Chương 45: Hắn không tin cô!
Cuối tuần, Mạn Lan Đình một mình trở lại “Bạch Trạch”, vừa vào cửa cô đã chạm mặt Bạch Băng, trông có vẻ cô ta không thích cô cho lắm.
“Chào chị dâu nha, ông nội không có ở nhà đâu, hôm nay chị đến đây mất công rồi!”
Bạch Băng ngồi ở sofa nhàn nhã cắn hạt dưa, ánh mắt có chút khinh bỉ liếc nhìn Mạn Lan Đình, bĩu môi nói.
“Ừ, tôi biết rồi!” Mạn Lan Đình lạnh lùng đáp, như nhớ ra gì đó, khẽ cong môi tiếp tục, “Đúng rồi, tôi mới 22 tuổi thôi, tính ra tôi vẫn phải gọi cô một tiếng “chị” đấy!”
Vừa nói Mạn Lan Đình vừa cố ý nhấn mạnh từ “chị”, khiến Bạch Băng tức muốn hộc máu, bàn tay đang cầm hạt dưa khẽ khựng lại, nhíu mày lườm Mạn Lan Đình.
“Cô…”
Bạch Băng nghiến răng nghiến lợi không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể ôm một cục tức trong lòng, không xả ra ngoài được.
“Nếu ông nội không ở nhà, tôi đi trước đây!” Cô khẽ liếc nhìn về phía Bạch Băng, hừ lạnh một tiếng.
“Khoan đã!” Bạch Băng như nghĩ ra chuyện gì đó, lên tiếng gọi cô lại, “Cô không muốn biết tôi và anh Thiên Kình có bí mật gì sao?”
Giọng cô ta rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sự uy hiếp không hề nhẹ, thành công đánh trúng vào tâm lý của Mạn Lan Đình, cô thực sự muốn biết giữa chồng cô và cô em gái nuôi kia có chuyện bí mật gì.
“Có muốn gì?!” Cô mất kiên nhẫn nhìn Bạch Băng phía đối diện, có chút tức giận trong lòng.
“Haha…cô chắc hẳn là đang rất tò mò nhỉ?” Bạch Băng vừa nói vừa lại gần phía Mạn Lan Đình, cong khóe môi nở một nụ cười giễu cợt, “Mạn Lan Đình à, tôi sẽ cướp anh Thiên Kình khỏi tay cô, vậy nên…giữ cho chặt vào nhé!”
Bạch Băng đắc ý nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Mạn Lan Đình mà thỏa mãn trong lòng, trước hết cô ta sẽ khiến Mạn Lan Đình trở nên hoảng loạn, sau cùng sẽ thẳng tay loại bỏ cô.
Mạn Lan Đình không nói gì, siết chặt bàn tay thành nắm đấm, tặng cho Bạch Băng một ánh mắt sắc lạnh, sau đó lạnh lùng bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của Mạn Lan Đình rời đi, Bạch Băng khẽ tặc lưỡi sau đó tiếp tục quay về sofa cắn hạt dưa.
Trung tâm “chợ đen”, kẻ qua người lại tấp nập, La Tử Đăng bước đi trên phố, ánh mắt dừng lại trước tòa nhà “The King” - sòng bạc lớn nhất ở “chợ đen”.
Gã đứng nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn là đi qua, hôm nay gã đến đây là để mua chút tin tức, còn việc điều tra về người đàn ông tên Bạch Thiên Kình kia gã tạm gác lại vậy.
La Tử Đăng chưa bao giờ nghĩ tới Mạn Lan Đình - người con gái gã yêu say đắm lại kết hôn với Bạch Thiên Kình - một ông trùm mafia khét tiếng tràn đầy nguy hiểm.
Gã đã nghe Mộ Thừa Hiên nói về hắn, nhưng chưa chính thức gặp mặt, dù không chiếm được trái tim của cô những gã thề rằng sẽ giúp cô thoát khỏi Bạch Thiên Kình. Nhưng đó cũng chỉ là những suy nghĩ dư thừa của gã, còn cô thì lại khác.
Có lẽ tình yêu của La Tử Đăng đối với cô không phải là yêu, chính xác hơn là muốn độc chiếm, thứ dục vọng trong gã quá lớn, khiến lý trí bị che mờ mất.
Đôi khi thay vì hèn mọn giữ lấy những thứ không thuộc về mình thì cách tốt nhất vẫn là học cách buông bỏ…
Nhưng có một số người vì chấp niệm quá lớn mà khiến bản thân bị lún sâu vào, không thể dứt ra được, và La Tử Đăng chính là một trong những số đó.
Đêm, ánh trăng ngà ngà chiếu rọi khắp nơi, hắt vào khung cửa sổ nơi Mạn Lan Đình đang đứng, khiến bóng dáng nhỏ bé đơn độc của cô in lên sàn nhà.
Đã gần nửa đêm, nhưng Bạch Thiên Kình chưa có trở về, nếu nói cô không lo lắng thì đều là giả, cô rất lo cho hắn. Cũng đã gọi nhiều cuộc điện thoại nhưng đáp lại cô chỉ có những tiếng “tút…tút…” kéo dài, hiển nhiên hắn đã cúp máy.
Mạn Lan Đình không biết bản thân cô đã làm gì sai khiến hắn phật lòng, gần đây cô cảm giác giống như hắn đã thay đổi, ánh mắt hắn nhìn cô luôn chứa sự thăm dò.
Cô biết sớm muộn gì hắn cũng biết cô gả cho hắn là có mục đích, nhưng cô thực sự yêu hắn, cũng không có ý định làm hại hắn, bởi cô đã vạch ra kế hoạch đối phó với Mộ gia rồi.
Hiện tại Mạn Lan Đình chỉ cần Bạch Thiên Kình yêu cô và tin tưởng cô mà thôi, những chuyện riêng tư của cô, cô sẽ tự giải quyết. Nhưng có vẻ như mọi tính toán của cô đều bị chệch hướng bởi sự xuất hiện của Bạch Băng, cũng như những biểu hiện bất thường của hắn.
Dù bên ngoài cô tỏ ra rất kiên cường khi đối mặt với những lời khiêu khích của Bạch Băng, nhưng có trời mới biết thâm tâm cô hoảng loạn đến nhường nào, cô sợ thực sự hắn sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi.
Hôn nhân của họ không xuất phát từ tình yêu, cho nên cô chẳng có tự tin như người khác rằng hắn yêu cô, cũng chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị mà thôi, lợi ích vẫn là hơn cả mà.
“Cạch!” Tiếng mở cửa truyền đến, kéo Mạn Lan Đình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, cô quay người lại nhìn về phía cửa.
Thân ảnh Bạch Thiên Kình đập vào mắt, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, tùy tiện mở hai cúc trước ngực, mái tóc hơi rối, hởi thở có chút dồn dập, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.
Ngón tay thon dài của hắn đang siết chặt tệp tài liệu trong tay, hồi lâu sau hắn khẽ lên tiếng:
“Tiểu Đình…em nói đi, em gả cho tôi rốt cuộc có mục đích gì?!” Giọng hắn rất bình thản nhưng ẩn giấu bên trong là một sự tức giận không hề nhỏ.
Thân thể cô khẽ cứng đờ khi nghe hắn nói vậy, bước chân khựng lại, ánh mắt có chút mông lung nhìn hắn, cô thực sự có chút bất ngờ với câu hỏi của hắn.
Cố gắng hít một hơi thật sâu, Mạn Lan Đình lấy lại tinh thần, “Nếu em nói là vì yêu anh…anh có tin không?”
Ánh mắt Bạch Thiên Kình khẽ dao động, đôi con người màu đen khẽ biến đổi, trong lòng có chút giật mình khi nghe câu trả lời của cô. Nhưng rồi hắn lại tự nghĩ, “yêu” sao? Thật nực cười, những người muốn tiếp cận hắn từ trước đến nay đều vì mục đích riêng, chữ “yêu” đã từ lâu đã không xuất hiện trong từ điển của hắn rồi.
Mạn Lan Đình khẽ cụp mắt khi thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Bạch Thiên Kình, ánh mắt hắn nhìn cô đều tràn ngập tia nghi ngờ cùng phòng bị, quả nhiên…hắn không tin cô!
Ha, hóa ra từ trước tới nay chỉ mình cô tự đa tình, cho dù không có sự xuất hiện của Cố Mạn Châu hay Bạch Băng thì đối với hắn, cô cũng chỉ là một công cụ làm ấm giường mà thôi…
“Mạn Lan Đình, em nên biết những kẻ có ý đồ riêng tư với tôi…chưa bao giờ sống sót!” Hắn lạnh lẽo nói, ánh mắt mang theo tia thất vọng.
Bạch Thiên Kình cứ ngỡ vợ hắn sẽ không như những kẻ khác, hóa ra cũng là một hạng người, từ trước đáng lẽ ra hắn phải chú ý đến cô mới phải. Đều là người của Mộ gia, làm sao mà tốt đẹp được chứ!
Ha, hắn quá ngu ngốc rồi!
Nói xong, hắn ném tệp tài liệu trong tay xuống mặt bàn, sau đó dứt khoát xoay người bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Mạn Lan Đình chết lặng, nhìn một loạt hành động của hắn, trái tim như bị bóp nghẹt lại, đau đớn vô cùng. Ha…tất cả đều kết thúc rồi, tình yêu của cô, niềm tin của hắn đối với cô, tất cả…đã không cánh mà bay…
Một giọt, hai giọt, ba giọt,…rồi vô số giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má…
Tất cả mọi thứ trước mắt đều nhòe đi bởi nước mắt, tâm trạng đều trở nên suy sụp, thế giới trong cô như sụp đổ, cô thực sự thua rồi! Thua trong chính ván cược của bản thân!
“Chào chị dâu nha, ông nội không có ở nhà đâu, hôm nay chị đến đây mất công rồi!”
Bạch Băng ngồi ở sofa nhàn nhã cắn hạt dưa, ánh mắt có chút khinh bỉ liếc nhìn Mạn Lan Đình, bĩu môi nói.
“Ừ, tôi biết rồi!” Mạn Lan Đình lạnh lùng đáp, như nhớ ra gì đó, khẽ cong môi tiếp tục, “Đúng rồi, tôi mới 22 tuổi thôi, tính ra tôi vẫn phải gọi cô một tiếng “chị” đấy!”
Vừa nói Mạn Lan Đình vừa cố ý nhấn mạnh từ “chị”, khiến Bạch Băng tức muốn hộc máu, bàn tay đang cầm hạt dưa khẽ khựng lại, nhíu mày lườm Mạn Lan Đình.
“Cô…”
Bạch Băng nghiến răng nghiến lợi không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể ôm một cục tức trong lòng, không xả ra ngoài được.
“Nếu ông nội không ở nhà, tôi đi trước đây!” Cô khẽ liếc nhìn về phía Bạch Băng, hừ lạnh một tiếng.
“Khoan đã!” Bạch Băng như nghĩ ra chuyện gì đó, lên tiếng gọi cô lại, “Cô không muốn biết tôi và anh Thiên Kình có bí mật gì sao?”
Giọng cô ta rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sự uy hiếp không hề nhẹ, thành công đánh trúng vào tâm lý của Mạn Lan Đình, cô thực sự muốn biết giữa chồng cô và cô em gái nuôi kia có chuyện bí mật gì.
“Có muốn gì?!” Cô mất kiên nhẫn nhìn Bạch Băng phía đối diện, có chút tức giận trong lòng.
“Haha…cô chắc hẳn là đang rất tò mò nhỉ?” Bạch Băng vừa nói vừa lại gần phía Mạn Lan Đình, cong khóe môi nở một nụ cười giễu cợt, “Mạn Lan Đình à, tôi sẽ cướp anh Thiên Kình khỏi tay cô, vậy nên…giữ cho chặt vào nhé!”
Bạch Băng đắc ý nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Mạn Lan Đình mà thỏa mãn trong lòng, trước hết cô ta sẽ khiến Mạn Lan Đình trở nên hoảng loạn, sau cùng sẽ thẳng tay loại bỏ cô.
Mạn Lan Đình không nói gì, siết chặt bàn tay thành nắm đấm, tặng cho Bạch Băng một ánh mắt sắc lạnh, sau đó lạnh lùng bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của Mạn Lan Đình rời đi, Bạch Băng khẽ tặc lưỡi sau đó tiếp tục quay về sofa cắn hạt dưa.
Trung tâm “chợ đen”, kẻ qua người lại tấp nập, La Tử Đăng bước đi trên phố, ánh mắt dừng lại trước tòa nhà “The King” - sòng bạc lớn nhất ở “chợ đen”.
Gã đứng nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn là đi qua, hôm nay gã đến đây là để mua chút tin tức, còn việc điều tra về người đàn ông tên Bạch Thiên Kình kia gã tạm gác lại vậy.
La Tử Đăng chưa bao giờ nghĩ tới Mạn Lan Đình - người con gái gã yêu say đắm lại kết hôn với Bạch Thiên Kình - một ông trùm mafia khét tiếng tràn đầy nguy hiểm.
Gã đã nghe Mộ Thừa Hiên nói về hắn, nhưng chưa chính thức gặp mặt, dù không chiếm được trái tim của cô những gã thề rằng sẽ giúp cô thoát khỏi Bạch Thiên Kình. Nhưng đó cũng chỉ là những suy nghĩ dư thừa của gã, còn cô thì lại khác.
Có lẽ tình yêu của La Tử Đăng đối với cô không phải là yêu, chính xác hơn là muốn độc chiếm, thứ dục vọng trong gã quá lớn, khiến lý trí bị che mờ mất.
Đôi khi thay vì hèn mọn giữ lấy những thứ không thuộc về mình thì cách tốt nhất vẫn là học cách buông bỏ…
Nhưng có một số người vì chấp niệm quá lớn mà khiến bản thân bị lún sâu vào, không thể dứt ra được, và La Tử Đăng chính là một trong những số đó.
Đêm, ánh trăng ngà ngà chiếu rọi khắp nơi, hắt vào khung cửa sổ nơi Mạn Lan Đình đang đứng, khiến bóng dáng nhỏ bé đơn độc của cô in lên sàn nhà.
Đã gần nửa đêm, nhưng Bạch Thiên Kình chưa có trở về, nếu nói cô không lo lắng thì đều là giả, cô rất lo cho hắn. Cũng đã gọi nhiều cuộc điện thoại nhưng đáp lại cô chỉ có những tiếng “tút…tút…” kéo dài, hiển nhiên hắn đã cúp máy.
Mạn Lan Đình không biết bản thân cô đã làm gì sai khiến hắn phật lòng, gần đây cô cảm giác giống như hắn đã thay đổi, ánh mắt hắn nhìn cô luôn chứa sự thăm dò.
Cô biết sớm muộn gì hắn cũng biết cô gả cho hắn là có mục đích, nhưng cô thực sự yêu hắn, cũng không có ý định làm hại hắn, bởi cô đã vạch ra kế hoạch đối phó với Mộ gia rồi.
Hiện tại Mạn Lan Đình chỉ cần Bạch Thiên Kình yêu cô và tin tưởng cô mà thôi, những chuyện riêng tư của cô, cô sẽ tự giải quyết. Nhưng có vẻ như mọi tính toán của cô đều bị chệch hướng bởi sự xuất hiện của Bạch Băng, cũng như những biểu hiện bất thường của hắn.
Dù bên ngoài cô tỏ ra rất kiên cường khi đối mặt với những lời khiêu khích của Bạch Băng, nhưng có trời mới biết thâm tâm cô hoảng loạn đến nhường nào, cô sợ thực sự hắn sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi.
Hôn nhân của họ không xuất phát từ tình yêu, cho nên cô chẳng có tự tin như người khác rằng hắn yêu cô, cũng chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị mà thôi, lợi ích vẫn là hơn cả mà.
“Cạch!” Tiếng mở cửa truyền đến, kéo Mạn Lan Đình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, cô quay người lại nhìn về phía cửa.
Thân ảnh Bạch Thiên Kình đập vào mắt, chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, tùy tiện mở hai cúc trước ngực, mái tóc hơi rối, hởi thở có chút dồn dập, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.
Ngón tay thon dài của hắn đang siết chặt tệp tài liệu trong tay, hồi lâu sau hắn khẽ lên tiếng:
“Tiểu Đình…em nói đi, em gả cho tôi rốt cuộc có mục đích gì?!” Giọng hắn rất bình thản nhưng ẩn giấu bên trong là một sự tức giận không hề nhỏ.
Thân thể cô khẽ cứng đờ khi nghe hắn nói vậy, bước chân khựng lại, ánh mắt có chút mông lung nhìn hắn, cô thực sự có chút bất ngờ với câu hỏi của hắn.
Cố gắng hít một hơi thật sâu, Mạn Lan Đình lấy lại tinh thần, “Nếu em nói là vì yêu anh…anh có tin không?”
Ánh mắt Bạch Thiên Kình khẽ dao động, đôi con người màu đen khẽ biến đổi, trong lòng có chút giật mình khi nghe câu trả lời của cô. Nhưng rồi hắn lại tự nghĩ, “yêu” sao? Thật nực cười, những người muốn tiếp cận hắn từ trước đến nay đều vì mục đích riêng, chữ “yêu” đã từ lâu đã không xuất hiện trong từ điển của hắn rồi.
Mạn Lan Đình khẽ cụp mắt khi thấy biểu hiện trên khuôn mặt của Bạch Thiên Kình, ánh mắt hắn nhìn cô đều tràn ngập tia nghi ngờ cùng phòng bị, quả nhiên…hắn không tin cô!
Ha, hóa ra từ trước tới nay chỉ mình cô tự đa tình, cho dù không có sự xuất hiện của Cố Mạn Châu hay Bạch Băng thì đối với hắn, cô cũng chỉ là một công cụ làm ấm giường mà thôi…
“Mạn Lan Đình, em nên biết những kẻ có ý đồ riêng tư với tôi…chưa bao giờ sống sót!” Hắn lạnh lẽo nói, ánh mắt mang theo tia thất vọng.
Bạch Thiên Kình cứ ngỡ vợ hắn sẽ không như những kẻ khác, hóa ra cũng là một hạng người, từ trước đáng lẽ ra hắn phải chú ý đến cô mới phải. Đều là người của Mộ gia, làm sao mà tốt đẹp được chứ!
Ha, hắn quá ngu ngốc rồi!
Nói xong, hắn ném tệp tài liệu trong tay xuống mặt bàn, sau đó dứt khoát xoay người bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Mạn Lan Đình chết lặng, nhìn một loạt hành động của hắn, trái tim như bị bóp nghẹt lại, đau đớn vô cùng. Ha…tất cả đều kết thúc rồi, tình yêu của cô, niềm tin của hắn đối với cô, tất cả…đã không cánh mà bay…
Một giọt, hai giọt, ba giọt,…rồi vô số giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má…
Tất cả mọi thứ trước mắt đều nhòe đi bởi nước mắt, tâm trạng đều trở nên suy sụp, thế giới trong cô như sụp đổ, cô thực sự thua rồi! Thua trong chính ván cược của bản thân!