Chương 12: Thật sự rất thích
Sau khi hôn lễ kết thúc thì Phương Tú Âm theo Trần Hạo Phong về Trần gia, cô định sẽ đi tắm rửa cho khuây khoả thì quản gia đã gọi cô đến để dặn dò một số việc quan trọng…
“Lúc trước chúng tôi sẽ phụ trách công việc tắm rửa cho đại thiếu gia, nhưng bây giờ cô đã là vợ của ngài ấy, vậy nên việc này đành giao lại cho cô…”
Phương Tú Âm ngay lập tức trở nên khó xử khi nhớ đến lời nói đó, cô chậm rãi đưa mắt về phía Trần Hạo Phong, sau đó lên tiếng đề nghị với hắn…
“Anh có thể tự tắm được không?”
Trần Hạo Phong còn định bảo tại sao lại không thì hắn nhớ đến việc bản thân đang là người bị liệt nên hắn đành kìm chế lại, sau đó vắt óc suy nghĩ để trả lời Phương Tú Âm…
“Em giúp anh ngồi vào bồn tắm được không? Sau đó anh có thể tự tắm rửa…”
Trần Hạo Phong nghĩ nếu đề xuất Phương Tú Âm tắm cho hắn thì hắn lại lỗ mãng quá, mặc dù hắn đoán chắc rằng Phương Tú Âm sẽ không từ chối yêu cầu này, nhưng chẳng may trong lúc tắm mà hắn nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn thì chân hắn lại run lên mất…
Phương Tú Âm đỡ Trần Hạo Phong ngồi vào bồn tắm, cô cũng xả nước ấm giúp hắn, sau đó còn chu đáo chuẩn bị quần áo cho Trần Hạo Phong để hắn tự thay. Dù sao hắn cũng quen với chuyện này nên ắt hẳn không cần cô giúp đỡ…
Ngay sau khi Phương Tú Âm đóng của nhà tắm lại thì Trần Hạo Phong lại đứng dậy, hắn tiến lại bồn rửa mặt để rửa sạch cái lớp trang điểm khiến hắn khó chịu ra. Sau đó là cạo râu sạch sẽ để Phương Tú Âm nghĩ rằng hắn vẫn còn đẹp trai chứ không phải mấy ông già khó tính.
Ban đầu Trần Hạo Phong không nghĩ sẽ để tâm đến Phương Tú Âm cho đến khi cô đứng ra bảo vệ hắn, thậm chí cô còn nhẹ nhàng trấn an hắn và hứa sẽ không để ai bắt nạt hắn. Lúc ấy Trần Hạo Phong nhận ra rằng hắn thật sự rất thích Phương Tú Âm, hắn muốn trở thành người duy nhất nhận được sự quan tâm của cô…
Trần Hạo Phong tận hưởng trong nhà tắm một lúc rồi mới ra ngoài, hắn cố tình kéo dài thời gian để trông giống hành động thường ngày của một người bị liệt hơn. Bây giờ hắn mới cảm thấy khâm phục Vương Trạch Vinh vì đã cố gắng chịu đựng điều này trong suốt hai năm qua.
Lúc Trần Hạo Phong ra ngoài thì hắn phát hiện Phương Tú Âm đang treo váy cưới lên, cô còn cẩn thận cất lại trang sức vào một cái hộp tinh xảo rồi bỏ vào tủ. Dù sao đó cũng là vật gia truyền của Trần gia, cô không thể cất qua loa rồi làm mất được.
Phương Tú Âm xoay người lại đã thấy Trần Hạo Phong đang nhìn chằm chằm về phía cô, vậy nên cô cũng vui vẻ mỉm cười nhìn hắn…
“Chắc hôm nay anh mệt rồi, vậy anh ngủ trước đi nhé!”
Phương Tú Âm vừa nói xong câu đó là cô chạy một mạch vào trong nhà tắm. Bây giờ cô phải để Trần Hạo Phong đi ngủ trước thì cô mới dọn chăn mềm ra ghế dài được. Dù sao cả hai cũng không có tình cảm với nhau nên việc ngủ chung vẫn có chút quá sức với cô…
Phương Tú Âm không ngờ đồ tẩy trang và sữa tắm đều đã được chuẩn bị riêng cho cô, đa số đều là đồ dùng đến từ các nhãn hàng cao cấp trên thế giới. Tuy không biết chất lượng ra sao nhưng giá cả của những thứ này chỉ dành cho người thật sự giàu có.
Phương Tú Âm cố tình tắm thật lâu để Trần Hạo Phong đi ngủ trước, nhưng lúc cô trở ra thì Trần Hạo Phong vẫn còn ngồi ở bên giường để đọc sách, dường như hắn còn đang đợi cô ngủ cùng…
Phương Tú Âm cảm thấy có gì đó sai sai, cô ngại ngùng lên tiếng nhắc nhở Trần Hạo Phong…
“Anh cầm sách ngược rồi kìa…”
Trần Hạo Phong bối rối xoay cuốn sách lại, hắn chỉ định cầm sách lên để Phương Tú Âm nghĩ hắn là người uyên bác, ai ngờ lại cầm sách ngược. Dù sao mấy cuốn sách triết lý như thế này không phải gu của hắn, có thể chúng là do Vương Trạch Vinh nhờ người mua về…
“Em tắm xong rồi à? Vậy bây giờ chúng ta đi ngủ đúng không? À nếu em không thích thì anh sẽ nằm sát mép giường…”
Phương Tú Âm cố gắng nhịn cười trước vẻ mặt bối rối nói năng lộn xộn của Trần Hạo Phong, cô chậm rãi tiến lại phía giường rồi ngồi xuống…
“Anh ngủ trước đi, em có việc phải làm, khi nào làm xong em sẽ đi ngủ…”
Trần Hạo Phong gật gật đầu liền nằm xuống giường, hắn giả vờ nhắm mắt để Phương Tú Âm không cảm thấy khó xử, nhưng được một lúc thì Trần Hạo Phong lại mở mắt ra để nhìn Phương Tú Âm làm việc…
“Em thích công việc này à?”
Phương Tú Âm nhẹ nhàng gật đầu, ngay từ bé cô đã thích những thứ lấp lánh xinh đẹp nên cô rất yêu thích trang sức. Trùng hợp cha mẹ của cô đều là thợ kim hoàn và có một số cửa hàng trong thành phố nên cô cũng nối nghiệp gia đình và theo học ngành thiết kế trang sức ở nước ngoài. Ước mơ của cô là mở rộng chuỗi cửa hàng của gia đình mình và tạo ra thật nhiều trang sức tuyệt đẹp…
“Từ bé em đã thích việc này rồi, em còn định sẽ đến EJC làm việc để học thêm nhiều điều mới mẻ, sau đó lại trở về nước để tiếp tục thiết kế trang sức đấy…”
“Lúc trước chúng tôi sẽ phụ trách công việc tắm rửa cho đại thiếu gia, nhưng bây giờ cô đã là vợ của ngài ấy, vậy nên việc này đành giao lại cho cô…”
Phương Tú Âm ngay lập tức trở nên khó xử khi nhớ đến lời nói đó, cô chậm rãi đưa mắt về phía Trần Hạo Phong, sau đó lên tiếng đề nghị với hắn…
“Anh có thể tự tắm được không?”
Trần Hạo Phong còn định bảo tại sao lại không thì hắn nhớ đến việc bản thân đang là người bị liệt nên hắn đành kìm chế lại, sau đó vắt óc suy nghĩ để trả lời Phương Tú Âm…
“Em giúp anh ngồi vào bồn tắm được không? Sau đó anh có thể tự tắm rửa…”
Trần Hạo Phong nghĩ nếu đề xuất Phương Tú Âm tắm cho hắn thì hắn lại lỗ mãng quá, mặc dù hắn đoán chắc rằng Phương Tú Âm sẽ không từ chối yêu cầu này, nhưng chẳng may trong lúc tắm mà hắn nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn thì chân hắn lại run lên mất…
Phương Tú Âm đỡ Trần Hạo Phong ngồi vào bồn tắm, cô cũng xả nước ấm giúp hắn, sau đó còn chu đáo chuẩn bị quần áo cho Trần Hạo Phong để hắn tự thay. Dù sao hắn cũng quen với chuyện này nên ắt hẳn không cần cô giúp đỡ…
Ngay sau khi Phương Tú Âm đóng của nhà tắm lại thì Trần Hạo Phong lại đứng dậy, hắn tiến lại bồn rửa mặt để rửa sạch cái lớp trang điểm khiến hắn khó chịu ra. Sau đó là cạo râu sạch sẽ để Phương Tú Âm nghĩ rằng hắn vẫn còn đẹp trai chứ không phải mấy ông già khó tính.
Ban đầu Trần Hạo Phong không nghĩ sẽ để tâm đến Phương Tú Âm cho đến khi cô đứng ra bảo vệ hắn, thậm chí cô còn nhẹ nhàng trấn an hắn và hứa sẽ không để ai bắt nạt hắn. Lúc ấy Trần Hạo Phong nhận ra rằng hắn thật sự rất thích Phương Tú Âm, hắn muốn trở thành người duy nhất nhận được sự quan tâm của cô…
Trần Hạo Phong tận hưởng trong nhà tắm một lúc rồi mới ra ngoài, hắn cố tình kéo dài thời gian để trông giống hành động thường ngày của một người bị liệt hơn. Bây giờ hắn mới cảm thấy khâm phục Vương Trạch Vinh vì đã cố gắng chịu đựng điều này trong suốt hai năm qua.
Lúc Trần Hạo Phong ra ngoài thì hắn phát hiện Phương Tú Âm đang treo váy cưới lên, cô còn cẩn thận cất lại trang sức vào một cái hộp tinh xảo rồi bỏ vào tủ. Dù sao đó cũng là vật gia truyền của Trần gia, cô không thể cất qua loa rồi làm mất được.
Phương Tú Âm xoay người lại đã thấy Trần Hạo Phong đang nhìn chằm chằm về phía cô, vậy nên cô cũng vui vẻ mỉm cười nhìn hắn…
“Chắc hôm nay anh mệt rồi, vậy anh ngủ trước đi nhé!”
Phương Tú Âm vừa nói xong câu đó là cô chạy một mạch vào trong nhà tắm. Bây giờ cô phải để Trần Hạo Phong đi ngủ trước thì cô mới dọn chăn mềm ra ghế dài được. Dù sao cả hai cũng không có tình cảm với nhau nên việc ngủ chung vẫn có chút quá sức với cô…
Phương Tú Âm không ngờ đồ tẩy trang và sữa tắm đều đã được chuẩn bị riêng cho cô, đa số đều là đồ dùng đến từ các nhãn hàng cao cấp trên thế giới. Tuy không biết chất lượng ra sao nhưng giá cả của những thứ này chỉ dành cho người thật sự giàu có.
Phương Tú Âm cố tình tắm thật lâu để Trần Hạo Phong đi ngủ trước, nhưng lúc cô trở ra thì Trần Hạo Phong vẫn còn ngồi ở bên giường để đọc sách, dường như hắn còn đang đợi cô ngủ cùng…
Phương Tú Âm cảm thấy có gì đó sai sai, cô ngại ngùng lên tiếng nhắc nhở Trần Hạo Phong…
“Anh cầm sách ngược rồi kìa…”
Trần Hạo Phong bối rối xoay cuốn sách lại, hắn chỉ định cầm sách lên để Phương Tú Âm nghĩ hắn là người uyên bác, ai ngờ lại cầm sách ngược. Dù sao mấy cuốn sách triết lý như thế này không phải gu của hắn, có thể chúng là do Vương Trạch Vinh nhờ người mua về…
“Em tắm xong rồi à? Vậy bây giờ chúng ta đi ngủ đúng không? À nếu em không thích thì anh sẽ nằm sát mép giường…”
Phương Tú Âm cố gắng nhịn cười trước vẻ mặt bối rối nói năng lộn xộn của Trần Hạo Phong, cô chậm rãi tiến lại phía giường rồi ngồi xuống…
“Anh ngủ trước đi, em có việc phải làm, khi nào làm xong em sẽ đi ngủ…”
Trần Hạo Phong gật gật đầu liền nằm xuống giường, hắn giả vờ nhắm mắt để Phương Tú Âm không cảm thấy khó xử, nhưng được một lúc thì Trần Hạo Phong lại mở mắt ra để nhìn Phương Tú Âm làm việc…
“Em thích công việc này à?”
Phương Tú Âm nhẹ nhàng gật đầu, ngay từ bé cô đã thích những thứ lấp lánh xinh đẹp nên cô rất yêu thích trang sức. Trùng hợp cha mẹ của cô đều là thợ kim hoàn và có một số cửa hàng trong thành phố nên cô cũng nối nghiệp gia đình và theo học ngành thiết kế trang sức ở nước ngoài. Ước mơ của cô là mở rộng chuỗi cửa hàng của gia đình mình và tạo ra thật nhiều trang sức tuyệt đẹp…
“Từ bé em đã thích việc này rồi, em còn định sẽ đến EJC làm việc để học thêm nhiều điều mới mẻ, sau đó lại trở về nước để tiếp tục thiết kế trang sức đấy…”