Chương : 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nhã cô cô
Beta: Huệ Hoàng hậu
Xong việc, Tần Phiên Phiên mệt mỏi nằm trên long sàng, thân thể vẫn không ngừng run.
Lúc dục vọng kéo đến, nàng không biết nên khóc hay nên kêu, tóm lại là hoàn toàn đắm chìm dưới sự khống chế của Tiêu Nghiêu, bị hắn cướp đi toàn bộ lí trí, giống như lọt vào một tầng sương mù của thế giới tu tiên.
Bàn tay của Hoàng thượng vẫn luôn vuốt ve sau lưng nàng, thỉnh thoảng lại cắn hai cái như một đứa trẻ.
Tần Phiên Phiên miễn cưỡng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy biểu tình hưng phấn trên mặt hắn, thân thể lập tức run như rây trấu [1].
[1] rây trấu: vỏ trấu được lắc trên sàng hoặc rây để lọc.
Nàng thấy được vẻ mặt "thèm ăn" trên mặt Hoàng thượng, hắn tuyệt đối là muốn ăn sạch nàng!
"Ngươi đang mời gọi trẫm sao? Tần Thải nữ có lẽ không biết, thân thể ngươi run lên làm trẫm cảm thấy thật sự sung sướng, dường như muốn nói trẫm đừng đi, ở lại chơi cùng ngươi thêm chốc lát." Hắn cười khẽ, vẻ mặt hớn hở, hiển nhiên tâm tình của ngôi cửu ngũ [2] hiện tại rất tốt.
[2] ngôi cửu ngũ 九五: ý chỉ thiên tử (Hoàng đế, nhà vua)
Tần Phiên Phiên cố gắng để bản thân không run lên, nhưng nàng thật sự không chịu nổi.
Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân mình là một tiểu tiện nhân, không ngờ rằng nếu so với vị cửu ngũ này, nàng quả thật quá ngây thơ.
Cẩu Hoàng đế bị đội nón xanh [3] tuyệt đối là một đại tiện nhân.
[3] nón xanh: nghĩa là bị cắm sừng, bị phản bội.
Hắn ra lệnh cho Trương Tổng quản giám sát nàng làm động tác "ngực lau sàn" quỷ quái kia trong một giờ, mệt đến nỗi tứ chi bủn rủn, còn Hoàng thượng thì lại nghỉ ngơi dưỡng sức lâu như vậy.
Sau đó lên giường, đương nhiên hắn sẽ vô cùng mạnh mẽ oai phong, mà nàng thì lại giống một bãi bùn, mặc kệ người khác nhào nặn thành hình dạng gì cũng không được dừng lại.
"Nói trẫm nghe, cái miệng lợi hại này của ngươi lừa gạt Thái hậu, Thái hậu thưởng cho ngươi cái gì?"
Hoàng thượng vô tình hỏi một câu.
"Thạch lựu, thạch lựu làm từ đá quý, Thái hậu nói thưởng cho nô thiếp. Thái hậu thật là tốt nhất thiên hạ... A, đau!"
Lời này của Tần Phiên Phiên còn chưa nói xong, sau lưng đã bị người khác dùng sức đánh một cái, đau đến nỗi không nói ra lời.
Nàng quay đầu lại mới phát hiện sắc mặt nam nhân đằng sau thay đổi, hoàn toàn trở nên lạnh lẽo giống như vụn băng vào trời đông giá rét, lạnh đến nỗi hoảng hốt.
"Thạch lựu cầu nhiều con nhiều cháu?" Tiêu Nghiêu nhướng mày hỏi lại một câu, còn không đợi nàng trả lời đã cười lạnh ra tiếng, châm chọc: "Ngươi xứng đáng sao?"
Tần Phiên Phiên không biết vì sao một nam nhân giây trước còn nhẹ nhàng, vẻ mặt thoả mãn, giây sau đã đột nhiên trở mặt.
Nàng nhìn chằm chằm Hoàng thượng vài lần, sau đó lập tức dời tầm mắt, đáy lòng tự hiểu rõ.
Nam nhân này là tôn quý nhất thiên hạ, cũng chính là nam nhân khó hầu nhất thiên hạ.
Mọi nơi trong Long Càn cung đều được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, ngay cả khi phê duyệt tấu chương, hắn cũng thuận tay bày biện một cách chỉnh tề. Điều này chứng minh hắn là người có chứng cưỡng bách [4], không dễ dàng thay đổi việc gì.
[4] chứng cưỡng bách (强迫症): chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD)
Hắn đối với sự việc nào cũng rất cố chấp, cực đoan, dễ nổi giận, cũng bởi vì hắn là người khống chế toàn bộ hướng đi của vương triều Đại Diệp. Hắn không phải hôn quân nên không thể tùy ý nổi giận, những điều nhỏ nhặt khiến hắn không thoải mái đều bị thu lại dưới đáy lòng.
Sau đó phát tiết lên người nữ nhân trong hậu cung, tiêu biểu là Tần tiểu đáng thương đang nằm trên giường lúc này.
"Nô thiếp đương nhiên không dám cầu nhiều con nhiều cháu, chỉ có điều đây là tâm ý của Thái hậu..." Nàng thử mở miệng, chẳng ngờ sắc mặt của Hoàng thượng càng khó xem.
Tần Phiên Phiên liền biết, Cẩu hoàng đế này ngay cả tâm ý của mẹ ruột mình cũng không nghe theo.
"Sở dĩ nô thiếp cao hứng là bởi vì đá quý dùng để làm thạch lựu kia thực sự rất đáng giá. Thật ra có tặng thạch lựu hay không đều không quan trọng, chủ yếu là đáng giá thì mặt mũi nô thiếp được hãnh diện." Nàng lập tức sửa lời.
Quả nhiên sắc mặt Tiêu Nghiêu hòa hoãn không ít, thứ còn lại trong đáy lòng Tần Phiên Phiên là một nghi vấn thật lớn. Hoàng gia chú trọng nhất là con nối dõi, vì sao đương kim cửu ngũ mỗi khi nhắc tới hài tử liền biến sắc, hắn không muốn nữ nhân sinh hài tử cho mình sao?
"Cuối cùng Tần gia cũng dạy được một nữ nhân thông minh! Ngoan, thạch lựu không phải thứ gì tốt đẹp, chờ lát nữa nói Trương Hiển Năng trả về cho Thái hậu. Trẫm đưa ngươi hoa quả đáng giá khác."
Hoàng thượng vừa nói vừa vỗ vỗ lên mặt nàng.
"Cũng có thể làm mặt mũi nô thiếp hãnh diện đúng không?" Nàng nghiêng đầu hỏi.
Hoàng thượng không biết nhớ đến cái gì, lại cong môi cười, lực xoa làn da phía sau lưng nàng có chút mạnh, khẽ nói: "Không chỉ làm mặt mũi ngươi hãnh diện mà còn khiến ngươi hãnh diện toàn thân."
Hắn nói xong lại đè nàng ở dưới thân, không ngừng cắn sau lưng nàng.
"Tươi mới căng mọng, ngọt thanh ngon miệng. Hàm răng trẫm chạm vào tưởng chừng có thể làm trầy da..."
Tần Phiên Phiên cảm giác sau lưng ướt đẫm thì biết Cẩu Hoàng đế cực kỳ yêu thích da thịt của mình.
Ai da, cha mẹ sinh tốt, không còn cách nào khác ~.
Nàng sinh ra đã có da dẻ trắng trẻo mịn màng tựa thiên tiên, nhìn chân long thiên tử áp vào trên lưng nàng kìa, cũng trở thành một đại thi nhân. Dường như hắn so sánh nàng với một quả đào tươi là rất chính xác, hết nhai nhai rồi lại mút mút.
Hắn thèm ăn đến nỗi chảy nước miếng.
Hoàng thượng lăn lộn "rồng cuộn hổ chồm" một lúc lâu, đến tận khi Trương Hiển Năng tiến vào nhắc nhở phải đi thượng triều, hắn vẫn còn áp vào gặm nhắm đằng sau lưng nàng.
Phi tần phân vị thấp không đủ tư cách hầu hạ Hoàng thượng mặc long bào ngũ trảo [5], nghĩ đến đây Tần Phiên Phiên cảm thấy thật thanh nhàn. Nàng nằm trên long sàng, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, đến tận giờ phút này mới cảm nhận được sự tuyệt vời của chiếc giường.
[5] Long Bào Ngũ Trảo
"Tần Thải nữ, giúp trẫm thay quần áo."
Trước khi Tiêu Nghiêu đứng dậy, hắn vỗ vỗ mặt nàng.
Tần Phiên Phiên đương nhiên là không dám cãi lời, nhưng hiện tại nàng trần trụi, áo lụa duy nhất ở mép giường đã bị xé nát.
"Tần Thải nữ, áo choàng của ngài." Trương Hiển Năng quả nhiên là đại đội trưởng chân chó, hai tay dâng áo choàng lên trước mặt nàng.
Hoàng thượng giũ thẳng áo choàng, kéo nàng từ trên giường tới, tự tay giúp nàng mặc vào.
"Hoàng thượng, ngài mặc ngược rồi." Tần Phiên Phiên có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng sau khi cúi đầu thì thấy mũ nằm phía trước, dây cột thì ở phía sau. Phía trước được che kín mít, phía sau lưng lại lộ ra hoàn toàn.
"Mặc ngược mới đẹp." Hắn vừa nói lại vừa vuốt ve sau lưng nàng, đối với kiệt tác của chính mình thì vô cùng hài lòng.
Hoàng thượng lại tìm cho nàng một cái chăn rồi quấn lại quanh eo, cực khổ như vậy khiến Tần Phiên Phiên cuối cùng cũng hiểu ý tứ của Hoàng thượng: hắn muốn để lộ phần lưng của nàng cho người khác xem!
Thật không biết Hình ma ma vẽ bảo bối gì làm Hoàng thượng vui mừng như vậy.
Tần Phiên Phiên đau chân mỏi eo, vừa đi vừa run, cắn răng mặc đai lưng cho hắn xong liền ngồi nghỉ trên giường.
Trương Hiển Năng vẫn luôn đứng ở bên cạnh, bởi vì Hoàng thượng tặng riêng cho Tần Thải nữ "tạo hình" này, cho nên rất dễ có thể nhìn thấy lưng nàng.
Lúc hắn nhìn rõ hình vẽ trên lưng thì không khỏi ngẩn ra, sau đó lại thấy những vết đỏ loang lổ kia liền hiểu đến tột cùng tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt.
"Tần Thải nữ cần phải rèn luyện thân thể cho thật tốt, nếu làm trẫm không hài lòng thì trẫm sẽ nhớ đến một vài việc không vui, ví dụ như những việc sai mà Tần gia các ngươi làm ra. Ngoan." Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ mặt nàng, để Trương Hiển Năng nhanh chóng sửa soạn, xoay người rời đi.
Tần Phiên Phiên một lần nữa nằm xuống long sàng, nhớ tới sự uy hiếp của Hoàng thượng, người không khỏi run cầm cập.
Người ta thường nói: Không có cày nát đồng, chỉ có mệt chết trâu. Dù sao Tần Thải nữ cũng không tin những lời này, ví như nàng hiện tại là một đám ruộng cần mau chóng nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Chỉ là với phân vị ti tiện của mình, nàng không có tư cách ngủ một mình trên long sàng, trước khi Hoàng thượng đi cũng không mở miệng cho nàng lưu lại. Vậy nên trừ khi nàng thật sự bị Hoàng thượng làm đến chết, nếu không vẫn phải bò tới trắc điện để ngủ.
"Ai da, Tần Thải nữ, quả đào sau lưng này thật là đẹp, hai trái cũng rất giống nhau. Nô tỳ nhìn đến hoa mắt, còn tưởng rằng sau lưng ngài thật sự có hai trái đào đó."
Tiểu cung nữ đỡ nàng đứng dậy, đúng là người hôm qua mách bảo cho nàng, tên là Liễu Âm.
Tần Phiên Phiên sửng sốt một chút, sau đó hỏi lại một cách khó tin: "Ngươi nói trên lưng ta vẽ cái gì?"
"Hai quả đào lớn phiếm hồng, hẳn là đào trong vườn của Vương Mẫu nương nương, nhìn đã biết ăn rất ngon miệng." Liễu Âm vừa nói vừa nuốt nước miếng, hiển nhiên là thèm.
Tần Phiên Phiên có chút muốn mắng người, gương mặt thẹn đến nỗi đỏ bừng. Hóa ra lúc Hoàng thượng cắn sau lưng nàng có nói "tươi mới nhiều nước" không phải khen làn da của nàng đẹp, mà là đang khen quả đào.
Nàng hoàn toàn tự mình đa tình!
Cẩu hoàng đế vô nhân tính, ăn nàng xong lại còn khen đào.
Nàng gắng gượng trở lại thiên điện, chỉ lưu lại Liễu Âm. Có một số chuyện không thể nói ra trước mặt nhiều người, ví dụ như sở thích của ngôi cửu ngũ.
"Hoàng thượng thích ăn đào?"
Liễu Âm nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe lén mới gật gật đầu: "Đã từng có một lần, Vân Nam dâng lên mấy quả tuyết đào. Một mình Hoàng thượng ăn liền ba quả, nói là tươi mới nhiều nước, ngọt thanh ngon miệng..."
Tần Phiên Phiên thuận miệng tiếp một câu: "...hàm răng chạm vào tưởng chừng làm trầy da?"
"Đúng vậy, lại còn mọng nước, thơm ngon ngọt miệng. Đây là nguyên văn lời Hoàng thượng nói, ngài cũng biết việc này, có vẻ là Hoàng thượng kể với ngài đúng không? Thải nữ, Hoàng thượng thật sủng ái ngài!" Liễu Âm cười cười chúc mừng nàng.
Tần Phiên Phiên không còn gì luyến tiếc, nằm dài trên giường. Đúng vậy, quả thực là sủng ái nàng, coi nàng như trái đào mà gặm!
Tối hôm qua Hoàng thượng kích động như vậy, nàng còn tưởng rằng trên lưng mình là hình vẽ mỹ nhân khó coi nào đó, có thể kích thích nam nhân, không nghĩ tới lại là trái đào.
Không đúng, là hai trái đào!
Cẩu hoàng đế thật không phải người, đối với hai trái đào sinh ra thú tính!
Tần Phiên Phiên ngủ đến lúc trời tối, sau đó bị người khác lay tỉnh.
Trên mặt Liễu Âm tràn đầy sự sốt ruột lo lắng, gấp gáp nói: "Tần Thải nữ, Cao Thái hậu gọi ngài qua bên đó!"
"Không phải ta đã bảo các ngươi đi truyền lời rồi hay sao, hôm nay ta không thể đứng dậy nổi?"
"Nô tỳ đã truyền lời, nhân tiện cũng trả lại thạch lựu. Lúc ấy Cao Tinh cô nương cũng ở đó, nàng ta nói vài vài câu khiến Cao Thái hậu tức giận rồi."
Liễu Âm vừa nói như vậy, Tần Phiên Phiên mới nhớ tới việc quả thạch lựu của mình bị lừa đi mất. Cẩu hoàng đế nói sẽ cho nàng hoa quả khác quý giá hơn, hóa ra là hai trái đào sau lưng!
Tần Phiên Phiên biết nếu mình đến Duyên Thọ cung nói thẳng ra như vậy, khẳng định sẽ gặp xui xẻo, Cao Thái hậu sẽ không bỏ qua nàng. Cho nên nàng cần phải chuẩn bị trước một chút.
Tần diễn tinh[6] tưởng tượng một vài việc, sau đó có tính toán trong lòng.
[6] diễn tinh: người ưa diễn kịch và giỏi diễn kịch
"Tìm cho ta đồ vật có liên quan đến quả đào, trang sức cũng được, đều đem đến cho ta." Tần Phiên Phiên quyết định diễn một vở kịch cho những kẻ chưa hiểu việc đời xem một phen, để bọn họ biết cái gì gọi là năng lực của diễn tinh.
---
"Cô mẫu, lúc này ngài ngàn vạn lần không thể bị nàng ta lừa. Cái gì mà không thể xuống giường nổi, rõ ràng là lấy cớ! Lần trước nàng ta còn nói ngài là thượng tiên, nhìn thấy ngài thì mọi ưu phiền cũng biến mất. Tại sao bây giờ thân thể mệt mỏi lại không tới thăm ngài để mệt mỏi tiêu tan. Còn có quả thạch lựu này, Hoàng thượng đã cho người trả lại, nhất định là Hoàng thượng biết nàng ta lừa ngài đó. Chỉ là Hoàng thượng không nỡ nói cho ngài, sợ ngài thương tâm. Chờ lát nữa nàng ta tới, ngài cần phải trừng phạt nàng ta!"
Tần Phiên Phiên còn chưa tiến vào đại điện đã nghe thấy Cao Tinh mách lẻo với Cao Thái hậu, thậm chí thấy bóng dáng của nàng, Cao Tinh cũng không hề thu liễm, ngược lại càng nói lớn, rõ ràng là muốn gây rắc rối cho nàng.
Sắc mặt Tần Phiên Phiên lạnh lùng, tiểu tiện nhân, lão nương không ra uy thì ngươi coi ta là một con mèo bệnh sao.
Chờ coi đi!
"Nô thiếp gặp qua Thái hậu. Nô thiếp có tội, thỉnh Thái hậu ban cho nô thiếp ba thước lụa trắng, một ly rượu độc, cứ như vậy mà ra đi."
Tần Phiên Phiên thướt tha quỳ xuống mặt đất, làn váy xanh biếc lướt qua màu xanh lá của gạch giống như một dòng suối trong mát thuần khiết.
Tần-Phiên-Phiên-tự-nhận-là-diễn-tinh-đẹp-nhất, giờ phút này đang đưa tay áo lên lau mặt, vừa khóc nức nở vừa chuyển ba tông giọng khác nhau, tiếng khóc còn dễ nghe hơn so với hoa đán hài kịch nổi tiếng nhất kinh đô.
Một câu này của nàng làm tiếng quát mắng đã tới miệng của Cao Thái hậu phải thu hồi về.
Đây là lần đầu tiên có người lúc thỉnh tội nói thẳng muốn ba thước lụa trắng cùng một ly rượu độc, tâm ý muốn chết quả thực rất kiên định.
"Ngươi biết sai rồi? Có phải đúng như lời Tinh Tinh không? Tất cả những lời ngươi nói hôm qua đều là lừa ai gia?" Cao Thái hậu ho nhẹ một tiếng, lạnh giọng hỏi.
"Nô thiếp nói ngài là thượng tiên, lời này vô cùng chính xác. Trong mắt nô thiếp, ngài chính là thượng tiên, chỉ là thân phận còn cao quý hơn. Ngài là Tây Vương Mẫu quản các vị tiên nữ! Sở dĩ nô thiếp mới gặp ngài liền cảm thấy thân thiết, mới gặp liền thấy mọi việc tốt đẹp là do nô thiếp chính là Tuyết Đào tiên nữ mà ngài thương yêu nhất." Tần Phiên Phiên ngẩng đầu lên, nói một cách tha thiết chân thành, ánh mắt hoàn toàn sáng lấp lánh.
"Phụt..." Một phi tần đang uống trà, kiềm chế không tốt lập tức phun ra.
Tiểu tiện nhân này lại còn dám nói dối sao? Ngay cả Tây Vương Mẫu và Tuyết Đào tiên nữ đều nói ra, nàng ta sắp không xong rồi.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng tang thích ăn đào, sau khi có Tần diễn tinh, hắn lại càng thích ăn.
Diễn tinh: A, Hoàng thượng, nô thiếp không cần ăn đào, ăn ba cái thì miệng đều sưng lên.
Hoàng tang cắn một một miếng thịt đào, rồi lại áp lên môi nàng, nhai nhai cắn cắn, liếm liếm khóe môi đến nỗi nước đào tràn ra.
Hoàng tang: Ngươi lại nói dối, còn có thể nói chuyện thì miệng sao có thể sưng được, tiếp tục!
Edit: Nhã cô cô
Beta: Huệ Hoàng hậu
Xong việc, Tần Phiên Phiên mệt mỏi nằm trên long sàng, thân thể vẫn không ngừng run.
Lúc dục vọng kéo đến, nàng không biết nên khóc hay nên kêu, tóm lại là hoàn toàn đắm chìm dưới sự khống chế của Tiêu Nghiêu, bị hắn cướp đi toàn bộ lí trí, giống như lọt vào một tầng sương mù của thế giới tu tiên.
Bàn tay của Hoàng thượng vẫn luôn vuốt ve sau lưng nàng, thỉnh thoảng lại cắn hai cái như một đứa trẻ.
Tần Phiên Phiên miễn cưỡng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy biểu tình hưng phấn trên mặt hắn, thân thể lập tức run như rây trấu [1].
[1] rây trấu: vỏ trấu được lắc trên sàng hoặc rây để lọc.
Nàng thấy được vẻ mặt "thèm ăn" trên mặt Hoàng thượng, hắn tuyệt đối là muốn ăn sạch nàng!
"Ngươi đang mời gọi trẫm sao? Tần Thải nữ có lẽ không biết, thân thể ngươi run lên làm trẫm cảm thấy thật sự sung sướng, dường như muốn nói trẫm đừng đi, ở lại chơi cùng ngươi thêm chốc lát." Hắn cười khẽ, vẻ mặt hớn hở, hiển nhiên tâm tình của ngôi cửu ngũ [2] hiện tại rất tốt.
[2] ngôi cửu ngũ 九五: ý chỉ thiên tử (Hoàng đế, nhà vua)
Tần Phiên Phiên cố gắng để bản thân không run lên, nhưng nàng thật sự không chịu nổi.
Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân mình là một tiểu tiện nhân, không ngờ rằng nếu so với vị cửu ngũ này, nàng quả thật quá ngây thơ.
Cẩu Hoàng đế bị đội nón xanh [3] tuyệt đối là một đại tiện nhân.
[3] nón xanh: nghĩa là bị cắm sừng, bị phản bội.
Hắn ra lệnh cho Trương Tổng quản giám sát nàng làm động tác "ngực lau sàn" quỷ quái kia trong một giờ, mệt đến nỗi tứ chi bủn rủn, còn Hoàng thượng thì lại nghỉ ngơi dưỡng sức lâu như vậy.
Sau đó lên giường, đương nhiên hắn sẽ vô cùng mạnh mẽ oai phong, mà nàng thì lại giống một bãi bùn, mặc kệ người khác nhào nặn thành hình dạng gì cũng không được dừng lại.
"Nói trẫm nghe, cái miệng lợi hại này của ngươi lừa gạt Thái hậu, Thái hậu thưởng cho ngươi cái gì?"
Hoàng thượng vô tình hỏi một câu.
"Thạch lựu, thạch lựu làm từ đá quý, Thái hậu nói thưởng cho nô thiếp. Thái hậu thật là tốt nhất thiên hạ... A, đau!"
Lời này của Tần Phiên Phiên còn chưa nói xong, sau lưng đã bị người khác dùng sức đánh một cái, đau đến nỗi không nói ra lời.
Nàng quay đầu lại mới phát hiện sắc mặt nam nhân đằng sau thay đổi, hoàn toàn trở nên lạnh lẽo giống như vụn băng vào trời đông giá rét, lạnh đến nỗi hoảng hốt.
"Thạch lựu cầu nhiều con nhiều cháu?" Tiêu Nghiêu nhướng mày hỏi lại một câu, còn không đợi nàng trả lời đã cười lạnh ra tiếng, châm chọc: "Ngươi xứng đáng sao?"
Tần Phiên Phiên không biết vì sao một nam nhân giây trước còn nhẹ nhàng, vẻ mặt thoả mãn, giây sau đã đột nhiên trở mặt.
Nàng nhìn chằm chằm Hoàng thượng vài lần, sau đó lập tức dời tầm mắt, đáy lòng tự hiểu rõ.
Nam nhân này là tôn quý nhất thiên hạ, cũng chính là nam nhân khó hầu nhất thiên hạ.
Mọi nơi trong Long Càn cung đều được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, ngay cả khi phê duyệt tấu chương, hắn cũng thuận tay bày biện một cách chỉnh tề. Điều này chứng minh hắn là người có chứng cưỡng bách [4], không dễ dàng thay đổi việc gì.
[4] chứng cưỡng bách (强迫症): chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD)
Hắn đối với sự việc nào cũng rất cố chấp, cực đoan, dễ nổi giận, cũng bởi vì hắn là người khống chế toàn bộ hướng đi của vương triều Đại Diệp. Hắn không phải hôn quân nên không thể tùy ý nổi giận, những điều nhỏ nhặt khiến hắn không thoải mái đều bị thu lại dưới đáy lòng.
Sau đó phát tiết lên người nữ nhân trong hậu cung, tiêu biểu là Tần tiểu đáng thương đang nằm trên giường lúc này.
"Nô thiếp đương nhiên không dám cầu nhiều con nhiều cháu, chỉ có điều đây là tâm ý của Thái hậu..." Nàng thử mở miệng, chẳng ngờ sắc mặt của Hoàng thượng càng khó xem.
Tần Phiên Phiên liền biết, Cẩu hoàng đế này ngay cả tâm ý của mẹ ruột mình cũng không nghe theo.
"Sở dĩ nô thiếp cao hứng là bởi vì đá quý dùng để làm thạch lựu kia thực sự rất đáng giá. Thật ra có tặng thạch lựu hay không đều không quan trọng, chủ yếu là đáng giá thì mặt mũi nô thiếp được hãnh diện." Nàng lập tức sửa lời.
Quả nhiên sắc mặt Tiêu Nghiêu hòa hoãn không ít, thứ còn lại trong đáy lòng Tần Phiên Phiên là một nghi vấn thật lớn. Hoàng gia chú trọng nhất là con nối dõi, vì sao đương kim cửu ngũ mỗi khi nhắc tới hài tử liền biến sắc, hắn không muốn nữ nhân sinh hài tử cho mình sao?
"Cuối cùng Tần gia cũng dạy được một nữ nhân thông minh! Ngoan, thạch lựu không phải thứ gì tốt đẹp, chờ lát nữa nói Trương Hiển Năng trả về cho Thái hậu. Trẫm đưa ngươi hoa quả đáng giá khác."
Hoàng thượng vừa nói vừa vỗ vỗ lên mặt nàng.
"Cũng có thể làm mặt mũi nô thiếp hãnh diện đúng không?" Nàng nghiêng đầu hỏi.
Hoàng thượng không biết nhớ đến cái gì, lại cong môi cười, lực xoa làn da phía sau lưng nàng có chút mạnh, khẽ nói: "Không chỉ làm mặt mũi ngươi hãnh diện mà còn khiến ngươi hãnh diện toàn thân."
Hắn nói xong lại đè nàng ở dưới thân, không ngừng cắn sau lưng nàng.
"Tươi mới căng mọng, ngọt thanh ngon miệng. Hàm răng trẫm chạm vào tưởng chừng có thể làm trầy da..."
Tần Phiên Phiên cảm giác sau lưng ướt đẫm thì biết Cẩu Hoàng đế cực kỳ yêu thích da thịt của mình.
Ai da, cha mẹ sinh tốt, không còn cách nào khác ~.
Nàng sinh ra đã có da dẻ trắng trẻo mịn màng tựa thiên tiên, nhìn chân long thiên tử áp vào trên lưng nàng kìa, cũng trở thành một đại thi nhân. Dường như hắn so sánh nàng với một quả đào tươi là rất chính xác, hết nhai nhai rồi lại mút mút.
Hắn thèm ăn đến nỗi chảy nước miếng.
Hoàng thượng lăn lộn "rồng cuộn hổ chồm" một lúc lâu, đến tận khi Trương Hiển Năng tiến vào nhắc nhở phải đi thượng triều, hắn vẫn còn áp vào gặm nhắm đằng sau lưng nàng.
Phi tần phân vị thấp không đủ tư cách hầu hạ Hoàng thượng mặc long bào ngũ trảo [5], nghĩ đến đây Tần Phiên Phiên cảm thấy thật thanh nhàn. Nàng nằm trên long sàng, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, đến tận giờ phút này mới cảm nhận được sự tuyệt vời của chiếc giường.
[5] Long Bào Ngũ Trảo
"Tần Thải nữ, giúp trẫm thay quần áo."
Trước khi Tiêu Nghiêu đứng dậy, hắn vỗ vỗ mặt nàng.
Tần Phiên Phiên đương nhiên là không dám cãi lời, nhưng hiện tại nàng trần trụi, áo lụa duy nhất ở mép giường đã bị xé nát.
"Tần Thải nữ, áo choàng của ngài." Trương Hiển Năng quả nhiên là đại đội trưởng chân chó, hai tay dâng áo choàng lên trước mặt nàng.
Hoàng thượng giũ thẳng áo choàng, kéo nàng từ trên giường tới, tự tay giúp nàng mặc vào.
"Hoàng thượng, ngài mặc ngược rồi." Tần Phiên Phiên có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng sau khi cúi đầu thì thấy mũ nằm phía trước, dây cột thì ở phía sau. Phía trước được che kín mít, phía sau lưng lại lộ ra hoàn toàn.
"Mặc ngược mới đẹp." Hắn vừa nói lại vừa vuốt ve sau lưng nàng, đối với kiệt tác của chính mình thì vô cùng hài lòng.
Hoàng thượng lại tìm cho nàng một cái chăn rồi quấn lại quanh eo, cực khổ như vậy khiến Tần Phiên Phiên cuối cùng cũng hiểu ý tứ của Hoàng thượng: hắn muốn để lộ phần lưng của nàng cho người khác xem!
Thật không biết Hình ma ma vẽ bảo bối gì làm Hoàng thượng vui mừng như vậy.
Tần Phiên Phiên đau chân mỏi eo, vừa đi vừa run, cắn răng mặc đai lưng cho hắn xong liền ngồi nghỉ trên giường.
Trương Hiển Năng vẫn luôn đứng ở bên cạnh, bởi vì Hoàng thượng tặng riêng cho Tần Thải nữ "tạo hình" này, cho nên rất dễ có thể nhìn thấy lưng nàng.
Lúc hắn nhìn rõ hình vẽ trên lưng thì không khỏi ngẩn ra, sau đó lại thấy những vết đỏ loang lổ kia liền hiểu đến tột cùng tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt.
"Tần Thải nữ cần phải rèn luyện thân thể cho thật tốt, nếu làm trẫm không hài lòng thì trẫm sẽ nhớ đến một vài việc không vui, ví dụ như những việc sai mà Tần gia các ngươi làm ra. Ngoan." Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ mặt nàng, để Trương Hiển Năng nhanh chóng sửa soạn, xoay người rời đi.
Tần Phiên Phiên một lần nữa nằm xuống long sàng, nhớ tới sự uy hiếp của Hoàng thượng, người không khỏi run cầm cập.
Người ta thường nói: Không có cày nát đồng, chỉ có mệt chết trâu. Dù sao Tần Thải nữ cũng không tin những lời này, ví như nàng hiện tại là một đám ruộng cần mau chóng nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Chỉ là với phân vị ti tiện của mình, nàng không có tư cách ngủ một mình trên long sàng, trước khi Hoàng thượng đi cũng không mở miệng cho nàng lưu lại. Vậy nên trừ khi nàng thật sự bị Hoàng thượng làm đến chết, nếu không vẫn phải bò tới trắc điện để ngủ.
"Ai da, Tần Thải nữ, quả đào sau lưng này thật là đẹp, hai trái cũng rất giống nhau. Nô tỳ nhìn đến hoa mắt, còn tưởng rằng sau lưng ngài thật sự có hai trái đào đó."
Tiểu cung nữ đỡ nàng đứng dậy, đúng là người hôm qua mách bảo cho nàng, tên là Liễu Âm.
Tần Phiên Phiên sửng sốt một chút, sau đó hỏi lại một cách khó tin: "Ngươi nói trên lưng ta vẽ cái gì?"
"Hai quả đào lớn phiếm hồng, hẳn là đào trong vườn của Vương Mẫu nương nương, nhìn đã biết ăn rất ngon miệng." Liễu Âm vừa nói vừa nuốt nước miếng, hiển nhiên là thèm.
Tần Phiên Phiên có chút muốn mắng người, gương mặt thẹn đến nỗi đỏ bừng. Hóa ra lúc Hoàng thượng cắn sau lưng nàng có nói "tươi mới nhiều nước" không phải khen làn da của nàng đẹp, mà là đang khen quả đào.
Nàng hoàn toàn tự mình đa tình!
Cẩu hoàng đế vô nhân tính, ăn nàng xong lại còn khen đào.
Nàng gắng gượng trở lại thiên điện, chỉ lưu lại Liễu Âm. Có một số chuyện không thể nói ra trước mặt nhiều người, ví dụ như sở thích của ngôi cửu ngũ.
"Hoàng thượng thích ăn đào?"
Liễu Âm nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe lén mới gật gật đầu: "Đã từng có một lần, Vân Nam dâng lên mấy quả tuyết đào. Một mình Hoàng thượng ăn liền ba quả, nói là tươi mới nhiều nước, ngọt thanh ngon miệng..."
Tần Phiên Phiên thuận miệng tiếp một câu: "...hàm răng chạm vào tưởng chừng làm trầy da?"
"Đúng vậy, lại còn mọng nước, thơm ngon ngọt miệng. Đây là nguyên văn lời Hoàng thượng nói, ngài cũng biết việc này, có vẻ là Hoàng thượng kể với ngài đúng không? Thải nữ, Hoàng thượng thật sủng ái ngài!" Liễu Âm cười cười chúc mừng nàng.
Tần Phiên Phiên không còn gì luyến tiếc, nằm dài trên giường. Đúng vậy, quả thực là sủng ái nàng, coi nàng như trái đào mà gặm!
Tối hôm qua Hoàng thượng kích động như vậy, nàng còn tưởng rằng trên lưng mình là hình vẽ mỹ nhân khó coi nào đó, có thể kích thích nam nhân, không nghĩ tới lại là trái đào.
Không đúng, là hai trái đào!
Cẩu hoàng đế thật không phải người, đối với hai trái đào sinh ra thú tính!
Tần Phiên Phiên ngủ đến lúc trời tối, sau đó bị người khác lay tỉnh.
Trên mặt Liễu Âm tràn đầy sự sốt ruột lo lắng, gấp gáp nói: "Tần Thải nữ, Cao Thái hậu gọi ngài qua bên đó!"
"Không phải ta đã bảo các ngươi đi truyền lời rồi hay sao, hôm nay ta không thể đứng dậy nổi?"
"Nô tỳ đã truyền lời, nhân tiện cũng trả lại thạch lựu. Lúc ấy Cao Tinh cô nương cũng ở đó, nàng ta nói vài vài câu khiến Cao Thái hậu tức giận rồi."
Liễu Âm vừa nói như vậy, Tần Phiên Phiên mới nhớ tới việc quả thạch lựu của mình bị lừa đi mất. Cẩu hoàng đế nói sẽ cho nàng hoa quả khác quý giá hơn, hóa ra là hai trái đào sau lưng!
Tần Phiên Phiên biết nếu mình đến Duyên Thọ cung nói thẳng ra như vậy, khẳng định sẽ gặp xui xẻo, Cao Thái hậu sẽ không bỏ qua nàng. Cho nên nàng cần phải chuẩn bị trước một chút.
Tần diễn tinh[6] tưởng tượng một vài việc, sau đó có tính toán trong lòng.
[6] diễn tinh: người ưa diễn kịch và giỏi diễn kịch
"Tìm cho ta đồ vật có liên quan đến quả đào, trang sức cũng được, đều đem đến cho ta." Tần Phiên Phiên quyết định diễn một vở kịch cho những kẻ chưa hiểu việc đời xem một phen, để bọn họ biết cái gì gọi là năng lực của diễn tinh.
---
"Cô mẫu, lúc này ngài ngàn vạn lần không thể bị nàng ta lừa. Cái gì mà không thể xuống giường nổi, rõ ràng là lấy cớ! Lần trước nàng ta còn nói ngài là thượng tiên, nhìn thấy ngài thì mọi ưu phiền cũng biến mất. Tại sao bây giờ thân thể mệt mỏi lại không tới thăm ngài để mệt mỏi tiêu tan. Còn có quả thạch lựu này, Hoàng thượng đã cho người trả lại, nhất định là Hoàng thượng biết nàng ta lừa ngài đó. Chỉ là Hoàng thượng không nỡ nói cho ngài, sợ ngài thương tâm. Chờ lát nữa nàng ta tới, ngài cần phải trừng phạt nàng ta!"
Tần Phiên Phiên còn chưa tiến vào đại điện đã nghe thấy Cao Tinh mách lẻo với Cao Thái hậu, thậm chí thấy bóng dáng của nàng, Cao Tinh cũng không hề thu liễm, ngược lại càng nói lớn, rõ ràng là muốn gây rắc rối cho nàng.
Sắc mặt Tần Phiên Phiên lạnh lùng, tiểu tiện nhân, lão nương không ra uy thì ngươi coi ta là một con mèo bệnh sao.
Chờ coi đi!
"Nô thiếp gặp qua Thái hậu. Nô thiếp có tội, thỉnh Thái hậu ban cho nô thiếp ba thước lụa trắng, một ly rượu độc, cứ như vậy mà ra đi."
Tần Phiên Phiên thướt tha quỳ xuống mặt đất, làn váy xanh biếc lướt qua màu xanh lá của gạch giống như một dòng suối trong mát thuần khiết.
Tần-Phiên-Phiên-tự-nhận-là-diễn-tinh-đẹp-nhất, giờ phút này đang đưa tay áo lên lau mặt, vừa khóc nức nở vừa chuyển ba tông giọng khác nhau, tiếng khóc còn dễ nghe hơn so với hoa đán hài kịch nổi tiếng nhất kinh đô.
Một câu này của nàng làm tiếng quát mắng đã tới miệng của Cao Thái hậu phải thu hồi về.
Đây là lần đầu tiên có người lúc thỉnh tội nói thẳng muốn ba thước lụa trắng cùng một ly rượu độc, tâm ý muốn chết quả thực rất kiên định.
"Ngươi biết sai rồi? Có phải đúng như lời Tinh Tinh không? Tất cả những lời ngươi nói hôm qua đều là lừa ai gia?" Cao Thái hậu ho nhẹ một tiếng, lạnh giọng hỏi.
"Nô thiếp nói ngài là thượng tiên, lời này vô cùng chính xác. Trong mắt nô thiếp, ngài chính là thượng tiên, chỉ là thân phận còn cao quý hơn. Ngài là Tây Vương Mẫu quản các vị tiên nữ! Sở dĩ nô thiếp mới gặp ngài liền cảm thấy thân thiết, mới gặp liền thấy mọi việc tốt đẹp là do nô thiếp chính là Tuyết Đào tiên nữ mà ngài thương yêu nhất." Tần Phiên Phiên ngẩng đầu lên, nói một cách tha thiết chân thành, ánh mắt hoàn toàn sáng lấp lánh.
"Phụt..." Một phi tần đang uống trà, kiềm chế không tốt lập tức phun ra.
Tiểu tiện nhân này lại còn dám nói dối sao? Ngay cả Tây Vương Mẫu và Tuyết Đào tiên nữ đều nói ra, nàng ta sắp không xong rồi.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng tang thích ăn đào, sau khi có Tần diễn tinh, hắn lại càng thích ăn.
Diễn tinh: A, Hoàng thượng, nô thiếp không cần ăn đào, ăn ba cái thì miệng đều sưng lên.
Hoàng tang cắn một một miếng thịt đào, rồi lại áp lên môi nàng, nhai nhai cắn cắn, liếm liếm khóe môi đến nỗi nước đào tràn ra.
Hoàng tang: Ngươi lại nói dối, còn có thể nói chuyện thì miệng sao có thể sưng được, tiếp tục!