Chương : 41
Bạch thị chết chẳng những không giảm cơn giận của Phạm Trác, mà cả Thừa Tướng phủ cũng huyên náo ồn ào. Di nương của Bạch thị bị định tội, chính miệng Thừa Tướng hạ lệnh đánh chết, vứt xác ra bãi tha ma.
Uyển Oanh bị nhốt lại. Từ một thứ nữ được sủng ái, giờ trở thành con gái kẻ có tội, Phạm Trác và Đông thị từ đó về sau không bao giờ muốn gặp Uyển Oanh, hạ nhân khinh thường, ba bữa cơm đều là thứ khó nuốt trôi.
Uyển Lâm lạnh mắt nhìn mọi chuyện diễn ra, không cao hứng, cũng không thương tiếc. Mẹ con Bạch thị hại nàng, sớm nên nhận kết cuộc này. Tuy nàng bình an vô sự, nhưng nguyên chủ thì không may mắn như vậy, nay nàng đã thay thế nguyên chủ sống tiếp thì cũng nên xử lý những kẻ đáng tội. Hai người này chỉ là một trong số đó mà thôi.
Tôi tớ trong viện mẹ con Bạch di nương, kẻ thì bị bán, người thì bị đánh chết, không giữ lại một ai. Cọc ngầm của Uyển Lâm trong viện Bạch di nương chính là nha hoàn nhị đẳng luôn đi theo Hạ Hà được Uyển Lâm thu xếp, chuộc thân ra ngoài, ban thưởng một số bạc để nàng ta sinh sống.
Tay chân của Bạch di nương trong phủ nhiều năm cũng bị liên lụy, thoáng chốc Thị Lang phủ thiếu người, Uyển Lâm liền ra tay sắp xếp người vào. Phải nói rằng tâm phúc mẫu thân để lại năng lực rất cao, cộng thêm Uyển Lâm có nhiều bạc bên người, giờ Thị Lang phủ có một nửa do nàng nắm quyền. Đông thị còn đang bận lo cho Phạm Trác nhân tiện tham ô những thứ Bạch thị để lại, các di nương, thứ muội rụt cổ sợ liên lụy. Uyển Lâm nếu không nhân cơ hội ra tay thì thật xin lỗi với tính toán từng bước đến hôm nay của nàng.
Chuyện Bạch thị và di nương của bà ta gây ra lan truyền khắp nơi khiến mấy đại lão gia có nhiều thiếp thất rùng mình. Vợ cả trong kinh thành nhân cơ hội xử lý mấy thiếp thất được sủng ái, ra oai phủ đầu.
Ai cũng biết Phạm Trác đời này không thể có con trai kế thừa hương khói. Người ghét hắn thì trào phúng trước mặt, kẻ tốt tính chút chỉ âm thầm nói sau lưng. Tóm lại sau một đêm, đại danh phủ Thị Lang, vì một độc phụ ghẻ lạnh đích nữ An Quốc Công, khiến bà phải đến Tịnh Tâm Am trở thành trò cười trong mắt quan lại.
Phạm Trác mái tóc bạc đi trông thấy, chưa bao giờ ông thấy hối hận như hôm nay. Về sau thường xuyên bị bệnh, sức khỏe không còn tốt. Mỗi khi nghĩ về người thê tử cùng ông kết tóc, là một lần ăn năn không cách nào nói hết.
Lần đó ông gặp riêng Hạ Hà, nghe kể từng chuyện mà ác phụ Bạch thị đã làm trong những năm qua. Hậu viện của ông không có bao nhiêu đứa trẻ được sinh ra không thiếu công sức của Bạch thị, chưa kể việc lên kế hoạch Uyển Lâm, vu oan Đại phu nhân.
Giữa ông và vợ cả có quá nhiều hiểu lầm, ngăn cách. Nhớ năm đó, ông chỉ là con trai quan huyện, lên kinh thành thi trạng nguyên. Ông gặp An Phụng Nghi, cô nương hoạt bát, đáng yêu, cứ như trên người nàng không bị bất kỳ thứ gì trói buộc. Khi ông động lòng theo đuổi, ông không biết nàng là con gái của An Quốc Công.
Đến lúc nàng nói ra thân phận, ông có chút tự ti, muốn bỏ cuộc. Ngược lại mẫu thân ông càng kiên quyết, muốn ông lấy nàng. Nàng muốn điều gì, ông cũng sẵn lòng hứa hẹn. Khi mới thành hôn, con đường làm quan của ông rộng mở, thấy ông chỉ có một thê tử, nữ nhân vây quanh ông ngày càng nhiều. Cho đến khi gặp Bạch thị, đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời ông.
Nếu không phải bản thân ông phụ bạc, không tuân thủ hứa hẹn một đời một đôi với Nghi nhi, nếu không phải ông sợ người ngoài nói ông chỉ biết dựa vào nhạc phụ, ông đã không ra nông nỗi này.
Phạm Trác đắm chìm trong hồi ức, mượn rượu giải sầu. Đông thị đến khuyên nhiều lần đều thất bại. Chỉ khi hay tin Uyển Oanh chết, Phạm Trác mới từ từ tỉnh ngộ, đúng vậy, nếu quá khứ không thể thay đổi, thì ông sẽ bù đắp cho hiện tại. Ít nhất, đứa con của ông và Nghi nhi vẫn còn.
Uyển Lâm đâu biết tình thương người cha đã được chuyển dời sang cho mình. Hiện tại nàng nhận được thư của biểu ca, nói rằng vua Cát Nhĩ Lân chuẩn bị sang cầu thân, người được chọn sẽ trở thành vương hậu. Đồng thời hoàng thượng sắp tới sẽ tổ chức buổi tiệc, mời các tiểu thư, công tử vào cung, vừa tuyển chọn hoàng tử phi cho Tam hoàng tử, vừa chọn phò mã cho Đại công chúa. Mà mục đích chính của buổi tiệc lần này chính là chọn sẵn nhân tuyển phù hợp, đợi vua Cát Nhĩ Lân sang sẽ đưa đi hòa thân.
Uyển Lâm nghiêm túc suy nghĩ. Xem ra Đại công chúa đã bắt đầu lo lắng cho chung thân, nên mới thu liễm. Nhưng nếu nói nàng bỏ qua cho mình, chính là chuyện không có khả năng.
Uyển Lâm chống cằm, cảm thấy dường như mình đã bỏ qua thứ gì. Đại công chúa, Tam hoàng tử, Cát Nhĩ Lân, dự tiệc...
Uyển Lâm sửng sốt đứng phắt dậy, nàng biết rồi, “Hòa thân”, hai chữ này nói lên tất cả, âm mưu của Đại công chúa chính là đây sao?
...
Lễ Bộ Thị Lang Phạm Trác được đích thân hoàng đế thăng lên làm Lễ Bộ Thượng Thư. Đa số quan viên đều cảm khái, một người không có năng lực, không có con nối dõi, làm quan lớn thì được gì? Tuy nhiên vẫn có một ít người nhạy bén nhận ra, hoàng đế đây là muốn nâng đỡ những quan viên ít thế lực, một đời vua một đời triều thần, không để chốn quan trường trở thành nơi “cha truyền con nối”.
Ngày đó, Phạm Trác lặng lẽ đến viện của Đại phu nhân ở trước kia, ngồi một mình rất lâu, vị trí mà ông mong muốn mấy năm nay, đến khi đạt được lại cảm thấy trống rỗng lạ thường.
Trong phủ này chẳng còn ai đáng để ông tin tưởng, kể cả mẫu thân ông. Phải nói Đông thị lần này triệt để đánh mất sự tôn kính cùng tin tưởng của con trai, bởi vì có một lần ông uống sai, loáng thoáng nghe người của Uyển Lâm sắp xếp giả vờ trò chuyện khiến ông tỉnh ngộ.
“Lão gia lại uống rượu nữa rồi. Lâu lắm không thấy lão gia đến chỗ di nương nào hết.”
“Còn đi làm gì, ngươi không biết lão gia không thể có con nối dõi nữa hay sao?”
“Ầy, biết vậy. Lại nói, lão phu nhân không phải luôn ám chỉ Đại phu nhân là đố phụ, nhiều năm qua hãm hại thiếp thất của lão gia, khiến lão gia không có con trai sao? Giờ phát hiện Đại phu nhân vô tội, vậy mà cũng không nói một câu đón Đại phu nhân về.”
“Cẩn thận cái miệng của ngươi đó. Chuyện lão phu nhân nghi ngờ trước giờ nào có nói rõ ra, ai dám lên tiếng chất vấn.”
“Haizzz, Đại phu nhân rời đi xem như thanh tịnh đi, trong phủ này chướng khí mù mịt, lão phu nhân nghi kỵ, thiếp thất hãm hại không nói, thậm chí cả lão gia còn không tin tưởng Đại phu nhân, nếu là ta ta cũng không ở lại.”
“Nói nhiều quá, cho dù ngươi đầu thai lần nữa cũng không trở thành Đại phu nhân được đâu. Đi, đi làm việc đi.”
Uyển Oanh bị nhốt lại. Từ một thứ nữ được sủng ái, giờ trở thành con gái kẻ có tội, Phạm Trác và Đông thị từ đó về sau không bao giờ muốn gặp Uyển Oanh, hạ nhân khinh thường, ba bữa cơm đều là thứ khó nuốt trôi.
Uyển Lâm lạnh mắt nhìn mọi chuyện diễn ra, không cao hứng, cũng không thương tiếc. Mẹ con Bạch thị hại nàng, sớm nên nhận kết cuộc này. Tuy nàng bình an vô sự, nhưng nguyên chủ thì không may mắn như vậy, nay nàng đã thay thế nguyên chủ sống tiếp thì cũng nên xử lý những kẻ đáng tội. Hai người này chỉ là một trong số đó mà thôi.
Tôi tớ trong viện mẹ con Bạch di nương, kẻ thì bị bán, người thì bị đánh chết, không giữ lại một ai. Cọc ngầm của Uyển Lâm trong viện Bạch di nương chính là nha hoàn nhị đẳng luôn đi theo Hạ Hà được Uyển Lâm thu xếp, chuộc thân ra ngoài, ban thưởng một số bạc để nàng ta sinh sống.
Tay chân của Bạch di nương trong phủ nhiều năm cũng bị liên lụy, thoáng chốc Thị Lang phủ thiếu người, Uyển Lâm liền ra tay sắp xếp người vào. Phải nói rằng tâm phúc mẫu thân để lại năng lực rất cao, cộng thêm Uyển Lâm có nhiều bạc bên người, giờ Thị Lang phủ có một nửa do nàng nắm quyền. Đông thị còn đang bận lo cho Phạm Trác nhân tiện tham ô những thứ Bạch thị để lại, các di nương, thứ muội rụt cổ sợ liên lụy. Uyển Lâm nếu không nhân cơ hội ra tay thì thật xin lỗi với tính toán từng bước đến hôm nay của nàng.
Chuyện Bạch thị và di nương của bà ta gây ra lan truyền khắp nơi khiến mấy đại lão gia có nhiều thiếp thất rùng mình. Vợ cả trong kinh thành nhân cơ hội xử lý mấy thiếp thất được sủng ái, ra oai phủ đầu.
Ai cũng biết Phạm Trác đời này không thể có con trai kế thừa hương khói. Người ghét hắn thì trào phúng trước mặt, kẻ tốt tính chút chỉ âm thầm nói sau lưng. Tóm lại sau một đêm, đại danh phủ Thị Lang, vì một độc phụ ghẻ lạnh đích nữ An Quốc Công, khiến bà phải đến Tịnh Tâm Am trở thành trò cười trong mắt quan lại.
Phạm Trác mái tóc bạc đi trông thấy, chưa bao giờ ông thấy hối hận như hôm nay. Về sau thường xuyên bị bệnh, sức khỏe không còn tốt. Mỗi khi nghĩ về người thê tử cùng ông kết tóc, là một lần ăn năn không cách nào nói hết.
Lần đó ông gặp riêng Hạ Hà, nghe kể từng chuyện mà ác phụ Bạch thị đã làm trong những năm qua. Hậu viện của ông không có bao nhiêu đứa trẻ được sinh ra không thiếu công sức của Bạch thị, chưa kể việc lên kế hoạch Uyển Lâm, vu oan Đại phu nhân.
Giữa ông và vợ cả có quá nhiều hiểu lầm, ngăn cách. Nhớ năm đó, ông chỉ là con trai quan huyện, lên kinh thành thi trạng nguyên. Ông gặp An Phụng Nghi, cô nương hoạt bát, đáng yêu, cứ như trên người nàng không bị bất kỳ thứ gì trói buộc. Khi ông động lòng theo đuổi, ông không biết nàng là con gái của An Quốc Công.
Đến lúc nàng nói ra thân phận, ông có chút tự ti, muốn bỏ cuộc. Ngược lại mẫu thân ông càng kiên quyết, muốn ông lấy nàng. Nàng muốn điều gì, ông cũng sẵn lòng hứa hẹn. Khi mới thành hôn, con đường làm quan của ông rộng mở, thấy ông chỉ có một thê tử, nữ nhân vây quanh ông ngày càng nhiều. Cho đến khi gặp Bạch thị, đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời ông.
Nếu không phải bản thân ông phụ bạc, không tuân thủ hứa hẹn một đời một đôi với Nghi nhi, nếu không phải ông sợ người ngoài nói ông chỉ biết dựa vào nhạc phụ, ông đã không ra nông nỗi này.
Phạm Trác đắm chìm trong hồi ức, mượn rượu giải sầu. Đông thị đến khuyên nhiều lần đều thất bại. Chỉ khi hay tin Uyển Oanh chết, Phạm Trác mới từ từ tỉnh ngộ, đúng vậy, nếu quá khứ không thể thay đổi, thì ông sẽ bù đắp cho hiện tại. Ít nhất, đứa con của ông và Nghi nhi vẫn còn.
Uyển Lâm đâu biết tình thương người cha đã được chuyển dời sang cho mình. Hiện tại nàng nhận được thư của biểu ca, nói rằng vua Cát Nhĩ Lân chuẩn bị sang cầu thân, người được chọn sẽ trở thành vương hậu. Đồng thời hoàng thượng sắp tới sẽ tổ chức buổi tiệc, mời các tiểu thư, công tử vào cung, vừa tuyển chọn hoàng tử phi cho Tam hoàng tử, vừa chọn phò mã cho Đại công chúa. Mà mục đích chính của buổi tiệc lần này chính là chọn sẵn nhân tuyển phù hợp, đợi vua Cát Nhĩ Lân sang sẽ đưa đi hòa thân.
Uyển Lâm nghiêm túc suy nghĩ. Xem ra Đại công chúa đã bắt đầu lo lắng cho chung thân, nên mới thu liễm. Nhưng nếu nói nàng bỏ qua cho mình, chính là chuyện không có khả năng.
Uyển Lâm chống cằm, cảm thấy dường như mình đã bỏ qua thứ gì. Đại công chúa, Tam hoàng tử, Cát Nhĩ Lân, dự tiệc...
Uyển Lâm sửng sốt đứng phắt dậy, nàng biết rồi, “Hòa thân”, hai chữ này nói lên tất cả, âm mưu của Đại công chúa chính là đây sao?
...
Lễ Bộ Thị Lang Phạm Trác được đích thân hoàng đế thăng lên làm Lễ Bộ Thượng Thư. Đa số quan viên đều cảm khái, một người không có năng lực, không có con nối dõi, làm quan lớn thì được gì? Tuy nhiên vẫn có một ít người nhạy bén nhận ra, hoàng đế đây là muốn nâng đỡ những quan viên ít thế lực, một đời vua một đời triều thần, không để chốn quan trường trở thành nơi “cha truyền con nối”.
Ngày đó, Phạm Trác lặng lẽ đến viện của Đại phu nhân ở trước kia, ngồi một mình rất lâu, vị trí mà ông mong muốn mấy năm nay, đến khi đạt được lại cảm thấy trống rỗng lạ thường.
Trong phủ này chẳng còn ai đáng để ông tin tưởng, kể cả mẫu thân ông. Phải nói Đông thị lần này triệt để đánh mất sự tôn kính cùng tin tưởng của con trai, bởi vì có một lần ông uống sai, loáng thoáng nghe người của Uyển Lâm sắp xếp giả vờ trò chuyện khiến ông tỉnh ngộ.
“Lão gia lại uống rượu nữa rồi. Lâu lắm không thấy lão gia đến chỗ di nương nào hết.”
“Còn đi làm gì, ngươi không biết lão gia không thể có con nối dõi nữa hay sao?”
“Ầy, biết vậy. Lại nói, lão phu nhân không phải luôn ám chỉ Đại phu nhân là đố phụ, nhiều năm qua hãm hại thiếp thất của lão gia, khiến lão gia không có con trai sao? Giờ phát hiện Đại phu nhân vô tội, vậy mà cũng không nói một câu đón Đại phu nhân về.”
“Cẩn thận cái miệng của ngươi đó. Chuyện lão phu nhân nghi ngờ trước giờ nào có nói rõ ra, ai dám lên tiếng chất vấn.”
“Haizzz, Đại phu nhân rời đi xem như thanh tịnh đi, trong phủ này chướng khí mù mịt, lão phu nhân nghi kỵ, thiếp thất hãm hại không nói, thậm chí cả lão gia còn không tin tưởng Đại phu nhân, nếu là ta ta cũng không ở lại.”
“Nói nhiều quá, cho dù ngươi đầu thai lần nữa cũng không trở thành Đại phu nhân được đâu. Đi, đi làm việc đi.”