Chương 45: Người xưa tìm về
“Chị à, chị bị thương tại sao không gọi điện về nhà?” Thẩm Liên Đình nể mặt Hoắc Viễn Thành, ả hạ giọng xuống và bước tới chỗ cô hỏi han.
“Đến bây giờ mới tỉnh, con mắt nào của tôi có thể thấy và gọi về nhà?” Cô nhướn mày, khinh thường nhìn ả. Nếu như bản thân cô bị thương nặng hơn, mẹ con Thẩm Liên Đình vui mừng còn không kịp.
“Sao chị lúc nào cũng để cho gia đình lo lắng thế?” Ả ta gắt gỏng, người ngoài nghe có vẻ như là đang mắng yêu, còn cô là một người chị ngỗ ngược không nghe lọt tai.
“Phiền mọi người ra ngoài, tôi cần nghỉ ngơi. Kim Vũ ở lại với mẹ.” Cô lạnh giọng đuổi người, bây giờ cô chỉ muốn ở riêng với con gái. Bà chủ cũng hiểu ý mà rời khỏi, nhưng không phải về nhà mà đi mua đồ ăn cho cô.
Thẩm Liên Đình vừa rời khỏi bệnh viện đã gọi cho mẹ, ngay khi đầu dây bên kia vừa nghe máy, ả ta lập tức lên tiếng: “Mẹ, Thẩm Họa Minh đã bị thương rồi, thời gian này cô ta sẽ không gây khó dễ cho chúng ta được nữa.”
Ở đầu dây bên kia, Liễu Lạc nghe được tin thì vui mừng, nhưng vẫn không quên nhắc nhở con gái phải đề phòng. Cho dù cô bị thương, cũng không thể lơ là khi ở bên cạnh còn một Ninh Lạc Túy hết lòng trung thành, có thế nào cũng không lung lay.
Sau khi cúp máy, bà ta nhận được số điện thoại quen thuộc. Tuy không nhớ được hết dãy số, nhưng ba số cuối lại khiến cho bà nhớ đến người đó. Nhưng hắn ta gọi đến đây để làm gì? Cuộc sống hiện tại chẳng lẽ chưa đủ sung sướng?
Chuông điện thoại vang lên liên tục, bà ta buộc phải nghe máy.
“Có chuyện gì?”
“Con nhỏ kia biết được chỗ ở của tao rồi.”
“Thì sao? Nó làm được gì?” Liễu Lạc khinh thường lên tiếng.
Thẩm Họa Minh trước nay là một kẻ chân yếu tay mềm, rất dễ hành hạ. Những trò mà cô bày ra đều bị bà ta nhìn ra rồi dẹp đi nhanh chóng. Thẩm Họa Minh không còn là một mối họa nên bà ta không cần để cô trong mắt.
“Hôm qua nó làm loạn cả khu, còn khiến tao bị thương. Bây giờ nó ở đâu? Mau nói.”
Giọng của hắn như ra lệnh khiến cho bà ta khó chịu. Tính ngang ngược này Liễu Lạc đã biết từ khi quen hắn. Nếu không phải ngày xưa, nhà hắn giàu thì bà ta cũng chẳng cần phải hạ mình để ở bên hắn làm gì.
“Không biết.” Bà ta lạnh giọng. Bây giờ đã không còn ở trong vòng tay của hắn nữa, cũng đã nắm được một khối tài sản lớn, bà ta chẳng cần phải dè dặt ai.
“Hừ, không biết? Không phải năm xưa mày mang đứa nghiệt chủng của chúng ta kia đến nhà họ Thẩm sao? Chung sống với thiên kim đích thực không thể nào không biết chỗ ở của cô ta được.” Hắn ta cười lạnh, nhắc lại chuyện năm xưa cùng thân phận thực sự của Thẩm Liên Đình khiến cho Liễu Lạc tái mặt.
“Tôi cảnh cáo ông, tốt nhất đừng có ho he chuyện này, bằng không…”
“Tiếc thật, lời cảnh cáo đó mày phải để sau rồi. Tao đang trên đường đến nội thành đây, tiện thể thăm nhà người yêu cũ một chút.”
Lời nói khiêu khích đó khiến cho bà ta kích động, sắc mặt dần kém đi. Bàn tay nắm chặt điện thoại để nén giận. Mạc Đĩnh Quân vậy mà dám rời khỏi nơi mà bà ta sắp xếp, đã vậy còn muốn đến tận nhà? Nếu như ông Thẩm biết thì phải làm sao đây?
Vội vàng dọn đồ, bà ta nhanh chóng rời khỏi văn phòng làm việc và chạy về nhà.
Chiếc xe ô tô của bà ta vượt tốc độ, đủ để biết chủ nhân của nó nóng lòng như thế nào. Khi vừa đỗ xe trước cổng nhà, bà ta nhìn qua một lượt rồi thở phào nhẹ nhõm khi hắn vẫn chưa tới.
Nhưng nhẹ nhõm không được bao lâu, cửa xe bỗng nhiên bị đạp một cái khiến bà ta giật mình. Mạc Đĩnh Quân đã đứng ngoài cửa xe từ khi nào, chỉ chờ Liễu Lạc bước ra.
Lão ta đắc chí khi nhìn thấy gương mặt của Liễu Lạc tái mét. Cúi thấp người xuống, hắn cất tiếng: “Chào người yêu cũ, có thời gian cho tôi không?”
“Muốn gì?” Bà ta gằn giọng, không quên đề phòng.
Mạc Đĩnh Quân thở dài một hơi, sau đó tiến đến ghế lái phụ, mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. Hắn ngồi thật thoải mái rồi mới lên tiếng: “Đến chỗ cũ đi, chúng ta ôn lại chuyện xưa một chút.”
“Có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi đang rất bận.”
“Nhưng cũng đâu thể để cho quá khứ và hiện tại gặp nhau được, đúng chứ?” Hắn mỉm cười, khiêu khích người phụ nữ bên cạnh.
Ý tứ trong lời nói, không phải là bà không biết. Hắn ta là đang muốn nói nếu như không làm theo lời thì chắc chắn hắn sẽ đi gặp ông Thẩm, cũng chính là chồng bà hiện tại để nói ra toàn bộ sự thật. Từ mối quan hệ của bà và hắn đến thân phận thực sự của Thẩm Liên Đình.
Khó khăn lắm mới có cuộc sống sung sướng như bây giờ, bà ta không thể để mấy phút của hắn ta phá hỏng được. Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, bà ta thở dài rồi khởi động xe. Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi căn biệt thự và đến nhà của hắn.
“Đến bây giờ mới tỉnh, con mắt nào của tôi có thể thấy và gọi về nhà?” Cô nhướn mày, khinh thường nhìn ả. Nếu như bản thân cô bị thương nặng hơn, mẹ con Thẩm Liên Đình vui mừng còn không kịp.
“Sao chị lúc nào cũng để cho gia đình lo lắng thế?” Ả ta gắt gỏng, người ngoài nghe có vẻ như là đang mắng yêu, còn cô là một người chị ngỗ ngược không nghe lọt tai.
“Phiền mọi người ra ngoài, tôi cần nghỉ ngơi. Kim Vũ ở lại với mẹ.” Cô lạnh giọng đuổi người, bây giờ cô chỉ muốn ở riêng với con gái. Bà chủ cũng hiểu ý mà rời khỏi, nhưng không phải về nhà mà đi mua đồ ăn cho cô.
Thẩm Liên Đình vừa rời khỏi bệnh viện đã gọi cho mẹ, ngay khi đầu dây bên kia vừa nghe máy, ả ta lập tức lên tiếng: “Mẹ, Thẩm Họa Minh đã bị thương rồi, thời gian này cô ta sẽ không gây khó dễ cho chúng ta được nữa.”
Ở đầu dây bên kia, Liễu Lạc nghe được tin thì vui mừng, nhưng vẫn không quên nhắc nhở con gái phải đề phòng. Cho dù cô bị thương, cũng không thể lơ là khi ở bên cạnh còn một Ninh Lạc Túy hết lòng trung thành, có thế nào cũng không lung lay.
Sau khi cúp máy, bà ta nhận được số điện thoại quen thuộc. Tuy không nhớ được hết dãy số, nhưng ba số cuối lại khiến cho bà nhớ đến người đó. Nhưng hắn ta gọi đến đây để làm gì? Cuộc sống hiện tại chẳng lẽ chưa đủ sung sướng?
Chuông điện thoại vang lên liên tục, bà ta buộc phải nghe máy.
“Có chuyện gì?”
“Con nhỏ kia biết được chỗ ở của tao rồi.”
“Thì sao? Nó làm được gì?” Liễu Lạc khinh thường lên tiếng.
Thẩm Họa Minh trước nay là một kẻ chân yếu tay mềm, rất dễ hành hạ. Những trò mà cô bày ra đều bị bà ta nhìn ra rồi dẹp đi nhanh chóng. Thẩm Họa Minh không còn là một mối họa nên bà ta không cần để cô trong mắt.
“Hôm qua nó làm loạn cả khu, còn khiến tao bị thương. Bây giờ nó ở đâu? Mau nói.”
Giọng của hắn như ra lệnh khiến cho bà ta khó chịu. Tính ngang ngược này Liễu Lạc đã biết từ khi quen hắn. Nếu không phải ngày xưa, nhà hắn giàu thì bà ta cũng chẳng cần phải hạ mình để ở bên hắn làm gì.
“Không biết.” Bà ta lạnh giọng. Bây giờ đã không còn ở trong vòng tay của hắn nữa, cũng đã nắm được một khối tài sản lớn, bà ta chẳng cần phải dè dặt ai.
“Hừ, không biết? Không phải năm xưa mày mang đứa nghiệt chủng của chúng ta kia đến nhà họ Thẩm sao? Chung sống với thiên kim đích thực không thể nào không biết chỗ ở của cô ta được.” Hắn ta cười lạnh, nhắc lại chuyện năm xưa cùng thân phận thực sự của Thẩm Liên Đình khiến cho Liễu Lạc tái mặt.
“Tôi cảnh cáo ông, tốt nhất đừng có ho he chuyện này, bằng không…”
“Tiếc thật, lời cảnh cáo đó mày phải để sau rồi. Tao đang trên đường đến nội thành đây, tiện thể thăm nhà người yêu cũ một chút.”
Lời nói khiêu khích đó khiến cho bà ta kích động, sắc mặt dần kém đi. Bàn tay nắm chặt điện thoại để nén giận. Mạc Đĩnh Quân vậy mà dám rời khỏi nơi mà bà ta sắp xếp, đã vậy còn muốn đến tận nhà? Nếu như ông Thẩm biết thì phải làm sao đây?
Vội vàng dọn đồ, bà ta nhanh chóng rời khỏi văn phòng làm việc và chạy về nhà.
Chiếc xe ô tô của bà ta vượt tốc độ, đủ để biết chủ nhân của nó nóng lòng như thế nào. Khi vừa đỗ xe trước cổng nhà, bà ta nhìn qua một lượt rồi thở phào nhẹ nhõm khi hắn vẫn chưa tới.
Nhưng nhẹ nhõm không được bao lâu, cửa xe bỗng nhiên bị đạp một cái khiến bà ta giật mình. Mạc Đĩnh Quân đã đứng ngoài cửa xe từ khi nào, chỉ chờ Liễu Lạc bước ra.
Lão ta đắc chí khi nhìn thấy gương mặt của Liễu Lạc tái mét. Cúi thấp người xuống, hắn cất tiếng: “Chào người yêu cũ, có thời gian cho tôi không?”
“Muốn gì?” Bà ta gằn giọng, không quên đề phòng.
Mạc Đĩnh Quân thở dài một hơi, sau đó tiến đến ghế lái phụ, mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. Hắn ngồi thật thoải mái rồi mới lên tiếng: “Đến chỗ cũ đi, chúng ta ôn lại chuyện xưa một chút.”
“Có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi đang rất bận.”
“Nhưng cũng đâu thể để cho quá khứ và hiện tại gặp nhau được, đúng chứ?” Hắn mỉm cười, khiêu khích người phụ nữ bên cạnh.
Ý tứ trong lời nói, không phải là bà không biết. Hắn ta là đang muốn nói nếu như không làm theo lời thì chắc chắn hắn sẽ đi gặp ông Thẩm, cũng chính là chồng bà hiện tại để nói ra toàn bộ sự thật. Từ mối quan hệ của bà và hắn đến thân phận thực sự của Thẩm Liên Đình.
Khó khăn lắm mới có cuộc sống sung sướng như bây giờ, bà ta không thể để mấy phút của hắn ta phá hỏng được. Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, bà ta thở dài rồi khởi động xe. Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi căn biệt thự và đến nhà của hắn.