Chương : 23
Tuấn đầu giây bên kia giọng nghiêm chỉnh lại.
- -Giờ mày đang ở chỗ nào thế..?
- -Đang ở nhà chứ còn đâu nữa.
- -Tao tưởng mày đang bên ở bên cạnh Ánh cơ.
- -Mẹ sư,tao tránh còn không kịp nữa đây này.Mày định tính thế nào đây?
- -Tao cũng chưa biết.
- -Đù,chưa biết còn bao giờ biết nữa hả?
- -Thế theo mày tao phải làm thế nào?
- -Ô,mày hay nhở,tao biết làm sao được chuyện hai chúng mày.Hay mày thử đi làm lành với nó xem thế nào?
- -Mày điên à,Minh,mấy năm nay tao đều chủ động mà nó đâu có chịu.
- -Thằng chó Tuấn,tao không biết đâu,mày phải chịu trách nhiệm.
- -Giờ tao phi xe qua nhà mày rồi hai chúng ta bàn chuyện nhé.
- -Bàn cái méo gì,kệ mày,nhà tao méo còn chỗ.Biến.
- -Giờ tao sang liền đây,tao sẽ mua thêm ít bia,mày nấu mồi đi.
- -Thằng đĩ....
Chú Minh mặt phụng phịu bực dọc vứt điện thoại xuống ghế.Chú di chuyển về phía bếp lấy ra vài con mực khô làm mồi nhậu để tiếp đón thằng bạn đểu tên Tuấn.
Vừa ngồi xổm nướng mực,khoé miệng vẫn không quên càu nhàu.
- -Mẹ thằng cứt chó,tại mày đời tao mới khổ mấy năm nay.Đã nghèo rồi lại còn ế,vác theo cả đống nợ từ tiền đến tình.Ôi,đời tôi bao giờ mới hết khổ.
Chẳng mất mấy thời gian mà ông Tuấn cũng đến nơi.Hai thằng bạn gặp nhau lại lân la câu chuyện trên trời dưới đất,chục lon bia cũng từ đấy mà ra đi.Kể ra cũng buồn cười,chú Tuấn với chú Minh là bạn thân từ lúc học cấp ba đến bây giờ lận,cũng chỉ vì một lần ham gái mà đâm ra mất luôn người yêu là chị Ánh.Chị ấy lại tức quá,đâm ra thích lại ông Minh,còn đến tận nhà đòi hôn ước.Chú Tuấn lúc ấy tức lộn máu nhưng không thể làm gì được.Chú Minh thì ngồi yên thôi cũng bị trúng đạn.Đúng là,cả ba người này không khác trẻ con là mấy,đã thù dai rồi lại hay giận lâu.
Bia vào say sưa xong là mỗi ông lăn ra một góc ngủ,không biết trời đất gì.
Nhắm mắt một cái,mở mắt ra là đùng cái trời sáng.Mới tờ mờ sáng sớm mà cửa nhà chú Minh đã có ai bấm chuông.Chú Tuấn đang ngủ khó chịu quá liền lay người chú Minh mà quát:
- -Mày dậy xem ai bấm chuông nhà mày kìa.
Khổ nỗi ông nội này đã không uống được lại còn thích thể hiện nên say không biết trời đất thiên địa gì.Bực dọc,chú Tuấn liền lấy tạm chiếc áo trên ghế,khoác nhẹ rồi đi ra mở cửa cho lịch sự.
Ai ngờ,vừa mở cửa ra là một khuôn mặt to thù lù như trái bom chuẩn bị nổ.Chú Tuấn miệng méo xệch,mắt trợn hết lên mà la um củ tỏi.
- -Á,Ánh....sao em lại đến đây....Không được..?
Chị Ánh mặt cũng ngạc nhiên không kém.
- -A,đồ đểu,sao anh lại ở nhà của Minh hả.
- -Ô,hay nhỉ,cái đấy anh phải hỏi em mới đúng chứ.Mới sáng sớm đến đây làm gì?
- -Mắc mớ gì tôi phải trả lời câu hỏi của anh hả..?
- -Mấy năm không gặp lại,em lại muốn chúng mình căng thẳng đến vậy sao?
- -Căng thẳng cái con khỉ.
Lúc này chú Tuấn lấy lại tinh thần,vừa gặp lại chân ái lòng lại rạo rực hơn hẳn,cơn buồn ngủ như bừng tỉnh ngay trong khoảnh khắc.Chú ta chống tay lại,dựa lưng vào tường,không quên đưa tay vuốt tóc một phát cho cool ngầu rồi lại nói tiếp.
- -Không biết ngọn gió nào lại đưa em đến đây và gặp anh như vậy nhỉ?
- -Tôi gặp anh Minh,không phải gặp anh,Ok,đừng ảo tưởng.
- -Rất tiếc anh phải thông báo với em một tin buồn là thằng Minh nó đi làm rồi.
- -Anh nói dối,tôi vẫn thấy xe ô tô ở trong nhà kia thôi.
- -Anh nói dối em làm gì?Xe nó hết xăng,nó đi taxi rồi.
- -Cái đồ sở khanh nhà anh,tránh ra để tôi vào nhà xác nhận.
- -Không được,anh là bạn thân nó nên phải có trách nhiệm giữ gìn tài khoản cũng như quyền bất khả xâm phạm.
- -Đừng để tôi điên lên,tôi đánh cho lại bảo tại số.
- -Được chết dưới bàn tay em còn đáng nữa là.
- -Thằng dở.
- -Anh thành ra như thế này cũng chỉ về em đó
- -Không biết kiếp trước tôi ăn ở thất đức hay sao mà kiếp này xui xẻo gặp được anh.Đúng là...
- -Người ta gọi đó là định mệnh đó,em biết không?
Nói xong,chị Ánh bực dọc rời đi mà không gặp được chú Minh.Lúc ấy chú Tuấn cười thích thú lắm.Mấy năm nay chú không yêu ai cũng chỉ là muốn nhận được lời tha thứ từ chị ấy.Nhưng mà lỗi lầm chú gây ra lớn quá,cuộc tình bay xa quá không biết có còn quay trở lại được nữa không?
- -Giờ mày đang ở chỗ nào thế..?
- -Đang ở nhà chứ còn đâu nữa.
- -Tao tưởng mày đang bên ở bên cạnh Ánh cơ.
- -Mẹ sư,tao tránh còn không kịp nữa đây này.Mày định tính thế nào đây?
- -Tao cũng chưa biết.
- -Đù,chưa biết còn bao giờ biết nữa hả?
- -Thế theo mày tao phải làm thế nào?
- -Ô,mày hay nhở,tao biết làm sao được chuyện hai chúng mày.Hay mày thử đi làm lành với nó xem thế nào?
- -Mày điên à,Minh,mấy năm nay tao đều chủ động mà nó đâu có chịu.
- -Thằng chó Tuấn,tao không biết đâu,mày phải chịu trách nhiệm.
- -Giờ tao phi xe qua nhà mày rồi hai chúng ta bàn chuyện nhé.
- -Bàn cái méo gì,kệ mày,nhà tao méo còn chỗ.Biến.
- -Giờ tao sang liền đây,tao sẽ mua thêm ít bia,mày nấu mồi đi.
- -Thằng đĩ....
Chú Minh mặt phụng phịu bực dọc vứt điện thoại xuống ghế.Chú di chuyển về phía bếp lấy ra vài con mực khô làm mồi nhậu để tiếp đón thằng bạn đểu tên Tuấn.
Vừa ngồi xổm nướng mực,khoé miệng vẫn không quên càu nhàu.
- -Mẹ thằng cứt chó,tại mày đời tao mới khổ mấy năm nay.Đã nghèo rồi lại còn ế,vác theo cả đống nợ từ tiền đến tình.Ôi,đời tôi bao giờ mới hết khổ.
Chẳng mất mấy thời gian mà ông Tuấn cũng đến nơi.Hai thằng bạn gặp nhau lại lân la câu chuyện trên trời dưới đất,chục lon bia cũng từ đấy mà ra đi.Kể ra cũng buồn cười,chú Tuấn với chú Minh là bạn thân từ lúc học cấp ba đến bây giờ lận,cũng chỉ vì một lần ham gái mà đâm ra mất luôn người yêu là chị Ánh.Chị ấy lại tức quá,đâm ra thích lại ông Minh,còn đến tận nhà đòi hôn ước.Chú Tuấn lúc ấy tức lộn máu nhưng không thể làm gì được.Chú Minh thì ngồi yên thôi cũng bị trúng đạn.Đúng là,cả ba người này không khác trẻ con là mấy,đã thù dai rồi lại hay giận lâu.
Bia vào say sưa xong là mỗi ông lăn ra một góc ngủ,không biết trời đất gì.
Nhắm mắt một cái,mở mắt ra là đùng cái trời sáng.Mới tờ mờ sáng sớm mà cửa nhà chú Minh đã có ai bấm chuông.Chú Tuấn đang ngủ khó chịu quá liền lay người chú Minh mà quát:
- -Mày dậy xem ai bấm chuông nhà mày kìa.
Khổ nỗi ông nội này đã không uống được lại còn thích thể hiện nên say không biết trời đất thiên địa gì.Bực dọc,chú Tuấn liền lấy tạm chiếc áo trên ghế,khoác nhẹ rồi đi ra mở cửa cho lịch sự.
Ai ngờ,vừa mở cửa ra là một khuôn mặt to thù lù như trái bom chuẩn bị nổ.Chú Tuấn miệng méo xệch,mắt trợn hết lên mà la um củ tỏi.
- -Á,Ánh....sao em lại đến đây....Không được..?
Chị Ánh mặt cũng ngạc nhiên không kém.
- -A,đồ đểu,sao anh lại ở nhà của Minh hả.
- -Ô,hay nhỉ,cái đấy anh phải hỏi em mới đúng chứ.Mới sáng sớm đến đây làm gì?
- -Mắc mớ gì tôi phải trả lời câu hỏi của anh hả..?
- -Mấy năm không gặp lại,em lại muốn chúng mình căng thẳng đến vậy sao?
- -Căng thẳng cái con khỉ.
Lúc này chú Tuấn lấy lại tinh thần,vừa gặp lại chân ái lòng lại rạo rực hơn hẳn,cơn buồn ngủ như bừng tỉnh ngay trong khoảnh khắc.Chú ta chống tay lại,dựa lưng vào tường,không quên đưa tay vuốt tóc một phát cho cool ngầu rồi lại nói tiếp.
- -Không biết ngọn gió nào lại đưa em đến đây và gặp anh như vậy nhỉ?
- -Tôi gặp anh Minh,không phải gặp anh,Ok,đừng ảo tưởng.
- -Rất tiếc anh phải thông báo với em một tin buồn là thằng Minh nó đi làm rồi.
- -Anh nói dối,tôi vẫn thấy xe ô tô ở trong nhà kia thôi.
- -Anh nói dối em làm gì?Xe nó hết xăng,nó đi taxi rồi.
- -Cái đồ sở khanh nhà anh,tránh ra để tôi vào nhà xác nhận.
- -Không được,anh là bạn thân nó nên phải có trách nhiệm giữ gìn tài khoản cũng như quyền bất khả xâm phạm.
- -Đừng để tôi điên lên,tôi đánh cho lại bảo tại số.
- -Được chết dưới bàn tay em còn đáng nữa là.
- -Thằng dở.
- -Anh thành ra như thế này cũng chỉ về em đó
- -Không biết kiếp trước tôi ăn ở thất đức hay sao mà kiếp này xui xẻo gặp được anh.Đúng là...
- -Người ta gọi đó là định mệnh đó,em biết không?
Nói xong,chị Ánh bực dọc rời đi mà không gặp được chú Minh.Lúc ấy chú Tuấn cười thích thú lắm.Mấy năm nay chú không yêu ai cũng chỉ là muốn nhận được lời tha thứ từ chị ấy.Nhưng mà lỗi lầm chú gây ra lớn quá,cuộc tình bay xa quá không biết có còn quay trở lại được nữa không?