Chương 37: Tới Tới Tới, Há Miệng
Nhìn theo đến khi bóng lưng Diệp Thần biến mất sau cánh cửa, Tôn Di nhìn viên thuốc trong lòng bàn tay, định vất bỏ, nhưng lại nhanh chóng rụt lại." Tên này sẽ không định tiếp tục sử dụng những thứ này đi lừa gạt người đó chứ, không được, thứ hai đến công ty nhờ bộ phận nghiên cứu kiểm tra một lần, nếu không có độc thì tốt, nếu như có độc, cô phải cố gắng thuyết phục Diệp Thần từ bỏ."Sau đó, Tôn Di dọn dẹp lại phòng bếp, song ra ghế sa lon ngồi xem tin tức thương nghiệm Ninh Ba hôm này.Đây là thói quen nhiều năm qua của cô.Đột nhiên, cô vội quay lại nhìn ngày tháng, buồn buồn nói: " Sắp tới ngày rỗ của ba người Diệp gia, đoán chừng năm nay cũng chỉ một mình cô đi tế bái. Mặc dù cô và họ không có quan hệ gì, nhưng một số việc vẫn nên có người chăm nom vẫn hơn, những người kia ở Ninh Ba không làm, vậy cô sẽ làm việc này."Trước kia, sau khi sự kiện ở Vân Hồ sơn trang phát sinh, cô đi tìm gặp rất nhiều người, muốn biết rõ nguyên nhân dẫn đến Diệp gia bị diệt môn.Nhưng không một ai chịu nói, tất cả mọi người đều né tránh, chỉ sợ cùng Diệp gia có chút dính dáng nào.Cô tìm được người thúc thúc của Diệp Thần, người đó không chịu nói ra mọi chuyện, lại đuổi đánh cô ra khỏi cửa.!Năm năm qua, cô âm thầm điều tra, cũng nắm được một chút tin tức.Năm đó, nghe nói cha của Diệp Thần vì một việc mà đắc tội một nhân vật lớn đến từ kinh thành, Vị kia tức giận giết chết cha mẹ Diệp Thần.Còn Diệp Thần thì bị trượt chân rơi xuống hồ Đông Tiền, sống chết không rõ.Nơi Diệp Thần ngã xuống, cô đã đến xem, nơi đó dòng nước chảy xiết, ngã xuống, căn bản không có cơ hội sống sót."Diệp gia đây là tạo nghiệt gì, dù sao cũng là một gia tộc, kết cục lại là như vậy!"Tôn Di thở dài.. . .Ngày hôm sau trời vừa sáng, Diệp Thần đi ra khỏi khu nhà ở Đại Đô, phát hiện ở cửa tiểu khu đậu một chiếc Mercedes-Benz G-Class.Cùng chiếc ở công viên Thành Bắc giống nhau như đúc.Một cô gái dựa vào chiếc G-Class, chính là Thẩm Mộng Giai, giờ phút này cô lo lắng nhìn ngó xung quanh.Hôm nay Thẩm Mộng Giai không đội mũ, mái tóc đen thẳng dài xuống đến thắt lưng, trên người mặc bộ đầm màu trắng đơn giản.Xe sang và người đẹp hai thứ đồ này đặt chung một chỗ, luôn là điểm thu hút ánh mắt người nhìn!Một đám nam sinh đi ra từ trong tiểu khu, không ngừng xì xào bàn tán."mày nói xem, mỹ nữ kia là đang đợi nam hay là đợi nữ?""Đương nhiên là chờ bạn nữ chứ, G-Class của người ta, xe này ít nhất cũng phải mấy triệu đi, hơn nữa căn cứ nghiên cứu điều tra cho ra, phụ nữ mua G-Class tính cách thường tương đối mạnh mẽ, trong nhà lại có tiền, kiểu đại tiểu thư như này, sẽ ở chỗ này chờ một người đàn ông sao? Làm sao có thể."một người mập mạp mang theo mắt kính cười hề hề nói, "Huynh đệ tôi sẽ tiết lộ một bí mật cho mọi người cùng biết, nếu người bao dưỡng là phụ nữ xinh đẹp, phần lớn sẽ lái xe có nhãn hiệu BMW. Vừa tỏ vẻ lại khoe khoang, các người nói xem có đúng không?"Nghe mập mạp phân tích có vẻ hợp lí, hấp dẫn sự ngưỡng mộ của nhiều người.Mập mạp thấy có nhiều người ngưỡng mộ mình như vậy, nói tiếp, càng nói càng tục tĩu, phân tích từ cô gái còn là xử nữ hay không, hay sau lưng những tiếng rên rỉ sẽ như thế nào.Lúc này, Diệp Thần đi tới, nhíu mày đối với mập mạp kia nói: " Tôi cảm thấy anh phân tích sai rồi."Nghe thấy câu này, tất cả mọi ánh mắt không hẹn đều nhìn về phía Diệp Thần.Người mập mạp kia đẩy đẩy mắt kính, khá là địch ý nói: "Tiểu tử ngươi là ai? Ngươi biết biệt danh của ta là gì không, ngự nữ tiểu vương tử! phụ nữ mà ta chơi qua còn nhiều hơn lượng cơm ngươi ăn. . . ngươi có thể hiểu về phụ nữ sao?"Diệp Thần lắc đầu một cái: " Tôi không hiểu về phụ nữ, nhưng tôi lại biết người mà cô gái kia đang chờ là ai, cho nên có thể kết luận mọi suy đoán của anh đều là sai."Lời này vừa nói ra, không chỉ mập mạp cười, tất cả mọi người đều cười."Đang đợi ngươi? Ha ha, ngươi cũng không tự soi gương nhìn lại bộ dáng xấu xí của mình như nào mà còn đòi tán gái!""Người ta là một người đẹp đi xe G-Class mà lại đứng đây chờ một đống cặn bã như ngươi? Cười chết ta."" Chỉ bằng ngươi, nếu như mỹ nữ kia chờ ngươi, ta sẽ livestream chặt tay!"Mập mạp đưa tay lên thề.Đối sự dễu cợt xung quanh, Diệp Thần cũng lười để ý, đi tới chỗ Thẩm Mộng Giai.Mọi người nhìn Diệp Thần không biết xấu hổ đi tới, khuôn mặt đều là xem kịch vui.Loại đàn bà như này đều có bối cảnh, nếu tự ý bắt chuyện hay chêu đùa, chết như thế nào cũng không biết!Thẩm Mộng Giai phát hiện Diệp Thần đang đi tới, sự khẩn trương trong lòng được đặt xuống!Nếu Diệp Thần còn không xuất hiện hoặc trễ hơn nữa, vậy cha cô sẽ hết cơ hội được cứu!Cha giao phó cho cô, thời điểm đi mời Diệp Thần, nhất định phải hạ thấp bản thân xuống.!không chần chừ nữa, cô vội bước tới nghênh đón, hơi nghiêng người cúi chào Diệp Thần, cung kính nói: "Diệp tiên sinh, ngài khỏe, tôi. . ."Cô định nói một vài lời khách sáo, Diệp Thần liền khoát tay một cái nói: " Đưa tôi đến Thẩm gia đi, tôi đoán chắc Thẩm Hải Hoa ông ấy đã rất nóng ruột."Khuôn mặt Thẩm Mộng Giai hơi đỏ, vội vàng mở cửa xe cho Diệp Thần , nhẹ giọng nói: "Diệp tiên sinh, mời."Mỗi một câu cô đều rất cẩn thận, trước đây chưa bao giờ cô như vậy, nhưng bây giờ rất sợ bản thân chọc giận Diệp Thần.Mặc dù Diệp Thần không tỏ ra bất kì sắc mặt nào, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có một cỗ uy áp quanh quẩn quanh người.Chờ Diệp Thần ngồi lên xe, Thẩm Mộng Giai cũng lên xe, lúc này mới thở ra một hơi, cảm giác như trút được một gánh nặng.G-Class chậm rãi rời khỏi tiểu khu. . .Giờ khắc này, đám người xem kịch vui kia đang cùng nhau hóa đá.Bọn họ đang chờ xem thằng nhóc kia xấu mặt, không ngờ, thằng nhóc kia lên xe thật! quan trọng người đẹp lái xe G-Class còn khom lưng với hắn, giống như nhân vật lớn thời cổ đại có nô tỳ hầu hạ vậy.!Cái quỷ gì a!Đầu năm nay người đẹp đều như vậy sao.?"Cái này. . . không phải là tôi đang nằm mơ chứ. . ."Một nam sinh yếu ớt nói." tôi nhớ vừa nãy có người nói muốn chặt tay. . . Vị huynh đệ chặt tay kia, huynh đi đâu?""Đúng, vị ngự nữ tiểu vương tử chặt tay kia huynh muốn đi đâu ?"Mập mạp sắc mặt đỏ ửng, không để ý đến phản ứng của mọi người, ủ rũ rời đi.. . .Nửa giờ sau, Thẩm gia Ninh Ba.Diệp Thần xuống xe, hắn phát hiện cơ hồ tất cả mọi người Thẩm gia đều tới đón tiếp, khá là có khí thế.Thẩm Hải Hoa vội tiến lên một bước, kích động nói: "Diệp tiên sinh, ngài cuối cùng cũng tới, tôi ngày hôm qua một đêm không ngủ, mấy tiếng cuối cùng này tôi rất lo sợ! Ngài nếu là trễ nữa mấy tiếng nữa, tôi chắc phải chuẩn bị hậu sự. . ."Thẩm mẫu cũng khá là cung kính nói: "Diệp tiên sinh, ngài chắc chưa ăn điểm tâm, tôi mới vừa để cho người làm chuẩn bị sớm một chút."Diệp Thần không chịu nổi sự nhiệt tình như vậy của nhiều người, nói thẳng: "Lên lầu hai đi, Tôi trị liệu cho ông, mấy giây liền tốt."Nghe được là mấy giây, khóe miệng mọi người giật giật.Trị liệu có tốt cũng sẽ không nhanh như vậy chứ?Thần y cũng không cần thăm khám hỏi han sao?Nếu như ngày đó không phải thấy được sự khủng bố của Diệp Thần, người Trầm gia nhất định sẽ cho là Diệp Thần mới là người có bệnh.Thẩm Hải Hoa không xác định hỏi lại: "Diệp tiên sinh, ngài chắc chắn là mấy giây sao? Châm cứu hẳn cũng không nhanh như vậy chứ. . ."Diệp Thần xem thường nói: " Cái gì cũng không cần, thôi, cũng không cần lên lầu hai, trực tiếp trị liệu tại đây luôn đi."Mọi người lại càng bối rối, kiểu chữa trị này cũng quá giống trò đùa đi."Diệp tiên sinh, không cần nằm xuống sao?"Thẩm Hải Hoa thấy trái tim mình có chút không chịu nổi, thanh âm run rẩy nói ."Không cần.""Diệp tiên sinh, vậy tôi cần làm gì?"Thẩm Hải Hoa hỏi."Há mồm ra là được."Thẩm Hải Hoa dù có nghi ngờ, cũng chỉ có thể đem miệng há ra.Sau đó mọi người chỉ thấy Diệp Thần lấy từ trong túi ra một cái chai nhăn nhúm, sau đó mở lắp, từ bên trong đổ ra năm viên đen thui."Tới tới tới, toàn bộ ăn hết. . ."