Chương 31: Mất mát
Sau một tuần xem xét, cuối cùng phiên tòa xét xử Lưu Trí Cương cùng đồng bọn của ông ta cũng diễn ra. Điều khiến Hà Uy Kiệt ngạc nhiên chính là Ân Kiếm cùng Lưu Trí Cương lại không có bất kì liên quan gì trong việc buôn lậu, ông ta cho người giải quyết sạch sẽ đến mức cảnh sát không thể tìm ra bất kì lý do gì để buộc tội ông ta...
Phiên tòa nhanh chóng kết thúc với mức án chung thân dành cho Lưu Trí Cương, ba mươi đến bốn mươi năm đối với những người còn lại, tùy theo mức độ liên quan đến vụ án. Điều đó cũng cho thấy Hà Uy Kiệt chỉ còn hai tuần để tiếp tục điều tra Ân Kiếm trước khi ông ta lên chức thị trưởng mới của thành phố...
"Chuyện tôi giao cho cậu giải quyết đến đâu rồi...?"
Nhuận Phát mới chỉ điều tra được một số danh sách khách hàng nằm trong đường dây buôn lậu của Ân Kiếm, nhưng đa số đều là người nước ngoài, cũng rất kín tiếng mỗi khi xuất hiện. Dù cậu tìm đủ mọi cách vẫn không lấy được tin nhắn giao dịch của bọn họ, ngay cả việc nhờ đến hacker có tiếng nhưng đều không thành công...
"Xin lỗi ngài, tôi chỉ mới điều tra được vài cái tên mà thôi, còn những thứ khác vẫn không tìm thấy...!"
Hà Uy Kiệt lần này gặp phải ca khó, ban đầu chính là hắn đánh giá thấp cái tên Ân Kiếm kia rồi, dù sao một người có tới tận bốn cái bằng thạc sĩ như ông ta cũng không phải dạng vừa...
"Vẫn kiểm tra thông quan thường xuyên đúng không...?"
Nhuận Phát gật đầu, cậu cũng nhanh chóng đáp lại lời của Hà Uy Kiệt...
"Vâng...người của chúng ta vẫn kiểm tra đều đặn vào thứ ba và thứ sáu, ông ta cũng rất hợp tác...!"
Hà Uy Kiệt đoán có khả năng ông ta vận chuyển bằng phương thức khác rồi, còn việc thông quan cũng chỉ là đánh lừa người của hắn mà thôi. Nhưng đường bộ là thứ dễ vận chuyển nhất mà ông ta lại không chọn, chẳng lẽ dùng đường thủy...như vậy càng không có khả năng, vì dạo gần đây có rất nhiều vụ buôn lậu qua đường thủy, phía hải quân cũng cho người làm kiểm tra vô cùng gắt gao...ông ta cũng không dại dột đến mức đâm đầu vào ổ kiến lửa...
Tiếng điện thoại vang lên khiến Hà Uy Kiệt thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man từ nãy đến giờ, hắn nhanh chóng ra ngoài để nghe máy...
"Em dậy rồi à, đã ăn sáng chưa..?"
- Em ăn rồi, em định gọi báo với anh chuyện bà nội vừa gọi nói là muốn em về quê thăm bà, khoảng tuần sau em đi nhé..!
"Xin lỗi em, chắc anh không về cùng em được, anh còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong..."
- À...không cần đâu ạ, anh bận thì cứ tập trung làm việc đi, em sẽ lựa lời nói với bà sau...
"Cảm ơn em, để anh mua vé máy bay cho em nhé..."
- Không cần đâu ạ, em muốn đi tàu để ngắm cảnh, tiện thể chụp vài bức anh đẹp gửi cho anh...
"Được, mà hôm nay em có về nhà không, để anh còn làm mấy món em thích ăn...?"
- Không đâu ạ, bọn em còn nhiều việc phải hoàn thành lắm nên em ở lại cùng Kiều Anh cho tiện, anh nhớ chăm sóc bản thân cho tốt nhé...yêu anh...!
"Được...anh cũng yêu em...!"
Hà Uy Kiệt cảm thấy có chút mất mát khi ba ngày nay Tôn Giai Ân không về nhà, cô bảo đã được vào vòng trong của cuộc thi thiết kế nên phải cùng cả nhóm lên ý tưởng cho vòng sắp tới, để tiện hoạt động thì đã sang nhà Kiều Anh ở suốt mấy ngày nay rồi...
Hà Uy Kiệt lại như cũ sang nhà trợ lí ăn tối rồi về nhà nghỉ ngơi, không có Tôn Giai Ân thì hắn cũng không muốn nấu ăn cho lắm. Dù sao hắn vẫn là thích bộ dạng vui vẻ của cô khi khen đồ ăn của hắn hơn...
Tôn Giai Ân chơi với Kiều Anh từ rất lâu rồi nên bọn họ vô cùng hòa thuận khi sống chung, thậm chí có việc gì xảy ra thì Tôn Giai Ân cũng kể cho Kiều Anh nghe, ngay cả việc bọn họ đã động phòng với nhau mấy lần...
"Trời ạ...cậu bị hắn dụ rồi hả...?"
Kiều Anh há hốc miệng không thể tin được, mới mấy tuần trước bảo không thích người khó tính như hắn, mạnh ai người nấy sống, giận dỗi bỏ nhà đi...mà bây giờ đã bị người ta ăn sạch sẽ không còn một thứ gì luôn rồi...
"Cậu tin hắn như vậy hả...? Nghe nói mấy tên cảnh sát chả ai chung tình đâu, lỡ hắn lừa dối cậu thì sao...?"
Tôn Giai Ân không biết Kiều Anh nghe ở đâu những cái tin đồn thất thiệt như vậy, cô cảm thấy Hà Uy Kiệt rất tốt, rất thương cô, không lí nào lại tồi tệ như Kiều Anh nói được...
"Cậu cứ hay nghe người ta nói linh tinh, anh ấy cưng tớ lắm đấy, việc gì cũng chiều theo ý tớ, thậm chí còn không để tớ phải vào bếp cơ...!"
Kiều Anh bày ra gương mặt chán nản, cô cũng không do dự mà phản bác...
"Chứ không phải tại cậu nấu ăn quá dở nên anh ta mới không dám để cậu vào bếp à...nhớ lại món mì ý sốt kem hoa đậu biếc gì đó mà cậu mang cho tớ mà tớ còn nổi da gà đây...!"
Tôn Giai Ân đột nhiên khựng người lại, hôm đó cô tưởng Hà Uy Kiệt cùng trợ lí ăn thấy ngon nên định mang cho Kiều Anh một ít...không ngờ lại tệ như vậy...
"Hôm đó cậu cũng khen ngon mà, sao bây giờ lại nói vậy...?"
Kiều Anh như vừa buộc miệng nói ra gì đó đả động đến Tôn Giai Ân, cô vội vàng sửa chữa lại...
"Thật ra tớ sợ cậu buồn nên mới động viên cậu, tớ chỉ là không muốn cậu cảm thấy hụt hẫng thôi...!"
Tôn Giai Ân thở dài, có lẽ cô không có duyên với việc nấu ăn rồi, vậy thức ăn cả đời này của cô chỉ đành nhờ cậy mỗi Hà Uy Kiệt mà thôi...
Phiên tòa nhanh chóng kết thúc với mức án chung thân dành cho Lưu Trí Cương, ba mươi đến bốn mươi năm đối với những người còn lại, tùy theo mức độ liên quan đến vụ án. Điều đó cũng cho thấy Hà Uy Kiệt chỉ còn hai tuần để tiếp tục điều tra Ân Kiếm trước khi ông ta lên chức thị trưởng mới của thành phố...
"Chuyện tôi giao cho cậu giải quyết đến đâu rồi...?"
Nhuận Phát mới chỉ điều tra được một số danh sách khách hàng nằm trong đường dây buôn lậu của Ân Kiếm, nhưng đa số đều là người nước ngoài, cũng rất kín tiếng mỗi khi xuất hiện. Dù cậu tìm đủ mọi cách vẫn không lấy được tin nhắn giao dịch của bọn họ, ngay cả việc nhờ đến hacker có tiếng nhưng đều không thành công...
"Xin lỗi ngài, tôi chỉ mới điều tra được vài cái tên mà thôi, còn những thứ khác vẫn không tìm thấy...!"
Hà Uy Kiệt lần này gặp phải ca khó, ban đầu chính là hắn đánh giá thấp cái tên Ân Kiếm kia rồi, dù sao một người có tới tận bốn cái bằng thạc sĩ như ông ta cũng không phải dạng vừa...
"Vẫn kiểm tra thông quan thường xuyên đúng không...?"
Nhuận Phát gật đầu, cậu cũng nhanh chóng đáp lại lời của Hà Uy Kiệt...
"Vâng...người của chúng ta vẫn kiểm tra đều đặn vào thứ ba và thứ sáu, ông ta cũng rất hợp tác...!"
Hà Uy Kiệt đoán có khả năng ông ta vận chuyển bằng phương thức khác rồi, còn việc thông quan cũng chỉ là đánh lừa người của hắn mà thôi. Nhưng đường bộ là thứ dễ vận chuyển nhất mà ông ta lại không chọn, chẳng lẽ dùng đường thủy...như vậy càng không có khả năng, vì dạo gần đây có rất nhiều vụ buôn lậu qua đường thủy, phía hải quân cũng cho người làm kiểm tra vô cùng gắt gao...ông ta cũng không dại dột đến mức đâm đầu vào ổ kiến lửa...
Tiếng điện thoại vang lên khiến Hà Uy Kiệt thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man từ nãy đến giờ, hắn nhanh chóng ra ngoài để nghe máy...
"Em dậy rồi à, đã ăn sáng chưa..?"
- Em ăn rồi, em định gọi báo với anh chuyện bà nội vừa gọi nói là muốn em về quê thăm bà, khoảng tuần sau em đi nhé..!
"Xin lỗi em, chắc anh không về cùng em được, anh còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong..."
- À...không cần đâu ạ, anh bận thì cứ tập trung làm việc đi, em sẽ lựa lời nói với bà sau...
"Cảm ơn em, để anh mua vé máy bay cho em nhé..."
- Không cần đâu ạ, em muốn đi tàu để ngắm cảnh, tiện thể chụp vài bức anh đẹp gửi cho anh...
"Được, mà hôm nay em có về nhà không, để anh còn làm mấy món em thích ăn...?"
- Không đâu ạ, bọn em còn nhiều việc phải hoàn thành lắm nên em ở lại cùng Kiều Anh cho tiện, anh nhớ chăm sóc bản thân cho tốt nhé...yêu anh...!
"Được...anh cũng yêu em...!"
Hà Uy Kiệt cảm thấy có chút mất mát khi ba ngày nay Tôn Giai Ân không về nhà, cô bảo đã được vào vòng trong của cuộc thi thiết kế nên phải cùng cả nhóm lên ý tưởng cho vòng sắp tới, để tiện hoạt động thì đã sang nhà Kiều Anh ở suốt mấy ngày nay rồi...
Hà Uy Kiệt lại như cũ sang nhà trợ lí ăn tối rồi về nhà nghỉ ngơi, không có Tôn Giai Ân thì hắn cũng không muốn nấu ăn cho lắm. Dù sao hắn vẫn là thích bộ dạng vui vẻ của cô khi khen đồ ăn của hắn hơn...
Tôn Giai Ân chơi với Kiều Anh từ rất lâu rồi nên bọn họ vô cùng hòa thuận khi sống chung, thậm chí có việc gì xảy ra thì Tôn Giai Ân cũng kể cho Kiều Anh nghe, ngay cả việc bọn họ đã động phòng với nhau mấy lần...
"Trời ạ...cậu bị hắn dụ rồi hả...?"
Kiều Anh há hốc miệng không thể tin được, mới mấy tuần trước bảo không thích người khó tính như hắn, mạnh ai người nấy sống, giận dỗi bỏ nhà đi...mà bây giờ đã bị người ta ăn sạch sẽ không còn một thứ gì luôn rồi...
"Cậu tin hắn như vậy hả...? Nghe nói mấy tên cảnh sát chả ai chung tình đâu, lỡ hắn lừa dối cậu thì sao...?"
Tôn Giai Ân không biết Kiều Anh nghe ở đâu những cái tin đồn thất thiệt như vậy, cô cảm thấy Hà Uy Kiệt rất tốt, rất thương cô, không lí nào lại tồi tệ như Kiều Anh nói được...
"Cậu cứ hay nghe người ta nói linh tinh, anh ấy cưng tớ lắm đấy, việc gì cũng chiều theo ý tớ, thậm chí còn không để tớ phải vào bếp cơ...!"
Kiều Anh bày ra gương mặt chán nản, cô cũng không do dự mà phản bác...
"Chứ không phải tại cậu nấu ăn quá dở nên anh ta mới không dám để cậu vào bếp à...nhớ lại món mì ý sốt kem hoa đậu biếc gì đó mà cậu mang cho tớ mà tớ còn nổi da gà đây...!"
Tôn Giai Ân đột nhiên khựng người lại, hôm đó cô tưởng Hà Uy Kiệt cùng trợ lí ăn thấy ngon nên định mang cho Kiều Anh một ít...không ngờ lại tệ như vậy...
"Hôm đó cậu cũng khen ngon mà, sao bây giờ lại nói vậy...?"
Kiều Anh như vừa buộc miệng nói ra gì đó đả động đến Tôn Giai Ân, cô vội vàng sửa chữa lại...
"Thật ra tớ sợ cậu buồn nên mới động viên cậu, tớ chỉ là không muốn cậu cảm thấy hụt hẫng thôi...!"
Tôn Giai Ân thở dài, có lẽ cô không có duyên với việc nấu ăn rồi, vậy thức ăn cả đời này của cô chỉ đành nhờ cậy mỗi Hà Uy Kiệt mà thôi...