Chương 37: Mê luyến sự ôn nhu
“Đình Đình à, cậu ổn không vậy?”
Đầu dây bên kia Tô Châu có chút lo lắng hỏi Mạn Lan Đình, có trời mới biết cô vừa lo vừa sợ đến mức nào khi nghe tin Mạn Lan Đình đã gặp lại La Tử Đăng.
Hơn ai hết Tô Châu là người hiểu rõ sự việc năm đó nhất, Mạn Lan Đình đã phải trải qua quãng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời, sống trong Mộ gia giàu có cũng không dễ dàng gì. Đã vậy bên cạnh còn có tên Mộ Thừa Hiên luôn mang rắp tâm chiếm đoạt thân thể của cô, lúc nào cũng phải nâng cao độ cảnh giác quả là rất khó khăn.
“Tôi ổn mà, không sao rồi, thật đó!” Bên này, Mạn Lan Đình cười trấn an cô bạn thân.
Cô biết Tô Châu là đang lo lắng cho cô, nhưng hiện tại thật sự cô đã bình tĩnh trở lại, sau một đêm nghỉ ngơi trong vòng tay ấm áp của hắn, tất cả mọi ưu phiền đã vơi đi rất nhiều.
“Hừm…tạm tin cậu đó, đợi khi nào cậu về tôi dẫn cậu đi xả stress, đảm bảo cậu sẽ hết căng thẳng!”
Tô Châu không ngừng thao thao bất tuyệt, trong đầu đang tưởng tượng viễn cảnh ăn chơi trong hộp đêm, vừa thưởng thức rượu ngon, vừa ngắm nhìn soái ca. Những thứ ấy đều khiến Tô Châu muốn chảy cả nước miếng, cuộc sống của “cẩu độc thân” là phải như vậy, nếu suốt ngày ru rú trong nhà thì quá là phí phạm rồi.
Mải mê nghĩ ngợi lung tung, nhất thời Tô Châu quên mất rằng Mạn Lan Đình đã kết hôn, đến khi nhận ra đã quá muộn màng. Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút lạnh lùng của Bạch Thiên Kình, khiến toàn thân Tô Châu cứng nhắc, rùng mình sợ hãi.
Hắn nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà vợ của tôi không cần đến những nơi như hộp đêm để xả stress đâu!”
Tô Châu cả kinh trong lòng, nãy giờ cô đâu có nói là dẫn Mạn Lan Đình đến hộp đêm đâu chứ?! Trời má! Bạch Thiên Kình đi guốc trong bụng cô sao, cái gì hắn cũng có thể đoán ra vậy?
“Sao…sao anh biết tôi định dẫn Đình Đình nhà anh đi hộp đêm vậy? Tôi đâu có nói đâu chứ?!” Tô Châu ngu ngơ hỏi.
Nói xong, Tô Châu mới vô thức che miệng lại, ôi chết tiệt thật, cái miệng nhanh hơn não rồi! Lần này chắc cô tiêu đời với tên mặt lạnh Bạch Thiên Kình rồi, aaa…cô chưa muốn chết đâu!
“Hừ! Nói như vậy trước kia cô thường xuyên dẫn vợ tôi đến hộp đêm giải tỏa nhỉ?” Hắn có chút không vui đáp, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn cô vợ nhỏ đang chột dạ ngồi kế bên.
Mạn Lan Đình khẽ nuốt nước bọt “Ực” một cái, thầm mắng Tô Châu n lần, nói gì không nói cứ chọn đúng lúc có mặt Bạch Thiên Kình mà nói việc đến hộp đêm chơi. Lần này là tiêu đời rồi, hình tượng ngoan ngoãn, thục nữ của cô bấy lâu nay sụp đồ hết rồi.
“Ách…ý tôi không phải như vậy, lâu lâu chúng tôi mới đi thôi. Anh đừng hiểu lầm, haha…”
Bên kia Tô Châu toát mồ hôi hột, đối mặt với Bạch Thiên Kình sao mà khó thở vậy chứ, cách cả một cái màn hình mà cô còn cảm nhận được sát khí tỏa ra từ hắn, nếu mà đứng trước mặt e là Tô Châu đã xỉu lâu rồi. Quá đáng sợ đi, không hổ danh là ông trùm mafia khét tiếng trong lời đồn.
Thức thời được mọi chuyện, Tô Châu không dám nói thêm nữa, vội vã mở miệng qua loa, “Ừm…tôi không làm phiền hai người nữa, tạm biệt nha. Đình Đình à, về nhớ mua quà đó!”
Nói xong, không để Mạn Lan Đình kịp đáp lời Tô Châu đã nhanh chóng cúp máy, Bạch Thiên Kình bỏ chiếc điện thoại xuống tủ đầu giường, quay sang nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
“À thì…chuyện hộp đêm không như anh nghĩ đâu, em rất ít lui tới…” Cô lo lắng giải thích, lòng có chút bồn chồn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“…”
Bạch Thiên Kình không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô vợ nhỏ, thấy được sự bối rối trong mắt Mạn Lan Đình, hắn khẽ cong môi cười. Cô sợ hắn đến vậy à, hắn cũng đâu ăn thịt cô đâu, hắn chỉ là có chút ghen tuông thôi.
“A Kình, anh giận em hả?” Cô dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn, nhỏ giọng dò hỏi, cô sợ hắn giận cô.
Hắn khẽ thở dài, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô vào lòng, khẽ cọ cọ đầu vào hõm vai cô, hít hà mùi hương thơm mát trên cơ thể cô.
“Hừm…anh không giận em, chỉ là…nếu lần sau còn dám theo chân cô bạn đó của em đến những nơi như hộp đêm, anh không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Lời hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng rót vào tai cô lại mang một sự uy hiếp không hề nhẹ, hắn chỉ là không muốn vợ hắn bị kẻ khác dòm ngó. Đã là của hắn thì chỉ có thể thuộc về riêng hắn mà thôi, hắn không có thói quen chia sẻ bất kì thứ gì.
“Vâng.” Cô mím môi đáp, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, may quá, hắn không có giận cô.
Nếu hắn giận cô cũng không biết phải làm sao để dỗ hắn nữa, cứ như vậy hắn cứ ôm cô vào lòng, rất lâu mới buông ra. Sau đó Mạn Lan Đình mới có cơ hội chuẩn bị đi làm, cô vẫn chưa quên việc đến đây để đi công tác đâu, vẫn là để hắn phải chịu ủy khuất rồi.
Tại chi nhánh tập đoàn “Leon” ở Pháp, Mạn Lan Đình toàn thân trong bộ vest nữ lịch thiệp bước vào, trên người tỏa ra khí chất tao nhã, thu hút nhiều ánh nhìn.
Thấy cô, các nhân viên trong công ty đều cúi đầu chào, ai cũng biết vị Phó tổng Mạn từ tổng bộ công ty đến đây để giúp đỡ chi nhánh. Nghe danh tiếng của cô, ai ai cũng phải nể phục, nhưng cũng có một số người vì đố kị mà sinh ra lòng ganh ghét.
Giả dụ như lúc này đây, khi Mạn Lan Đình vừa bước vào thang máy lên trên tầng, một số nhân viên bắt đầu xì xào bàn tán, đa số là lời mỉa mai.
“Chậc chậc, bộ mặt cũng xinh xắn đó, nhưng mà không biết đã qua tay bao nhiêu đàn ông mới có thể leo lên vị trí ngày hôm nay nhỉ?” Một cô nhân viên người Pháp bĩu môi nói.
“Oh…cô muốn biết thì đi mà hỏi đi.” Cô nhân viên bộ phận nhân sự tiếp lời, có chút khinh thường người bên cạnh đáp.
Thật ra trong lòng cô nhân viên bộ phận nhân sự cũng rất ghen tị với nhan sắc và địa vị của Mạn Lan Đình, nhưng cô ta chưa ngu đến mức độ ăn nói bậy bạ trước mặt cấp trên đâu, cô gái người Pháp kia vẫn còn non và xanh lắm.
“Xí! Cô muốn bênh vực cô ta à?” Cô nhân viên người Pháp khẽ lườm nguýt cô nhân viên bộ phận nhân sự, “A…tôi quên mất các người cùng là người nước Z nha, chậc chậc, cũng đều hồ ly tinh như nhau nhỉ?!”
Cô nhân viên bộ phận nhân sự tức tối không thôi, định lên tiếng phản bác thì giám đốc quản lý đi đến, nhắc nhở một phen, khiến hai người kia không dám ho he nửa lời.
“Người ta thế nào cũng không đến lượt các cô bàn luận, nếu muốn cuốn gói ra khỏi đây sớm một chút thì cứ thoải mái!”
Giám đốc quản lý là một người phụ nữ trung niên người Pháp, trên khuôn mặt luống tuổi của bà đeo một cặp kính, lúc nào cũng nheo nheo đôi mắt nhìn người khác.
“Vâng.” Hai cô gái kia khó chịu đáp.
Giám đốc quản lý khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó rời đi luôn, bỏ lại phía sau lưng hai cô gái đang không ngừng lườm nguýt đối phương.
Trên phòng làm việc, Mạn Lan Đình đang xem xét một số tài liệu liên quan đến dự án mới của “Leon”, nhưng trong đầu cô lại chẳng thể nào tập trung nổi.
Những hình ảnh Bạch Thiên Kình dùng những hành động ân cần với cô khiến cô không kiềm chế được mà hạnh phúc, cô mê luyến sự ôn nhu của hắn, một Bạch Thiên Kình dịu dàng như vậy cô chưa bao giờ dám tưởng tượng đến.
Nhưng rồi cũng có một ngày hắn dịu dàng, ân cần như vậy trước mặt cô, nhất thời khiến cô không kịp thích ứng, mà đắm chìm vào đó. Hình như cô đã yêu hắn đến mức không có đường lui rồi.
“Haizz…Mạn tổng, cô sắp chọc thủng cả tệp tài liệu rồi kìa!”
Đang thẫn thờ thì giọng nói của Alex vang lên, kéo cô về thực tại, khẽ ngẩng đầu nhìn gã, mày hơi nhíu lại.
“Cậu quá khoa trương rồi đó!” Cô lạnh giọng nói, nhìn Alex có chút bực bội.
Lí do cô không thích Alex là vì gã làm việc không có trách nhiệm, hại cô phải xử lý đống tàn dư của gã, đã vậy gã còn chẳng thèm giúp đỡ. Suốt ngày đến phòng làm việc của cô ngồi thưởng trà, tám chuyện tào lao, giống y hệt những bà tám.
“Ayza…không có nha, tôi đều là nói thật. Nhìn bộ mặt này của cô chẳng khác nào đang tương tư anh chàng nào đó cả, nói đi, là ai vậy?!”
Alex chớp chớp mắt tiến lại gần Mạn Lan Đình, dò hỏi, trong lòng ngập tràn sự tò mò về cô gái xinh đẹp đang ở trước mặt gã. Một tia hứng thú xẹt qua đáy lòng gã, thật sự rất muốn tìm hiểu xem cô gái này là một người như thế nào, bề ngoài mình đầy gai góc nhưng sâu thẳm bên trong lại rất mềm yếu.
“Tôi đang tương tư chồng tôi, cậu có ý kiến?!” Mạn Lan Đình nhíu mày đáp, khiến Alex á khẩu.
Được rồi, gã chịu thua, không thể mở lời trước khí thế áp bức tỏa ra từ Mạn Lan Đình, vẫn là im lặng là vàng.
Đầu dây bên kia Tô Châu có chút lo lắng hỏi Mạn Lan Đình, có trời mới biết cô vừa lo vừa sợ đến mức nào khi nghe tin Mạn Lan Đình đã gặp lại La Tử Đăng.
Hơn ai hết Tô Châu là người hiểu rõ sự việc năm đó nhất, Mạn Lan Đình đã phải trải qua quãng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời, sống trong Mộ gia giàu có cũng không dễ dàng gì. Đã vậy bên cạnh còn có tên Mộ Thừa Hiên luôn mang rắp tâm chiếm đoạt thân thể của cô, lúc nào cũng phải nâng cao độ cảnh giác quả là rất khó khăn.
“Tôi ổn mà, không sao rồi, thật đó!” Bên này, Mạn Lan Đình cười trấn an cô bạn thân.
Cô biết Tô Châu là đang lo lắng cho cô, nhưng hiện tại thật sự cô đã bình tĩnh trở lại, sau một đêm nghỉ ngơi trong vòng tay ấm áp của hắn, tất cả mọi ưu phiền đã vơi đi rất nhiều.
“Hừm…tạm tin cậu đó, đợi khi nào cậu về tôi dẫn cậu đi xả stress, đảm bảo cậu sẽ hết căng thẳng!”
Tô Châu không ngừng thao thao bất tuyệt, trong đầu đang tưởng tượng viễn cảnh ăn chơi trong hộp đêm, vừa thưởng thức rượu ngon, vừa ngắm nhìn soái ca. Những thứ ấy đều khiến Tô Châu muốn chảy cả nước miếng, cuộc sống của “cẩu độc thân” là phải như vậy, nếu suốt ngày ru rú trong nhà thì quá là phí phạm rồi.
Mải mê nghĩ ngợi lung tung, nhất thời Tô Châu quên mất rằng Mạn Lan Đình đã kết hôn, đến khi nhận ra đã quá muộn màng. Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút lạnh lùng của Bạch Thiên Kình, khiến toàn thân Tô Châu cứng nhắc, rùng mình sợ hãi.
Hắn nói: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà vợ của tôi không cần đến những nơi như hộp đêm để xả stress đâu!”
Tô Châu cả kinh trong lòng, nãy giờ cô đâu có nói là dẫn Mạn Lan Đình đến hộp đêm đâu chứ?! Trời má! Bạch Thiên Kình đi guốc trong bụng cô sao, cái gì hắn cũng có thể đoán ra vậy?
“Sao…sao anh biết tôi định dẫn Đình Đình nhà anh đi hộp đêm vậy? Tôi đâu có nói đâu chứ?!” Tô Châu ngu ngơ hỏi.
Nói xong, Tô Châu mới vô thức che miệng lại, ôi chết tiệt thật, cái miệng nhanh hơn não rồi! Lần này chắc cô tiêu đời với tên mặt lạnh Bạch Thiên Kình rồi, aaa…cô chưa muốn chết đâu!
“Hừ! Nói như vậy trước kia cô thường xuyên dẫn vợ tôi đến hộp đêm giải tỏa nhỉ?” Hắn có chút không vui đáp, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn cô vợ nhỏ đang chột dạ ngồi kế bên.
Mạn Lan Đình khẽ nuốt nước bọt “Ực” một cái, thầm mắng Tô Châu n lần, nói gì không nói cứ chọn đúng lúc có mặt Bạch Thiên Kình mà nói việc đến hộp đêm chơi. Lần này là tiêu đời rồi, hình tượng ngoan ngoãn, thục nữ của cô bấy lâu nay sụp đồ hết rồi.
“Ách…ý tôi không phải như vậy, lâu lâu chúng tôi mới đi thôi. Anh đừng hiểu lầm, haha…”
Bên kia Tô Châu toát mồ hôi hột, đối mặt với Bạch Thiên Kình sao mà khó thở vậy chứ, cách cả một cái màn hình mà cô còn cảm nhận được sát khí tỏa ra từ hắn, nếu mà đứng trước mặt e là Tô Châu đã xỉu lâu rồi. Quá đáng sợ đi, không hổ danh là ông trùm mafia khét tiếng trong lời đồn.
Thức thời được mọi chuyện, Tô Châu không dám nói thêm nữa, vội vã mở miệng qua loa, “Ừm…tôi không làm phiền hai người nữa, tạm biệt nha. Đình Đình à, về nhớ mua quà đó!”
Nói xong, không để Mạn Lan Đình kịp đáp lời Tô Châu đã nhanh chóng cúp máy, Bạch Thiên Kình bỏ chiếc điện thoại xuống tủ đầu giường, quay sang nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
“À thì…chuyện hộp đêm không như anh nghĩ đâu, em rất ít lui tới…” Cô lo lắng giải thích, lòng có chút bồn chồn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“…”
Bạch Thiên Kình không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô vợ nhỏ, thấy được sự bối rối trong mắt Mạn Lan Đình, hắn khẽ cong môi cười. Cô sợ hắn đến vậy à, hắn cũng đâu ăn thịt cô đâu, hắn chỉ là có chút ghen tuông thôi.
“A Kình, anh giận em hả?” Cô dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn, nhỏ giọng dò hỏi, cô sợ hắn giận cô.
Hắn khẽ thở dài, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô vào lòng, khẽ cọ cọ đầu vào hõm vai cô, hít hà mùi hương thơm mát trên cơ thể cô.
“Hừm…anh không giận em, chỉ là…nếu lần sau còn dám theo chân cô bạn đó của em đến những nơi như hộp đêm, anh không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Lời hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng rót vào tai cô lại mang một sự uy hiếp không hề nhẹ, hắn chỉ là không muốn vợ hắn bị kẻ khác dòm ngó. Đã là của hắn thì chỉ có thể thuộc về riêng hắn mà thôi, hắn không có thói quen chia sẻ bất kì thứ gì.
“Vâng.” Cô mím môi đáp, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, may quá, hắn không có giận cô.
Nếu hắn giận cô cũng không biết phải làm sao để dỗ hắn nữa, cứ như vậy hắn cứ ôm cô vào lòng, rất lâu mới buông ra. Sau đó Mạn Lan Đình mới có cơ hội chuẩn bị đi làm, cô vẫn chưa quên việc đến đây để đi công tác đâu, vẫn là để hắn phải chịu ủy khuất rồi.
Tại chi nhánh tập đoàn “Leon” ở Pháp, Mạn Lan Đình toàn thân trong bộ vest nữ lịch thiệp bước vào, trên người tỏa ra khí chất tao nhã, thu hút nhiều ánh nhìn.
Thấy cô, các nhân viên trong công ty đều cúi đầu chào, ai cũng biết vị Phó tổng Mạn từ tổng bộ công ty đến đây để giúp đỡ chi nhánh. Nghe danh tiếng của cô, ai ai cũng phải nể phục, nhưng cũng có một số người vì đố kị mà sinh ra lòng ganh ghét.
Giả dụ như lúc này đây, khi Mạn Lan Đình vừa bước vào thang máy lên trên tầng, một số nhân viên bắt đầu xì xào bàn tán, đa số là lời mỉa mai.
“Chậc chậc, bộ mặt cũng xinh xắn đó, nhưng mà không biết đã qua tay bao nhiêu đàn ông mới có thể leo lên vị trí ngày hôm nay nhỉ?” Một cô nhân viên người Pháp bĩu môi nói.
“Oh…cô muốn biết thì đi mà hỏi đi.” Cô nhân viên bộ phận nhân sự tiếp lời, có chút khinh thường người bên cạnh đáp.
Thật ra trong lòng cô nhân viên bộ phận nhân sự cũng rất ghen tị với nhan sắc và địa vị của Mạn Lan Đình, nhưng cô ta chưa ngu đến mức độ ăn nói bậy bạ trước mặt cấp trên đâu, cô gái người Pháp kia vẫn còn non và xanh lắm.
“Xí! Cô muốn bênh vực cô ta à?” Cô nhân viên người Pháp khẽ lườm nguýt cô nhân viên bộ phận nhân sự, “A…tôi quên mất các người cùng là người nước Z nha, chậc chậc, cũng đều hồ ly tinh như nhau nhỉ?!”
Cô nhân viên bộ phận nhân sự tức tối không thôi, định lên tiếng phản bác thì giám đốc quản lý đi đến, nhắc nhở một phen, khiến hai người kia không dám ho he nửa lời.
“Người ta thế nào cũng không đến lượt các cô bàn luận, nếu muốn cuốn gói ra khỏi đây sớm một chút thì cứ thoải mái!”
Giám đốc quản lý là một người phụ nữ trung niên người Pháp, trên khuôn mặt luống tuổi của bà đeo một cặp kính, lúc nào cũng nheo nheo đôi mắt nhìn người khác.
“Vâng.” Hai cô gái kia khó chịu đáp.
Giám đốc quản lý khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó rời đi luôn, bỏ lại phía sau lưng hai cô gái đang không ngừng lườm nguýt đối phương.
Trên phòng làm việc, Mạn Lan Đình đang xem xét một số tài liệu liên quan đến dự án mới của “Leon”, nhưng trong đầu cô lại chẳng thể nào tập trung nổi.
Những hình ảnh Bạch Thiên Kình dùng những hành động ân cần với cô khiến cô không kiềm chế được mà hạnh phúc, cô mê luyến sự ôn nhu của hắn, một Bạch Thiên Kình dịu dàng như vậy cô chưa bao giờ dám tưởng tượng đến.
Nhưng rồi cũng có một ngày hắn dịu dàng, ân cần như vậy trước mặt cô, nhất thời khiến cô không kịp thích ứng, mà đắm chìm vào đó. Hình như cô đã yêu hắn đến mức không có đường lui rồi.
“Haizz…Mạn tổng, cô sắp chọc thủng cả tệp tài liệu rồi kìa!”
Đang thẫn thờ thì giọng nói của Alex vang lên, kéo cô về thực tại, khẽ ngẩng đầu nhìn gã, mày hơi nhíu lại.
“Cậu quá khoa trương rồi đó!” Cô lạnh giọng nói, nhìn Alex có chút bực bội.
Lí do cô không thích Alex là vì gã làm việc không có trách nhiệm, hại cô phải xử lý đống tàn dư của gã, đã vậy gã còn chẳng thèm giúp đỡ. Suốt ngày đến phòng làm việc của cô ngồi thưởng trà, tám chuyện tào lao, giống y hệt những bà tám.
“Ayza…không có nha, tôi đều là nói thật. Nhìn bộ mặt này của cô chẳng khác nào đang tương tư anh chàng nào đó cả, nói đi, là ai vậy?!”
Alex chớp chớp mắt tiến lại gần Mạn Lan Đình, dò hỏi, trong lòng ngập tràn sự tò mò về cô gái xinh đẹp đang ở trước mặt gã. Một tia hứng thú xẹt qua đáy lòng gã, thật sự rất muốn tìm hiểu xem cô gái này là một người như thế nào, bề ngoài mình đầy gai góc nhưng sâu thẳm bên trong lại rất mềm yếu.
“Tôi đang tương tư chồng tôi, cậu có ý kiến?!” Mạn Lan Đình nhíu mày đáp, khiến Alex á khẩu.
Được rồi, gã chịu thua, không thể mở lời trước khí thế áp bức tỏa ra từ Mạn Lan Đình, vẫn là im lặng là vàng.