Chương 4
14
Khi mùa hè trôi qua cũng là lúc tôi được xuất viện.
Dù chân tôi vẫn còn phải bó bột nhưng chống nạng thì có thể miễn cưỡng đi bộ được.
Khương Nguyệt lên Bắc Kinh học đại học, Giang Xuyên bị gia đình đưa ra nước ngoài.
Tôi chuyển đến một trường nội trú khác và bắt đầu học lại.
Người đầu tiên tôi gặp ở môi trường mới là bạn cùng bàn Phương Gia Ngọc.
Một cô gái vô tư, chững chạc với mái tóc ngắn.
"Khương Huỳnh, cho tôi mượn vở bài tập chép chút nha."
Hôm khai giảng, mãi đến khi kết thúc giờ đọc sách cô bạn này mới khoan thai đến muộn, trên miệng còn ngậm nửa miếng bánh mì, vớ luôn tờ bài thi của tôi chép lia lịa.
Vừa chép vừa cảm thán: “Không phải chứ? Bài này khó vậy mà bà làm xong hết rồi sao?”
"Đỉnh như vậy mà còn tới đây học lại, bà bị điên à?”
Tôi bình tĩnh nói: “Ngày thi đại học không may gặp tai nạn.”
"..."
Cô ấy há hốc miệng, sau đó mới phát hiện cái chân trái đang bó bột của tôi.
Nửa đêm lại thấy cô nàng nhắn: “Huhu không ngủ nổi luôn, hôm nay tôi thật đáng ch ết mà.”
"Cái mỏ hỗn này của tôi bao giờ mới ngừng lại được đây?"
Phương Gia Ngọc nói để chuộc tội, từ giờ trở đi cô ấy sẽ bao hết đồ ăn thức uống của tôi.
Không có Khương Nguyệt phá đám, giờ khắc nào cũng tính kế lôi kéo mọi người xung quanh theo phe chị ta.
Tôi chợt nhận ra việc kết bạn đã trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Chẳng bao lâu sau, Phương Gia Ngọc và tôi đã trở thành bạn thân.
Có lẽ là do bóng ma tâm lý từ quá khứ.
Tôi không nhịn được mà hỏi cô ấy mấy chuyện liên quan đến Khương Nguyệt.
Phương Gia Ngọc tỏ ra không quan tâm: "Chị gái bà có đỉnh đến đâu cũng là việc của chị ta, tôi chỉ kết bạn với những ai vừa mắt mình thôi.”
Như để minh chứng cho lời nói của mình.
Đến dịp nghỉ Quốc Khánh, Khương Nguyệt vừa về nhà đã vội đến trường tìm tôi.
Chị ta vẫn lặp lại thủ đoạn cũ của mình: "Xin chào, chị là Khương Nguyệt, chị gái của Khương Huỳnh. Hẳn là dạo này em gái chị đã gây nhiều rắc rối cho em rồi nhỉ?"
Phương Gia Ngọc liếc nhìn chị ta, lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi ra sau lưng cô ấy:
“Tôi không nghĩ bạn ấy phiền phức hay gì hết, chị đừng có mở mồm ra đã nói xấu người khác như vậy.”
Khương Nguyệt mỉm cười ngập ngừng: "Hình như em đang hiểu nhầm chị thì phải. Chị biết Tiểu Huỳnh luôn nghĩ rằng em ấy trượt đại học là do lỗi của chị…”
Chị ta còn chưa nói xong đã bị Phương Gia Ngọc ngắt lời:
"Phiền chị biến dùm, tôi đây bị dị ứng với trà xanh."
15
Sau khi trở về ký túc xá, Phương Gia Ngọc mới buông bàn tay đã đẫm mồ hôi của tôi ra, bắt đầu lên giọng quở trách tôi.
"Bà căng thẳng thế làm gì?"
"Không lẽ bà thật sự cho rằng tôi sẽ bị bà chị trà xanh kia xúi giục sao?"
Tôi im lặng hai giây rồi hỏi cô ấy: “Bà không thấy chị ta rất xinh đẹp sao?”
"Cũng tạm được, còn không đẹp bằng anh trai tôi."
"Tính cách của chị ta cũng rất được người khác yêu mến.”
Phương Gia Ngọc cười khẩy: “Dẫm lên người khác để dát vàng vào mặt mình thì có gì đáng được yêu mến chứ.”
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, có chút cảm động muốn khóc không thể giải thích nổi.
Dường như đây là lần đầu tiên có người vẫn chọn đứng về phía tôi sau khi gặp Khương Nguyệt.
Suốt cả kỳ nghỉ dài tôi vốn đã không định về nhà, bây giờ còn thêm Khương Nguyệt, tôi càng không muốn quay về làm phiền gia đình ba người đó hơn.
Phương Gia Ngọc nhiệt tình mời tôi đến thăm nhà cô ấy.
“Mẹ tôi siêu tốt bụng luôn, bà ấy thích nhất là những cô gái vừa chăm chỉ vừa ngoan ngoãn như bà đó.”
“Sẵn tiện kèm tôi học mấy hôm luôn, mấy cái cos sin kia tôi không hiểu gì hết trơn…”
Không lúc đến nhà Phương Gia Ngọc thì đụng phải anh trai cô ấy.
Là một người đàn ông tóc dài điển trai với đôi lông mày sắc sảo.
Trước khi đến đây, Phương Gia Ngọc đã đặc biệt dặn dò tôi rằng anh trai cô ấy có hơi mọt sách.
"Tôi tên Phương Gia Thụ."
Anh ấy chặn tôi lại ở hành lang, thẳng thừng đối mặt với tôi: “Mệnh của em giống như đã bị người khác sửa lại.”
Tôi kinh ngạc đứng sững người tại chỗ.
Một lúc sau, tôi vẫn quyết đoán: “Thứ đã có thể bị sửa thì không còn là vận mệnh của tôi nữa”.
Nếu giấc mơ trong bệnh viện ngày đó là cuộc đời mà đáng nhẽ tôi nên được trải qua.
Thì ở hiện tại, tôi đã sớm chệch hướng khỏi kịch bản ban đầu.
Sau này đi đâu về đâu sẽ đều do tôi tự quyết định.
Trong một năm học lại này, tôi gần như không bao giờ về nhà.
Cũng chỉ ở lại mỗi đêm giao thừa rồi sáng sớm hôm sau đã rời đi ngay lập tức.
Bố tôi bây giờ đã được thăng chức, còn đang mải đắc ý, không có thời gian quan tâm đến tôi.
Mẹ tỏ vẻ hơi thất vọng, nhưng chỉ cần Khương Nguyệt dỗ dành bằng vài ba lời đường mật là đã không còn nhớ gì đến tôi nữa.
Trong gia đình này, tôi luôn là kẻ dư thừa.
Tôi xách túi đi lang thang trên phố.
Cuối năm rồi, không thể làm phiền Phương Gia Ngọc thêm nữa, tôi quyết định ở tạm trong khách sạn cho đến khi ký túc xá mở cửa.
Một chiếc Aston Martin bất ngờ dừng lại bên đường.
Kính xe hạ xuống, Phương Gia Thụ dựa vào vô lăng, nhếch môi nhìn tôi: "Đi thôi, Phương Gia Ngọc ở nhà nhắc em cả nửa ngày trời rồi."
Tôi mặt không đổi sắc nhìn anh ấy.
“Đừng nhìn tôi như thế.”
Nụ cười trên môi Phương Gia Thụ càng sâu hơn: "Tôi đã nói tôi có thể nhìn thấy vận mệnh của em."
Sau khi lên xe đóng cửa lại, tôi chợt hỏi anh:
"Anh nói anh có thể nhìn thấy, vậy vận mệnh của tôi trông như thế nào?"
Trong xe yên tĩnh một lát.
"Đen như tiền đồ chị Dậu."
Anh ấy nói: "Nhưng vẫn còn những tia sáng lấp lánh từ đom đóm."
16
Buổi sáng ngày công bố kết quả thi tốt nghiệp, mẹ đột nhiên gọi điện cho tôi.
Bà nói với giọng không vừa lòng: “Mày còn định ăn ké ở nhà bạn cùng lớp đến bao giờ?”
"Khương Huỳnh, mày biết rõ đây mới là nhà mày mà.”
Tôi chưa kịp nói gì thì Khương Nguyệt ở đầu bên kia đã thêm dầu vào lửa:
"Mẹ đừng tức giận nữa. Có lẽ Tiểu Huỳnh chưa được ở biệt thự bao giờ nên mới không muốn rời đi."
"Cái đồ nông cạn như mày, sao không bán cho người ta luôn đi!"
Tôi không cảm xúc tắt máy rồi bước ra khỏi cửa.
Xe của Phương Gia Thụ đang đợi bên ngoài.
"Anh đưa em về."
Tôi còn chưa kịp từ chối, anh ấy đã nói thêm: “Chẳng may có cãi vã thì cũng có người phụ em một tay.”
Lúc hai người bọn tôi xuất hiện ở cửa, Khương Nguyệt rõ ràng đã sửng sốt trong giây lát.
Đây là một người ngoài tầm hiểu biết của chị ta về cốt truyện.
Song chỉ một khắc sau, chị ta đã mỉm cười theo thói quen: “Em là Nguyệt, chị gái song sinh của Tiểu Huỳnh. Hẳn là em ấy cũng kể với anh về em rồi nhỉ?”
"Tiểu Huỳnh hơi trầm tính chút, khoảng thời gian ở lại nhà anh chắc cũng gây phiền toái cho gia đình anh rồi ạ?"
Phương Gia Thụ đột nhiên bật cười: "Tôi đã đọc qua cuốn sách của cô."
"Nghiêm túc mà nói, đó không phải thứ mà một kẻ luôn xòe đuôi như chim công giống cô có thể viết ra."
Nụ cười của Khương Nguyệt lập tức cứng đờ.
Chị ta lạnh lùng nói: "Anh thật bất lịch sự. Tôi không thấy trò đùa này buồn cười chút nào."
Khương Nguyệt tỏ vẻ nghiêm túc, không để lộ chút hoảng loạn nào.
Nhưng Phương Gia Thụ vẫn ung dung nhìn chị ta: “Sao cô lại nghĩ tôi đang nói đùa?”
"Tôi nghiêm túc đấy."
Phòng ngự của Khương Nguyệt lập tức bị phá vỡ.
Trước mặt người thứ ba, lần đầu tiên chị ta bộc lộ ác ý với tôi.
"Khương Nguyệt, mày nghĩ đem được một thằng đàn ông mạnh miệng về mắng hai câu thì sẽ thắng được tao chắc?"
“Năm nay mới thay đổi đề cương thi đại học, với loại não ngắn như mày thì cũng chẳng đi được đến đâu đâu.”
"Mày sẽ mãi mãi không thể đánh bại tao."
Như phản bác lại lời của chị ta, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Một số giáo viên mặc Âu phục chỉnh tề đang đứng bên ngoài.
"Xin lỗi, đây có phải là nhà của Trạng nguyên tỉnh Khương Huỳnh không? Chúng tôi đến từ bộ phận tuyển sinh của đại học Thanh Hoa."
Người phía sau lại lên tiếng: "Khương Huỳnh, mong em cân nhắc chọn Bắc Đại!"
Tôi nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Khương Nguyệt, cong môi giễu cợt.
"Chị không tin đúng không? Đây là sức mạnh của sự chăm chỉ đó."
17
Hồi tưởng lại một năm vừa qua, tôi vẫn không khỏi cảm thấy xúc động.
Bởi vì kỳ học này quả thực đã có sự đổi mới trong đề cương thi đại học.
Phạm vi đề cương bị sửa có rất nhiều chỗ tôi phải ôn lại kiến thức cũ.
Quả thực cũng khiến tôi không thể không cố gắng hết sức mình.
Mọi bộ câu hỏi trên thị trường đều bị tôi quét sạch.
Giữa những đêm vất vả nhất, tôi nuốt xuống vô số ly cà phê đá, gắng gượng thoa tinh dầu lên thái dương cho tỉnh.
Trong sự đau đớn đến thanh tỉnh ấy, tôi cố giữ cho não mình luôn nhanh nhạy và sắc bén.
Mỗi lần thi thử hay thi học kỳ trên trường, tôi đều đứng hạng nhất.
Tài năng giữa người với người chưa bao giờ tồn tại khoảng cách bất khả xâm phạm.
"Chị gái của tôi, Khương Nguyệt, luôn đánh giá thấp tầm quan trọng của sự chăm chỉ."
Lúc đó tôi ngồi trong căn tin nói với Phương Gia Ngọc đối diện:
"Chị ta cảm thấy mình có thể vượt qua mọi thứ nhờ vào khả năng tiên tri."
“Chị ta nói tài năng giữa tôi và chị ta luôn là một trời một vực.”
“Nhưng trên thế giới này, học tập là một trong số ít những thứ có thể thay đổi về lượng để nâng tầm sự thay đổi về chất.”
Kết quả của ngày hôm nay là minh chứng rõ ràng nhất.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bố mẹ, tôi chọn Bắc Đại.
Lúc tôi quay về phòng thu dọn đồ đạc thì bị Khương Nguyệt chặn lại ở cửa.
Chị ta chắc đang lo sợ lắm, lời nói cũng loạn cả lên:
"Tại sao mày không dám đến Thanh Hoa? Mày vẫn sợ tao, mày không dám cạnh tranh với tao trên cùng một sân khấu chứ gì?."
"Mày cho rằng đến Bắc Đại học sẽ tốt hơn sao? Chỉ cần tao mở miệng với Giang Xuyên, sau này mày sẽ không thể trở mình được nữa đâu."
"Mày biết anh ta vâng lời tao đến thế nào không? Thật đáng tiếc, Khương Huỳnh, đáng nhẽ ban đầu anh ta là con chó dưới chân mày mới đúng."
Nói đến đây, giọng chị ta không giấu nổi vẻ đắc ý.
Cuối cùng tôi cũng thu xếp xong hành lý, ngước mắt lên nhìn chị ta.
"Bà đây chả thèm."
18
Sau khi tôi đến trường, mẹ đã gọi cho tôi vô số cuộc.
Tôi không trả lời một cuộc nào trong số đó.
Sau đó bà ấy lại bắt đầu nhắn tin cho tôi.
"Con thi tốt như vậy, mẹ cũng mừng cho con. Để mọi người tổ chức tiệc mừng cho con nhé?"
"Chuyện đã qua thì cứ để nó ở quá khứ đi. Người một nhà đâu thể cứ ngày đêm thù hằn nhau thế này phải không con? Sao con không thể hòa thuận với chị gái, giờ hai đứa đều ở Bắc Kinh thì có thể tiện đường chăm sóc đỡ đần nhau hơn."
Tôi luôn biết trong gia đình mình, tình yêu thương của bố mẹ luôn đi kèm với điều kiện.
Ai ưu tú hơn, ai có thể mang vinh quang về thì sẽ được họ ưu ái.
Như lúc bố tôi vì tương lai của ông ấy mà lựa chọn hòa giải với Giang Xuyên, còn mẹ lúc biết chuyện cũng chẳng mở miệng phản đối.
Tôi không còn ngóng chờ tình yêu của họ nữa.
Kỳ nghỉ hè này tôi vẫn rất bận rộn.
Bận viết sách, bận nghiên cứu mã và thuật toán.
Chuyên ngành của tôi ở trường đại học là khoa học máy tính.
Ở một khía cạnh nào đó, sự tiến bộ của khoa học và công nghệ có thể thực sự thay đổi vận mệnh của chúng ta.
Một ngày trước khi khai giảng, tôi chào tạm biệt Phương Gia Ngọc ở sân bay.
Cô ấy ôm chặt lấy tôi: “Tiểu Huỳnh, tôi không muốn rời xa bà đâu, đợi khi nào hết kỳ huấn luyện quân sự tôi nhất định sẽ sang Bắc Kinh chơi với bà!”
Nhưng sau khi đặt chân đến Bắc Kinh, tôi mới phát hiện ra…
Tại sao đi đến chỗ nào tôi cũng có thể tình cờ gặp Phương Gia Thụ thế?
“Trường chúng tôi đang huấn luyện quân sự, anh đến đây làm gì?”
Phương Gia Thụ buộc mái tóc dài ra sau gáy, tay xách một thùng nước, nhìn tôi mỉm cười: “Công ty tài trợ cho sinh viên năm nhất trường em nên anh đến xem.”
“Ở công ty anh, sếp lớn cũng phải tự đi phát nước à?”
"Cứ xem là vậy đi"
Anh ấy đặt thùng nước xuống, lấy một chai đưa cho tôi,
“Nghe nói tên thiếu gia Giang Xuyên kia đang ở nước ngoài, nhưng gã vẫn liên hệ với đám trong nước, nói không muốn để em được sống tốt.”
"Tôi đến để xem có ai đang làm khó em không."
Tôi im lặng một lúc, vặn chai nước ra uống vài ngụm rồi quay lại tiếp tục luyện tập.
Phương Gia Thụ kiên nhẫn đứng ngoài sân chờ tôi đến tận khi buổi huấn luyện hôm nay kết thúc.
Trước đây tôi đã hỏi Phương Gia Ngọc anh trai cô ấy đang làm công việc gì.
"Hình như anh ấy có mở một công ty ở Bắc Kinh... Thực ra tôi cũng không biết. Anh trai tôi rất ít khi về nhà."
“Hồi nhỏ anh ấy suốt ngày khóc nhè, còn nói mình có thể thấy rất nhiều sợi chỉ đỏ như máu trên cơ thể của người ta. Mẹ tôi thì trăm công nghìn việc nên gửi luôn anh ấy vào một trại trẻ tư nhân suốt hai năm trời.”
"Có một nam y tá trong đó đã lạm dụng anh ấy."
"Cho nên quan hệ giữa anh trai với mẹ không được tốt cho lắm, anh ấy cũng không thân thiết với tôi lắm. Tiểu Huỳnh, bà là người đầu tiên mà anh trai tôi chủ động tiếp cận đấy."
…
Nghĩ đến đây, tôi hỏi: “Anh luôn đến tìm tôi, trước đây còn giúp tôi chống lại chị gái… Rốt cuộc mục đích của anh là gì?”
"Mục đích?"
Phương Gia Thụ nheo mắt cười, “Nếu như nhất định phải nói thì——”
“Còn gì thú vị hơn được tận mắt chứng kiến người khác lấy lại vận mệnh của mình chứ?
Khi mùa hè trôi qua cũng là lúc tôi được xuất viện.
Dù chân tôi vẫn còn phải bó bột nhưng chống nạng thì có thể miễn cưỡng đi bộ được.
Khương Nguyệt lên Bắc Kinh học đại học, Giang Xuyên bị gia đình đưa ra nước ngoài.
Tôi chuyển đến một trường nội trú khác và bắt đầu học lại.
Người đầu tiên tôi gặp ở môi trường mới là bạn cùng bàn Phương Gia Ngọc.
Một cô gái vô tư, chững chạc với mái tóc ngắn.
"Khương Huỳnh, cho tôi mượn vở bài tập chép chút nha."
Hôm khai giảng, mãi đến khi kết thúc giờ đọc sách cô bạn này mới khoan thai đến muộn, trên miệng còn ngậm nửa miếng bánh mì, vớ luôn tờ bài thi của tôi chép lia lịa.
Vừa chép vừa cảm thán: “Không phải chứ? Bài này khó vậy mà bà làm xong hết rồi sao?”
"Đỉnh như vậy mà còn tới đây học lại, bà bị điên à?”
Tôi bình tĩnh nói: “Ngày thi đại học không may gặp tai nạn.”
"..."
Cô ấy há hốc miệng, sau đó mới phát hiện cái chân trái đang bó bột của tôi.
Nửa đêm lại thấy cô nàng nhắn: “Huhu không ngủ nổi luôn, hôm nay tôi thật đáng ch ết mà.”
"Cái mỏ hỗn này của tôi bao giờ mới ngừng lại được đây?"
Phương Gia Ngọc nói để chuộc tội, từ giờ trở đi cô ấy sẽ bao hết đồ ăn thức uống của tôi.
Không có Khương Nguyệt phá đám, giờ khắc nào cũng tính kế lôi kéo mọi người xung quanh theo phe chị ta.
Tôi chợt nhận ra việc kết bạn đã trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Chẳng bao lâu sau, Phương Gia Ngọc và tôi đã trở thành bạn thân.
Có lẽ là do bóng ma tâm lý từ quá khứ.
Tôi không nhịn được mà hỏi cô ấy mấy chuyện liên quan đến Khương Nguyệt.
Phương Gia Ngọc tỏ ra không quan tâm: "Chị gái bà có đỉnh đến đâu cũng là việc của chị ta, tôi chỉ kết bạn với những ai vừa mắt mình thôi.”
Như để minh chứng cho lời nói của mình.
Đến dịp nghỉ Quốc Khánh, Khương Nguyệt vừa về nhà đã vội đến trường tìm tôi.
Chị ta vẫn lặp lại thủ đoạn cũ của mình: "Xin chào, chị là Khương Nguyệt, chị gái của Khương Huỳnh. Hẳn là dạo này em gái chị đã gây nhiều rắc rối cho em rồi nhỉ?"
Phương Gia Ngọc liếc nhìn chị ta, lặng lẽ nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi ra sau lưng cô ấy:
“Tôi không nghĩ bạn ấy phiền phức hay gì hết, chị đừng có mở mồm ra đã nói xấu người khác như vậy.”
Khương Nguyệt mỉm cười ngập ngừng: "Hình như em đang hiểu nhầm chị thì phải. Chị biết Tiểu Huỳnh luôn nghĩ rằng em ấy trượt đại học là do lỗi của chị…”
Chị ta còn chưa nói xong đã bị Phương Gia Ngọc ngắt lời:
"Phiền chị biến dùm, tôi đây bị dị ứng với trà xanh."
15
Sau khi trở về ký túc xá, Phương Gia Ngọc mới buông bàn tay đã đẫm mồ hôi của tôi ra, bắt đầu lên giọng quở trách tôi.
"Bà căng thẳng thế làm gì?"
"Không lẽ bà thật sự cho rằng tôi sẽ bị bà chị trà xanh kia xúi giục sao?"
Tôi im lặng hai giây rồi hỏi cô ấy: “Bà không thấy chị ta rất xinh đẹp sao?”
"Cũng tạm được, còn không đẹp bằng anh trai tôi."
"Tính cách của chị ta cũng rất được người khác yêu mến.”
Phương Gia Ngọc cười khẩy: “Dẫm lên người khác để dát vàng vào mặt mình thì có gì đáng được yêu mến chứ.”
Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, có chút cảm động muốn khóc không thể giải thích nổi.
Dường như đây là lần đầu tiên có người vẫn chọn đứng về phía tôi sau khi gặp Khương Nguyệt.
Suốt cả kỳ nghỉ dài tôi vốn đã không định về nhà, bây giờ còn thêm Khương Nguyệt, tôi càng không muốn quay về làm phiền gia đình ba người đó hơn.
Phương Gia Ngọc nhiệt tình mời tôi đến thăm nhà cô ấy.
“Mẹ tôi siêu tốt bụng luôn, bà ấy thích nhất là những cô gái vừa chăm chỉ vừa ngoan ngoãn như bà đó.”
“Sẵn tiện kèm tôi học mấy hôm luôn, mấy cái cos sin kia tôi không hiểu gì hết trơn…”
Không lúc đến nhà Phương Gia Ngọc thì đụng phải anh trai cô ấy.
Là một người đàn ông tóc dài điển trai với đôi lông mày sắc sảo.
Trước khi đến đây, Phương Gia Ngọc đã đặc biệt dặn dò tôi rằng anh trai cô ấy có hơi mọt sách.
"Tôi tên Phương Gia Thụ."
Anh ấy chặn tôi lại ở hành lang, thẳng thừng đối mặt với tôi: “Mệnh của em giống như đã bị người khác sửa lại.”
Tôi kinh ngạc đứng sững người tại chỗ.
Một lúc sau, tôi vẫn quyết đoán: “Thứ đã có thể bị sửa thì không còn là vận mệnh của tôi nữa”.
Nếu giấc mơ trong bệnh viện ngày đó là cuộc đời mà đáng nhẽ tôi nên được trải qua.
Thì ở hiện tại, tôi đã sớm chệch hướng khỏi kịch bản ban đầu.
Sau này đi đâu về đâu sẽ đều do tôi tự quyết định.
Trong một năm học lại này, tôi gần như không bao giờ về nhà.
Cũng chỉ ở lại mỗi đêm giao thừa rồi sáng sớm hôm sau đã rời đi ngay lập tức.
Bố tôi bây giờ đã được thăng chức, còn đang mải đắc ý, không có thời gian quan tâm đến tôi.
Mẹ tỏ vẻ hơi thất vọng, nhưng chỉ cần Khương Nguyệt dỗ dành bằng vài ba lời đường mật là đã không còn nhớ gì đến tôi nữa.
Trong gia đình này, tôi luôn là kẻ dư thừa.
Tôi xách túi đi lang thang trên phố.
Cuối năm rồi, không thể làm phiền Phương Gia Ngọc thêm nữa, tôi quyết định ở tạm trong khách sạn cho đến khi ký túc xá mở cửa.
Một chiếc Aston Martin bất ngờ dừng lại bên đường.
Kính xe hạ xuống, Phương Gia Thụ dựa vào vô lăng, nhếch môi nhìn tôi: "Đi thôi, Phương Gia Ngọc ở nhà nhắc em cả nửa ngày trời rồi."
Tôi mặt không đổi sắc nhìn anh ấy.
“Đừng nhìn tôi như thế.”
Nụ cười trên môi Phương Gia Thụ càng sâu hơn: "Tôi đã nói tôi có thể nhìn thấy vận mệnh của em."
Sau khi lên xe đóng cửa lại, tôi chợt hỏi anh:
"Anh nói anh có thể nhìn thấy, vậy vận mệnh của tôi trông như thế nào?"
Trong xe yên tĩnh một lát.
"Đen như tiền đồ chị Dậu."
Anh ấy nói: "Nhưng vẫn còn những tia sáng lấp lánh từ đom đóm."
16
Buổi sáng ngày công bố kết quả thi tốt nghiệp, mẹ đột nhiên gọi điện cho tôi.
Bà nói với giọng không vừa lòng: “Mày còn định ăn ké ở nhà bạn cùng lớp đến bao giờ?”
"Khương Huỳnh, mày biết rõ đây mới là nhà mày mà.”
Tôi chưa kịp nói gì thì Khương Nguyệt ở đầu bên kia đã thêm dầu vào lửa:
"Mẹ đừng tức giận nữa. Có lẽ Tiểu Huỳnh chưa được ở biệt thự bao giờ nên mới không muốn rời đi."
"Cái đồ nông cạn như mày, sao không bán cho người ta luôn đi!"
Tôi không cảm xúc tắt máy rồi bước ra khỏi cửa.
Xe của Phương Gia Thụ đang đợi bên ngoài.
"Anh đưa em về."
Tôi còn chưa kịp từ chối, anh ấy đã nói thêm: “Chẳng may có cãi vã thì cũng có người phụ em một tay.”
Lúc hai người bọn tôi xuất hiện ở cửa, Khương Nguyệt rõ ràng đã sửng sốt trong giây lát.
Đây là một người ngoài tầm hiểu biết của chị ta về cốt truyện.
Song chỉ một khắc sau, chị ta đã mỉm cười theo thói quen: “Em là Nguyệt, chị gái song sinh của Tiểu Huỳnh. Hẳn là em ấy cũng kể với anh về em rồi nhỉ?”
"Tiểu Huỳnh hơi trầm tính chút, khoảng thời gian ở lại nhà anh chắc cũng gây phiền toái cho gia đình anh rồi ạ?"
Phương Gia Thụ đột nhiên bật cười: "Tôi đã đọc qua cuốn sách của cô."
"Nghiêm túc mà nói, đó không phải thứ mà một kẻ luôn xòe đuôi như chim công giống cô có thể viết ra."
Nụ cười của Khương Nguyệt lập tức cứng đờ.
Chị ta lạnh lùng nói: "Anh thật bất lịch sự. Tôi không thấy trò đùa này buồn cười chút nào."
Khương Nguyệt tỏ vẻ nghiêm túc, không để lộ chút hoảng loạn nào.
Nhưng Phương Gia Thụ vẫn ung dung nhìn chị ta: “Sao cô lại nghĩ tôi đang nói đùa?”
"Tôi nghiêm túc đấy."
Phòng ngự của Khương Nguyệt lập tức bị phá vỡ.
Trước mặt người thứ ba, lần đầu tiên chị ta bộc lộ ác ý với tôi.
"Khương Nguyệt, mày nghĩ đem được một thằng đàn ông mạnh miệng về mắng hai câu thì sẽ thắng được tao chắc?"
“Năm nay mới thay đổi đề cương thi đại học, với loại não ngắn như mày thì cũng chẳng đi được đến đâu đâu.”
"Mày sẽ mãi mãi không thể đánh bại tao."
Như phản bác lại lời của chị ta, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Một số giáo viên mặc Âu phục chỉnh tề đang đứng bên ngoài.
"Xin lỗi, đây có phải là nhà của Trạng nguyên tỉnh Khương Huỳnh không? Chúng tôi đến từ bộ phận tuyển sinh của đại học Thanh Hoa."
Người phía sau lại lên tiếng: "Khương Huỳnh, mong em cân nhắc chọn Bắc Đại!"
Tôi nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Khương Nguyệt, cong môi giễu cợt.
"Chị không tin đúng không? Đây là sức mạnh của sự chăm chỉ đó."
17
Hồi tưởng lại một năm vừa qua, tôi vẫn không khỏi cảm thấy xúc động.
Bởi vì kỳ học này quả thực đã có sự đổi mới trong đề cương thi đại học.
Phạm vi đề cương bị sửa có rất nhiều chỗ tôi phải ôn lại kiến thức cũ.
Quả thực cũng khiến tôi không thể không cố gắng hết sức mình.
Mọi bộ câu hỏi trên thị trường đều bị tôi quét sạch.
Giữa những đêm vất vả nhất, tôi nuốt xuống vô số ly cà phê đá, gắng gượng thoa tinh dầu lên thái dương cho tỉnh.
Trong sự đau đớn đến thanh tỉnh ấy, tôi cố giữ cho não mình luôn nhanh nhạy và sắc bén.
Mỗi lần thi thử hay thi học kỳ trên trường, tôi đều đứng hạng nhất.
Tài năng giữa người với người chưa bao giờ tồn tại khoảng cách bất khả xâm phạm.
"Chị gái của tôi, Khương Nguyệt, luôn đánh giá thấp tầm quan trọng của sự chăm chỉ."
Lúc đó tôi ngồi trong căn tin nói với Phương Gia Ngọc đối diện:
"Chị ta cảm thấy mình có thể vượt qua mọi thứ nhờ vào khả năng tiên tri."
“Chị ta nói tài năng giữa tôi và chị ta luôn là một trời một vực.”
“Nhưng trên thế giới này, học tập là một trong số ít những thứ có thể thay đổi về lượng để nâng tầm sự thay đổi về chất.”
Kết quả của ngày hôm nay là minh chứng rõ ràng nhất.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bố mẹ, tôi chọn Bắc Đại.
Lúc tôi quay về phòng thu dọn đồ đạc thì bị Khương Nguyệt chặn lại ở cửa.
Chị ta chắc đang lo sợ lắm, lời nói cũng loạn cả lên:
"Tại sao mày không dám đến Thanh Hoa? Mày vẫn sợ tao, mày không dám cạnh tranh với tao trên cùng một sân khấu chứ gì?."
"Mày cho rằng đến Bắc Đại học sẽ tốt hơn sao? Chỉ cần tao mở miệng với Giang Xuyên, sau này mày sẽ không thể trở mình được nữa đâu."
"Mày biết anh ta vâng lời tao đến thế nào không? Thật đáng tiếc, Khương Huỳnh, đáng nhẽ ban đầu anh ta là con chó dưới chân mày mới đúng."
Nói đến đây, giọng chị ta không giấu nổi vẻ đắc ý.
Cuối cùng tôi cũng thu xếp xong hành lý, ngước mắt lên nhìn chị ta.
"Bà đây chả thèm."
18
Sau khi tôi đến trường, mẹ đã gọi cho tôi vô số cuộc.
Tôi không trả lời một cuộc nào trong số đó.
Sau đó bà ấy lại bắt đầu nhắn tin cho tôi.
"Con thi tốt như vậy, mẹ cũng mừng cho con. Để mọi người tổ chức tiệc mừng cho con nhé?"
"Chuyện đã qua thì cứ để nó ở quá khứ đi. Người một nhà đâu thể cứ ngày đêm thù hằn nhau thế này phải không con? Sao con không thể hòa thuận với chị gái, giờ hai đứa đều ở Bắc Kinh thì có thể tiện đường chăm sóc đỡ đần nhau hơn."
Tôi luôn biết trong gia đình mình, tình yêu thương của bố mẹ luôn đi kèm với điều kiện.
Ai ưu tú hơn, ai có thể mang vinh quang về thì sẽ được họ ưu ái.
Như lúc bố tôi vì tương lai của ông ấy mà lựa chọn hòa giải với Giang Xuyên, còn mẹ lúc biết chuyện cũng chẳng mở miệng phản đối.
Tôi không còn ngóng chờ tình yêu của họ nữa.
Kỳ nghỉ hè này tôi vẫn rất bận rộn.
Bận viết sách, bận nghiên cứu mã và thuật toán.
Chuyên ngành của tôi ở trường đại học là khoa học máy tính.
Ở một khía cạnh nào đó, sự tiến bộ của khoa học và công nghệ có thể thực sự thay đổi vận mệnh của chúng ta.
Một ngày trước khi khai giảng, tôi chào tạm biệt Phương Gia Ngọc ở sân bay.
Cô ấy ôm chặt lấy tôi: “Tiểu Huỳnh, tôi không muốn rời xa bà đâu, đợi khi nào hết kỳ huấn luyện quân sự tôi nhất định sẽ sang Bắc Kinh chơi với bà!”
Nhưng sau khi đặt chân đến Bắc Kinh, tôi mới phát hiện ra…
Tại sao đi đến chỗ nào tôi cũng có thể tình cờ gặp Phương Gia Thụ thế?
“Trường chúng tôi đang huấn luyện quân sự, anh đến đây làm gì?”
Phương Gia Thụ buộc mái tóc dài ra sau gáy, tay xách một thùng nước, nhìn tôi mỉm cười: “Công ty tài trợ cho sinh viên năm nhất trường em nên anh đến xem.”
“Ở công ty anh, sếp lớn cũng phải tự đi phát nước à?”
"Cứ xem là vậy đi"
Anh ấy đặt thùng nước xuống, lấy một chai đưa cho tôi,
“Nghe nói tên thiếu gia Giang Xuyên kia đang ở nước ngoài, nhưng gã vẫn liên hệ với đám trong nước, nói không muốn để em được sống tốt.”
"Tôi đến để xem có ai đang làm khó em không."
Tôi im lặng một lúc, vặn chai nước ra uống vài ngụm rồi quay lại tiếp tục luyện tập.
Phương Gia Thụ kiên nhẫn đứng ngoài sân chờ tôi đến tận khi buổi huấn luyện hôm nay kết thúc.
Trước đây tôi đã hỏi Phương Gia Ngọc anh trai cô ấy đang làm công việc gì.
"Hình như anh ấy có mở một công ty ở Bắc Kinh... Thực ra tôi cũng không biết. Anh trai tôi rất ít khi về nhà."
“Hồi nhỏ anh ấy suốt ngày khóc nhè, còn nói mình có thể thấy rất nhiều sợi chỉ đỏ như máu trên cơ thể của người ta. Mẹ tôi thì trăm công nghìn việc nên gửi luôn anh ấy vào một trại trẻ tư nhân suốt hai năm trời.”
"Có một nam y tá trong đó đã lạm dụng anh ấy."
"Cho nên quan hệ giữa anh trai với mẹ không được tốt cho lắm, anh ấy cũng không thân thiết với tôi lắm. Tiểu Huỳnh, bà là người đầu tiên mà anh trai tôi chủ động tiếp cận đấy."
…
Nghĩ đến đây, tôi hỏi: “Anh luôn đến tìm tôi, trước đây còn giúp tôi chống lại chị gái… Rốt cuộc mục đích của anh là gì?”
"Mục đích?"
Phương Gia Thụ nheo mắt cười, “Nếu như nhất định phải nói thì——”
“Còn gì thú vị hơn được tận mắt chứng kiến người khác lấy lại vận mệnh của mình chứ?