Chương : 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
Mấy ngày kế tiếp, Tần gia hoàn toàn giống như khai trương tửu lâu, toàn bộ ba vị cô nương kết thân, hơn nữa cùng với trạng thái vừa bá đạo vừa đe dọa vừa dụ dỗ này cũng có thể kết thân.
Kinh đô một mảnh gà bay chó sủa, ai nấy đều sợ Tần gia sắp chết còn kéo đệm lưng, nhưng cũng sợ thái độ không chút sợ hãi của Tần gia.
Lão thái thái đang dạy dỗ Ngũ Cô nương, thấy bên ngoài loạn đến lợi hại, không khỏi nhíu mày.
"Bên ngoài là thanh âm gì vậy?" Bà mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.
"Thưa tổ mẫu, là tiếng khóc của Tam tỷ tỷ." Tần Phiên Phiên đáp.
"Đi tìm người đuổi Tam cô nương đi đi, nàng ta thích biểu ca của nàng ta như vậy, phu nhân thành toàn nàng ta, nàng ta hẳn nên cảm ơn trong lòng mới phải, khóc cái gì." Lão thái thái cau mày bất mãn mà phân phó.
Tiếng khóc bên ngoài dần dần biến mất.
Lão thái thái nghiêm mặt nhìn nàng: "Phiên Phiên, ta biết ngươi thông minh nhất, trong nhà trưởng bối muốn nhìn cái gì, ngươi sẽ cho họ nhìn cái đó. Nhưng chung quy người một nhà đều là tranh chấp nhỏ nhặt, tới trong cung, cũng chỉ có một mình ngươi chiến đấu. Tuy rằng Tần gia ta bại, nhưng lúc trước thời điểm Nhị tỷ ngươi gả cho hắn, cũng từng lưu nhân thủ ở đó, hiện giờ còn có mấy người sống trong cung, ta giao hết cho ngươi, về sau bọn họ đều nghe lệnh ngươi."
Lão thái thái đưa cho nàng một phần danh sách, vài người này phần lớn là chức vụ thấp, dù sao có chút ít còn hơn không.
"Lão thái thái." Một lão ma ma vội vã chạy tới, nhìn thoáng qua Tần Phiên Phiên, trên mặt có chút do dự.
"Hiện tại Phiên Phiên chính là tất cả hy vọng của Tần gia chúng ta, có cái gì không thể nói, nói." Mặt lão thái thái lộ vẻ không ngờ.
"Nhị tiểu thư đã trở lại."
Lão ma ma vừa dứt lời, chung trà trong tay lão thái thái liền rơi xuống mặt đất, vỡ nát.
"Nàng ta còn dám trở về! Là đưa đầu tiến vào sao?" Lão thái thái trầm giọng hỏi một câu.
"Không, không phải."
"Đuổi ra đi, bảo nàng ta đem đầu tới gặp ta, Tần gia chúng ta không có nữ nhi ngu ngốc như vậy!" Lão thái thái tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lão ma ma bị bà làm hoảng sợ, Nhị tiểu thư là đích nữ, lúc trước chưa xuất giá chính là cháu gái lão thái thái cưng nhất, hiện giờ lại muốn nàng ta đem đầu tới gặp, đủ thấy mức độ buồn bực của lão thái thái.
Thời điểm Tần Phiên Phiên nhìn thấy Tần Kiêu, trên mặt nàng ta có hai dấu bàn tay, lại không chịu cúi đầu, hiển nhiên là bị Tần phu nhân đánh.
"Ngươi cũng dám trở về, lúc trước ta bảo ngươi không cần chọn Cảnh vương, ngươi nói tiên hoàng cố ý lập hắn làm Thái tử, chuyện này vẫn là ván đã đóng thuyền. Kết quả thế nào? Tất cả người Tần gia đem đầu buộc ở lưng quần cùng với ngươi." Tần phu nhân vừa mắng lại vừa giơ tay lên vung qua.
Lần này Tần Kiêu duỗi tay cầm lấy tay bà, thần sắc trên mặt có chút khó coi.
"Nương, dù cho ta đã chọn sai người, ta cũng là Cảnh Vương phi cao quý. Hắn làm Hoàng đế lại như thế nào, còn không phải không thể giết ta? Tất cả mọi người chờ đại xá thiên hạ, nếu hắn dám mới vừa lên ngôi liền giết thê tử của đệ đệ, ngôn quan không có khả năng sẽ buông tha hắn!"
Thời điểm Tần Kiêu nói lời này, có lẽ là nghiến răng nghiến lợi.
"Được, nếu ngươi là Cảnh Vương phi tôn quý, vì sao phải tiến vào cửa Tần gia ta? Người tới, tiễn khách!" Lão phu nhân trầm giọng nói.
Lập tức hai bà tử nhảy ra, làm động tác "mời" với Tần Kiêu, hiển nhiên là muốn kéo nàng ta đi ra ngoài.
"Tổ mẫu, ta biết sai rồi, ngài muốn đuổi ta đi cũng chờ nói xong sự tình lại quyết định. Lúc trước cha bị mời vào cung, nghe nói là muốn tìm một vị muội muội tiến cung, các ngươi đã chọn được người chưa?" Tần Kiêu nhìn thấy lão phu nhân tới, sắc mặt biến đổi, lập tức nói chính sự.
Tầm mắt nàng ta đảo qua người bên cạnh lão phu nhân Tần Phiên Phiên, mí mắt giựt giựt.
"Cảnh Vương phi cũng đã không phải người Tần gia, không thể quản chuyện của Tần gia." Lão phu nhân không dao động.
Tần Kiêu nhíu chặt mày, trong lòng bực bội, gấp giọng nói: "Hoàng thượng muốn chọn nữ nhi Tần gia vào cung, nói câu một khoe khoang, trong đó nhất định có nguyên nhân là ta. Ta không biết các ngươi lựa chọn ai, ta đề cử Tứ muội muội, bộ dáng nàng ấy giống ta nhất, cũng thông minh nhất, tuy rằng nhiều điểm tiểu tâm tư, nhưng dạy dỗ một phen là có thể dùng."
"Ta phi, ngươi nói thêm một câu nữa, ta liền xé miệng ngươi!" Tần phu nhân cực kỳ bất nhã mà phun nước miếng về phía nàng ta.
Lúc sau dẹp yên trái phải, bà mới lên tiếng mắng: "Cả nhà tiểu tâm tư đều không theo kịp ngươi. Nàng ấy bộ dáng giống ngươi nhất có cái gì hay, đưa vào để khiến Hoàng thượng nhớ tới ngươi cho hắn đội nón xanh như thế nào sao? Với ánh mắt chọn nam nhân của ngươi, còn không biết xấu hổ há mồm chọn người cho Tần gia chúng ta, thôi đi, ta đã sai một lần rồi, sẽ không lại sai lần thứ hai. Ai cũng không bằng Phiên Phiên, nàng ấy là cô nương xuất sắc nhất Tần gia chúng ta dạy dỗ ra..."
Tần phu nhân lửa giận ngập trời, Tần Kiêu do bà thân sinh, không nghĩ tới lúc trước không nghe khuyên bảo như vậy, loại phản bội và cảm giác hận rèn sắt không thành thép này gần như thiêu cháy cả người bà.
Trước khi Tần Kiêu bị đuổi đi, nàng ta vẫn nghĩ biện pháp nói vài câu với Tần Phiên Phiên.
"Ngũ muội muội, ngươi luôn luôn không thông minh lại dối trá, đúng là loại nữ nhân hắn ghét nhất. Sau khi ngươi tiến cung, tốt nhất an phận thủ thường, không cần vọng tưởng đi đến trước mặt hắn, nếu không thời điểm chết, Tần gia cũng sẽ chẳng vì ngươi cắm nén hương." Lời này của Tần Kiêu thật sự độc ác.
Tần Phiên Phiên nhíu mày, biết đây là Tần Kiêu hùng hổ doạ người, phô bày thực lực với nàng.
Rõ ràng đã là người bị Tần gia vứt bỏ, nhưng thời điểm nàng ta trở về, vẫn như cũ có thể mua được nha hoàn, đến trước mặt Tần Phiên Phiên nói vài câu khiêu khích, trái lại Tần Phiên Phiên dù tiến cung, lại vẫn bị Tần Kiêu áp chế như cũ.
"Nhị tỷ, ta vẫn luôn muốn nói, ngươi mới không thông minh lại dối trá. Nếu không ngươi sẽ không chọn sai người, dù càn rỡ thế nào ngươi cũng chỉ là một Vương phi. Ta nghèo túng thế này, tiến cung nhưng cũng là đi làm Hoàng phi, một chữ khác nhau, khác nhau như trời với đất." Tần Phiên Phiên trả lời lại một cách mỉa mai.
Sắc mặt Tần Kiêu đột biến, há mồm muốn nói cái gì, lại thấy Tần Phiên Phiên cười lạnh một tiếng, nói với bà tử bị nàng ta thu mua: "Có phải ngươi không muốn sống nữa hay không, nương sai ngươi tiễn Cảnh Vương phi, ngươi đưa đến chỗ ta làm chi? Nhìn có vẻ gần đây hạ nhân bị phạt trượng vẫn là chưa đủ, bằng không sao ngươi lại ngứa da đây?"
"Cảnh Vương phi, mời ngài đi bên này, lão nô già cả mắt mờ." Bà tử kia lập tức lôi kéo Tần Kiêu đi.
Trên mặt Tần Phiên Phiên đều là chế nhạo, dù cho có thể mua được hạ nhân Tần gia, cuối cùng vẫn là nghe lời nàng, Tần Kiêu ở Tần gia trên cơ bản là bị ghẻ lạnh.
"Tần Phiên Phiên, ngươi đừng đắc ý. Hắn chính là kẻ biến thái, ngươi sẽ hối hận vì tiến cung."
Lúc ấy Tần Phiên Phiên khịt mũi coi thường lời này, chờ lúc sau nàng chân chính tiến cung, mới ý thức được trên thực tế lúc trước câu nói kia của Tần Kiêu còn tính là khách khí.
...
Bên trong toàn bộ Tần gia còn đang ngủ say, cổng lớn an tĩnh bỗng nhiên có một hàng thị vệ đi tới, đi đầu chính là thái giám đại nội, trong tay cầm phất trần.
"Bang bang bang ——" một trận âm thanh đồng la[1] bị gõ vang.
[1] thanh la bằng đồng
Chói tai còn không ngừng nghỉ.
Toàn bộ Tần gia đều sôi trào, hơn phân nửa hạ nhân bị bừng tỉnh, thủ vệ vừa mở cửa ra nhìn thấy quan sai, lúc đó sợ tới mức chân mềm nhũn, lập tức bẩm báo chủ tử.
Tần Phiên Phiên đang ngủ mơ màng, gần đây cả ngày lẫn đêm nàng học quy củ, hy vọng chờ đến ngày mai tiến cung có thể không cần chịu tội.
Lão phu nhân cũng đau lòng nàng, bảo nàng ngủ ngon một giấc, nào biết được mới vừa chìm vào mộng tưởng đã bị lay tỉnh.
"Cô nương, người trong cung tới, ngài mau thu thập rửa mặt đi." Lý ma ma vội vã nói.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, Tần Phiên Phiên còn tưởng rằng chính mình nằm mơ, cho đến khi bị lay lần thứ hai mới bò dậy.
"Cái gì? Ma ma có lầm hay không, giờ bên ngoài trời cũng chưa sáng."
"Không lầm, ngài mau sửa soạn đi, công công trong cung dẫn đầu đã tới rồi, Hoàng thượng thúc giục vội vã."
Tần Phiên Phiên lập tức đi chân trần xuống giường, dùng nước lạnh hất lên mặt, mới miễn cưỡng làm mình tỉnh táo lại.
Xiêm y đã đặt ở bên giường, mấy nha hoàn tay chân lanh lẹ mặc y phục rửa mặt chải đầu cho nàng, nhưng tóc còn chưa vấn xong, bên kia công công dẫn đầu đã mang theo hai tiểu thái giám vọt tiến vào.
"Công công, thế này cũng quá nóng vội rồi, tốt xấu cũng để Tiểu Ngũ nhà ta vấn tóc xong chứ. Nếu không thời điểm diện thánh, dáng vẻ không tốt, trách tội xuống dưới cũng khó coi."
Tần Phiên Phiên ngủ ở Tây phòng của lão phu nhân, động tĩnh lớn như vậy tất nhiên kinh động lão nhân gia bà.
Lão phu nhân cũng là một thân ăn mặc chưa thoả đáng, nhưng thái giám đã đi vào trong phòng đoạt người, thế nào bà cũng phải đến giằng co một chút.
"Lão phu nhân, xin lỗi ngài, Hoàng thượng phân phó chính là hôm nay. Giờ phút này đã là giờ Tý, tất nhiên là hôm nay tới rồi, gia đình ngài không chuẩn bị tốt, Hoàng Thượng cũng sẽ không chờ."
Lão thái giám kia ngoài cười nhưng trong không cười mà nói một câu, quay đầu nhìn về phía Tần Phiên Phiên, âm dương quái khí[2] nói: "Tần gia cô nương, mời lên kiệu, không cần lão nô động thủ hầu hạ ngài chứ?"
[2] 陰陽怪氣 âm dương quái khí: tính tình cổ quái, làm người ta không biết đâu mà đoán định
Nhưng thật ra Tần Phiên Phiên trấn định, choàng áo choàng lên người, mang mũ choàng lên, lại cười: "Không cần làm phiền công công."
Nàng đi qua bên người lão phu nhân, hành cái đại lễ: "Tổ mẫu, ta đi. Chỗ cha, nương còn làm phiền ngài từ biệt thay Phiên Phiên."
Nữ nhân Tần gia vào cung, không được mang bất cứ người hầu nào, một mình lên kiệu.
Cho đến khi ra cửa, Tần Trí và Tần phu nhân mới đuổi kịp, nhìn tòa kiệu nhỏ màu xanh kia xuyên qua hành lang gấp khúc, đi hướng cửa lớn.
Hốc mắt Tần Trí trực tiếp đỏ lên: "Phiên Phiên, ngươi ở trong cung sống thật tốt nhé."
Tần phu nhân lập tức đuổi theo, lấy ra ngân phiếu từ ống tay áo đưa cho vị công công này.
"Công công, Tiểu Ngũ nhà ta nhát gan, Hoàng thượng lại thúc giục vội vã, trên đường ngài chỉ điểm nàng ấy vài câu, một nhà Tần gia chúng ta đều cảm tạ ngài."
Tần Phiên Phiên đi lần này liên quan đến vận mệnh già trẻ Tần, dù ngạo khí như Tần phu nhân, giờ phút này cũng phải khom lưng.
Trước mắt lão thái giám này đại biểu cho ý tứ của ngôi cửu ngũ, Hoàng thượng muốn nàng đi giờ Tý, Tần gia không thể kéo dài đến giờ Sửu.
Lúc sau lên kiệu, Tần Phiên Phiên thừa dịp không ai thấy, lập tức trợn trắng mắt hướng lên trời.
Trời biết giờ này hơn nửa đêm, bên ngoài lạnh bao nhiêu.
Bình thường vào cung, đều là ban ngày ban mặt, hơn nữa là thần tử tự chuẩn bị ngựa xe đưa nữ nhi vào cung, nào có hành sự thô lỗ như vậy.
Quả nhiên Tần Kiêu cho ngôi cửu ngũ đội nón xanh, báo ứng này sẽ phải rơi xuống trên đầu nàng.
...
Trong Long Càn cung, nam nhân mặc long bào màu đen đang phê duyệt tấu chương, mày kiếm gắt gao nhăn lại, rõ ràng tâm tình không tốt.
"Nữ nhân Tần gia là bò tới sao? Vì sao chậm như thế?" Hắn trầm giọng hỏi.
Trương Hiển Năng kinh hồn táng đảm mà đáp: "Còn đang ở trên đường, rất nhanh sẽ đến."
Hắn sai tiểu cung nữ châm trà cho Hoàng thượng, không nghĩ tới Hoàng thượng giương mắt vừa thấy cung nữ này, sắc mặt đột biến, chỉ vào nàng ta nói: "Trẫm không muốn thấy màu hồng nhạt, cho nàng ta quỳ ngoài điện."
Tiếng nói trầm thấp của nam nhân vừa ra, tiểu cung nữ mặc y phục màu hồng phấn liền "thịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, lời nói xin tha cũng không dám ra khỏi miệng, đã bị người kéo ra ngoài.
Trương Hiển Năng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh ở thái dương, đáy lòng cầu nguyện cô nương Tần gia mau tới, nếu không cung nhân khác trong điện này đều biến thành nơi trút giận.
Thời điểm tâm tình Hoàng thượng không tốt sẽ thích bộc phát tính tình, ai biết tại sao màu hồng nhạt lại đắc tội hắn!
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
Mấy ngày kế tiếp, Tần gia hoàn toàn giống như khai trương tửu lâu, toàn bộ ba vị cô nương kết thân, hơn nữa cùng với trạng thái vừa bá đạo vừa đe dọa vừa dụ dỗ này cũng có thể kết thân.
Kinh đô một mảnh gà bay chó sủa, ai nấy đều sợ Tần gia sắp chết còn kéo đệm lưng, nhưng cũng sợ thái độ không chút sợ hãi của Tần gia.
Lão thái thái đang dạy dỗ Ngũ Cô nương, thấy bên ngoài loạn đến lợi hại, không khỏi nhíu mày.
"Bên ngoài là thanh âm gì vậy?" Bà mơ hồ nghe thấy tiếng khóc.
"Thưa tổ mẫu, là tiếng khóc của Tam tỷ tỷ." Tần Phiên Phiên đáp.
"Đi tìm người đuổi Tam cô nương đi đi, nàng ta thích biểu ca của nàng ta như vậy, phu nhân thành toàn nàng ta, nàng ta hẳn nên cảm ơn trong lòng mới phải, khóc cái gì." Lão thái thái cau mày bất mãn mà phân phó.
Tiếng khóc bên ngoài dần dần biến mất.
Lão thái thái nghiêm mặt nhìn nàng: "Phiên Phiên, ta biết ngươi thông minh nhất, trong nhà trưởng bối muốn nhìn cái gì, ngươi sẽ cho họ nhìn cái đó. Nhưng chung quy người một nhà đều là tranh chấp nhỏ nhặt, tới trong cung, cũng chỉ có một mình ngươi chiến đấu. Tuy rằng Tần gia ta bại, nhưng lúc trước thời điểm Nhị tỷ ngươi gả cho hắn, cũng từng lưu nhân thủ ở đó, hiện giờ còn có mấy người sống trong cung, ta giao hết cho ngươi, về sau bọn họ đều nghe lệnh ngươi."
Lão thái thái đưa cho nàng một phần danh sách, vài người này phần lớn là chức vụ thấp, dù sao có chút ít còn hơn không.
"Lão thái thái." Một lão ma ma vội vã chạy tới, nhìn thoáng qua Tần Phiên Phiên, trên mặt có chút do dự.
"Hiện tại Phiên Phiên chính là tất cả hy vọng của Tần gia chúng ta, có cái gì không thể nói, nói." Mặt lão thái thái lộ vẻ không ngờ.
"Nhị tiểu thư đã trở lại."
Lão ma ma vừa dứt lời, chung trà trong tay lão thái thái liền rơi xuống mặt đất, vỡ nát.
"Nàng ta còn dám trở về! Là đưa đầu tiến vào sao?" Lão thái thái trầm giọng hỏi một câu.
"Không, không phải."
"Đuổi ra đi, bảo nàng ta đem đầu tới gặp ta, Tần gia chúng ta không có nữ nhi ngu ngốc như vậy!" Lão thái thái tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lão ma ma bị bà làm hoảng sợ, Nhị tiểu thư là đích nữ, lúc trước chưa xuất giá chính là cháu gái lão thái thái cưng nhất, hiện giờ lại muốn nàng ta đem đầu tới gặp, đủ thấy mức độ buồn bực của lão thái thái.
Thời điểm Tần Phiên Phiên nhìn thấy Tần Kiêu, trên mặt nàng ta có hai dấu bàn tay, lại không chịu cúi đầu, hiển nhiên là bị Tần phu nhân đánh.
"Ngươi cũng dám trở về, lúc trước ta bảo ngươi không cần chọn Cảnh vương, ngươi nói tiên hoàng cố ý lập hắn làm Thái tử, chuyện này vẫn là ván đã đóng thuyền. Kết quả thế nào? Tất cả người Tần gia đem đầu buộc ở lưng quần cùng với ngươi." Tần phu nhân vừa mắng lại vừa giơ tay lên vung qua.
Lần này Tần Kiêu duỗi tay cầm lấy tay bà, thần sắc trên mặt có chút khó coi.
"Nương, dù cho ta đã chọn sai người, ta cũng là Cảnh Vương phi cao quý. Hắn làm Hoàng đế lại như thế nào, còn không phải không thể giết ta? Tất cả mọi người chờ đại xá thiên hạ, nếu hắn dám mới vừa lên ngôi liền giết thê tử của đệ đệ, ngôn quan không có khả năng sẽ buông tha hắn!"
Thời điểm Tần Kiêu nói lời này, có lẽ là nghiến răng nghiến lợi.
"Được, nếu ngươi là Cảnh Vương phi tôn quý, vì sao phải tiến vào cửa Tần gia ta? Người tới, tiễn khách!" Lão phu nhân trầm giọng nói.
Lập tức hai bà tử nhảy ra, làm động tác "mời" với Tần Kiêu, hiển nhiên là muốn kéo nàng ta đi ra ngoài.
"Tổ mẫu, ta biết sai rồi, ngài muốn đuổi ta đi cũng chờ nói xong sự tình lại quyết định. Lúc trước cha bị mời vào cung, nghe nói là muốn tìm một vị muội muội tiến cung, các ngươi đã chọn được người chưa?" Tần Kiêu nhìn thấy lão phu nhân tới, sắc mặt biến đổi, lập tức nói chính sự.
Tầm mắt nàng ta đảo qua người bên cạnh lão phu nhân Tần Phiên Phiên, mí mắt giựt giựt.
"Cảnh Vương phi cũng đã không phải người Tần gia, không thể quản chuyện của Tần gia." Lão phu nhân không dao động.
Tần Kiêu nhíu chặt mày, trong lòng bực bội, gấp giọng nói: "Hoàng thượng muốn chọn nữ nhi Tần gia vào cung, nói câu một khoe khoang, trong đó nhất định có nguyên nhân là ta. Ta không biết các ngươi lựa chọn ai, ta đề cử Tứ muội muội, bộ dáng nàng ấy giống ta nhất, cũng thông minh nhất, tuy rằng nhiều điểm tiểu tâm tư, nhưng dạy dỗ một phen là có thể dùng."
"Ta phi, ngươi nói thêm một câu nữa, ta liền xé miệng ngươi!" Tần phu nhân cực kỳ bất nhã mà phun nước miếng về phía nàng ta.
Lúc sau dẹp yên trái phải, bà mới lên tiếng mắng: "Cả nhà tiểu tâm tư đều không theo kịp ngươi. Nàng ấy bộ dáng giống ngươi nhất có cái gì hay, đưa vào để khiến Hoàng thượng nhớ tới ngươi cho hắn đội nón xanh như thế nào sao? Với ánh mắt chọn nam nhân của ngươi, còn không biết xấu hổ há mồm chọn người cho Tần gia chúng ta, thôi đi, ta đã sai một lần rồi, sẽ không lại sai lần thứ hai. Ai cũng không bằng Phiên Phiên, nàng ấy là cô nương xuất sắc nhất Tần gia chúng ta dạy dỗ ra..."
Tần phu nhân lửa giận ngập trời, Tần Kiêu do bà thân sinh, không nghĩ tới lúc trước không nghe khuyên bảo như vậy, loại phản bội và cảm giác hận rèn sắt không thành thép này gần như thiêu cháy cả người bà.
Trước khi Tần Kiêu bị đuổi đi, nàng ta vẫn nghĩ biện pháp nói vài câu với Tần Phiên Phiên.
"Ngũ muội muội, ngươi luôn luôn không thông minh lại dối trá, đúng là loại nữ nhân hắn ghét nhất. Sau khi ngươi tiến cung, tốt nhất an phận thủ thường, không cần vọng tưởng đi đến trước mặt hắn, nếu không thời điểm chết, Tần gia cũng sẽ chẳng vì ngươi cắm nén hương." Lời này của Tần Kiêu thật sự độc ác.
Tần Phiên Phiên nhíu mày, biết đây là Tần Kiêu hùng hổ doạ người, phô bày thực lực với nàng.
Rõ ràng đã là người bị Tần gia vứt bỏ, nhưng thời điểm nàng ta trở về, vẫn như cũ có thể mua được nha hoàn, đến trước mặt Tần Phiên Phiên nói vài câu khiêu khích, trái lại Tần Phiên Phiên dù tiến cung, lại vẫn bị Tần Kiêu áp chế như cũ.
"Nhị tỷ, ta vẫn luôn muốn nói, ngươi mới không thông minh lại dối trá. Nếu không ngươi sẽ không chọn sai người, dù càn rỡ thế nào ngươi cũng chỉ là một Vương phi. Ta nghèo túng thế này, tiến cung nhưng cũng là đi làm Hoàng phi, một chữ khác nhau, khác nhau như trời với đất." Tần Phiên Phiên trả lời lại một cách mỉa mai.
Sắc mặt Tần Kiêu đột biến, há mồm muốn nói cái gì, lại thấy Tần Phiên Phiên cười lạnh một tiếng, nói với bà tử bị nàng ta thu mua: "Có phải ngươi không muốn sống nữa hay không, nương sai ngươi tiễn Cảnh Vương phi, ngươi đưa đến chỗ ta làm chi? Nhìn có vẻ gần đây hạ nhân bị phạt trượng vẫn là chưa đủ, bằng không sao ngươi lại ngứa da đây?"
"Cảnh Vương phi, mời ngài đi bên này, lão nô già cả mắt mờ." Bà tử kia lập tức lôi kéo Tần Kiêu đi.
Trên mặt Tần Phiên Phiên đều là chế nhạo, dù cho có thể mua được hạ nhân Tần gia, cuối cùng vẫn là nghe lời nàng, Tần Kiêu ở Tần gia trên cơ bản là bị ghẻ lạnh.
"Tần Phiên Phiên, ngươi đừng đắc ý. Hắn chính là kẻ biến thái, ngươi sẽ hối hận vì tiến cung."
Lúc ấy Tần Phiên Phiên khịt mũi coi thường lời này, chờ lúc sau nàng chân chính tiến cung, mới ý thức được trên thực tế lúc trước câu nói kia của Tần Kiêu còn tính là khách khí.
...
Bên trong toàn bộ Tần gia còn đang ngủ say, cổng lớn an tĩnh bỗng nhiên có một hàng thị vệ đi tới, đi đầu chính là thái giám đại nội, trong tay cầm phất trần.
"Bang bang bang ——" một trận âm thanh đồng la[1] bị gõ vang.
[1] thanh la bằng đồng
Chói tai còn không ngừng nghỉ.
Toàn bộ Tần gia đều sôi trào, hơn phân nửa hạ nhân bị bừng tỉnh, thủ vệ vừa mở cửa ra nhìn thấy quan sai, lúc đó sợ tới mức chân mềm nhũn, lập tức bẩm báo chủ tử.
Tần Phiên Phiên đang ngủ mơ màng, gần đây cả ngày lẫn đêm nàng học quy củ, hy vọng chờ đến ngày mai tiến cung có thể không cần chịu tội.
Lão phu nhân cũng đau lòng nàng, bảo nàng ngủ ngon một giấc, nào biết được mới vừa chìm vào mộng tưởng đã bị lay tỉnh.
"Cô nương, người trong cung tới, ngài mau thu thập rửa mặt đi." Lý ma ma vội vã nói.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, Tần Phiên Phiên còn tưởng rằng chính mình nằm mơ, cho đến khi bị lay lần thứ hai mới bò dậy.
"Cái gì? Ma ma có lầm hay không, giờ bên ngoài trời cũng chưa sáng."
"Không lầm, ngài mau sửa soạn đi, công công trong cung dẫn đầu đã tới rồi, Hoàng thượng thúc giục vội vã."
Tần Phiên Phiên lập tức đi chân trần xuống giường, dùng nước lạnh hất lên mặt, mới miễn cưỡng làm mình tỉnh táo lại.
Xiêm y đã đặt ở bên giường, mấy nha hoàn tay chân lanh lẹ mặc y phục rửa mặt chải đầu cho nàng, nhưng tóc còn chưa vấn xong, bên kia công công dẫn đầu đã mang theo hai tiểu thái giám vọt tiến vào.
"Công công, thế này cũng quá nóng vội rồi, tốt xấu cũng để Tiểu Ngũ nhà ta vấn tóc xong chứ. Nếu không thời điểm diện thánh, dáng vẻ không tốt, trách tội xuống dưới cũng khó coi."
Tần Phiên Phiên ngủ ở Tây phòng của lão phu nhân, động tĩnh lớn như vậy tất nhiên kinh động lão nhân gia bà.
Lão phu nhân cũng là một thân ăn mặc chưa thoả đáng, nhưng thái giám đã đi vào trong phòng đoạt người, thế nào bà cũng phải đến giằng co một chút.
"Lão phu nhân, xin lỗi ngài, Hoàng thượng phân phó chính là hôm nay. Giờ phút này đã là giờ Tý, tất nhiên là hôm nay tới rồi, gia đình ngài không chuẩn bị tốt, Hoàng Thượng cũng sẽ không chờ."
Lão thái giám kia ngoài cười nhưng trong không cười mà nói một câu, quay đầu nhìn về phía Tần Phiên Phiên, âm dương quái khí[2] nói: "Tần gia cô nương, mời lên kiệu, không cần lão nô động thủ hầu hạ ngài chứ?"
[2] 陰陽怪氣 âm dương quái khí: tính tình cổ quái, làm người ta không biết đâu mà đoán định
Nhưng thật ra Tần Phiên Phiên trấn định, choàng áo choàng lên người, mang mũ choàng lên, lại cười: "Không cần làm phiền công công."
Nàng đi qua bên người lão phu nhân, hành cái đại lễ: "Tổ mẫu, ta đi. Chỗ cha, nương còn làm phiền ngài từ biệt thay Phiên Phiên."
Nữ nhân Tần gia vào cung, không được mang bất cứ người hầu nào, một mình lên kiệu.
Cho đến khi ra cửa, Tần Trí và Tần phu nhân mới đuổi kịp, nhìn tòa kiệu nhỏ màu xanh kia xuyên qua hành lang gấp khúc, đi hướng cửa lớn.
Hốc mắt Tần Trí trực tiếp đỏ lên: "Phiên Phiên, ngươi ở trong cung sống thật tốt nhé."
Tần phu nhân lập tức đuổi theo, lấy ra ngân phiếu từ ống tay áo đưa cho vị công công này.
"Công công, Tiểu Ngũ nhà ta nhát gan, Hoàng thượng lại thúc giục vội vã, trên đường ngài chỉ điểm nàng ấy vài câu, một nhà Tần gia chúng ta đều cảm tạ ngài."
Tần Phiên Phiên đi lần này liên quan đến vận mệnh già trẻ Tần, dù ngạo khí như Tần phu nhân, giờ phút này cũng phải khom lưng.
Trước mắt lão thái giám này đại biểu cho ý tứ của ngôi cửu ngũ, Hoàng thượng muốn nàng đi giờ Tý, Tần gia không thể kéo dài đến giờ Sửu.
Lúc sau lên kiệu, Tần Phiên Phiên thừa dịp không ai thấy, lập tức trợn trắng mắt hướng lên trời.
Trời biết giờ này hơn nửa đêm, bên ngoài lạnh bao nhiêu.
Bình thường vào cung, đều là ban ngày ban mặt, hơn nữa là thần tử tự chuẩn bị ngựa xe đưa nữ nhi vào cung, nào có hành sự thô lỗ như vậy.
Quả nhiên Tần Kiêu cho ngôi cửu ngũ đội nón xanh, báo ứng này sẽ phải rơi xuống trên đầu nàng.
...
Trong Long Càn cung, nam nhân mặc long bào màu đen đang phê duyệt tấu chương, mày kiếm gắt gao nhăn lại, rõ ràng tâm tình không tốt.
"Nữ nhân Tần gia là bò tới sao? Vì sao chậm như thế?" Hắn trầm giọng hỏi.
Trương Hiển Năng kinh hồn táng đảm mà đáp: "Còn đang ở trên đường, rất nhanh sẽ đến."
Hắn sai tiểu cung nữ châm trà cho Hoàng thượng, không nghĩ tới Hoàng thượng giương mắt vừa thấy cung nữ này, sắc mặt đột biến, chỉ vào nàng ta nói: "Trẫm không muốn thấy màu hồng nhạt, cho nàng ta quỳ ngoài điện."
Tiếng nói trầm thấp của nam nhân vừa ra, tiểu cung nữ mặc y phục màu hồng phấn liền "thịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất, lời nói xin tha cũng không dám ra khỏi miệng, đã bị người kéo ra ngoài.
Trương Hiển Năng lặng lẽ lau mồ hôi lạnh ở thái dương, đáy lòng cầu nguyện cô nương Tần gia mau tới, nếu không cung nhân khác trong điện này đều biến thành nơi trút giận.
Thời điểm tâm tình Hoàng thượng không tốt sẽ thích bộc phát tính tình, ai biết tại sao màu hồng nhạt lại đắc tội hắn!