Chương 33
Edit: Diệc Linh Pisces
Đến Tết Dương Lịch rồi mà Thời Tư Niên vẫn đi công tác bên ngoài, chưa trở về.
Tính sơ qua thì cũng đã gần một tháng kể từ lần gặp đầu tiên lúc trước.
Hai người trở lại biệt thự, đèn đuốc bên trong sáng rực, quản gia Từ bưng chén sủi cảo nóng hổi và bánh trôi ra, cả căn bếp ngập tràn hương thơm.
“Cậu chủ, Tiểu Huỳnh, màn biểu diễn hôm nay thế nào?” Quản gia Từ cười hỏi, hai tay bắt chéo trước người một cách quy củ.
“Cũng được.” Thời Lục treo áo khoác ở cửa ra vào, thuận miệng đáp lại.
Thiên Huỳnh cất xong quần áo của mình, vừa cười vừa chạy lon ton đến đó, vẻ mặt phấn khích: “Bác Từ, mọi chuyện đều thuận lợi.”
“Vậy thì tốt rồi, nhanh lên, bên ngoài trời đông lạnh giá, ăn chút đồ nóng đi.” Quản gia Từ vội vàng quan tâm.
Thiên Huỳnh trả lời với giọng điệu trong trẻo: “Vâng ạ.”
Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, bưng chén nhỏ chứa sủi cảo và bánh trôi lên, vừa ăn từ từ vừa ngắm những chùm pháo hoa đang nở rộ ngoài cửa sổ sát đất phía đối diện.
Thời Lục thích ăn ngọt, trong chén toàn bánh trôi nhân mè đen. Thiên Huỳnh thích ăn sủi cảo, đang nhét sủi cảo nhân nấm hương với thịt tươi vào miệng. Cô ăn được vài miếng thì ánh mắt dừng ở chỗ Thời Lục, nhuốm chút vẻ tò mò.
“Lộc Lộc, bánh trôi của cậu có ngon không?”
Thời Lục im lặng ăn, biểu cảm chăm chú và nghiêm túc như thể đang ăn cao lương mỹ vị.
Có thể ngon hơn sủi cảo của cô ấy sao?
Thiên Huỳnh hoài nghi.
Thời Lục ngước mắt lên nhìn cô: “Ngon lắm.”
“Vậy tớ cũng nếm thử.” Thiên Huỳnh bưng chén và thìa lên, chuẩn bị múc một ít bánh trôi trong một cái chén trên bàn nhưng Thời Lục lập tức múc một miếng bánh trôi trong chén mình cho cô.
Động tác của Thiên Huỳnh dừng lại một chút, đôi mắt cô trợn tròn nhìn cậu: “Lộc Lộc, sao cậu lại trực tiếp múc từ chén của mình ra cho tớ?”
Cậu còn vừa ngậm cái thìa kia…
Bánh trôi cũng ở trong chén của cậu.
Không thể nói là chán ghét nhưng cứ có cảm giác kỳ lạ sao sao…
“Hả?” Thời Lục nhìn động tác của cô ngừng lại giữa không trung, liếc qua chén bánh trôi đó, kịp phản ứng lại, lập tức nhăn mày, “Cậu chê tớ à?”
Mặc dù chính mình hiểu sai ý nhưng đại thiếu gia như cậu tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chê mình!
Thiên Huỳnh sửa lời ngay lập tức, “Đương nhiên không phải!”
Cô nhét viên bánh trôi vào miệng, hai má phồng lên, giọng điệu lớ ngớ, “Lộc Lộc, sao tớ có thể ghét bỏ cậu chứ.”
Cô lảm nhảm đủ lời nịnh nọt.
“Tớ thích cậu nhất.”
Cả ngày chỉ biết nói ngon nói ngọt.
Thời Lục không khỏi nở nụ cười sung sướng, vui vẻ múc hết bánh trôi trong chén mình cho cô.
“Nếu cậu thích thì cứ ăn hết đi.”
“Ngọt quá!” Thiên Huỳnh nghe vậy thì vẻ mặt suy sụp ngay tức khắc, khóc không ra nước mắt, “Tớ ăn không hết nhiều như vậy, còn sủi cảo nữa kìa.”
“Tớ san sẻ giúp cậu.” Thời Lục vừa nói vừa gạt hết sủi cảo trong chén cô sang chén mình. Thiên Huỳnh trơ mắt nhìn động tác của cậu, chén sủi cảo thơm phức trước mặt mình trong phút chốc biến thành chén bánh trôi ngọt lịm, cô tức giận đến mức nắm chặt tay.
“Lộc Lộc, tớ không thích cậu nữa.” Thiên Huỳnh giận tím mặt nhưng Thời Lục vẫn không ngẩng đầu, vừa ăn sủi cảo vừa phản bác.
“Không cho phép không thích.”
“Không cho phép – không cho phép không thích.”
“Cậu là máy nhại lại sao?”
“……”
Âm thanh ồn ào nhốn nháo của hai người và tiếng pháo hoa nổ ngoài cửa sổ cứ quanh quẩn khắp phòng.
Đây là một ngày lễ náo nhiệt có pháo hoa mà lâu lắm rồi mới bắt gặp ở căn biệt thự này.
Đây cũng là Tết Dương Lịch đầu tiên kể từ khi Thiên Huỳnh đến đây.
Quản gia Từ nhìn khuôn mặt tươi cười của Thời Lục trước bàn ăn, thu về tầm mắt.
Ông nhìn pháo hoa rực rỡ bên ngoài, không kìm nổi mà nở nụ cười yên tâm.
Tết Dương Lịch qua đi, rất nhanh đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Lúc trước Thiên Huỳnh bận tập đàn nên bỏ lỡ không ít bài học. Trong khoảng thời gian này, cô gần như vùi đầu vào sách vở, thậm chí có lần cầm ly đi ra ngoài rót nước cũng lẩm nhẩm đọc từ vựng.
Phó Kiều Kiều ngồi bên cạnh cô có muốn làm việc riêng thì cũng không thể vô tư thoải mái nổi. Cô ấy ngồi dán xong mí, cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa, gập gương lại.
“Tiểu Huỳnh, cậu nghiêm túc như vậy để làm gì?”
“Học tập còn vui hơn tớ sao?”
“……”, Thiên Huỳnh ngẩng đầu khỏi chồng sách với khuôn mặt thất thần, đôi mắt trống rỗng, “Hả?”
“… Tớ hiểu rồi.” Phó Kiều Kiều quyết định không tự rước lấy nhục, nhìn cô bị tra tấn đến mức sắc mặt tái nhợt, đáy lòng thật sự bối rối.
Nếu nói thành tích tốt, luôn cầm cờ đi trước thì việc học tập chăm chỉ và nghiêm túc như vậy cũng dễ hiểu nhưng rõ ràng cùng là người đội sổ, không khác cô là bao… Thiên Huỳnh lại có loại dũng khí chịu khó học tập, thấy chết không sờn.
Đúng là thảm tới nỗi không nỡ nhìn, khiến người ta không đành lòng.
Nàng thực sự hoang mang, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Tiểu Huỳnh, tại sao cậu phải học hành nghiêm túc như vậy?”
Hầu hết mọi người trong lớp đều giống như Phó Kiều Kiều, hoặc là dạng người không học vấn không nghề nghiệp nhưng chẳng lo ăn uống, hoặc là dạng người được gia đình sắp xếp từng chút từng chút một, đạt thành tích cao rồi bước vào một trường đại học danh tiếng.
Ít ai có được sự nỗ lực bộc lộ hẳn ra ngoài như vậy.
Thiên Huỳnh sững sờ một giây, từ vựng len lỏi trong đầu vẫn chưa tản ra, cô mở miệng trả lời theo bản năng, “Tri thức thay đổi vận mệnh?”
“……”
“Tốt thôi.” Phó Kiều Kiều hoàn toàn bó tay.
Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa cô và Thiên Huỳnh.
Cô vốn không cần phải thay đổi vận mệnh.
Trời sinh đã có cuộc sống tốt đẹp.
“Vất vả cho cục cưng Tiểu Huỳnh của chúng ta rồi.” Phó Kiều Kiều âu yếm xoa đầu cô, nói với vẻ cưng chiều, “Trưa nay chị gái này sẽ mời em đi ăn bít tết tỏi.”
“Bồi bổ cho thật tốt.”
“……”
Cuối tháng một.
Cả một tuần thi nhanh chóng trôi qua.
Khoá thí sinh lớp 10 năm nay mới lên cấp chính thức bước vào kỳ nghỉ đông, Tết Âm Lịch sẽ sớm diễn ra ngay sau đó.
Bởi vì chuyện này mà hiếm khi Thiên Huỳnh lại có một trận cãi vã nhỏ với Thời Lục.
Cậu sẽ phải tham gia trại tập huấn trong kỳ nghỉ đông, gần như bao gồm toàn bộ thời gian trước và sau kỳ nghỉ, chỉ được nghỉ ngơi vào hai ngày trong dịp Tết Nguyên Đán.
Cậu muốn trải qua Tết Nguyên Đán cùng với Thiên Huỳnh.
“Tớ và ba đã không được gặp nhau cả nửa năm trời, bọn tớ đã sớm hẹn nhau sẽ chờ tớ về rồi cả nhà cùng nhau ăn Tết.” Thiên Huỳnh cảm thấy Thời Lục không chịu nói lý nên hơi tức giận.
“Tớ còn chưa nói là sẽ không cho cậu về mà, sau Tết rồi tớ bảo tài xế chở cậu về nhà cũng không được sao?” Giọng điệu của Thời Lục không tốt cho lắm, đưa ra ý kiến của mình nhưng cô không thể chấp nhận nổi.
“Trong nhà chỉ có một mình ba tớ, tớ muốn đón Tết với ba.” Thiên Huỳnh lắc đầu với một thái độ kiên quyết. Giọng Thời Lục trầm xuống, nhẹ nhàng nói.
“Nhưng tớ cũng chỉ có một mình.”
Vì cuộc cãi vã sáng nay mà cả hai không nói chuyện với nhau cho đến tối.
Thời Lục nhốt mình trong thư phòng làm bài, Thiên Huỳnh thì im lặng kể từ khi nghe thấy cậu nói câu đó, không biết phải làm thế nào để trao đổi với cậu.
Cô nằm trên giường lo lắng, sau khi khổ sở suy tư mà vẫn không có kết quả thì cô dứt khoát xuống dưới, cầm cái ly xuống lầu rót nước.
Trùng hợp là cũng vang lên tiếng động từ cửa thư phòng, Thời Lục cũng đi ra, hai người họ bất ngờ gặp nhau ở lối lên xuống cầu thang.
Cậu liếc cô một cái rồi nhanh chóng rời mắt, quay người bước xuống lầu.
“Lộc Lộc.”
Thiên Huỳnh đứng phía sau đột nhiên gọi cậu lại.
“Tớ xin lỗi.” Thiên Huỳnh tiến lên giữ chặt góc áo cậu, giọng điệu mềm mại.
“Cậu đừng giận tớ.”
Bầu không khí trầm mặc trong ba giây, Thời Lục kéo tay cô ra, tiếp tục bước lên trước.
Thiên Huỳnh vội vàng đuổi theo, vừa định mở lời.
“Tớ không tức giận.” Thời Lục rủ mắt, hàng mi đổ bóng hai bên hốc mắt.
“Tớ có thể hiểu được rằng ba của cậu quan trọng hơn tớ.”
“Dù sao thì tớ cũng không phải là ba của cậu.”
“Tớ chỉ là một người bạn tên Thời Lục mà thôi.”
“……”
“Lộc Lộc…” Thiên Huỳnh bẹp môi, gọi cậu nhưng cứ muốn nói lại thôi.
“Cậu không phải chỉ là một người bạn tên Thời Lục.”
Một lát sau, cô mới thì thầm: “Cậu là người bạn tốt nhất của tớ.”
–
Thành phố Đài là trung tâm của tỉnh.
Thị trấn Vân lại nằm giáp một huyện xa xôi.
Trong thị trấn không có tàu cao tốc, chỉ có một trạm xe buýt cũ, mỗi buổi sáng đều có những tuyến xe khởi hành một chuyến, đi tới tất cả các địa điểm bên ngoài.
Chuyến xe xa nhất là đến thành phố Đài, mất gần mười hai tiếng lái xe, đi sớm về muộn.
Thiên Huỳnh lên mạng tra cách mua vé, bạn có thể mua trực tiếp trên phần mềm với mức giá không đắt, chỉ vài chục nhân dân tệ nhưng phải ngồi cả ngày trời.
Khởi hành từ tám giờ sáng đến tám giờ tối.
Trấn Vân thực sự quá lạc hậu.
Đến bây giờ Thiên Huỳnh mới nhận ra điều này.
Hèn gì khi mới đến nhà nghỉ, Thời Lục chẳng thèm trò chuyện gì cả, cũng không muốn ra ngoài. Đối với một đại thiếu gia được sống trong môi trường như thế này từ nhỏ thì bị đưa đến đó chẳng khác gì tra tấn.
Thiên Huỳnh thu dọn hành lý, cô mang hết quần áo mùa hè về nhà. Mấy tháng trôi qua, cô lớn thêm một chút, mặc quần áo trước kia vào cũng thấy hơi chật.
Trong tủ đồ, toàn bộ quần áo mùa hè đều được đổi sang trang phục mùa đông, hình như là do người hầu trong biệt thự sắp xếp. Hàng ngày Thiên Huỳnh mặc đồng phục đến trường, chỉ vào ngày thứ Bảy thì cô mới lấy quần áo trong tủ ra mặc, hầu hết trong tủ toàn mấy bộ đồ còn chưa bóc nhãn mác.
Cô cũng mang về nhà vài bộ đồ mà mình mặc.
Lần sau sẽ bảo bọn họ không cần mua nhiều như vậy.
Thiên Huỳnh thầm nghĩ trong lòng.
“Thịch thịch thịch.”
Vài tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Thiên Huỳnh dừng tay lại, đi qua đó mở cửa.
Quản gia Từ mỉm cười đứng ngoài cửa.
“Tiểu Huỳnh, cậu chủ phân phó bác sang hỏi cháu ngày mai khi nào thì về nhà?”
“8 giờ ạ.” Thiên Huỳnh mở to đôi mắt, “Cháu mua vé rồi.”
“Vé xe buýt sao?” Quản gia Từ kinh ngạc nói, thầm hồi tưởng lại, “Thế chẳng lẽ phải ngồi xe mười mấy tiếng luôn sao.”
“Không sao đâu, cháu ngủ một giấc là đến ngay thôi.”
“Sao có thể chứ, cả cậu chủ lẫn ông chủ đều bảo phải sắp xếp tài xế đưa cháu về nhà.” Ông buộc phải thuyết phục, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“8 giờ thì quá sớm, đợi đến 9 giờ ngày mai là vừa lúc ăn cơm sáng xong, tài xế và xe sẽ chờ ở bên ngoài đúng giờ.”
“Không cần ––” Thiên Huỳnh vội vàng từ chối, chẳng qua cô không muốn nhờ cậy người khác nên mới cố ý tự mua vé, lúc sáng vừa từ chối ý tốt của bí thư Phương nhưng không ngờ cuối cùng ông ấy lại thông báo thẳng cho bên biệt thự.
Thiên Huỳnh hơi nản lòng: “Cháu đã mười lăm tuổi, có thể tự mình ngồi xe mà.”
Quản gia Từ tỏ thái độ nghiêm túc, lấy vấn đề an toàn ra để yêu cầu cô trả lại vé xe.
Thiên Huỳnh bị hạ gục trước lý do chính đáng này của ông, kết thúc cuộc tranh chấp nhỏ đêm nay bằng việc khấu trừ 3 NDT phí thủ tục.
Sáng sớm hôm sau, cô thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi xuống lầu.
Thiên Huỳnh cố ý xuống sớm hơn nửa tiếng. Bình thường phải sau 9 giờ thì Thời Lục mới dậy, làm như vậy sẽ tránh trường hợp hai người chạm mặt nhau.
Vốn đã thấy áy náy rồi nên Thiên Huỳnh e rằng lúc nhìn thấy cậu, cô càng khó đối mặt hơn.
Cô kéo vali xuống lầu, người hầu vội vàng chạy tới xách giùm chiếc vali. Thiên Huỳnh thả tay ra đưa cho cô ấy, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thời Lục đang ngồi vào bàn ăn sáng.
Sáng sớm sương mù ẩm ướt dày đặc, sắc mặt của cậu thoạt nhìn có vẻ tái nhợt, môi dần bị sữa bò nhuộm thành màu phấn nhạt khiến cô liên tưởng đến màu sắc của những bông tường vi trên nhánh cây leo trên tường trước lúc mặt trời mọc.
Thiên Huỳnh ngồi xuống, khẽ chào hỏi cậu: “Chào buổi sáng.”
Một lúc lâu sau, Thời Lục mới đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Ăn xong bữa sáng thì vừa đúng 9 giờ.
Thời Lục ăn rất chậm, Thiên Huỳnh cũng không dám đẩy nhanh tốc độ. Bữa sáng này kết thúc trong sự im lặng. Thiên Huỳnh nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ xe hơi, quản gia Từ lại đây gọi cô.
Nhân lúc người hầu xếp hành lý lên xe thì Thời Lục đứng dậy tiễn cô đến cửa. Tài xế mở cửa xe ra, Thiên Huỳnh chào tạm biệt cậu.
“Lộc Lộc, tớ đi đây.”
“Chú ý an toàn.” Cuối cùng Thời Lục cũng mở lời, vẻ mặt ảm đạm.
Xung quanh tĩnh lặng trong mấy giây.
Thiên Huỳnh gật đầu, vừa định quay người bước lên xe.
Cổ tay bị người ta túm chặt, ngay sau đó, trán đụng vào một bả vai.
Thời Lục ôm chặt lấy cô, giọng nói như bị bóp nghẹt vang lên bên tai.
“A Thiên, trở về sớm một chút.”
Đến Tết Dương Lịch rồi mà Thời Tư Niên vẫn đi công tác bên ngoài, chưa trở về.
Tính sơ qua thì cũng đã gần một tháng kể từ lần gặp đầu tiên lúc trước.
Hai người trở lại biệt thự, đèn đuốc bên trong sáng rực, quản gia Từ bưng chén sủi cảo nóng hổi và bánh trôi ra, cả căn bếp ngập tràn hương thơm.
“Cậu chủ, Tiểu Huỳnh, màn biểu diễn hôm nay thế nào?” Quản gia Từ cười hỏi, hai tay bắt chéo trước người một cách quy củ.
“Cũng được.” Thời Lục treo áo khoác ở cửa ra vào, thuận miệng đáp lại.
Thiên Huỳnh cất xong quần áo của mình, vừa cười vừa chạy lon ton đến đó, vẻ mặt phấn khích: “Bác Từ, mọi chuyện đều thuận lợi.”
“Vậy thì tốt rồi, nhanh lên, bên ngoài trời đông lạnh giá, ăn chút đồ nóng đi.” Quản gia Từ vội vàng quan tâm.
Thiên Huỳnh trả lời với giọng điệu trong trẻo: “Vâng ạ.”
Hai người ngồi xuống trước bàn ăn, bưng chén nhỏ chứa sủi cảo và bánh trôi lên, vừa ăn từ từ vừa ngắm những chùm pháo hoa đang nở rộ ngoài cửa sổ sát đất phía đối diện.
Thời Lục thích ăn ngọt, trong chén toàn bánh trôi nhân mè đen. Thiên Huỳnh thích ăn sủi cảo, đang nhét sủi cảo nhân nấm hương với thịt tươi vào miệng. Cô ăn được vài miếng thì ánh mắt dừng ở chỗ Thời Lục, nhuốm chút vẻ tò mò.
“Lộc Lộc, bánh trôi của cậu có ngon không?”
Thời Lục im lặng ăn, biểu cảm chăm chú và nghiêm túc như thể đang ăn cao lương mỹ vị.
Có thể ngon hơn sủi cảo của cô ấy sao?
Thiên Huỳnh hoài nghi.
Thời Lục ngước mắt lên nhìn cô: “Ngon lắm.”
“Vậy tớ cũng nếm thử.” Thiên Huỳnh bưng chén và thìa lên, chuẩn bị múc một ít bánh trôi trong một cái chén trên bàn nhưng Thời Lục lập tức múc một miếng bánh trôi trong chén mình cho cô.
Động tác của Thiên Huỳnh dừng lại một chút, đôi mắt cô trợn tròn nhìn cậu: “Lộc Lộc, sao cậu lại trực tiếp múc từ chén của mình ra cho tớ?”
Cậu còn vừa ngậm cái thìa kia…
Bánh trôi cũng ở trong chén của cậu.
Không thể nói là chán ghét nhưng cứ có cảm giác kỳ lạ sao sao…
“Hả?” Thời Lục nhìn động tác của cô ngừng lại giữa không trung, liếc qua chén bánh trôi đó, kịp phản ứng lại, lập tức nhăn mày, “Cậu chê tớ à?”
Mặc dù chính mình hiểu sai ý nhưng đại thiếu gia như cậu tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chê mình!
Thiên Huỳnh sửa lời ngay lập tức, “Đương nhiên không phải!”
Cô nhét viên bánh trôi vào miệng, hai má phồng lên, giọng điệu lớ ngớ, “Lộc Lộc, sao tớ có thể ghét bỏ cậu chứ.”
Cô lảm nhảm đủ lời nịnh nọt.
“Tớ thích cậu nhất.”
Cả ngày chỉ biết nói ngon nói ngọt.
Thời Lục không khỏi nở nụ cười sung sướng, vui vẻ múc hết bánh trôi trong chén mình cho cô.
“Nếu cậu thích thì cứ ăn hết đi.”
“Ngọt quá!” Thiên Huỳnh nghe vậy thì vẻ mặt suy sụp ngay tức khắc, khóc không ra nước mắt, “Tớ ăn không hết nhiều như vậy, còn sủi cảo nữa kìa.”
“Tớ san sẻ giúp cậu.” Thời Lục vừa nói vừa gạt hết sủi cảo trong chén cô sang chén mình. Thiên Huỳnh trơ mắt nhìn động tác của cậu, chén sủi cảo thơm phức trước mặt mình trong phút chốc biến thành chén bánh trôi ngọt lịm, cô tức giận đến mức nắm chặt tay.
“Lộc Lộc, tớ không thích cậu nữa.” Thiên Huỳnh giận tím mặt nhưng Thời Lục vẫn không ngẩng đầu, vừa ăn sủi cảo vừa phản bác.
“Không cho phép không thích.”
“Không cho phép – không cho phép không thích.”
“Cậu là máy nhại lại sao?”
“……”
Âm thanh ồn ào nhốn nháo của hai người và tiếng pháo hoa nổ ngoài cửa sổ cứ quanh quẩn khắp phòng.
Đây là một ngày lễ náo nhiệt có pháo hoa mà lâu lắm rồi mới bắt gặp ở căn biệt thự này.
Đây cũng là Tết Dương Lịch đầu tiên kể từ khi Thiên Huỳnh đến đây.
Quản gia Từ nhìn khuôn mặt tươi cười của Thời Lục trước bàn ăn, thu về tầm mắt.
Ông nhìn pháo hoa rực rỡ bên ngoài, không kìm nổi mà nở nụ cười yên tâm.
Tết Dương Lịch qua đi, rất nhanh đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Lúc trước Thiên Huỳnh bận tập đàn nên bỏ lỡ không ít bài học. Trong khoảng thời gian này, cô gần như vùi đầu vào sách vở, thậm chí có lần cầm ly đi ra ngoài rót nước cũng lẩm nhẩm đọc từ vựng.
Phó Kiều Kiều ngồi bên cạnh cô có muốn làm việc riêng thì cũng không thể vô tư thoải mái nổi. Cô ấy ngồi dán xong mí, cuối cùng không thể chịu đựng nổi nữa, gập gương lại.
“Tiểu Huỳnh, cậu nghiêm túc như vậy để làm gì?”
“Học tập còn vui hơn tớ sao?”
“……”, Thiên Huỳnh ngẩng đầu khỏi chồng sách với khuôn mặt thất thần, đôi mắt trống rỗng, “Hả?”
“… Tớ hiểu rồi.” Phó Kiều Kiều quyết định không tự rước lấy nhục, nhìn cô bị tra tấn đến mức sắc mặt tái nhợt, đáy lòng thật sự bối rối.
Nếu nói thành tích tốt, luôn cầm cờ đi trước thì việc học tập chăm chỉ và nghiêm túc như vậy cũng dễ hiểu nhưng rõ ràng cùng là người đội sổ, không khác cô là bao… Thiên Huỳnh lại có loại dũng khí chịu khó học tập, thấy chết không sờn.
Đúng là thảm tới nỗi không nỡ nhìn, khiến người ta không đành lòng.
Nàng thực sự hoang mang, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Tiểu Huỳnh, tại sao cậu phải học hành nghiêm túc như vậy?”
Hầu hết mọi người trong lớp đều giống như Phó Kiều Kiều, hoặc là dạng người không học vấn không nghề nghiệp nhưng chẳng lo ăn uống, hoặc là dạng người được gia đình sắp xếp từng chút từng chút một, đạt thành tích cao rồi bước vào một trường đại học danh tiếng.
Ít ai có được sự nỗ lực bộc lộ hẳn ra ngoài như vậy.
Thiên Huỳnh sững sờ một giây, từ vựng len lỏi trong đầu vẫn chưa tản ra, cô mở miệng trả lời theo bản năng, “Tri thức thay đổi vận mệnh?”
“……”
“Tốt thôi.” Phó Kiều Kiều hoàn toàn bó tay.
Có lẽ đây là điểm khác biệt giữa cô và Thiên Huỳnh.
Cô vốn không cần phải thay đổi vận mệnh.
Trời sinh đã có cuộc sống tốt đẹp.
“Vất vả cho cục cưng Tiểu Huỳnh của chúng ta rồi.” Phó Kiều Kiều âu yếm xoa đầu cô, nói với vẻ cưng chiều, “Trưa nay chị gái này sẽ mời em đi ăn bít tết tỏi.”
“Bồi bổ cho thật tốt.”
“……”
Cuối tháng một.
Cả một tuần thi nhanh chóng trôi qua.
Khoá thí sinh lớp 10 năm nay mới lên cấp chính thức bước vào kỳ nghỉ đông, Tết Âm Lịch sẽ sớm diễn ra ngay sau đó.
Bởi vì chuyện này mà hiếm khi Thiên Huỳnh lại có một trận cãi vã nhỏ với Thời Lục.
Cậu sẽ phải tham gia trại tập huấn trong kỳ nghỉ đông, gần như bao gồm toàn bộ thời gian trước và sau kỳ nghỉ, chỉ được nghỉ ngơi vào hai ngày trong dịp Tết Nguyên Đán.
Cậu muốn trải qua Tết Nguyên Đán cùng với Thiên Huỳnh.
“Tớ và ba đã không được gặp nhau cả nửa năm trời, bọn tớ đã sớm hẹn nhau sẽ chờ tớ về rồi cả nhà cùng nhau ăn Tết.” Thiên Huỳnh cảm thấy Thời Lục không chịu nói lý nên hơi tức giận.
“Tớ còn chưa nói là sẽ không cho cậu về mà, sau Tết rồi tớ bảo tài xế chở cậu về nhà cũng không được sao?” Giọng điệu của Thời Lục không tốt cho lắm, đưa ra ý kiến của mình nhưng cô không thể chấp nhận nổi.
“Trong nhà chỉ có một mình ba tớ, tớ muốn đón Tết với ba.” Thiên Huỳnh lắc đầu với một thái độ kiên quyết. Giọng Thời Lục trầm xuống, nhẹ nhàng nói.
“Nhưng tớ cũng chỉ có một mình.”
Vì cuộc cãi vã sáng nay mà cả hai không nói chuyện với nhau cho đến tối.
Thời Lục nhốt mình trong thư phòng làm bài, Thiên Huỳnh thì im lặng kể từ khi nghe thấy cậu nói câu đó, không biết phải làm thế nào để trao đổi với cậu.
Cô nằm trên giường lo lắng, sau khi khổ sở suy tư mà vẫn không có kết quả thì cô dứt khoát xuống dưới, cầm cái ly xuống lầu rót nước.
Trùng hợp là cũng vang lên tiếng động từ cửa thư phòng, Thời Lục cũng đi ra, hai người họ bất ngờ gặp nhau ở lối lên xuống cầu thang.
Cậu liếc cô một cái rồi nhanh chóng rời mắt, quay người bước xuống lầu.
“Lộc Lộc.”
Thiên Huỳnh đứng phía sau đột nhiên gọi cậu lại.
“Tớ xin lỗi.” Thiên Huỳnh tiến lên giữ chặt góc áo cậu, giọng điệu mềm mại.
“Cậu đừng giận tớ.”
Bầu không khí trầm mặc trong ba giây, Thời Lục kéo tay cô ra, tiếp tục bước lên trước.
Thiên Huỳnh vội vàng đuổi theo, vừa định mở lời.
“Tớ không tức giận.” Thời Lục rủ mắt, hàng mi đổ bóng hai bên hốc mắt.
“Tớ có thể hiểu được rằng ba của cậu quan trọng hơn tớ.”
“Dù sao thì tớ cũng không phải là ba của cậu.”
“Tớ chỉ là một người bạn tên Thời Lục mà thôi.”
“……”
“Lộc Lộc…” Thiên Huỳnh bẹp môi, gọi cậu nhưng cứ muốn nói lại thôi.
“Cậu không phải chỉ là một người bạn tên Thời Lục.”
Một lát sau, cô mới thì thầm: “Cậu là người bạn tốt nhất của tớ.”
–
Thành phố Đài là trung tâm của tỉnh.
Thị trấn Vân lại nằm giáp một huyện xa xôi.
Trong thị trấn không có tàu cao tốc, chỉ có một trạm xe buýt cũ, mỗi buổi sáng đều có những tuyến xe khởi hành một chuyến, đi tới tất cả các địa điểm bên ngoài.
Chuyến xe xa nhất là đến thành phố Đài, mất gần mười hai tiếng lái xe, đi sớm về muộn.
Thiên Huỳnh lên mạng tra cách mua vé, bạn có thể mua trực tiếp trên phần mềm với mức giá không đắt, chỉ vài chục nhân dân tệ nhưng phải ngồi cả ngày trời.
Khởi hành từ tám giờ sáng đến tám giờ tối.
Trấn Vân thực sự quá lạc hậu.
Đến bây giờ Thiên Huỳnh mới nhận ra điều này.
Hèn gì khi mới đến nhà nghỉ, Thời Lục chẳng thèm trò chuyện gì cả, cũng không muốn ra ngoài. Đối với một đại thiếu gia được sống trong môi trường như thế này từ nhỏ thì bị đưa đến đó chẳng khác gì tra tấn.
Thiên Huỳnh thu dọn hành lý, cô mang hết quần áo mùa hè về nhà. Mấy tháng trôi qua, cô lớn thêm một chút, mặc quần áo trước kia vào cũng thấy hơi chật.
Trong tủ đồ, toàn bộ quần áo mùa hè đều được đổi sang trang phục mùa đông, hình như là do người hầu trong biệt thự sắp xếp. Hàng ngày Thiên Huỳnh mặc đồng phục đến trường, chỉ vào ngày thứ Bảy thì cô mới lấy quần áo trong tủ ra mặc, hầu hết trong tủ toàn mấy bộ đồ còn chưa bóc nhãn mác.
Cô cũng mang về nhà vài bộ đồ mà mình mặc.
Lần sau sẽ bảo bọn họ không cần mua nhiều như vậy.
Thiên Huỳnh thầm nghĩ trong lòng.
“Thịch thịch thịch.”
Vài tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Thiên Huỳnh dừng tay lại, đi qua đó mở cửa.
Quản gia Từ mỉm cười đứng ngoài cửa.
“Tiểu Huỳnh, cậu chủ phân phó bác sang hỏi cháu ngày mai khi nào thì về nhà?”
“8 giờ ạ.” Thiên Huỳnh mở to đôi mắt, “Cháu mua vé rồi.”
“Vé xe buýt sao?” Quản gia Từ kinh ngạc nói, thầm hồi tưởng lại, “Thế chẳng lẽ phải ngồi xe mười mấy tiếng luôn sao.”
“Không sao đâu, cháu ngủ một giấc là đến ngay thôi.”
“Sao có thể chứ, cả cậu chủ lẫn ông chủ đều bảo phải sắp xếp tài xế đưa cháu về nhà.” Ông buộc phải thuyết phục, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“8 giờ thì quá sớm, đợi đến 9 giờ ngày mai là vừa lúc ăn cơm sáng xong, tài xế và xe sẽ chờ ở bên ngoài đúng giờ.”
“Không cần ––” Thiên Huỳnh vội vàng từ chối, chẳng qua cô không muốn nhờ cậy người khác nên mới cố ý tự mua vé, lúc sáng vừa từ chối ý tốt của bí thư Phương nhưng không ngờ cuối cùng ông ấy lại thông báo thẳng cho bên biệt thự.
Thiên Huỳnh hơi nản lòng: “Cháu đã mười lăm tuổi, có thể tự mình ngồi xe mà.”
Quản gia Từ tỏ thái độ nghiêm túc, lấy vấn đề an toàn ra để yêu cầu cô trả lại vé xe.
Thiên Huỳnh bị hạ gục trước lý do chính đáng này của ông, kết thúc cuộc tranh chấp nhỏ đêm nay bằng việc khấu trừ 3 NDT phí thủ tục.
Sáng sớm hôm sau, cô thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi xuống lầu.
Thiên Huỳnh cố ý xuống sớm hơn nửa tiếng. Bình thường phải sau 9 giờ thì Thời Lục mới dậy, làm như vậy sẽ tránh trường hợp hai người chạm mặt nhau.
Vốn đã thấy áy náy rồi nên Thiên Huỳnh e rằng lúc nhìn thấy cậu, cô càng khó đối mặt hơn.
Cô kéo vali xuống lầu, người hầu vội vàng chạy tới xách giùm chiếc vali. Thiên Huỳnh thả tay ra đưa cho cô ấy, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thời Lục đang ngồi vào bàn ăn sáng.
Sáng sớm sương mù ẩm ướt dày đặc, sắc mặt của cậu thoạt nhìn có vẻ tái nhợt, môi dần bị sữa bò nhuộm thành màu phấn nhạt khiến cô liên tưởng đến màu sắc của những bông tường vi trên nhánh cây leo trên tường trước lúc mặt trời mọc.
Thiên Huỳnh ngồi xuống, khẽ chào hỏi cậu: “Chào buổi sáng.”
Một lúc lâu sau, Thời Lục mới đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Ăn xong bữa sáng thì vừa đúng 9 giờ.
Thời Lục ăn rất chậm, Thiên Huỳnh cũng không dám đẩy nhanh tốc độ. Bữa sáng này kết thúc trong sự im lặng. Thiên Huỳnh nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ xe hơi, quản gia Từ lại đây gọi cô.
Nhân lúc người hầu xếp hành lý lên xe thì Thời Lục đứng dậy tiễn cô đến cửa. Tài xế mở cửa xe ra, Thiên Huỳnh chào tạm biệt cậu.
“Lộc Lộc, tớ đi đây.”
“Chú ý an toàn.” Cuối cùng Thời Lục cũng mở lời, vẻ mặt ảm đạm.
Xung quanh tĩnh lặng trong mấy giây.
Thiên Huỳnh gật đầu, vừa định quay người bước lên xe.
Cổ tay bị người ta túm chặt, ngay sau đó, trán đụng vào một bả vai.
Thời Lục ôm chặt lấy cô, giọng nói như bị bóp nghẹt vang lên bên tai.
“A Thiên, trở về sớm một chút.”