Chương 3: Tướng quân nhận nữ
Mọi người xung quanh:
"..."
Ai cũng xuýt xoa trước những gì đang diễn ra.
Có kẻ nhát gan còn che mắt lại, nhưng nhắm mắt cũng loáng loáng tưởng tượng được cảnh tượng máu me.
"Tiêu rồi, tiểu ăn mày này chết là cái chắc!"
"Nhạc Tư ngang tàng đã quen, đắc tội nàng ta thì chỉ có một kết cục."
Vậy mà một lát sau, tiếng kêu tha mạng cũng chưa truyền đến. Người che mắt cũng hạ tay xuống để trông ra, nhất thời liền há hốc mồm.
Con ngựa này vào thời khắc mấu chốt lại hóa điên, đột ngột đổi hướng, không chỉ không động đến người ăn mày mà trái lại đem Nhạc Tư từ trên lưng hất xuống đất!
Với thân thủ của Nhạc Tư, bị lộn ngược ra sau nhưng nàng ta chỉ lảo đảo vài bước đã liền đứng vững. Trang sức trên đầu nàng ta rơi xuống, tóc tai rũ rượi, dáng vẻ trông vô cùng chật vật.
Đáng ghét, đáng lẽ kẻ bị xấu mặt phải là tên ăn mày nhơ nhuốc mới đúng, tại sao lại thành nàng ta cơ chứ?
Không ai biết rằng, chính Nhạc Du đã âm thầm khống chế con ngựa này.
Kỹ thuật thôi miên của nàng ở kiếp trước đạt trình độ thượng thừa. Khi đang ở ngay bờ vực của cái chết, Nhạc Du trong tình huống cấp bách liền thử vận may mà thôi miên con ngựa này, không ngờ lại thành công.
"A! Tên súc sinh nhà ngươi!"
Nhạc Tư tuy là thứ nữ, nhưng thiên phú lại cực cao, là cao thủ võ công, thân thủ so với đồng môn có thể xếp đến hàng đệ ngũ. Đến Thánh Thượng cũng vừa khen ngợi nàng ta giống như Nhạc Đình Phong Nhạc Đại tướng quân thời trẻ.
Nàng ta ở An Lâm Quốc chính là người được kính nể, chiểu chuộng, từ lúc nào lại phải khốn đốn như vầy!
Nhạc Tư ngẩng đầu, ánh mắt tóe lửa, trong con ngươi phản chiếu cặp móng ngựa đen đặc.
Con ngựa rít lên một tiếng, không chịu bị kéo lôi về.
"Vô liêm sỉ, ngươi nổi điên làm gì! Ta đây là chủ nhân của ngươi đó!"
Con ngựa này là được Hoàng Đế ân ban, được nàng ta nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, chưa từng có biểu hiện như vầy.
Huống chi đang còn ở trên đường cái, đường đường là Nhạc Tư tiểu thư chẳng phải sẽ bị chê cười hay sao!
"Mau.. đến giúp ta!"
"Nhạc Tư tiểu thư!"
Bọn thị vệ canh cổng của phủ tướng quân vừa nhìn thấy tình huống này đã vội vàng chạy đến, níu lấy cương ngựa, nhưng cũng lại không dám ra tay đả thương con ngựa quý giá này.
Kết cục là từng người lần lượt bị đá gục, tình cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Người vây xem cũng nhốn nháo đứng xa xa xem trò vui, chỉ sợ làm mình bị thương.
Cơ thể Nhạc Du suy yếu, cảm giác mê man chưa hề giảm đi, nàng trực tiếp hướng về phía bậc cửa của phủ tướng quân mà ngồi xuống. Bọn gác cửa cũng đều ra xem náo nhiệt, sự chú ý của mọi người đều ở trên người Nhạc Tư. Nhạc Du ném mấy viên thuốc đen vào miệng, trong chốc lát, sắc mặt nàng liền hồng hào lên thấy rõ, cảm giác xây xẩm cũng giảm bớt.
Mà trên người Nhạc Tư không biết từ lúc nào có thêm vài dấu móng ngựa, quần dài bị móng ngựa giẫm rách, áo lót bên trong như ẩn như hiện. Dáng vẻ nàng ta kêu gào chạy trốn trông như một người điên.
Vốn dĩ phải mang kiếm chém chết con ngựa này, nhưng nó lại là thứ vua ban, ai lại dám chém?
Nhạc Du vốn dĩ không muốn đùa giỡn với nàng ta, dù sao cũng chẳng có ai muốn rước phiền phức vào thân cả.
Huống chi tình cảnh nàng bây giờ cũng chẳng dễ dàng.
Nhưng một khi móng ngựa đã nhằm vào mình mà lao đến, không lẽ nàng lại ngoan ngoãn chờ chết hay sao?
Thấy Nhạc Tư sắp bị ngựa giẫm lên, Nhạc Du không muốn hại chết người liền định dừng tay. Nhưng chưa kịp làm gì thì một bóng đen lao tới, một người không biết từ đâu lao ra, chỉ một đao đã đâm thẳng vào cổ con ngựa.
Máu tươi lập tức văng tung tóe. Sau vài lần giãy giụa, con ngựa quý liền không còn động tĩnh.
"Phụ thân!"
Nhạc Tư vừa nhìn thấy nam nhân này liền chạy đến, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ hung hăng khi ngang ngược, đôi mắt ngấn lệ chớp chớp, trông đến là đáng thương:
"Con đau quá."
Không sai, nam nhân sát khí đầy mình này chính là Đại tướng quân được người người kính nể của An Lâm Quốc, Nhạc Đình Phong.
"Bị thương chỗ nào rồi? Lát nữa ta liền gọi ngự y đến xem cho con."
Ánh mắt Nhạc Đình phong đầy lo lắng, thấy quần áo Nhạc Tư rách nát bèn vội vàng cởi áo choàng trên ngựa xuống khoác cho nàng ta, trong mắt lóe lên sự giận dữ.
Phải biết rằng, một cô nương y phục không chỉnh tề xuất hiện trên đường cái chẳng khác nào ném đi bộ mặt của phủ tướng quân!
"Phụ thân, vết thương của con không quan trọng lắm."
Nhạc Tư cắn môi dưới, từng chút nhìn về phía bảo mã nằm bất động trên đất. Nàng ta nhìn Nhạc Đình Phong với ánh mắt thấp thỏm:
"Ngựa này là Hoàng Đế ngự ban.. Nếu như Hoàng Đế trách tội xuống, con sợ mình sẽ liên lụy phụ thân."
"Con ngựa này dù quý giá thế nào, cũng không sánh được với mạng của con gái ta. Hoàng Đế nhân từ, người sẽ thông cảm thôi."
Nhạc Đình Phong vỗ vỗ lên tay Nhạc Tư an ủi. Đến lúc này mà nàng ta còn nghĩ cho hắn, Nhạc Đình Phong rất lấy làm vui lòng.
Đây cũng là lý do để Nhạc Tư dù là thứ nữ, nhưng lại là niềm vui của ông. Không chỉ vì công lực nàng ta đạt đến Thanh Hổ đoạn, mà còn vì nàng hiểu chuyện, biết suy nghĩ cho ông ta đủ điều.
Trên đại lục này lấy võ công làm trọng, từ thấp đến cao chia thành ba đoạn: Ưng, Hổ, Long. Mà mỗi đoạn lại chia thành: Thanh, Ngân, Kim. Đạt đến Kim Long đoạn chính là đại tông sư, đại tông sư lại chia thành cửu phẩm. Cửu phẩm tông sư trong truyền thuyết có thể dùng sức một mình chống lại trăm vạn hùng binh.
Tất nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, cửu phẩm đại tông sư đã mấy trăm năm nay chưa ai gặp. Ở An Lâm Quốc, Nhạc Tư mới mười bốn tuổi đã đạt Thanh Hổ đoạn. Có thể nói, nàng ta là kỳ tài luyện võ trăm năm hiếm gặp.
Nghe nói vậy, Nhạc Tư liền đắc ý ngẩng cao đầu, miệng nhỏ nhẹ nhàng nói một tiếng:
"Phụ thân là nhất!"
Nhạc Du nhìn tình cảnh này, không khỏi cười lạnh một cái.
Nhạc Đình Phong này cũng thật là yêu thương con gái, không biết có còn nhớ tới đứa con gái lớn bị ông ta vứt bỏ mười lăm chẳng đoái hoài này không đây?
Nghe thấy tiếng cười, Nhạc Đình Phong mới chú ý đến Nhạc Du đang ngồi trên bậc cửa. Vừa liếc sang đã lập tức ngây người.
Gương mặt này..
Thấy thế, tên thủ lĩnh bọn gác cửa mới chạy tới, trừng mắt nhìn Nhạc Du rồi lập tức cung kính hành lễ với Nhạc Đình Phong:
"Đại tướng quân, kẻ ăn này dơ bẩn này dám tự xưng là con gái của ngài, nên thuộc hạ liền đánh đuổi ả đi, không làm ô uế tầm nhìn của ngài."
Quả là giống một con chó săn.
Nhạc Đình Phong không đáp lại tên thị vệ, vẻ mặt ông ta có chút ngây ra. Tiếp đó, ông ta lấy lại vẻ mặt trầm ổn, tiến về phía Nhạc Du. Đôi giày đen nhẹ nhàng bước đến trước Nhạc Du, ông ta đưa tay lau đi bùn đất trên gương mặt nàng, bàn tay run lên khe khẽ đến không nhận ra.
Nhạc Du lùi lại, nới rộng khoảng cách với Nhạc Đình Phong, ánh mắt lạnh lẽo.
Nhạc Đình Phong dùng tay xoa xoa một lúc, dẫu gương mặt nàng toàn bùn nhưng ông ta vẫn có thể nhận ra dung mạo này.
Giống.. Thực sự rất giống..
"Phụ thân, người làm sao vậy?"
Nhạc Tư không hiểu vì sao phụ thân lại có hứng thú với một kẻ ăn mày.
Nhạc Đình Phong rút tay về, nhìn Nhạc Du với tâm tình phức tạp:
"Làm sao lại thành như vầy? Nhanh, mau theo ta về nhà làm sạch hết đi."
Thái độ của Nhạc Đình Phong làm ai nấy đều ngạc nhiên, ông ta là đệ nhất võ tướng nắm giữ trọng binh của An Lâm Quốc, làm sao có thể mang vẻ mặt ôn hòa như thế với một người ăn xin?
Tên thủ lĩnh thị vệ cứ ngỡ mình nhìn nhầm:
"Tướng quân, chuyện này.."
Nhạc Đình Phong trừng trừng liếc đôi mắt lạnh lùng về phía bọn thị vệ, âm trầm như La Sát:
"Vừa này là kẻ nào nói muốn đánh đuổi con gái của bổn tướng quân?"
Rõ ràng là câu nói mang ngữ khí bình thường, nhưng lại giống như sấm sét nổ tung trong đầu tên thị vệ!
Ông ta đang nổi giận đùng đùng.
"Tướng quân, tướng quân tha mạng.. Thuộc hạ, thuộc hạ không biết nàng là.."
Hai chân hắn ta mềm nhũn, lập tức quỳ xuống dập đầu xin tha, trong lòng lạnh đi một nửa.
Không xong rồi, ai mà ngờ người ăn mày này lại là con gái Đại tướng quân thật, vậy mà hắn còn hùng hổ đuổi đi..
Lần này có chín cái mạng cũng không cứu nổi!
"Phụ thân, người đang nói gì vậy? Tên ăn mày này làm sao có thể là.."
"Không được vô lễ! Đây là tỷ tỷ của con, chỉ là trước giờ sống ở nông thôn.."
Nói đoạn, đôi mày rậm của Nhạc Đình Phong nhíu thành hình chữ bát nhìn về phía Nhạc Du, rõ ràng là có chút chán ghét bộ dạng giống như ăn mày của nàng:
"Nhanh về sửa soạn tươm tất. Còn tên không có mắt này.. Ta cho ngươi chọn, ngươi xem là nên móc mắt hay là khâu miệng đây?"
Lời từ miệng Nhạc Đình Phong tương đương với hình phạt tức khắc, tên thủ lĩnh thị vệ dưới thân liền ướt một màng, bốc mùi khó ngửi.
Một giây sau, đám thị vệ liền đồng loạt quỳ xuống, đó đều là những kẻ đã dám nhục mạ, hướng kiếm về Nhạc Du.
Đối với những tên thị vệ này mà nói, thế gia xưa này đều coi tính mạng chúng là vặt vãnh, lại coi mặt mũi như tính mạng.
Bọn chúng nói năng lỗ mãng lại vung kiếm về phía Nhạc Du, thử hỏi liệu nàng có thể tha cho chúng không?
Mà chính Nhạc Du cũng kinh ngạc trước hành động của Nhạc Đình Phong, dám công khai nhận đứa con như ăn mày này. Dù sao ông ta cũng đường đường là An Lâm Quốc Đại tướng quân, nắm giữ hơn nửa binh quyền, gọi là dưới một người trên vạn người cũng không quá.
Vậy mà ông ta dám trước mặt mọi người chính miệng thừa nhận thân phận của nàng, không sợ mất thể diện Đại tướng quân hay sao?
Nhạc Du hướng ánh mắt lành lạnh đánh giá Nhạc Đình Phong trong chốc lát, nhưng cũng không vì chuyện này mà buông lỏng cảnh giác.
Sự khác thường này có thể là điềm gở, ai biết ông ta mười lăm năm không quan tâm, vì sao lại đột nhiên để nàng trở về.
Nhạc Du thật đã chết rồi, tình thân hư tình giả ý này cũng vô dụng thôi.
Nhạc Du thu lại ánh mắt trên người Nhạc Đình Phong, hờ hững nhìn sang kẻ đang nhoài người trên mặt đất. Đôi môi mỏng khẽ cất lời, âm thanh khàn khàn cũng lạnh lẽo như khuôn mặt nhỏ kinh diễm kia:
"Người không biết thì không có tội."
Lời vừa nói ra lập tức khiến mọi người sửng sốt.
Nghĩ tới chuyện chúng làm với Nhạc Du, bọn thị vệ đều hổ thẹn cúi gằm, lần lượt cảm tạ ân đức:
"Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư.."
Nhạc Đình Phong đương nhiên cũng có chút kinh ngạc, nhưng rồi sắc mặt liền trở lại bình thường. Quả là lớn lên ở nông thôn, nhát gan không dám giết người. Người như thế trong số người tài dưới chân Thiên Tử tuyệt đối không thể có thành tựu.
Khiếp đảm, nhu nhược.
Có điều cũng không sao, vì ông chính là muốn như vậy..
"Đi thôi, hồi phủ!"
"Phụ thân, chính là nàng ta khiến con ngựa bị kinh sợ, hại tư nhi làm mất mặt phủ tướng quân trước mặt mọi người cũng không nói, nhưng ngựa quý được Thánh Thượng ngự ban cũng không còn. Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!"
Nhạc Tư kéo ống tay áo Nhạc Đình Phong, nàng ta cắn chặt môi, hai mắt mở to nhìn ông, nước mắt vương trên hàng mi run rẩy.
Dáng vẻ đáng thương của nàng ta đúng là dao động lòng người.
Dĩ nhiên Nhạc Tư không biết vì sao con ngựa đột nhiên bị kinh động, chỉ là thái độ của phụ thân với người này khiến nàng ta khó chịu.
Phụ thân cao quý của nàng, sao có thể đột nhiên có con rơi? Huống chi lại còn là kẻ ăn mày liều lĩnh cả người đều bốc mùi như thế này!
Nàng không cho phép!
"..."
Ai cũng xuýt xoa trước những gì đang diễn ra.
Có kẻ nhát gan còn che mắt lại, nhưng nhắm mắt cũng loáng loáng tưởng tượng được cảnh tượng máu me.
"Tiêu rồi, tiểu ăn mày này chết là cái chắc!"
"Nhạc Tư ngang tàng đã quen, đắc tội nàng ta thì chỉ có một kết cục."
Vậy mà một lát sau, tiếng kêu tha mạng cũng chưa truyền đến. Người che mắt cũng hạ tay xuống để trông ra, nhất thời liền há hốc mồm.
Con ngựa này vào thời khắc mấu chốt lại hóa điên, đột ngột đổi hướng, không chỉ không động đến người ăn mày mà trái lại đem Nhạc Tư từ trên lưng hất xuống đất!
Với thân thủ của Nhạc Tư, bị lộn ngược ra sau nhưng nàng ta chỉ lảo đảo vài bước đã liền đứng vững. Trang sức trên đầu nàng ta rơi xuống, tóc tai rũ rượi, dáng vẻ trông vô cùng chật vật.
Đáng ghét, đáng lẽ kẻ bị xấu mặt phải là tên ăn mày nhơ nhuốc mới đúng, tại sao lại thành nàng ta cơ chứ?
Không ai biết rằng, chính Nhạc Du đã âm thầm khống chế con ngựa này.
Kỹ thuật thôi miên của nàng ở kiếp trước đạt trình độ thượng thừa. Khi đang ở ngay bờ vực của cái chết, Nhạc Du trong tình huống cấp bách liền thử vận may mà thôi miên con ngựa này, không ngờ lại thành công.
"A! Tên súc sinh nhà ngươi!"
Nhạc Tư tuy là thứ nữ, nhưng thiên phú lại cực cao, là cao thủ võ công, thân thủ so với đồng môn có thể xếp đến hàng đệ ngũ. Đến Thánh Thượng cũng vừa khen ngợi nàng ta giống như Nhạc Đình Phong Nhạc Đại tướng quân thời trẻ.
Nàng ta ở An Lâm Quốc chính là người được kính nể, chiểu chuộng, từ lúc nào lại phải khốn đốn như vầy!
Nhạc Tư ngẩng đầu, ánh mắt tóe lửa, trong con ngươi phản chiếu cặp móng ngựa đen đặc.
Con ngựa rít lên một tiếng, không chịu bị kéo lôi về.
"Vô liêm sỉ, ngươi nổi điên làm gì! Ta đây là chủ nhân của ngươi đó!"
Con ngựa này là được Hoàng Đế ân ban, được nàng ta nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, chưa từng có biểu hiện như vầy.
Huống chi đang còn ở trên đường cái, đường đường là Nhạc Tư tiểu thư chẳng phải sẽ bị chê cười hay sao!
"Mau.. đến giúp ta!"
"Nhạc Tư tiểu thư!"
Bọn thị vệ canh cổng của phủ tướng quân vừa nhìn thấy tình huống này đã vội vàng chạy đến, níu lấy cương ngựa, nhưng cũng lại không dám ra tay đả thương con ngựa quý giá này.
Kết cục là từng người lần lượt bị đá gục, tình cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Người vây xem cũng nhốn nháo đứng xa xa xem trò vui, chỉ sợ làm mình bị thương.
Cơ thể Nhạc Du suy yếu, cảm giác mê man chưa hề giảm đi, nàng trực tiếp hướng về phía bậc cửa của phủ tướng quân mà ngồi xuống. Bọn gác cửa cũng đều ra xem náo nhiệt, sự chú ý của mọi người đều ở trên người Nhạc Tư. Nhạc Du ném mấy viên thuốc đen vào miệng, trong chốc lát, sắc mặt nàng liền hồng hào lên thấy rõ, cảm giác xây xẩm cũng giảm bớt.
Mà trên người Nhạc Tư không biết từ lúc nào có thêm vài dấu móng ngựa, quần dài bị móng ngựa giẫm rách, áo lót bên trong như ẩn như hiện. Dáng vẻ nàng ta kêu gào chạy trốn trông như một người điên.
Vốn dĩ phải mang kiếm chém chết con ngựa này, nhưng nó lại là thứ vua ban, ai lại dám chém?
Nhạc Du vốn dĩ không muốn đùa giỡn với nàng ta, dù sao cũng chẳng có ai muốn rước phiền phức vào thân cả.
Huống chi tình cảnh nàng bây giờ cũng chẳng dễ dàng.
Nhưng một khi móng ngựa đã nhằm vào mình mà lao đến, không lẽ nàng lại ngoan ngoãn chờ chết hay sao?
Thấy Nhạc Tư sắp bị ngựa giẫm lên, Nhạc Du không muốn hại chết người liền định dừng tay. Nhưng chưa kịp làm gì thì một bóng đen lao tới, một người không biết từ đâu lao ra, chỉ một đao đã đâm thẳng vào cổ con ngựa.
Máu tươi lập tức văng tung tóe. Sau vài lần giãy giụa, con ngựa quý liền không còn động tĩnh.
"Phụ thân!"
Nhạc Tư vừa nhìn thấy nam nhân này liền chạy đến, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ hung hăng khi ngang ngược, đôi mắt ngấn lệ chớp chớp, trông đến là đáng thương:
"Con đau quá."
Không sai, nam nhân sát khí đầy mình này chính là Đại tướng quân được người người kính nể của An Lâm Quốc, Nhạc Đình Phong.
"Bị thương chỗ nào rồi? Lát nữa ta liền gọi ngự y đến xem cho con."
Ánh mắt Nhạc Đình phong đầy lo lắng, thấy quần áo Nhạc Tư rách nát bèn vội vàng cởi áo choàng trên ngựa xuống khoác cho nàng ta, trong mắt lóe lên sự giận dữ.
Phải biết rằng, một cô nương y phục không chỉnh tề xuất hiện trên đường cái chẳng khác nào ném đi bộ mặt của phủ tướng quân!
"Phụ thân, vết thương của con không quan trọng lắm."
Nhạc Tư cắn môi dưới, từng chút nhìn về phía bảo mã nằm bất động trên đất. Nàng ta nhìn Nhạc Đình Phong với ánh mắt thấp thỏm:
"Ngựa này là Hoàng Đế ngự ban.. Nếu như Hoàng Đế trách tội xuống, con sợ mình sẽ liên lụy phụ thân."
"Con ngựa này dù quý giá thế nào, cũng không sánh được với mạng của con gái ta. Hoàng Đế nhân từ, người sẽ thông cảm thôi."
Nhạc Đình Phong vỗ vỗ lên tay Nhạc Tư an ủi. Đến lúc này mà nàng ta còn nghĩ cho hắn, Nhạc Đình Phong rất lấy làm vui lòng.
Đây cũng là lý do để Nhạc Tư dù là thứ nữ, nhưng lại là niềm vui của ông. Không chỉ vì công lực nàng ta đạt đến Thanh Hổ đoạn, mà còn vì nàng hiểu chuyện, biết suy nghĩ cho ông ta đủ điều.
Trên đại lục này lấy võ công làm trọng, từ thấp đến cao chia thành ba đoạn: Ưng, Hổ, Long. Mà mỗi đoạn lại chia thành: Thanh, Ngân, Kim. Đạt đến Kim Long đoạn chính là đại tông sư, đại tông sư lại chia thành cửu phẩm. Cửu phẩm tông sư trong truyền thuyết có thể dùng sức một mình chống lại trăm vạn hùng binh.
Tất nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, cửu phẩm đại tông sư đã mấy trăm năm nay chưa ai gặp. Ở An Lâm Quốc, Nhạc Tư mới mười bốn tuổi đã đạt Thanh Hổ đoạn. Có thể nói, nàng ta là kỳ tài luyện võ trăm năm hiếm gặp.
Nghe nói vậy, Nhạc Tư liền đắc ý ngẩng cao đầu, miệng nhỏ nhẹ nhàng nói một tiếng:
"Phụ thân là nhất!"
Nhạc Du nhìn tình cảnh này, không khỏi cười lạnh một cái.
Nhạc Đình Phong này cũng thật là yêu thương con gái, không biết có còn nhớ tới đứa con gái lớn bị ông ta vứt bỏ mười lăm chẳng đoái hoài này không đây?
Nghe thấy tiếng cười, Nhạc Đình Phong mới chú ý đến Nhạc Du đang ngồi trên bậc cửa. Vừa liếc sang đã lập tức ngây người.
Gương mặt này..
Thấy thế, tên thủ lĩnh bọn gác cửa mới chạy tới, trừng mắt nhìn Nhạc Du rồi lập tức cung kính hành lễ với Nhạc Đình Phong:
"Đại tướng quân, kẻ ăn này dơ bẩn này dám tự xưng là con gái của ngài, nên thuộc hạ liền đánh đuổi ả đi, không làm ô uế tầm nhìn của ngài."
Quả là giống một con chó săn.
Nhạc Đình Phong không đáp lại tên thị vệ, vẻ mặt ông ta có chút ngây ra. Tiếp đó, ông ta lấy lại vẻ mặt trầm ổn, tiến về phía Nhạc Du. Đôi giày đen nhẹ nhàng bước đến trước Nhạc Du, ông ta đưa tay lau đi bùn đất trên gương mặt nàng, bàn tay run lên khe khẽ đến không nhận ra.
Nhạc Du lùi lại, nới rộng khoảng cách với Nhạc Đình Phong, ánh mắt lạnh lẽo.
Nhạc Đình Phong dùng tay xoa xoa một lúc, dẫu gương mặt nàng toàn bùn nhưng ông ta vẫn có thể nhận ra dung mạo này.
Giống.. Thực sự rất giống..
"Phụ thân, người làm sao vậy?"
Nhạc Tư không hiểu vì sao phụ thân lại có hứng thú với một kẻ ăn mày.
Nhạc Đình Phong rút tay về, nhìn Nhạc Du với tâm tình phức tạp:
"Làm sao lại thành như vầy? Nhanh, mau theo ta về nhà làm sạch hết đi."
Thái độ của Nhạc Đình Phong làm ai nấy đều ngạc nhiên, ông ta là đệ nhất võ tướng nắm giữ trọng binh của An Lâm Quốc, làm sao có thể mang vẻ mặt ôn hòa như thế với một người ăn xin?
Tên thủ lĩnh thị vệ cứ ngỡ mình nhìn nhầm:
"Tướng quân, chuyện này.."
Nhạc Đình Phong trừng trừng liếc đôi mắt lạnh lùng về phía bọn thị vệ, âm trầm như La Sát:
"Vừa này là kẻ nào nói muốn đánh đuổi con gái của bổn tướng quân?"
Rõ ràng là câu nói mang ngữ khí bình thường, nhưng lại giống như sấm sét nổ tung trong đầu tên thị vệ!
Ông ta đang nổi giận đùng đùng.
"Tướng quân, tướng quân tha mạng.. Thuộc hạ, thuộc hạ không biết nàng là.."
Hai chân hắn ta mềm nhũn, lập tức quỳ xuống dập đầu xin tha, trong lòng lạnh đi một nửa.
Không xong rồi, ai mà ngờ người ăn mày này lại là con gái Đại tướng quân thật, vậy mà hắn còn hùng hổ đuổi đi..
Lần này có chín cái mạng cũng không cứu nổi!
"Phụ thân, người đang nói gì vậy? Tên ăn mày này làm sao có thể là.."
"Không được vô lễ! Đây là tỷ tỷ của con, chỉ là trước giờ sống ở nông thôn.."
Nói đoạn, đôi mày rậm của Nhạc Đình Phong nhíu thành hình chữ bát nhìn về phía Nhạc Du, rõ ràng là có chút chán ghét bộ dạng giống như ăn mày của nàng:
"Nhanh về sửa soạn tươm tất. Còn tên không có mắt này.. Ta cho ngươi chọn, ngươi xem là nên móc mắt hay là khâu miệng đây?"
Lời từ miệng Nhạc Đình Phong tương đương với hình phạt tức khắc, tên thủ lĩnh thị vệ dưới thân liền ướt một màng, bốc mùi khó ngửi.
Một giây sau, đám thị vệ liền đồng loạt quỳ xuống, đó đều là những kẻ đã dám nhục mạ, hướng kiếm về Nhạc Du.
Đối với những tên thị vệ này mà nói, thế gia xưa này đều coi tính mạng chúng là vặt vãnh, lại coi mặt mũi như tính mạng.
Bọn chúng nói năng lỗ mãng lại vung kiếm về phía Nhạc Du, thử hỏi liệu nàng có thể tha cho chúng không?
Mà chính Nhạc Du cũng kinh ngạc trước hành động của Nhạc Đình Phong, dám công khai nhận đứa con như ăn mày này. Dù sao ông ta cũng đường đường là An Lâm Quốc Đại tướng quân, nắm giữ hơn nửa binh quyền, gọi là dưới một người trên vạn người cũng không quá.
Vậy mà ông ta dám trước mặt mọi người chính miệng thừa nhận thân phận của nàng, không sợ mất thể diện Đại tướng quân hay sao?
Nhạc Du hướng ánh mắt lành lạnh đánh giá Nhạc Đình Phong trong chốc lát, nhưng cũng không vì chuyện này mà buông lỏng cảnh giác.
Sự khác thường này có thể là điềm gở, ai biết ông ta mười lăm năm không quan tâm, vì sao lại đột nhiên để nàng trở về.
Nhạc Du thật đã chết rồi, tình thân hư tình giả ý này cũng vô dụng thôi.
Nhạc Du thu lại ánh mắt trên người Nhạc Đình Phong, hờ hững nhìn sang kẻ đang nhoài người trên mặt đất. Đôi môi mỏng khẽ cất lời, âm thanh khàn khàn cũng lạnh lẽo như khuôn mặt nhỏ kinh diễm kia:
"Người không biết thì không có tội."
Lời vừa nói ra lập tức khiến mọi người sửng sốt.
Nghĩ tới chuyện chúng làm với Nhạc Du, bọn thị vệ đều hổ thẹn cúi gằm, lần lượt cảm tạ ân đức:
"Đa tạ tiểu thư, đa tạ tiểu thư.."
Nhạc Đình Phong đương nhiên cũng có chút kinh ngạc, nhưng rồi sắc mặt liền trở lại bình thường. Quả là lớn lên ở nông thôn, nhát gan không dám giết người. Người như thế trong số người tài dưới chân Thiên Tử tuyệt đối không thể có thành tựu.
Khiếp đảm, nhu nhược.
Có điều cũng không sao, vì ông chính là muốn như vậy..
"Đi thôi, hồi phủ!"
"Phụ thân, chính là nàng ta khiến con ngựa bị kinh sợ, hại tư nhi làm mất mặt phủ tướng quân trước mặt mọi người cũng không nói, nhưng ngựa quý được Thánh Thượng ngự ban cũng không còn. Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!"
Nhạc Tư kéo ống tay áo Nhạc Đình Phong, nàng ta cắn chặt môi, hai mắt mở to nhìn ông, nước mắt vương trên hàng mi run rẩy.
Dáng vẻ đáng thương của nàng ta đúng là dao động lòng người.
Dĩ nhiên Nhạc Tư không biết vì sao con ngựa đột nhiên bị kinh động, chỉ là thái độ của phụ thân với người này khiến nàng ta khó chịu.
Phụ thân cao quý của nàng, sao có thể đột nhiên có con rơi? Huống chi lại còn là kẻ ăn mày liều lĩnh cả người đều bốc mùi như thế này!
Nàng không cho phép!