Chương 24: Tây Sơ Thành
Edit: Nibbles
"Thế nào? Ngon đúng không?" Tô Hữu An mở miệng hỏi.
"Rất ngon!" Tuy rằng Tô Ngôn Sơ không nhớ rõ trước kia bản thân có ăn qua loại bánh bao này hay không, nhưng hiện tại ăn vào, cũng vẫn cảm thấy ngon.
Vân Bắc Hàn bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn Tô Ngôn Sơ ăn đến vui vẻ, cho nên nhìn những chiếc bánh bao kia không chớp mắt.
"Ngươi muốn thử một chút sao?" Tô Ngôn Sơ đâm một chiếc đưa cho Vân Bắc Hàn.
Vân Bắc Hàn hơi nghiêng đầu, khi nàng đưa xiên đến, liền đem chiếc bánh bao nho nhỏ cắn vào trong miệng.
"Ngon đúng không?" Tô Ngôn Sơ hỏi một câu.
"Ừm." Vân Bắc Hàn gật gật đầu, "Còn muốn."
Quả nhiên Tô Ngôn Sơ lại lần nữa xiên một chiếc cho hắn.
"Kia......" Tô Hữu An trừng mắt Vân Bắc Hàn, trong lúc nhất thời nghiến răng nghiến lợi.
Đó là bánh bao hắn mua cho muội muội, sao Vân Bắc Hàn lại có thể vô sỉ mà ăn như thế?
Tức giận, nhưng mà đánh không lại!
Tức chết rồi!
-
Trò khôi hài này náo loạn cả một buổi sáng mới rốt cuộc ngừng lại.
Kết quả là, Lương Thu Lăng bởi vì thể lực tiêu hao quá mức mà ngất đi.
Tô Yên Nhiên bởi vì bị trọng thương, còn tức dồn máu não nên đã ngất ngay tại chỗ.
Vân Thiên Trọng bị Bạch Sơn Lưu đánh đến là mặt mũi bầm dập, cả người đều là vết thương, thiếu chút nữa cũng ngất đi.
Cuối cùng, Tô Ngôn Sơ đề nghị, tuyên bố với bên ngoài, Vân Thiên Trọng cùng biểu tiểu thư nhất kiến chung tình, tư định chung thân, khó kìm lòng nổi, cho nên ở bên nhau.
Chỉ cần Vân Thiên Trọng cưới Lương Thu Lăng làm trắc phi, chuyện này liền tính cho qua.
Tô Ngôn Sơ đã lên tiếng, Bạch Sơn Lưu tất nhiên liền đáp ứng.
Còn về Lương Thu Lăng, việc đã đến nước này, gả cho Vân Thiên Trọng làm trắc phi là lựa chọn tốt nhất cho nàng ta.
Với Vân Thiên Trọng, cưới một Lương Thu Lăng, có thể đem chuyện này cho quá, Tô gia và Bạch gia đều không tiếp tục truy cứu, cũng là lựa chọn tốt nhất.
Cho nên, này hai người đều đáp ứng.
Tin tức này truyền tới tai Tô Yên Nhiên trong, lại khiến cho nàng ta tức đến hộc máu.
Khi ám vệ đem chuyện này nói cho Tô Ngôn Sơ, tâm tình của Tô Ngôn Sơ cũng không tồi, khóe miệng thoáng cong lên.
Ám vệ nhìn Tô Ngôn Sơ một cái, nhịn không được mở miệng nói: "Đại tiểu thư, chiêu rút củi dưới đáy nồi này, thật đúng là lợi hại a!"
Vốn dĩ Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng là liên minh, muốn cùng nhau đối phó đại tiểu thư.
Nhưng đề nghị của đại tiểu thư để cho Vân Thiên Trọng lấy Lương Thu Lăng làm trắc phi, trực tiếp đánh gãy liên minh của Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng.
Tô Yên Nhiên về sau mỗi lần nhìn thấy Lương Thu Lăng đều sẽ nhớ tới, những âm mưu tính toán của bản thân, chẳng những không thu hoạch được gì, còn đem nam nhân yêu dấu của mình đưa lên giường nữ nhân khác, càng tức giận hơn chính là, buổi tối đó còn có hai tên nam nhân lạ mặt khác cùng nhau "làm" với bọn họ.
Dưới tình huống như vậy, Tô Yên Nhiên khẳng định không có cách nào toàn tâm toàn ý đối đãi với Vân Thiên Trọng.
Còn với Vân Thiên Trọng, chỉ cần Lương Thu Lăng tồn tại một ngày, chính là nhắc nhở hắn, kế hoạch do chính tay hắn bày ra lại là tự tay đội nón xanh cho mình.
Mà sau khi Lương Thu Lăng gả cho Vân Thiên Trọng, khẳng định sẽ phải thời thời khắc khắc phòng ngừa Tô Yên Nhiên gả vào Trọng vương phủ, nếu Tô Yên Nhiên gả vào Trọng vương phủ, có khả năng làm cho nữ quyến trong hậu viện Trọng vương phủ đều biết bí mật của nàng ta, như thế thì nàng ta làm sao có thể sống nữa?
Tóm lại, vô luận như thế nào, ba người này đều không thể giống như lúc trước tiếp tục kết thành đồng minh, nhất trí đối ngoại.
Ngược lại tỷ lệ rất lớn là ba người này sẽ tra tấn nhau cả đời.
Tô Ngôn Sơ nhìn thoáng qua ám vệ kia, thoáng nhướng mày hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Tô Lượng." Ám vệ trả lời nói.
Tô Ngôn Sơ cong cong khóe miệng: "Trước giờ ta chưa gặp qua tên ám vệ nào lắm mồm như ngươi, hẳn là thường xuyên bị đánh đi?"
Tô Lượng:......
Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, một phát đã đoán trúng!
Hắn biết rõ nói nhiều không tốt, nhưng vẫn là nhịn không được. Cho nên thường xuyên bị sư phụ của hắn đánh.
Tô Ngôn Sơ nhìn biểu tình của Tô Lượng này liền biết bản thân đoán đúng rồi.
Nàng khẽ cười một tiếng: "Lần sau nhìn thấy người mà đã đánh ngươi ấy, nói cho hắn......"
Tô Lượng sắc mặt tối sầm: "Đại tiểu thư, tuy rằng ta chọc thủng tâm tư của người là ta không đúng, nhưng là người không thể lấy việc công làm việc tư, để sư phụ ta đánh ta đi?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều." Tô Ngôn Sơ chậm rì rì mà nói, "Ta là để ngươi nói cho hắn, về sau ngươi chính là người của ta, kể cả có nhiều lời, cũng không cần hắn quản."
Tô Lượng sửng sốt: "Đại tiểu thư ý của người là, muốn chọn ta làm ám vệ của người?"
Tô Ngôn Sơ gật gật đầu: "Trong khoảng thời gian này, trước tiên ngươi liền đi theo ta đi. Sau khi trở về, ta sẽ cùng phụ thân nói chuyện."
Tô Lượng trong lòng vui vẻ, vội vàng hướng tới Tô Ngôn Sơ hành lễ: "Tuân mệnh, chủ tử!"
Đại tiểu thư chính là toàn bộ sủng ái của Tô phủ, Tô phủ trên dưới, không có một cái không biết.
Còn có, đại tiểu thư trước kia có bao nhiêu lợi hại, mọi người đều rõ như ban ngày, hắn cảm thấy đại tiểu thư sớm hay muộn cũng sẽ trở lại thời kì đỉnh cao.
Cho nên, có thể đi theo đại tiểu thư, tuyệt đối là kiếm hời.
- -- mình định bỏ truyện vì có người đã sửa sai nguồn edit của mình, các bạn có thể nhúp đi chỗ khác, nhưng vui lòng không sửa nguồn chính!
Cuối cùng, Tô Ngôn Sơ vẫn trì hoãn ở Nguyệt Mãn thành ba ngày.
Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ tư mới rời đi.
Bởi vì Vân Thiên Trọng muốn lưu lại cùng Lương Thu Lăng làm hôn lễ, cho nên không tiếp tục đi theo bọn họ.
Vốn dĩ Tô Yên Nhiên bị thương, Tô Hữu An muốn cho nàng ta ở lại dưỡng thương.
Nhưng là nàng ta kiên quyết không ở lại xem Vân Thiên Trọng cùng Lương Thu Lăng thành thân, một hai phải theo đi.
Tô Hữu An bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm một chiếc xe ngựa cho nàng ta.
Cuối cùng, bốn người khởi hành, thẳng đường núi Hoành Sơn mà chạy đến.
Bởi vì Vân Thiên Trọng không có ở đây, Tô Yên Nhiên bị thương, cho nên suốt dọc đường đi, đều rất yên bình.
truyện được edit tại wattpad trinhanhquynh0902 chứ không phải ở wiki hay bất cứ một trang web nào!
Nửa tháng sau, bọn họ liền đến Tây Sơn thành ở phía ngoài núi Hoành Sơn.
Núi Hoành Sơn vốn dĩ chính là có kỳ trân dị bảo khắp nơi, khắp nơi đầy ma thú, chim muông, mỗi năm đều sẽ có không ít người từ bốn phương tám hướng đi đến nơi này rèn luyện hoặc là tìm kiếm bảo vật.
Cho nên, Tây Sơn thành này tuy rằng là một cái thành quách xa xôi nhưng phồn hoa dị thường, thậm chí so kinh thành chỉ có hơn chứ không kém.
Nghe nói rằng, chỉ cần ngươi có tiền, muốn cái gì là có cái đó như ở kinh thành.
Liền lấy khách điếm tới nói, mười tiền đồng một đêm giường đôi cực lớn, cũng có vạn lượng hoàng kim một đêm ở như cung điện xa hoa.
Người ở nơi này cũng có đủ hạng người, ngư long hỗn tạp. Có hoàng thân quốc thích, con cháu thế gia, tông môn cao đồ, thế ngoại cao nhân, đương nhiên cũng có kẻ xấu tội ác tày trời, ăn mày......
Mà nơi này nổi tiếng nhất, liền phải nói đến nhà đấu giá Phong Nguyệt phía Đông thành.
Nghe nói, chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần ngươi ra nổi giá tiền, liền không có đồ vật gì không mua được.
Mặt khác, ngươi cũng có thể ở nơi đó bán đấu giá bất cứ thứ gì, kể cả ngươi chính là muốn đem chính mình bán đấu giá, cũng đều không thành vấn đề.
Nhà đấu giá bọn họ còn có một nơi khiến người khác phải ngạc nhiên đó chính là kho hàng của bọn họ.
Nơi chứa đựng những kì trân dị bả nhất thiên hạ này, sẽ dẫn tới ít nhiều những tên không tiếc mạng mà mơ ước đến thứ này, nhưng là kho hàng của nhà đấu giá Phong Nguyệt chưa từng bị mất cắp một đồ vật nào.
Bởi vì kho hàng có trận pháp diệu kì, nghe nói là người sáng lập lên nhà đấu giấ Phong Nguyệt để lại, không có người nào có thể phá giải.
Những việc này đều tương đối nổi danh, nhưng Tô Ngôn Sơ vẫn là sau khi nghe Tô Hữu An nói, mới biết được.
Nàng đã hai năm không có đã tới nơi này, mà kí ức nàng rõ ràng nhất chính là hai năm trước từ nơi này rời đi, trở về kinh đô.
Những kí ức lúc trước, liền không thể nào nhớ rõ.
Nói đến cũng kỳ quái, trước đó rất rõ ràng à nhớ rõ, bản thân là khi trên đường trở về nhà, dần dần quên sự tình trước kia.
- ----
Truyện được edit tại tài khoản wattpad: trinhanhquynh0902
"Thế nào? Ngon đúng không?" Tô Hữu An mở miệng hỏi.
"Rất ngon!" Tuy rằng Tô Ngôn Sơ không nhớ rõ trước kia bản thân có ăn qua loại bánh bao này hay không, nhưng hiện tại ăn vào, cũng vẫn cảm thấy ngon.
Vân Bắc Hàn bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn Tô Ngôn Sơ ăn đến vui vẻ, cho nên nhìn những chiếc bánh bao kia không chớp mắt.
"Ngươi muốn thử một chút sao?" Tô Ngôn Sơ đâm một chiếc đưa cho Vân Bắc Hàn.
Vân Bắc Hàn hơi nghiêng đầu, khi nàng đưa xiên đến, liền đem chiếc bánh bao nho nhỏ cắn vào trong miệng.
"Ngon đúng không?" Tô Ngôn Sơ hỏi một câu.
"Ừm." Vân Bắc Hàn gật gật đầu, "Còn muốn."
Quả nhiên Tô Ngôn Sơ lại lần nữa xiên một chiếc cho hắn.
"Kia......" Tô Hữu An trừng mắt Vân Bắc Hàn, trong lúc nhất thời nghiến răng nghiến lợi.
Đó là bánh bao hắn mua cho muội muội, sao Vân Bắc Hàn lại có thể vô sỉ mà ăn như thế?
Tức giận, nhưng mà đánh không lại!
Tức chết rồi!
-
Trò khôi hài này náo loạn cả một buổi sáng mới rốt cuộc ngừng lại.
Kết quả là, Lương Thu Lăng bởi vì thể lực tiêu hao quá mức mà ngất đi.
Tô Yên Nhiên bởi vì bị trọng thương, còn tức dồn máu não nên đã ngất ngay tại chỗ.
Vân Thiên Trọng bị Bạch Sơn Lưu đánh đến là mặt mũi bầm dập, cả người đều là vết thương, thiếu chút nữa cũng ngất đi.
Cuối cùng, Tô Ngôn Sơ đề nghị, tuyên bố với bên ngoài, Vân Thiên Trọng cùng biểu tiểu thư nhất kiến chung tình, tư định chung thân, khó kìm lòng nổi, cho nên ở bên nhau.
Chỉ cần Vân Thiên Trọng cưới Lương Thu Lăng làm trắc phi, chuyện này liền tính cho qua.
Tô Ngôn Sơ đã lên tiếng, Bạch Sơn Lưu tất nhiên liền đáp ứng.
Còn về Lương Thu Lăng, việc đã đến nước này, gả cho Vân Thiên Trọng làm trắc phi là lựa chọn tốt nhất cho nàng ta.
Với Vân Thiên Trọng, cưới một Lương Thu Lăng, có thể đem chuyện này cho quá, Tô gia và Bạch gia đều không tiếp tục truy cứu, cũng là lựa chọn tốt nhất.
Cho nên, này hai người đều đáp ứng.
Tin tức này truyền tới tai Tô Yên Nhiên trong, lại khiến cho nàng ta tức đến hộc máu.
Khi ám vệ đem chuyện này nói cho Tô Ngôn Sơ, tâm tình của Tô Ngôn Sơ cũng không tồi, khóe miệng thoáng cong lên.
Ám vệ nhìn Tô Ngôn Sơ một cái, nhịn không được mở miệng nói: "Đại tiểu thư, chiêu rút củi dưới đáy nồi này, thật đúng là lợi hại a!"
Vốn dĩ Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng là liên minh, muốn cùng nhau đối phó đại tiểu thư.
Nhưng đề nghị của đại tiểu thư để cho Vân Thiên Trọng lấy Lương Thu Lăng làm trắc phi, trực tiếp đánh gãy liên minh của Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng.
Tô Yên Nhiên về sau mỗi lần nhìn thấy Lương Thu Lăng đều sẽ nhớ tới, những âm mưu tính toán của bản thân, chẳng những không thu hoạch được gì, còn đem nam nhân yêu dấu của mình đưa lên giường nữ nhân khác, càng tức giận hơn chính là, buổi tối đó còn có hai tên nam nhân lạ mặt khác cùng nhau "làm" với bọn họ.
Dưới tình huống như vậy, Tô Yên Nhiên khẳng định không có cách nào toàn tâm toàn ý đối đãi với Vân Thiên Trọng.
Còn với Vân Thiên Trọng, chỉ cần Lương Thu Lăng tồn tại một ngày, chính là nhắc nhở hắn, kế hoạch do chính tay hắn bày ra lại là tự tay đội nón xanh cho mình.
Mà sau khi Lương Thu Lăng gả cho Vân Thiên Trọng, khẳng định sẽ phải thời thời khắc khắc phòng ngừa Tô Yên Nhiên gả vào Trọng vương phủ, nếu Tô Yên Nhiên gả vào Trọng vương phủ, có khả năng làm cho nữ quyến trong hậu viện Trọng vương phủ đều biết bí mật của nàng ta, như thế thì nàng ta làm sao có thể sống nữa?
Tóm lại, vô luận như thế nào, ba người này đều không thể giống như lúc trước tiếp tục kết thành đồng minh, nhất trí đối ngoại.
Ngược lại tỷ lệ rất lớn là ba người này sẽ tra tấn nhau cả đời.
Tô Ngôn Sơ nhìn thoáng qua ám vệ kia, thoáng nhướng mày hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Tô Lượng." Ám vệ trả lời nói.
Tô Ngôn Sơ cong cong khóe miệng: "Trước giờ ta chưa gặp qua tên ám vệ nào lắm mồm như ngươi, hẳn là thường xuyên bị đánh đi?"
Tô Lượng:......
Đại tiểu thư chính là đại tiểu thư, một phát đã đoán trúng!
Hắn biết rõ nói nhiều không tốt, nhưng vẫn là nhịn không được. Cho nên thường xuyên bị sư phụ của hắn đánh.
Tô Ngôn Sơ nhìn biểu tình của Tô Lượng này liền biết bản thân đoán đúng rồi.
Nàng khẽ cười một tiếng: "Lần sau nhìn thấy người mà đã đánh ngươi ấy, nói cho hắn......"
Tô Lượng sắc mặt tối sầm: "Đại tiểu thư, tuy rằng ta chọc thủng tâm tư của người là ta không đúng, nhưng là người không thể lấy việc công làm việc tư, để sư phụ ta đánh ta đi?"
"Ngươi suy nghĩ nhiều." Tô Ngôn Sơ chậm rì rì mà nói, "Ta là để ngươi nói cho hắn, về sau ngươi chính là người của ta, kể cả có nhiều lời, cũng không cần hắn quản."
Tô Lượng sửng sốt: "Đại tiểu thư ý của người là, muốn chọn ta làm ám vệ của người?"
Tô Ngôn Sơ gật gật đầu: "Trong khoảng thời gian này, trước tiên ngươi liền đi theo ta đi. Sau khi trở về, ta sẽ cùng phụ thân nói chuyện."
Tô Lượng trong lòng vui vẻ, vội vàng hướng tới Tô Ngôn Sơ hành lễ: "Tuân mệnh, chủ tử!"
Đại tiểu thư chính là toàn bộ sủng ái của Tô phủ, Tô phủ trên dưới, không có một cái không biết.
Còn có, đại tiểu thư trước kia có bao nhiêu lợi hại, mọi người đều rõ như ban ngày, hắn cảm thấy đại tiểu thư sớm hay muộn cũng sẽ trở lại thời kì đỉnh cao.
Cho nên, có thể đi theo đại tiểu thư, tuyệt đối là kiếm hời.
- -- mình định bỏ truyện vì có người đã sửa sai nguồn edit của mình, các bạn có thể nhúp đi chỗ khác, nhưng vui lòng không sửa nguồn chính!
Cuối cùng, Tô Ngôn Sơ vẫn trì hoãn ở Nguyệt Mãn thành ba ngày.
Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ tư mới rời đi.
Bởi vì Vân Thiên Trọng muốn lưu lại cùng Lương Thu Lăng làm hôn lễ, cho nên không tiếp tục đi theo bọn họ.
Vốn dĩ Tô Yên Nhiên bị thương, Tô Hữu An muốn cho nàng ta ở lại dưỡng thương.
Nhưng là nàng ta kiên quyết không ở lại xem Vân Thiên Trọng cùng Lương Thu Lăng thành thân, một hai phải theo đi.
Tô Hữu An bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm một chiếc xe ngựa cho nàng ta.
Cuối cùng, bốn người khởi hành, thẳng đường núi Hoành Sơn mà chạy đến.
Bởi vì Vân Thiên Trọng không có ở đây, Tô Yên Nhiên bị thương, cho nên suốt dọc đường đi, đều rất yên bình.
truyện được edit tại wattpad trinhanhquynh0902 chứ không phải ở wiki hay bất cứ một trang web nào!
Nửa tháng sau, bọn họ liền đến Tây Sơn thành ở phía ngoài núi Hoành Sơn.
Núi Hoành Sơn vốn dĩ chính là có kỳ trân dị bảo khắp nơi, khắp nơi đầy ma thú, chim muông, mỗi năm đều sẽ có không ít người từ bốn phương tám hướng đi đến nơi này rèn luyện hoặc là tìm kiếm bảo vật.
Cho nên, Tây Sơn thành này tuy rằng là một cái thành quách xa xôi nhưng phồn hoa dị thường, thậm chí so kinh thành chỉ có hơn chứ không kém.
Nghe nói rằng, chỉ cần ngươi có tiền, muốn cái gì là có cái đó như ở kinh thành.
Liền lấy khách điếm tới nói, mười tiền đồng một đêm giường đôi cực lớn, cũng có vạn lượng hoàng kim một đêm ở như cung điện xa hoa.
Người ở nơi này cũng có đủ hạng người, ngư long hỗn tạp. Có hoàng thân quốc thích, con cháu thế gia, tông môn cao đồ, thế ngoại cao nhân, đương nhiên cũng có kẻ xấu tội ác tày trời, ăn mày......
Mà nơi này nổi tiếng nhất, liền phải nói đến nhà đấu giá Phong Nguyệt phía Đông thành.
Nghe nói, chỉ cần ngươi muốn, chỉ cần ngươi ra nổi giá tiền, liền không có đồ vật gì không mua được.
Mặt khác, ngươi cũng có thể ở nơi đó bán đấu giá bất cứ thứ gì, kể cả ngươi chính là muốn đem chính mình bán đấu giá, cũng đều không thành vấn đề.
Nhà đấu giá bọn họ còn có một nơi khiến người khác phải ngạc nhiên đó chính là kho hàng của bọn họ.
Nơi chứa đựng những kì trân dị bả nhất thiên hạ này, sẽ dẫn tới ít nhiều những tên không tiếc mạng mà mơ ước đến thứ này, nhưng là kho hàng của nhà đấu giá Phong Nguyệt chưa từng bị mất cắp một đồ vật nào.
Bởi vì kho hàng có trận pháp diệu kì, nghe nói là người sáng lập lên nhà đấu giấ Phong Nguyệt để lại, không có người nào có thể phá giải.
Những việc này đều tương đối nổi danh, nhưng Tô Ngôn Sơ vẫn là sau khi nghe Tô Hữu An nói, mới biết được.
Nàng đã hai năm không có đã tới nơi này, mà kí ức nàng rõ ràng nhất chính là hai năm trước từ nơi này rời đi, trở về kinh đô.
Những kí ức lúc trước, liền không thể nào nhớ rõ.
Nói đến cũng kỳ quái, trước đó rất rõ ràng à nhớ rõ, bản thân là khi trên đường trở về nhà, dần dần quên sự tình trước kia.
- ----
Truyện được edit tại tài khoản wattpad: trinhanhquynh0902