Chương 35: Mời ta một chén rượu đi
Nửa tháng sau tại thành Bạch Thủy.
Là thành trì phồn hoa nhất trong nước Thiên Thủy, nơi này có vô số cửa hiệu và phòng đấu giá, mỗi ngày đều có số lượng giao dịch kếch xù.
Có sức hấp dẫn rất lớn với võ giả. Đệ tử tông môn, võ giả gia tộc, những người ngao du tứ phương cũng không phải là ít.
Ngoài tới để buôn bán ra thì nơi này cũng là nơi trao đổi tin tức nhanh nhẹn bậc nhất.
Bất kể biến động nhỏ nào của cả nước Thiên Thủy gần như đều có thể trở thành những câu chuyện phiếm trên bàn trà bàn nhậu của đám võ giả.
Rất nhiều tin đồn trên giang hồ cũng từ đây mà ra.
Số lượng võ giả khổng lồ đã mang đến sự thịnh vượng cho các hoạt động buôn bán.
Ở khu phía tây tương đối hẻo lánh của thành Bạch Thủy, một tòa khách điếm tầm thường cũng kín hết chỗ ngồi.
Có thể thấy thành này phồn hoa cỡ nào.
Khách điếm đó không lớn, chỉ có ba tầng lầu mà thôi, tầng một là đại sảnh, gần như chật kín không còn chỗ trống nào.
Ồn ào huyên náo tiếng người.
Tầng hai thì có phần yên tĩnh hơn chút, các bàn được bày biện cách nhau một khoảng, rõ ràng rộng rãi hơn đại rảnh khá nhiều.
Hiển nhiên, chi phí trên tầng hai này cũng cao hơn rất nhiều.
Những võ giả có thể lên được tầng hai thực lực không tầm thường, tầm nhìn phải cao hơn những người ở dưới đại sảnh nhiều.
"Các ngươi nghe nói gì chưa, gần đây có một đệ tử của Cuồng Đao Môn đã giết chết Khâu Vân Phố rồi!"
"Đây đúng là chuyện lớn, tay Khâu Vân Phố này tác oai tác quái ở nước Thiên Thủy nhiều năm, tu vi thâm hậu, thế mà lại chết trong tay một tiểu bối".
"Ta cũng nghe nói qua về chuyện này rồi, nghe nói chỉ dùng đúng vỏn vẹn mười chiêu thôi. Cuồng Đao Môn này cũng coi như có người kế tục rồi, người này hình như tên là Chương Diệp".
"Mấy năm nay, đạo tặc ở nước Thiên Thủy chạy trốn tán loạn, người này tiếp nối người kia chết đi, vậy mà tên Cuồng Diệm đó tu vi cũng không phải là cao nhất mà lại mấy lần tẩu thoát được. Nghe nói gần đây mấy người đệ tử của Huyền Dương Môn cũng thua đau trong tay gã ta".
"Tên Cuồng Diệm này quả thực có chút thực lực, lá gan cũng lớn, có điều nói đi cũng phải nói lại, không liều lĩnh thì làm sao có thể sống trong giang hồ cường đạo được..."
Tại một bàn rượu sát cửa sổ trên tầng hai, một người đội mũ trùm đầu xụp xuống.
Nghe được những lời bàn tán này, gã ta nhìn xuống đường phố dưới lầu, khóe miệng dưới bóng mũ nhếch lên một nụ cười khẩy.
Vị trí chỗ này thế mà không tệ, có hơi nguy hiểm nhưng có thể lập tức nhảy qua cửa sổ, sau đó lẩn vào trong đám đông trên phố.
"Các ngươi nói xem, hiện nay Tứ đại tông môn của nước Thiên Thủy bao gồm Cuồng Đao Môn, Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn và Huyền Dương Môn, thực lực của bên nào là mạnh nhất?"
Chủ đề trong tửu lầu chuyển cũng nhanh thật, nhoáng cái đã nói đến Tứ đại tông môn rồi.
"Việc đó còn phải nói sao, đương nhiên là Thanh Vân Môn rồi. Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm của bọn họ vốn là một trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy, cộng thêm nhân tài mới xuất hiện Tô Hàm Nguyệt, ai có thể so được với bọn họ chứ".
"Đúng vậy! Tô Hàm Nguyệt mạnh đến mức đáng sợ, mặc dù nàng không nằm trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ, nhưng nghe nói Liễu Vân Phi mạnh nhất trong Tứ đại cao thủ cũng không phải là đối thủ của nàng".
"Nàng phát triển quá nhanh rồi, chỉ trong có một năm mà thanh danh lên như diều gặp gió, còn không kịp để xếp nàng vào hàng ngũ Tứ đại cao thủ!"
"Xem ra cuộc so tài giữa bốn tông môn năm nay, Thanh Vân Môn chắc sẽ đứng đầu thôi".
Những võ giả trên tầng hai tầm nhìn quả thực không bình thường.
Ngay đến chuyện trong Tứ đại tông môn ở nước Thiên Thủy mà cũng rõ như lòng bàn tay, trò chuyện hăng say mãi không dứt.
Trong lúc bọn họ đang hào hứng tán gẫu thì ở cửa thang gác xuất hiện một người.
Thân mặc một bộ trường bào hai màu trắng xanh kết hợp, gương mặt thanh tú tuấn lãng, trên trán buộc một dải vải, không biết là đồ trang sức hay là muốn che đậy cái gì.
Người đến chính là Lâm Nhất.
Vào lúc hắn xuất hiện, cả tầng hai chợt hơi im lặng, rất nhiều ánh mắt bắt đầu đổ dồn nhìn về phía hắn.
Mặc trang phục của Thanh Vân Môn xuất hiện trên đường phố nước Thiên Thủy khó mà tránh khỏi sự chú ý của người khác.
Nhưng võ giả trong tửu lầu đa số đều thấy nhiều biết rộng.
Cũng không tỏ ra có gì ngạc nhiên, cộng thêm nữa là quả thật cũng không biết là ai, nên coi hắn là hạng vô danh tiểu tốt.
Những tiếng bàn tán náo nhiệt sau khi tạm dừng phút chốc lại bắt đầu vang lên.
Lâm Nhất không để ý những việc này, hắn quét mắt nhìn một vòng tửu lầu, sau đó ánh mắt dừng ở trên người vị khách choàng mũ xùm xụp ngồi gần cửa sổ.
Gật đầu, chậm rãi bước tới.
Đặt Táng Hoa kiếm trên bàn phát ra âm thanh rất nhỏ, Lâm Nhất ngồi xuống đối diện với vị khách đội mũ.
Gương mặt của vị khách dưới cái mũ trùm khẽ biến sắc, ánh mắt của gã ta nhạy bén nhìn ký hiệu tông môn trên y phục của Lâm Nhất.
Nhưng nhanh chóng đã khôi phục lại thái độ bình thường.
"Mời ta uống chén rượu đi".
Lâm Nhất nhìn đối phương, nhẹ giọng nói.
"Ha ha, rượu của ta không phải ai cũng có thể uống được đâu".
Vị khách đội mũ trùm đầu cười gằn một tiếng, từ chối Lâm Nhất.
Là thành trì phồn hoa nhất trong nước Thiên Thủy, nơi này có vô số cửa hiệu và phòng đấu giá, mỗi ngày đều có số lượng giao dịch kếch xù.
Có sức hấp dẫn rất lớn với võ giả. Đệ tử tông môn, võ giả gia tộc, những người ngao du tứ phương cũng không phải là ít.
Ngoài tới để buôn bán ra thì nơi này cũng là nơi trao đổi tin tức nhanh nhẹn bậc nhất.
Bất kể biến động nhỏ nào của cả nước Thiên Thủy gần như đều có thể trở thành những câu chuyện phiếm trên bàn trà bàn nhậu của đám võ giả.
Rất nhiều tin đồn trên giang hồ cũng từ đây mà ra.
Số lượng võ giả khổng lồ đã mang đến sự thịnh vượng cho các hoạt động buôn bán.
Ở khu phía tây tương đối hẻo lánh của thành Bạch Thủy, một tòa khách điếm tầm thường cũng kín hết chỗ ngồi.
Có thể thấy thành này phồn hoa cỡ nào.
Khách điếm đó không lớn, chỉ có ba tầng lầu mà thôi, tầng một là đại sảnh, gần như chật kín không còn chỗ trống nào.
Ồn ào huyên náo tiếng người.
Tầng hai thì có phần yên tĩnh hơn chút, các bàn được bày biện cách nhau một khoảng, rõ ràng rộng rãi hơn đại rảnh khá nhiều.
Hiển nhiên, chi phí trên tầng hai này cũng cao hơn rất nhiều.
Những võ giả có thể lên được tầng hai thực lực không tầm thường, tầm nhìn phải cao hơn những người ở dưới đại sảnh nhiều.
"Các ngươi nghe nói gì chưa, gần đây có một đệ tử của Cuồng Đao Môn đã giết chết Khâu Vân Phố rồi!"
"Đây đúng là chuyện lớn, tay Khâu Vân Phố này tác oai tác quái ở nước Thiên Thủy nhiều năm, tu vi thâm hậu, thế mà lại chết trong tay một tiểu bối".
"Ta cũng nghe nói qua về chuyện này rồi, nghe nói chỉ dùng đúng vỏn vẹn mười chiêu thôi. Cuồng Đao Môn này cũng coi như có người kế tục rồi, người này hình như tên là Chương Diệp".
"Mấy năm nay, đạo tặc ở nước Thiên Thủy chạy trốn tán loạn, người này tiếp nối người kia chết đi, vậy mà tên Cuồng Diệm đó tu vi cũng không phải là cao nhất mà lại mấy lần tẩu thoát được. Nghe nói gần đây mấy người đệ tử của Huyền Dương Môn cũng thua đau trong tay gã ta".
"Tên Cuồng Diệm này quả thực có chút thực lực, lá gan cũng lớn, có điều nói đi cũng phải nói lại, không liều lĩnh thì làm sao có thể sống trong giang hồ cường đạo được..."
Tại một bàn rượu sát cửa sổ trên tầng hai, một người đội mũ trùm đầu xụp xuống.
Nghe được những lời bàn tán này, gã ta nhìn xuống đường phố dưới lầu, khóe miệng dưới bóng mũ nhếch lên một nụ cười khẩy.
Vị trí chỗ này thế mà không tệ, có hơi nguy hiểm nhưng có thể lập tức nhảy qua cửa sổ, sau đó lẩn vào trong đám đông trên phố.
"Các ngươi nói xem, hiện nay Tứ đại tông môn của nước Thiên Thủy bao gồm Cuồng Đao Môn, Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn và Huyền Dương Môn, thực lực của bên nào là mạnh nhất?"
Chủ đề trong tửu lầu chuyển cũng nhanh thật, nhoáng cái đã nói đến Tứ đại tông môn rồi.
"Việc đó còn phải nói sao, đương nhiên là Thanh Vân Môn rồi. Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm của bọn họ vốn là một trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy, cộng thêm nhân tài mới xuất hiện Tô Hàm Nguyệt, ai có thể so được với bọn họ chứ".
"Đúng vậy! Tô Hàm Nguyệt mạnh đến mức đáng sợ, mặc dù nàng không nằm trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ, nhưng nghe nói Liễu Vân Phi mạnh nhất trong Tứ đại cao thủ cũng không phải là đối thủ của nàng".
"Nàng phát triển quá nhanh rồi, chỉ trong có một năm mà thanh danh lên như diều gặp gió, còn không kịp để xếp nàng vào hàng ngũ Tứ đại cao thủ!"
"Xem ra cuộc so tài giữa bốn tông môn năm nay, Thanh Vân Môn chắc sẽ đứng đầu thôi".
Những võ giả trên tầng hai tầm nhìn quả thực không bình thường.
Ngay đến chuyện trong Tứ đại tông môn ở nước Thiên Thủy mà cũng rõ như lòng bàn tay, trò chuyện hăng say mãi không dứt.
Trong lúc bọn họ đang hào hứng tán gẫu thì ở cửa thang gác xuất hiện một người.
Thân mặc một bộ trường bào hai màu trắng xanh kết hợp, gương mặt thanh tú tuấn lãng, trên trán buộc một dải vải, không biết là đồ trang sức hay là muốn che đậy cái gì.
Người đến chính là Lâm Nhất.
Vào lúc hắn xuất hiện, cả tầng hai chợt hơi im lặng, rất nhiều ánh mắt bắt đầu đổ dồn nhìn về phía hắn.
Mặc trang phục của Thanh Vân Môn xuất hiện trên đường phố nước Thiên Thủy khó mà tránh khỏi sự chú ý của người khác.
Nhưng võ giả trong tửu lầu đa số đều thấy nhiều biết rộng.
Cũng không tỏ ra có gì ngạc nhiên, cộng thêm nữa là quả thật cũng không biết là ai, nên coi hắn là hạng vô danh tiểu tốt.
Những tiếng bàn tán náo nhiệt sau khi tạm dừng phút chốc lại bắt đầu vang lên.
Lâm Nhất không để ý những việc này, hắn quét mắt nhìn một vòng tửu lầu, sau đó ánh mắt dừng ở trên người vị khách choàng mũ xùm xụp ngồi gần cửa sổ.
Gật đầu, chậm rãi bước tới.
Đặt Táng Hoa kiếm trên bàn phát ra âm thanh rất nhỏ, Lâm Nhất ngồi xuống đối diện với vị khách đội mũ.
Gương mặt của vị khách dưới cái mũ trùm khẽ biến sắc, ánh mắt của gã ta nhạy bén nhìn ký hiệu tông môn trên y phục của Lâm Nhất.
Nhưng nhanh chóng đã khôi phục lại thái độ bình thường.
"Mời ta uống chén rượu đi".
Lâm Nhất nhìn đối phương, nhẹ giọng nói.
"Ha ha, rượu của ta không phải ai cũng có thể uống được đâu".
Vị khách đội mũ trùm đầu cười gằn một tiếng, từ chối Lâm Nhất.