Chương 15
#VeronicaDeMary
Cả nhóm leo thêm một đoạn lớn đã đến đỉnh đồi, ai cũng vỡ oà vì kết thúc sự kiện leo núi mỏi cả chân này, hoá ra trong phim leo núi nhìn dễ nhưng bên ngoài lại khó khăn không thể tưởng.
"Cảm ơn các bạn đã tham gia và cố gắng vượt qua để đến đỉnh núi này, chúng tôi công nhận công sức của các bạn, bây giờ chính là thời gian nghỉ ngơi, các bạn có thời gian mười lăm phút để làm việc riêng, sau đó chúng ta sẽ được trải nghiệm trò chơi thú vị nhất trong chuyến đi này, người chiến thắng sẽ được một phần thưởng lớn có giá trị rất cao, ở màn này giáo viên nào đăng ký chơi sẽ được tham gia cùng học sinh."
Cả lớp rất hào hứng với trò chơi bí ẩn chưa được công bố ấy, ai cũng mong muốn được phần thưởng đặc biệt.
Tiêu Diễn dám chắc trò chơi này sẽ có khó khăn nên đồng ý tham gia, anh không quan trọng thắng thua, chỉ quan trọng cô gái nhỏ của mình.
Sau mười lăm phút nghỉ ngơi thì mọi người tập hợp lại, cô chủ nhiệm bắt đầu phân bổ cuộc chơi.
"Đây là cuộc thi tìm cờ trên núi, các bạn bốc thăm chia một đội ba người, mọi người phải luôn đi cùng nhau và tìm những chiếc cờ đỏ treo dọc đường từ trên núi tới cuối xa kia, tuyệt đối không đi xa hơn vạch chỉ dẫn, ba đội tìm được năm lá cờ và quay lại đây đầu tiên sẽ có được giải thưởng, giá trị giải thưởng sẽ tùy theo hạng."
Ở đây có tổng cộng bốn mươi học sinh, tuy nhiên tám bạn do vấn đề cá nhân nên đã xin phép nghỉ trò chơi này, chỉ một giáo viên đồng ý tham gia nên tổng số đội là mười một.
Quả nhiên càng nhiều đội càng gây cấn mà.
Đến lượt San San bốc thăm và được chia đội, cô bốc trúng cùng màu với hai người bạn cô quen.
Là Nhất Hàn và Nhan Nhan.
Tiêu Diễn thì bốc cùng đội Chu Trinh và một nữ sinh khác.
Cuộc đua bắt đầu, đội San San bắt đầu nhanh chóng xuống núi để tìm cờ, đồi núi không dốc nhưng nếu chạy nhanh cũng khá nguy hiểm nên cả đội phải thật cẩn thận.
Ở trong đội, có cô gái đang nhìn chằm chằm San San.
Nói trong trường này không có hận thù thì chắc chắn không thể đúng, chỉ hợp nhau ở phân diện học tập chứ bên ngoài thì không chắc, Nhan Nhan chính là một trong những người có lòng tham nhỏ bé đó.
Nhan Nhan là một cô gái lương thiện và bình thường nên ít được chú ý, cô cũng yêu thầm một nam sinh như bao cô nữ sinh ngoài kia, cô thích không ai khác ngoài Nhất Hàn.
Nhan Nhan luôn quan sát cậu ấy từ xa, tất nhiên cũng nhìn ra giống như Tiêu Diễn là Nhất Hàn thích Ôn San San, trong lòng Nhan Nhan xuất hiện một chút căm ghét và ghen tị lên cô.
Trong tâm cậu ấy thực không muốn có suy nghĩ xấu về bạn bè, nhưng nhìn Nhất Hàn cứ đi theo San San như thế khiến cô không kìm lòng được.
Thừa cơ Nhất Hàn ở gần đó đi tìm cờ, Nhan Nhan gọi San San đi đến gần vách núi, nói rằng gần đó có lá cờ cần cậu ấy lấy giúp.
Vì là gần chỗ đồng đội đứng nên San San không ngại mà đồng ý, vì cô căn bản chỉ nghĩ là gần nơi vách núi.
Khi đến nơi, Ôn San San ngó nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy lá cờ nào, khi định quay lại hỏi thì đột nhiên bị một lực lớn đẩy ngã xuống vách núi khiến cô không kịp phản xạ.
Nhìn kế hoạch của mình đã đại công cáo thành, Nhan Nhan chột dạ quay về, cố gắng thả lỏng tâm tình như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhất Hàn khi lấy xong cờ thì quay đầu lại chỉ thấy Nhan Nhan liền hỏi cô ta San San đang ở đâu, Nhan Nhan liền lặng một hồi không lâu liền lên tiếng nói rằng cậu ấy nói đi tìm cờ gần đó, Nhất Hàn liền tin và tiếp tục đi gần đó tìm cờ.
...
San San ngã từ trên xuống, rất may mắn là cô ngã xuống dòng sông không sâu và xiết lắm nên cũng có thể bơi vào bờ, cô ho khan dữ dội, cố gắng định hình lại bản thân và sự việc xảy ra lúc nãy.
Rõ ràng...là Nhan Nhan đẩy ngã cô, tại sao cậu ấy lại làm vậy?
Ôn San San có chút khổ sở, nơi này dường như khá lạ lẫm so với cô, hơn nữa xem ra...trời sắp đổ mưa rồi.
Ôn San San quyết định tìm hang động gần đó trú ẩn, cô chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo như bây giờ, trước đó khi cô bị sốt, thầy ấy còn ở bên cô đến khỏi bệnh, bây giờ... mất đi phương hướng, mất đi sự ấm áp kia...cô cảm thấy mình rất khó khăn để hô hấp.
Cô cố gắng lấy điện thoại của mình ra mà bấm số của Tiêu Diễn.
Bên này, cuộc thi vừa kết thúc thì trời cũng đổ mưa lớn, tất cả đội đều hoàn thành cuộc đua của mình, duy nhất có đội của cô là đang cãi nhau chuyện gì đó rất lớn tiếng, khiến nhiều người phải ngó sang nhìn.
"Rốt cuộc là cậu đi cùng với cậu ấy, cậu ấy đâu rồi hả?" - Nhất Hàn lớn tiếng mắng Nhan Nhan, nhìn vào Nhan Nhan yếu đuối trước mắt liền khiến Nhất Hàn mệt nhọc.
Ban chiều là bạn học Nhan Nhan nói San San đi tìm cờ, rốt cuộc bây giờ vẫn chưa thấy bạn học Ôn đâu, Nhất Hàn liền cảm thấy lo sợ.
Tiêu Diễn thấy nhóm của San San đang có chuyện gì đó liền đến bên hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Nhan Nhan như không kìm được nước mắt trước sự hung bạo của Nhất Hàn, quay sang mà rươm rướm nước mắt nói với Tiêu Diễn.
"Thầy...San San...cậu ấy mất tích rồi..."
Cả nhóm leo thêm một đoạn lớn đã đến đỉnh đồi, ai cũng vỡ oà vì kết thúc sự kiện leo núi mỏi cả chân này, hoá ra trong phim leo núi nhìn dễ nhưng bên ngoài lại khó khăn không thể tưởng.
"Cảm ơn các bạn đã tham gia và cố gắng vượt qua để đến đỉnh núi này, chúng tôi công nhận công sức của các bạn, bây giờ chính là thời gian nghỉ ngơi, các bạn có thời gian mười lăm phút để làm việc riêng, sau đó chúng ta sẽ được trải nghiệm trò chơi thú vị nhất trong chuyến đi này, người chiến thắng sẽ được một phần thưởng lớn có giá trị rất cao, ở màn này giáo viên nào đăng ký chơi sẽ được tham gia cùng học sinh."
Cả lớp rất hào hứng với trò chơi bí ẩn chưa được công bố ấy, ai cũng mong muốn được phần thưởng đặc biệt.
Tiêu Diễn dám chắc trò chơi này sẽ có khó khăn nên đồng ý tham gia, anh không quan trọng thắng thua, chỉ quan trọng cô gái nhỏ của mình.
Sau mười lăm phút nghỉ ngơi thì mọi người tập hợp lại, cô chủ nhiệm bắt đầu phân bổ cuộc chơi.
"Đây là cuộc thi tìm cờ trên núi, các bạn bốc thăm chia một đội ba người, mọi người phải luôn đi cùng nhau và tìm những chiếc cờ đỏ treo dọc đường từ trên núi tới cuối xa kia, tuyệt đối không đi xa hơn vạch chỉ dẫn, ba đội tìm được năm lá cờ và quay lại đây đầu tiên sẽ có được giải thưởng, giá trị giải thưởng sẽ tùy theo hạng."
Ở đây có tổng cộng bốn mươi học sinh, tuy nhiên tám bạn do vấn đề cá nhân nên đã xin phép nghỉ trò chơi này, chỉ một giáo viên đồng ý tham gia nên tổng số đội là mười một.
Quả nhiên càng nhiều đội càng gây cấn mà.
Đến lượt San San bốc thăm và được chia đội, cô bốc trúng cùng màu với hai người bạn cô quen.
Là Nhất Hàn và Nhan Nhan.
Tiêu Diễn thì bốc cùng đội Chu Trinh và một nữ sinh khác.
Cuộc đua bắt đầu, đội San San bắt đầu nhanh chóng xuống núi để tìm cờ, đồi núi không dốc nhưng nếu chạy nhanh cũng khá nguy hiểm nên cả đội phải thật cẩn thận.
Ở trong đội, có cô gái đang nhìn chằm chằm San San.
Nói trong trường này không có hận thù thì chắc chắn không thể đúng, chỉ hợp nhau ở phân diện học tập chứ bên ngoài thì không chắc, Nhan Nhan chính là một trong những người có lòng tham nhỏ bé đó.
Nhan Nhan là một cô gái lương thiện và bình thường nên ít được chú ý, cô cũng yêu thầm một nam sinh như bao cô nữ sinh ngoài kia, cô thích không ai khác ngoài Nhất Hàn.
Nhan Nhan luôn quan sát cậu ấy từ xa, tất nhiên cũng nhìn ra giống như Tiêu Diễn là Nhất Hàn thích Ôn San San, trong lòng Nhan Nhan xuất hiện một chút căm ghét và ghen tị lên cô.
Trong tâm cậu ấy thực không muốn có suy nghĩ xấu về bạn bè, nhưng nhìn Nhất Hàn cứ đi theo San San như thế khiến cô không kìm lòng được.
Thừa cơ Nhất Hàn ở gần đó đi tìm cờ, Nhan Nhan gọi San San đi đến gần vách núi, nói rằng gần đó có lá cờ cần cậu ấy lấy giúp.
Vì là gần chỗ đồng đội đứng nên San San không ngại mà đồng ý, vì cô căn bản chỉ nghĩ là gần nơi vách núi.
Khi đến nơi, Ôn San San ngó nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy lá cờ nào, khi định quay lại hỏi thì đột nhiên bị một lực lớn đẩy ngã xuống vách núi khiến cô không kịp phản xạ.
Nhìn kế hoạch của mình đã đại công cáo thành, Nhan Nhan chột dạ quay về, cố gắng thả lỏng tâm tình như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhất Hàn khi lấy xong cờ thì quay đầu lại chỉ thấy Nhan Nhan liền hỏi cô ta San San đang ở đâu, Nhan Nhan liền lặng một hồi không lâu liền lên tiếng nói rằng cậu ấy nói đi tìm cờ gần đó, Nhất Hàn liền tin và tiếp tục đi gần đó tìm cờ.
...
San San ngã từ trên xuống, rất may mắn là cô ngã xuống dòng sông không sâu và xiết lắm nên cũng có thể bơi vào bờ, cô ho khan dữ dội, cố gắng định hình lại bản thân và sự việc xảy ra lúc nãy.
Rõ ràng...là Nhan Nhan đẩy ngã cô, tại sao cậu ấy lại làm vậy?
Ôn San San có chút khổ sở, nơi này dường như khá lạ lẫm so với cô, hơn nữa xem ra...trời sắp đổ mưa rồi.
Ôn San San quyết định tìm hang động gần đó trú ẩn, cô chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo như bây giờ, trước đó khi cô bị sốt, thầy ấy còn ở bên cô đến khỏi bệnh, bây giờ... mất đi phương hướng, mất đi sự ấm áp kia...cô cảm thấy mình rất khó khăn để hô hấp.
Cô cố gắng lấy điện thoại của mình ra mà bấm số của Tiêu Diễn.
Bên này, cuộc thi vừa kết thúc thì trời cũng đổ mưa lớn, tất cả đội đều hoàn thành cuộc đua của mình, duy nhất có đội của cô là đang cãi nhau chuyện gì đó rất lớn tiếng, khiến nhiều người phải ngó sang nhìn.
"Rốt cuộc là cậu đi cùng với cậu ấy, cậu ấy đâu rồi hả?" - Nhất Hàn lớn tiếng mắng Nhan Nhan, nhìn vào Nhan Nhan yếu đuối trước mắt liền khiến Nhất Hàn mệt nhọc.
Ban chiều là bạn học Nhan Nhan nói San San đi tìm cờ, rốt cuộc bây giờ vẫn chưa thấy bạn học Ôn đâu, Nhất Hàn liền cảm thấy lo sợ.
Tiêu Diễn thấy nhóm của San San đang có chuyện gì đó liền đến bên hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Nhan Nhan như không kìm được nước mắt trước sự hung bạo của Nhất Hàn, quay sang mà rươm rướm nước mắt nói với Tiêu Diễn.
"Thầy...San San...cậu ấy mất tích rồi..."