Chương 39: Hạ Tàn - Chap 39 Cố Chấp
Sáng ngày hôm sau
Mới sáng ra Yuna Haan đã lên cơn sớm, cô nhảy dựng lên lao đến cạp tay Winter phập phập. Anh đang ngủ thì cảm giác thấy kì kì. Mở mắt ra nhìn, vã vào mặt anh là một Yuna Haan đang nhe răng cắn cánh tay mình không buôn.
Winter hết hồn la – Haan ơi em làm cái gì vậy????
Đám thị vệ bên ngoài nghe xong đã xách dép chạy mất. Vài tên còn thả lại mấy câu...
- Yên ổn được vài tiếng lại nữa rồi...
- Thái Tử hành con gái người ta quá mà...
- Thôi đi lẹ chỗ người khác làm đại sự... ở lại một lúc là bị ăn chửi nữa đó....
Bên trong phòng, anh nhẹ tay kéo cô ra mà không dám làm mạnh.
Winter –“ Ơi zời thả ra đi... Đau quá...”
Cô cứ cắn mãi không buôn làm anh cũng bất lực. Anh đưa tay lên định dùng pháp thuật để tách cô ra thì bỗng không thể kích hoạt được pháp thuật nữa.
Winter hoảng hốt – TRỜI ƠI...Nộc độc nó phong ấn pháp thuật rồi... Yuna Haan em bỏ anh raaaaa á... Đau...
Cô cắn phập làm Winter đau quéo người rồi mới nhả ra. Winter đưa tay lên xoa xoa – A... Con mắm này....
Cô đưa mắt liếc anh một lúc rồi nằm xuống ngủ tiếp như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nói là không quan tâm nhưng trong lòng anh cũng rất yêu thích cô gái nhỏ này. Nhìn người đã ngủ yên anh khẽ an tâm.
Hôm nay là hội nghị ở Hoàng Thành Nam Chu Quốc trong đó cũng có Winter góp mặt. Anh được Quốc Vương Nam Chu ( Dominic Listyoon) mời đến với tư cách là Phó Vương của Đông Lãnh.
Sáng nay khởi hành sớm, Winter nhanh chóng đi đến gặp mặt Henry như mọi khi. Đứng trước cửa lớn anh đợi một lúc.
Henry ở trong cũng chuẩn bị sẵn sàng đi về diện kiến Quốc Vương. Thấy Winter đứng đợi anh cũng thúc giục – Này đi nhanh đi chứ!
Winter quay đầu qua nhìn Henry mỉm cười – Tôi đợi cậu đấy!
Henry thở dài một hơi rồi đến vỗ vai Winter – Thiên Không Thức Tử - Dịch chuyển!
Dòng pháp thuật bao lấy cả 2, ánh sáng loé lên khung cảnh đã biến thành Hoàng Thành Nam Chu Quốc.
Winter không cần đưa thẻ thì đám thị vệ cũng biết mặt anh mà né ra cho anh vào trong. Henry thì nép đi theo phía sau.
Nhìn khung cảnh nào nhiệt xung quanh Henry lại u tư đôi chút –“Đã lâu rồi không quay về nơi đây thật có chút xa lại”
Thoáng Winter lại nhìn qua xem tình hình của Henry. Thấy cậu bạn không thoải mái anh cũng nắm áo kéo Henry lên ôm vào lòng. Khẽ dịu dàng anh an ủi – Đừng sợ!... Có tôi ở đây không ai dám làm gì cậu đâu.
Henry khẽ đáp - Ờ...
Nói rồi anh trầm tư nghĩ – “ Giờ mình còn Winter chống lưng... Tại sao phải sợ bọn họ... Mình phải diệt trừ bọn chúng trả thù cho mẹ!”
Giữa chốn hoàng cung 2 tên nam nhân ôm ôm ấp ấp khiến bao ánh mắt đổ dồn sự nghi ngại về. Henry thì vẫn còn ám ảnh chuyện năm xưa với người mẹ quá cố. Trong lòng anh vẫn luôn canh cánh một gánh nặng mà sợ hãi nơi này. Anh ít khi thượng triều và chỉ sống quanh quẩn trong nội cung. Lúc nào anh đi đến nội đình hoàng triều, đối diện với những tên kẻ thù năm xưa cũng là một trãi nghiệm kinh hoàng.
Henry ghét phải cười nói giả vờ với bọn chúng. Anh ghét cả việc phải toả ra tử tế với kẻ thù truyền đời. Việc chỉ được khoát lên lớp vỏ bọc lương thiện vui tươi đã khiến long anh vô cùng khó chịu. Nó giống như một cực hình tra tấn, không hơn không kém...
Winter dẫn theo Henry bước vào bên trong đại điện. Mọi người ở đó đều cuối chào rôm rả với Winter
- Phó Đế! Người đến rồi!
- Thật lâu quá không gặp lại người!
- Mời ngài ngồi xuống đây ạ!
Winter phẫy tay cười mỉm đáp lại lời bọn họ – Không cần khách khí vậy đâu!
Các quan viên đại thần vẫn niềm nở tiếp đãi Winter thật chu đáo. Chỉ có Henry vẫn lũi thủi đứng một góc không ai để ý đến.
Quả thật gần đây anh có nổi tiếng với tài năng của mình nhưng bấy nhiêu đó chả là gì trong mắt bọn triều thần có máu mặt ở đây cả.
Henry u tư –“ Thật sự mình chả đủ tư cách để đứng đây... Nếu không bám vào Winter chắc cả đời này đến cơ hội trở mình cũng chẳng thấy...”
Đang buồn rầu thì anh nghe thấy một giọng nói tháng thoát vang lên bên tai – Henry à... Sao anh lại đứng đây?
Nghe tiếng nói quen thuộc anh quay qua nhìn.
Henry – Lily... Em cũng đến đây sao...
Lily Rysyeia con gái của Đại Tướng Quốc Nam Chu
Lily mỉm cười dịu dàng đáp – Vâng!
Nói rồi cô nắm lấy tay Henry kéo anh vào buổi tiệc.
Lily – Đi vào đây rồi thì đừng đứng nhìn nữa! Anh cũng là khách mà!
Henry gì tay lại nhẹ đáp – Không sao đâu...
Thấy anh chủ động rút tay lại trong lòng cô có chút thất vọng –“ Anh ấy vẫn lạnh lùng như vậy... Mình vẫn không có một vị trí nào trong tim anh ấy sao...”
Henry cùng lúc đó cũng nghĩ –“ Lily là con gái của Đại Tướng Quốc, mình chỉ muốn cho cô ấy biết giữa mình và cô ấy chỉ là quan hệ đôi bên cùng có lợi chứ không hề phát sinh tình cảm nào cả...”
Mới sáng ra Yuna Haan đã lên cơn sớm, cô nhảy dựng lên lao đến cạp tay Winter phập phập. Anh đang ngủ thì cảm giác thấy kì kì. Mở mắt ra nhìn, vã vào mặt anh là một Yuna Haan đang nhe răng cắn cánh tay mình không buôn.
Winter hết hồn la – Haan ơi em làm cái gì vậy????
Đám thị vệ bên ngoài nghe xong đã xách dép chạy mất. Vài tên còn thả lại mấy câu...
- Yên ổn được vài tiếng lại nữa rồi...
- Thái Tử hành con gái người ta quá mà...
- Thôi đi lẹ chỗ người khác làm đại sự... ở lại một lúc là bị ăn chửi nữa đó....
Bên trong phòng, anh nhẹ tay kéo cô ra mà không dám làm mạnh.
Winter –“ Ơi zời thả ra đi... Đau quá...”
Cô cứ cắn mãi không buôn làm anh cũng bất lực. Anh đưa tay lên định dùng pháp thuật để tách cô ra thì bỗng không thể kích hoạt được pháp thuật nữa.
Winter hoảng hốt – TRỜI ƠI...Nộc độc nó phong ấn pháp thuật rồi... Yuna Haan em bỏ anh raaaaa á... Đau...
Cô cắn phập làm Winter đau quéo người rồi mới nhả ra. Winter đưa tay lên xoa xoa – A... Con mắm này....
Cô đưa mắt liếc anh một lúc rồi nằm xuống ngủ tiếp như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nói là không quan tâm nhưng trong lòng anh cũng rất yêu thích cô gái nhỏ này. Nhìn người đã ngủ yên anh khẽ an tâm.
Hôm nay là hội nghị ở Hoàng Thành Nam Chu Quốc trong đó cũng có Winter góp mặt. Anh được Quốc Vương Nam Chu ( Dominic Listyoon) mời đến với tư cách là Phó Vương của Đông Lãnh.
Sáng nay khởi hành sớm, Winter nhanh chóng đi đến gặp mặt Henry như mọi khi. Đứng trước cửa lớn anh đợi một lúc.
Henry ở trong cũng chuẩn bị sẵn sàng đi về diện kiến Quốc Vương. Thấy Winter đứng đợi anh cũng thúc giục – Này đi nhanh đi chứ!
Winter quay đầu qua nhìn Henry mỉm cười – Tôi đợi cậu đấy!
Henry thở dài một hơi rồi đến vỗ vai Winter – Thiên Không Thức Tử - Dịch chuyển!
Dòng pháp thuật bao lấy cả 2, ánh sáng loé lên khung cảnh đã biến thành Hoàng Thành Nam Chu Quốc.
Winter không cần đưa thẻ thì đám thị vệ cũng biết mặt anh mà né ra cho anh vào trong. Henry thì nép đi theo phía sau.
Nhìn khung cảnh nào nhiệt xung quanh Henry lại u tư đôi chút –“Đã lâu rồi không quay về nơi đây thật có chút xa lại”
Thoáng Winter lại nhìn qua xem tình hình của Henry. Thấy cậu bạn không thoải mái anh cũng nắm áo kéo Henry lên ôm vào lòng. Khẽ dịu dàng anh an ủi – Đừng sợ!... Có tôi ở đây không ai dám làm gì cậu đâu.
Henry khẽ đáp - Ờ...
Nói rồi anh trầm tư nghĩ – “ Giờ mình còn Winter chống lưng... Tại sao phải sợ bọn họ... Mình phải diệt trừ bọn chúng trả thù cho mẹ!”
Giữa chốn hoàng cung 2 tên nam nhân ôm ôm ấp ấp khiến bao ánh mắt đổ dồn sự nghi ngại về. Henry thì vẫn còn ám ảnh chuyện năm xưa với người mẹ quá cố. Trong lòng anh vẫn luôn canh cánh một gánh nặng mà sợ hãi nơi này. Anh ít khi thượng triều và chỉ sống quanh quẩn trong nội cung. Lúc nào anh đi đến nội đình hoàng triều, đối diện với những tên kẻ thù năm xưa cũng là một trãi nghiệm kinh hoàng.
Henry ghét phải cười nói giả vờ với bọn chúng. Anh ghét cả việc phải toả ra tử tế với kẻ thù truyền đời. Việc chỉ được khoát lên lớp vỏ bọc lương thiện vui tươi đã khiến long anh vô cùng khó chịu. Nó giống như một cực hình tra tấn, không hơn không kém...
Winter dẫn theo Henry bước vào bên trong đại điện. Mọi người ở đó đều cuối chào rôm rả với Winter
- Phó Đế! Người đến rồi!
- Thật lâu quá không gặp lại người!
- Mời ngài ngồi xuống đây ạ!
Winter phẫy tay cười mỉm đáp lại lời bọn họ – Không cần khách khí vậy đâu!
Các quan viên đại thần vẫn niềm nở tiếp đãi Winter thật chu đáo. Chỉ có Henry vẫn lũi thủi đứng một góc không ai để ý đến.
Quả thật gần đây anh có nổi tiếng với tài năng của mình nhưng bấy nhiêu đó chả là gì trong mắt bọn triều thần có máu mặt ở đây cả.
Henry u tư –“ Thật sự mình chả đủ tư cách để đứng đây... Nếu không bám vào Winter chắc cả đời này đến cơ hội trở mình cũng chẳng thấy...”
Đang buồn rầu thì anh nghe thấy một giọng nói tháng thoát vang lên bên tai – Henry à... Sao anh lại đứng đây?
Nghe tiếng nói quen thuộc anh quay qua nhìn.
Henry – Lily... Em cũng đến đây sao...
Lily Rysyeia con gái của Đại Tướng Quốc Nam Chu
Lily mỉm cười dịu dàng đáp – Vâng!
Nói rồi cô nắm lấy tay Henry kéo anh vào buổi tiệc.
Lily – Đi vào đây rồi thì đừng đứng nhìn nữa! Anh cũng là khách mà!
Henry gì tay lại nhẹ đáp – Không sao đâu...
Thấy anh chủ động rút tay lại trong lòng cô có chút thất vọng –“ Anh ấy vẫn lạnh lùng như vậy... Mình vẫn không có một vị trí nào trong tim anh ấy sao...”
Henry cùng lúc đó cũng nghĩ –“ Lily là con gái của Đại Tướng Quốc, mình chỉ muốn cho cô ấy biết giữa mình và cô ấy chỉ là quan hệ đôi bên cùng có lợi chứ không hề phát sinh tình cảm nào cả...”