Chương 62: Chỉ là không có thứ ám khí mà Mã Khôi nói!
Hình ảnh dần dần biến mất, Lâm Nhất mở hai mắt ra, nhìn thẳng vào Mã Khôi rồi nói: “Tìm được chưa?”
“Ta…”
Mã Khôi chỉ nói đúng một chữ đó, không thể thốt nên được lời nào khác, bởi vì hắn ta quả thực không tìm được bất cứ thứ gì.
Nhưng đúng lúc này, hắn ta lại trông thấy túi trữ vật bên hông Lâm Nhất, hai mắt phát sáng, đột ngột reo lên: “Túi trữ vật, thứ ám khí kia của ngươi, chắc chắn giấu trong túi trữ vật!”
Hoang đường!
Ai cũng biết muốn mở được túi trữ vật ra đều cần phải để ý, lại còn tốn một khoảng thời gian nhất định.
Nếu trong lúc đang đánh nhau, Lâm Nhất làm thế thì chắc chắn không thể nào giấu giếm được bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm.
“Nếu trong túi trữ vật này cũng không có thứ ám khí ngươi muốn tìm, vậy ngươi tính sao?”
Ánh mắt Lâm Nhất vẫn hướng thẳng về phía Mã khôi, hắn trầm giọng cất tiếng.
“Nếu trong chiếc túi trữ vật này không có ám khí, vậy Mã Khôi ta sẽ quỳ xuống xin lỗi ngươi!”
Đã đâm lao thì phải theo cho trót, trong lòng Mã Khôi lúc này vô cùng bứt rứt, nhất định trong đó có ám khí, nếu không tại sao tay của hắn ta lại bị thương chứ!
“Như ngươi mong muốn!”
Lâm Nhất lấy Táng Hoa kiếm từ trong túi trữ vật ra ngoài, cầm trong tay, sau đó lại lôi ra vài món đồ linh tinh khác.
Cảm thấy làm vậy quá phiền phức, thế là hắn bèn lật ngược tay, đổ hết toàn bộ mọi thứ trong túi trữ vật ra ngoài.
Đổ ra hết!
Vô số vàng bạc đá quý theo động tác lật úp của Lâm Nhất mà đổ ào hết ra ngoài, dưới ánh nắng chiếu rọi, quả thực khiến rất nhiều người phải hoa mắt.
Ngoài vàng bạc ra, trong đó còn có hơn một nghìn viên linh thạch hạ phẩm, khá là bắt mắt.
“Ực ực!”, rất nhiều đệ tử ngoại môn bên dưới đều nuốt nước miếng ừng ực, bọn họ hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất lại có nhiều tài sản tới vậy.
Đôi mắt họ nhìn chằm chằm vào đống linh thạch kia, và cả vô số vàng bạc chói lóa khiến đôi mắt họ trở nên mơ hồ.
Ngoài hai thứ này ra, những món đồ còn lại đều là vài thứ linh tinh không đáng để nhắc tới, ví dụ như đan dược, quần áo, lương khô, đồ lấy được từ yêu thú,… cái gì cũng có.
Chỉ là không có thứ ám khí mà Mã Khôi nói!
“Không thể nào, tuyệt đối không thể!”
Mã Khôi như phát điên, lục lọi đống đồ kia một lượt, đến khi hắn ta nhìn thấy một bức tranh và chuẩn bị mở ra thì…
“Ta…”
Mã Khôi chỉ nói đúng một chữ đó, không thể thốt nên được lời nào khác, bởi vì hắn ta quả thực không tìm được bất cứ thứ gì.
Nhưng đúng lúc này, hắn ta lại trông thấy túi trữ vật bên hông Lâm Nhất, hai mắt phát sáng, đột ngột reo lên: “Túi trữ vật, thứ ám khí kia của ngươi, chắc chắn giấu trong túi trữ vật!”
Hoang đường!
Ai cũng biết muốn mở được túi trữ vật ra đều cần phải để ý, lại còn tốn một khoảng thời gian nhất định.
Nếu trong lúc đang đánh nhau, Lâm Nhất làm thế thì chắc chắn không thể nào giấu giếm được bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm.
“Nếu trong túi trữ vật này cũng không có thứ ám khí ngươi muốn tìm, vậy ngươi tính sao?”
Ánh mắt Lâm Nhất vẫn hướng thẳng về phía Mã khôi, hắn trầm giọng cất tiếng.
“Nếu trong chiếc túi trữ vật này không có ám khí, vậy Mã Khôi ta sẽ quỳ xuống xin lỗi ngươi!”
Đã đâm lao thì phải theo cho trót, trong lòng Mã Khôi lúc này vô cùng bứt rứt, nhất định trong đó có ám khí, nếu không tại sao tay của hắn ta lại bị thương chứ!
“Như ngươi mong muốn!”
Lâm Nhất lấy Táng Hoa kiếm từ trong túi trữ vật ra ngoài, cầm trong tay, sau đó lại lôi ra vài món đồ linh tinh khác.
Cảm thấy làm vậy quá phiền phức, thế là hắn bèn lật ngược tay, đổ hết toàn bộ mọi thứ trong túi trữ vật ra ngoài.
Đổ ra hết!
Vô số vàng bạc đá quý theo động tác lật úp của Lâm Nhất mà đổ ào hết ra ngoài, dưới ánh nắng chiếu rọi, quả thực khiến rất nhiều người phải hoa mắt.
Ngoài vàng bạc ra, trong đó còn có hơn một nghìn viên linh thạch hạ phẩm, khá là bắt mắt.
“Ực ực!”, rất nhiều đệ tử ngoại môn bên dưới đều nuốt nước miếng ừng ực, bọn họ hoàn toàn không ngờ Lâm Nhất lại có nhiều tài sản tới vậy.
Đôi mắt họ nhìn chằm chằm vào đống linh thạch kia, và cả vô số vàng bạc chói lóa khiến đôi mắt họ trở nên mơ hồ.
Ngoài hai thứ này ra, những món đồ còn lại đều là vài thứ linh tinh không đáng để nhắc tới, ví dụ như đan dược, quần áo, lương khô, đồ lấy được từ yêu thú,… cái gì cũng có.
Chỉ là không có thứ ám khí mà Mã Khôi nói!
“Không thể nào, tuyệt đối không thể!”
Mã Khôi như phát điên, lục lọi đống đồ kia một lượt, đến khi hắn ta nhìn thấy một bức tranh và chuẩn bị mở ra thì…