Chương 43: Biến đổi khác lạ
Châu Giản Dao vì quá hăng hái mà dậy từ rất sớm, hôm nay là ngày cô cùng Châu Chấn Khiêm sang Pháp để chụp ảnh cưới. Hai người đã chọn Pháp là địa điểm tiếp theo cho hai bộ ảnh cưới trong tổng năm bộ ảnh cưới của mình vì Châu Giản Dao rất thích tháp Affen, cô chưa từng đến Pháp nhưng qua nhiều lần thấy cảnh đẹp của đất nước này qua tivi Châu Giản Dao muốn sẽ một lần được đặt chân đến nhân cơ hội này cô muốn chụp ảnh cưới ở chính nơi này, muốn lưu giữ kỷ niệm đặt biệt của chính mình tại nơi mình luôn ước mơ muốn đặt chân đến.
Châu Giản Dao hăng say sắp xếp quần áo, chuyến bay của bọn họ sẽ xuất phát từ vào lúc mười một giờ sáng nhưng mới có 5 giờ 30 cô đã chuẩn bị tất cả mọi thứ từ nhỏ đến lớn, không chỉ cho bản thân cô còn tự tay xếp quần áo cho Châu Chấn Khiêm mọi thứ đều muốn tự tay mình làm không cho người đàn ông đụng vào bất cứ thứ gì, việc của anh chỉ là ngồi ngắm nụ cười trên gương mặt xinh đẹp đó.
Sắp xếp xong bốn cái hành lí cũng đã đến 8 giờ, Châu Giản Dao lúc nãy mới cảm thấy mệt cô ngồi dựa đầu lên vài anh mà thở hai tay ôm lấy bụng mình cúi đầu.
“ Anh hai, em đói rồi “
Phải rồi hai người còn chưa ăn sáng nữa mà, vừa tỉnh dậy Châu Giản Dao đã soạn ra một đống đồ chất như núi chỉ tập trung vào việc chuẩn bị hành lí mà quên mất cả đói.
Châu Chấn Khiêm nhận ra bản thân cũng thật tệ vậy mà cả anh cũng quên mất, trong khi từ lúc sớm việc của anh cũng chỉ có ngồi một chỗ. Anh ôm cô vào lòng có chút xót lên, bản thân anh bình thường cũng hay bỏ bữa nên đã quen với việc này nhưng cô thì mỗi ngày đều ăn đủ ba bữa nên chỉ cần một ngày ăn trễ vài giờ hay bỏ bữa bụng liền đau lên.
“ Anh xin lỗi, anh quên mất, đi thôi chúng ta xuống dưới ăn “
Châu Giản Dao ngẩng đầu nhìn anh mè nheo, cô dang rộng hai tay có ý muốn anh bế, Châu Chấn Khiêm cũng rất nhanh đã hiểu ý liền bế thốc lên thật chặt vào mình, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong cả chỉ có bụng của hai người là chưa được sắp xếp.
Hơn hai mươi phút sau cũng nấu xong một bữa sáng thịnh soạn, Châu Giản Dao cúi đầu ăn lấy ăn để, lúc đói là ăn gì cũng thấy ngon, nhìn cô ăn hối hả khiến Châu Chấn Khiêm có chút đau lòng anh ngồi ngay bên cạnh gắp thức ăn vào chén cho cô mà không để tâm đến bản thân.
Dù anh có đói chết cũng không quan trọng bằng việc Châu Giản Dao than đói, sức khỏe của cô vốn dĩ đã yếu vậy nên dù là về ăn uống hay bất cứ vấn đề gì về sức khỏe đều phải được anh quản lí thật chặt.
“ Anh hai, anh cũng ăn “
Châu Giản Dao nhận ra từ nãy đến giờ anh hai mình còn chưa gắp một đũa nào vào miệng mà chỉ gắp cho cô mãi, dù đang ăn rất ngon miệng nhưng cô vẫn ngưng đũa gắp một miếng đưa đến cửa miệng người đàn ông, cô nhìn anh cười tươi được ăn rồi gương mặt Châu Giản Dao liền rạng rỡ lên ngay.
“ Anh mau ăn đi, nhanh đi mà...”
Châu Giản Dao bũi môi có phần nũng nịu, cô làm sao có thể trơ mắt nhìn người đàn ông của mình vì lo cho mình mà không màng bản thân được, cô ăn no rồi thì anh cũng phải ăn no, anh đói thì cô cũng sẽ chịu đói cùng.
Châu Chấn Khiêm cười khẽ rồi há miệng, không biết là vì mình đang đói thật hay là vì được cô bón cho mà Châu Chấn Khiêm cảm thấy miếng ức gà trộn salad này lại ngon đến thế, bình thường ăn không hay ăn món này vì Châu Chấn Khiêm không mấy thích ức gà từ lúc có cô đến sống cùng bữa sáng mọi ngày đều có món này, vì phụ nữ thường rất thích mấy món ăn kiểu như vậy, ăn như vậy sẽ kiểm soát được cân nặng của mình cũng không lo là không đủ chất dinh dưỡng.
Từ ngày sống cùng anh hai mình, Châu Giản Dao tuy không bị anh kiểm soát về những vấn đề riêng tư nhưng riêng về vấn đề ăn uống thì anh rất khắc khe vì thường ngày Châu Giản Dao rất hay ăn vặt nhiều lúc còn quên cả bữa chính đối với Châu Chấn Khiêm những thứ ăn cho vui đó vừa không no vừa không tốt cho sức khỏe, anh thì lại không muốn Châu Giản Dao xem nhẹ sức khỏe của bản thân nếu cô không thể tự quản mình được thì anh sẽ quản thay cô.
Ăn xong bữa sáng loay hoay một hồi cũng đã đến 10 giờ, Châu Giản Dao cũng đã thay một bộ đồ khác để chuẩn bị cùng anh ra sân bay nhưng từ lúc ăn sáng xong cô cứ thấy bản thân có gì đó không đúng, nơi ngực lâu lâu lại nhói lên đau mà không hiểu vì lí do gì. Cô cũng đâu có va chạm vào đâu từ sáng đến giờ cũng không đụng chạm gì đến chỗ đó, mấy ngày trước cũng thường đau như thế nhưng tần suất không nhiều như hôm nay.
Ngồi trên giường một tay ôm ngực mình, hai bên chân mày vài giây lại nhíu lên, Châu Giản Dao không muốn nói cho Châu Chấn Khiêm biết vì sợ anh lo lắng cứ nghĩ cũng như mọi ngày đau lên vài phút rồi sẽ hết nhưng hôm nay không như vậy, nó đau lại càng đau, cơn đau dai dẳng không hề có dấu hiệu giảm xuống, Châu Giản Dao cúi người mà thở cố gắng suy nghĩ thêm có phải bản thân đã vô tình làm gì đến ngực của mình hay không.
Sau đó vài phút cơn đau vẫn không thay đổi không những vậy nơi đầu ti còn tiết ra thứ dịch rất kỳ lạ, Châu Giản Dao tìm vào phòng vệ sinh cô cởi bỏ áo của mình bây giờ mới nhận ra điều bất thường, bầu ngực của cô không như trước đây nữa, nó nhăn nheo trông rất đáng sợ nơi đầu ti bị thụt vào trong tiết dịch một lúc một nhiều, Châu Giản Dao đã bắt đầu hoảng sợ, tối hôm qua vì chụp xong ảnh cưới mà cô mệt mỏi ngủ đi không hề tắm rửa cũng không hay biết chuyện mình được Châu Chấn Khiêm là đàn ông nên anh cũng không mấy quan tâm đến sự khác lạ trên cơ thể cô, có thấy anh cũng không hiểu chỉ nghĩ là dấu hiệu bình thường của phụ nữ.
Châu Giản Dao trong lòng thấp thỏm cô biết chắc chắn cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì đó, nhanh chóng lau đi chất dịch rồi mặc lại áo chạy nhanh xuống nhà tìm Châu Chấn Khiêm.
Cô gái ôm ngực mình hối hả chạy xuống xém thì vấp ngã may đúng lúc Châu Chấn Khiêm đúng lúc cũng đi lên tầng liền phản xạ nhanh nhẹn đỡ lấy cô, Châu Giản Dao còn không đợi anh mở miệng nói đã hối thúc người đàn ông.
“ Anh hai, ngực em đau quá, nó...còn, còn biến đổi rồi, chúng ta đến bệnh viện, đến bệnh viện đi, anh hai, em sợ “
Châu Chấn Khiêm còn chưa kịp hiểu chuyện gì nhưng khi nhìn thấy cô ôm ngực mình nhăn nhó chưa đến mười phút đã đau đến phát khóc mới nhận ra sự nghiêm trọng, ngay lúc này Châu Chấn Khiêm không thèm nghĩ đến chuyện quan trọng cứ thế mà cởi bỏ dây khóa áo Châu Giản Dao, cởi bỏ lớp áo ngực của cô xuống ngay giữa nhà, nhìn thấy sự khác biệt ở ngực của người phụ nữ anh mới nhận ra đêm qua khi tắm cho cô anh chỉ thấy nó nhăn nheo hơn bình thường bây giờ còn tiết cả dịch lạ.
Châu Giản Dao ngại ngùng nép cơ thể mình vào ngực anh, Châu Chấn Khiêm sau năm phút xem xét cũng mặc lại áo đàng hoàng cho cô.
“ Đừng sợ, anh hai gọi bác sĩ cho em “
***
Vote! Vote! Vote
Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.
Cảm ơn mọi người ạ.
Châu Giản Dao hăng say sắp xếp quần áo, chuyến bay của bọn họ sẽ xuất phát từ vào lúc mười một giờ sáng nhưng mới có 5 giờ 30 cô đã chuẩn bị tất cả mọi thứ từ nhỏ đến lớn, không chỉ cho bản thân cô còn tự tay xếp quần áo cho Châu Chấn Khiêm mọi thứ đều muốn tự tay mình làm không cho người đàn ông đụng vào bất cứ thứ gì, việc của anh chỉ là ngồi ngắm nụ cười trên gương mặt xinh đẹp đó.
Sắp xếp xong bốn cái hành lí cũng đã đến 8 giờ, Châu Giản Dao lúc nãy mới cảm thấy mệt cô ngồi dựa đầu lên vài anh mà thở hai tay ôm lấy bụng mình cúi đầu.
“ Anh hai, em đói rồi “
Phải rồi hai người còn chưa ăn sáng nữa mà, vừa tỉnh dậy Châu Giản Dao đã soạn ra một đống đồ chất như núi chỉ tập trung vào việc chuẩn bị hành lí mà quên mất cả đói.
Châu Chấn Khiêm nhận ra bản thân cũng thật tệ vậy mà cả anh cũng quên mất, trong khi từ lúc sớm việc của anh cũng chỉ có ngồi một chỗ. Anh ôm cô vào lòng có chút xót lên, bản thân anh bình thường cũng hay bỏ bữa nên đã quen với việc này nhưng cô thì mỗi ngày đều ăn đủ ba bữa nên chỉ cần một ngày ăn trễ vài giờ hay bỏ bữa bụng liền đau lên.
“ Anh xin lỗi, anh quên mất, đi thôi chúng ta xuống dưới ăn “
Châu Giản Dao ngẩng đầu nhìn anh mè nheo, cô dang rộng hai tay có ý muốn anh bế, Châu Chấn Khiêm cũng rất nhanh đã hiểu ý liền bế thốc lên thật chặt vào mình, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong cả chỉ có bụng của hai người là chưa được sắp xếp.
Hơn hai mươi phút sau cũng nấu xong một bữa sáng thịnh soạn, Châu Giản Dao cúi đầu ăn lấy ăn để, lúc đói là ăn gì cũng thấy ngon, nhìn cô ăn hối hả khiến Châu Chấn Khiêm có chút đau lòng anh ngồi ngay bên cạnh gắp thức ăn vào chén cho cô mà không để tâm đến bản thân.
Dù anh có đói chết cũng không quan trọng bằng việc Châu Giản Dao than đói, sức khỏe của cô vốn dĩ đã yếu vậy nên dù là về ăn uống hay bất cứ vấn đề gì về sức khỏe đều phải được anh quản lí thật chặt.
“ Anh hai, anh cũng ăn “
Châu Giản Dao nhận ra từ nãy đến giờ anh hai mình còn chưa gắp một đũa nào vào miệng mà chỉ gắp cho cô mãi, dù đang ăn rất ngon miệng nhưng cô vẫn ngưng đũa gắp một miếng đưa đến cửa miệng người đàn ông, cô nhìn anh cười tươi được ăn rồi gương mặt Châu Giản Dao liền rạng rỡ lên ngay.
“ Anh mau ăn đi, nhanh đi mà...”
Châu Giản Dao bũi môi có phần nũng nịu, cô làm sao có thể trơ mắt nhìn người đàn ông của mình vì lo cho mình mà không màng bản thân được, cô ăn no rồi thì anh cũng phải ăn no, anh đói thì cô cũng sẽ chịu đói cùng.
Châu Chấn Khiêm cười khẽ rồi há miệng, không biết là vì mình đang đói thật hay là vì được cô bón cho mà Châu Chấn Khiêm cảm thấy miếng ức gà trộn salad này lại ngon đến thế, bình thường ăn không hay ăn món này vì Châu Chấn Khiêm không mấy thích ức gà từ lúc có cô đến sống cùng bữa sáng mọi ngày đều có món này, vì phụ nữ thường rất thích mấy món ăn kiểu như vậy, ăn như vậy sẽ kiểm soát được cân nặng của mình cũng không lo là không đủ chất dinh dưỡng.
Từ ngày sống cùng anh hai mình, Châu Giản Dao tuy không bị anh kiểm soát về những vấn đề riêng tư nhưng riêng về vấn đề ăn uống thì anh rất khắc khe vì thường ngày Châu Giản Dao rất hay ăn vặt nhiều lúc còn quên cả bữa chính đối với Châu Chấn Khiêm những thứ ăn cho vui đó vừa không no vừa không tốt cho sức khỏe, anh thì lại không muốn Châu Giản Dao xem nhẹ sức khỏe của bản thân nếu cô không thể tự quản mình được thì anh sẽ quản thay cô.
Ăn xong bữa sáng loay hoay một hồi cũng đã đến 10 giờ, Châu Giản Dao cũng đã thay một bộ đồ khác để chuẩn bị cùng anh ra sân bay nhưng từ lúc ăn sáng xong cô cứ thấy bản thân có gì đó không đúng, nơi ngực lâu lâu lại nhói lên đau mà không hiểu vì lí do gì. Cô cũng đâu có va chạm vào đâu từ sáng đến giờ cũng không đụng chạm gì đến chỗ đó, mấy ngày trước cũng thường đau như thế nhưng tần suất không nhiều như hôm nay.
Ngồi trên giường một tay ôm ngực mình, hai bên chân mày vài giây lại nhíu lên, Châu Giản Dao không muốn nói cho Châu Chấn Khiêm biết vì sợ anh lo lắng cứ nghĩ cũng như mọi ngày đau lên vài phút rồi sẽ hết nhưng hôm nay không như vậy, nó đau lại càng đau, cơn đau dai dẳng không hề có dấu hiệu giảm xuống, Châu Giản Dao cúi người mà thở cố gắng suy nghĩ thêm có phải bản thân đã vô tình làm gì đến ngực của mình hay không.
Sau đó vài phút cơn đau vẫn không thay đổi không những vậy nơi đầu ti còn tiết ra thứ dịch rất kỳ lạ, Châu Giản Dao tìm vào phòng vệ sinh cô cởi bỏ áo của mình bây giờ mới nhận ra điều bất thường, bầu ngực của cô không như trước đây nữa, nó nhăn nheo trông rất đáng sợ nơi đầu ti bị thụt vào trong tiết dịch một lúc một nhiều, Châu Giản Dao đã bắt đầu hoảng sợ, tối hôm qua vì chụp xong ảnh cưới mà cô mệt mỏi ngủ đi không hề tắm rửa cũng không hay biết chuyện mình được Châu Chấn Khiêm là đàn ông nên anh cũng không mấy quan tâm đến sự khác lạ trên cơ thể cô, có thấy anh cũng không hiểu chỉ nghĩ là dấu hiệu bình thường của phụ nữ.
Châu Giản Dao trong lòng thấp thỏm cô biết chắc chắn cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì đó, nhanh chóng lau đi chất dịch rồi mặc lại áo chạy nhanh xuống nhà tìm Châu Chấn Khiêm.
Cô gái ôm ngực mình hối hả chạy xuống xém thì vấp ngã may đúng lúc Châu Chấn Khiêm đúng lúc cũng đi lên tầng liền phản xạ nhanh nhẹn đỡ lấy cô, Châu Giản Dao còn không đợi anh mở miệng nói đã hối thúc người đàn ông.
“ Anh hai, ngực em đau quá, nó...còn, còn biến đổi rồi, chúng ta đến bệnh viện, đến bệnh viện đi, anh hai, em sợ “
Châu Chấn Khiêm còn chưa kịp hiểu chuyện gì nhưng khi nhìn thấy cô ôm ngực mình nhăn nhó chưa đến mười phút đã đau đến phát khóc mới nhận ra sự nghiêm trọng, ngay lúc này Châu Chấn Khiêm không thèm nghĩ đến chuyện quan trọng cứ thế mà cởi bỏ dây khóa áo Châu Giản Dao, cởi bỏ lớp áo ngực của cô xuống ngay giữa nhà, nhìn thấy sự khác biệt ở ngực của người phụ nữ anh mới nhận ra đêm qua khi tắm cho cô anh chỉ thấy nó nhăn nheo hơn bình thường bây giờ còn tiết cả dịch lạ.
Châu Giản Dao ngại ngùng nép cơ thể mình vào ngực anh, Châu Chấn Khiêm sau năm phút xem xét cũng mặc lại áo đàng hoàng cho cô.
“ Đừng sợ, anh hai gọi bác sĩ cho em “
***
Vote! Vote! Vote
Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.
Cảm ơn mọi người ạ.