Chương 23
Đây là một nước cờ hiểm, Tống Miểu đang đánh cược, đánh cược hiểu biết của cô ta với Tống Huỳnh, đánh cược cô sẽ không nói gia cảnh của mình với Lục Thiệu Tu.
Tống Huỳnh này, cái tôi cao, da mặt mỏng, vẫn luôn coi chuyện trong nhà như một vết nhơ, thà tự mình dọn ra ngoài, đoạn tuyệt quan hệ với Tống Thanh Tùng, bản thân sống chẳng ra gì cũng sẽ không về nhà xin tha.
Loại người sĩ diện lớn hơn trời này, không phải quan hệ cực kỳ thân thiết thì sẽ không chủ động nói ra bí mật trong lòng.
Cô ta cũng cá rằng quan hệ của Tống Huỳnh và Lục Thiệu Tu không thân mật đến thế.
Lục Thiệu Tu là ai? Người đàn ông biết bao nhiêu ngôi sao và tiểu thư tranh nhau theo đuổi, kiêu ngạo ra sao, dù cho anh có ý với Tống Huỳnh, cùng lắm cũng chỉ là hứng thú nhất thời.
Hơn nữa cảnh tượng vừa rồi ta nhìn thấy, là hai người đã rạn nứt nhỉ?
Với tài lực và địa vị của Lục Thiệu Tu, hẳn là sẽ không đối xử tệ với phụ nữ từng ở bên anh, dù thế nào, cô ta cũng là em gái của Tống Huỳnh, một nhân vật nữ hai mà còn không chịu cho, vậy chứng tỏ đối với anh, Tống Huỳnh cũng không có địa vị gì.
Ôm tâm thế may mắn, Tống Miểu không nói tiền căn hậu quả cho người đại diện, cô ta rất để ý gia cảnh của mình, trước khi ra mắt Tống Thanh Tùng đã tiêu tiền dàn xếp quan hệ xã hội giúp cô ta, còn marketing một hình tượng thiên kim tiểu thư, ngay cả công ty cũng không biết, thật ra cô ta không phải con gái ruột của nhà họ Tống.
Người đại diện rất vui mừng, cược tất cả tài sản của mình lên người cô ta.
Trước khi thử vai nhân vật nữ hai này, họ sẽ nghĩ cách liên hệ với thư ký Từ Lỗi của Lục Thiệu Tu, tranh giành một cơ hội thử vai cho cô ta, thậm chí có khả năng sẽ được trực tiếp điều động nội bộ ấn định luôn vai diễn.
Ngày thứ ba sau khi tham dự lễ cưới.
Chủ nhật không cần đi làm, sáng sớm Tống Huỳnh nhận được điện thoại của Trần An Ni hẹn cô ra ngoài ăn tối, đúng lúc hôm nay Trác Nhất Thiến ra nước ngoài, cô không có ai hẹn, nhận được điện thoại bèn đồng ý.
Trần An Ni lái xe của trợ lý đến dưới lầu đón Tống Huỳnh.
“Dẫn cô đến quán nhà tôi mở ăn cơm, nơi ấy nhỏ, nhưng hương vị thì siêu đỉnh, bố tôi tự mình xuống bếp.” Hôm nay Trần An Ni cũng ăn mặc vô cùng xinh đẹp, trang bị đầy đủ.
Không phải giống như chuẩn bị đến quán ăn, mà giống như muốn đi tham gia cuộc thi sắc đẹp.
Tống Huỳnh tò mò hỏi: “Sao nữ bọn cô mỗi ngày ra đường đều phải trang điểm long trọng đến như vậy hả?”
“Nói thừa, cho dù đi mua đồ ăn, tôi cũng muốn là chị gái nhỏ đẹp nhất chợ, ngộ nhỡ bị chụp còn có thể tranh thủ marketing.”
Tống Huỳnh chống cằm cảm khái: “Làm ngôi sao mệt thật.”
Trần An Ni trêu ghẹo sờ lên mặt cô: “Dáng vẻ này của cô không ra mắt thật là đáng tiếc, cô xem mình đi, vai vuông góc, mặt trứng ngỗng, má lúm đồng tiền nhỏ, môi trăng khuyết, còn chưa từng sửa, tốt thế còn gì?”
“Cái gì gọi là môi trăng khuyết?”
“Chính là mang hiệu ứng môi mỉm cười, trông khiến cho người ta muốn hôn.” Trần An Ni chợt mờ ám hạ giọng: “Sếp Lục hôn cô không ít đúng không?”
Tống Huỳnh gật đầu: “Hôn, tôi cắn rách miệng anh ấy rồi.”
Trần An Ni khiếp sợ đến độ suýt chút nữa rơi hết kính áp tròng: “Mãnh liệt vậy á! Tôi bỗng thấy kính nể cô lắm nha.”
...
Rất nhanh đã lái đến nhà hàng, như Trần An Ni nói, chính là quán súp nhỏ, buôn bán rất tốt, Trần An Ni dẫn Tống Huỳnh vào một căn phòng nhỏ từ cửa sau, trang hoàng mộc mạc, chẳng bao lâu đã dọn lên một bàn đồ ăn.
“Không có gì cả, chỉ là muốn cảm ơn cô, kết bạn với cô.”
Tống Huỳnh nhìn cô nàng cười: “Cô nên đi diễn nữ hiệp, cái kiểu đi khắp nơi cướp của người giàu chia cho người nghèo hành hiệp trượng nghĩa, ngày đó ở nhà vệ sinh tôi đã cảm thấy như thế.”
Trần An Ni nhếch đôi mắt giống như mèo lên: “Nếu không có cô, tôi sẽ phải về nơi này kế thừa quán ăn.”
“Phụt.”
“Đừng cười, nói thật đó, Lục Thiệu Tu cái người này... Không dễ hầu hạ đâu nhỉ?” Trần An Ni bỗng nói về anh.
Tống Huỳnh không tiếp lời.
Trần An Ni bảo: “Người có tiền có quyền thì dễ dàng huênh hoang, huống chi còn là người có địa vị như anh ta? Lúc đối xử với cô tốt là tốt, thay lòng đổi dạ cũng nhanh, nếu như cô có lòng thì hãy tranh thủ khi anh ta thích cô nhiều mà tính toán vì chính mình.”
Tống Huỳnh đặt đũa xuống: “Quan hệ của tôi với Lục Thiệu Tu không phải kiểu đó.”
Trần An Ni dừng một chút: “Đổi thành người khác nói lời này tôi không tin, nhưng cô thì chắc là thật vậy... Để tôi đoán xem, anh ta đang theo đuổi cô, cô không đồng ý?”
“Anh ấy không theo đuổi tôi.” Tống Huỳnh nghĩ ngợi rồi nói: “Không ai theo đuổi người ta như anh ấy cả.”
Trần An Ni cười, lấy điếu thuốc ra châm: “Cho dù ra sao, đằng nào anh ta cũng thích cô, chúng ta nói thực tế chút đi, dù cô không muốn tiền muốn nhà với xe, dựa vào sức ảnh hưởng của anh ta mà bò lên trên thì cũng chẳng có gì sai, không lẽ cô muốn làm thư ký của Đỗ Thịnh An cả đời?”
Tống Huỳnh chớp mắt: “Cô cảm thấy tôi với anh ấy là người cùng thế giới hả?”
“Loại chuyện này anh tình tôi nguyện, tôi thấy khá hợp...”
Vừa nói xong, điện thoại của Trần An Ni vang lên, cô nàng nhận điện thoại nói hai câu, đột nhiên sắc mặt thay đổi lớn, kinh ngạc nhìn về phía Tống Huỳnh.
Tống Huỳnh suýt chút nữa đã nghẹn vì cái liếc mắt này: “Sao thế?”
Trần An Ni cúp điện thoại, hỏi thẳng: “Tống Miểu giành được nữ hai của [Quyết Thành Kế] rồi, nghe nói là Lục Thiệu Tu cho cô ta, không nghĩ tới cô ta lại giành vai của tôi! Việc này cô có biết không?”
Lục Thiệu Tu?
Phản ứng của đầu tiên của Tống Huỳnh là: Chuyện này không có khả năng.
Lục Thiệu Tu hoàn toàn không quen biết Tống Miểu, sao anh lại giúp cô ta? Hay là nói... Bọn họ quen nhau nhưng cô không biết?
“Chuyện thử vai là lúc nào? Có lẽ nào là Tống Miểu tự dựa vào chính mình lấy được không?”
Trần An Ni “xùy” một tiếng, dựa vào lưng ghế: “Cái kỹ thuật diễn sứt sẹo của cô ta tôi còn không rõ sao, diễn đầy tớ gái cũng ngại mất đẳng cấp! Nhưng đây là phim đầu tư quy mô lớn của Lâm Hạo! Thử vai vào thứ Hai tuần sau, cô ta được điều động nội bộ, người khác đều đến cho có!”
Cô nàng tức không chịu nổi, liên tục hút vài điếu thuốc, làm cho khói bay mù mịt.
Trong lòng Tống Huỳnh khó chịu không thể hiểu nổi, thiếu chút nữa đã muốn hút thuốc cùng Trần An Ni, đây rốt cuộc là chuyện gì? Lục Thiệu Tu giữ im lặng rồi lại dính dáng vào loại quan hệ này với Tống Miểu, vậy dứt khoát từ lúc bắt đầu không nên trêu đùa cô.
Cơm ăn không vào, Tống Huỳnh đứng lên, nghiêm túc nói với Trần An Ni: “Tôi đi tìm anh ấy hỏi cho rõ.”
Cô đến cửa gọi xe taxi, đến thẳng dưới lầu tập đoàn Lục Thành.
Đến khi tới nơi mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, Lục Thiệu Tu không đi làm, lại mắng bản thân mình thật là giận đến mê man đầu óc.
“Cô ơi, có xuống xe không thế?” Chú tài xế thúc giục cô.
Suy nghĩ suốt chặng đường, đến nơi lại phát hiện không gặp được Lục Thiệu Tu, Tống Huỳnh bình tĩnh lại rất nhiều, cô nhận ra mình có hơi bốc đồng, lấy thân phận gì để đến chất vấn anh?
Vẫn là trở về tốt hơn.
Màn đêm mùa đông buông xuống sớm, cả tòa nhà uy nghiêm làm nổi bật dưới bóng đêm có vẻ dịu dàng, đài phun nước ở cửa nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc, một bức tượng Thần Chiến Tranh màu hổ phách lẳng lặng đứng một bên.
Lần đầu tiên đến nơi đây tìm anh là chuyện một tháng trước, vì để mua loa cho Đỗ Thịnh An.
Tống Huỳnh báo địa chỉ nhà, bảo tài xế quay đầu lái về, xe vừa khởi động, cô thấy trợ lý Từ cầm cặp đựng giấy tờ rảo bước ra, chỉ có một mình anh ấy.
Không kịp nghĩ nhiều, cô gọi Từ Lỗi lại, anh ấy thấy Tống Huỳnh ngồi ở ghế sau xe taxi, cũng ngây ra.
“Cô Tống? Cô tới tìm sếp Lục?”
Tống Huỳnh: “Vốn là như vậy, có phải anh ấy không ở đây không?”
“Sếp Lục đang trên máy bay, một giờ sau hạ cánh, tôi đang định đi đón anh ấy.” Từ Lỗi cân nhắc một chút, nói: “Cô Tống có thể đi cùng tôi.”
“Không quấy rầy công việc của anh.” Không hỏi được Lục Thiệu Tu, hỏi trợ lý bên cạnh anh cũng được: “Trợ lý Từ, anh có biết một người tên Tống Miểu không?”
Trợ lý Từ gật đầu, cười: “Tôi biết, cô ấy là em gái cô, yên tâm, đoàn phim bên kia chúng tôi đã trao đổi rồi, đợi ký hợp đồng là được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh càng nghe càng mơ hồ, sao trợ lý Từ lại biết quan hệ của cô với Tống Miểu?
“Đợi chút, Lục Thiệu Tu kỳ thực không quen biết Tống Miểu? Sao anh lại biết Tống Miểu là… của tôi.” Hai chữ em gái cô nói ra cũng cảm thấy buồn nôn, thời niên thiếu vô tri, cô đã từng coi Tống Miểu là em gái, coi Diêu Uyển Vân là mẹ nuôi.
Từ Lỗi cười: “Sao sếp Lục có thể quen biết Tống Miểu, người đại diện của cô ấy tìm tôi, vì để thử vai nhân vật trong một bộ phim, thật ra nào có phiền toái như thế? Bên này cô đã mở miệng, nào còn cần thử vai.”
Cuối cùng cô cũng hiểu, không ngờ chuyện này là Tống Miểu tự biên tự diễn? Nhưng cô ta lại thông minh, biết tìm Lục Thiệu Tu là có thể cầu gì được nấy, nhưng sao Tống Miểu lại biết quan hệ của cô với Lục Thiệu Tu?
Trong chốc lát rất nhiều nghi ngờ xẹt qua trong lòng cô, Tống Huỳnh lại càng tức giận hơn so với vừa rồi, không ai thích bị người mình ghét lợi dùng, mà cô làm người bị lợi dụng, lại là người biết cuối cùng.
Thật là nực cười.
Tống Huỳnh chịu đựng sự tức giận, cuối cùng hỏi anh ấy: “Sếp anh biết chuyện này không?”
Từ Lỗi sửng sốt một chút, nói: “Lúc ấy sếp Lục đang họp, tôi lo liệu xong xuôi việc rồi bàn với sếp Lục, anh ấy đã biết.”
Ngày hôm qua bận việc, các loại lịch trình hội nghị của tập đoàn cùng đuổi nhau, Từ Lỗi cân nhắc chuyện của Tống Huỳnh, anh ấy thấy rõ Lục Thiệu Tu đối xử đặc biệt với cô, vì thế đã hành động trước báo cáo sau, sau khi hoàn thành đủ loại quy trình, anh ấy báo cáo với Lục Thiệu Tu, anh chỉ trả lời một câu: Về sau loại chuyện nhỏ thế này không cần hỏi tôi.
Nhưng sao Tống Huỳnh thoạt nhìn... Dáng vẻ rất không vui.
Sắc mặt cô nắng mưa thất thường: “Vì sao không có ai thông báo cho tôi?”
“Sếp Lục bảo, chuyện nhỏ thế này không cần cố ý làm phiền cô...” Nhìn sắc mặt Tống Huỳnh càng ngày càng kém, trợ lý Từ không dám nói thêm nữa.
“Trợ lý Từ, xem ra giữa chúng ta vẫn luôn có hiểu lầm.” Tống Huỳnh nói đâu ra đấy: “Quan hệ của tôi và sếp Lục không phải như các anh lầm tưởng, làm ơn đừng tự mình quyết định, vỗ mông ngựa(*) cẩn thận bị móng ngựa đạp đến.”
(*) Vỗ mông ngựa: tâng bốc, nịnh hót.
Lần đầu tiên anh ấy thấy dáng vẻ lật mặt của cô, trố mắt nói: “Cô Tống...”
Tống Huỳnh vỗ vào ghế lái, lạnh giọng bảo: “Tài xế, lái xe!”
Trong gương chiếu hậu còn có thể thấy dáng vẻ trợ lý Từ thẫn thờ đứng ngay tại chỗ, Tống Huỳnh giận anh ấy tự quyết định, càng giận Lục Thiệu Tu.
Cái gì mà gọi là chuyện nhỏ? Một câu tùy tiện của anh là có thể ảnh hưởng đến nghề nghiệp cuộc đời của người khác, có lẽ anh cho rằng đó là đang đối xử tốt với cô, nhưng anh thậm chí ngang ngược cố chấp đến mức không cho cô quyền lựa chọn.
Tống Huỳnh chợt cảm thấy buồn thảm, trong mối quan hệ không biết nên định nghĩa như thế nào này, từ trước đến nay cô đều chỉ có thể bị động tiếp nhận, Lục Thiệu Tu vẫn luôn nắm giữ quyền chủ động, tựa như quân vương phong thưởng cho sủng phi vậy, chưa bao giờ hỏi cô có thích hay không, có cần hay không.
Ngay cả những người xung quanh cũng cho rằng cô được hưởng lợi từ đó, hẳn là nên vui vẻ cảm tạ tiếp nhận.
Điều quá đáng nhất chính là, Lục Thiệu Tu thậm chí cũng không hiểu cô.
Rõ ràng chỉ cần một lời của anh, không mất bao lâu, sẽ có người giúp anh điều tra chuyện nhà cô, chỉ cần có tâm, ba đời tổ tiên cũng có thể đào ra, nhưng anh lại không làm.
Có lẽ là cảm thấy không cần thiết phải biết.
Giống như hôm đó Lục Thiệu Tu nói, thời gian của anh quý giá, không để bụng vì việc nhỏ thế này, không đáng.
Về đến nhà, Tống Huỳnh ném túi xuống, đạp rơi giày, sức lực kiệt quệ nằm xuống sofa, hồi tưởng lại đủ loại cảnh tượng mấy ngày qua, toàn thân rét run, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Gương mặt của người đàn ông trong ký ức luôn lạnh lùng, dù có là lúc đang cười cũng làm cô không thể thấy rõ sự chân thành, khoảng cách gần, những lúc ở chung với nhau, gần như mỗi lần đều chia tay trong sự không vui, nhớ lại là đau đầu.
Còn không bằng quay về quá khứ lúc hy vọng không thể đạt đến, cô chỉ chú ý anh từ xa, ở trong lòng cô, Lục Thiệu Tu không thể chạm vào như vậy ngược lại là hoàn hảo.
Cũng giống như đỉnh núi tuyết mỹ lệ thiêng liêng, trèo lên đến nơi rồi, đứng trên cao lại chịu không nổi sự lạnh giá, bông hoa nắm trong tay lại nhanh chóng lụi tàn.
Mệt.
Trong lòng Tống Huỳnh vô cùng hỗn loạn, tuôn ra rất nhiều suy nghĩ.
Muốn gọi điện thoại qua đó chất vấn Tống Miểu, làm việc sao có thể mặt dày như thế, sao lại không biết thẹn mượn danh nghĩa em gái của cô để trục lợi.
Cũng muốn nói cho Lục Thiệu Tu quan hệ giữa cô và Tống Miểu, Trần An Ni nói vẫn chưa thử vai, nhân vật chưa có thông báo chính thức, chỉ cần cô mở miệng, có thể khiến Tống Miểu không thể nhận được nhân vật này...
Đã rất lâu Tống Huỳnh không thèm nghĩ về chuyện trong nhà, chỉ coi những người đó không tồn tại, thời gian đã làm phai đi rất nhiều cảm xúc, cô chỉ còn nhớ mẹ mà thôi.
Khi đó cô lớp mười hai, mẹ qua đời vì bệnh tật không lâu, Diêu Uyển Vân gả vào, cô tức điên, ngày nào cũng ở trong nhà đập phá đồ vật, la lối khóc lóc om sòm, ồn ào đến nỗi không thể nào yên tĩnh được.
Tống Thanh Tùng thất vọng bảo: “Dáng vẻ này của con, hoàn toàn không giống con gái của Tống Thanh Tùng ta.”
Vậy cô dứt khoát không làm con gái của ông ta nữa.
Nhớ tới khi đó, Tống Huỳnh cảm thấy bản thân mình như bị quỷ ám, mỗi ngày đều cáu giận đến mức đau tim, hối hận mà lại không hối hận, nhưng cảm thấy vì những người đó mà không màng thể diện đúng là không đáng chút nào.
Sau này Tống Huỳnh luôn nói với chính mình, buông tha cho bản thân, tức giận gây ra tăng sản tuyến vú(*) vì những người đó có đáng không?
(*)Tăng sản tuyến vú thông thường là dạng thường gặp nhất của tăng sản tuyến vú. Phụ nữ có tăng sản tuyến vú thông thường thì tăng nguy cơ ung thư vú gấp 2 lần so với không có tăng sản tuyến vú.
Bao nhiêu năm qua cô không thèm nghĩ chuyện trong nhà, chưa từng tức giận như vậy!
Tất cả đều do Lục Thiệu Tu!
Tống Huỳnh đứng dậy đi vòng qua vòng lại vài vòng trong phòng, chó mèo vây quanh chân cô làm nũng, Nữ Tước lộ bụng ra xin vuốt ve, Tống Huỳnh hừ lạnh một tiếng: “Cái đồ phản bội như em, không phải thích được chó Lục sờ sao?”
“Meooo~” Nhưng anh ấy không ở đây mà, vậy tạm chấp nhận, tạm chấp nhận tìm con sen thôi!
Mặt Thiếu Tá trông có vẻ thật thà, cơ thể càng béo hơn, quả thực chính là một đống lông xù bự, dáng vẻ làm nũng ngốc nghếch khiến người ta không chống cự nổi.
Tống Huỳnh cứng rắn: “Chủ của em không phải người tốt, em cũng không phải chó ngoan.”
Thiếu Tá nghe cái hiểu cái không, chỉ dùng đôi mắt chó khờ khạo ngây thơ nghiêng đầu nhìn chị chủ, đứng lên, thò hai cái chân ra nhào lên người Tống Huỳnh.”
“Chết tiệt! Quả nhiên giống hệt chủ của em, da mặt dày!” Tống Huỳnh mắng xong còn chưa hết giận: “Chó ngoan không cản đường!”
Bỏ một mèo một chó lại sau người, Tống Huỳnh quay về phòng, tự mình lấy hộp đựng đồ đặt ở dưới gầm giường ra.
Đồ vật bên trong không ít, ngoài đồ vật cá nhân của cô ra, còn có một chiếc quạt lông khổng tước, một chiếc đồng hồ nam, một chiếc cà vạt.
Lấy những đồ vật thuộc về Lục Thiệu Tu ra đặt lên trên bàn trà, Tống Huỳnh mở tủ lạnh, nguyên liệu ở ngăn ướp lạnh và ngăn đông lạnh là ngày hôm qua cô mua để luyện kỹ năng nấu ăn, lấy hết ra ném vào thùng rác, đợi lát nữa sẽ vứt toàn bộ đi.
Còn có khăn lông và bàn chải đánh răng mà Lục Thiệu Tu từng dùng trong phòng tắm, không cái nào may mắn thoát khỏi.
Lăn lộn nửa ngày, Tống Huỳnh có chút mệt mỏi, dựa vào trên sofa nghỉ ngơi, lúc này chuông cửa bị người ta ấn vang.
Tim cô đột nhiên đập dữ dội, có loại linh cảm khó hiểu, người bên ngoài chắc chắn là Lục Thiệu Tu.
Cô không xa lạ gì với nhịp tim này, thời thiếu nữ ngây thơ non nớt vô số lần cô đã rung động như thế vì anh, mặc dù chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng của anh, tim cũng không nén được mà đập bình bịch.
Yêu thầm là tâm sự chua xót của thiếu nữ, vừa tha thiết lại mông lung, lại tràn đầy sức sống, với dũng khí muốn theo đuổi anh, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, giống như tóc đuôi ngựa vung lên dưới ánh mặt trời, tràn ngập mộng mơ thiếu nữ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đó là ngày xuân cô trân quý nhất.
Nhưng nhịp tim lần này lại nặng nề.
Tống Huỳnh lê bước chân đến trước cửa, đẩy mắt mèo ra, quả nhiên là anh.
Người đàn ông lúc nào cũng đẹp trai, âu phục màu xám, áo sơ mi cởi bỏ một chiếc cúc, thoải mái lười biếng, chỉ vẻ ngoài này thôi cũng rất có tính lừa gạt.
Tống Huỳnh mở cửa, một cái túi quà tinh xảo màu đen duỗi đến trước mặt, logo mạ vàng kia suýt chút nữa đã đâm đến mắt cô.
Cô rất quen thuộc với nhãn hiệu này, lúc trước khi mẹ còn trên đời, bà thích nhất túi của hãng này, cất giữ không ít.
Sau này Diêu Uyển Vân vào chiếm giữ trong nhà, trở thành nữ chủ nhân, lén xách túi của mẹ đi ra ngoài.
Tống Huỳnh xử lý vô cùng dứt khoát, vào ngày giỗ đầu của mẹ, cô xếp toàn bộ túi xách mẹ có lên trước mặt cả nhà, thiêu hủy ở trước mộ mẹ, ngay cả cái xác cũng không để lại cho bọn họ.
Ngày đó lại là một trận ầm ĩ, nhưng cô rất đắc ý, cho tới bây giờ mỗi lần thấy có người xách túi hãng này, trong lòng luôn có chút khó chịu.
Cái kiểu khó chịu mà nhìn thấy là muốn thiêu hủy ấy...
“Mua cho em, cầm lấy.” Lục Thiệu Tu tự mình đi vào nhà, cởi âu phục tùy ý đặt trên sofa, như thể vào nhà mình, một tay nựng mèo, một tay sờ chó, cực kỳ sung sướng.
Tống Huỳnh lẳng lặng nhìn anh, tay buông ra, túi quà bịch một tiếng rơi xuống đất.
Lục Thiệu Tu ngẩng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
“Sếp Lục, hình như tôi không mời anh đến nhà tôi mà nhỉ?” Trên mặt Tống Huỳnh hoàn toàn không có biểu cảm gì.
“Sao lại tức giận rồi? Là vì ban nãy đến công ty không gặp được tôi à?” Lục Thiệu Tu cười: “Từ Lỗi đã nói với tôi, lẽ ra em phải gọi điện cho tôi trước.”
Tống Huỳnh lạnh lùng hỏi: “Nói rất hay, vậy sao anh không gọi điện thoại cho tôi trước?”
“Tôi đoán giờ này em ở nhà, xuống máy bay lập tức chạy đến.” Lục Thiệu Tu thấy sắc mặt cô không đúng, đứng dậy cầm túi quà lên, lấy ra một chiếc túi trắng ngà, thấp giọng nói: “Thử một chút xem có thích không.”
Tống Huỳnh nắm quai túi mỏng, lẩm bẩm: “Đường đường là đồ sếp Lục tặng, đương nhiên tôi phải thích.”
Lục Thiệu tu hơi nhíu mày, vẫn nén tính khí hỏi: “Không thích? Tôi bảo người tìm...”
“Anh bảo người khác? Hóa ra món quà này cũng không phải tự anh chọn?” Tống Huỳnh cười lạnh: “Cũng đúng, sếp Lục bận như thế, phải mở họp, phải đi công tác, phải giúp người ta quyết định nội bộ nhân vật nữ hai, đương nhiên không có thời gian làm loại việc nhỏ này.”
Lục Thiệu Tu bị lời của cô liên tiếp tấn công đến ngẩn người, không hiểu ra sao, đổi thành người khác thì anh đã tức giận lâu rồi, nhưng lại là cô...
Anh lấy thuốc lá ra muốn châm, Tống Huỳnh nhìn chằm chằm anh: “Không được phép hút thuốc ở nhà tôi.”
Vành mắt cô đỏ ửng, hô hấp lên xuống dồn dập, hiển nhiên là rất tức giận, ánh mắt bướng bỉnh, anh không nghĩ ra mình đắc tội cô ở điểm nào.
“Em lại làm sao thế?” Lục Thiệu Tu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nếu hiện tại camera phòng khách đang bật, để Lục Thiệu Tu xem lại hành động của anh kể từ khi vào nhà, sẽ phát hiện tất cả đều dẫn đến “tan xác”, mỗi câu đều là phát biểu của trai thẳng.
Tống Huỳnh hít một hơi thật sâu, nhét túi xách vào túi quà, mặt khác lại lấy ra một chiếc túi nhỏ từ trên sofa, cứng rắn nhét vào trong tay Lục Thiệu Tu: “Đồ của anh, cầm đi hết cho tôi, muốn vứt thì anh tự vứt.”
Lục Thiệu Tu mở ra xem.
Đồng hồ ném bừa ở bên trong, vài sợi lông vũ của quạt lông rơi xuống, cà vạt bị vò đến mức nhăn dúm dó, cô không đau lòng không để ý một chút nào.
Ánh mắt anh trầm xuống, ném túi xuống đất: “Có ý gì? Phân rõ giới hạn với tôi?”
Tống Huỳnh gật đầu: “Nhân vật lớn như anh, tôi trèo cao không nổi.”
“Tôi làm sai cái gì?” Lục Thiệu Tu không hiểu, cũng không cam lòng, anh bực bội, theo thói quen định tháo cà vạt, phát hiện bản thân không đeo, sườn mặt lạnh nhạt của Tống Huỳnh khiến anh càng khó chịu.
Tống Huỳnh nhìn anh: “Anh chắc chắn muốn nghe ư? Lời tôi muốn nói có lẽ rất khó nghe.”
“Em nói đi.” Ít ra phải chết cho rõ.
Tống Huỳnh tiến lên một bước, ngón trỏ mảnh khánh để lên ngực người đàn ông: “Thứ nhất, anh mắt cao hơn đầu, đẩy sếp tôi ngã, hại anh ta nghi ngờ cuộc sống, đả kích tự tin.”
Lục Thiệu Tu bị người phụ nữ nhỏ xinh đẩy lùi về phía sau: “Thứ hai, anh bỏ chó ở đây cũng không quan tâm, ngồi không hưởng lợi, căn bản không phải chủ nhân có trách nhiệm.”
“Thứ ba, anh làm chuyện xấu trước mặt chó mèo, chứng tỏ anh không biết xấu hổ, còn kéo tôi xuống nước.”
“Thứ tư, anh tùy tiện ra vào nhà tôi, không biết tôn trọng, không coi ai ra gì.”
“Thứ năm, anh tùy tiện động dục, hở một tí là cưỡng hôn tôi, sờ trộm tôi ở nơi công cộng, đạo đức giả! Đầu óc toàn thứ gì đâu!”
Sắc mặt Lục Thiệu Tu càng ngày càng khó coi, anh nắm cằm của người phụ nữ, nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống: “Nhân lúc tôi chưa tức giận tốt nhất em nên im miệng.”
“Anh mới im miệng! Nghe tôi nói!” Tống Huỳnh hất tay anh ra, cao giọng: “Thứ sáu, anh tự mình quyết định làm những chuyện vô ích, không trao đổi với tôi, lấy mất vai diễn người khác còn chưa đến thử, chứng tỏ anh tự đại! Tự cho mình là đúng!”
“Thứ bảy, anh thích lấy tiền nện người, trước khi tặng quà cũng không biết sở thích của người ta! Suy nghĩ trai thẳng! Hành vi em trai(*)!”
(*)弟弟行为: Hành vi em trai, thường dùng để chế giễu tâm lý hoặc khả năng yếu kém của bên kia.
“Em nói đủ chưa?”
“Chưa nói đủ!” Tống Huỳnh đột nhiên dùng sức, một tay đẩy người đàn ông lên sofa, nhặt cà vạt trên mặt đất lên, dùng sức trói hai tay của người đàn ông lại với nhau, giống như báo săn nhỏ vừa mới mọc răng, cực kỳ hung dữ.
Thậm chí Lục Thiệu Tu cũng bị cô gây sốc, ngoan ngoãn mặc cô đùa bỡn, ngay cả phản kháng cũng quên mất.
Mặt Tống Huỳnh vô cảm ngồi lên đùi Lục Thiệu Tu, học động tác vừa rồi của anh, nắm cằm anh, hôn anh mãnh liệt, không hề dịu dàng, chiếm quyền chủ động, không cho anh có cơ hội tiến công.
Hơi thở nóng rực.
Lần đầu cô giải tỏa cảm xúc, hành động theo bản năng như vậy, lúc này anh cũng bị kích thích nổi giận, muốn tiến công muốn chiếm hữu, lần nào cô cũng chuẩn xác tránh đi, dường như là con thú nhỏ linh hoạt, tinh nghịch trêu chọc anh bằng mọi cách.
Cuối cùng sức lực của người đàn ông cũng lớn hơn, chiếc cà vạt nho nhỏ kia làm sao có thể trói được anh? Anh nhanh chóng thoát ra, nắm lấy bàn tay đang bóp cằm anh của Tống Huỳnh, muốn lật người lại chiếm quyền chủ động.
Tống Huỳnh ra sức cắn một cái trên môi anh, nếm được vị tanh...
“Cưỡng hôn vui không? Tôi nói cho anh biết, cái này không thoải mái đầu! Đừng tưởng rằng chị đây dễ bắt nạt!”
Mái tóc dài mềm mượt của cô gái xõa trên vai, tôn lên đường cong mảnh khảnh đẹp đẽ, khóe miệng dính máu đang hờn dỗi, má phồng lên như bánh bao, lúc nói chuyện lộ ra bốn chiếc răng nanh, đẹp nao lòng người
Lục Thiệu Tu khẽ liếm khóe miệng, đau nhói, anh bất lực mắng nhỏ: “Cái cô nhóc điên này...”
Khuôn mặt sắc bén góc cạnh, nhưng rất nhanh ánh mắt anh lại lóe lên một tia ngại ngùng.
Tống Huỳnh lại cúi đầu, rất nhanh mổ nhẹ vào mặt người đàn ông, giống như chuồn chuồn lướt nước, trong miệng lẩm bẩm: “Một năm, hai năm...”
Cô liên tục đếm đến tám, cuối cùng cũng dừng lại.
Lục Thiệu Tu kinh hãi đến nỗi ngay cả mắt cũng không dám chớp, tim như đánh trống.
“Tổng cộng tám cái, tượng trưng cho tám năm tôi thích anh, đây là tôi tự đáp lại chính mình! Từ giờ trở đi, tôi không bao giờ thích cái đồ đàn ông thúi như anh nữa!”
Tống Huỳnh liền mạch lưu loát nói xong, nhảy phắt từ trên người anh xuốn, chỉ vào cửa, tràn đầy khí thế nói: “Bây giờ, mời anh, mang theo cái túi rách của mình, cút ra ngoài cho tôi!”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Chó Lục bị hôn choáng:??? Có phải hai ta cầm ngược kịch bản không?
Gái ngoan Huỳnh Huỳnh: Từ bây giờ cầm lên kịch bản truy thê hỏa táng trường của anh đi, cảm ơn.
Được rồi, tiếp sau đây mời thưởng thức màn trình diễn của chó Lục, anh ấy sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người đối với anh ấy (tên khốn kiếp)!!!
Tống Huỳnh này, cái tôi cao, da mặt mỏng, vẫn luôn coi chuyện trong nhà như một vết nhơ, thà tự mình dọn ra ngoài, đoạn tuyệt quan hệ với Tống Thanh Tùng, bản thân sống chẳng ra gì cũng sẽ không về nhà xin tha.
Loại người sĩ diện lớn hơn trời này, không phải quan hệ cực kỳ thân thiết thì sẽ không chủ động nói ra bí mật trong lòng.
Cô ta cũng cá rằng quan hệ của Tống Huỳnh và Lục Thiệu Tu không thân mật đến thế.
Lục Thiệu Tu là ai? Người đàn ông biết bao nhiêu ngôi sao và tiểu thư tranh nhau theo đuổi, kiêu ngạo ra sao, dù cho anh có ý với Tống Huỳnh, cùng lắm cũng chỉ là hứng thú nhất thời.
Hơn nữa cảnh tượng vừa rồi ta nhìn thấy, là hai người đã rạn nứt nhỉ?
Với tài lực và địa vị của Lục Thiệu Tu, hẳn là sẽ không đối xử tệ với phụ nữ từng ở bên anh, dù thế nào, cô ta cũng là em gái của Tống Huỳnh, một nhân vật nữ hai mà còn không chịu cho, vậy chứng tỏ đối với anh, Tống Huỳnh cũng không có địa vị gì.
Ôm tâm thế may mắn, Tống Miểu không nói tiền căn hậu quả cho người đại diện, cô ta rất để ý gia cảnh của mình, trước khi ra mắt Tống Thanh Tùng đã tiêu tiền dàn xếp quan hệ xã hội giúp cô ta, còn marketing một hình tượng thiên kim tiểu thư, ngay cả công ty cũng không biết, thật ra cô ta không phải con gái ruột của nhà họ Tống.
Người đại diện rất vui mừng, cược tất cả tài sản của mình lên người cô ta.
Trước khi thử vai nhân vật nữ hai này, họ sẽ nghĩ cách liên hệ với thư ký Từ Lỗi của Lục Thiệu Tu, tranh giành một cơ hội thử vai cho cô ta, thậm chí có khả năng sẽ được trực tiếp điều động nội bộ ấn định luôn vai diễn.
Ngày thứ ba sau khi tham dự lễ cưới.
Chủ nhật không cần đi làm, sáng sớm Tống Huỳnh nhận được điện thoại của Trần An Ni hẹn cô ra ngoài ăn tối, đúng lúc hôm nay Trác Nhất Thiến ra nước ngoài, cô không có ai hẹn, nhận được điện thoại bèn đồng ý.
Trần An Ni lái xe của trợ lý đến dưới lầu đón Tống Huỳnh.
“Dẫn cô đến quán nhà tôi mở ăn cơm, nơi ấy nhỏ, nhưng hương vị thì siêu đỉnh, bố tôi tự mình xuống bếp.” Hôm nay Trần An Ni cũng ăn mặc vô cùng xinh đẹp, trang bị đầy đủ.
Không phải giống như chuẩn bị đến quán ăn, mà giống như muốn đi tham gia cuộc thi sắc đẹp.
Tống Huỳnh tò mò hỏi: “Sao nữ bọn cô mỗi ngày ra đường đều phải trang điểm long trọng đến như vậy hả?”
“Nói thừa, cho dù đi mua đồ ăn, tôi cũng muốn là chị gái nhỏ đẹp nhất chợ, ngộ nhỡ bị chụp còn có thể tranh thủ marketing.”
Tống Huỳnh chống cằm cảm khái: “Làm ngôi sao mệt thật.”
Trần An Ni trêu ghẹo sờ lên mặt cô: “Dáng vẻ này của cô không ra mắt thật là đáng tiếc, cô xem mình đi, vai vuông góc, mặt trứng ngỗng, má lúm đồng tiền nhỏ, môi trăng khuyết, còn chưa từng sửa, tốt thế còn gì?”
“Cái gì gọi là môi trăng khuyết?”
“Chính là mang hiệu ứng môi mỉm cười, trông khiến cho người ta muốn hôn.” Trần An Ni chợt mờ ám hạ giọng: “Sếp Lục hôn cô không ít đúng không?”
Tống Huỳnh gật đầu: “Hôn, tôi cắn rách miệng anh ấy rồi.”
Trần An Ni khiếp sợ đến độ suýt chút nữa rơi hết kính áp tròng: “Mãnh liệt vậy á! Tôi bỗng thấy kính nể cô lắm nha.”
...
Rất nhanh đã lái đến nhà hàng, như Trần An Ni nói, chính là quán súp nhỏ, buôn bán rất tốt, Trần An Ni dẫn Tống Huỳnh vào một căn phòng nhỏ từ cửa sau, trang hoàng mộc mạc, chẳng bao lâu đã dọn lên một bàn đồ ăn.
“Không có gì cả, chỉ là muốn cảm ơn cô, kết bạn với cô.”
Tống Huỳnh nhìn cô nàng cười: “Cô nên đi diễn nữ hiệp, cái kiểu đi khắp nơi cướp của người giàu chia cho người nghèo hành hiệp trượng nghĩa, ngày đó ở nhà vệ sinh tôi đã cảm thấy như thế.”
Trần An Ni nhếch đôi mắt giống như mèo lên: “Nếu không có cô, tôi sẽ phải về nơi này kế thừa quán ăn.”
“Phụt.”
“Đừng cười, nói thật đó, Lục Thiệu Tu cái người này... Không dễ hầu hạ đâu nhỉ?” Trần An Ni bỗng nói về anh.
Tống Huỳnh không tiếp lời.
Trần An Ni bảo: “Người có tiền có quyền thì dễ dàng huênh hoang, huống chi còn là người có địa vị như anh ta? Lúc đối xử với cô tốt là tốt, thay lòng đổi dạ cũng nhanh, nếu như cô có lòng thì hãy tranh thủ khi anh ta thích cô nhiều mà tính toán vì chính mình.”
Tống Huỳnh đặt đũa xuống: “Quan hệ của tôi với Lục Thiệu Tu không phải kiểu đó.”
Trần An Ni dừng một chút: “Đổi thành người khác nói lời này tôi không tin, nhưng cô thì chắc là thật vậy... Để tôi đoán xem, anh ta đang theo đuổi cô, cô không đồng ý?”
“Anh ấy không theo đuổi tôi.” Tống Huỳnh nghĩ ngợi rồi nói: “Không ai theo đuổi người ta như anh ấy cả.”
Trần An Ni cười, lấy điếu thuốc ra châm: “Cho dù ra sao, đằng nào anh ta cũng thích cô, chúng ta nói thực tế chút đi, dù cô không muốn tiền muốn nhà với xe, dựa vào sức ảnh hưởng của anh ta mà bò lên trên thì cũng chẳng có gì sai, không lẽ cô muốn làm thư ký của Đỗ Thịnh An cả đời?”
Tống Huỳnh chớp mắt: “Cô cảm thấy tôi với anh ấy là người cùng thế giới hả?”
“Loại chuyện này anh tình tôi nguyện, tôi thấy khá hợp...”
Vừa nói xong, điện thoại của Trần An Ni vang lên, cô nàng nhận điện thoại nói hai câu, đột nhiên sắc mặt thay đổi lớn, kinh ngạc nhìn về phía Tống Huỳnh.
Tống Huỳnh suýt chút nữa đã nghẹn vì cái liếc mắt này: “Sao thế?”
Trần An Ni cúp điện thoại, hỏi thẳng: “Tống Miểu giành được nữ hai của [Quyết Thành Kế] rồi, nghe nói là Lục Thiệu Tu cho cô ta, không nghĩ tới cô ta lại giành vai của tôi! Việc này cô có biết không?”
Lục Thiệu Tu?
Phản ứng của đầu tiên của Tống Huỳnh là: Chuyện này không có khả năng.
Lục Thiệu Tu hoàn toàn không quen biết Tống Miểu, sao anh lại giúp cô ta? Hay là nói... Bọn họ quen nhau nhưng cô không biết?
“Chuyện thử vai là lúc nào? Có lẽ nào là Tống Miểu tự dựa vào chính mình lấy được không?”
Trần An Ni “xùy” một tiếng, dựa vào lưng ghế: “Cái kỹ thuật diễn sứt sẹo của cô ta tôi còn không rõ sao, diễn đầy tớ gái cũng ngại mất đẳng cấp! Nhưng đây là phim đầu tư quy mô lớn của Lâm Hạo! Thử vai vào thứ Hai tuần sau, cô ta được điều động nội bộ, người khác đều đến cho có!”
Cô nàng tức không chịu nổi, liên tục hút vài điếu thuốc, làm cho khói bay mù mịt.
Trong lòng Tống Huỳnh khó chịu không thể hiểu nổi, thiếu chút nữa đã muốn hút thuốc cùng Trần An Ni, đây rốt cuộc là chuyện gì? Lục Thiệu Tu giữ im lặng rồi lại dính dáng vào loại quan hệ này với Tống Miểu, vậy dứt khoát từ lúc bắt đầu không nên trêu đùa cô.
Cơm ăn không vào, Tống Huỳnh đứng lên, nghiêm túc nói với Trần An Ni: “Tôi đi tìm anh ấy hỏi cho rõ.”
Cô đến cửa gọi xe taxi, đến thẳng dưới lầu tập đoàn Lục Thành.
Đến khi tới nơi mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, Lục Thiệu Tu không đi làm, lại mắng bản thân mình thật là giận đến mê man đầu óc.
“Cô ơi, có xuống xe không thế?” Chú tài xế thúc giục cô.
Suy nghĩ suốt chặng đường, đến nơi lại phát hiện không gặp được Lục Thiệu Tu, Tống Huỳnh bình tĩnh lại rất nhiều, cô nhận ra mình có hơi bốc đồng, lấy thân phận gì để đến chất vấn anh?
Vẫn là trở về tốt hơn.
Màn đêm mùa đông buông xuống sớm, cả tòa nhà uy nghiêm làm nổi bật dưới bóng đêm có vẻ dịu dàng, đài phun nước ở cửa nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc, một bức tượng Thần Chiến Tranh màu hổ phách lẳng lặng đứng một bên.
Lần đầu tiên đến nơi đây tìm anh là chuyện một tháng trước, vì để mua loa cho Đỗ Thịnh An.
Tống Huỳnh báo địa chỉ nhà, bảo tài xế quay đầu lái về, xe vừa khởi động, cô thấy trợ lý Từ cầm cặp đựng giấy tờ rảo bước ra, chỉ có một mình anh ấy.
Không kịp nghĩ nhiều, cô gọi Từ Lỗi lại, anh ấy thấy Tống Huỳnh ngồi ở ghế sau xe taxi, cũng ngây ra.
“Cô Tống? Cô tới tìm sếp Lục?”
Tống Huỳnh: “Vốn là như vậy, có phải anh ấy không ở đây không?”
“Sếp Lục đang trên máy bay, một giờ sau hạ cánh, tôi đang định đi đón anh ấy.” Từ Lỗi cân nhắc một chút, nói: “Cô Tống có thể đi cùng tôi.”
“Không quấy rầy công việc của anh.” Không hỏi được Lục Thiệu Tu, hỏi trợ lý bên cạnh anh cũng được: “Trợ lý Từ, anh có biết một người tên Tống Miểu không?”
Trợ lý Từ gật đầu, cười: “Tôi biết, cô ấy là em gái cô, yên tâm, đoàn phim bên kia chúng tôi đã trao đổi rồi, đợi ký hợp đồng là được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tống Huỳnh càng nghe càng mơ hồ, sao trợ lý Từ lại biết quan hệ của cô với Tống Miểu?
“Đợi chút, Lục Thiệu Tu kỳ thực không quen biết Tống Miểu? Sao anh lại biết Tống Miểu là… của tôi.” Hai chữ em gái cô nói ra cũng cảm thấy buồn nôn, thời niên thiếu vô tri, cô đã từng coi Tống Miểu là em gái, coi Diêu Uyển Vân là mẹ nuôi.
Từ Lỗi cười: “Sao sếp Lục có thể quen biết Tống Miểu, người đại diện của cô ấy tìm tôi, vì để thử vai nhân vật trong một bộ phim, thật ra nào có phiền toái như thế? Bên này cô đã mở miệng, nào còn cần thử vai.”
Cuối cùng cô cũng hiểu, không ngờ chuyện này là Tống Miểu tự biên tự diễn? Nhưng cô ta lại thông minh, biết tìm Lục Thiệu Tu là có thể cầu gì được nấy, nhưng sao Tống Miểu lại biết quan hệ của cô với Lục Thiệu Tu?
Trong chốc lát rất nhiều nghi ngờ xẹt qua trong lòng cô, Tống Huỳnh lại càng tức giận hơn so với vừa rồi, không ai thích bị người mình ghét lợi dùng, mà cô làm người bị lợi dụng, lại là người biết cuối cùng.
Thật là nực cười.
Tống Huỳnh chịu đựng sự tức giận, cuối cùng hỏi anh ấy: “Sếp anh biết chuyện này không?”
Từ Lỗi sửng sốt một chút, nói: “Lúc ấy sếp Lục đang họp, tôi lo liệu xong xuôi việc rồi bàn với sếp Lục, anh ấy đã biết.”
Ngày hôm qua bận việc, các loại lịch trình hội nghị của tập đoàn cùng đuổi nhau, Từ Lỗi cân nhắc chuyện của Tống Huỳnh, anh ấy thấy rõ Lục Thiệu Tu đối xử đặc biệt với cô, vì thế đã hành động trước báo cáo sau, sau khi hoàn thành đủ loại quy trình, anh ấy báo cáo với Lục Thiệu Tu, anh chỉ trả lời một câu: Về sau loại chuyện nhỏ thế này không cần hỏi tôi.
Nhưng sao Tống Huỳnh thoạt nhìn... Dáng vẻ rất không vui.
Sắc mặt cô nắng mưa thất thường: “Vì sao không có ai thông báo cho tôi?”
“Sếp Lục bảo, chuyện nhỏ thế này không cần cố ý làm phiền cô...” Nhìn sắc mặt Tống Huỳnh càng ngày càng kém, trợ lý Từ không dám nói thêm nữa.
“Trợ lý Từ, xem ra giữa chúng ta vẫn luôn có hiểu lầm.” Tống Huỳnh nói đâu ra đấy: “Quan hệ của tôi và sếp Lục không phải như các anh lầm tưởng, làm ơn đừng tự mình quyết định, vỗ mông ngựa(*) cẩn thận bị móng ngựa đạp đến.”
(*) Vỗ mông ngựa: tâng bốc, nịnh hót.
Lần đầu tiên anh ấy thấy dáng vẻ lật mặt của cô, trố mắt nói: “Cô Tống...”
Tống Huỳnh vỗ vào ghế lái, lạnh giọng bảo: “Tài xế, lái xe!”
Trong gương chiếu hậu còn có thể thấy dáng vẻ trợ lý Từ thẫn thờ đứng ngay tại chỗ, Tống Huỳnh giận anh ấy tự quyết định, càng giận Lục Thiệu Tu.
Cái gì mà gọi là chuyện nhỏ? Một câu tùy tiện của anh là có thể ảnh hưởng đến nghề nghiệp cuộc đời của người khác, có lẽ anh cho rằng đó là đang đối xử tốt với cô, nhưng anh thậm chí ngang ngược cố chấp đến mức không cho cô quyền lựa chọn.
Tống Huỳnh chợt cảm thấy buồn thảm, trong mối quan hệ không biết nên định nghĩa như thế nào này, từ trước đến nay cô đều chỉ có thể bị động tiếp nhận, Lục Thiệu Tu vẫn luôn nắm giữ quyền chủ động, tựa như quân vương phong thưởng cho sủng phi vậy, chưa bao giờ hỏi cô có thích hay không, có cần hay không.
Ngay cả những người xung quanh cũng cho rằng cô được hưởng lợi từ đó, hẳn là nên vui vẻ cảm tạ tiếp nhận.
Điều quá đáng nhất chính là, Lục Thiệu Tu thậm chí cũng không hiểu cô.
Rõ ràng chỉ cần một lời của anh, không mất bao lâu, sẽ có người giúp anh điều tra chuyện nhà cô, chỉ cần có tâm, ba đời tổ tiên cũng có thể đào ra, nhưng anh lại không làm.
Có lẽ là cảm thấy không cần thiết phải biết.
Giống như hôm đó Lục Thiệu Tu nói, thời gian của anh quý giá, không để bụng vì việc nhỏ thế này, không đáng.
Về đến nhà, Tống Huỳnh ném túi xuống, đạp rơi giày, sức lực kiệt quệ nằm xuống sofa, hồi tưởng lại đủ loại cảnh tượng mấy ngày qua, toàn thân rét run, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Gương mặt của người đàn ông trong ký ức luôn lạnh lùng, dù có là lúc đang cười cũng làm cô không thể thấy rõ sự chân thành, khoảng cách gần, những lúc ở chung với nhau, gần như mỗi lần đều chia tay trong sự không vui, nhớ lại là đau đầu.
Còn không bằng quay về quá khứ lúc hy vọng không thể đạt đến, cô chỉ chú ý anh từ xa, ở trong lòng cô, Lục Thiệu Tu không thể chạm vào như vậy ngược lại là hoàn hảo.
Cũng giống như đỉnh núi tuyết mỹ lệ thiêng liêng, trèo lên đến nơi rồi, đứng trên cao lại chịu không nổi sự lạnh giá, bông hoa nắm trong tay lại nhanh chóng lụi tàn.
Mệt.
Trong lòng Tống Huỳnh vô cùng hỗn loạn, tuôn ra rất nhiều suy nghĩ.
Muốn gọi điện thoại qua đó chất vấn Tống Miểu, làm việc sao có thể mặt dày như thế, sao lại không biết thẹn mượn danh nghĩa em gái của cô để trục lợi.
Cũng muốn nói cho Lục Thiệu Tu quan hệ giữa cô và Tống Miểu, Trần An Ni nói vẫn chưa thử vai, nhân vật chưa có thông báo chính thức, chỉ cần cô mở miệng, có thể khiến Tống Miểu không thể nhận được nhân vật này...
Đã rất lâu Tống Huỳnh không thèm nghĩ về chuyện trong nhà, chỉ coi những người đó không tồn tại, thời gian đã làm phai đi rất nhiều cảm xúc, cô chỉ còn nhớ mẹ mà thôi.
Khi đó cô lớp mười hai, mẹ qua đời vì bệnh tật không lâu, Diêu Uyển Vân gả vào, cô tức điên, ngày nào cũng ở trong nhà đập phá đồ vật, la lối khóc lóc om sòm, ồn ào đến nỗi không thể nào yên tĩnh được.
Tống Thanh Tùng thất vọng bảo: “Dáng vẻ này của con, hoàn toàn không giống con gái của Tống Thanh Tùng ta.”
Vậy cô dứt khoát không làm con gái của ông ta nữa.
Nhớ tới khi đó, Tống Huỳnh cảm thấy bản thân mình như bị quỷ ám, mỗi ngày đều cáu giận đến mức đau tim, hối hận mà lại không hối hận, nhưng cảm thấy vì những người đó mà không màng thể diện đúng là không đáng chút nào.
Sau này Tống Huỳnh luôn nói với chính mình, buông tha cho bản thân, tức giận gây ra tăng sản tuyến vú(*) vì những người đó có đáng không?
(*)Tăng sản tuyến vú thông thường là dạng thường gặp nhất của tăng sản tuyến vú. Phụ nữ có tăng sản tuyến vú thông thường thì tăng nguy cơ ung thư vú gấp 2 lần so với không có tăng sản tuyến vú.
Bao nhiêu năm qua cô không thèm nghĩ chuyện trong nhà, chưa từng tức giận như vậy!
Tất cả đều do Lục Thiệu Tu!
Tống Huỳnh đứng dậy đi vòng qua vòng lại vài vòng trong phòng, chó mèo vây quanh chân cô làm nũng, Nữ Tước lộ bụng ra xin vuốt ve, Tống Huỳnh hừ lạnh một tiếng: “Cái đồ phản bội như em, không phải thích được chó Lục sờ sao?”
“Meooo~” Nhưng anh ấy không ở đây mà, vậy tạm chấp nhận, tạm chấp nhận tìm con sen thôi!
Mặt Thiếu Tá trông có vẻ thật thà, cơ thể càng béo hơn, quả thực chính là một đống lông xù bự, dáng vẻ làm nũng ngốc nghếch khiến người ta không chống cự nổi.
Tống Huỳnh cứng rắn: “Chủ của em không phải người tốt, em cũng không phải chó ngoan.”
Thiếu Tá nghe cái hiểu cái không, chỉ dùng đôi mắt chó khờ khạo ngây thơ nghiêng đầu nhìn chị chủ, đứng lên, thò hai cái chân ra nhào lên người Tống Huỳnh.”
“Chết tiệt! Quả nhiên giống hệt chủ của em, da mặt dày!” Tống Huỳnh mắng xong còn chưa hết giận: “Chó ngoan không cản đường!”
Bỏ một mèo một chó lại sau người, Tống Huỳnh quay về phòng, tự mình lấy hộp đựng đồ đặt ở dưới gầm giường ra.
Đồ vật bên trong không ít, ngoài đồ vật cá nhân của cô ra, còn có một chiếc quạt lông khổng tước, một chiếc đồng hồ nam, một chiếc cà vạt.
Lấy những đồ vật thuộc về Lục Thiệu Tu ra đặt lên trên bàn trà, Tống Huỳnh mở tủ lạnh, nguyên liệu ở ngăn ướp lạnh và ngăn đông lạnh là ngày hôm qua cô mua để luyện kỹ năng nấu ăn, lấy hết ra ném vào thùng rác, đợi lát nữa sẽ vứt toàn bộ đi.
Còn có khăn lông và bàn chải đánh răng mà Lục Thiệu Tu từng dùng trong phòng tắm, không cái nào may mắn thoát khỏi.
Lăn lộn nửa ngày, Tống Huỳnh có chút mệt mỏi, dựa vào trên sofa nghỉ ngơi, lúc này chuông cửa bị người ta ấn vang.
Tim cô đột nhiên đập dữ dội, có loại linh cảm khó hiểu, người bên ngoài chắc chắn là Lục Thiệu Tu.
Cô không xa lạ gì với nhịp tim này, thời thiếu nữ ngây thơ non nớt vô số lần cô đã rung động như thế vì anh, mặc dù chỉ nhìn thấy một cái bóng dáng của anh, tim cũng không nén được mà đập bình bịch.
Yêu thầm là tâm sự chua xót của thiếu nữ, vừa tha thiết lại mông lung, lại tràn đầy sức sống, với dũng khí muốn theo đuổi anh, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, giống như tóc đuôi ngựa vung lên dưới ánh mặt trời, tràn ngập mộng mơ thiếu nữ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đó là ngày xuân cô trân quý nhất.
Nhưng nhịp tim lần này lại nặng nề.
Tống Huỳnh lê bước chân đến trước cửa, đẩy mắt mèo ra, quả nhiên là anh.
Người đàn ông lúc nào cũng đẹp trai, âu phục màu xám, áo sơ mi cởi bỏ một chiếc cúc, thoải mái lười biếng, chỉ vẻ ngoài này thôi cũng rất có tính lừa gạt.
Tống Huỳnh mở cửa, một cái túi quà tinh xảo màu đen duỗi đến trước mặt, logo mạ vàng kia suýt chút nữa đã đâm đến mắt cô.
Cô rất quen thuộc với nhãn hiệu này, lúc trước khi mẹ còn trên đời, bà thích nhất túi của hãng này, cất giữ không ít.
Sau này Diêu Uyển Vân vào chiếm giữ trong nhà, trở thành nữ chủ nhân, lén xách túi của mẹ đi ra ngoài.
Tống Huỳnh xử lý vô cùng dứt khoát, vào ngày giỗ đầu của mẹ, cô xếp toàn bộ túi xách mẹ có lên trước mặt cả nhà, thiêu hủy ở trước mộ mẹ, ngay cả cái xác cũng không để lại cho bọn họ.
Ngày đó lại là một trận ầm ĩ, nhưng cô rất đắc ý, cho tới bây giờ mỗi lần thấy có người xách túi hãng này, trong lòng luôn có chút khó chịu.
Cái kiểu khó chịu mà nhìn thấy là muốn thiêu hủy ấy...
“Mua cho em, cầm lấy.” Lục Thiệu Tu tự mình đi vào nhà, cởi âu phục tùy ý đặt trên sofa, như thể vào nhà mình, một tay nựng mèo, một tay sờ chó, cực kỳ sung sướng.
Tống Huỳnh lẳng lặng nhìn anh, tay buông ra, túi quà bịch một tiếng rơi xuống đất.
Lục Thiệu Tu ngẩng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
“Sếp Lục, hình như tôi không mời anh đến nhà tôi mà nhỉ?” Trên mặt Tống Huỳnh hoàn toàn không có biểu cảm gì.
“Sao lại tức giận rồi? Là vì ban nãy đến công ty không gặp được tôi à?” Lục Thiệu Tu cười: “Từ Lỗi đã nói với tôi, lẽ ra em phải gọi điện cho tôi trước.”
Tống Huỳnh lạnh lùng hỏi: “Nói rất hay, vậy sao anh không gọi điện thoại cho tôi trước?”
“Tôi đoán giờ này em ở nhà, xuống máy bay lập tức chạy đến.” Lục Thiệu Tu thấy sắc mặt cô không đúng, đứng dậy cầm túi quà lên, lấy ra một chiếc túi trắng ngà, thấp giọng nói: “Thử một chút xem có thích không.”
Tống Huỳnh nắm quai túi mỏng, lẩm bẩm: “Đường đường là đồ sếp Lục tặng, đương nhiên tôi phải thích.”
Lục Thiệu tu hơi nhíu mày, vẫn nén tính khí hỏi: “Không thích? Tôi bảo người tìm...”
“Anh bảo người khác? Hóa ra món quà này cũng không phải tự anh chọn?” Tống Huỳnh cười lạnh: “Cũng đúng, sếp Lục bận như thế, phải mở họp, phải đi công tác, phải giúp người ta quyết định nội bộ nhân vật nữ hai, đương nhiên không có thời gian làm loại việc nhỏ này.”
Lục Thiệu Tu bị lời của cô liên tiếp tấn công đến ngẩn người, không hiểu ra sao, đổi thành người khác thì anh đã tức giận lâu rồi, nhưng lại là cô...
Anh lấy thuốc lá ra muốn châm, Tống Huỳnh nhìn chằm chằm anh: “Không được phép hút thuốc ở nhà tôi.”
Vành mắt cô đỏ ửng, hô hấp lên xuống dồn dập, hiển nhiên là rất tức giận, ánh mắt bướng bỉnh, anh không nghĩ ra mình đắc tội cô ở điểm nào.
“Em lại làm sao thế?” Lục Thiệu Tu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nếu hiện tại camera phòng khách đang bật, để Lục Thiệu Tu xem lại hành động của anh kể từ khi vào nhà, sẽ phát hiện tất cả đều dẫn đến “tan xác”, mỗi câu đều là phát biểu của trai thẳng.
Tống Huỳnh hít một hơi thật sâu, nhét túi xách vào túi quà, mặt khác lại lấy ra một chiếc túi nhỏ từ trên sofa, cứng rắn nhét vào trong tay Lục Thiệu Tu: “Đồ của anh, cầm đi hết cho tôi, muốn vứt thì anh tự vứt.”
Lục Thiệu Tu mở ra xem.
Đồng hồ ném bừa ở bên trong, vài sợi lông vũ của quạt lông rơi xuống, cà vạt bị vò đến mức nhăn dúm dó, cô không đau lòng không để ý một chút nào.
Ánh mắt anh trầm xuống, ném túi xuống đất: “Có ý gì? Phân rõ giới hạn với tôi?”
Tống Huỳnh gật đầu: “Nhân vật lớn như anh, tôi trèo cao không nổi.”
“Tôi làm sai cái gì?” Lục Thiệu Tu không hiểu, cũng không cam lòng, anh bực bội, theo thói quen định tháo cà vạt, phát hiện bản thân không đeo, sườn mặt lạnh nhạt của Tống Huỳnh khiến anh càng khó chịu.
Tống Huỳnh nhìn anh: “Anh chắc chắn muốn nghe ư? Lời tôi muốn nói có lẽ rất khó nghe.”
“Em nói đi.” Ít ra phải chết cho rõ.
Tống Huỳnh tiến lên một bước, ngón trỏ mảnh khánh để lên ngực người đàn ông: “Thứ nhất, anh mắt cao hơn đầu, đẩy sếp tôi ngã, hại anh ta nghi ngờ cuộc sống, đả kích tự tin.”
Lục Thiệu Tu bị người phụ nữ nhỏ xinh đẩy lùi về phía sau: “Thứ hai, anh bỏ chó ở đây cũng không quan tâm, ngồi không hưởng lợi, căn bản không phải chủ nhân có trách nhiệm.”
“Thứ ba, anh làm chuyện xấu trước mặt chó mèo, chứng tỏ anh không biết xấu hổ, còn kéo tôi xuống nước.”
“Thứ tư, anh tùy tiện ra vào nhà tôi, không biết tôn trọng, không coi ai ra gì.”
“Thứ năm, anh tùy tiện động dục, hở một tí là cưỡng hôn tôi, sờ trộm tôi ở nơi công cộng, đạo đức giả! Đầu óc toàn thứ gì đâu!”
Sắc mặt Lục Thiệu Tu càng ngày càng khó coi, anh nắm cằm của người phụ nữ, nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống: “Nhân lúc tôi chưa tức giận tốt nhất em nên im miệng.”
“Anh mới im miệng! Nghe tôi nói!” Tống Huỳnh hất tay anh ra, cao giọng: “Thứ sáu, anh tự mình quyết định làm những chuyện vô ích, không trao đổi với tôi, lấy mất vai diễn người khác còn chưa đến thử, chứng tỏ anh tự đại! Tự cho mình là đúng!”
“Thứ bảy, anh thích lấy tiền nện người, trước khi tặng quà cũng không biết sở thích của người ta! Suy nghĩ trai thẳng! Hành vi em trai(*)!”
(*)弟弟行为: Hành vi em trai, thường dùng để chế giễu tâm lý hoặc khả năng yếu kém của bên kia.
“Em nói đủ chưa?”
“Chưa nói đủ!” Tống Huỳnh đột nhiên dùng sức, một tay đẩy người đàn ông lên sofa, nhặt cà vạt trên mặt đất lên, dùng sức trói hai tay của người đàn ông lại với nhau, giống như báo săn nhỏ vừa mới mọc răng, cực kỳ hung dữ.
Thậm chí Lục Thiệu Tu cũng bị cô gây sốc, ngoan ngoãn mặc cô đùa bỡn, ngay cả phản kháng cũng quên mất.
Mặt Tống Huỳnh vô cảm ngồi lên đùi Lục Thiệu Tu, học động tác vừa rồi của anh, nắm cằm anh, hôn anh mãnh liệt, không hề dịu dàng, chiếm quyền chủ động, không cho anh có cơ hội tiến công.
Hơi thở nóng rực.
Lần đầu cô giải tỏa cảm xúc, hành động theo bản năng như vậy, lúc này anh cũng bị kích thích nổi giận, muốn tiến công muốn chiếm hữu, lần nào cô cũng chuẩn xác tránh đi, dường như là con thú nhỏ linh hoạt, tinh nghịch trêu chọc anh bằng mọi cách.
Cuối cùng sức lực của người đàn ông cũng lớn hơn, chiếc cà vạt nho nhỏ kia làm sao có thể trói được anh? Anh nhanh chóng thoát ra, nắm lấy bàn tay đang bóp cằm anh của Tống Huỳnh, muốn lật người lại chiếm quyền chủ động.
Tống Huỳnh ra sức cắn một cái trên môi anh, nếm được vị tanh...
“Cưỡng hôn vui không? Tôi nói cho anh biết, cái này không thoải mái đầu! Đừng tưởng rằng chị đây dễ bắt nạt!”
Mái tóc dài mềm mượt của cô gái xõa trên vai, tôn lên đường cong mảnh khảnh đẹp đẽ, khóe miệng dính máu đang hờn dỗi, má phồng lên như bánh bao, lúc nói chuyện lộ ra bốn chiếc răng nanh, đẹp nao lòng người
Lục Thiệu Tu khẽ liếm khóe miệng, đau nhói, anh bất lực mắng nhỏ: “Cái cô nhóc điên này...”
Khuôn mặt sắc bén góc cạnh, nhưng rất nhanh ánh mắt anh lại lóe lên một tia ngại ngùng.
Tống Huỳnh lại cúi đầu, rất nhanh mổ nhẹ vào mặt người đàn ông, giống như chuồn chuồn lướt nước, trong miệng lẩm bẩm: “Một năm, hai năm...”
Cô liên tục đếm đến tám, cuối cùng cũng dừng lại.
Lục Thiệu Tu kinh hãi đến nỗi ngay cả mắt cũng không dám chớp, tim như đánh trống.
“Tổng cộng tám cái, tượng trưng cho tám năm tôi thích anh, đây là tôi tự đáp lại chính mình! Từ giờ trở đi, tôi không bao giờ thích cái đồ đàn ông thúi như anh nữa!”
Tống Huỳnh liền mạch lưu loát nói xong, nhảy phắt từ trên người anh xuốn, chỉ vào cửa, tràn đầy khí thế nói: “Bây giờ, mời anh, mang theo cái túi rách của mình, cút ra ngoài cho tôi!”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Chó Lục bị hôn choáng:??? Có phải hai ta cầm ngược kịch bản không?
Gái ngoan Huỳnh Huỳnh: Từ bây giờ cầm lên kịch bản truy thê hỏa táng trường của anh đi, cảm ơn.
Được rồi, tiếp sau đây mời thưởng thức màn trình diễn của chó Lục, anh ấy sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người đối với anh ấy (tên khốn kiếp)!!!