Chương 25
Bóng đêm dần sâu.
Ăn lẩu xong, Tống Huỳnh dẫn Lâm Hạo đi tìm Trác Nhất Thiến uống rượu, Trác Nhất Thiến không quen Lâm Hạo, nhưng lại là fan trung thành các tác phẩm của anh ấy, sau khi uống say cô ấy suýt chút nữa muốn đu lên người Lâm Hạo, mặt Trần Tần đã xanh mét rồi.
“Bạn của cậu khá mãnh liệt.” Trên đường về nhà, Lâm Hạo nhịn không nổi mà phàn nàn với Tống Huỳnh.
Tống Huỳnh lớn tiếng cười ha ha: “Vẫn ổn mà, cậu ấy thích cậu nên mới thế.”
Anh ấy cười: “Cũng chưa thấy cậu nhiệt tình với tớ như vậy.”
Tống Huỳnh mặt dày bảo: “Tớ tương đối béo, đu trên người cậu sợ cậu không chịu được.”
“Tới thử xem, tớ chắc chắn chịu được, đừng thấy tớ gầy, cái này gọi là mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt.”
Tống Huỳnh vô cùng không phối hợp mà làm ra vẻ mặt nôn mửa.
Lâm Hạo thở dài: “Bé Tống, cậu thực sự không nể mặt, do tớ đứng chưa đủ cao à?”
Tống Huỳnh lia mắt nhìn nhanh anh ấy từ trên xuống dưới, vai rộng, eo thon, chân dài, vừa nhìn là biết dáng người chú trọng rèn luyện, có thể trực tiếp kéo đi làm người mẫu thể hình, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.
“Là dáng người cậu vẫn chưa đủ đẹp.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Lâm Hạo hừ một tiếng, một tay đỡ vô lăng, một tay vén áo hoodie lên: “Mở to đôi mắt của cậu, nói cho tớ đây là cái gì?”
“Bình thường bình thường, tớ từng thấy cái tốt hơn.” Tống Huỳnh nhắc nhở anh ấy: “Chú ý nhìn đường.”
“Cậu có thành kiến với tớ, còn không thì chính là bộ lọc mối tình đầu quá nặng mê hoặc tâm trí.” Lâm Hạo biết người mà cô bạn thời thơ ấu nói là ai, giọng điệu chua loét.
Thật sự không phải, cô đã nhìn 360 độ, có thể lấy nhân phẩm bảo đảm, còn có video làm chứng...
Lâm Hạo còn muốn tranh luận thêm, điện thoại của anh ấy vang lên, trò chuyện gần mười phút, xe lái đến khu dân cư của Tống Huỳnh. Bên cạnh cái cây dưới lầu, có một chiếc xe khá nổi bật đang đậu.
Ngay cả Lâm Hạo cũng phân tâm nhìn qua, suy cho cùng biển số xe kia thực sự bắt mắt.
Tống Huỳnh có hơi bất ngờ, lúc này anh đến đây làm gì?
Cuộc điện thoại của Lâm Hạo vẫn chưa gọi xong. Anh ấy liếc mắt thấy chiếc xe màu đen dưới tòa nhà Tống Huỳnh, biển số xe hơi quen mắt, nó đậu ở trong khu dân cư này có hơi nổi bật, trong lòng thấy kỳ quái.
Đậu xe xong, Lâm Hạo tháo dây an toàn ra, mở cửa xe, một chân vừa mới bước xuống, Tống Huỳnh bỗng kéo lấy tay áo anh ấy: “Đưa tớ đến đây là được rồi.”
“Không phải đã nói để tớ đi lên hít mèo à?” Lâm Hảo hỏi.
Ánh mắt Tống Huỳnh hơi né tránh, thương lượng: “Có thể để lần sau rồi hít không?”
“Không thể, nói với cậu rồi, nữ chính phim của tớ nuôi mèo, để tớ xem thử, nói không chừng sẽ để con mèo nhà cậu đến diễn.”
Lý do này quả thực không cách nào phản bác.
Tống Huỳnh không biết Lục Thiệu Tu lại đến đây làm cái gì, cô đành phải giả vờ không thấy chiếc xe kia, một trước một sau xuống xe cùng với Lâm Hạo, đi về phía hàng lang.
“Cô Tống!” Tài xế xuống xe, cười tươi như hoa nói: “Anh Lục muốn mời cô lên xe nói chuyện.”
Cửa sổ ghế sau xe cũng chưa hạ xuống, bóng cây phản chiếu mờ ảo, không thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông trong xe, biểu cảm lạnh lùng cứng rắn trên gương mặt anh giờ đây ra sao?
Anh vẫn kiêu ngạo như vậy, đến đây một cách khó hiểu, còn phải để tài xế truyền lời thay, anh là người câm, hay là ngay cả xuống xe cũng ngại rồng đến nhà tôm.
Thái độ của Tống Huỳnh nhẹ nhàng mà kiên quyến: “Nếu có việc, mời anh Lục xuống xe nói.”
“Cô Tống, cô xem, anh Lục đã đích thân đến rồi, cô nể mặt chút nhé.” Tài xế vẫn khuyên tử tế.
Lâm Hạo không khỏi nhíu màu, chắn trước mặt Tống Huỳnh: “Bé Tống, ai đây?”
Anh Lục, anh Lục nào cơ? Điệu bộ đủ lớn, trông kiểu cách này, có lẽ là người theo đuổi Tống Huỳnh, anh ấy không quá quen thuộc với vòng tròn ở Thành phố Lạc, chỉ quen biết mấy người sếp họ Lục, một là quá lớn tuổi có vợ có chồng, hai là trông khó coi nhân phẩm dở tệ, không một ai xứng đôi với Tống Huỳnh nhà anh ấy.
Từ nhỏ anh ấy lớn lên cùng một nơi với Tống Huỳnh, theo bản năng sinh ra tâm thái của bố vợ, vô cùng ghét bỏ người theo đuổi như vậy.
Tống Huỳnh đánh trống lảng: “Một người quen.”
Anh ấy che chở Tống Huỳnh ở đằng sau: “Chỉ là người quen? Vậy không có gì để nói, chúng ta đi lên.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh gật đầu, cuối cùng nhìn chăm chú chiếc xe kia một cái, quay đầu đi ngay, không đến ba giây, nghe thấy tiếng đóng cửa “rầm” một tiếng ở phía sau, giọng điệu người đàn ông nặng nề, kìm nén sự tức giận: “Tống Huỳnh!”
Hai người cùng quay đầu lại.
Mấy ngày không gặp, phong thái của người đàn ông vẫn không giảm, vẫn là dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, cổ áo sơ mi hơi hé mở, ngực phập phồng, một tay anh đặt trên cửa xe, đang gắng hết sức kiềm chế.
Ngay cái nhìn đầu tiên, Lâm Hạo đã cảm thấy quen mắt, như thể đã thấy ở đâu đó.
Đã thấy ở khá nhiều nơi.
Lại thấy vẻ mặt Tống Huỳnh nhìn người đàn ông này, đột nhiên vỡ lẽ, làm sao còn không hiểu.
Mối tình đầu máu chó ấy.
Người đàn ông mà cô bạn thời thơ ấu đã bắt đầu yêu thầm thời cấp ba, tám năm sau mới tiếp xúc, chờ đến khi Lâm Hạo biết chuyện này, truy hỏi tiền căn hậu quả, Tống Huỳnh chỉ nói một câu nhẹ tênh: Đã tan vỡ rồi.
Các loại quá trình ở giữa, Lâm Hạo đều không hiểu rõ tình hình, xem xét từ lập trường của anh ấy, chỉ để ý một điều.
Đó chính là người đàn ông khiến cô bạn thời thơ ấu mà anh ấy trân quý nhất đau lòng.
Chỉ điều này thôi đã không thể tha thứ.
Không đợi Tống Huỳnh nói chuyện, Lâm Hạo đã giành mở miệng trước: “Anh là ai? Tìm bé Tống nhà tôi làm gì? Muốn nói chuyện với cậu ấy thì phải qua cửa của tôi trước.”
Tống Huỳnh xấu hổ kéo tay áo anh ấy: “...Đừng làm loạn.”
Phim của cậu còn là người ta đầu tư, cứ đắc tội “kim chủ” như thế thật sự ổn sao?
“Không làm loạn, tớ rất tỉnh táo, bé Tống cậu đừng sợ, ngoan ngoãn đứng sau lưng tớ.”
Tống Huỳnh dở khóc dở cười, vỗ bả vai Lâm Hạo: “Không sao, để tớ nói hai câu.”
Lâm Hạo cho cô một ánh mắt cổ vũ.
“...” Tống Huỳnh tạm thời không để ý đến tên hề này, bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông trầm lặng bên cạnh xe: “Anh có chuyện gì?”
Toàn thân Lục Thiệu Tu đều là áp suất thấp, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người của người đàn ông đứng kề vai với Tống Huỳnh, riêng nhìn tướng mạo, đã biết anh ấy là người tùy tiện, giỏi nói lời đường mật.
Vậy ra Tống Huỳnh không thích anh, là bởi vì thích đàn ông kiểu này?
“Không có việc gì thì không thể đến tìm em à? Ai đặt quy tắc?” Giọng Lục Thiệu Tu trầm thấp, càng tức giận trên mặt càng bình tĩnh.
Tống Huỳnh thở nông: “Nếu anh không thể nói chuyện đàng hoàng thì đừng mở miệng.”
Ánh mắt cô tựa như nhìn một người xa lạ, anh thà rằng cô nổi giận với anh giống như ngày hôm đó.
Lục Thiệu Tu nhẫn nhịn, giọng điệu thoáng dịu đi: “Vào trong xe, tôi với em nói chuyện riêng.”
Anh đã kìm nén tính khí, chỉ là không muốn tình hình trở nên tệ hơn, thái độ của Tống Huỳnh lạnh nhạt như thế khiến anh không thích nghi được.
“Đừng đi.” Lâm Hạo ấn bả vai Tống Huỳnh lại: “Bé Tống, chúng ta còn phải về nhà xem mèo.”
Anh ấy cố tình nhấn mạnh “chúng ta”, “về nhà”, động tác và giọng điệu đều thể hiện sự thân mật, thậm chí còn cố ý khiêu khích.
Tống Huỳnh không có bất cứ phản ứng gì với hành động khoác vai của anh ấy.
“Hỏi em một lần nữa, có lên xe với tôi không?” Lục Thiệu Tu lại hỏi thêm một lần nữa, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, im lặng thúc giục, ép cô nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Tống Huỳnh không biết anh muốn nói gì, cũng không muốn biết, người đàn ông này vốn cố chấp kỳ quặc, lúc này nổi giận càng thêm thô lỗ, đợi lát nữa vào trong xe lại muốn thế nào? Cưỡng hôn? Hay là nắm lấy cằm cô?
Cô tưởng rằng hôm đó đã khiến anh nhận được bài học.
“Không muốn, nếu sếp Lục không có chuyện quan trọng tìm tôi, vậy xin lỗi tôi phải lên lầu rồi.”
Lâm Hạo cười không tiếng động, đi theo phía sau Tống Huỳnh, lộ ra nét mặt đắc ý với Lục Thiệu Tu.
… Nếu giờ phút này Tống Huỳnh quay đầu lại nhìn, sẽ phát hiện nét mặt của Lâm Hạo vô cùng quen thuộc, sau khi mèo nhà cô tranh giành tình yêu thương thắng chú chó, biểu cảm nhỏ khinh bỉ giống hệt anh ấy.
Vào cửa nhà, điều đầu tiên Lâm Hạo làm là bế mèo lên, Nữ Tước kiêu ngạo, móng vuốt thậm chí còn ngăn cản được thế tiến công của anh ấy, động tác vô cùng chống cự.
“Cẩn thận nó cào cậu.” Tống Huỳnh tốt bụng nhắc nhở.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không sao, tớ tiêm vắc-xin phòng bệnh dại rồi, nếu bị cào một chút mà có thể làm nó can tâm tình nguyện để tớ ôm, vậy quá hời rồi!”
Vừa nói, Lâm Hạo vừa nâng cánh tay lên, trìu mến nói với mèo: “Đến đây, cào đi nào.”
Nữ Tước đột nhiên gặp phải đối thủ, linh cảm thấy móng vuốt này đi xuống sẽ bị ăn vạ đến chết, “meooo” một tiếng thảm thiết, ra sức chạy thoát từ trong lòng của tên biến thái, co rúm nhảy vào trong lồng ngực mềm mại của Tống Huỳnh.
Hu hu hu, vẫn là nơi này của con sen tương đối an toàn!
“Thôi vậy, không phối hợp như này, để chó xuất hiện trên màn ảnh cũng không tồi.” Lâm Hạo cười khà khà, duỗi nanh vuốt ma quỷ của tội ác về phía Thiếu Tá.
Chú chó lớn ngốc nghếch luôn ngoan ngoãn cảm nhận được mối nguy, lui về phía sau vài bước, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp để uy hiếp.
Lâm Hạo lúng túng: “Tớ không được động vật nhỏ hoan nghênh như thế ư?”
Thiếu Tá chậm rãi lui đến cửa sổ, cảm nhận được cái gì đó, cả thân chó đứng lên, bấu cửa sổ nhìn xuống, đôi mắt tròn xoe ươn ướt sáng rực lên, cái đuôi vẫy thẳng đứng.
Tống Huỳnh pha cà phê ở phòng bếp, chú chó chạy xoẹt vào, cẩn thận cắn góc áo cô kéo ra bên ngoài, vẻ mặt nhỏ sắp gấp muốn chết.
“Sao thế?” Tống Huỳnh hoang mang cùng đi ra ngoài, bị chú chó đưa đến cạnh cửa sổ.
Chú chó “áu áu” làm nũng, trong cổ họng gầm gừ, khác một trời một vực với vừa rồi khi đối mặt cùng Lâm Hạo, Tống Huỳnh vỗ về xoa đầu chú chó, nhìn xuống dưới lầu.
Chiếc xe màu đen kia vẫn đậu ở nơi đó.
Người đàn ông dựa vào cửa xe, cúi đầu hút thuốc, trong ánh sáng mờ ảo, đốm sáng màu đỏ tươi đung đưa giữa ngón tay anh, bóng dáng có vẻ hết sức lẻ loi hiu quạnh.
Lúc này, dường như anh đã gỡ thái độ kiêu ngạo xuống, trầm lặng đến mức khiến lòng người nảy sinh sự rung động.
Tống Huỳnh cắn răng véo lên cánh tay, đừng dao động, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chẳng qua đây chỉ là lần đầu tiên anh bị người ta từ chối nên tâm thế mất cân bằng, trong xương cốt vẫn cứ là sếp Lục không ai bì nổi kia.
Anh luôn chiến thắng, không chịu được mùi vị thất bại đúng không?
Ánh mắt Tống Huỳnh phức tạp, nhìn một lát, người đàn ông có vẻ như cảm nhận được gì đó, bỗng dưng ngẩng đầu, cô vội vàng lùi ra phía sau, kéo rèm lên.
“Nhìn gì đó?” Lâm Hạo hỏi: “Tên kia vẫn chưa đi?”
Tống Huỳnh nhắc nhở anh ấy: “Người ta không gọi là tên kia, gọi là Lục Thiệu Tu.”
“Phải, nam thần của cậu, mối tình đầu của cậu, thân cao chân dài dáng người đẹp, có tiền có quyền có thời gian.” Giọng điệu Lâm Hạo thần bí: “Anh ta tốt như thế, sao cậu phải để anh ta ở ngoài?”
Giữa bạn lâu năm, công kích lẫn nhau cũng là một loại thú vui.
Tống Huỳnh ngồi xổm xuống ôm chú chó, đôi mắt tò mò nhìn anh ấy: “Còn thảnh thơi lo nghĩ cho tớ, không bằng lo cho bản thân cậu.”
“Tớ thì sao?”
“Người đầu tư bộ phim kia của cậu là ai còn nhớ không? Ôi, cậu khiêu khích anh ấy, hình như anh ấy cũng rất tức giận đó nha...”
Vẻ mặt của Lâm Hạo cứng đờ, hơi mất tự nhiên mà nói: “Anh ta rút vốn, cùng lắm thì tớ trở về ôm đùi bố tớ, so với thể diện của tớ, vẫn là hạnh phúc cả đời của bé Tống nhà ta tương đối quan trọng.”
Tống Huỳnh: “...”
Lâm Hạo rất có hứng thú xoa cằm, nheo mắt lại, Tống Huỳnh hiểu rõ anh ấy, mỗi khi anh ấy lộ ra nét mặt này thì hẳn là trong bụng đang có ý đồ xấu.
“Cậu lại muốn làm gì nữa?”
“Có rồi!” Anh ấy vỗ đùi, hô to một tiếng: “Muốn nhìn nam thần ngày xưa kiêu ngạo sẽ cúi đầu vì cậu, ghen tuông vì cậu, điên cuồng vì cậu, vì cậu mà đâm đầu vào tường không?”
Tên này chơi rất điên, điên lên sẽ không buông tha cho bất cứ ai bên cạnh, da đầu Tống Huỳnh tê dại: “Cậu nghĩ nhiều rồi, Lục Thiệu Tu không phải kiểu chàng trai nhỏ biết ghen đó đâu.”
“No no no, kiểu cấm dục như anh ta lạnh lùng ghen lên mới thú vị, bé Tống, kỳ thực cậu cũng rất muốn xem chứ gì?”
Trong sự trêu ghẹo của Lâm Hạo, Tống Huỳnh dần dần đỏ mặt.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Con trai chó đã gửi một tin nhắn mã hóa cho chó Lục trong đêm hôm ấy: Bố, bố bảo trọng! Sẽ có kẻ xảo quyệt muốn hại bố.
Ăn lẩu xong, Tống Huỳnh dẫn Lâm Hạo đi tìm Trác Nhất Thiến uống rượu, Trác Nhất Thiến không quen Lâm Hạo, nhưng lại là fan trung thành các tác phẩm của anh ấy, sau khi uống say cô ấy suýt chút nữa muốn đu lên người Lâm Hạo, mặt Trần Tần đã xanh mét rồi.
“Bạn của cậu khá mãnh liệt.” Trên đường về nhà, Lâm Hạo nhịn không nổi mà phàn nàn với Tống Huỳnh.
Tống Huỳnh lớn tiếng cười ha ha: “Vẫn ổn mà, cậu ấy thích cậu nên mới thế.”
Anh ấy cười: “Cũng chưa thấy cậu nhiệt tình với tớ như vậy.”
Tống Huỳnh mặt dày bảo: “Tớ tương đối béo, đu trên người cậu sợ cậu không chịu được.”
“Tới thử xem, tớ chắc chắn chịu được, đừng thấy tớ gầy, cái này gọi là mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo lại có thịt.”
Tống Huỳnh vô cùng không phối hợp mà làm ra vẻ mặt nôn mửa.
Lâm Hạo thở dài: “Bé Tống, cậu thực sự không nể mặt, do tớ đứng chưa đủ cao à?”
Tống Huỳnh lia mắt nhìn nhanh anh ấy từ trên xuống dưới, vai rộng, eo thon, chân dài, vừa nhìn là biết dáng người chú trọng rèn luyện, có thể trực tiếp kéo đi làm người mẫu thể hình, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.
“Là dáng người cậu vẫn chưa đủ đẹp.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Lâm Hạo hừ một tiếng, một tay đỡ vô lăng, một tay vén áo hoodie lên: “Mở to đôi mắt của cậu, nói cho tớ đây là cái gì?”
“Bình thường bình thường, tớ từng thấy cái tốt hơn.” Tống Huỳnh nhắc nhở anh ấy: “Chú ý nhìn đường.”
“Cậu có thành kiến với tớ, còn không thì chính là bộ lọc mối tình đầu quá nặng mê hoặc tâm trí.” Lâm Hạo biết người mà cô bạn thời thơ ấu nói là ai, giọng điệu chua loét.
Thật sự không phải, cô đã nhìn 360 độ, có thể lấy nhân phẩm bảo đảm, còn có video làm chứng...
Lâm Hạo còn muốn tranh luận thêm, điện thoại của anh ấy vang lên, trò chuyện gần mười phút, xe lái đến khu dân cư của Tống Huỳnh. Bên cạnh cái cây dưới lầu, có một chiếc xe khá nổi bật đang đậu.
Ngay cả Lâm Hạo cũng phân tâm nhìn qua, suy cho cùng biển số xe kia thực sự bắt mắt.
Tống Huỳnh có hơi bất ngờ, lúc này anh đến đây làm gì?
Cuộc điện thoại của Lâm Hạo vẫn chưa gọi xong. Anh ấy liếc mắt thấy chiếc xe màu đen dưới tòa nhà Tống Huỳnh, biển số xe hơi quen mắt, nó đậu ở trong khu dân cư này có hơi nổi bật, trong lòng thấy kỳ quái.
Đậu xe xong, Lâm Hạo tháo dây an toàn ra, mở cửa xe, một chân vừa mới bước xuống, Tống Huỳnh bỗng kéo lấy tay áo anh ấy: “Đưa tớ đến đây là được rồi.”
“Không phải đã nói để tớ đi lên hít mèo à?” Lâm Hảo hỏi.
Ánh mắt Tống Huỳnh hơi né tránh, thương lượng: “Có thể để lần sau rồi hít không?”
“Không thể, nói với cậu rồi, nữ chính phim của tớ nuôi mèo, để tớ xem thử, nói không chừng sẽ để con mèo nhà cậu đến diễn.”
Lý do này quả thực không cách nào phản bác.
Tống Huỳnh không biết Lục Thiệu Tu lại đến đây làm cái gì, cô đành phải giả vờ không thấy chiếc xe kia, một trước một sau xuống xe cùng với Lâm Hạo, đi về phía hàng lang.
“Cô Tống!” Tài xế xuống xe, cười tươi như hoa nói: “Anh Lục muốn mời cô lên xe nói chuyện.”
Cửa sổ ghế sau xe cũng chưa hạ xuống, bóng cây phản chiếu mờ ảo, không thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông trong xe, biểu cảm lạnh lùng cứng rắn trên gương mặt anh giờ đây ra sao?
Anh vẫn kiêu ngạo như vậy, đến đây một cách khó hiểu, còn phải để tài xế truyền lời thay, anh là người câm, hay là ngay cả xuống xe cũng ngại rồng đến nhà tôm.
Thái độ của Tống Huỳnh nhẹ nhàng mà kiên quyến: “Nếu có việc, mời anh Lục xuống xe nói.”
“Cô Tống, cô xem, anh Lục đã đích thân đến rồi, cô nể mặt chút nhé.” Tài xế vẫn khuyên tử tế.
Lâm Hạo không khỏi nhíu màu, chắn trước mặt Tống Huỳnh: “Bé Tống, ai đây?”
Anh Lục, anh Lục nào cơ? Điệu bộ đủ lớn, trông kiểu cách này, có lẽ là người theo đuổi Tống Huỳnh, anh ấy không quá quen thuộc với vòng tròn ở Thành phố Lạc, chỉ quen biết mấy người sếp họ Lục, một là quá lớn tuổi có vợ có chồng, hai là trông khó coi nhân phẩm dở tệ, không một ai xứng đôi với Tống Huỳnh nhà anh ấy.
Từ nhỏ anh ấy lớn lên cùng một nơi với Tống Huỳnh, theo bản năng sinh ra tâm thái của bố vợ, vô cùng ghét bỏ người theo đuổi như vậy.
Tống Huỳnh đánh trống lảng: “Một người quen.”
Anh ấy che chở Tống Huỳnh ở đằng sau: “Chỉ là người quen? Vậy không có gì để nói, chúng ta đi lên.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh gật đầu, cuối cùng nhìn chăm chú chiếc xe kia một cái, quay đầu đi ngay, không đến ba giây, nghe thấy tiếng đóng cửa “rầm” một tiếng ở phía sau, giọng điệu người đàn ông nặng nề, kìm nén sự tức giận: “Tống Huỳnh!”
Hai người cùng quay đầu lại.
Mấy ngày không gặp, phong thái của người đàn ông vẫn không giảm, vẫn là dáng vẻ áo mũ chỉnh tề, cổ áo sơ mi hơi hé mở, ngực phập phồng, một tay anh đặt trên cửa xe, đang gắng hết sức kiềm chế.
Ngay cái nhìn đầu tiên, Lâm Hạo đã cảm thấy quen mắt, như thể đã thấy ở đâu đó.
Đã thấy ở khá nhiều nơi.
Lại thấy vẻ mặt Tống Huỳnh nhìn người đàn ông này, đột nhiên vỡ lẽ, làm sao còn không hiểu.
Mối tình đầu máu chó ấy.
Người đàn ông mà cô bạn thời thơ ấu đã bắt đầu yêu thầm thời cấp ba, tám năm sau mới tiếp xúc, chờ đến khi Lâm Hạo biết chuyện này, truy hỏi tiền căn hậu quả, Tống Huỳnh chỉ nói một câu nhẹ tênh: Đã tan vỡ rồi.
Các loại quá trình ở giữa, Lâm Hạo đều không hiểu rõ tình hình, xem xét từ lập trường của anh ấy, chỉ để ý một điều.
Đó chính là người đàn ông khiến cô bạn thời thơ ấu mà anh ấy trân quý nhất đau lòng.
Chỉ điều này thôi đã không thể tha thứ.
Không đợi Tống Huỳnh nói chuyện, Lâm Hạo đã giành mở miệng trước: “Anh là ai? Tìm bé Tống nhà tôi làm gì? Muốn nói chuyện với cậu ấy thì phải qua cửa của tôi trước.”
Tống Huỳnh xấu hổ kéo tay áo anh ấy: “...Đừng làm loạn.”
Phim của cậu còn là người ta đầu tư, cứ đắc tội “kim chủ” như thế thật sự ổn sao?
“Không làm loạn, tớ rất tỉnh táo, bé Tống cậu đừng sợ, ngoan ngoãn đứng sau lưng tớ.”
Tống Huỳnh dở khóc dở cười, vỗ bả vai Lâm Hạo: “Không sao, để tớ nói hai câu.”
Lâm Hạo cho cô một ánh mắt cổ vũ.
“...” Tống Huỳnh tạm thời không để ý đến tên hề này, bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông trầm lặng bên cạnh xe: “Anh có chuyện gì?”
Toàn thân Lục Thiệu Tu đều là áp suất thấp, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người của người đàn ông đứng kề vai với Tống Huỳnh, riêng nhìn tướng mạo, đã biết anh ấy là người tùy tiện, giỏi nói lời đường mật.
Vậy ra Tống Huỳnh không thích anh, là bởi vì thích đàn ông kiểu này?
“Không có việc gì thì không thể đến tìm em à? Ai đặt quy tắc?” Giọng Lục Thiệu Tu trầm thấp, càng tức giận trên mặt càng bình tĩnh.
Tống Huỳnh thở nông: “Nếu anh không thể nói chuyện đàng hoàng thì đừng mở miệng.”
Ánh mắt cô tựa như nhìn một người xa lạ, anh thà rằng cô nổi giận với anh giống như ngày hôm đó.
Lục Thiệu Tu nhẫn nhịn, giọng điệu thoáng dịu đi: “Vào trong xe, tôi với em nói chuyện riêng.”
Anh đã kìm nén tính khí, chỉ là không muốn tình hình trở nên tệ hơn, thái độ của Tống Huỳnh lạnh nhạt như thế khiến anh không thích nghi được.
“Đừng đi.” Lâm Hạo ấn bả vai Tống Huỳnh lại: “Bé Tống, chúng ta còn phải về nhà xem mèo.”
Anh ấy cố tình nhấn mạnh “chúng ta”, “về nhà”, động tác và giọng điệu đều thể hiện sự thân mật, thậm chí còn cố ý khiêu khích.
Tống Huỳnh không có bất cứ phản ứng gì với hành động khoác vai của anh ấy.
“Hỏi em một lần nữa, có lên xe với tôi không?” Lục Thiệu Tu lại hỏi thêm một lần nữa, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, im lặng thúc giục, ép cô nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Tống Huỳnh không biết anh muốn nói gì, cũng không muốn biết, người đàn ông này vốn cố chấp kỳ quặc, lúc này nổi giận càng thêm thô lỗ, đợi lát nữa vào trong xe lại muốn thế nào? Cưỡng hôn? Hay là nắm lấy cằm cô?
Cô tưởng rằng hôm đó đã khiến anh nhận được bài học.
“Không muốn, nếu sếp Lục không có chuyện quan trọng tìm tôi, vậy xin lỗi tôi phải lên lầu rồi.”
Lâm Hạo cười không tiếng động, đi theo phía sau Tống Huỳnh, lộ ra nét mặt đắc ý với Lục Thiệu Tu.
… Nếu giờ phút này Tống Huỳnh quay đầu lại nhìn, sẽ phát hiện nét mặt của Lâm Hạo vô cùng quen thuộc, sau khi mèo nhà cô tranh giành tình yêu thương thắng chú chó, biểu cảm nhỏ khinh bỉ giống hệt anh ấy.
Vào cửa nhà, điều đầu tiên Lâm Hạo làm là bế mèo lên, Nữ Tước kiêu ngạo, móng vuốt thậm chí còn ngăn cản được thế tiến công của anh ấy, động tác vô cùng chống cự.
“Cẩn thận nó cào cậu.” Tống Huỳnh tốt bụng nhắc nhở.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không sao, tớ tiêm vắc-xin phòng bệnh dại rồi, nếu bị cào một chút mà có thể làm nó can tâm tình nguyện để tớ ôm, vậy quá hời rồi!”
Vừa nói, Lâm Hạo vừa nâng cánh tay lên, trìu mến nói với mèo: “Đến đây, cào đi nào.”
Nữ Tước đột nhiên gặp phải đối thủ, linh cảm thấy móng vuốt này đi xuống sẽ bị ăn vạ đến chết, “meooo” một tiếng thảm thiết, ra sức chạy thoát từ trong lòng của tên biến thái, co rúm nhảy vào trong lồng ngực mềm mại của Tống Huỳnh.
Hu hu hu, vẫn là nơi này của con sen tương đối an toàn!
“Thôi vậy, không phối hợp như này, để chó xuất hiện trên màn ảnh cũng không tồi.” Lâm Hạo cười khà khà, duỗi nanh vuốt ma quỷ của tội ác về phía Thiếu Tá.
Chú chó lớn ngốc nghếch luôn ngoan ngoãn cảm nhận được mối nguy, lui về phía sau vài bước, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp để uy hiếp.
Lâm Hạo lúng túng: “Tớ không được động vật nhỏ hoan nghênh như thế ư?”
Thiếu Tá chậm rãi lui đến cửa sổ, cảm nhận được cái gì đó, cả thân chó đứng lên, bấu cửa sổ nhìn xuống, đôi mắt tròn xoe ươn ướt sáng rực lên, cái đuôi vẫy thẳng đứng.
Tống Huỳnh pha cà phê ở phòng bếp, chú chó chạy xoẹt vào, cẩn thận cắn góc áo cô kéo ra bên ngoài, vẻ mặt nhỏ sắp gấp muốn chết.
“Sao thế?” Tống Huỳnh hoang mang cùng đi ra ngoài, bị chú chó đưa đến cạnh cửa sổ.
Chú chó “áu áu” làm nũng, trong cổ họng gầm gừ, khác một trời một vực với vừa rồi khi đối mặt cùng Lâm Hạo, Tống Huỳnh vỗ về xoa đầu chú chó, nhìn xuống dưới lầu.
Chiếc xe màu đen kia vẫn đậu ở nơi đó.
Người đàn ông dựa vào cửa xe, cúi đầu hút thuốc, trong ánh sáng mờ ảo, đốm sáng màu đỏ tươi đung đưa giữa ngón tay anh, bóng dáng có vẻ hết sức lẻ loi hiu quạnh.
Lúc này, dường như anh đã gỡ thái độ kiêu ngạo xuống, trầm lặng đến mức khiến lòng người nảy sinh sự rung động.
Tống Huỳnh cắn răng véo lên cánh tay, đừng dao động, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chẳng qua đây chỉ là lần đầu tiên anh bị người ta từ chối nên tâm thế mất cân bằng, trong xương cốt vẫn cứ là sếp Lục không ai bì nổi kia.
Anh luôn chiến thắng, không chịu được mùi vị thất bại đúng không?
Ánh mắt Tống Huỳnh phức tạp, nhìn một lát, người đàn ông có vẻ như cảm nhận được gì đó, bỗng dưng ngẩng đầu, cô vội vàng lùi ra phía sau, kéo rèm lên.
“Nhìn gì đó?” Lâm Hạo hỏi: “Tên kia vẫn chưa đi?”
Tống Huỳnh nhắc nhở anh ấy: “Người ta không gọi là tên kia, gọi là Lục Thiệu Tu.”
“Phải, nam thần của cậu, mối tình đầu của cậu, thân cao chân dài dáng người đẹp, có tiền có quyền có thời gian.” Giọng điệu Lâm Hạo thần bí: “Anh ta tốt như thế, sao cậu phải để anh ta ở ngoài?”
Giữa bạn lâu năm, công kích lẫn nhau cũng là một loại thú vui.
Tống Huỳnh ngồi xổm xuống ôm chú chó, đôi mắt tò mò nhìn anh ấy: “Còn thảnh thơi lo nghĩ cho tớ, không bằng lo cho bản thân cậu.”
“Tớ thì sao?”
“Người đầu tư bộ phim kia của cậu là ai còn nhớ không? Ôi, cậu khiêu khích anh ấy, hình như anh ấy cũng rất tức giận đó nha...”
Vẻ mặt của Lâm Hạo cứng đờ, hơi mất tự nhiên mà nói: “Anh ta rút vốn, cùng lắm thì tớ trở về ôm đùi bố tớ, so với thể diện của tớ, vẫn là hạnh phúc cả đời của bé Tống nhà ta tương đối quan trọng.”
Tống Huỳnh: “...”
Lâm Hạo rất có hứng thú xoa cằm, nheo mắt lại, Tống Huỳnh hiểu rõ anh ấy, mỗi khi anh ấy lộ ra nét mặt này thì hẳn là trong bụng đang có ý đồ xấu.
“Cậu lại muốn làm gì nữa?”
“Có rồi!” Anh ấy vỗ đùi, hô to một tiếng: “Muốn nhìn nam thần ngày xưa kiêu ngạo sẽ cúi đầu vì cậu, ghen tuông vì cậu, điên cuồng vì cậu, vì cậu mà đâm đầu vào tường không?”
Tên này chơi rất điên, điên lên sẽ không buông tha cho bất cứ ai bên cạnh, da đầu Tống Huỳnh tê dại: “Cậu nghĩ nhiều rồi, Lục Thiệu Tu không phải kiểu chàng trai nhỏ biết ghen đó đâu.”
“No no no, kiểu cấm dục như anh ta lạnh lùng ghen lên mới thú vị, bé Tống, kỳ thực cậu cũng rất muốn xem chứ gì?”
Trong sự trêu ghẹo của Lâm Hạo, Tống Huỳnh dần dần đỏ mặt.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Con trai chó đã gửi một tin nhắn mã hóa cho chó Lục trong đêm hôm ấy: Bố, bố bảo trọng! Sẽ có kẻ xảo quyệt muốn hại bố.