Chương 48: Cưỡng hôn
Đêm muộn, nhiệt độ xung quanh dường như đã giảm xuống rất nhiều, bước vào cuối Thu không còn bầu không khí se se lạnh nữa, thay vào đó ta có thể cảm nhận được chút lạnh buốt của mùa Đông sắp tới.
Lúc này đây, Bạch Thiên Kình mới từ bên ngoài trở về, hắn không nói gì lướt qua quản gia ở phòng khách, một mạch đi thẳng lên lầu hai hướng về phía phòng ngủ của Mạn Lan Đình.
Sau khi đắm mình trong men say, hắn đã suy nghĩ rất nhiều chuyện giữa cô và hắn, còn cả những bí mật mà hắn đã vô tình phát hiện ra. Ngẫm nghĩ lại, hình như hắn đã quá bốc đồng, không chịu cho Mạn Lan Đình một cơ hội giải thích.
Cơn thịnh nộ đã che mờ lý trí của Bạch Thiên Kình, để rồi đến cuối cùng hắn lại khiến vợ hắn chịu tổn thương, và hắn cũng chẳng vui chút nào.
‘Thay vì cứ thế dày vò đối phương, tại sao lại không thử cho nhau một cơ hội?’ - câu nói ấy của Âu Dương Lam Ân cứ thế văng vẳng bên tai, khiến một người cứng đầu, hay hành động theo cảm tính như Bạch Thiên Kình cũng phải suy ngẫm.
Âu Dương Lam Ân nói đúng, tại sao hắn lại không thử cho cô một cơ hội, cũng như cho bản thân một cơ hội để có thể hiểu rõ đối phương hơn chứ. Đúng là người trong cuộc thường thiếu sáng suốt!
Nhìn cánh cửa phòng ngủ sừng sững trước mặt, hắn vươn tay lên, tâm có chút do dự, sau cùng vẫn là đẩy cửa đi vào bên trong. Một mùi hương dịu nhẹ xộc thẳng vào khứu giác hắn, khiến hắn u mê.
Bạch Thiên Kình thừa nhận bản thân hắn rất yêu thích mùi hương trong phòng Mạn Lan Đình cũng như trên người cô, bởi lẽ nó cùng một mùi hương, một mùi có thể xoa dịu tâm trí điên loạn của hắn khiến hắn si mê.
Hắn khẽ đưa mắt liếc nhìn xung quanh phòng, rồi dừng lại trước thân thể Mạn Lan Đình đang nằm trên giường, trong lòng cảm xúc trở nên hỗn độn, từng bước nhẹ nhàng đi về phía cô.
Nhìn ngắm khuôn mặt đang ngủ say của cô, hắn có chút tức giận, tại sao cô có thể ngủ ngon lành như vậy cơ chứ?! Chẳng lẽ cô không có lời gì để nói với hắn ư?
Càng nghĩ càng tức giận hơn, hắn chẳng quan tâm cô đang ngủ say mà cúi người xuống cưỡng hôn cô, hắn không ngừng gặm nhấm đôi môi anh đào đỏ mọng kia, không chút thương tiếc đưa đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng mà càn quét.
Mạn Lan Đình bị nụ hôn nồng nhiệt của hắn làm cho tỉnh lại, cô khẽ “Ưm” một tiếng, từ từ mở mắt ra, mông lung nhìn thân ảnh đang đè mình phía trước.
Nội tâm dâng lên một hồi chua xót, hắn lại cưỡng hôn cô, lại không để ý đến cảm nhận của cô. Nghĩ đến đây, cô có chút tức giận, khẽ cắn vào môi hắn một cái, sau đó dùng hết sức lực của bản thân đẩy hắn ra, nhìn hắn bằng ánh mắt quật cường.
Mùi vị tanh tanh của máu thoang thoảng nơi khứu giác, khiến hắn tỉnh táo lại, khẽ đưa tay lau đi vết máu trên khóe môi, cong môi nở một nụ cười.
“Em được lắm! Lại dám cắn tôi!” Hắn tức tối nghiến răng thốt ra từng chữ qua kẽ răng, nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn dục vọng.
“Em…em không cố ý.” Cô chột dạ, lí nhí đáp.
Nhìn khóe môi có chút sưng lên của hắn, trong lòng cô có chút tội lỗi, nhưng ai bảo hắn nhân lúc cô ngủ mà cưỡng hôn cô chứ, cắn môi còn quá nhẹ nhàng cho hắn rồi.
“Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng, ngồi dậy nới bỏ hai cúc áo sơ mi, đưa mắt nhìn cô, “Nói đi, tại sao em lại muốn gả cho tôi?!”
Bạch Thiên Kình tựa người vào thành giường, đưa đôi mắt sắc bén nhìn cô, bắt đầu tra hỏi. Đây là lần đâu tiên hắn cho người khác một cơ hội để giải thích, trước đây chưa bao giờ có chuyện này xảy ra, cũng chỉ có Mạn Lan Đình mới có cơ hội thứ hai mà thôi.
“A Kình, nếu em nói là em yêu anh, anh có tin em không?” Cô lại một lần nữa hỏi lại câu hỏi mà lần trước cô đã hỏi.
Lần này hắn đã không tức giận bỏ đi, mà trên khuôn mặt âm lãnh kia lại rất bình thản, đôi mắt sắc bén khẽ cụp lại, lồng ngực phập phồng.
“Vậy…em lấy gì để chứng minh? Em nên biết tôi không bao giờ tin những lời nói suông!” Hắn cười khẩy một cái, nhìn cô.
“Em biết anh sẽ không tin…” Cô cụp mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, “Nhưng em sẽ dùng hành động để chứng minh. Chỉ cần anh tin tưởng em, cho em một cơ hội…”
Mạn Lan Đình lấy hết dũng khí ra để nói, cô không muốn bỏ lỡ, một người chồng ưu tú như hắn cô không muốn mất đi. Tính chiếm hữu của cô rất lớn, bản thân cô cũng chẳng phải một kẻ nhu nhược yếu đuối, chân lý kẻ mạnh mới có thể chiến thắng và tồn tại cô đều hiểu rõ.
Đắm mình trong máu tanh để lớn lên, bàn tay nhỏ bé mỏng manh của cô không biết đã loại bỏ bao nhiêu kẻ địch mới có thể có ngày hôm nay, cô không có khái niệm bỏ cuộc giữa chừng.
“Hành động chứng minh sao?” Hắn cười lưu manh nhìn cô, “Tránh đêm dài lắm mộng, chi bằng đêm nay em chứng minh cho tôi thấy đi!”
Vừa nói Bạch Thiên Kình vừa ghé sát lại người cô, hơi thở ấm nóng của hắn phả vào má cô khiến nó trở nên đỏ ửng, cô khẽ quay mặt đi né tránh.
Không nghĩ tới cái miệng lại hại cái thân, nhưng đã lỡ lời rồi, Mạn Lan Đình cô cũng không thể nuốt lời, đành lấy hết dũng khí bản thân có đẩy hắn ngã xuống giường. Bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi, bàn tay nhỏ bé không ngừng vân vê trên khuôn ngực rắn chắc, đi đến đâu khiến thân thể hắn nóng đến đó.
Trong lòng hắn như lửa đốt, hai mắt chìm trong dục vọng, vợ hắn thật biết trêu chọc hắn, thật muốn đè cô ra mà “ăn”, nhưng hắn lại muốn xem xem rốt cuộc cô vợ nhỏ của mình còn bao nhiêu chiêu chưa sử dụng.
Thế nên nửa tiếng sau vẫn thấy cô không có động tĩnh gì, cứ trêu chọc khiến hắn ngứa ngáy khó chịu, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi mà đè cô ra giường, bắt đầu cảnh xuân nóng bỏng.
Hai thân thể cứ như vậy quấn quýt lấy nhau, giống như hòa quyện vào làm một, từng động tác nhấp nhô của Bạch Thiên Kình khiến tâm trí cô trở nên mơ hồ, cơ thể đạt đến khoái cảm, giống như bay bổng lên tận chín tầng mây.
Không biết qua bao lâu, Bạch Thiên Kình mới dừng lại, ôm lấy thân thể mềm nhũn của Mạn Lan Đình vào phòng tắm. Giúp cô tắm xong, hắn lại bế cô ra ngoài, ôm lấy thân thể quyến rũ mê người của cô chìm vào giấc ngủ say.
Giữa họ còn quá nhiều bí mật, nhưng Bạch Thiên Kình chấp nhận cho cô một cơ hội, cũng như cho hắn một cơ hội để thành thật. Dù sao họ cũng là vợ chồng, sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, vậy nên cần phải tin tưởng và thấu hiểu mới có thể sống dài lâu.
Bên ngoài cửa sổ, làn gió nhẹ thoáng qua lay nhẹ rèm cửa khiến nó khẽ đung đưa, ánh trăng ngà ngà nhân cơ hội đó hắt vào bên trong khiến căn phòng ngủ trở nên ấm áp đến lạ thường.
Không biết quãng đường còn lại của họ sẽ đi đâu về đâu, nhưng chí ít hiện tại họ có nhau là đã đủ rồi…
Lúc này đây, Bạch Thiên Kình mới từ bên ngoài trở về, hắn không nói gì lướt qua quản gia ở phòng khách, một mạch đi thẳng lên lầu hai hướng về phía phòng ngủ của Mạn Lan Đình.
Sau khi đắm mình trong men say, hắn đã suy nghĩ rất nhiều chuyện giữa cô và hắn, còn cả những bí mật mà hắn đã vô tình phát hiện ra. Ngẫm nghĩ lại, hình như hắn đã quá bốc đồng, không chịu cho Mạn Lan Đình một cơ hội giải thích.
Cơn thịnh nộ đã che mờ lý trí của Bạch Thiên Kình, để rồi đến cuối cùng hắn lại khiến vợ hắn chịu tổn thương, và hắn cũng chẳng vui chút nào.
‘Thay vì cứ thế dày vò đối phương, tại sao lại không thử cho nhau một cơ hội?’ - câu nói ấy của Âu Dương Lam Ân cứ thế văng vẳng bên tai, khiến một người cứng đầu, hay hành động theo cảm tính như Bạch Thiên Kình cũng phải suy ngẫm.
Âu Dương Lam Ân nói đúng, tại sao hắn lại không thử cho cô một cơ hội, cũng như cho bản thân một cơ hội để có thể hiểu rõ đối phương hơn chứ. Đúng là người trong cuộc thường thiếu sáng suốt!
Nhìn cánh cửa phòng ngủ sừng sững trước mặt, hắn vươn tay lên, tâm có chút do dự, sau cùng vẫn là đẩy cửa đi vào bên trong. Một mùi hương dịu nhẹ xộc thẳng vào khứu giác hắn, khiến hắn u mê.
Bạch Thiên Kình thừa nhận bản thân hắn rất yêu thích mùi hương trong phòng Mạn Lan Đình cũng như trên người cô, bởi lẽ nó cùng một mùi hương, một mùi có thể xoa dịu tâm trí điên loạn của hắn khiến hắn si mê.
Hắn khẽ đưa mắt liếc nhìn xung quanh phòng, rồi dừng lại trước thân thể Mạn Lan Đình đang nằm trên giường, trong lòng cảm xúc trở nên hỗn độn, từng bước nhẹ nhàng đi về phía cô.
Nhìn ngắm khuôn mặt đang ngủ say của cô, hắn có chút tức giận, tại sao cô có thể ngủ ngon lành như vậy cơ chứ?! Chẳng lẽ cô không có lời gì để nói với hắn ư?
Càng nghĩ càng tức giận hơn, hắn chẳng quan tâm cô đang ngủ say mà cúi người xuống cưỡng hôn cô, hắn không ngừng gặm nhấm đôi môi anh đào đỏ mọng kia, không chút thương tiếc đưa đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng mà càn quét.
Mạn Lan Đình bị nụ hôn nồng nhiệt của hắn làm cho tỉnh lại, cô khẽ “Ưm” một tiếng, từ từ mở mắt ra, mông lung nhìn thân ảnh đang đè mình phía trước.
Nội tâm dâng lên một hồi chua xót, hắn lại cưỡng hôn cô, lại không để ý đến cảm nhận của cô. Nghĩ đến đây, cô có chút tức giận, khẽ cắn vào môi hắn một cái, sau đó dùng hết sức lực của bản thân đẩy hắn ra, nhìn hắn bằng ánh mắt quật cường.
Mùi vị tanh tanh của máu thoang thoảng nơi khứu giác, khiến hắn tỉnh táo lại, khẽ đưa tay lau đi vết máu trên khóe môi, cong môi nở một nụ cười.
“Em được lắm! Lại dám cắn tôi!” Hắn tức tối nghiến răng thốt ra từng chữ qua kẽ răng, nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn dục vọng.
“Em…em không cố ý.” Cô chột dạ, lí nhí đáp.
Nhìn khóe môi có chút sưng lên của hắn, trong lòng cô có chút tội lỗi, nhưng ai bảo hắn nhân lúc cô ngủ mà cưỡng hôn cô chứ, cắn môi còn quá nhẹ nhàng cho hắn rồi.
“Hừ!” Hắn hừ lạnh một tiếng, ngồi dậy nới bỏ hai cúc áo sơ mi, đưa mắt nhìn cô, “Nói đi, tại sao em lại muốn gả cho tôi?!”
Bạch Thiên Kình tựa người vào thành giường, đưa đôi mắt sắc bén nhìn cô, bắt đầu tra hỏi. Đây là lần đâu tiên hắn cho người khác một cơ hội để giải thích, trước đây chưa bao giờ có chuyện này xảy ra, cũng chỉ có Mạn Lan Đình mới có cơ hội thứ hai mà thôi.
“A Kình, nếu em nói là em yêu anh, anh có tin em không?” Cô lại một lần nữa hỏi lại câu hỏi mà lần trước cô đã hỏi.
Lần này hắn đã không tức giận bỏ đi, mà trên khuôn mặt âm lãnh kia lại rất bình thản, đôi mắt sắc bén khẽ cụp lại, lồng ngực phập phồng.
“Vậy…em lấy gì để chứng minh? Em nên biết tôi không bao giờ tin những lời nói suông!” Hắn cười khẩy một cái, nhìn cô.
“Em biết anh sẽ không tin…” Cô cụp mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, “Nhưng em sẽ dùng hành động để chứng minh. Chỉ cần anh tin tưởng em, cho em một cơ hội…”
Mạn Lan Đình lấy hết dũng khí ra để nói, cô không muốn bỏ lỡ, một người chồng ưu tú như hắn cô không muốn mất đi. Tính chiếm hữu của cô rất lớn, bản thân cô cũng chẳng phải một kẻ nhu nhược yếu đuối, chân lý kẻ mạnh mới có thể chiến thắng và tồn tại cô đều hiểu rõ.
Đắm mình trong máu tanh để lớn lên, bàn tay nhỏ bé mỏng manh của cô không biết đã loại bỏ bao nhiêu kẻ địch mới có thể có ngày hôm nay, cô không có khái niệm bỏ cuộc giữa chừng.
“Hành động chứng minh sao?” Hắn cười lưu manh nhìn cô, “Tránh đêm dài lắm mộng, chi bằng đêm nay em chứng minh cho tôi thấy đi!”
Vừa nói Bạch Thiên Kình vừa ghé sát lại người cô, hơi thở ấm nóng của hắn phả vào má cô khiến nó trở nên đỏ ửng, cô khẽ quay mặt đi né tránh.
Không nghĩ tới cái miệng lại hại cái thân, nhưng đã lỡ lời rồi, Mạn Lan Đình cô cũng không thể nuốt lời, đành lấy hết dũng khí bản thân có đẩy hắn ngã xuống giường. Bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi, bàn tay nhỏ bé không ngừng vân vê trên khuôn ngực rắn chắc, đi đến đâu khiến thân thể hắn nóng đến đó.
Trong lòng hắn như lửa đốt, hai mắt chìm trong dục vọng, vợ hắn thật biết trêu chọc hắn, thật muốn đè cô ra mà “ăn”, nhưng hắn lại muốn xem xem rốt cuộc cô vợ nhỏ của mình còn bao nhiêu chiêu chưa sử dụng.
Thế nên nửa tiếng sau vẫn thấy cô không có động tĩnh gì, cứ trêu chọc khiến hắn ngứa ngáy khó chịu, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi mà đè cô ra giường, bắt đầu cảnh xuân nóng bỏng.
Hai thân thể cứ như vậy quấn quýt lấy nhau, giống như hòa quyện vào làm một, từng động tác nhấp nhô của Bạch Thiên Kình khiến tâm trí cô trở nên mơ hồ, cơ thể đạt đến khoái cảm, giống như bay bổng lên tận chín tầng mây.
Không biết qua bao lâu, Bạch Thiên Kình mới dừng lại, ôm lấy thân thể mềm nhũn của Mạn Lan Đình vào phòng tắm. Giúp cô tắm xong, hắn lại bế cô ra ngoài, ôm lấy thân thể quyến rũ mê người của cô chìm vào giấc ngủ say.
Giữa họ còn quá nhiều bí mật, nhưng Bạch Thiên Kình chấp nhận cho cô một cơ hội, cũng như cho hắn một cơ hội để thành thật. Dù sao họ cũng là vợ chồng, sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, vậy nên cần phải tin tưởng và thấu hiểu mới có thể sống dài lâu.
Bên ngoài cửa sổ, làn gió nhẹ thoáng qua lay nhẹ rèm cửa khiến nó khẽ đung đưa, ánh trăng ngà ngà nhân cơ hội đó hắt vào bên trong khiến căn phòng ngủ trở nên ấm áp đến lạ thường.
Không biết quãng đường còn lại của họ sẽ đi đâu về đâu, nhưng chí ít hiện tại họ có nhau là đã đủ rồi…