Chương : 22
Vừa bước vào viện đã thấy Thu An mặt không còn chút máu, trên người có vài vết cắn, đại phu được mời đến để xem cho những người bị rắn cắn, tuy nhiều rắn như vậy nhưng chúng chỉ bò loạn, không làm hại người, chỉ có mỗi Thu An là bị cắn, cảm giác giống như chúng chỉ nhắm vào nàng ta, rồi bị thị vệ đuổi giết nên mới bò loạn.
“Rắn này không phải rắn độc, cô nương cứ yên tâm uống thuốc vài ngày sẽ ổn ngay.”
Đại phu rời khỏi, đã có thị vệ tiến lên bẩm báo:
“Lão gia, rắn xác định là từ trong phòng nha hoàn này bò ra.”
“Lập tức lục soát cho ta.”
Phạm Trác giận dữ, nha hoàn to gan này lại dám mang rắn vào phủ.
“Lão gia, nô tì không có, Đại tiểu thư người mau giúp nô tì, nô tì thực sự không mang rắn vào phủ, là có người tự ý thả vào, hãm hại nô tỳ.”
Thu An khóc lóc van xin, nhưng rơi vào tai những người phủ An Quốc Công lại chói tai vô cùng.
“Một nha hoàn mà lại dám ra lệnh cho chủ tử giải vây cho ngươi, trong mắt ngươi có phải không xem Lâm nhi ra gì hay không?”
An Quốc Công phu nhân giận tái mặt. Uyển Lâm nhìn người trước mắt, mợ trước giờ là người ít nói, không ngờ lại vì mình mà mở lời.
“Nô tì…nô tì không có.”
Thu An nói vậy nhưng trong lòng lại rõ hơn ai hết. Đại tiểu thư là người yếu đuối, nhu nhược, luôn bị nàng nắm mũi dắt đi, kể từ khi tỉnh lại càng đần hơn xưa, giao hết việc quản lý tiền bạc ban thưởng cho nàng, nên nàng tha hồ ăn chặn tiền thưởng cho hạ nhân, lại cậy thế kiêu căng, không để ai vào mắt. Nàng xinh đẹp, lại thông minh, chỉ thua mỗi chỗ xuất thân. Sau này Đại tiểu thư xuất giá, nàng sẽ tìm cách nắm trái tim của cô gia, dùng tiền bạc thu mua người trong phủ, lo gì không thể phù chính.
Nàng nào biết đâu rằng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu lục soát ra trong phòng nàng có nhiều vàng bạc, trang sức của tiểu thư, nhất định nàng sẽ bị bán ra ngoài. Nhưng khi mọi chuyện vỡ lẽ nàng mới biết, nàng không còn cơ hội bước ra khỏi phủ này nửa bước.
“Lão gia, đây là túi hương, thần phát hiện rất nhiều rắn nằm chết gần túi hương, còn có trong phòng Thu An lục soát được ngân phiếu một ngàn lượng cùng rất nhiều trang sức.”
“Túi hương này…thì ra là ngươi, là ngươi bỏ thêm thứ hại người vào túi hương của biểu muội, hại nàng chút nữa bị mãng xà cắn chết, còn liên lụy đến Nhị công chúa, ngươi đúng là nô tài đáng chết.”
An Duyệt Hiên quát to, làm mọi người trong phòng nhất thời im lặng. Thì ra nha đầu này gan lớn đến vậy, muốn mưu sát chủ tử. Có thị vệ đi lên định kéo ả ra loạn côn đánh chết, nhưng ả liều mạng giẫy gịua, chạy đến chỗ Bạch di nương.
“Bạch di nương, là bà, là bà bảo ta bỏ vào túi hương của tiểu thư, bà nói chỉ cần làm xong sẽ cho ta 100 lượng. Lão gia, lão phu nhân, là nô tì nhất thời hồ đồ, nên nổi lòng tham, nô tì không bao giờ muốn hại chết Đại tiểu thư đâu, xin mọi người minh giám.”
Thu An dập đầu thật mạnh, trên trán đã chảy máu.
“Vậy ngươi nói, một nô tì như ngươi sao lại có nhiều thứ quý trọng như vậy?” Phạm Trác lớn tiếng hỏi.
Thu An ngây ngẩn cả người, không thể nói là do nàng tích cóp bao nhiêu năm nay, thường nhận tiền giúp mẹ con Bạch di nương hãm hại Đại tiểu thư, kể cả lần Đại tiểu thư ngã xuống nước súyt mất mạng. Trong đó còn có tiền nàng tham ô, và những trang sức nàng trộm đi của Đại tiểu thư.
“Lão phu nhân, nô tì thấy nàng ta rõ ràng là lừa lọc, mưu mô mới chiếm đoạt được, mong lão phu nhân và lão gia phạt nặng, dùng để răn đe kẻ khác.”
Dung mama bên cạnh lão phu nhân đứng ra làm người chính trực, thực ra bà cũng hận thấu nha đầu này, dám ăn chặn phần bà. Lần trước lục soát phòng Nhị tiểu thư, vậy mà Đại tiểu thư chỉ ban thưởng cho bà 2 lượng bạc, không hơn những hạ nhân khác là bao, bà đã cảm thấy không vui. Sau này tuy thường ban thưởng cho bà nhưng chỉ toàn đồ hạ cấp, bạc cũng chỉ là bạc vụn. Có một lần Quách mama hỏi bà, cây vải Đại tiểu thư ban thưởng bà dùng có tốt không, bà mới ngây ngẩn cả người. Rõ ràng bà chỉ nhận có nửa cây vải, ở đâu ra hẳn một cây. Bà cho người hỏi thăm chút tin tức bên viện Đại tiểu thư, thì ra nha đầu này thường xuyên ăn chặn đồ ban thưởng của hạ nhân, vậy bà cũng không ngoại lệ. Đáng giận hơn là, ngay cả điểm tâm Đại tiểu thư ban thưởng ả ta cũng ăn mất, chỉ chừa lại cho bà mấy miếng, coi bà là ăn xin sao.
Vậy nên bà thường xuyên trước mặt lão phu nhân kể xấu nha đầu này, còn khen ngợi Đại tiểu thư hết lời, thật đáng thương cho Đại tiểu thư bị một nô tài gian xảo qua mặt. Hôm nay bà sẽ cho nàng ta chết thật khó xem.
Dung mama triệt để bị lừa, Thu An dù to gan đến mấy cũng không dám ăn chặn phần bà, là do Uyển Lâm cố tình ban thưởng ít, để bà ganh ghét Thu An, đợi dịp thích hợp đuổi nàng ta ra ngoài. Chỉ có điều bây giờ không đơn giản là đuổi nữa.
“Người tới, đem nàng ta loạn côn đánh chết.”
Lão phu nhân cảm thấy phiền chán. Thu An bị người ta bịt miệng lôi ra, ánh mắt hướng về phía Thu Nga cầu xin, đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Thu Nga. Cả hai từ nhỏ lớn lên cùng tiểu thư, vậy mà vì tiền tài Thu An lại bán đứng tiểu thư, hại người suýt chút nữa mất mạng, dù không đành lòng nhưng Thu Nga cũng không có ý định cầu xin tha thứ, nếu không nhờ tiểu thư sớm trù tính, không chừng hôm nay chính nàng cũng bị dính liếu vào. Một lát sau bên ngoài có thị vệ vào bẩm Thu An đã tắt thở.
“Rắn này không phải rắn độc, cô nương cứ yên tâm uống thuốc vài ngày sẽ ổn ngay.”
Đại phu rời khỏi, đã có thị vệ tiến lên bẩm báo:
“Lão gia, rắn xác định là từ trong phòng nha hoàn này bò ra.”
“Lập tức lục soát cho ta.”
Phạm Trác giận dữ, nha hoàn to gan này lại dám mang rắn vào phủ.
“Lão gia, nô tì không có, Đại tiểu thư người mau giúp nô tì, nô tì thực sự không mang rắn vào phủ, là có người tự ý thả vào, hãm hại nô tỳ.”
Thu An khóc lóc van xin, nhưng rơi vào tai những người phủ An Quốc Công lại chói tai vô cùng.
“Một nha hoàn mà lại dám ra lệnh cho chủ tử giải vây cho ngươi, trong mắt ngươi có phải không xem Lâm nhi ra gì hay không?”
An Quốc Công phu nhân giận tái mặt. Uyển Lâm nhìn người trước mắt, mợ trước giờ là người ít nói, không ngờ lại vì mình mà mở lời.
“Nô tì…nô tì không có.”
Thu An nói vậy nhưng trong lòng lại rõ hơn ai hết. Đại tiểu thư là người yếu đuối, nhu nhược, luôn bị nàng nắm mũi dắt đi, kể từ khi tỉnh lại càng đần hơn xưa, giao hết việc quản lý tiền bạc ban thưởng cho nàng, nên nàng tha hồ ăn chặn tiền thưởng cho hạ nhân, lại cậy thế kiêu căng, không để ai vào mắt. Nàng xinh đẹp, lại thông minh, chỉ thua mỗi chỗ xuất thân. Sau này Đại tiểu thư xuất giá, nàng sẽ tìm cách nắm trái tim của cô gia, dùng tiền bạc thu mua người trong phủ, lo gì không thể phù chính.
Nàng nào biết đâu rằng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu lục soát ra trong phòng nàng có nhiều vàng bạc, trang sức của tiểu thư, nhất định nàng sẽ bị bán ra ngoài. Nhưng khi mọi chuyện vỡ lẽ nàng mới biết, nàng không còn cơ hội bước ra khỏi phủ này nửa bước.
“Lão gia, đây là túi hương, thần phát hiện rất nhiều rắn nằm chết gần túi hương, còn có trong phòng Thu An lục soát được ngân phiếu một ngàn lượng cùng rất nhiều trang sức.”
“Túi hương này…thì ra là ngươi, là ngươi bỏ thêm thứ hại người vào túi hương của biểu muội, hại nàng chút nữa bị mãng xà cắn chết, còn liên lụy đến Nhị công chúa, ngươi đúng là nô tài đáng chết.”
An Duyệt Hiên quát to, làm mọi người trong phòng nhất thời im lặng. Thì ra nha đầu này gan lớn đến vậy, muốn mưu sát chủ tử. Có thị vệ đi lên định kéo ả ra loạn côn đánh chết, nhưng ả liều mạng giẫy gịua, chạy đến chỗ Bạch di nương.
“Bạch di nương, là bà, là bà bảo ta bỏ vào túi hương của tiểu thư, bà nói chỉ cần làm xong sẽ cho ta 100 lượng. Lão gia, lão phu nhân, là nô tì nhất thời hồ đồ, nên nổi lòng tham, nô tì không bao giờ muốn hại chết Đại tiểu thư đâu, xin mọi người minh giám.”
Thu An dập đầu thật mạnh, trên trán đã chảy máu.
“Vậy ngươi nói, một nô tì như ngươi sao lại có nhiều thứ quý trọng như vậy?” Phạm Trác lớn tiếng hỏi.
Thu An ngây ngẩn cả người, không thể nói là do nàng tích cóp bao nhiêu năm nay, thường nhận tiền giúp mẹ con Bạch di nương hãm hại Đại tiểu thư, kể cả lần Đại tiểu thư ngã xuống nước súyt mất mạng. Trong đó còn có tiền nàng tham ô, và những trang sức nàng trộm đi của Đại tiểu thư.
“Lão phu nhân, nô tì thấy nàng ta rõ ràng là lừa lọc, mưu mô mới chiếm đoạt được, mong lão phu nhân và lão gia phạt nặng, dùng để răn đe kẻ khác.”
Dung mama bên cạnh lão phu nhân đứng ra làm người chính trực, thực ra bà cũng hận thấu nha đầu này, dám ăn chặn phần bà. Lần trước lục soát phòng Nhị tiểu thư, vậy mà Đại tiểu thư chỉ ban thưởng cho bà 2 lượng bạc, không hơn những hạ nhân khác là bao, bà đã cảm thấy không vui. Sau này tuy thường ban thưởng cho bà nhưng chỉ toàn đồ hạ cấp, bạc cũng chỉ là bạc vụn. Có một lần Quách mama hỏi bà, cây vải Đại tiểu thư ban thưởng bà dùng có tốt không, bà mới ngây ngẩn cả người. Rõ ràng bà chỉ nhận có nửa cây vải, ở đâu ra hẳn một cây. Bà cho người hỏi thăm chút tin tức bên viện Đại tiểu thư, thì ra nha đầu này thường xuyên ăn chặn đồ ban thưởng của hạ nhân, vậy bà cũng không ngoại lệ. Đáng giận hơn là, ngay cả điểm tâm Đại tiểu thư ban thưởng ả ta cũng ăn mất, chỉ chừa lại cho bà mấy miếng, coi bà là ăn xin sao.
Vậy nên bà thường xuyên trước mặt lão phu nhân kể xấu nha đầu này, còn khen ngợi Đại tiểu thư hết lời, thật đáng thương cho Đại tiểu thư bị một nô tài gian xảo qua mặt. Hôm nay bà sẽ cho nàng ta chết thật khó xem.
Dung mama triệt để bị lừa, Thu An dù to gan đến mấy cũng không dám ăn chặn phần bà, là do Uyển Lâm cố tình ban thưởng ít, để bà ganh ghét Thu An, đợi dịp thích hợp đuổi nàng ta ra ngoài. Chỉ có điều bây giờ không đơn giản là đuổi nữa.
“Người tới, đem nàng ta loạn côn đánh chết.”
Lão phu nhân cảm thấy phiền chán. Thu An bị người ta bịt miệng lôi ra, ánh mắt hướng về phía Thu Nga cầu xin, đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Thu Nga. Cả hai từ nhỏ lớn lên cùng tiểu thư, vậy mà vì tiền tài Thu An lại bán đứng tiểu thư, hại người suýt chút nữa mất mạng, dù không đành lòng nhưng Thu Nga cũng không có ý định cầu xin tha thứ, nếu không nhờ tiểu thư sớm trù tính, không chừng hôm nay chính nàng cũng bị dính liếu vào. Một lát sau bên ngoài có thị vệ vào bẩm Thu An đã tắt thở.