Chương 28: Ý thương
Nét bút chấm xuống nền giấy trắng, từng đường từng đường hoạ ra dung nhan người con gái kia... Như say như mộng, cứ vậy người mãi chìm sâu trong những tơ vương.
Bầu không gian u tịch xung quanh bỗng như được thấp sáng ngọn đè le lói. Liuan Ning lặng người nhìn dáng hình Henry đang miệt mài trên từng đường nét. Bấy giờ chỉ còn nghe được tiếng gió thổi cùng những tiếng xoàn xoạt từ cây bút và khung tranh bên kia.
Liuan Ning thở dài lấy sức, nhẹ tay anh gõ vào cánh cửa. Giọng khẽ gọi – Henry à...
Liuan Ning nhìn tấm tranh thì không khỏi cảm thán –“ Tranh cậu ta vẽ Snowy dạng nữ... Đẹp thật...”
Henry ngó nhìn, anh đã thấy Liuan đứng ngây ngất nhìn bức tranh bên ngoài cửa. Thấy tấm áo đã vương màu tuyết cũng đủ hiểu người đã chờ đợi rất lâu. Anh mỉm cười gọi – Liuan Ning sao anh vào không bảo em một tiếng...
Liuan Ning từ tốn đáp – Anh thấy em đang làm việc nên không định làm phiền...
Tay đặc chiếc cọ xuống bàn, Henry vội đi ra ngoài mới Liuan Ning vào bên trong. Vẫn là cảm xúc vui mừng niềm nở như mọi hôm, anh mỉm cười bảo – Người khác thì không tiện nhưng anh có thể nói với em bất cứ khi nào anh muốn... Nào ngồi đi!
Liuan Ning bước đến ngồi xuống chiếc bàn phía đối diện bức tranh. Anh vẫn giữ cái ngữ điệu trầm tư kia rồi cất lời – Icye Snowy... Anh tìm thấy cô ấy rồi...
Henry trừng mắt kinh ngạc – Sao... Sao ạ...
Liuan – Snowy... Mất rồi... Cách đây 3 năm trước tại Phượng Hoàng Đảo...
Lời nói thường đi đôi với suy tư, anh chợt rộn vang vớu dòng suy nghĩ đang chạy loạn. Liuan Ning thoáng nhanh nghĩ –“ Mình không thể tiết lộ chuyện Snowy đang kí sinh trên cơ thể Yuna Haan được... Tuy biết Henry sẽ không làm hại đến em ấy nhưng mình không muốn thông tin này bại lộ trước khi Snowy có thể phi thăng về thượng giới...”
Henry nhấp nhẹ tách trà nóng trên môi. Anh cũng không bất ngờ lắm. Dù thế nào anh cũng biết sớm muộn gì tin này cũng đến. Anh cuối đầu mỉm cười đau khổ - Em hiểu rồi...
Liuan không lòng vòng, một mạch anh nói ngay vào vấn đề chính – Trước khi em ấy đi em ấy đã nói nhờ em chăm sóc một người... Người đó chính là truyền thừa cuối cùng của Bạch Kim Huyết Mạch...
Henry mắt đượm buồn... Anh nhìn về phía bức tranh rồi đáp – Liuan Ning... Cái bóng của cô ấy quá lớn... Em không thể...
Liuan Ning – Người này chắc em cũng quá quen rồi... Là Yuna Haan! Anh muốn em sẽ chăm sóc tốt cho con bé...Đó chính là di nguyện cuối cùng của Snowy...
Henry chấn kinh, sâu thẳm anh đã ngầm hiểu chắc chắn Yuna Haan là người có liên quan đến Snowy nhưng không ngờ cô ấy lại là truyền thừa cuối cùng.
Henry –“ Yuna Haan là ai mà có thể để một Thượng Thần như Snowy để lại chấp niệm lớn đến vậy chứ...”
Henry muốn xác nhận lại mọi chuyện nên lần nữa hỏi – Yuna Haan sao.... Em thật có quen biết em ấy...
Liuan Ning – Ngày mai anh sẽ đưa cô ấy về...
Nghe đến đây, Henry chợt sững sờ đôi chút, lòng anh quặn thắt. Ôi cái kí ức ám ảnh đêm đó cứ dày vò trong tâm trí, làm anh ngày ngày sống trong đau khổ.
Henry –“ Cô ấy có tha thứ cho mình không... Cô ấy còn đủ tin tưởng để ở bên kẻ như mình không?”
Đắm trong dòng suy tư lo nghĩ anh lại bị Liuan Ning kéo về thực tại.
Liuan Ning – Anh mong em sẽ có một phần trách nhiệm với con bé thay vì lẫn trốn.
Anh ngượng nhìn Liuan Ning rồi mỉm cười gật đầu – Em hiểu rồi...
Nhìn nét mặt của Henry vẫn còn đôi chút chần chừ, Liuan Ning liền ra lời dứt điểm rằng – Snowy để lại một phần kí ức cho Yuna Haan... Em hãy yêu thương con bé như cách mình đã làm với Snowy...
Anh nhẹ đứng dậy liếc nhìn Henry một thoáng, Thiên Không Thức Tử dịch chuyển một hồi dài... Liuan Ning biến mất trong hư không vô định. Để lại đó một Henry đầy suy tư.
Henry –“ Snowy... Mình đoán không sai mà... Tình cảm mình dành cho em ấy... Còn ít sao?”
Quay lại thực tại...
Haan nhẹ tay đẩy Henry ra, cậu ấm Hanty cũng cảm thấy hơi người cha của mình nên đã không nghe lời mẹ mà hoá hình ra.
Henry hờ hững nhìn cậu nhóc y hệch mình – Ơ... Đây...
Haan ngượng đỏ cả mặt, cô xua xua tay rồi chạy đi – Nó tên là Hanty... Hanty Listyoon...
Anh vẫn không thể hiểu nổi thằng nhóc này từ đâu chui ra nữa.
Hanty thấy mẹ bỏ mình chạy mất từ oà khóc lên, nhỏ kéo áo ba khóc hụ hụ chỉ tay về phía mẹ mình đang chạy.
Henry cũng hiểu ý mà bế nó đuổi theo cô – Nè Yuna Haan... Em nghe anh nói...
Haan la vọng lại – Để em yên tĩnh đi...
Hanty hết chịu nổi liền vung đôi cánh hồ điệp lên bay về phía Haan. Cô quay lại nhìn thì nó đã nhàu lên dính lấy cô khóc huhu...
Nhìn đôi mắt ngấn lệ của thằng bé cô cũng xiu lòng. Cô nhẹ đưa tay xoa đầu nó bảo – Thôi mà... Mẹ có bỏ con đi đâu...
Hanty bập bẹ nói – Mẹ ơi...huhuhuhuhu
Cùng lúc đó Henry cũng đã đi đến, bầu không gian lần nữa trở nên ngại ngùng. Anh chấn tỉnh lại rồi tiến lại bên cô nhẹ hỏi – Nó... Là con anh... Hả...
Haan cuối đầu đáp – Nó bị hạ pháp thuật thời không rồi nên....
Henry – Anh biết... Trả lời anh đi... Nó là con trai anh... Đúng không...
Cô chỉ biết cuối đầu mà không dám đáp lại.
Haan –“ Henry là Tam Hoàng Tử Nam Chu Quốc... Mình chỉ là một thường dân... Mình không xứng...”
Henry lại tiến gần hơn, anh chạm tay lên vai cô gằn giọng hỏi – Yuna Haan... Nói đi... Nó là con trai anh... Phải không?
Haan vẫn im lìm không phản ứng. Bé con thấy mẹ ủ rũ cũng đưa tay lên mặt mẹ. Chí?h chủ, rủ bạ? đọc ch??g ++ ТrU?Тr ?yệ?﹒VN ++
Hanty – Mẹ ơi... Đừng buồn...
Thấy Haan không nói gì anh cũng lặng im đi...
Hanty lại bập bẹ nói – Mẹ ơi... Chú kia là ba con đúng không... Con muốn nhận ba... Mẹ ơi...
Cô hít một hơi thật sâu rồi nói – Con là con trai chú đó... Qua đó nhận ba đi...
Hanty – Hông... Con muốn có mẹ có ba...
Haan –“ Sao nó biết nói sớm vậy trời....”
Henry cuối cùng cũng nghe được lời thừa nhận của Yuna Haan... Người anh ngày đêm nhớ mong ngóng tìm với một cái tên mới... Biết cô không còn nhớ được những kí ức xưa anh cũng cam lòng vì bây giờ người anh yêu đã đứng ở đây... Bằng xương bằng thịt...
Anh lại nhẹ cuối đầu rồi đưa tay đỡ lấy tà áo, 2 chân quỳ khụp xuống trước mắt cô.
Cô sững sốt hớt hải kêu – Anh làm gì vậy? Đứng dậy đi Henry... Anh là Hoàng Tử đó...
Henry ngẫng đầu nở nụ cười êm dịu đáp – Yuna Haan... Anh yêu em... Anh mong em sẽ ở cạnh bên anh... Tại thời điểm này và mãi mãi về sau...
Bầu không gian u tịch xung quanh bỗng như được thấp sáng ngọn đè le lói. Liuan Ning lặng người nhìn dáng hình Henry đang miệt mài trên từng đường nét. Bấy giờ chỉ còn nghe được tiếng gió thổi cùng những tiếng xoàn xoạt từ cây bút và khung tranh bên kia.
Liuan Ning thở dài lấy sức, nhẹ tay anh gõ vào cánh cửa. Giọng khẽ gọi – Henry à...
Liuan Ning nhìn tấm tranh thì không khỏi cảm thán –“ Tranh cậu ta vẽ Snowy dạng nữ... Đẹp thật...”
Henry ngó nhìn, anh đã thấy Liuan đứng ngây ngất nhìn bức tranh bên ngoài cửa. Thấy tấm áo đã vương màu tuyết cũng đủ hiểu người đã chờ đợi rất lâu. Anh mỉm cười gọi – Liuan Ning sao anh vào không bảo em một tiếng...
Liuan Ning từ tốn đáp – Anh thấy em đang làm việc nên không định làm phiền...
Tay đặc chiếc cọ xuống bàn, Henry vội đi ra ngoài mới Liuan Ning vào bên trong. Vẫn là cảm xúc vui mừng niềm nở như mọi hôm, anh mỉm cười bảo – Người khác thì không tiện nhưng anh có thể nói với em bất cứ khi nào anh muốn... Nào ngồi đi!
Liuan Ning bước đến ngồi xuống chiếc bàn phía đối diện bức tranh. Anh vẫn giữ cái ngữ điệu trầm tư kia rồi cất lời – Icye Snowy... Anh tìm thấy cô ấy rồi...
Henry trừng mắt kinh ngạc – Sao... Sao ạ...
Liuan – Snowy... Mất rồi... Cách đây 3 năm trước tại Phượng Hoàng Đảo...
Lời nói thường đi đôi với suy tư, anh chợt rộn vang vớu dòng suy nghĩ đang chạy loạn. Liuan Ning thoáng nhanh nghĩ –“ Mình không thể tiết lộ chuyện Snowy đang kí sinh trên cơ thể Yuna Haan được... Tuy biết Henry sẽ không làm hại đến em ấy nhưng mình không muốn thông tin này bại lộ trước khi Snowy có thể phi thăng về thượng giới...”
Henry nhấp nhẹ tách trà nóng trên môi. Anh cũng không bất ngờ lắm. Dù thế nào anh cũng biết sớm muộn gì tin này cũng đến. Anh cuối đầu mỉm cười đau khổ - Em hiểu rồi...
Liuan không lòng vòng, một mạch anh nói ngay vào vấn đề chính – Trước khi em ấy đi em ấy đã nói nhờ em chăm sóc một người... Người đó chính là truyền thừa cuối cùng của Bạch Kim Huyết Mạch...
Henry mắt đượm buồn... Anh nhìn về phía bức tranh rồi đáp – Liuan Ning... Cái bóng của cô ấy quá lớn... Em không thể...
Liuan Ning – Người này chắc em cũng quá quen rồi... Là Yuna Haan! Anh muốn em sẽ chăm sóc tốt cho con bé...Đó chính là di nguyện cuối cùng của Snowy...
Henry chấn kinh, sâu thẳm anh đã ngầm hiểu chắc chắn Yuna Haan là người có liên quan đến Snowy nhưng không ngờ cô ấy lại là truyền thừa cuối cùng.
Henry –“ Yuna Haan là ai mà có thể để một Thượng Thần như Snowy để lại chấp niệm lớn đến vậy chứ...”
Henry muốn xác nhận lại mọi chuyện nên lần nữa hỏi – Yuna Haan sao.... Em thật có quen biết em ấy...
Liuan Ning – Ngày mai anh sẽ đưa cô ấy về...
Nghe đến đây, Henry chợt sững sờ đôi chút, lòng anh quặn thắt. Ôi cái kí ức ám ảnh đêm đó cứ dày vò trong tâm trí, làm anh ngày ngày sống trong đau khổ.
Henry –“ Cô ấy có tha thứ cho mình không... Cô ấy còn đủ tin tưởng để ở bên kẻ như mình không?”
Đắm trong dòng suy tư lo nghĩ anh lại bị Liuan Ning kéo về thực tại.
Liuan Ning – Anh mong em sẽ có một phần trách nhiệm với con bé thay vì lẫn trốn.
Anh ngượng nhìn Liuan Ning rồi mỉm cười gật đầu – Em hiểu rồi...
Nhìn nét mặt của Henry vẫn còn đôi chút chần chừ, Liuan Ning liền ra lời dứt điểm rằng – Snowy để lại một phần kí ức cho Yuna Haan... Em hãy yêu thương con bé như cách mình đã làm với Snowy...
Anh nhẹ đứng dậy liếc nhìn Henry một thoáng, Thiên Không Thức Tử dịch chuyển một hồi dài... Liuan Ning biến mất trong hư không vô định. Để lại đó một Henry đầy suy tư.
Henry –“ Snowy... Mình đoán không sai mà... Tình cảm mình dành cho em ấy... Còn ít sao?”
Quay lại thực tại...
Haan nhẹ tay đẩy Henry ra, cậu ấm Hanty cũng cảm thấy hơi người cha của mình nên đã không nghe lời mẹ mà hoá hình ra.
Henry hờ hững nhìn cậu nhóc y hệch mình – Ơ... Đây...
Haan ngượng đỏ cả mặt, cô xua xua tay rồi chạy đi – Nó tên là Hanty... Hanty Listyoon...
Anh vẫn không thể hiểu nổi thằng nhóc này từ đâu chui ra nữa.
Hanty thấy mẹ bỏ mình chạy mất từ oà khóc lên, nhỏ kéo áo ba khóc hụ hụ chỉ tay về phía mẹ mình đang chạy.
Henry cũng hiểu ý mà bế nó đuổi theo cô – Nè Yuna Haan... Em nghe anh nói...
Haan la vọng lại – Để em yên tĩnh đi...
Hanty hết chịu nổi liền vung đôi cánh hồ điệp lên bay về phía Haan. Cô quay lại nhìn thì nó đã nhàu lên dính lấy cô khóc huhu...
Nhìn đôi mắt ngấn lệ của thằng bé cô cũng xiu lòng. Cô nhẹ đưa tay xoa đầu nó bảo – Thôi mà... Mẹ có bỏ con đi đâu...
Hanty bập bẹ nói – Mẹ ơi...huhuhuhuhu
Cùng lúc đó Henry cũng đã đi đến, bầu không gian lần nữa trở nên ngại ngùng. Anh chấn tỉnh lại rồi tiến lại bên cô nhẹ hỏi – Nó... Là con anh... Hả...
Haan cuối đầu đáp – Nó bị hạ pháp thuật thời không rồi nên....
Henry – Anh biết... Trả lời anh đi... Nó là con trai anh... Đúng không...
Cô chỉ biết cuối đầu mà không dám đáp lại.
Haan –“ Henry là Tam Hoàng Tử Nam Chu Quốc... Mình chỉ là một thường dân... Mình không xứng...”
Henry lại tiến gần hơn, anh chạm tay lên vai cô gằn giọng hỏi – Yuna Haan... Nói đi... Nó là con trai anh... Phải không?
Haan vẫn im lìm không phản ứng. Bé con thấy mẹ ủ rũ cũng đưa tay lên mặt mẹ. Chí?h chủ, rủ bạ? đọc ch??g ++ ТrU?Тr ?yệ?﹒VN ++
Hanty – Mẹ ơi... Đừng buồn...
Thấy Haan không nói gì anh cũng lặng im đi...
Hanty lại bập bẹ nói – Mẹ ơi... Chú kia là ba con đúng không... Con muốn nhận ba... Mẹ ơi...
Cô hít một hơi thật sâu rồi nói – Con là con trai chú đó... Qua đó nhận ba đi...
Hanty – Hông... Con muốn có mẹ có ba...
Haan –“ Sao nó biết nói sớm vậy trời....”
Henry cuối cùng cũng nghe được lời thừa nhận của Yuna Haan... Người anh ngày đêm nhớ mong ngóng tìm với một cái tên mới... Biết cô không còn nhớ được những kí ức xưa anh cũng cam lòng vì bây giờ người anh yêu đã đứng ở đây... Bằng xương bằng thịt...
Anh lại nhẹ cuối đầu rồi đưa tay đỡ lấy tà áo, 2 chân quỳ khụp xuống trước mắt cô.
Cô sững sốt hớt hải kêu – Anh làm gì vậy? Đứng dậy đi Henry... Anh là Hoàng Tử đó...
Henry ngẫng đầu nở nụ cười êm dịu đáp – Yuna Haan... Anh yêu em... Anh mong em sẽ ở cạnh bên anh... Tại thời điểm này và mãi mãi về sau...