Chương : 40
Lúc này, dù tâm trạng không được tốt nhưng tôi khá là bất ngờ về sự khó hiểu của chị Thủy. Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.
- -Miền, em bị đập đầu vào đâu à.
Nét mặt của chị ấy có vẻ lo lắng, bởi vậy, tôi nhất quyết làm ra lẽ chuyện này.
- -Em không sao cả, chẳng lẽ chưa ai thông báo gì cho chị.
- -Miền này, những điều em đang nói thực sự chị không hiểu gì cả, em bị làm sao vậy, chẳng lẽ cả đêm qua em không về nhà hay sao, sáng ra chị đã thấy em ở cửa hàng, hơn nữa lại nói những điều rất chi là vô lí. Ai nói với em là chú Minh chết, mới vừa lúc nãy chị mới nhận được điện thoại báo đóng cửa hàng để bảo trì thôi mà.
- -Nhưng mà rõ ràng tối hôm qua, em chứng kiến cảnh chú Minh bị tai nạn giao thông mà.
- -Em nói vô lí quá, em tỉnh ngủ chưa, hay vẫn còn mơ ngủ đấy, vừa sếp Minh mới gọi cho chị, vẫn còn số nè, em nói hôm qua sếp tai nạn qua đời thì sáng nay làm sao sếp gọi cho chị được, đúng không?
- -vậy là chú Minh vẫn còn sống, đúng không chị?
- -Con bé ngốc này, sếp có làm sao đâu mà phải sống hay chết, chắc đêm qua em bị mơ ngủ hay sao rồi.
- -Vậy có lẽ nào...
Tôi mỉm cười rồi nhanh chóng chạy đến nhà chú. Hoá ra mọi việc xảy ra từ tối hôm qua đều là mơ, đúng thực vậy rồi. Dù không mang 100% chắc chắn, nhưng bởi vì niềm hi vọng quá lớn mà tôi sẽ tin tưởng điều tốt lành này.
Đứng trước cửa nhà chú, tôi hồi hộp không biết mình phải dùng biểu cảm thế nào để đối diện với chú, làm sao tôi có thể mở lòng với chú đây, thực sự là một điều khó.
Nhanh chóng bấm cửa chuông, phải đợi một lúc lâu mới có người ra mở cửa, nụ cười trên môi tôi chợt tắt khi người mà tôi đang nghĩ tới không xuất hiện.
Chú Tuấn nhìn tôi bằng hai con mắt khó hiểu rồi nói:
- -Cô tìm ai?
- -Chú Tuấn.
- -Sao cô biết tôi.
- -Tối hôm qua không phải chúng ta đã nói chuyện với nhau sao?
- -Cô bị dở à, nói chuyện gì, ở đâu?
- -Đúng là hôm qua tôi có ở bệnh viện, nhưng hình như không nói chuyện với người giống cô.
- -Chú đến viện làm gì?
- -Thì tôi đưa thằng Minh nhập viện.
- -Có phải chú Minh bị tai nạn không ạ?
- -Cô bị dở à, nó bị sốt, nặng quá nên cho nhập viện, chứ tai nạn cái gì. Mà cô là ai mà tra khảo tôi như cảnh sát thế hả?
- -Cháu là bạn chú Minh.
- -Bạn thằng Minh, sao tôi không biết nhỉ?
- -Cháu biết chú, nhưng chú chắc không biết cháu đâu.
- -Mà cô tên gì?
- -Tên Miền ạ.
- -Miền..
- -Vâng.
- -À vậy thì tôi biết cô đó, tối hôm qua trước khi thằng Minh nhập viện, cứ bắt tôi liên lạc với cô mà không được, may quá giờ tự nhiên xuất hiện, đỡ phải đi tìm.
- -Chú Tuấn này.
- -Hử?
- -Giờ chú có thể đưa cháu tới chỗ chú Minh được không ạ?
- -ok, được chứ, tôi đưa cô đi không phải vì tôi hám gái mà vì bạn thân của tôi thôi đấy.
- -Vâng, cháu biết mà.
Chú đưa tôi đi, vừa tới bệnh viện, xa xa tôi đã thấy hình bóng của cái Hà và mẹ của nó. Hai người thấy tôi xuất hiện ở đây thì tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Hà nói.
- -Ô, sao mày lại đến đây, mày bị ốm à?
- -Mày không giận tao đấy chứ, chúng mình vẫn là bạn chứ.
Nó giúi đầu tôi.
- -Mày bị điên à, tao mày có làm sao đâu?
Đến lúc này tôi mới biết hoá ra mọi chuyện tồi tệ mà tôi trải qua ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ... À không, một cơn ác mộng mới đúng.
Tôi ôm chầm nó.
- -Tao nhớ mày quá
- -Mà mày đến đây làm gì?
- -Tao đến thăm chú Minh.
- -Sao mày biết chú tao ở đây?
- -Chú Tuấn đưa tao đến.
- -Vậy hả? mày cũng biết chú Tuấn cơ à.
- -Ừm, đôi chút.
- -Ừm, tao biết rồi.
- -Chú Minh sao rồi mày?
- -Không sao, sốt vi rút nhẹ thôi,nhưng vẫn mê man lắm, xem tình hình thế nào, 2,3 hôm được xuất viện ấy mà.
- -May quá nhỉ?
- -Ừm, đã nói bao nhiêu lần phải giữ gìn sức khoẻ rồi mà không nghe.
- -Thôi nào.
- -Giờ mày ở đây để ý chú tao một lát, tao đưa mẹ tao về nghỉ ngơi một lát.
- -Mày cứ về đi, hôm nay tao được nghỉ làm mà.
- -ok, may quá, nhờ mày hết nhá.
- -Ok nè.
Nói xong Hà cùng mẹ đi về với vẻ mặt dễ chịu, cuối cùng hòn đá nặng trĩu trong lòng tôi cũng được rũ bỏ. Thật là một ngày tuyệt đẹp. Cuối cùng chú vẫn ở lại bên cạnh tôi, thần chết sẽ không mang chú đi giống như giac mơ tồi tệ.
Tôi vào trong phòng, vì là phòng tự chọn nên mọi thứ trở nên vô cùng yên tĩnh. Chú nằm đó, tay truyền nước, gương mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn không giấu nổi sự đẹp trai vốn có này.
Tôi ngồi xuống, lấy tay phải mình đặt lên tay trái chú, cái hơi ấm này, tôi tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ có thể cảm nhận được nữa.
- -Chú à....chú có nghe thấy tôi nói gì không,là tôi đây..!
- -Chú vẫn nghe thấy mà, đúng không? Tôi đến đây để gặp chú rồi này, chú tỉnh dậy nhìn tôi đi chứ.
- -Câu nói Vượt giới hạn vẫn còn HIỆU LỰC chứ?
- -Miền, em bị đập đầu vào đâu à.
Nét mặt của chị ấy có vẻ lo lắng, bởi vậy, tôi nhất quyết làm ra lẽ chuyện này.
- -Em không sao cả, chẳng lẽ chưa ai thông báo gì cho chị.
- -Miền này, những điều em đang nói thực sự chị không hiểu gì cả, em bị làm sao vậy, chẳng lẽ cả đêm qua em không về nhà hay sao, sáng ra chị đã thấy em ở cửa hàng, hơn nữa lại nói những điều rất chi là vô lí. Ai nói với em là chú Minh chết, mới vừa lúc nãy chị mới nhận được điện thoại báo đóng cửa hàng để bảo trì thôi mà.
- -Nhưng mà rõ ràng tối hôm qua, em chứng kiến cảnh chú Minh bị tai nạn giao thông mà.
- -Em nói vô lí quá, em tỉnh ngủ chưa, hay vẫn còn mơ ngủ đấy, vừa sếp Minh mới gọi cho chị, vẫn còn số nè, em nói hôm qua sếp tai nạn qua đời thì sáng nay làm sao sếp gọi cho chị được, đúng không?
- -vậy là chú Minh vẫn còn sống, đúng không chị?
- -Con bé ngốc này, sếp có làm sao đâu mà phải sống hay chết, chắc đêm qua em bị mơ ngủ hay sao rồi.
- -Vậy có lẽ nào...
Tôi mỉm cười rồi nhanh chóng chạy đến nhà chú. Hoá ra mọi việc xảy ra từ tối hôm qua đều là mơ, đúng thực vậy rồi. Dù không mang 100% chắc chắn, nhưng bởi vì niềm hi vọng quá lớn mà tôi sẽ tin tưởng điều tốt lành này.
Đứng trước cửa nhà chú, tôi hồi hộp không biết mình phải dùng biểu cảm thế nào để đối diện với chú, làm sao tôi có thể mở lòng với chú đây, thực sự là một điều khó.
Nhanh chóng bấm cửa chuông, phải đợi một lúc lâu mới có người ra mở cửa, nụ cười trên môi tôi chợt tắt khi người mà tôi đang nghĩ tới không xuất hiện.
Chú Tuấn nhìn tôi bằng hai con mắt khó hiểu rồi nói:
- -Cô tìm ai?
- -Chú Tuấn.
- -Sao cô biết tôi.
- -Tối hôm qua không phải chúng ta đã nói chuyện với nhau sao?
- -Cô bị dở à, nói chuyện gì, ở đâu?
- -Đúng là hôm qua tôi có ở bệnh viện, nhưng hình như không nói chuyện với người giống cô.
- -Chú đến viện làm gì?
- -Thì tôi đưa thằng Minh nhập viện.
- -Có phải chú Minh bị tai nạn không ạ?
- -Cô bị dở à, nó bị sốt, nặng quá nên cho nhập viện, chứ tai nạn cái gì. Mà cô là ai mà tra khảo tôi như cảnh sát thế hả?
- -Cháu là bạn chú Minh.
- -Bạn thằng Minh, sao tôi không biết nhỉ?
- -Cháu biết chú, nhưng chú chắc không biết cháu đâu.
- -Mà cô tên gì?
- -Tên Miền ạ.
- -Miền..
- -Vâng.
- -À vậy thì tôi biết cô đó, tối hôm qua trước khi thằng Minh nhập viện, cứ bắt tôi liên lạc với cô mà không được, may quá giờ tự nhiên xuất hiện, đỡ phải đi tìm.
- -Chú Tuấn này.
- -Hử?
- -Giờ chú có thể đưa cháu tới chỗ chú Minh được không ạ?
- -ok, được chứ, tôi đưa cô đi không phải vì tôi hám gái mà vì bạn thân của tôi thôi đấy.
- -Vâng, cháu biết mà.
Chú đưa tôi đi, vừa tới bệnh viện, xa xa tôi đã thấy hình bóng của cái Hà và mẹ của nó. Hai người thấy tôi xuất hiện ở đây thì tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Hà nói.
- -Ô, sao mày lại đến đây, mày bị ốm à?
- -Mày không giận tao đấy chứ, chúng mình vẫn là bạn chứ.
Nó giúi đầu tôi.
- -Mày bị điên à, tao mày có làm sao đâu?
Đến lúc này tôi mới biết hoá ra mọi chuyện tồi tệ mà tôi trải qua ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ... À không, một cơn ác mộng mới đúng.
Tôi ôm chầm nó.
- -Tao nhớ mày quá
- -Mà mày đến đây làm gì?
- -Tao đến thăm chú Minh.
- -Sao mày biết chú tao ở đây?
- -Chú Tuấn đưa tao đến.
- -Vậy hả? mày cũng biết chú Tuấn cơ à.
- -Ừm, đôi chút.
- -Ừm, tao biết rồi.
- -Chú Minh sao rồi mày?
- -Không sao, sốt vi rút nhẹ thôi,nhưng vẫn mê man lắm, xem tình hình thế nào, 2,3 hôm được xuất viện ấy mà.
- -May quá nhỉ?
- -Ừm, đã nói bao nhiêu lần phải giữ gìn sức khoẻ rồi mà không nghe.
- -Thôi nào.
- -Giờ mày ở đây để ý chú tao một lát, tao đưa mẹ tao về nghỉ ngơi một lát.
- -Mày cứ về đi, hôm nay tao được nghỉ làm mà.
- -ok, may quá, nhờ mày hết nhá.
- -Ok nè.
Nói xong Hà cùng mẹ đi về với vẻ mặt dễ chịu, cuối cùng hòn đá nặng trĩu trong lòng tôi cũng được rũ bỏ. Thật là một ngày tuyệt đẹp. Cuối cùng chú vẫn ở lại bên cạnh tôi, thần chết sẽ không mang chú đi giống như giac mơ tồi tệ.
Tôi vào trong phòng, vì là phòng tự chọn nên mọi thứ trở nên vô cùng yên tĩnh. Chú nằm đó, tay truyền nước, gương mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn không giấu nổi sự đẹp trai vốn có này.
Tôi ngồi xuống, lấy tay phải mình đặt lên tay trái chú, cái hơi ấm này, tôi tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ có thể cảm nhận được nữa.
- -Chú à....chú có nghe thấy tôi nói gì không,là tôi đây..!
- -Chú vẫn nghe thấy mà, đúng không? Tôi đến đây để gặp chú rồi này, chú tỉnh dậy nhìn tôi đi chứ.
- -Câu nói Vượt giới hạn vẫn còn HIỆU LỰC chứ?