Chương 18: Nữ tử mạnh mẽ, quyết liệt
Edit & Dịch: Emily Ton.Hắn khụ một tiếng, quyết định chặn ngang cuộc đối thoại: "Đây nhất định cũng là do điêu nô cắt xén! Phu nhân, về sau tiền tiêu hàng tháng của Tích Cửu không cần phải trao qua tay người khác, mỗi tháng ngươi hãy tự mình đưa qua cho nàng là được. Nàng ấy dù sao cũng là đích nữ bổn phủ, lại cần phải bồi bổ thân mình, tiền tiêu hàng tháng sẽ giống như Thiên Tình, cũng 30 lượng."Lãnh Hương Ngọc tuy rằng trong lòng hận Cố Tích Cửu đến nỗi chảy máu, nhưng cũng chỉ có thể liên thanh đáp ứng, lại thuận miệng mắng điêu nô vài câu.Trong mắt Cố Tích Cửu hiện lên một nụ cười chế giễu, khóe môi lại hàm chứa một nụ cười, chậm rãi mở miệng lần nữa: "Điều này Tích Cửu thật sự phải cảm ơn cha và di nương. Vậy di nương còn cần Tích Cửu bổ củi và đốt thành than mỗi ngày cho ngài nữa hay không?"Dưới ánh mặt trời tươi sáng, nàng mở ra hai bàn tay nhỏ tràn đầy kén cứng......Lãnh Hương Ngọc từ trước tới nay, chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, Cố Tích Cửu yếu đuối giống như quả hồng mềm sẽ trở nên sắc bén như thế. Trong thời khắc như vậy tuôn hết thảy ra, quả thực giống như là đang đánh nhiều lần lên mặt bà ta, khiến bà ta hận không thể bóp chết nha đầu này, nhưng đồng thời cũng muốn tìm một cái lỗ để chui vào......Nhưng giờ phút này không có chỗ để bà ta có thể ẩn nấp, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi bà ta vẫn là phải làm bộ tươi tỉnh. Trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười: "Tích Cửu, nương để ngươi làm những điều đó, cũng là vì muốn rèn luyện thân thể ngươi...... Tuy nhiên, vì hiện tại nương đã suy nghĩ cẩn thận, để một vị thiên kim tiểu thư bổ củi chung quy có chút không ổn, về sau không cần phải làm việc nặng này nữa......"Khóe môi Cố Tích Cửu cong lên, không nóng không lạnh nói: "Vậy Tích Cửu đa tạ di nương."Nàng lười biếng đứng ở nơi đó, trên người lại có một loại hơi thở không thể tả được, tựa như một thanh kiếm tuyệt thế. Mặc dù thanh kiếm vẫn đang giấu mình trong bao kiếm đơn giản, nhưng loại khí thế này lại hết sức sắc nét, khiến người cảm thấy lạnh tóc gáy, không dám khinh thường.Ban đầu Cố Tích Cửu rất tự ti yếu đuối, nàng lớn lên vừa thấp vừa gầy, mỗi khi ở trước mặt người khác đều giống như một cái túi để mọi người trút giận. Khiến cho Cố Tạ Thiên mỗi lần nhìn nàng đều thấy chán ghét......Tuy nhiên, lần này dung mạo vẫn là dung mạo kia, nhưng khí chất lại hoàn toàn thay đổi! Khiến người cơ hồ nghĩ rằng, đó là một người hoàn toàn khác.Ánh mắt Cố Tạ Thiên nhìn nàng ẩn chứa sự phức tạp, ngừng lại một chút, mới nói ra lời trách cứ: "Tích Cửu, ngươi nên gọi nàng là mẫu thân, không phải di nương......"Cố Tích Cửu nhướng mày: "Đáng tiếc, Tích Cửu nhớ rõ khi còn nhỏ vẫn gọi nàng là di nương. Mẫu thân Tích Cửu không phải là một người khác sao?" Nàng chậm rãi lại chêm thêm một câu: "Ta nghe nói, Cố tướng quân đã từng hứa hẹn cả đời sẽ chỉ cưới một mình mẫu thân thân sinh làm thê tử. Nói cách khác, chỉ thừa nhận nàng là tướng quân phu nhân duy nhất, xem ra Cố tướng quân đã nuốt lời......"Một câu này đã khiến cho gân xanh trên trán Cố Tạ Thiên nhảy dựng lên! Nhìn nữ nhi này, hoảng hốt giống như nhìn thấy một nữ tử khác.Người ấy đã vứt bỏ hắn bằng cách nhảy xuống vực sâu tự sát, cho đến hôm nay cũng chưa tìm được thi thể của thê tử kết tóc—— La Tinh Lam, một nữ tử có tính cách mạnh mẽ, quyết liệt——Mấy năm nay, tuy rằng số lần hắn nhìn thấy Cố Tích Cửu không nhiều, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy nàng, bất luận hắn có sắc mặt thế nào, nàng đều cung kính gọi hắn là cha.Mà lần này, từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn gọi hắn là Cố tướng quân......Giờ phút này, nữ nhi này của hắn đang đứng ở nơi đó, trên khóe môi nàng hiện lên một nụ cười trào phúng, khiến trong lòng Cố Tạ Thiên nhảy dựng lên!Tươi cười này cư nhiên có vài phần tương tự với La Tinh Lam! Lúc trước, khi La Tinh Lam quyết liệt với hắn, cũng có một nụ cười như thế. Nụ cười mang theo ba phần chê cười, bảy phần khinh thường (带着三分讥嘲, 七分不屑: 30% of ridicule and 70% of disdain). Rõ ràng cái đầu nho nhỏ, lại khiến người ta có một loại hương vị từ trên cao nhìn xuống......Cả đời chỉ cưới một người, đó bất quá chỉ là sự phù phiếm và thuận miệng nói lời ngon tiếng ngọt của thời niên thiếu. Quý tộc nào ở Phi Tinh Quốc mà không có thê thiếp thành đàn?