnh trong lúc coi bóng. Lúc đó đội cổ động viên đang nhảy múa phía dưới, kèm theo tiếng ồn ào của nam nữ xung quanh khiến cậu thấy đau đầu.
“Sau này cẩn thận một chút.” Thiên Huỳnh nói xong rồi đứng dậy khỏi ghế sô pha, cất hộp thuốc đã thu dọn hết về vị trí cũ.
Thời Lục nhìn chằm chằm bóng lưng của cô đang ngồi xổm trước bàn trà một lúc, sau đó thốt ra tiếng “Ừ” nhỏ đến mức khó phát hiện.
Bữa tiệc ăn mừng tối nay có sự góp mặt của hầu hết tất cả mọi người trừ Thiên Huỳnh.
Nhóm chat rất sôi nổi, lướt thấy video này đến video khác, vòng bạn bè cũng có những động thái liên quan.
Đám Thịnh Dương đã bao trọn một căn phòng lớn để hát hò. Ninh Trữ cũng ở đó, cơ bản thì mấy người anh em tốt của cậu cũng được mời đến.
Có quá nhiều tin tức nhảy ra liên tục nên Thiên Huỳnh trực tiếp chặn luôn nhóm.
Buổi tối Phó Kiều Kiều gọi cho cô, giọng điệu vẫn rất phấn khích. Cô ấy hỏi về Thời Lục trước, Thiên Huỳnh trả lời là không sao, sau đó cô ấy lại hưng phấn hẹn cô ngày mai đi dạo phố.
“Hôm nay tớ tán gẫu với bọn họ thì biết được một cửa hàng bán băng đĩa lâu năm, ngày mai chúng ta cùng đi mua sắm đi.”
Phó Kiều Kiều có một sở thích kỳ lạ là sưu tầm đĩa nhạc. Cô ấy thích rất nhiều ca sĩ nước ngoài mà Thiên Huỳnh không thể kể hết tên. Có một lần ghé thăm nhà cô ấy thì thấy trong chiếc tủ làm thành nửa vách tường chứa hầu hết là băng đĩa đen.
Thiên Huỳnh ngẫm lại, ngày mai cũng không có kế hoạch gì nên cô xác nhận thời gian rồi đồng ý luôn.
Hai người hẹn nhau lúc 2 giờ chiều. Khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ, tất nhiên phải ngủ nướng cái đã.
Sáng hôm sau, Thời Lục không xuống ăn cơm. Mãi đến gần trưa, cậu mới vác cái bản mặt mệt mỏi xuống dưới, hình như ngủ không ngon giấc. Lúc trông thấy Thiên Huỳnh, ánh mắt cậu né tránh, nhanh chóng dời sang chỗ khác.
“Lộc Lộc, sao hôm nay cậu không ăn sáng?” Thiên Huỳnh ngồi bên cửa sổ đọc sách, thấy cậu xuống lầu thì lên tiếng hỏi. Thời Lục vò đầu bứt tóc, ấp úng nói: “Ngủ quên mất.”
“Vậy cậu muốn ăn gì? Phòng bếp vẫn còn cháo nóng cho cậu.” Thiên Huỳnh đặt cuốn sách xuống.
“Vậy thì cháo đi.”
Thiên Huỳnh ở gần phòng bếp nên đứng dậy đi lấy giúp cậu. Khi Thời Lục lại đây, cô chuẩn bị bưng bát ra ngoài, vừa quay người lại thì hai người va vào nhau. Thời Lục nhanh chóng lùi lại một bước như thể bắt gặp tai họa gớm ghiếc lắm.
“Lộc Lộc?”
“Không sao.” Thời Lục quay đầu, lại bất cẩn đụng phải cánh cửa. Thiên Huỳnh vội vàng thả bát cháo xuống, qua đó nhìn cậu.
“Hình như sưng đỏ rồi.” Cô đưa tay lên sờ nhẹ trán cậu. Lần này Thời Lục không trốn tránh nữa, mặc cho số phận mà để cô thoải mái quan sát nhưng trong đầu lại dồn dập hiện lên những hình ảnh miên man trong giấc mơ hồi sáng.
Cậu gạt tay cô ra, cúi đầu bưng bát cháo trên bàn rồi bước vội ra ngoài như chạy nạn.
Khi Thiên Huỳnh bước lên lầu thì thấy người giúp việc đi ra từ phòng Thời Lục với một đống chăn nệm trên tay. Chúng thậm chí còn ẩm ướt, nhỏ giọt xuống.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Cô không khỏi lên tiếng hỏi, người giúp việc thấy thế thì giải thích: “Không biết sáng nay cậu chủ thế nào mà lại tự mình giặt chăn. Nhưng mà giặt không sạch lắm nên tôi ôm nó xuống để giặt lại lần nữa.”
Một cậu ấm từ nhỏ chưa từng chạm tay vào xuân thủy thì làm sao có thể giặt sạch chăn. Cùng lắm thì nó chỉ mới được cho vào chậu nước xoa xoa vài lần, còn chưa rửa sạch bọt mà đã treo ngoài ban công. Người giúp việc thấy vậy nên buộc phải lôi xuống giặt lại.
“À.” Thiên Huỳnh không rõ nguyên do, cứ cầm cốc nước đứng ở đó, vừa nghiêng đầu suy nghĩ vừa liên tưởng đến sự khác thường lúc sáng của Thời Lục.
A…
Sắp đến giờ hẹn đi chơi nên Thiên Huỳnh thay quần áo bước xuống. Trong phòng khách, Thời Lục đang uể oải nằm trên ghế sô pha, cầm điều khiển từ xa rồi nhấn vu vơ.
“Lộc Lộc, tớ ra ngoài đây.” Thiên Huỳnh cúi xuống, giữ chặt tủ giày để thay giày. Hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie hồng và quần bò, tóc buộc thành một búi tròn, vài sợi tóc xõa hai bên trán.
Vẻ đẹp tự nhiên không hề trang điểm nhưng rất đáng yêu.
Vẫn đẹp vô cùng.
Thời Lục ném điều khiển xuống, hỏi cô: “Cậu định đi đâu?”
“Kiều Kiều hẹn tớ ra ngoài dạo phố.”
“Lại là Phó Kiều Kiều.” Thời Lục vừa nghe đã nhăn mày, cậu không cho phép.
“Không cho phép cậu ra ngoài.”
“?” Động tác thay giày của Thiên Huỳnh chậm lại. Cô đứng thẳng dậy, nhìn sang với vẻ hoang mang.
“Tại sao chứ?”
“Không vì cái gì cả.” Thời Lục quay đầu nhìn chằm chằm màn hình TV, không nhìn cô, “Tớ không thích cậu chơi với cậu ta.”
Thiên Huỳnh hơi bực mình. Cô im lặng, cứ đứng bên cửa trừng mắt nhìn cậu, một lát sau mới nói: “Kiều Kiều là bạn của tớ.”
“Đây là quyền lợi kết bạn bình thường của tớ.”
Không biết trong khoảnh khắc đó, câu nói này đã chọc trúng chỗ nào của Thời Lục mà cậu lại đứng bật dậy, mím chặt môi để kiềm chế cơn tức giận.
“Quyền kết bạn bình thường ư?”
“Có phải hôm qua tớ không cho phép cậu cung cấp phương thức liên lạc với tên ngốc chơi bóng rổ kia cũng đã xâm phạm quyền lợi của cậu hay không?”
“Đây là hai chuyện khác nhau!” Thiên Huỳnh bất lực nhìn cậu như thể không thể nói lý.
“Dù sao cũng không được.” Thời Lục tức giận nói, hai tay chống nạnh, “Hôm nay cậu phải chọn một giữa tớ và Phó Kiều Kiều, muốn tớ hay muốn cậu ta.”
Thiên Huỳnh: “?”
“Thời Lục!” Thiên Huỳnh cũng rất tức giận nhưng cố bình tĩnh.
“Cậu đừng vô cớ gây rối.”
“Tớ vô cớ gây rối?” Thời Lục cảm thấy khó tin, chỉ tay vào mình.
“Cậu đang vô cớ gây rối đấy.” Thiên Huỳnh đã bình tĩnh lại, tiếp tục thay nốt giày rồi xách túi chuẩn bị mở cửa ra.
“Cậu đứng lại!” Thời Lục đứng phía sau gọi cô. Thiên Huỳnh quay đầu lại, sau lưng là bóng râm loang lổ của buổi chiều. Chàng trai đứng giữa phòng khách, tức giận đến mức đôi mắt đỏ ngầu, trông cậu vừa căm phẫn vừa đau đớn.
“Nếu hôm nay cậu bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng quay lại nữa.”
Bầu không khí cứng đờ trong vài giây. Thiên Huỳnh vẫn mở cửa.
Phía sau vang lên tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Và âm thanh bàn trà bị cọ xát rất mạnh với mặt đất.
Thiên Huỳnh đứng đơ bên ngoài một lúc rồi lại đẩy cửa ra một lần nữa.