Chương : 15
Edit: Cát Sung dung
Beta: Nga Quý tần
Cao Thái hậu đối với phi tần các nàng, có tiếng vắt cổ chày ra nước, nhưng đối với Tần Phiên Phiên đúng là mắt cũng không nháy, một chuỗi danh mục quà tặng toàn bộ đều là thứ tốt.
Nặng bên này nhẹ bên kia như thế, các phi tần phía dưới tất nhiên đều không cao hứng, thậm chí có mấy người còn trực tiếp tỏ ra mặt.
Dù sao nếu Cao Thái hậu thật sự truy cứu các nàng, các nàng cũng đã nghĩ kĩ đối sách, trong lòng sớm đã có nhiều khó chịu.
Cao Thái Hậu không kiên nhẫn nhất chính là nghe những điều khoản cung quy, vừa nhìn chính là không đọc quá nhiều sách nữ nhân, đến lúc đó các nàng chỉ cần đưa mấy lý do này áp chế nàng, Cao Thái hậu cũng sẽ thỏa hiệp.
"Nếu các người đều không kiên nhẫn nhìn ai gia, vậy giải tán đi. Tuyết Đào tiên tử lưu lại là được".
Cao Thái hậu cũng không nhìn những vẻ mặt đưa đám của các phi tần phía dưới, liền đuổi các nàng đi, chỉ để lại Tần Phiên Phiên.
Mặt khác các phi tần hầu như đều kinh ngạc mà nhìn các nàng tay cầm tay tốt như tỷ muội ruột thịt đi vào nội điện, cơ hồ trong lòng mỗi người đều mắng Tần Phiên Phiên là hồ ly tinh.
Không chỉ muốn câu đi Hoàng thượng, ngay cả lão bà Cao Thái hậu cũng không tha.
"Ngồi đi, trà nơi này của ai gia đều là trà tốt do phiên quốc cống nạp, ngươi nếm thử xem".
Cao Thái hậu thấy nàng biểu tình tràn trề vui vẻ, trong lòng liền yêu thích.
"Trà ngon, đúng là giống tiên trà đều lộ ra một cỗ tiên khí, nô thiếp uống một ngụm, liền có một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên".
"Nhãn lực thật tốt, đây là ai gia sai người làm riêng dùng nước tuyết sớm mai từ năm trước nấu lên, nấu được mấy bình. Chờ lát nữa lấy nước này nấu với trà, ngươi mang đi một ít về chiêu đãi khách nhân, đều có thể lấy ra được". Cao Thái hậu kêu lên cao hứng.
Tần Phiên Phiên liên tục nói lời cảm tạ.
"Nô thiếp cảm thấy mới vừa rồi Thái hậu không cao hứng, vì chuyện gì vậy ạ?". Nàng thấy Cao Thái hậu trước sau bộ dáng buồn bực không vui, nên hỏi ra.
Mày Cao Thái hậu nhăn lại, không cao hứng nói: "Ngươi cũng đã nhìn ra, mới vừa rồi những nữ nhân đó đều coi thường ai gia. Ai gia biết, bề ngoài các nàng tràn trề vui mừng thỉnh an ai gia, còn muốn tâng bốc ai gia, trên thực tế sau lưng đều xem thường ta, cảm thấy ta chỉ biết làm hổ thẹn Hoàng gia".
Rõ ràng Cao Thái hậu đã nghẹn đến mức tàn nhẫn, nàng ta cùng Hoàng Thái hậu so chiêu, làm cho hậu cung một phân thành hai, một bộ phận phi tần đi theo Hoàng Thái hậu, những người còn lại đi theo Cao Thái hậu.
Vì tránh cho Hoàng thượng không cao hứng, cảm thấy các nàng khắt khe với mẹ đẻ của Hoàng thượng, chẳng sợ đại bộ phận phi tần hậu cung đều đi theo Hoàng Thái hậu, vẫn như cũ đến phục tùng an bài, tới nịnh nọt dưới chân Cao Thái hậu.
"Vì sao Thái hậu lại không nói?". Tần Phiên Phiên nghiêng nghiêng đầu.
"Nói cái gì?".
"Nói các nàng một loại khuôn mặt cứng ngắc, làm ngài không cao hứng".
Cao Thái hậu nhíu mày, nghĩ nghĩ một lúc lại lắc đầu: "Không được, ai gia chỉ biết la lối khóc lóc, sẽ không giảng đạo lý. Nếu ta nói các nàng xụ mặt, các nàng liền nói là vì kính sợ ai gia, hơn nữa ở trước mặt ai gia, không thể cợt nhả, nếu không sẽ không đúng với bổn phận".
Cao Thái hậu nói nói còn rất oan ức, hiển nhiên nàng thường xuyên bị áp chế như vậy.
"Các nàng giảng đạo lý với ai gia, ai gia liền la lối khóc lóc với các nàng. Nháo lớn tới trước mặt Hoàng thượng, chân ai gia cũng không đứng vững được. Chỉ là các nàng cũng không dám nháo lắm, nhiều nhất làm ai gia buồn bực, ai bảo cái bụng của ai gia biết tranh đua, Hoàng thượng là từ nơi này chui ra, các nàng phải nịnh nọt ai gia".
Tần Phiên Phiên nghe thế khóe miệng càng thêm giật giật, khó trách ban đầu Nhị tỷ thường xuyên mắng vị bà bà này.
Nghe một chút lời này của Cao Thái hậu, nàng ta sẽ không giảng đạo lý, chỉ biết la lối khóc lóc, giống loại người tính tình cao ngạo như Nhị tỷ, gặp phải kiểu người không nói lý lẽ này, phỏng chứng có thể bị tra tấn đến cùng.
Chỉ là kiểu người này, phù hợp nhất với khẩu vị Tần Phiên Phiên, ai bảo nàng là diễn tinh chứ.
"Thái hậu, ngài chính là quá nhân từ mềm lòng, đối với các nàng cũng quá mức dung túng". Tần Phiên Phiên nhấp một ngụm trà, một đường nghiêm trang.
Nàng nói lời này quá mức nghiêm túc, làm cho Cao Thái hậu mê mang.
"Ai gia nhân từ mềm lòng sao?".
Nói thật đây là lần đầu tiên từ khi Cao Thái hậu ra đời cho tới nay nghe được lời nói này.
"Đương nhiên, ngài không cao hứng, còn phải thu liễm tính tình không phát hỏa lên các nàng, còn thương hương tiếc ngọc hơn cả Hoàng thượng. Nếu ngài muốn, ngài là trưởng bối, lại còn là Thái hậu chí cao vô thượng, Hoàng thượng còn không dám làm cho ngài tức giận, chẳng lẽ các nàng còn cao quý hơn Hoàng thượng ư?". Tần Phiên Phiên một lòng đầy căm phẫn.
Cao Thái hậu bị nàng nói, tức khắc liền cảm thấy có một cỗ hỏa khí trong lòng cọ cọ bùng lên.
Đúng vậy, nhi tử của nàng là cửu ngũ chí tôn, còn đến làm nàng vui, những tiểu tiện nhân đó tính là cái gì?
"Ngươi nói đúng, ai gia đúng là tức giận! Hung hăng mà tức giận!". Cao Thái hậu đập bàn một cái, ngược lại lại luôn cảm thấy không thích hợp, hỏa khí khó khăn bùng lên tức khắc tiêu tan ba phần: "Nhưng nếu các nàng giảng đạo lý với ta thì phải làm sao bây giờ?".
Cao Thái hậu mê mang đến "Ai gia" cũng quên nói, chỉ dùng "ngươi, ta" để nói chuyện, hiển nhiên coi Tần Phiên Phiên như quân sư của nàng.
Tần Phiên Phiên cũng bị nàng ấy chọc cười, khó trách Cao Thái hậu giằng co với Hoàng Thái hậu đều liên tục thất bại, nàng ấy cũng nhờ có sự sủng ái của Tiên đế, mẹ đẻ của Hoàng thượng mới sống lâu như vậy.
"Vậy ngài cũng giảng đạo lý với các nàng. Cái loại đạo lý này, vốn dĩ có mặt tốt mặt xấu, ngài giảng ngụy biện là được. Các nàng nói đưa ra một khuôn mặt là vì giữ gìn uy nghi hoàng gia, ngài liền nói vẻ mặt các nàng đưa đám như thế giống như vội về chịu tang. Các nàng nếu còn càn quấy, ngài liền nói ngày khác muốn đi hỏi Hoàng thượng một chút, phi tần này đó đứng trước mặt Hoàng thượng có phải cũng duy trì uy nghi Hoàng gia, cả ngày vả mặt đưa đám, nếu ai dám có hành vi khác, thì nói ở trước mặt ngài lạnh như băng sương, trước mặt Hoàng thượng lại tươi cười như hoa, giống như xé rách mặt các nàng. Ngài xem xem, đến lúc đó còn ai không dám cười với ngài!".
Tần Phiên Phiên nói lời này cực kì trôi chảy, hơn nữa ngữ khí dâng trào, làm tâm người nghe cũng sinh ra ý chí chiến đấu.
Hai mắt Cao Thái hậu tỏa sáng, tựa hồ nhìn thấy lúc mình đại phát thần uy, lôi kéo cánh tay Tần Phiên Phiên vỗ một lúc: "Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, lần sau ai gia sẽ làm như vậy!".
"Thái hậu nương nương, thật ra chuyện giảng đạo lý từ trình độ nào đó mà nói chính là la lối khóc lóc. Đây chính là Duyên Thọ cung của ngài, ngài nói cái gì thì chính là cái đó, còn có người dám nói gì làm cho ngài không cao hứng, liền trực tiếp phạt. Phạt nhiều lần thì sẽ ngoan. Chủ yếu chính là, thời điểm nhân gia giảng đạo lý, nếu ngài phát hiện không thể nói gì về nàng ta, cũng vạn sự đừng hoảng hốt, dù sao ngài là Thái hậu cao quý nhất, ngài không cần phản ứng với đề tài đó, chỉ ra những sai lầm khác của nàng ta. Tỷ như hôm nay Minh phi nương nương mặc áo lụa hoa hồng ngài không thích, ngài có thể nói đã nhiều ngày nay đôi mắt ai gia không thoải mái, nhìn màu sắc tươi sáng sẽ thấy khổ sở, Minh Phi ngươi trước vẫn nên lui đi, đừng lung lay trước mặt ai gia".
Tần Phiên Phiên một bên nói một bên còn đắn đo ngữ khí của Thái hậu, lời nói và hành động đều mẫu mực.
Cao Thái hậu càng nghe càng hưng phấn, chỉ kém vỗ tay reo hò cho nàng.
"Biện pháp này tốt, ai gia bắt nàng lui ra, dù Minh Phi kia sẽ bị nghẹn một bụng đạo lý, nàng ta cũng sẽ ngoan ngoãn phải cút đi. Ha ha ha...".
Sau khi Cao Thái hậu nói xong, liền tính toán ngày mai muốn trừng trị các nàng như thế nào.
"Cuối cùng nếu ngài thật sự không có cách, ngài có thể gọi nô thiếp tới giúp ngài. Nô thiếp chính là Tuyết Đào tiên tử được yêu thích nhất của Tây Vương Mẫu, nô thiếp đối với ngài trung tâm như một, nhất định vì ngài vượt lửa qua sông, không chối từ". Cuối cùng Tần Phiên Phiên thổ lộ một câu chân thành.
Thẳng đến khi Cao Thái hậu không nói được rõ ràng, lôi kéo tay nàng không chịu buông ra.
"Lưu ma ma đâu, lấy trang sức trâm đầu lúc trẻ của ai gia ra đây, để Đào Quý nhân chọn". Nàng vừa nói vừa phân phó một câu, hiển nhiên là muốn có qua có lại.
Tuyết Đào tiên tử vì nàng không tiếc cả mạng sống như vậy, thấy chết không sờn, nàng nhất định cũng phải đối đãi thật tốt vời Tần Phiên Phiên, xem nàng như nữ nhi ruột thịt của mình.
Lưu ma ma đứng một bên nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, khóe miệng giật giật, tuy rằng nội tâm không tán đồng, nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn mang hộp trang sức tới.
Hộp trang sức rất lớn, vừa mở ra đã sáng rọi bắt mắt, có vô số đá quý cùng vàng bạc, kiểu dáng lại càng làm người hoa mắt.
"Thời điểm ai gia còn trẻ thích đẹp, lớn lên cũng tốt, nên Tiên đế thường thích ban thưởng này đó cho ai gia, rất nhiều thứ đều là đồ mới chưa từng mang qua. Ngươi chọn ra thứ đẹp, dù sao hiện giờ ai gia cũng không mang được, nếu không lại bị những người đó công kích, nói ai gia không trang trọng. Các nàng không cho ai gia mang, ai gia cũng không cho các nàng mang, hừ, đều biến thành trang điểm như am ni cô mới tốt".
Ở những mặt khác Cao Thái hậu còn có thể nhẫn, nhưng nếu không cho nàng xinh đẹp, đó là trăm triệu lần không được, bởi vậy chuyện nhỏ như trang điểm, nàng đặc biệt tích cực.
Tần Phiên Phiên nhìn thoáng qua hộp trang sức, lập tức nói: "Nô thiếp không mang được những trang sức quý trọng như vậy. Nếu Thái hậu không chê, ngày mai nô thiếp lại đây sớm chải đầu cho ngài, đảm bảo có thể làm cho ngài mang những cây trâm này một lần nữa".
"Lời này là thật sao?". Trong ánh mắt Cao Thái hậu chứa đầy ngôi sao.
"Tất nhiên rồi ạ, nô thiếp làm sao dám lừa thái hậu. Trước kia ở trong nhà nô thiếp thường xuyên chải đầu cho các tiền bối. Mẫu thân và tổ mẫu của nô thiếp rất thích để nô thiếp búi đầu". Tần Phiên Phiên bảo đảm.
Cuối cùng Cao Thái hậu vẫn nhét cho nàng hai châu thoa, hơn nữa ngàn dặn dò vạn dặn dò, sáng ngày mai nàng nhất định không thể ngủ muộn.
Tần Phiên Phiên hát một khúc nhỏ bước ra Duyên Thọ cung, trước nay nàng đều là người thức thời.
Nàng biết bởi vì Nhị tỷ là nguyên nhân, nữ nhân Tần gia ở hậu cung không được người nào hoan nghênh, quân tâm khó lường nhất, nàng nhất định phải tìm chỗ dựa cho mình.
Hoàng Thái hậu là cái nhân tinh[1], đại bộ phận nữ nhân trong cung đều đi ôm đùi nàng ta, Cao Thái hậu là người trái ngược, bởi vì nguyên nhân là tính cách, ngược lại tri kỉ chân chính lại có ít người.
[1]nhân tinh là chỉ người tinh ý hiểu lòng người, dạng thành tinh rồi ấy.
Cộng thêm tính cách của Cao Thái hậu rất thích hợp với Tần Phiên Phiên, nên ôm liền ôm, ai ngần ngại ai ngốc nghếch.
Liễu Ấm ở bên ngoài chờ nàng, lập tức chạy đến trước mặt, nhìn thấy nàng bình yên không có việc gì mới nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Cao Thái hậu không làm khó ngài chứ ạ?".
Tần Phiên Phiên lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng ấy, thấp giọng hỏi: "Mặt với mắt của ngươi đến cùng bị làm sao vậy?".
Liễu Ấm không dám ngẩng đầu, lập tức nói: "Không có việc gì, nô tì vừa mới đâm vào cây".
"Rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi ở Long Càn cung hẳn đã học qua, không thể lừa gạt chủ tử". Tần Phiên Phiên nhíu mày, ngữ khí cao hơn hai phần.
"Thời điểm Minh Phi nương nương đi ra, nô tỳ liếc nhìn váy nàng ta một cái, nàng ta nói nô tỳ dĩ hạ phạm thượng, va chạm nàng ta, nên sai người tát nô tỳ hai cái".
Sắc mặt Tần Phiên Phiên trầm trầm, tâm tình tốt vừa rồi lập tức biến mất.
"Đi". Một chữ của nàng phun ra từ kẽ răng, đi về phía Thưởng Đào các.
Không nghĩ tới nửa đường lại gặp được một nhóm người, dẫn đầu vừa đúng chính là Minh Phi, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, đang chờ nàng.
"Ôi chao, Đào Quý nhân đi ra từ Duyên Thọ cung a, bổn phi còn tưởng rằng...". Trên mặt Minh Phi treo nụ cười lạnh, âm dương quái khí mở miệng.
Chỉ là lời nàng ta còn chưa nói xong, Tần Phiên Phiên đã muốn chạy tới trước mặt, mắt thấy nàng ngoan ngoãn cúi người hành lễ, Minh Phi còn muốn đắc ý một lát, Tần Phiên Phiên đã bỗng nhiên đứng lên, trực tiếp cho cung nữ bên người Minh Phi hai cái tát.
Beta: Nga Quý tần
Cao Thái hậu đối với phi tần các nàng, có tiếng vắt cổ chày ra nước, nhưng đối với Tần Phiên Phiên đúng là mắt cũng không nháy, một chuỗi danh mục quà tặng toàn bộ đều là thứ tốt.
Nặng bên này nhẹ bên kia như thế, các phi tần phía dưới tất nhiên đều không cao hứng, thậm chí có mấy người còn trực tiếp tỏ ra mặt.
Dù sao nếu Cao Thái hậu thật sự truy cứu các nàng, các nàng cũng đã nghĩ kĩ đối sách, trong lòng sớm đã có nhiều khó chịu.
Cao Thái Hậu không kiên nhẫn nhất chính là nghe những điều khoản cung quy, vừa nhìn chính là không đọc quá nhiều sách nữ nhân, đến lúc đó các nàng chỉ cần đưa mấy lý do này áp chế nàng, Cao Thái hậu cũng sẽ thỏa hiệp.
"Nếu các người đều không kiên nhẫn nhìn ai gia, vậy giải tán đi. Tuyết Đào tiên tử lưu lại là được".
Cao Thái hậu cũng không nhìn những vẻ mặt đưa đám của các phi tần phía dưới, liền đuổi các nàng đi, chỉ để lại Tần Phiên Phiên.
Mặt khác các phi tần hầu như đều kinh ngạc mà nhìn các nàng tay cầm tay tốt như tỷ muội ruột thịt đi vào nội điện, cơ hồ trong lòng mỗi người đều mắng Tần Phiên Phiên là hồ ly tinh.
Không chỉ muốn câu đi Hoàng thượng, ngay cả lão bà Cao Thái hậu cũng không tha.
"Ngồi đi, trà nơi này của ai gia đều là trà tốt do phiên quốc cống nạp, ngươi nếm thử xem".
Cao Thái hậu thấy nàng biểu tình tràn trề vui vẻ, trong lòng liền yêu thích.
"Trà ngon, đúng là giống tiên trà đều lộ ra một cỗ tiên khí, nô thiếp uống một ngụm, liền có một loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên".
"Nhãn lực thật tốt, đây là ai gia sai người làm riêng dùng nước tuyết sớm mai từ năm trước nấu lên, nấu được mấy bình. Chờ lát nữa lấy nước này nấu với trà, ngươi mang đi một ít về chiêu đãi khách nhân, đều có thể lấy ra được". Cao Thái hậu kêu lên cao hứng.
Tần Phiên Phiên liên tục nói lời cảm tạ.
"Nô thiếp cảm thấy mới vừa rồi Thái hậu không cao hứng, vì chuyện gì vậy ạ?". Nàng thấy Cao Thái hậu trước sau bộ dáng buồn bực không vui, nên hỏi ra.
Mày Cao Thái hậu nhăn lại, không cao hứng nói: "Ngươi cũng đã nhìn ra, mới vừa rồi những nữ nhân đó đều coi thường ai gia. Ai gia biết, bề ngoài các nàng tràn trề vui mừng thỉnh an ai gia, còn muốn tâng bốc ai gia, trên thực tế sau lưng đều xem thường ta, cảm thấy ta chỉ biết làm hổ thẹn Hoàng gia".
Rõ ràng Cao Thái hậu đã nghẹn đến mức tàn nhẫn, nàng ta cùng Hoàng Thái hậu so chiêu, làm cho hậu cung một phân thành hai, một bộ phận phi tần đi theo Hoàng Thái hậu, những người còn lại đi theo Cao Thái hậu.
Vì tránh cho Hoàng thượng không cao hứng, cảm thấy các nàng khắt khe với mẹ đẻ của Hoàng thượng, chẳng sợ đại bộ phận phi tần hậu cung đều đi theo Hoàng Thái hậu, vẫn như cũ đến phục tùng an bài, tới nịnh nọt dưới chân Cao Thái hậu.
"Vì sao Thái hậu lại không nói?". Tần Phiên Phiên nghiêng nghiêng đầu.
"Nói cái gì?".
"Nói các nàng một loại khuôn mặt cứng ngắc, làm ngài không cao hứng".
Cao Thái hậu nhíu mày, nghĩ nghĩ một lúc lại lắc đầu: "Không được, ai gia chỉ biết la lối khóc lóc, sẽ không giảng đạo lý. Nếu ta nói các nàng xụ mặt, các nàng liền nói là vì kính sợ ai gia, hơn nữa ở trước mặt ai gia, không thể cợt nhả, nếu không sẽ không đúng với bổn phận".
Cao Thái hậu nói nói còn rất oan ức, hiển nhiên nàng thường xuyên bị áp chế như vậy.
"Các nàng giảng đạo lý với ai gia, ai gia liền la lối khóc lóc với các nàng. Nháo lớn tới trước mặt Hoàng thượng, chân ai gia cũng không đứng vững được. Chỉ là các nàng cũng không dám nháo lắm, nhiều nhất làm ai gia buồn bực, ai bảo cái bụng của ai gia biết tranh đua, Hoàng thượng là từ nơi này chui ra, các nàng phải nịnh nọt ai gia".
Tần Phiên Phiên nghe thế khóe miệng càng thêm giật giật, khó trách ban đầu Nhị tỷ thường xuyên mắng vị bà bà này.
Nghe một chút lời này của Cao Thái hậu, nàng ta sẽ không giảng đạo lý, chỉ biết la lối khóc lóc, giống loại người tính tình cao ngạo như Nhị tỷ, gặp phải kiểu người không nói lý lẽ này, phỏng chứng có thể bị tra tấn đến cùng.
Chỉ là kiểu người này, phù hợp nhất với khẩu vị Tần Phiên Phiên, ai bảo nàng là diễn tinh chứ.
"Thái hậu, ngài chính là quá nhân từ mềm lòng, đối với các nàng cũng quá mức dung túng". Tần Phiên Phiên nhấp một ngụm trà, một đường nghiêm trang.
Nàng nói lời này quá mức nghiêm túc, làm cho Cao Thái hậu mê mang.
"Ai gia nhân từ mềm lòng sao?".
Nói thật đây là lần đầu tiên từ khi Cao Thái hậu ra đời cho tới nay nghe được lời nói này.
"Đương nhiên, ngài không cao hứng, còn phải thu liễm tính tình không phát hỏa lên các nàng, còn thương hương tiếc ngọc hơn cả Hoàng thượng. Nếu ngài muốn, ngài là trưởng bối, lại còn là Thái hậu chí cao vô thượng, Hoàng thượng còn không dám làm cho ngài tức giận, chẳng lẽ các nàng còn cao quý hơn Hoàng thượng ư?". Tần Phiên Phiên một lòng đầy căm phẫn.
Cao Thái hậu bị nàng nói, tức khắc liền cảm thấy có một cỗ hỏa khí trong lòng cọ cọ bùng lên.
Đúng vậy, nhi tử của nàng là cửu ngũ chí tôn, còn đến làm nàng vui, những tiểu tiện nhân đó tính là cái gì?
"Ngươi nói đúng, ai gia đúng là tức giận! Hung hăng mà tức giận!". Cao Thái hậu đập bàn một cái, ngược lại lại luôn cảm thấy không thích hợp, hỏa khí khó khăn bùng lên tức khắc tiêu tan ba phần: "Nhưng nếu các nàng giảng đạo lý với ta thì phải làm sao bây giờ?".
Cao Thái hậu mê mang đến "Ai gia" cũng quên nói, chỉ dùng "ngươi, ta" để nói chuyện, hiển nhiên coi Tần Phiên Phiên như quân sư của nàng.
Tần Phiên Phiên cũng bị nàng ấy chọc cười, khó trách Cao Thái hậu giằng co với Hoàng Thái hậu đều liên tục thất bại, nàng ấy cũng nhờ có sự sủng ái của Tiên đế, mẹ đẻ của Hoàng thượng mới sống lâu như vậy.
"Vậy ngài cũng giảng đạo lý với các nàng. Cái loại đạo lý này, vốn dĩ có mặt tốt mặt xấu, ngài giảng ngụy biện là được. Các nàng nói đưa ra một khuôn mặt là vì giữ gìn uy nghi hoàng gia, ngài liền nói vẻ mặt các nàng đưa đám như thế giống như vội về chịu tang. Các nàng nếu còn càn quấy, ngài liền nói ngày khác muốn đi hỏi Hoàng thượng một chút, phi tần này đó đứng trước mặt Hoàng thượng có phải cũng duy trì uy nghi Hoàng gia, cả ngày vả mặt đưa đám, nếu ai dám có hành vi khác, thì nói ở trước mặt ngài lạnh như băng sương, trước mặt Hoàng thượng lại tươi cười như hoa, giống như xé rách mặt các nàng. Ngài xem xem, đến lúc đó còn ai không dám cười với ngài!".
Tần Phiên Phiên nói lời này cực kì trôi chảy, hơn nữa ngữ khí dâng trào, làm tâm người nghe cũng sinh ra ý chí chiến đấu.
Hai mắt Cao Thái hậu tỏa sáng, tựa hồ nhìn thấy lúc mình đại phát thần uy, lôi kéo cánh tay Tần Phiên Phiên vỗ một lúc: "Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, lần sau ai gia sẽ làm như vậy!".
"Thái hậu nương nương, thật ra chuyện giảng đạo lý từ trình độ nào đó mà nói chính là la lối khóc lóc. Đây chính là Duyên Thọ cung của ngài, ngài nói cái gì thì chính là cái đó, còn có người dám nói gì làm cho ngài không cao hứng, liền trực tiếp phạt. Phạt nhiều lần thì sẽ ngoan. Chủ yếu chính là, thời điểm nhân gia giảng đạo lý, nếu ngài phát hiện không thể nói gì về nàng ta, cũng vạn sự đừng hoảng hốt, dù sao ngài là Thái hậu cao quý nhất, ngài không cần phản ứng với đề tài đó, chỉ ra những sai lầm khác của nàng ta. Tỷ như hôm nay Minh phi nương nương mặc áo lụa hoa hồng ngài không thích, ngài có thể nói đã nhiều ngày nay đôi mắt ai gia không thoải mái, nhìn màu sắc tươi sáng sẽ thấy khổ sở, Minh Phi ngươi trước vẫn nên lui đi, đừng lung lay trước mặt ai gia".
Tần Phiên Phiên một bên nói một bên còn đắn đo ngữ khí của Thái hậu, lời nói và hành động đều mẫu mực.
Cao Thái hậu càng nghe càng hưng phấn, chỉ kém vỗ tay reo hò cho nàng.
"Biện pháp này tốt, ai gia bắt nàng lui ra, dù Minh Phi kia sẽ bị nghẹn một bụng đạo lý, nàng ta cũng sẽ ngoan ngoãn phải cút đi. Ha ha ha...".
Sau khi Cao Thái hậu nói xong, liền tính toán ngày mai muốn trừng trị các nàng như thế nào.
"Cuối cùng nếu ngài thật sự không có cách, ngài có thể gọi nô thiếp tới giúp ngài. Nô thiếp chính là Tuyết Đào tiên tử được yêu thích nhất của Tây Vương Mẫu, nô thiếp đối với ngài trung tâm như một, nhất định vì ngài vượt lửa qua sông, không chối từ". Cuối cùng Tần Phiên Phiên thổ lộ một câu chân thành.
Thẳng đến khi Cao Thái hậu không nói được rõ ràng, lôi kéo tay nàng không chịu buông ra.
"Lưu ma ma đâu, lấy trang sức trâm đầu lúc trẻ của ai gia ra đây, để Đào Quý nhân chọn". Nàng vừa nói vừa phân phó một câu, hiển nhiên là muốn có qua có lại.
Tuyết Đào tiên tử vì nàng không tiếc cả mạng sống như vậy, thấy chết không sờn, nàng nhất định cũng phải đối đãi thật tốt vời Tần Phiên Phiên, xem nàng như nữ nhi ruột thịt của mình.
Lưu ma ma đứng một bên nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, khóe miệng giật giật, tuy rằng nội tâm không tán đồng, nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn mang hộp trang sức tới.
Hộp trang sức rất lớn, vừa mở ra đã sáng rọi bắt mắt, có vô số đá quý cùng vàng bạc, kiểu dáng lại càng làm người hoa mắt.
"Thời điểm ai gia còn trẻ thích đẹp, lớn lên cũng tốt, nên Tiên đế thường thích ban thưởng này đó cho ai gia, rất nhiều thứ đều là đồ mới chưa từng mang qua. Ngươi chọn ra thứ đẹp, dù sao hiện giờ ai gia cũng không mang được, nếu không lại bị những người đó công kích, nói ai gia không trang trọng. Các nàng không cho ai gia mang, ai gia cũng không cho các nàng mang, hừ, đều biến thành trang điểm như am ni cô mới tốt".
Ở những mặt khác Cao Thái hậu còn có thể nhẫn, nhưng nếu không cho nàng xinh đẹp, đó là trăm triệu lần không được, bởi vậy chuyện nhỏ như trang điểm, nàng đặc biệt tích cực.
Tần Phiên Phiên nhìn thoáng qua hộp trang sức, lập tức nói: "Nô thiếp không mang được những trang sức quý trọng như vậy. Nếu Thái hậu không chê, ngày mai nô thiếp lại đây sớm chải đầu cho ngài, đảm bảo có thể làm cho ngài mang những cây trâm này một lần nữa".
"Lời này là thật sao?". Trong ánh mắt Cao Thái hậu chứa đầy ngôi sao.
"Tất nhiên rồi ạ, nô thiếp làm sao dám lừa thái hậu. Trước kia ở trong nhà nô thiếp thường xuyên chải đầu cho các tiền bối. Mẫu thân và tổ mẫu của nô thiếp rất thích để nô thiếp búi đầu". Tần Phiên Phiên bảo đảm.
Cuối cùng Cao Thái hậu vẫn nhét cho nàng hai châu thoa, hơn nữa ngàn dặn dò vạn dặn dò, sáng ngày mai nàng nhất định không thể ngủ muộn.
Tần Phiên Phiên hát một khúc nhỏ bước ra Duyên Thọ cung, trước nay nàng đều là người thức thời.
Nàng biết bởi vì Nhị tỷ là nguyên nhân, nữ nhân Tần gia ở hậu cung không được người nào hoan nghênh, quân tâm khó lường nhất, nàng nhất định phải tìm chỗ dựa cho mình.
Hoàng Thái hậu là cái nhân tinh[1], đại bộ phận nữ nhân trong cung đều đi ôm đùi nàng ta, Cao Thái hậu là người trái ngược, bởi vì nguyên nhân là tính cách, ngược lại tri kỉ chân chính lại có ít người.
[1]nhân tinh là chỉ người tinh ý hiểu lòng người, dạng thành tinh rồi ấy.
Cộng thêm tính cách của Cao Thái hậu rất thích hợp với Tần Phiên Phiên, nên ôm liền ôm, ai ngần ngại ai ngốc nghếch.
Liễu Ấm ở bên ngoài chờ nàng, lập tức chạy đến trước mặt, nhìn thấy nàng bình yên không có việc gì mới nhẹ nhõm thở ra một hơi: "Cao Thái hậu không làm khó ngài chứ ạ?".
Tần Phiên Phiên lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng ấy, thấp giọng hỏi: "Mặt với mắt của ngươi đến cùng bị làm sao vậy?".
Liễu Ấm không dám ngẩng đầu, lập tức nói: "Không có việc gì, nô tì vừa mới đâm vào cây".
"Rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi ở Long Càn cung hẳn đã học qua, không thể lừa gạt chủ tử". Tần Phiên Phiên nhíu mày, ngữ khí cao hơn hai phần.
"Thời điểm Minh Phi nương nương đi ra, nô tỳ liếc nhìn váy nàng ta một cái, nàng ta nói nô tỳ dĩ hạ phạm thượng, va chạm nàng ta, nên sai người tát nô tỳ hai cái".
Sắc mặt Tần Phiên Phiên trầm trầm, tâm tình tốt vừa rồi lập tức biến mất.
"Đi". Một chữ của nàng phun ra từ kẽ răng, đi về phía Thưởng Đào các.
Không nghĩ tới nửa đường lại gặp được một nhóm người, dẫn đầu vừa đúng chính là Minh Phi, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, đang chờ nàng.
"Ôi chao, Đào Quý nhân đi ra từ Duyên Thọ cung a, bổn phi còn tưởng rằng...". Trên mặt Minh Phi treo nụ cười lạnh, âm dương quái khí mở miệng.
Chỉ là lời nàng ta còn chưa nói xong, Tần Phiên Phiên đã muốn chạy tới trước mặt, mắt thấy nàng ngoan ngoãn cúi người hành lễ, Minh Phi còn muốn đắc ý một lát, Tần Phiên Phiên đã bỗng nhiên đứng lên, trực tiếp cho cung nữ bên người Minh Phi hai cái tát.