Chương 26: Anh bị điên à!
Mới vừa nãy Phương Hoàng còn nhìn thấy con gái loay hoay chuẩn bị đồ đạc để về nhà chồng mà bây giờ cô lại trở về nhà trong trạng thái bực tức. Rõ ràng đã có chuyện gì đó khiến Phương Tú Âm không vui.
Phương Hoàng đoán chừng con gái của mình đã bị người nhà họ Trần bắt nạt, nhưng với cái tính cách mạnh mẽ của Phương Tú Âm thì dễ gì cô để cho bọn họ bắt nạt cơ chứ? Ngay từ khi còn bé Phương Tú Âm đã rất hung dữ rồi, bất kì đứa con trai nào dám trêu chọc cô đều bị cô đánh cho không thương tiếc, thậm chí cô còn giả vờ yếu đuối trước mặt cha mẹ của bọn chúng để bọn họ tự xử lý con của mình.
Khi Phương Tú Âm trưởng thành thì cô đã biết kìm chế cảm xúc hơn một chút, nhưng không vì vậy mà người khác có thể bắt nạt cô. Vậy nên việc Phương Tú Âm tức giận do bị người nhà họ Trần làm khó là chuyện không thể xảy ra được.
Phương Hoàng cũng không dám hỏi gì nhiều, ông chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa rất mạnh vọng xuống bên dưới, dường như Phương Tú Âm đang bộc phát cơn giận của mình trong phòng.
Quả thật Phương Tú Âm đang rất giận, cô tưởng tượng Trần Hạo Phong là con gấu nâu bằng bông được đặt trên giường liền đấm cho mấy cái…
“Tên chết tiệt này, dám lừa tôi hả! Tôi đánh chết anh!”
Phương Tú Âm giải toả cơn tức xong liền ném mạnh con gấu xuống giường, cô thật sự muốn đánh cho Trần Hạo Phong mấy cái cho bõ tức, nhưng cô lại không thể ra tay với hắn được…
Còn Trần Hạo Phong thì nghĩ ra một trò vô cùng hay ho, hắn tranh thủ lúc vệ sĩ nghỉ ngơi thì lái xe đến nhà Phương Tú Âm. Vì xe hắn đậu bên ngoài nên không ai có thể phát hiện ra bất kì động tĩnh gì của hắn…
Trần Hạo Phong mua một bó hoa hồng lớn và một hộp dâu tây tươi rói, hắn dùng những thứ này để dỗ dành Phương Tú Âm, nhưng trước tiên hắn phải tìm xem cô ở phòng nào mới được…
Trần Hạo Phong đậu xe bên đường, vì trời đã khuya nên đèn đường bị tắt gần hết, ngay cả sảnh dưới của Phương gia cũng tối om. Lúc Trần Hạo Phong nhìn lên thì thấy có một phòng ở phía trước còn sáng đèn, hắn đoán rằng phòng đó là của Phương Tú Âm…
Trần Hạo Phong quấn dây cáp quanh người, hắn tìm điểm trụ liền ném thanh sắt lên để thanh sắt nằm cố định một chỗ, sau đó hắn ôm theo hoa và dâu tây để đu lên căn phòng còn sáng đèn kia. Vì đây là sở trường của hắn nên việc này cũng không quá khó khăn…
Trần Hạo Phong leo được vào lan can bên ngoài, hắn định mở cửa ra nhưng cửa ban công đã bị khoá, bây giờ chỉ còn cách đợi Phương Tú Âm xuất hiện để mở cửa cho hắn thôi…
Phương Tú Âm vừa vệ sinh cá nhân xong, cô bước vào phòng đã thấy một người mặc đồ đen đứng bên ngoài, khiến cô trợn trừng mắt mà hét lớn…
“Á!!! Có trộm!!!”
Trần Hạo Phong ra hiệu cho Phương Tú Âm im lặng, hắn mà bị bắt được thì xem như hỏng hết kế hoạch. Cho đến khi Phương Tú Âm nhìn rõ người bên ngoài là ai thì cô mới im lặng, giọng nói còn có chút run rẩy…
“Là anh hả? Anh bị điên à!!”
Vì khi nãy Phương Tú Âm hét lớn quá nên cha mẹ cô đều nghe thấy, bọn họ vội vàng chạy vào phòng cô để xem có chuyện gì đang xảy ra…
“Sao thế con? Nhà mình có trộm à?”
Phương Tú Âm kịp thời kéo rèm cửa lại, cô ngượng ngùng tiến đến giải thích cho cha mẹ của mình…
“Không có gì đâu ạ, khi nãy có con dơi to quá nên con tưởng là trộm đột nhập, cha mẹ đi ngủ đi ạ…”
Sau khi cha mẹ rời đi thì Phương Tú Âm mới yên tâm đóng cửa lại, cô cũng cẩn thận khoá trái trước khi mở cửa ban công cho Trần Hạo Phong vào…
“Trời ơi! Anh có điên không? Đêm rồi còn làm cái trò gì vậy hả?”
Trần Hạo Phong mới là người xém rớt tim ra ngoài, hắn thở dốc mấy cái liền đưa mắt nhìn Phương Tú Âm…
“Đêm rồi nên anh mới dám leo vào đây đấy! Chẳng phải em đang giận anh à? Sao còn mở cửa cho anh vào?”
Phương Tú Âm thật sự hết nói nổi với Trần Hạo Phong, cô có chút không vui mà ngồi xuống giường…
“Chứ chẳng lẽ để anh đứng ở ngoài à? Anh có biết bên ngoài đang lạnh lắm không? Còn dám đến tận đây…”
Trần Hạo Phong biết ngay là Phương Tú Âm còn quan tâm đến mình, hắn nhanh chóng sán tới ngồi dưới chân cô, giọng nói nài nỉ cất lên…
“Đừng giận nữa mà, anh mang hoa và dâu tây đến để dỗ em đây, em tha cho anh một lần đi…”
Phương Tú Âm chỉ cần nhìn gương mặt của Trần Hạo Phong đã cảm thấy mủi lòng, hắn cố gắng dỗ dành cô như vậy, làm sao mà cô giận dỗi hắn mãi được cơ chứ?
“Được rồi, tha cho anh một lần thôi đấy! Nếu còn có lần sau thì anh liệu hồn với em…”
Trần Hạo Phong ngoan ngoãn gật đầu, hắn nhìn xung quanh phòng của Phương Tú Âm một lần, sau đó để ý thấy chiếc giường êm ái mà cô đang ngồi, cuối cùng lại mỉm cười lưu manh đề nghị…
“Vợ à, hay mình ngủ cùng đi…”
Phương Hoàng đoán chừng con gái của mình đã bị người nhà họ Trần bắt nạt, nhưng với cái tính cách mạnh mẽ của Phương Tú Âm thì dễ gì cô để cho bọn họ bắt nạt cơ chứ? Ngay từ khi còn bé Phương Tú Âm đã rất hung dữ rồi, bất kì đứa con trai nào dám trêu chọc cô đều bị cô đánh cho không thương tiếc, thậm chí cô còn giả vờ yếu đuối trước mặt cha mẹ của bọn chúng để bọn họ tự xử lý con của mình.
Khi Phương Tú Âm trưởng thành thì cô đã biết kìm chế cảm xúc hơn một chút, nhưng không vì vậy mà người khác có thể bắt nạt cô. Vậy nên việc Phương Tú Âm tức giận do bị người nhà họ Trần làm khó là chuyện không thể xảy ra được.
Phương Hoàng cũng không dám hỏi gì nhiều, ông chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa rất mạnh vọng xuống bên dưới, dường như Phương Tú Âm đang bộc phát cơn giận của mình trong phòng.
Quả thật Phương Tú Âm đang rất giận, cô tưởng tượng Trần Hạo Phong là con gấu nâu bằng bông được đặt trên giường liền đấm cho mấy cái…
“Tên chết tiệt này, dám lừa tôi hả! Tôi đánh chết anh!”
Phương Tú Âm giải toả cơn tức xong liền ném mạnh con gấu xuống giường, cô thật sự muốn đánh cho Trần Hạo Phong mấy cái cho bõ tức, nhưng cô lại không thể ra tay với hắn được…
Còn Trần Hạo Phong thì nghĩ ra một trò vô cùng hay ho, hắn tranh thủ lúc vệ sĩ nghỉ ngơi thì lái xe đến nhà Phương Tú Âm. Vì xe hắn đậu bên ngoài nên không ai có thể phát hiện ra bất kì động tĩnh gì của hắn…
Trần Hạo Phong mua một bó hoa hồng lớn và một hộp dâu tây tươi rói, hắn dùng những thứ này để dỗ dành Phương Tú Âm, nhưng trước tiên hắn phải tìm xem cô ở phòng nào mới được…
Trần Hạo Phong đậu xe bên đường, vì trời đã khuya nên đèn đường bị tắt gần hết, ngay cả sảnh dưới của Phương gia cũng tối om. Lúc Trần Hạo Phong nhìn lên thì thấy có một phòng ở phía trước còn sáng đèn, hắn đoán rằng phòng đó là của Phương Tú Âm…
Trần Hạo Phong quấn dây cáp quanh người, hắn tìm điểm trụ liền ném thanh sắt lên để thanh sắt nằm cố định một chỗ, sau đó hắn ôm theo hoa và dâu tây để đu lên căn phòng còn sáng đèn kia. Vì đây là sở trường của hắn nên việc này cũng không quá khó khăn…
Trần Hạo Phong leo được vào lan can bên ngoài, hắn định mở cửa ra nhưng cửa ban công đã bị khoá, bây giờ chỉ còn cách đợi Phương Tú Âm xuất hiện để mở cửa cho hắn thôi…
Phương Tú Âm vừa vệ sinh cá nhân xong, cô bước vào phòng đã thấy một người mặc đồ đen đứng bên ngoài, khiến cô trợn trừng mắt mà hét lớn…
“Á!!! Có trộm!!!”
Trần Hạo Phong ra hiệu cho Phương Tú Âm im lặng, hắn mà bị bắt được thì xem như hỏng hết kế hoạch. Cho đến khi Phương Tú Âm nhìn rõ người bên ngoài là ai thì cô mới im lặng, giọng nói còn có chút run rẩy…
“Là anh hả? Anh bị điên à!!”
Vì khi nãy Phương Tú Âm hét lớn quá nên cha mẹ cô đều nghe thấy, bọn họ vội vàng chạy vào phòng cô để xem có chuyện gì đang xảy ra…
“Sao thế con? Nhà mình có trộm à?”
Phương Tú Âm kịp thời kéo rèm cửa lại, cô ngượng ngùng tiến đến giải thích cho cha mẹ của mình…
“Không có gì đâu ạ, khi nãy có con dơi to quá nên con tưởng là trộm đột nhập, cha mẹ đi ngủ đi ạ…”
Sau khi cha mẹ rời đi thì Phương Tú Âm mới yên tâm đóng cửa lại, cô cũng cẩn thận khoá trái trước khi mở cửa ban công cho Trần Hạo Phong vào…
“Trời ơi! Anh có điên không? Đêm rồi còn làm cái trò gì vậy hả?”
Trần Hạo Phong mới là người xém rớt tim ra ngoài, hắn thở dốc mấy cái liền đưa mắt nhìn Phương Tú Âm…
“Đêm rồi nên anh mới dám leo vào đây đấy! Chẳng phải em đang giận anh à? Sao còn mở cửa cho anh vào?”
Phương Tú Âm thật sự hết nói nổi với Trần Hạo Phong, cô có chút không vui mà ngồi xuống giường…
“Chứ chẳng lẽ để anh đứng ở ngoài à? Anh có biết bên ngoài đang lạnh lắm không? Còn dám đến tận đây…”
Trần Hạo Phong biết ngay là Phương Tú Âm còn quan tâm đến mình, hắn nhanh chóng sán tới ngồi dưới chân cô, giọng nói nài nỉ cất lên…
“Đừng giận nữa mà, anh mang hoa và dâu tây đến để dỗ em đây, em tha cho anh một lần đi…”
Phương Tú Âm chỉ cần nhìn gương mặt của Trần Hạo Phong đã cảm thấy mủi lòng, hắn cố gắng dỗ dành cô như vậy, làm sao mà cô giận dỗi hắn mãi được cơ chứ?
“Được rồi, tha cho anh một lần thôi đấy! Nếu còn có lần sau thì anh liệu hồn với em…”
Trần Hạo Phong ngoan ngoãn gật đầu, hắn nhìn xung quanh phòng của Phương Tú Âm một lần, sau đó để ý thấy chiếc giường êm ái mà cô đang ngồi, cuối cùng lại mỉm cười lưu manh đề nghị…
“Vợ à, hay mình ngủ cùng đi…”