Chương 38: Giữ bí mật
Tôn Giai Ân bàn với Hà Uy Kiệt không báo lại cho người nhà của cô về việc cô bị bắt cóc, nên hắn đành phải lấy cớ khác để nói khi bà nội gọi điện tới…
Kể từ một tuần trước ngày nào bà nội cũng gọi cho Hà Uy Kiệt, nhưng hắn làm gì còn tâm trí để nghe máy, có lẽ bà cũng giận hắn lắm. Vậy nên Hà Uy Kiệt đành phải chủ động liên lạc trước với bà…
“Cháu đây ạ…”
- Thằng nhóc này, làm gì mà đến tận bây giờ mới nghe máy vậy hả…? Con bé Tôn Giai Ân của ta sao rồi…?
Giọng điệu lo lắng đến mức không thể ngồi yên được của bà đến Giai Ân cũng cảm thấy sốt ruột, dù sao bà cũng thương cô nhất nhà, vắng cô một tí đã gọi lên gọi xuống rồi. Huống chi Hà Uy Kiệt lại can đảm không thèm nghe máy của bà…
“Dạo này cháu bận lắm ạ, mà Tôn Giai Ân không sao đâu, cô ấy đi nhầm chuyến nên bây giờ mới có thể về được thôi…bà không cần quá lo lắng…”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc như không tin mấy vào lời của Hà Uy Kiệt, dù sao bà cũng sống đến từng tuổi này rồi dễ gì qua mắt được bà…
“Thôi không nói chuyện với anh, mau đưa điện thoại cho cháu gái của tôi đi, mai mốt tôi tính sổ với anh sau…!”
Hà Uy Kiệt đưa điện thoại cho Tôn Giai Ân, hắn ngồi sang một bên để cắt trái cây cho cô, tiện nghe xem hai bà cháu bọn họ sắp nói chuyện gì…
“Cháu gái xinh đẹp yêu quý của bà nghe đây ạ…”
- Trời ơi cháu mau nói cho bà biết đã có chuyện gì xảy ra đi, bà không tin cháu đi nhầm chuyến tàu được đâu…!
Tôn Giai Ân hơi chột dạ, nhưng để bà không lo lắng thì cô phải phối hợp với Hà Uy Kiệt tiếp tục nói dối…
“Thật đấy ạ, hôm đó nắng to lắm nên chắc cháu bị say nắng…hoa mắt nên nhìn nhầm là chuyện bình thường thôi ạ, nhưng bà yên tâm đi…cháu của bà vẫn bình an đấy thôi…!”
- Vậy là tốt, thế cái cậu Hà kia có bắt nạt cháu không…cứ nói hết với bà, để bà xử lí nó…!
Hà Uy Kiệt đưa miếng táo lên miệng Tôn Giai Ân liền ngồi sáp lại cô, hắn không để Tôn Giai Ân trả lời liền nói xen vào…
“Cháu không những bắt nạt cô ấy mà còn sắp bắt nạt chắt của bà đấy…bà phải sống khỏe mạnh để còn xử lí cháu đấy ạ…!”
Giọng bà nội không giấu được sự vui mừng trước lời trêu chọc của Hà Uy Kiệt, ngay từ đầu bà đã khẳng định là bọn trẻ có duyên với nhau mà…
- Có chắt thật thì ta cũng không thèm tính toán với cháu…mà cháu cũng phải năng suất lên, vợ chồng hai đứa còn trẻ như vậy phải sinh bốn, năm đứa cho vui nhà vui cửa…
Tôn Giai Ân xấu hổ liền vội vàng chào tạm biệt bà để cúp máy, cô quay sang nhìn Hà Uy Kiệt dường như đang thẫn thờ suy nghĩ gì đó…
“Này…đừng nói anh định bắt em sinh bốn, năm đứa thật đấy…? Em còn đang đi học đấy nên anh nghĩ cũng đừng nghĩ…!”
Hà Uy Kiệt tỏ vẻ ngây thơ gật đầu, hắn phải nghe lời bà làm việc thật năng suất để tạo ra một đàn chắt mới được. Đến lúc đó hắn sẽ gửi bọn trẻ về cho bà nội trông hộ, để hắn còn có thể thời gian vờn nhau với vợ yêu…
“Nếu em thích nhiều hơn thì cũng được, thay vì một lần một ngày thì bây giờ làm hai, ba lần…em yên tâm, chồng em khỏe lắm…!”
Tôn Giai Ân vội vàng bịt miệng Hà Uy Kiệt lại, cô nhăn mày nhìn kĩ lại không biết đây có thật sự là người chồng nghiêm khắc khó tính của mình không, trông hắn bây giờ chả khác gì mấy tên lưu manh biến thái…
“Anh mau im miệng cho em, lỡ người ngoài nghe được thì họ nghĩ gì về anh hả…?”
Hà Uy Kiệt hôn lên tay Tôn Giai Ân liền vật cô xuống giường định hôn tiếp, ai ngờ lại có mấy vị khách bước vào…
“Bạn yêu của tớ, cậu sao rồi…!!”
Kiều Anh đẩy cửa bước vào, phía sau là Tiêu Hiên đang xách một đống bánh kẹo đến thăm người bệnh. Cô liền nheo mắt nhìn gương mặt đỏ ửng như quả gất của Tôn Giai Ân…
“Này…hai người vừa định làm gì xấu xa đúng không…?”
Hà Uy Kiệt không nói không rằng liền kéo Tiêu Hiên ra ngoài, hắn sắp được hôn Tôn Giai Ân một cái rồi, tự nhiên bọn họ bước vào khiến hắn không khỏi bực mình…
“Này, cậu đến đây làm gì…?”
Tiêu Hiên nghe giọng điệu như muốn đuổi khách của Hà Uy Kiệt liền biết bản thân vừa phá chuyện tốt của hắn…
“Thì do Kiều Anh sau khi nghe nói Tôn Giai Ân bị bắt cóc rồi được đưa đến bệnh viện nên đòi tôi đưa cô ấy đến thăm Giai Ân cho bằng được, dù sao bọn họ cũng là bạn thân mà…”
Việc Tôn Giai Ân bị bắt cóc đã đến tai Kiều Anh, mà Kiều Anh thân thiết với bà nội của Tôn Giai Ân nên hắn sợ việc này có khả năng sẽ truyền đến tai bà nội mất…
“Cậu dặn Kiều Anh giữ bí mật chưa, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ra bên ngoài biết không hả…!”
Tiêu Hiên gật đầu, anh quen Kiều Anh mấy năm nay cư nhiên rất hiểu tính cách của cô, mấy chuyện này chắc chắn cô sẽ không nói…
“Thế cậu định mặc kệ Ân Kiếm hả, hay có kế hoạch nào khác rồi…?”
Hà Uy Kiệt có nói sẽ dừng điều tra cho đến khi Ân Kiếm lên chức thị trưởng thành phố, nhưng giờ ông ta đã yên vị rồi thì hắn phải tiếp tục điều tra chứ…
“Cậu nghĩ tôi sẽ tha cho kẻ làm tổn thương Giai Ân dễ dàng như vậy à…?”
Kể từ một tuần trước ngày nào bà nội cũng gọi cho Hà Uy Kiệt, nhưng hắn làm gì còn tâm trí để nghe máy, có lẽ bà cũng giận hắn lắm. Vậy nên Hà Uy Kiệt đành phải chủ động liên lạc trước với bà…
“Cháu đây ạ…”
- Thằng nhóc này, làm gì mà đến tận bây giờ mới nghe máy vậy hả…? Con bé Tôn Giai Ân của ta sao rồi…?
Giọng điệu lo lắng đến mức không thể ngồi yên được của bà đến Giai Ân cũng cảm thấy sốt ruột, dù sao bà cũng thương cô nhất nhà, vắng cô một tí đã gọi lên gọi xuống rồi. Huống chi Hà Uy Kiệt lại can đảm không thèm nghe máy của bà…
“Dạo này cháu bận lắm ạ, mà Tôn Giai Ân không sao đâu, cô ấy đi nhầm chuyến nên bây giờ mới có thể về được thôi…bà không cần quá lo lắng…”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc như không tin mấy vào lời của Hà Uy Kiệt, dù sao bà cũng sống đến từng tuổi này rồi dễ gì qua mắt được bà…
“Thôi không nói chuyện với anh, mau đưa điện thoại cho cháu gái của tôi đi, mai mốt tôi tính sổ với anh sau…!”
Hà Uy Kiệt đưa điện thoại cho Tôn Giai Ân, hắn ngồi sang một bên để cắt trái cây cho cô, tiện nghe xem hai bà cháu bọn họ sắp nói chuyện gì…
“Cháu gái xinh đẹp yêu quý của bà nghe đây ạ…”
- Trời ơi cháu mau nói cho bà biết đã có chuyện gì xảy ra đi, bà không tin cháu đi nhầm chuyến tàu được đâu…!
Tôn Giai Ân hơi chột dạ, nhưng để bà không lo lắng thì cô phải phối hợp với Hà Uy Kiệt tiếp tục nói dối…
“Thật đấy ạ, hôm đó nắng to lắm nên chắc cháu bị say nắng…hoa mắt nên nhìn nhầm là chuyện bình thường thôi ạ, nhưng bà yên tâm đi…cháu của bà vẫn bình an đấy thôi…!”
- Vậy là tốt, thế cái cậu Hà kia có bắt nạt cháu không…cứ nói hết với bà, để bà xử lí nó…!
Hà Uy Kiệt đưa miếng táo lên miệng Tôn Giai Ân liền ngồi sáp lại cô, hắn không để Tôn Giai Ân trả lời liền nói xen vào…
“Cháu không những bắt nạt cô ấy mà còn sắp bắt nạt chắt của bà đấy…bà phải sống khỏe mạnh để còn xử lí cháu đấy ạ…!”
Giọng bà nội không giấu được sự vui mừng trước lời trêu chọc của Hà Uy Kiệt, ngay từ đầu bà đã khẳng định là bọn trẻ có duyên với nhau mà…
- Có chắt thật thì ta cũng không thèm tính toán với cháu…mà cháu cũng phải năng suất lên, vợ chồng hai đứa còn trẻ như vậy phải sinh bốn, năm đứa cho vui nhà vui cửa…
Tôn Giai Ân xấu hổ liền vội vàng chào tạm biệt bà để cúp máy, cô quay sang nhìn Hà Uy Kiệt dường như đang thẫn thờ suy nghĩ gì đó…
“Này…đừng nói anh định bắt em sinh bốn, năm đứa thật đấy…? Em còn đang đi học đấy nên anh nghĩ cũng đừng nghĩ…!”
Hà Uy Kiệt tỏ vẻ ngây thơ gật đầu, hắn phải nghe lời bà làm việc thật năng suất để tạo ra một đàn chắt mới được. Đến lúc đó hắn sẽ gửi bọn trẻ về cho bà nội trông hộ, để hắn còn có thể thời gian vờn nhau với vợ yêu…
“Nếu em thích nhiều hơn thì cũng được, thay vì một lần một ngày thì bây giờ làm hai, ba lần…em yên tâm, chồng em khỏe lắm…!”
Tôn Giai Ân vội vàng bịt miệng Hà Uy Kiệt lại, cô nhăn mày nhìn kĩ lại không biết đây có thật sự là người chồng nghiêm khắc khó tính của mình không, trông hắn bây giờ chả khác gì mấy tên lưu manh biến thái…
“Anh mau im miệng cho em, lỡ người ngoài nghe được thì họ nghĩ gì về anh hả…?”
Hà Uy Kiệt hôn lên tay Tôn Giai Ân liền vật cô xuống giường định hôn tiếp, ai ngờ lại có mấy vị khách bước vào…
“Bạn yêu của tớ, cậu sao rồi…!!”
Kiều Anh đẩy cửa bước vào, phía sau là Tiêu Hiên đang xách một đống bánh kẹo đến thăm người bệnh. Cô liền nheo mắt nhìn gương mặt đỏ ửng như quả gất của Tôn Giai Ân…
“Này…hai người vừa định làm gì xấu xa đúng không…?”
Hà Uy Kiệt không nói không rằng liền kéo Tiêu Hiên ra ngoài, hắn sắp được hôn Tôn Giai Ân một cái rồi, tự nhiên bọn họ bước vào khiến hắn không khỏi bực mình…
“Này, cậu đến đây làm gì…?”
Tiêu Hiên nghe giọng điệu như muốn đuổi khách của Hà Uy Kiệt liền biết bản thân vừa phá chuyện tốt của hắn…
“Thì do Kiều Anh sau khi nghe nói Tôn Giai Ân bị bắt cóc rồi được đưa đến bệnh viện nên đòi tôi đưa cô ấy đến thăm Giai Ân cho bằng được, dù sao bọn họ cũng là bạn thân mà…”
Việc Tôn Giai Ân bị bắt cóc đã đến tai Kiều Anh, mà Kiều Anh thân thiết với bà nội của Tôn Giai Ân nên hắn sợ việc này có khả năng sẽ truyền đến tai bà nội mất…
“Cậu dặn Kiều Anh giữ bí mật chưa, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này ra bên ngoài biết không hả…!”
Tiêu Hiên gật đầu, anh quen Kiều Anh mấy năm nay cư nhiên rất hiểu tính cách của cô, mấy chuyện này chắc chắn cô sẽ không nói…
“Thế cậu định mặc kệ Ân Kiếm hả, hay có kế hoạch nào khác rồi…?”
Hà Uy Kiệt có nói sẽ dừng điều tra cho đến khi Ân Kiếm lên chức thị trưởng thành phố, nhưng giờ ông ta đã yên vị rồi thì hắn phải tiếp tục điều tra chứ…
“Cậu nghĩ tôi sẽ tha cho kẻ làm tổn thương Giai Ân dễ dàng như vậy à…?”