Chương 26: Ta đã từng giết người
"Nhưng mà, Sơ Sơ, ta đã từng giết người! Ta đã từng giết rất nhiều người!" Vân Bắc Hàn cúi đầu nhìn người con gái trong ngực mình, thành thật nói.
Trong giọng nói của chàng mang theo một tia kích động khó phát hiện.
Nàng vừa mới nói, cho dù chàng không giết người thì nàng cũng tin.
Chàng chỉ sợ, sợ nàng ghét bỏ mình từng giết người, hơn nữa còn giết rất nhiều người!
Chàng không thể nào lừa nàng.
Tô Ngôn Sơ ngẩng đầu, mắt nhìn lên Vân Bắc Hàn, nhìn thấy trong mắt chàng có chút chờ mong lại xen lẫn một chút bối rối.
Nàng cười cười, mở miệng nói: "Ta biết mà."
Tất nhiên nàng biết chàng từng giết người!
Nàng tận mắt chứng kiến chàng vì nàng mà giết Vân Thiên Trọng và Tô Yên Nhiên, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn.
Nàng cũng biết, chàng trở về từ vực sâu ngàn xà, giết không ít người trước kia từng làm tổn thương chàng.
Một người bò lên từ địa ngục, giết người đẩy chàng vào địa ngục, coi như là làm việc ác nhưng vẫn trừng trị ác?
Vấn đề này, chỉ sợ mãi cũng không có đáp án.
"Nàng đã biết?" Vân Bắc Hàn không ngờ được là Tô Ngôn Sơ sẽ trả lời ba chữ như vậy.
"Chàng chính là chàng, chàng làm gì cũng được, ta không quan tâm."
Ở kiếp trước, lúc nàng tối tắm tuyệt vọng nhất, căm hận nhất, chàng như anh hùng từ trên trời bay xuống, báo thù rửa hận cho nàng.
Chỉ cần là chàng là được.
Những thứ khác nàng không quan tâm.
Vân Bắc Hàn hơi giật mình, nhìn người con gái có nụ cười xinh đẹp, đôi mắt cong cong.
Chàng nhìn vào trong mắt nàng, ở đó chỉ hiện lên mỗi hình bóng mình.
Chàng thấy có cảm giác kì lạ đang dần lan rộng khắp cơ thể.
Tê tê, mềm mềm, còn có cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi.
Cảm giác không thể khống chế nhưng cũng không chán ghét.
Tô Ngôn Sơ đưa tay lên vuốt một nhánh tóc đen của Vân Bắc Hàn, mở miệng nói: "Trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta đưa chàng đi mua ít đồ, đi dạo một vòng tìm một chút cảm giác quen thuộc."
"Được." Vân Bắc Hàn đồng ý, sau đó thả nàng ra, xoay người rời đi.
Sau khi tiễn Vân Bắc Hàn đi, Tô Ngôn Sơ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, sau khi nàng rửa mặt xong, việc đầu tiên là đi vào trong viện xem mèo, lại bất ngờ phát hiện Vân Bắc Hàn ngồi trên nóc nhà.
"Sao chàng lại dậy sớm thế?" Nàng có chút kì quái hỏi một câu.
Bởi vì nàng cảm giác chàng đã ngồi đó rất lâu.
Vân Bắc Hàn không trả lời, bay xuống rồi đi đến bên cạnh nàng, cầm tay nàng một cách tự nhiên.
Chàng không nói cho Tô Ngôn Sơ biết chàng không phải là thức dậy sớm mà là không ngủ cả một đêm.
Tối hôm qua, lúc trở lại phòng, chàng không ngủ được, vì mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh nàng xinh đẹp nói cười tự nhiên.
Nàng cứ chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn, không thể xua đi được, hắn chỉ có thể lên trên mái phòng nàng, canh chừng bảo vệ nàng ngủ.
Tô Ngôn Sơ thấy hắn không nói tiếng nào đã kéo nàng đi ra khỏi cửa, vì thế mở miệng hỏi: " Chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Không phải tối qua nàng bảo hôm nay sẽ ra ngoài đi dạo một chút sao?" Vân Bắc Hàn quay đầu lại hỏi.
Tô Ngôn Sơ gật đầu, sau đó cười giảo hoạt: "Chàng chờ ta một chút, ta đi hỏi Tô Hữu An xem là hắn muốn ở lại chăm sóc Tô Yên Nhiên hay là đi cùng chúng ta."
Bây giờ Tô Hữu An vẫn còn quan tâm đến Tô Yên Nhiên, nàng vẫn phải cố gắng nghĩ cách để cho Tô Hữu An thấy rõ bộ mặt của Tô Yên Nhiên mới được.
Nếu không đến lúc nàng giải quyết Tô Yên Nhiên lại phải bận tâm đến cảm nhận của Tô Hữu An, có chút phiền.
Vân Bắc Hàn nghe xong quả nhiên đứng lại, thả tay Tô Ngôn Sơ ra.
Tô Ngôn Sơ vừa định rời đi thì đúng lúc Tô Hữu An đi ra.
"Tô Hữu An, bọn ta tính đi ra ngoài đi dạo một vòng, người muốn ở lại chăm sóc muội muội của ngươi hay là đi cùng bọn ta?" Tô Ngôn Sơ mở miệng hỏi.
Tô Hữu An nghe xong, nhíu mày.
Tuy rằng bây giờ Tô Yên Nhiên được hai bà nhũ mẫu chăm sóc, nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Tô Ngôn Sơ biết hắn không thể quyết định ngay bây giờ nên cũng lười chờ hắn, xoay người lại kéo tay Vân Bắc Hàn, quay đầu lại phất phất tay với Tô Hữu An: "Ngươi cứ từ từ rồi quyết định, bọn ta đi trước."
Sau đó liền cùng Vân Bắc Hàn đi ra ngoài.
Tô Hữu An cắn răng quay đầu lại nói với nhũ mẫu chăm sóc Tô Yên Nhiên hai câu thì vội vàng đuổi theo Tô Ngôn Sơ và Vân Bắc Hàn.
Hắn nhất định phải đi theo nhìn chằm chằm Vân Bắc Hàn, nếu không tên đó lại giả vờ đáng thương để lừa gạt muội muội của hắn.
Sau khi hắn vội vàng ra khỏi cửa thì thấy hai người kia đang ngồi ở trước quán mì Dương Xuân.
Chủ quán là một nam nhân xấp xỉ bốn mươi tuổi.
Hắn bưng mì đi tới trước mặt Tô Ngôn Sơ, cười nói: "Cô nương, hai năm rồi cháu mới tới đây ăn nha? Hai năm này cháu đi đâu vậy?"
Tô Ngôn Sơ có chút kinh ngạc: "Đại thúc, thúc nhớ cháu sao?"
Đại thúc cười sang sảng: " Đương nhiên là nhớ rõ rồi, vẻ ngoài tiểu cô nương giống cháu và ca ca yêu quý của cháu, thúc gặp một lần sẽ không quên được. Ta nhớ rõ là ban đầu cháu đưa ca ca yêu quý của cháu đến đây ăn, từ đó về sau cháu không còn đến nữa, Nhưng mà ca ca yêu quý nhà cháu thỉnh thoảng sẽ đến đây ăn một bát, ngồi ở chỗ này không nói một câu nào, một lần ngồi là ngồi đến giờ ngọ*."
(*Khoảng thời gian giữa trưa, từ 11 giờ đến 13 giờ)
Tô Ngôn Sơ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.
Tô Hữu An nghe đại thúc nói xong, đi đến ngồi cạnh Tô Ngôn Sơ, hung dữ nói: "Đại thúc, ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy? Ai là ca ca yêu quý? Ngươi bôi nhọ thanh danh muội muội nhà ta như thế, có tin ta đánh ngươi hay không?"
Đại thúc bị hoảng sợ, hắn nhìn nhìn Tô Hữu An, lại nhìn nhìn Tô Ngôn Sơ, nhận ra hai người này mới giống hai huynh muội thật sự.
Bị ca ca người ta nói như thế, hắn vội vàng áy náy nói: " Thật sự xin lỗi, thật xin lỗi! Ta tưởng..."
"Ta là phu quân của nàng." Bỗng nhiên Vân Bắc Hàn lạnh nhạt nói một câu.
"Phu quân cái gì? Ngươi lại nói hươu nói vượn cái gì nữa?" Tô Hữu An vội vàng phản bác một câu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng khát máu của Vân Bắc Hàn, trong nháy mắt trở nên lúng túng: "Chính là vị hôn phu, vẫn còn chưa thành thân đâu!
Đại thúc nghe xong lại càng mơ hồ! Vị hôn phu thì nói là phu quân, cũng đâu có vấn đề gì đâu? Gọi là ca ca yêu quý thì cũng đâu có sao?
Tô Ngôn Sơ không khỏi nở nụ cười, quay sang nói với đại thúc: " Thúc đừng quản bọn họ, cứ cho hắn một bát mì là được rồi."
"Được." Đại thúc vội vàng đáp ứng.
Hắn cảm thấy vẫn là tiểu cô nương này có đâu nói đó, dễ nói chuyện, còn ca ca và phu quân của nàng đều là người kì lạ.
Nhưng mà vẻ ngoài của ba người này thật xuất chúng, giống như thần tiên vậy.
Cho nên lúc cắt thịt bò cũng cho bọn họ nhiều hơn một chút.
-
Sau khi ăn xong, Vân Bắc Hàn đưa Tô Ngôn Sơ ra khỏi thành, đi Hoành Đoạn Sơn.
Bọn họ bay qua một ngọn núi, xuyên qua một mảnh rừng, đi tới một hồ nước trong suốt.
Cái hồ kia, hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng các rong rêu và cá đang bơi lội.
"Hai năm trước, ta đến đây tìm Liên Thủy, đúng lúc độc Bỉ Ngạn tái phát nên ngất đi. Nàng đi qua đây liền nhặt ta về. Lần tái phát đấy gần như sẽ lấy mạng của ta, theo cách nói của nàng, nếu ta không có cách nào áp chế độc Bỉ Ngạn thì có thể sống nhiều nhất là 15 ngày. Ta cũng có thể cảm nhận được linh lực và sinh mệnh của bản thân ngày một xói mòn."
Vân Bắc Hàn đứng ở bên hồ, một thân hồng y, giống như một rạng mây đỏ bên hồ, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
- ---
Trong giọng nói của chàng mang theo một tia kích động khó phát hiện.
Nàng vừa mới nói, cho dù chàng không giết người thì nàng cũng tin.
Chàng chỉ sợ, sợ nàng ghét bỏ mình từng giết người, hơn nữa còn giết rất nhiều người!
Chàng không thể nào lừa nàng.
Tô Ngôn Sơ ngẩng đầu, mắt nhìn lên Vân Bắc Hàn, nhìn thấy trong mắt chàng có chút chờ mong lại xen lẫn một chút bối rối.
Nàng cười cười, mở miệng nói: "Ta biết mà."
Tất nhiên nàng biết chàng từng giết người!
Nàng tận mắt chứng kiến chàng vì nàng mà giết Vân Thiên Trọng và Tô Yên Nhiên, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn.
Nàng cũng biết, chàng trở về từ vực sâu ngàn xà, giết không ít người trước kia từng làm tổn thương chàng.
Một người bò lên từ địa ngục, giết người đẩy chàng vào địa ngục, coi như là làm việc ác nhưng vẫn trừng trị ác?
Vấn đề này, chỉ sợ mãi cũng không có đáp án.
"Nàng đã biết?" Vân Bắc Hàn không ngờ được là Tô Ngôn Sơ sẽ trả lời ba chữ như vậy.
"Chàng chính là chàng, chàng làm gì cũng được, ta không quan tâm."
Ở kiếp trước, lúc nàng tối tắm tuyệt vọng nhất, căm hận nhất, chàng như anh hùng từ trên trời bay xuống, báo thù rửa hận cho nàng.
Chỉ cần là chàng là được.
Những thứ khác nàng không quan tâm.
Vân Bắc Hàn hơi giật mình, nhìn người con gái có nụ cười xinh đẹp, đôi mắt cong cong.
Chàng nhìn vào trong mắt nàng, ở đó chỉ hiện lên mỗi hình bóng mình.
Chàng thấy có cảm giác kì lạ đang dần lan rộng khắp cơ thể.
Tê tê, mềm mềm, còn có cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi.
Cảm giác không thể khống chế nhưng cũng không chán ghét.
Tô Ngôn Sơ đưa tay lên vuốt một nhánh tóc đen của Vân Bắc Hàn, mở miệng nói: "Trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta đưa chàng đi mua ít đồ, đi dạo một vòng tìm một chút cảm giác quen thuộc."
"Được." Vân Bắc Hàn đồng ý, sau đó thả nàng ra, xoay người rời đi.
Sau khi tiễn Vân Bắc Hàn đi, Tô Ngôn Sơ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, sau khi nàng rửa mặt xong, việc đầu tiên là đi vào trong viện xem mèo, lại bất ngờ phát hiện Vân Bắc Hàn ngồi trên nóc nhà.
"Sao chàng lại dậy sớm thế?" Nàng có chút kì quái hỏi một câu.
Bởi vì nàng cảm giác chàng đã ngồi đó rất lâu.
Vân Bắc Hàn không trả lời, bay xuống rồi đi đến bên cạnh nàng, cầm tay nàng một cách tự nhiên.
Chàng không nói cho Tô Ngôn Sơ biết chàng không phải là thức dậy sớm mà là không ngủ cả một đêm.
Tối hôm qua, lúc trở lại phòng, chàng không ngủ được, vì mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh nàng xinh đẹp nói cười tự nhiên.
Nàng cứ chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn, không thể xua đi được, hắn chỉ có thể lên trên mái phòng nàng, canh chừng bảo vệ nàng ngủ.
Tô Ngôn Sơ thấy hắn không nói tiếng nào đã kéo nàng đi ra khỏi cửa, vì thế mở miệng hỏi: " Chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Không phải tối qua nàng bảo hôm nay sẽ ra ngoài đi dạo một chút sao?" Vân Bắc Hàn quay đầu lại hỏi.
Tô Ngôn Sơ gật đầu, sau đó cười giảo hoạt: "Chàng chờ ta một chút, ta đi hỏi Tô Hữu An xem là hắn muốn ở lại chăm sóc Tô Yên Nhiên hay là đi cùng chúng ta."
Bây giờ Tô Hữu An vẫn còn quan tâm đến Tô Yên Nhiên, nàng vẫn phải cố gắng nghĩ cách để cho Tô Hữu An thấy rõ bộ mặt của Tô Yên Nhiên mới được.
Nếu không đến lúc nàng giải quyết Tô Yên Nhiên lại phải bận tâm đến cảm nhận của Tô Hữu An, có chút phiền.
Vân Bắc Hàn nghe xong quả nhiên đứng lại, thả tay Tô Ngôn Sơ ra.
Tô Ngôn Sơ vừa định rời đi thì đúng lúc Tô Hữu An đi ra.
"Tô Hữu An, bọn ta tính đi ra ngoài đi dạo một vòng, người muốn ở lại chăm sóc muội muội của ngươi hay là đi cùng bọn ta?" Tô Ngôn Sơ mở miệng hỏi.
Tô Hữu An nghe xong, nhíu mày.
Tuy rằng bây giờ Tô Yên Nhiên được hai bà nhũ mẫu chăm sóc, nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Tô Ngôn Sơ biết hắn không thể quyết định ngay bây giờ nên cũng lười chờ hắn, xoay người lại kéo tay Vân Bắc Hàn, quay đầu lại phất phất tay với Tô Hữu An: "Ngươi cứ từ từ rồi quyết định, bọn ta đi trước."
Sau đó liền cùng Vân Bắc Hàn đi ra ngoài.
Tô Hữu An cắn răng quay đầu lại nói với nhũ mẫu chăm sóc Tô Yên Nhiên hai câu thì vội vàng đuổi theo Tô Ngôn Sơ và Vân Bắc Hàn.
Hắn nhất định phải đi theo nhìn chằm chằm Vân Bắc Hàn, nếu không tên đó lại giả vờ đáng thương để lừa gạt muội muội của hắn.
Sau khi hắn vội vàng ra khỏi cửa thì thấy hai người kia đang ngồi ở trước quán mì Dương Xuân.
Chủ quán là một nam nhân xấp xỉ bốn mươi tuổi.
Hắn bưng mì đi tới trước mặt Tô Ngôn Sơ, cười nói: "Cô nương, hai năm rồi cháu mới tới đây ăn nha? Hai năm này cháu đi đâu vậy?"
Tô Ngôn Sơ có chút kinh ngạc: "Đại thúc, thúc nhớ cháu sao?"
Đại thúc cười sang sảng: " Đương nhiên là nhớ rõ rồi, vẻ ngoài tiểu cô nương giống cháu và ca ca yêu quý của cháu, thúc gặp một lần sẽ không quên được. Ta nhớ rõ là ban đầu cháu đưa ca ca yêu quý của cháu đến đây ăn, từ đó về sau cháu không còn đến nữa, Nhưng mà ca ca yêu quý nhà cháu thỉnh thoảng sẽ đến đây ăn một bát, ngồi ở chỗ này không nói một câu nào, một lần ngồi là ngồi đến giờ ngọ*."
(*Khoảng thời gian giữa trưa, từ 11 giờ đến 13 giờ)
Tô Ngôn Sơ có chút kinh ngạc, không nghĩ tới còn có chuyện như vậy.
Tô Hữu An nghe đại thúc nói xong, đi đến ngồi cạnh Tô Ngôn Sơ, hung dữ nói: "Đại thúc, ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy? Ai là ca ca yêu quý? Ngươi bôi nhọ thanh danh muội muội nhà ta như thế, có tin ta đánh ngươi hay không?"
Đại thúc bị hoảng sợ, hắn nhìn nhìn Tô Hữu An, lại nhìn nhìn Tô Ngôn Sơ, nhận ra hai người này mới giống hai huynh muội thật sự.
Bị ca ca người ta nói như thế, hắn vội vàng áy náy nói: " Thật sự xin lỗi, thật xin lỗi! Ta tưởng..."
"Ta là phu quân của nàng." Bỗng nhiên Vân Bắc Hàn lạnh nhạt nói một câu.
"Phu quân cái gì? Ngươi lại nói hươu nói vượn cái gì nữa?" Tô Hữu An vội vàng phản bác một câu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng khát máu của Vân Bắc Hàn, trong nháy mắt trở nên lúng túng: "Chính là vị hôn phu, vẫn còn chưa thành thân đâu!
Đại thúc nghe xong lại càng mơ hồ! Vị hôn phu thì nói là phu quân, cũng đâu có vấn đề gì đâu? Gọi là ca ca yêu quý thì cũng đâu có sao?
Tô Ngôn Sơ không khỏi nở nụ cười, quay sang nói với đại thúc: " Thúc đừng quản bọn họ, cứ cho hắn một bát mì là được rồi."
"Được." Đại thúc vội vàng đáp ứng.
Hắn cảm thấy vẫn là tiểu cô nương này có đâu nói đó, dễ nói chuyện, còn ca ca và phu quân của nàng đều là người kì lạ.
Nhưng mà vẻ ngoài của ba người này thật xuất chúng, giống như thần tiên vậy.
Cho nên lúc cắt thịt bò cũng cho bọn họ nhiều hơn một chút.
-
Sau khi ăn xong, Vân Bắc Hàn đưa Tô Ngôn Sơ ra khỏi thành, đi Hoành Đoạn Sơn.
Bọn họ bay qua một ngọn núi, xuyên qua một mảnh rừng, đi tới một hồ nước trong suốt.
Cái hồ kia, hoàn toàn trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng các rong rêu và cá đang bơi lội.
"Hai năm trước, ta đến đây tìm Liên Thủy, đúng lúc độc Bỉ Ngạn tái phát nên ngất đi. Nàng đi qua đây liền nhặt ta về. Lần tái phát đấy gần như sẽ lấy mạng của ta, theo cách nói của nàng, nếu ta không có cách nào áp chế độc Bỉ Ngạn thì có thể sống nhiều nhất là 15 ngày. Ta cũng có thể cảm nhận được linh lực và sinh mệnh của bản thân ngày một xói mòn."
Vân Bắc Hàn đứng ở bên hồ, một thân hồng y, giống như một rạng mây đỏ bên hồ, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
- ---