Chương 52: Trách móc
“Cha, cha đừng trách chị. Chắc là chị đang bận nên mới không giúp được, đừng giận chị.” Thẩm Liên Đình lên tiếng giải thích, nhưng ngầm khẳng định Thẩm Họa Minh không hề quan tâm gì đến lời của cha. Ông Thẩm nghe được thì càng tức giận, nhưng đêm khuya thế này chắc chắn cô sẽ không nghe máy.
“Chỉ cần nó quay về, ta chắc chắn sẽ dạy dỗ nó.”
Ả nghe vậy thì mỉm cười. Thực ra Thẩm Họa Minh đang bị thương, đang dưỡng thương ở bệnh viện này. Chỉ cần ả thêm dầu vào lửa, chắc chắn tình cảm giữa cha và chị cả sẽ trở nên tệ hơn.
Ông Thẩm trước nay không hề quan tâm đến Thẩm Họa Minh, khi nghe Thẩm Liên Đình kể khổ thì lại càng có thành kiến với cô nhiều hơn.
Khi bác sĩ vừa rời khỏi phòng cấp cứu, ông lập tức bước tới, nắm lấy vai bác sĩ rồi hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”
“Bà Thẩm bị đánh vào đầu nhiều lần, dẫn đến chấn thương sọ não. Ngoài ra ở cổ còn tích tụ máu bầm, mất quá nhiều máu. Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.” Bác sĩ từ tốn nói, từng câu từng chữ như những nhát búa mạnh mẽ đập thẳng vào người của Thẩm Liên Đình.
Đôi chân ả loạng choạng, đứng không vững. Ả chạy đến chỗ bác sĩ, nắm lấy tay của ông, giọng nói run run, ả chưa thể chấp nhận sự thật: “Bác sĩ, những gì ông nói là giả, có đúng không?”
Bác sĩ im lặng không nói gì, khiến cho hai cha con càng kích động mà hỏi dồn. Y tá vội vàng chạy đến can ngăn, tránh làm ồn đến các bệnh nhân khác.
Ông Thẩm và Thẩm Liên Đình vào trong phòng, chỉ thấy thân ảnh của Liễu Lạc đã đắp một chiếc chăn màu trắng. Ả nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Mẹ à, mẹ an tâm, những người làm cho mẹ khổ sở, con sẽ khiến cho kẻ đó phải trả giá gấp trăm ngàn lần.”
“Kẻ đó đã bị bắt và bị pháp luật trừng trị, cha sẽ khiến cho hắn ta phải trả giá trong tù.” Ông Thẩm tức giận, gằn giọng. Người vợ gắn bó với ông hơn mười năm, nay lại bị người ta đánh đến chết. Ông chắc chắn sẽ không tha cho kẻ đó.
Sáng hôm sau, Thẩm Liên Đình đến phòng bệnh của cô thì không còn thấy cô đâu nữa. Không ngờ cô lại nhanh chóng xuất viện cho dù chưa khỏi hẳn. Nhưng cô có thể đi đâu?
Thẩm Họa Minh ngồi trên xe của Hoắc Viễn Thành thì hắt xì liên tục. Thẩm Kim Vũ nhìn thấy vậy cũng lo lắng cho mẹ, đưa giấy cho cô dùng.
“Dạo này mẹ hắt xì nhiều quá, có phải là người ghét mẹ có rất nhiều không?”
“Con bé này, nói linh tinh gì thế hả?” Cô bật cười, véo má con bé.
Nhưng người ghét cô đúng là không ít. Nhìn màn hình điện thoại, cô mỉm cười. Tìm tên Ninh Lạc Túy, sau đó gõ một vài chữ rồi gửi tin nhắn đó đi. Rất nhanh đã có phản hồi, cô mỉm cười rồi cất điện thoại.
Hoắc Viễn Thành đang lái xe, nhìn thấy nụ cười nham hiểm của cô thì cảm thấy tò mò, anh cất tiếng hỏi: “Cô định âm mưu thứ gì đây?”
“Cái này không cần anh quản.” Cô nhếch mép, nhẹ nhàng xoa đầu con gái. “Mà hôm nay mẹ anh gọi tôi về là có chuyện gì?”
“Sao mà tôi biết được? Bỗng nhiên hôm nay bà ta dở chứng muốn gọi cô thôi.” Anh hờ hững đáp lời, dáng vẻ như thể không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra.
“Còn con thì sao?” Thẩm Kim Vũ không biết mẹ và chú định làm gì, ngây ngô mà hỏi.
“Con chờ chúng ta ở trong xe, sau đó mình đi chơi.”
“Tuyệt vời, con yêu chú quá!” Cô bé reo lên khiến cho Thẩm Họa Minh giật mình. Lời nói đó mà con bé cũng có thể tùy tiện nói ra sao?
“Nếu đã yêu chú thì nên gọi chú một tiếng ba đi nhỉ?”
“Không! Mẹ chắc chắn không cho.” Cô bé phồng má trợn mắt. Chính bản thân của Thẩm Kim Vũ cũng không muốn gọi anh là cha. Con bé quan niệm người mà mẹ nhận định mới chính là cha của mình. Chính vì vậy nên Hoắc Viễn Thành có dụ bao nhiêu lần thì cấu trả lời của con bé vẫn vậy.
Anh thở dài, nhìn con bé qua gương chiếu hậu. Sáng nay anh đã đưa mẫu tóc của mình và tóc của con bé cho bệnh viện để xét nghiệm, có lẽ một lúc nữa sẽ có kết quả. Nếu đứa nhỏ này là con anh, chắc chắn anh sẽ đối với nó thật tốt, cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Nếu như không phải con anh, chắc chắn anh sẽ ly hôn với Thẩm Họa Minh ngay lập tức.
Bây giờ đã đủ thông tin chứng minh cô không phải là người hãm hại mình, anh nên trả tự do cho người con gái này mới đúng. Nhưng không hiểu sao nghĩ đến chuyện ly hôn, trong lòng lại có chút không tình nguyện.
Chiếc xe đỗ trước cổng nhà họ Hoắc, Thẩm Kim Vũ sáng mắt khi nhìn thấy một căn biệt thự lớn như thế này. Cô bé không kìm lòng mà muốn mở cửa xe, chạy vào đó ngay lập tức. Thế nhưng mẹ lại dặn phải ở trong xe khiến cho cô bé không bằng lòng.
Hoắc Viễn Thành thấy bộ dáng giận dỗi đáng yêu ấy thì bật cười, đưa gói bim bim đã chuẩn bị sẵn cho con bé.
“Chỉ cần nó quay về, ta chắc chắn sẽ dạy dỗ nó.”
Ả nghe vậy thì mỉm cười. Thực ra Thẩm Họa Minh đang bị thương, đang dưỡng thương ở bệnh viện này. Chỉ cần ả thêm dầu vào lửa, chắc chắn tình cảm giữa cha và chị cả sẽ trở nên tệ hơn.
Ông Thẩm trước nay không hề quan tâm đến Thẩm Họa Minh, khi nghe Thẩm Liên Đình kể khổ thì lại càng có thành kiến với cô nhiều hơn.
Khi bác sĩ vừa rời khỏi phòng cấp cứu, ông lập tức bước tới, nắm lấy vai bác sĩ rồi hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?”
“Bà Thẩm bị đánh vào đầu nhiều lần, dẫn đến chấn thương sọ não. Ngoài ra ở cổ còn tích tụ máu bầm, mất quá nhiều máu. Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.” Bác sĩ từ tốn nói, từng câu từng chữ như những nhát búa mạnh mẽ đập thẳng vào người của Thẩm Liên Đình.
Đôi chân ả loạng choạng, đứng không vững. Ả chạy đến chỗ bác sĩ, nắm lấy tay của ông, giọng nói run run, ả chưa thể chấp nhận sự thật: “Bác sĩ, những gì ông nói là giả, có đúng không?”
Bác sĩ im lặng không nói gì, khiến cho hai cha con càng kích động mà hỏi dồn. Y tá vội vàng chạy đến can ngăn, tránh làm ồn đến các bệnh nhân khác.
Ông Thẩm và Thẩm Liên Đình vào trong phòng, chỉ thấy thân ảnh của Liễu Lạc đã đắp một chiếc chăn màu trắng. Ả nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của mẹ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Mẹ à, mẹ an tâm, những người làm cho mẹ khổ sở, con sẽ khiến cho kẻ đó phải trả giá gấp trăm ngàn lần.”
“Kẻ đó đã bị bắt và bị pháp luật trừng trị, cha sẽ khiến cho hắn ta phải trả giá trong tù.” Ông Thẩm tức giận, gằn giọng. Người vợ gắn bó với ông hơn mười năm, nay lại bị người ta đánh đến chết. Ông chắc chắn sẽ không tha cho kẻ đó.
Sáng hôm sau, Thẩm Liên Đình đến phòng bệnh của cô thì không còn thấy cô đâu nữa. Không ngờ cô lại nhanh chóng xuất viện cho dù chưa khỏi hẳn. Nhưng cô có thể đi đâu?
Thẩm Họa Minh ngồi trên xe của Hoắc Viễn Thành thì hắt xì liên tục. Thẩm Kim Vũ nhìn thấy vậy cũng lo lắng cho mẹ, đưa giấy cho cô dùng.
“Dạo này mẹ hắt xì nhiều quá, có phải là người ghét mẹ có rất nhiều không?”
“Con bé này, nói linh tinh gì thế hả?” Cô bật cười, véo má con bé.
Nhưng người ghét cô đúng là không ít. Nhìn màn hình điện thoại, cô mỉm cười. Tìm tên Ninh Lạc Túy, sau đó gõ một vài chữ rồi gửi tin nhắn đó đi. Rất nhanh đã có phản hồi, cô mỉm cười rồi cất điện thoại.
Hoắc Viễn Thành đang lái xe, nhìn thấy nụ cười nham hiểm của cô thì cảm thấy tò mò, anh cất tiếng hỏi: “Cô định âm mưu thứ gì đây?”
“Cái này không cần anh quản.” Cô nhếch mép, nhẹ nhàng xoa đầu con gái. “Mà hôm nay mẹ anh gọi tôi về là có chuyện gì?”
“Sao mà tôi biết được? Bỗng nhiên hôm nay bà ta dở chứng muốn gọi cô thôi.” Anh hờ hững đáp lời, dáng vẻ như thể không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra.
“Còn con thì sao?” Thẩm Kim Vũ không biết mẹ và chú định làm gì, ngây ngô mà hỏi.
“Con chờ chúng ta ở trong xe, sau đó mình đi chơi.”
“Tuyệt vời, con yêu chú quá!” Cô bé reo lên khiến cho Thẩm Họa Minh giật mình. Lời nói đó mà con bé cũng có thể tùy tiện nói ra sao?
“Nếu đã yêu chú thì nên gọi chú một tiếng ba đi nhỉ?”
“Không! Mẹ chắc chắn không cho.” Cô bé phồng má trợn mắt. Chính bản thân của Thẩm Kim Vũ cũng không muốn gọi anh là cha. Con bé quan niệm người mà mẹ nhận định mới chính là cha của mình. Chính vì vậy nên Hoắc Viễn Thành có dụ bao nhiêu lần thì cấu trả lời của con bé vẫn vậy.
Anh thở dài, nhìn con bé qua gương chiếu hậu. Sáng nay anh đã đưa mẫu tóc của mình và tóc của con bé cho bệnh viện để xét nghiệm, có lẽ một lúc nữa sẽ có kết quả. Nếu đứa nhỏ này là con anh, chắc chắn anh sẽ đối với nó thật tốt, cho nó một gia đình hoàn chỉnh. Nếu như không phải con anh, chắc chắn anh sẽ ly hôn với Thẩm Họa Minh ngay lập tức.
Bây giờ đã đủ thông tin chứng minh cô không phải là người hãm hại mình, anh nên trả tự do cho người con gái này mới đúng. Nhưng không hiểu sao nghĩ đến chuyện ly hôn, trong lòng lại có chút không tình nguyện.
Chiếc xe đỗ trước cổng nhà họ Hoắc, Thẩm Kim Vũ sáng mắt khi nhìn thấy một căn biệt thự lớn như thế này. Cô bé không kìm lòng mà muốn mở cửa xe, chạy vào đó ngay lập tức. Thế nhưng mẹ lại dặn phải ở trong xe khiến cho cô bé không bằng lòng.
Hoắc Viễn Thành thấy bộ dáng giận dỗi đáng yêu ấy thì bật cười, đưa gói bim bim đã chuẩn bị sẵn cho con bé.